Trần Lam đang dựa vào vách đá đen nghỉ ngơi, nàng chợp mắt ngủ một chút, bên tai chợt

nghe tiếng người hoan hô khi gần khi xa, nói vật tư viện trợ từ Bách Hoa thành đã tới rồi, rất

nhiều người đang mang theo tinh hạch chạy tới chỗ kia, ước chừng là đi cướp mua vật tư từ Bách Hoa

thành tới.

Lúc trước, Trần Lam chưa từng đặt vật tư của Bách Hoa thành, lúc này nàng cảm thấy kỳ

quái, tại sao vật tư của Bách Hoa thành lại tới nhanh như vậy, bỗng nhiên nàng nhận thấy có người

đang ngồi xuống trước mặt nàng, tuy rằng yên lặng không một tiếng vang, nhưng nàng vẫn cảm giác

được.

Trần Lam ngủ không sâu, chân mày nàng nhăn lại, cảm thấy người trước mặt này rất kỳ quái, đã ngồi

trước mặt nàng rồi lại không mở miệng nói

chuyện, phảng phất như đang nhìn nàng, khiến cho nàng nhắm mắt cũng không được mà mở mắt cũng không

phải.

"Nếu đã tỉnh rồi thì vì sao lại không mở mắt?"

Thanh âm của A Văn thanh đạm truyền vào tai Trần Lam.

Đột nhiên nàng mở to đôi mắt, trong đầu vẫn còn chút hỗn độn, nhìn người ngồi gần ngay trước mắt,

ngạc nhiên một chút rồi hỏi:

"Sao ngươi lại tới đây?" "Tại sao ta không thể tới?"

Hứa A Văn nghe vậy, nở nụ cười hỏi lại, ánh mắt hắn từ khuôn mặt của Trần Lam bắt đầu di chuyển

khắp mọi nơi, lại hỏi:

"Ta còn nói là căn cứ Kim Môn của các ngươi phái ít người tới bờ biển phía đông như vậy, vật tư vận

chuyển tới nơi này chỉ sợ phải dùng tới máy bay không người lái, nhưng việc này cũng không phải

ngày một ngày hai là có thể hoàn thành, tại sao các ngươi lại chậm chạp không xin giúp đỡ từ Bách

Hoa thành như vậy, nguyên lại đều ở đây nhịn đói a."

Căn cứ Kim Môn nằm ở sâu về phía bắc trừ bỏ 12 vòng tuyến bên ngoài nó, chung quanh cũng có rất

nhiều căn cứ lớn nhỏ nằm rải rác, nhưng ngoài ra, thì đó chính là rừng rậm biến dị nguyên thủy, kéo

dài từ phía bắc cho đến tận bờ biển phía đông.

Nếu căn cứ Kim Môn muốn chuyển vật tư cho đội quân ở phía đông này thì bọn họ phải phái rất nhiều

rất nhiều máy bay không người lái, đồng thời, máy bay của bọn họ phải đối kháng với rất nhiều loài

chim biến dị trêи bầu trời, để vận chuyển một phê vật tư tới đây, thường thường sẽ phải thiệt hại

chỉ còn lại 1/3.

Cho nên nhóm người của Trần Lam nếu không xảy ra điều gì lớn ngoài ý muốn, thì vật tư mang tới đây

đã không còn thừa mấy.

Nhưng Trần Lam lại chậm chạp không mở miệng muốn cung ứng vật tư từ doanh địa ở phía đông có khoảng

cách gần nhất, vì vậy Hứa A Văn mang theo vật tư tới đây nhìn xem, dù sao hắn qua lại cũng thuận

tiện, một người mang theo một xe tải vật tư, thời gian đi từ nam chí bắc chỉ là 1 khoảnh khắc.

Vừa tới đây mới biết được, vật tư của nhóm người Trần Lam quả thật đã cạn kiệt.

Trần Lam ngồi dựa vào tảng đá ngầm, nhíu mày nhìn Hứa A Văn nói:

"Ta chỉ muốn rèn luyện một chút thôi, không phải nói, hấp thu tinh hạch cũng có thể sống sót hay

sao? Hà tất phải có ɖu͙ƈ vọng ăn uống?"

"Đó là niên đại thiếu thốn vật tư mà nhóm cường giả đã từng trải qua, cũng là phương thức sinh tồn

cực kỳ vất vả."

Hứa A Văn vừa nói vừa đưa một cái màn thầu cho Trần Lam, nàng tiếp nhận, hắn lại đưa

cho nàng một lọ nước, rồi tiếp tục nói:

"Hiện tại vật tư không tính thiếu thốn, cũng không cần thiết làm mình vất vả như vậy."

"Không vất vả một chút thì tụt lại phía sau càng xa."

Trần Lam ngẩng đầu, uống một ngụm nước, sự hiếu thắng của nàng rất mạnh, từ lúc tới bờ

đông này, nàng mới biết căn cứ Kim Môn của bọn họ chênh lệch với Bách Hoa thành nhiều cỡ nào.

Sinh tồn trong mạt thế, căn cứ Kim Môn bọn họ phải học lại một khóa. Nhưng khi nàng nhìn Hứa A Văn,

nàng phát hiện chân mày A Văn nhô lên, hắn bình tĩnh nhìn nàng, nhấp môi không nó gì, trong tay còn

cầm một bình nước sạch, nàng kỳ quái hỏi:

"Hứa tiên sinh, ngươi làm sao vậy?" "Không có gì."

Hứa A Văn phản ứng lại, hắn nhìn Trần Lam, chân mày vẫn chưa thả lỏng, phút chốc sau hắn lại thở

dài nói:

"Ngươi là con gái, vì sao lại sống như một người con trai vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play