"Thật sự xin lỗi xin lỗi! Cậu xem xem tôi tôi vừa rồi... Ây yo thật sự là xin lỗi xin lỗi cậu nha nha!! Tôi vừa nãy là thật không chú ý tới..."

Sau mười phút, vợ của Triệu Thiên Sinh – Tiêu Quế Hoa cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt Tiêu Nam Chúc, so với khí thế hung hăng vừa nãy, bà bây giờ nhìn qua rõ ràng thuần phác hiền lành không ít. Bà vốn thuộc loại phụ nữ không quen ăn diện, bây giờ nhìn qua lại càng tiều tụy không ít, phụ nữ như vậy trong đại đa số gia đình ở Trung Quốc đều tồn tại. Họ vì người yêu mà hiến dâng tất cả, dụng tâm vất vả, nhưng trên thực tế, nguy cơ trung niên thường thường cũng sẽ xuất hiện theo đó. Sau khi tình yêu đã từng nồng đậm tiêu tan, đều sẽ vì con cái và gia đình mà lần lượt thỏa hiệp, nhưng đàn ông không chịu trách nhiệm chung quy sẽ vì sự ích kỷ của bản thân mà tìm lý do, lúc này các chị em phụ nữ chẳng hay biết gì lại khiến người ta đồng tình.

Nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc hút một hơi thuốc lá, đối với chuyện vừa mới phát sinh cũng lười nói, ngược lại Triệu Thiên Sinh làm chuyện trái với lương tâm ở bên kia đang quở trách vợ mình, Tiêu Nam Chúc nghe được liền mạnh lẽ cau mày.

"Bà nói coi đủ mất mặt chưa! Tôi đây cùng Tiêu lão đệ nói chuyện bà tới đây quậy phá cái gì!! Nói với bà bao nhiêu lần rồi! Tôi thật sự không chịu nổi bà, còn như vậy nữa chúng ta dứt khoát ly hôn đi..."

Trong miệng liên miên cằn nhằn nói mấy lời này, Triệu Thiên Sinh bộ dáng không biết xấu hổ làm cho tai họa trên người y vốn đã tiêu tán lại lần nữa tụ tập, người phụ nữ xấu hổ cúi đầu khóc thút thít. Họa ồ ạt tung bay bên miệng cùng lỗ tai của Triệu Thiên Sinh, rõ ràng đến mức Tiêu Nam Chúc đều có thể nhìn đến nhất thanh nhị sở. Có lẽ là vì bất trung với hôn nhân, họa lúc trước vẫn như vật chết đã có thể phát ra âm lãnh giống tiếng cười của nhân loại, điều này làm cho Tiêu Nam Chúc không nhịn được nhíu mày. Chỉ sau một lát trầm mặc, anh lên tiếng đánh gãy lời Triệu Thiên Sinh.

"Được rồi được rồi, chị dâu cũng không phải cố ý, tôi cũng có điều không đúng, quấy rối hai vợ chồng anh chị ăn lễ, hay là tôi đi trước? Bữa cơm hôm nay tôi mời..."

Lời nói của Tiêu Nam Chúc làm vợ chồng này đình chỉ cãi vã, bắt đầu mạnh mẽ xin lỗi anh. Tiêu Nam Chúc thấy thế bất đắc dĩ thở dài một cái, vẫy tay gọi phục vụ đã bị dọa đến không dám tới gần, tiếp theo liền tự nhiên gọi vài món.

"Vậy được, ăn một bữa trưa đi, tôi hôm nay cũng không có việc gì, chị dâu thích ăn gì a, anh Triệu xem rồi gọi vài món đi?"

Đối với vấn đề này của Tiêu Nam Chúc, Triệu Thiên Sinh hiển nhiên không biết gì cả. Dù sao đối với loại đàn ông này mà nói, y căn bản không quan tâm vợ mình đến tột cùng là thích ăn cá hay yêu ăn thịt. Tựa hồ cảm thấy y trong nháy mắt lúng túng, Tiêu Nam Chúc liền dời đi tầm mắt, cười nói với vợ y đang một mặt mờ mịt.

"Tôi hôm nay vốn là đến giúp anh Triệu xem vận thế năm sau, ảnh thường xuyên chạy xe đường dài mà, tới lui vẫn có chút bất an. Vừa nãy chị dâu đến tôi còn chưa nói xong với ảnh, kỳ thực a chuyện vận thế này, thường là do con người tạo ra, người không làm chuyện trái với lương tâm thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ, làm nhiều chuyện trái với lương tâm phỏng chừng đi đêm đều lộ ra sợ hãi, giống tôi trước đây có gặp qua một người đàn ông, sau khi vứt bỏ vợ con thì sinh ý cũng xong đời, ngàn vạn gia sản bị mất không nói, lấy tiểu tình nhân về sinh con trai, sau khi nuôi lớn cư nhiên phát hiện..."

