*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trừ Tịch đã rất lâu chưa gặp Đại Niên, cho nên khi Tiêu Nam Chúc thông báo hắn cần tăng ca, hắn kỳ thực có chút chần chừ. Bao nhiêu năm trưởng bối vãn bối không gặp, hắn hiện tại với Xuân Tiết quân mà nói có lẽ chính là một sự tồn tại diện mục khả tăng, nhưng những ngày xưa đó hắn thật sự có vài phần thật lòng thật dạ mà quan ái thương tiếc hai huynh đệ Đại, Tiểu Niên. Dù sao thì hắn cũng cực thích trẻ con, cực thích náo nhiệt, cũng cực thích xem bọn hài đồng xách lồng đèn đỏ thẫm cùng pháo đốt chúc mừng năm mới dưới bầu không khí lễ hội giăng đèn kết hoa, nhưng là mấy cảnh này... cũng càng ngày càng khó thấy rồi.
Bóng đêm đen kịt không thấy một tia sáng, tuy rằng chỉ mới qua 7 giờ nhưng xung quanh lại không có bất kỳ ai. Trong sự hân hoan của ngày đầu tân niên, bãi sông ngoại thành vắng lặng không người hiện ra không mấy chân thực, lại còn bị bao phủ trong bầu không khí đầy vẻ sợ hãi không nói nên lời.
Một mình đứng trên cầu lớn Tân Giang chỉ mới thi công được một nửa, vật liệu thép cao ngất mặc dù kết cấu vẫn chưa hoàn toàn xây xong nhưng cũng đã che đi một nửa ánh sáng nơi chân trời. Nửa vầng trăng tròn treo ở giữa, gió lạnh thấu xương của trời đông thổi đến lòng người phát lạnh. Bởi vì công trình bị buộc gác lại, hơn nữa phần lớn công nhân đều đã rời đi ăn Tết, cho nên khu vực có người ở thật sự ít đến đáng thương, mà trong lúc này, thân ảnh Trừ Tịch phá lệ đột ngột xuất hiện lại giống như đem chỗ quái quỷ hoang tàn vắng vẻ này nhuộm thêm một chút màu sắc nóng rực của nhân gian.
Trừ Tịch tới vào lúc này hiển nhiên là vì an bài công việc mà Tiêu Nam Chúc đã hạ đạt
(truyền đạt mệnh lệnh) cho hắn. Dù sao hôm qua vô cớ nghỉ việc nửa ngày là hắn không tốt, lịch sư bảo hắn tăng ca thì hắn phải tăng ca cho đàng hoàng. Bởi vì Tiêu Nam Chúc bên kia muốn dẫn Xuân Tiết đi gặp khách hàng lớn trước, cho nên Trừ Tịch liền tự mình qua đây kiểm tra xem vấn đề này đến tột cùng là bự cỡ nào.
Theo như hiểu biết của hắn, Tân Giang từng là bảo địa phong thủy hiếm có, không những tai họa rất ít mà còn vì mặt hướng về sông lớn ra biển, liên thông qua lại bốn phương, cho nên tích lũy khí vận phúc trạch gần ngàn năm. Nhưng đáng tiếc mấy thập niên gần đây sản nghiệp cả thành phố hướng tới công nghiệp hóa, rất nhiều xí nghiệp vùng duyên hải chỉ coi trọng phát triển mà bỏ mặc ô nhiễm, dẫn tới thủy chất Tân Giang không ngừng chuyển biến xấu, nước sông đã từng trong veo trở nên đục ngầu không chịu nổi, ngay cả cá tôm hỗn độn bên trong còn không thấy huống chi là có thể dựng dục ra thứ gì tốt, cho nên vừa nãy Trừ Tịch mới chỉ lại gần một chút đã bị mùi hôi thối nồng nặc làm cho nhíu mày. Mà sau khi che miệng mũi rơi vào trầm mặc chốc lát, hắn bỗng nhiên cúi đầu dùng một loại khẩu khí lạnh lùng, giáo huấn niên thú bởi vì hiếm khi được ra ngoài mà không ngừng sủa gâu gâu gâu.
"A Niên, im lặng."
