Bởi vì cú điện thoại kia mà Bành Đông vốn còn định nói chuyện thêm lúc nữa với Tiêu Nam Chúc chỉ có thể vội vã rời đi trước. Y tự mình lại xe tới, nên Tiêu Nam Chúc cũng không xuống lầu tiễn y, chỉ đứng cạnh ban công nhìn nam nhân trẻ tuổi này vừa chửi ầm lên gì đó trong điện thoại vừa khởi động xe chạy đi mất dạng.

Đợi đến lúc không còn thấy Bành Đông, Tiêu Nam Chúc mới thu hồi tầm mắt như có điều chi suy nghĩ rồi quay trở vào nhà, nhưng sau khi nhìn thấy tai họa đã nhiễm bẩn nửa căn nhà thành đen tuyền huyết đỏ, thì Tiêu Nam Chúc lại có chút bực dọc che mũi lại, tiếp theo chậm rì rì hô với Sơ Nhất.

"Sơ Nhất à, Sơ Nhất, cậu ra dọn dẹp vệ sinh chút đi, tầm nhìn ở đây rất không cao nha..."

"Tới đê tới đê tới đê!! Lịch sư ngài thật là... Á á á!! Ta mới vừa lau xong trần nhà! Mấy con tai họa chết tiệt này, ăn một cây lau nhà của ta!!"

Sơ Nhất vừa chạy ra đã bắt đầu quơ cây lau nhà diệt tai họa, cậu quét dọn vệ sinh từ lúc sáng sớm, kết quả bây giờ lại bị bẩn thành như vậy, thế nên sắc mặt cũng không quá tốt. Tiêu Nam Chúc thấy thế lại mặt dày xem như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ đút tay vào túi quần như một ông lão, rồi đi tới ghế sô pha ngồi xuống. Mắt thấy tiểu tử Sơ Nhất nhảy lên nhảy xuống dọn dẹp tai họa ở đằng kia, anh bỗng nhiên nhướng mày mở miệng nói.

"Hey, Sơ Nhất, cậu nói nếu chúng ta giúp Cục Công an bắt được hung thủ kia thì có thể lấy được bao nhiêu tiền?"

"A, ta thấy ấy à, chắc chắn còn kiếm không nhiều bằng việc giúp Trương Thỉ tiên sinh tính xu hướng cổ phiếu... Dẫu sao mấy việc như tính giờ lành này nọ chắc chắn là nhẹ nhàng nhất, thật muốn mỗi ngày chỉ làm mấy cái đó, mấy lịch thần chúng tôi hiển nhiên cũng là vui mừng nhất luôn, bởi vì thu dọn cái loại chưa thành hình như tai họa cũng còn tốt, sợ nhất chính là mấy thứ quỷ có 5 giác quan biết nói tiếng người, cái loại này một khi dính lên thì chính mình dán vào trong cũng đều có khả năng. Trừ phi là lịch thần cao giai, bằng không thì ta cũng không có lá gan đi bắt, giống hồi xưa Trừ Tịch quân cũng đụng phải thứ này nè, ngài xem ngài ấy như bây giờ..."

Híp mắt ngửa đầu đáp trả như thế, tiểu tử Sơ Nhất này còn rất biết tán gẫu, tự giác nói hết mọi chuyện với Tiêu Nam Chúc. Mấy phần trước Tiêu Nam Chúc còn nghe rất tùy tiện, nhưng vừa nghe đến đề tài có liên quan đến Trừ Tịch thì liền vô ý thức vểnh lỗ tai, sau khi mím môi suy tư một hồi, anh mới tỏ vẻ mất hứng, mở miệng nghi ngờ nói.

"Trừ Tịch thì sao chứ, tôi thấy anh ấy hiện tại cũng rất tốt mà, tích cách không phải rất tốt sao..."

"Mẹ ơi, lịch sư, ngài đang đùa với ta đó hả, Trừ Tịch quân? Tính cách tốt? Ngài chắc chứ?"