"Phát hiện cái gì?"

Vợ Triệu Thiên Sinh tò mò hỏi một câu.

"Càng lớn càng giống ông Vương cách vách."

Lời này của Tiêu Nam Chúc làm người phụ nữ lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa một chút, cũng làm Triệu Thiên Sinh suýt chút nữa sặc chết, y kịch liệt ho khan liếc Tiêu Nam Chúc một cái, Tiêu Nam Chúc cũng sắc mặt như thường mà quay qua nhìn y cười. Lần này sắc mặt của Triệu Thiên Sinh đều có chút không xong, bởi vì ngoại trừ y, ai cũng không biết tình nhân của y – em gái ở tiệm uốn tóc đã có thai. Mà vừa nghĩ tới lời nói ám chỉ của Tiêu Nam Chúc, Triệu Thiên Sinh vốn cho mình trung niên rồi rốt cuộc cũng có con chỉ cảm thấy tay bắt đầu run lên. Bữa cơm này đến cùng cũng không thể ăn thật ngon, Triệu Thiên Sinh giống như lửa thiêu mông mà lôi kéo vợ đi về, trước khi đi còn đem tiền cố vấn hôm nay thanh toán cho Tiêu Nam Chúc. Bởi vì Tiêu Nam Chúc công khai ra giá, cho nên phàm là muốn lấy được hai câu từ anh, phải trả mấy ngàn đồng tiền mở đường. Vừa khéo đêm 30 ngày đó y muốn chạy một chuyến vận tải, tình hình giao thông không tốt còn thường gặp sự cố ở chỗ rẽ, cho nên y ôm tâm lý có mấy phần chột dạ tìm đến Tiêu Nam Chúc, mà lời khuyên của Tiêu Nam Chúc lại làm cho cổ họng y có chút lạnh lẽo.

Ở cửa quán cơm nhìn hai vợ chồng rời đi, Tiêu Nam Chúc thở phào một cái cất phí cố vấn vừa nãy Triệu Thiên Sinh trả cho anh vào trong ví da. Mấy ngàn đồng này kiếm thật sự không dễ, bị vợ người ta chỉ vào mũi mắng một trận thì thôi, còn phải phụ trách điều tiết mâu thuẫn gia đình người ta. Lúc này Tình Nhân vừa nãy trốn đi rốt cục có thể xuất hiện, khi nãy lừa dối Triệu Thiên Sinh cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của cậu. Mà đối với tai họa xuất hiện trên người Triệu Thiên Sinh, thái độ Tình Nhân cũng tỏ vẻ không quan tâm.

"Không cần để ý đến thứ kia, mấy thứ đồ chơi nhỏ, không chết được, phỏng chừng có thể làm cho hắn nhớ lâu chút, nếu hắn tiếp tục nô đùa như vậy, không tới ba năm phải chầu Tây Thiên, thời điểm đó vợ hắn có thể tái giá, gả cho một nam nhân tốt hơn hắn hai trăm lần... Bất quá hắn hiện tại xui xẻo rồi, khẳng định sau đó sẽ càng xem ngài là đại tiên mà cúng bái, đây là chuyện có thể kiếm tiền sao lại không làm a?"

Lời này của Tình Nhân lộ ra cỗ mùi vị sa sút chán nản, biết cậu nhất định là xem không vừa mắt người như Triệu Thiên Sinh, cho nên Tiêu Nam Chúc cũng không nói gì. Lễ Tình nhân vốn là ngày lãng mạn ấm áp, bây giờ để cho cậu thấy tận mắt loại chuyện không làm cho người ta thoải mái này, cậu khẳng định là rất mất hứng. Trong tầm mắt, một đôi tình nhân liều mạng mà ân ái trên đường cũng làm cho Tình Nhân không vui, Tiêu Nam Chúc thấy bộ dạng ủ rũ cúi đầu này của cậu ngược lại cũng có chút băn khoăn. Mà ngay thời điềm hai người đang chuẩn bị cứ như thế về nhà, bọn họ đi ngang qua trung tâm quảng trường Nhai Tâm chợt nghe có trận âm thanh ồn ào náo động truyền ra.