Biểu tình lạnh ngắt cau mày, Trừ Tịch gần đây quản giáo niên thú dường như nghiêm khắc gia trưởng vẻ mặt tối tăm, nhưng niên thú từ lúc bắt đầu thì đã như có gì đó bất thường, chỉ hoang mang lo sợ không ngừng đảo quanh vạt áo hắn. Trừ Tịch thấy thế không rõ lý do, làm bộ muốn chạm vào nó, nhưng còn chưa tiếp xúc với lông bườm trên lưng nó thì tiểu súc sinh này đã làm bộ dáng lăn lộn làm nũng trên mặt đất, trái tim nhỏ bé của hắn cũng rục rịch theo. Mắt thấy chó trông giữ ở phụ cận công trường đều đã bắt đầu bắt chước niên thú mà sủa gâu gâu gâu, Trừ Tịch vốn còn đang nghiêm túc suy tư nước sông cùng toàn bộ công trường ở bãi sông này đến tột cùng là có vấn đề gì sắc mặt đều đã có chút khó coi.
"Nếu ngươi còn không nghe lời, ta liền tùy tiện ném ngươi cho lịch thần nào đó quản giáo."
Lời uy hiếp của Trừ Tịch vừa ra khỏi miệng niên thú liền không sủa nữa. Có lẽ là thật sự sợ lịch thần nhà mình sẽ vứt bỏ mình nên nhanh chóng im lặng, bộ dáng vô cùng nghe lời cọ cọ góc y bào của hắn. Trừ Tịch thấy thế lạnh mặt không phản ứng, mà niên thú sau khi phát hiện mình mặt dày làm nũng cũng không có tác dụng thì bỗng nhiên hướng về phía đất của bãi sông dưới chân bọn họ ngửi ngửi một cái, tiếp theo dùng móng vuốt đào tầng đất mùa đông lạnh lẽo dày đặc kia lên, trong chốc lát đã ngạnh sinh sinh bới ra một khuôn mặt trẻ con bầm tím sưng tấy từ trong lớp đất lạnh rắn chắc.
"Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Lắc lắc đuôi to của mình như cầu biểu dương, cử chỉ vô ý này của niên thú lại làm cho sắc mặt Trừ Tịch đột nhiên âm trầm, hài đồng trong tầm mắt từ lâu đã không còn tiếng động, thế nhưng kèm theo mùi thi thể hôi thối nồng đậm hắn vẫn lập tức ngửi được càng nhiều vị đạo buồn nôn dày đặc hơn nữa, điều này làm cho ánh mắt Trừ Tịch trong nháy mắt chuyển thành băng lãnh, sát ý nơi mi gian càng tăng vọt. Sau khi lớn tiếng quát niên thú tránh ra, hắn bắt đầu đem tầng ngoài bùn đất của toàn bộ bãi sông đều nhổ tận gốc, nhìn đến đống thi thể huyết nhục cùng trứng trùng trứng rắn bàn căn thác tiết
(cành lá đan xen) dưới lớp thổ nhưỡng đen đỏ, gần như chán ghét mà lùi lại mấy bước.
Quái vật trốn dưới bùn đất cùng nước sông nhìn như rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng lại vì chính mình và đời sau mà dự trữ lương thực dồi dào cung cấp cho cả một mùa đông. Những thân thể huyết nhục này phần lớn là trẻ con chưa đến mười tuổi, nhưng máu trên người bọn nó đều đã bị trùng hút hết không một ngoại lệ, thịt thì đã bị rắn ăn xong. Mà đáng sợ nhất là, nhân loại đặt mình vào tầng lớp thượng tầng lại chẳng hay biết gì, còn dự định đợi sau đầu xuân sẽ tiếp tục tiến hành xây dựng, đến lúc đó, khi máy móc cỡ lớn lần nữa đào lên tầng tầng đất lạnh, thì khả năng nhìn thấy chính là từng bộ từng bộ hài cốt nửa mục nát khiến người ta buồn nôn này đây.
"Nghiệp chướng..."