Bộ dạng như thấy quỷ mà trợn to mắt, biểu tình Sơ Nhất vặn vẹo như kiểu nghe được chuyện cười lớn khủng khiếp nào đó. Mà Tiêu Nam Chúc tự nói xong cũng thấy chột dạ, ho khan một tiếng rồi ngồi thẳng lưng nói.

"Không phải bây giờ anh ấy tốt hơn nhiều rồi sao? Mấy chuyện trước kia cũng đâu phải ảnh cam tâm tình nguyện, tôi thấy như bây giờ không tệ mà... Nhắc mới nhớ, mấy nay Trừ Tịch đang làm gì thế, không phải ảnh rất thích tăng ca hộ người khác à?"

Tiêu Nam Chúc tựa như lơ đãng mà hỏi một câu như vậy, anh cũng không hi vọng có thể hỏi ra điều gì từ miệng của vị lịch thần cách xa Trừ Tịch thế kia như Sơ Nhất. Nhưng Sơ Nhất thì lại biết rất nhiều, sau khi trực tiếp dùng đầu cây lau nhà chọc giết tai họa kêu gào gầm gừ, cậu mở miệng nói.

"Niên thú bị bệnh á, cũng tại nó ham ăn, không biết ăn phải thứ gì mà giờ như con mèo bệnh, bởi vậy Trừ Tịch quân chắc chắn là phải chăm sóc cho nó thật tốt rồi. Ngài ấy một mình ở cùng vật nhỏ mấy ngàn năm như thế, tất nhiên là xem như con trai, như bảo bối mà yêu thương. Nghe nói bây giờ Trừ Tịch quân sốt ruột muốn chết rồi, phỏng chừng cũng không còn lòng dạ tăng ca giúp người khác đâu..."

Câu trả lời của Sơ Nhất làm Tiêu Nam Chúc nhíu mày lại, hoàn toàn không nghĩ tới con niên thú giống như đại quái thú kia cư nhiên cũng sẽ ngã bệnh, não bộ anh trong lúc nhất thời có hơi đình trệ, có điều khi nghĩ đến cái người lạnh như băng kia phải để tâm một đại quái thú cả ngày trời thì Tiêu Nam Chúc lại cảm thấy rất buồn cười, lại nghĩ đến sự mềm mại thi thoảng lộ ra dưới lớp băng lãnh của hắn thì càng cảm thấy có chút kỳ diệu. Có điều niên thú bệnh một ngày cũng không tốt, phỏng chừng Trừ Tịch sẽ không ra gặp anh mất.

Buổi chiều hôm đó, khi Tiêu Nam Chúc vừa tiếp đãi xong một khách hàng chuẩn bị tiễn người ta ra về, thì Sơ Nhất vốn còn sinh long hoạt hổ lại bỗng nhiên muốn xin nghỉ với anh.

"Cậu sao thế hả? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao?"

Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá nhìn Sơ Nhất sắc mặt không được tốt, thấy bộ dáng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của tiểu tử này, anh vội vã hỏi một câu. Sơ Nhất nghe vậy uể oải lắc đầu, đứt quãng đáp.

"Những ngày tầm thường như chúng tôi làm sao so được với lịch thần chính kinh bọn họ chớ. Thứ tà môn trên người Bành Đông cảnh quan kia rất nhiều, đây chắc chắn là bị cảm rồi, ta phải mau về tìm Quốc tế Điều dưỡng chích một mũi. Lịch sư, ta xin nghỉ bệnh chiều nay được khum..."

Lịch thần của mình đã nói vậy, Tiêu Nam Chúc chắc chắn cũng không tiện cự tuyệt, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cho dù Sơ Nhất vắng mặt cũng chẳng sao. Vì thế sau khi anh hào phóng bảo Sơ Nhất về nghỉ ngơi thật tốt, thì vị lịch thần này liền yếu ớt đỡ tường bò vào trong hoàng lịch. Nhưng chưa được một lúc thì Tiêu Nam Chúc đã nhận được một cú điện thoại, mà cú điện thoại này lại do Bành Đông mới gặp mặt anh sáng nay gọi tới.