"Sao lại thế này a, đây là? Ây yo ông cụ này đang làm gì a?" "Có phải là chứng si ngốc của người già không a? Tôi thấy ổng đứng đây nửa ngày rồi a?" "Ông à, ông biết đường về nhà không? Hay là giúp gọi cảnh sát đi?"

Người xem náo nhiệt chung quanh đều dồn dập bu lại nghị luận sôi nổi, Tiêu Nam Chúc cùng Tình Nhân theo dòng người đi tới vừa vặn nhìn thấy một ông cụ đầu tóc hoa râm, sắc mặt mờ mịt nắm chặt đóa hoa hồng đứng giữa đường. Có lẽ là bị nhiều người nhìn như vậy có chút sợ hãi, ông cụ không được tự nhiên lùi về sau một bước, há há mồm nửa ngày không lên tiếng, ánh mắt đều có chút tránh né.

"Chuyện gì vậy a?"

Đứng ở phía ngoài đoàn người thuận miệng hỏi một câu, Tình Nhân cũng nhìn ra thần trí ông cụ này tựa hồ không rõ ràng, cho nên khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Bởi vì đã có người đi đường giúp đỡ liên hệ cảnh sát nên mọi người giờ khắc này đều ở đây nỗ lực trấn an tâm tình của ông. Mà đôi tình nhân ở bên cạnh xem náo nhiệt một hồi, nghe người ta nói chuyện với mình cũng thuận thế mở miệng.

"Aiz, không biết a, hình nhân là ông cụ đi lạc, ở chỗ này lâu rồi cũng một bộ dáng không biết đường, cho nên mọi người đều chú ý, cũng báo cảnh sát rồi, phỏng chừng chờ lúc nữa có thể đưa về nhà rồi..."

"Nga, ra là vậy a..."

Nghe nói ngọn nguồn, Tiêu Nam Chúc gật gật đầu, thấy người bên cạnh bộ dạng nhiệt tâm tốt bụng, anh và Tình Nhân hiển nhiên cũng không giúp được gì, bất quá tên Tình Nhân này chính là muốn xem náo nhiệt, nên giờ khắc này anh cũng chỉ có thể bồi tiếp ở chỗ này chờ cậu muốn đi thì lại đi. Mà bọn họ vừa nói chuyện như thế, một bà cụ vóc dáng nhỏ nhắn ở ngoài đoàn người chợt chạy vào, vừa nhìn thấy ông cụ bị vây quanh ở tuốt bên trong, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Cái lão già đáng chết này! Đã bảo ông không được ra khỏi cửa! Đã bảo ông không được ra khỏi cửa! Ông đây là muốn tôi sốt ruột chết a!!"

Bước bước nhỏ chạy đến bên cạnh ông cụ, bà cụ hẳn là một đường chạy tới, sợ đến sắc mặt đều trắng. Một vòng người chung quanh vừa thấy người nhà ông cụ tìm tới, trái lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bà cụ xác định ông cụ không có việc gì cũng nhanh chóng lên tiếng tạ ơn mọi người.

"Xin lỗi a phiền phức mọi người rồi, lão già nhà tôi có chứng si ngốc đã mấy năm, lúc thường đều không thích ra cửa, cũng không biết hôm nay làm sao, cho mọi người thêm phiền toái rồi a xin lỗi..."

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, mau dẫn ông cụ trở về đi thôi..."

Người chung quanh vừa nghe lời của bà cụ ngược lại cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, việc này tới đây coi như giải quyết viên mãn, mọi người bốn phía mở miệng, chuẩn bị để hai cụ ra ngoài, nhưng tại thời điểm bà cụ lôi kéo ông cụ trước sau vẫn nắm chặt đóa hoa hồng chuẩn bị về nhà, ông cụ vẫn luôn si ngốc ngơ ngác bỗng nhiên đem hoa nhét vào tay bà cụ, tiếp theo đần độn dùng một loại âm thanh ngây thơ nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Nguyệt Tiên, anh ra ngoài mua hoa cho em rồi a... Em không phải... thích... hoa nhất sao? Đừng giận... giận anh... Anh thích em..."

—— "Anh thích em nhất a."

- ----------------------------------

Mn nào xem donghua rồi sẽ biết câu chuyện Nguyệt Tiêu này là trong tập 10 nè, nhưng mà do chị Thất Tịch ra tay giúp đỡ, trong truyện vì có cả lễ truyền thống và cả lễ hiện đại nên sẽ bị khác donghua nhiều chỗ nhaaaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play