Lửa giận nhuộm đỏ viền mắt đỏ tươi, trên mặt Trừ Tịch tối tăm trắng bệch một mảnh, chỉ cảm thấy trong ngực có luồng sát ý không thể áp chế. Mắt thấy đời đời con cháu của quái vật này ở nơi đó an nhàn mà hưởng thụ huyết nhục mang lại cho chúng chất dinh dưỡng, Trừ Tịch bỗng nhiên biểu tình âm lãnh tiến về phía trước vài bước, tiếp theo duỗi bàn tay che giấu trong tay áo ra một chút.
Liệt hỏa đỏ thắm chợt sáng lên, thần quân tức giận đốt trọn ổ rắn trùng bàn căn thác tiết, trong nháy mắt biến toàn bộ sự bẩn thỉu thành nền đất khô cằn. Quái vật này giỏi khiêu khích người khác, Trừ Tịch muốn đích thân tàn sát hết đời sau của nó cho nó một giáo huấn. Bây giờ là tháng Giêng, thời cơ thức tỉnh là Kinh Trập còn chưa tới, nên mặc cho hỏa thế dần tăng thiêu chết một mảnh lại một mảnh rắn cùng trùng, quái vật dưới đáy sông kia vẫn không một động tĩnh. Thấy thế, Trừ Tịch ngược lại diện vô biểu tình thu tay về, ngữ khi âm trầm hướng niên thú nói chữ "giết". Niên thú được chủ nhân ra lệnh lập tức cởi bỏ bộ dáng ngốc manh của linh vật, sau khi gầm gừ một tiếng như hổ báo rống liền nuốt chửng toàn bộ bãi sông bị thiêu cháy trong đại hỏa vào bụng.
............
"Trừ Tịch thúc muốn ăn gì nhỉ..."
Xuân Tiết đang cùng Tiêu Nam Chúc trên đường trở về nhà, vì để Xuân Tiết giúp mình giữ bí mật một số hành vi không đứng đắn vừa nãy mà anh đã cố ý dẫn tiểu tử này đi mua một đống lớn đồ ăn vặt. Bởi vì Xuân Tiết đến cùng vẫn không phải trẻ con bây giờ nên cậu kỳ thực đối với khoai tây chiên hay chocolate các loại đều không mấy hứng thú, ngược lại là giống như ông cụ non thập phần yêu quý mấy món truyền thống mà chỉ khi đến Tết mới có thể ăn, từ kẹo tấc vàng(1) đến táo đỏ lớn, từ đậu phộng rang đến hạt dưa treo(2), tiểu tử này muốn ăn cái gì Tiêu Nam Chúc liền mua cái đó, hào phóng quả thật không giống tác phong của anh. Đến lúc trả tiền, Đại Niên bỗng đích đích cô cô nói như vậy một câu, Tiêu Nam Chúc nghe mà sửng sờ, sau đó cúi đầu vểnh khóe môi trả lời.
"Ây yo áo bông nhỏ tri kỷ a, cậu không phải sợ anh ta nhất sao? Sao lại nhớ nhung rồi a?"
"Mắc mớ gì đến ngươi!!! Trả tiền nhanh lên!! Trừ Tịch thúc tăng ca cho ngươi là phúc phận của ngươi!! Hừ!"
"Được được được, đều là tổ tông, tôi chọc không nổi."
Vừa nghe mấy lời của Tiêu Nam Chúc liền đỏ bừng mặt, sự tồn tại của Trừ Tịch vẫn là khúc mắc của Xuân Tiết, cho nên vừa nghĩ tới đứa nhỏ này liền sợ vô cùng, thế nhưng mặt khác cậu cũng hiểu, biến thành bộ dáng bây giờ cũng không phải chủ ý của Trừ Tịch. Cho nên hôm nay cậu muốn thử một phen xem có thể nỗ lực khắc phục nỗi sợ hãi của mình đối với Trừ Tịch hay không, mà cố tình Tiêu Nam Chúc lại thích trêu chọc trẻ con, vừa thấy bộ dáng ngốc manh của cậu liền cười hết sức sáng lạn. Chờ sau khi anh đánh giá tình huống không chơi nữa, sờ sờ đầu tiểu tử này rồi thuận thế cõng cậu trên lưng thì Xuân Tiết nằm nhoài trên lưng anh mới hừ hừ một tiếng, ngay lập tức như động vật nhỏ mà cuộn tròn lại.