Lúc trước cũng có nói qua, Trừ Tịch có thuyết về niên quan của một năm, cho nên mỗi khi đến đêm 30 thì tai họa sẽ tăng vọt, bất kể là số lượng hay những mặt khác thì đều hung hiểm hơn bình thường một chút. Cùng lẽ đó, mỗi tháng kỳ thực cũng sẽ nảy sinh thời điểm các ngày mà tai họa xuất hiện thường xuyên, thời điểm này gọi là nguyệt quan. Ví dụ như mùng 1 và 15 chính là nguyệt quan theo thường lệ, vào những ngày này, trên hoàng lịch cũng thường sẽ đưa ra các chỉ dẫn về những việc không nên. Bởi vì vào những ngày này, đại đa số bát tự của con người kỳ thực đều tương xung với khí vận trong thiên địa, thế nên rất nhiều chuyện nếu làm vào ngày đó thì khó tránh khỏi sẽ không được thuận lợi. Dưới tình huống như vậy, một số bát tự bị hung sát nhìn trúng thì sẽ rất dễ gặp họa sát thân, mà cái gọi là họa sát thân ấy à, thực ra chính là một loại tai họa đã có đủ 5 giác quan, vả lại bề ngoài còn giống y hệt loài người.

Tai họa vốn là một loại họa hình thành tự nhiên trong thiên địa, cũng giống như ô nhiễm môi trường, có một số được sinh ra từ bản thân thiên nhiên, nhưng đa phần là do cảm xúc của con người tạo ra. Những tai họa này phiêu tán xung quanh con người, người bình thường không thể cảm nhận được, nhưng một khi tích lũy cảm xúc tiêu cực, thì một số tai họa sẽ cắm rễ bên trong cơ thể con người, chẳng những có máu thịt, mà còn có cả khuôn mặt và thanh âm giống với nhân loại. Lúc này thực ra tai họa đã chiếm được cơ thể con người, thay thế ý thức con người, nó lấp đầy đầu óc và sẽ không còn ý nghĩ bình thường của nhân loại, mà trái lại tất thảy đều là tà niệm. Nhưng nếu nhìn từ bề ngoài thì thứ quỷ này căn bản không khác gì con người, có thể gặp được nó hay không hoàn toàn phải xem vận khí. Mỗi khi đến mùng 1 hoặc 15 thì họa sát thân này sẽ du đãng xuất hiện, một khi phạm vào sát nghiệt thì sẽ càng hung tàn đáng sợ hơn nữa, lúc này đây, cho dù là lịch thần muốn bắt được hắn cũng có chút khó khăn.

Giờ khắc này Tiêu Nam Chúc nhớ tới cái này hiển nhiên không phải vì gì khác, mà là vì vụ án trên tay Bành Đông này có chút liên quan đến họa sát thân. Từ sau sáng nay gặp mặt Bành Đông thì anh đã lờ mờ đoán được thứ khiến Sơ Nhất mắc bệnh đến tột cùng là cái gì. Mà chờ Bành Đông tự mình gọi điện cho anh, sau khi hỏi thăm tỉ mỉ thì Tiêu Nam Chúc cũng coi như đã thăm dò được đại khái.

Khoảng 10h50 tối qua, Lý Bình, một nhân viên văn phòng sống ở tiểu khu Áp Bắc, bị giết hại trên đường đi làm về, hung thủ đâm 15 nhát dao vào phần bụng dẫn đến tử vong, sau đó còn chặt đầu Lý Bình rồi vứt xác bỏ trốn.

Vì chứng cứ còn sót lại ở hiện trường rất ít, cho nên sau khi nhận được báo án của người nhặt ve chai phụ cận thì bên phía công an cũng không thể tìm được quá nhiều manh mối để phá án, điều này làm cho người trực tiếp thụ lí vụ án là Bành Đông cả đêm không thể nghỉ ngơi thật tốt. Mà ngay thời điểm y tranh thủ tới gặp Tiêu Nam Chúc sáng nay, thì một vụ án chặt đầu khác y hệt vụ án này đã xảy ra trên người của một nhân viên văn phòng dậy sớm đi làm ca sáng.

Cũng là hung thủ tới không hình đi không bóng, hiện trường gần như không có bất kỳ chứng cứ nào lưu lại, kẻ sát nhân phát điên mà giết chết người bị hại trước, sau đó chặt bỏ đầu nạn nhân. Lúc cảnh sát chạy tới sẽ truy xuất băng ghi hình giám sát ở phụ cận đầu tiên, nhưng kỳ lạ chính là, camera giám sát ở phụ cận cùng lúc đó gặp phải vấn đề. Sau khi bên phía cảnh sát kiểm tra tỉ mỉ tình tình chung quanh nhưng vẫn thủy chung chẳng thu hoạch được gì, thì Bành Đông sứt đầu mẻ trán mới chợt nghĩ tới Tiêu Nam Chúc vừa gặp mặt y sáng nay.

Nói thật thì đến bây giờ Bành Đông vẫn chưa hiểu được vì sao Tiêu Nam Chúc lại đoán được y đang xử lý vụ án gì, nhưng bảo một cảnh sát nhận sự giáo dục chủ nghĩa duy vật khoa học nhiều năm như y đi tin mấy thứ đoán mệnh này nọ thì sao y làm cho được. Tuy nhiên, nếu đó là Tiêu Nam Chúc, thì Bành Đông lại có sự sùng bái và tôn kính thâm căn cố đế với anh, nên cũng bằng lòng vì anh mà vi phạm nguyên tắc của mình một lần. Bởi vậy cho dù trong lòng vẫn còn chất chứa nhiều nghi vấn, thì dưới tình huống hiện giờ, Bành Đông cũng không thể lo được nhiều như thế. Sau khi suy tư hết lần này đến lần khác, y vẫn nhịn không được mà gọi điện cho Tiêu Nam Chúc.

Lúc Tiêu Nam Chúc nhận được điện thoại lại không quá kinh ngạc, dẫu sao họa sát thân cũng rất khó bắt, chỉ dựa vào phía cảnh sát thì chắc chắn là không thể. Anh lục đồ trước kia của lão thái thái nhà mình cũng đã từng thấy ghi chép về phương diện này, nói là ngành công an như bọn họ thực ra thường có những vụ án mấy chục năm không phá được, bởi vì liên quan đến một số thứ thần thần quỷ quỷ, cho nên một khi không phá được, thì sẽ liệt vào hồ sơ hỏng, không quản tiếp nữa.

Án diệt môn đường Bắc Hải thành phố Y nhiều năm trước, chuyện ma lột da xưởng dệt Quang Minh kỳ thực đều có tính khả thi của họa sát thân quấy phá, nhưng vì thời đại cũ và cũng không có cách nào bắt được hung thủ đích thực, nên đã thành án treo không thể phá cho đến nay. Nếu hiện tại Tiêu Nam Chúc đã đụng phải, thì hiển nhiên cũng muốn giúp chiến hữu ngày trước một tay. Có điều họa sát thân này vào mùng 1 và 15 là dễ thấy nhất, qua ngày này hắn rất có thể sẽ lại lần nữa trở thành người bình thường biến mất trong đoàn người. Mà việc Tiêu Nam Chúc phải làm chính là... giúp bọn Bành Đông bắt lấy hắn trước lúc hắn quấy phá lần sau, một nhát chém tan tai họa tai vạ thành hình này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play