Trên đường nhiều người, nam nhân độc thân như anh cõng một đứa con nít ngược lại có chút hơi thở cuộc sống, Xuân Tiết siết 2 cây kẹo hồ lô trong tay, một cây cho đệ đệ, một cây chừa cho Trừ Tịch thúc. Có lẽ bởi vì trong lòng thật sự sợ hãi nên thời điểm cậu nhỏ giọng nhắc tới Trừ Tịch vẫn liên tục phát run, lộng đến Tiêu Nam Chúc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Mà chờ anh một bên dỗ dành Xuân Tiết một bên rải bước về đến nhà thì vị lịch thần vẫn còn duy trì ngoại mạo hài đồng này cư nhiên đã sắp ngủ tới nơi.
"Này, không được ngủ a, mau, giúp tôi tìm xem chìa khóa ở đâu, không thì gõ cửa gọi Trừ Tịch xuống."
Thì thầm trong miệng buông Xuân Tiết xuống, Tiêu Nam Chúc ở ngoài đi đu đưa đi cả ngày toàn thân cũng mệt mỏi cực kỳ, Xuân Tiết đương nhiên không dám gõ cửa, Tiêu Nam Chúc đành bất đắc dĩ tự mình gõ vài cái, nhưng lại không ai trả lời. Tiêu Nam Chúc chợt cảm thấy có chút cổ quái nhíu mày, đúng lúc anh lại nghe được một chút động tĩnh truyền đến từ trong nhà, mà Xuân Tiết bên cạnh thì bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt mở miệng nói.
"Ta hình như ngửi được mùi máu..."
Lời của Xuân Tiết làm Tiêu Nam Chúc biến sắc, trong nháy mắt anh liền nhớ tới tật xấu khi thì có khi thì không của Trừ Tịch, tâm tình không biết sao có chút chìm xuống. Mà Xuân Tiết hiển nhiên cũng nghĩ đến cùng một chỗ giống anh, chuyện về mấy năm trước chính mắt nhìn thấy một màn huyết tinh kia lại làm cho hai mắt cậu trong nháy mắt đỏ lên.
"Lịch sư, ngài mau cứu Trừ Tịch thúc đi ô ô... Thúc ấy nhất định... nhất định lại phát bệnh..."
"Đừng khóc!"
Cau mày mở miệng, Tiêu Nam Chúc lui về sau một bước nhấc chân đạp tung cánh cửa. Sau khi anh cùng Xuân Tiết ôm đồ hoảng loạn vọt vào nhà thì giờ khắc này trong nhà lại im ắng cái gì cũng không có, chỉ có một cỗ tanh tưởi nồng nặc truyền đến từ nơi tuốt bên trong, tựa hồ biểu thị có thứ gì đó không ổn đang ấp ủ trong đó. Chờ sau khi bọn họ tâm tình thấp thỏm mà tiến đến gần nhà vệ sinh thì lại phát hiện Trừ Tịch một thân dày đặc mùi máu tanh quả thực đang ngồi trong đó, nhưng là tình huống thực tế lại không quá giống như bọn họ nghĩ.
"Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi giết không phải bảo ngươi ăn."
"A ô! Gâu gâu gâu!!!"
"Chớ liếm ta, ngươi rất thối."
"Ô! Gâu gâu gâu!!!"
"Súc sinh. →_→"
"Gâu! /(ㄒoㄒ)/~~"
Tiêu Nam Chúc: "..."
Xuân Tiết: "..."
- -------------------------
kẹo tấc vàng(1) (寸金糖): vì kẹo này dài một tấc và màu vàng nên gọi là tấc vàng. hạt dưa treo(2) (吊瓜子): dưa này là một loại dưa thuộc chi dưa núi hay còn gọi là chi qua lâu. áo bông nhỏ tri kỷ(3) (贴心小棉袄): 'con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ' là một loại so sánh, giải thích cho hình tượng người con gái quan tâm, chăm sóc, thấu hiểu, giúp đỡ cùng giao hòa tình cảm với cha mẹ, là những chuyện mà con trai không làm được, vì con gái tinh tế tỉ mỉ, tình cảm dồi dào, dịu dàng săn sóc.