An Nhiên vừa nói lời này ra, trêи người Lạc Phi Phàm như bùng lên ngọn lửa muốn nổ tung.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn hoàn toàn suy sụp, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn An Nhiên, nàng

mang theo Tiểu Bạc Hà nhàn nhã tự tại đi ra khỏi đại sảnh, hắn cả giận với bóng dáng của nàng:

"Ngươi cho rằng buổi hôn lễ này có thể tiến hành thuận lợi hay sao?"

An Nhiên dừng bước, cao hứng quay đầu nhìn hắn, gần như phun ra 5 chữ: "Ồ, rửa mắt mong chờ."

An Nhiên thấy tính tình của Tiểu Bạc Hà quá lãnh đạm, mà Lạc Phi Phàm thì quá nhiều đào hoa, nhưng

đám đào hoa đó muốn tìm đường chết như thế nào cũng không đủ để tạo chút dao động trong lòng Tiểu

Bạc Hà .

Mà Lạc Phi Phàm thì sao, bởi vì quá nhiều đào hoa cho nên hắn đã quá quen thuộc khi

được toàn bộ phụ nữ chúng tinh củng nguyệt, sự tranh giành tình cảm giữa những người phụ nữ với

nhau hắn cũng không cần để ý.

Cho nên thường thường sự việc sẽ phát triển thành như này.

Đám phụ nữ: Đội phó lạc, ta yêu ngươi, ta thực sự rất yêu ngươi, ngươi không cần ở

bên Tiểu Bạc Hà.

Tiểu Bạc Hà: .....

Lạc Phi Phàm: Nhíu mày, không nghe, chỉ làm theo ý mình, các ngươi yêu ai là tự do của các ngươi,

ta không có quan hệ gì hết.

Đám phụ nữ: Tiểu Bạc Hà, ngươi làm sao có thể xứng với đội phó Lạc, tiện nhân này, ngươi trước kia

như thế nào, hiện tại như thế nào, căn bản ngươi không xứng với đội phó Lạc!

Tiểu Bạc Hà: ...

Lạc Phi Phàm: Nhíu mày, làm theo ý mình, ta vẫn sẽ ở bên Tiểu Bạc Hà, liên quan gì tới các ngươi?

An Nhiê: MMP, lão nương thật sự không thể nhìn tiếp được, lão nương không ra tay, Tiểu

Bạc Hà sợ bị chết đuối trong biển nước miếng mất!

Sau đó thực vật bạo động, nhân tâm hoảng sợ.

Vì tránh cho bị kịch phát sinh vòng đi vòng lại, An Nhiên quyết định giáng một đòn vào mối quan hệ

giữa Lạc Phi Phàm và Tiểu Bạc Hà.

Hoặc là, Tiểu Bạc Hà chủ động một chút, hoặc là Lạc Phi Phàm cường thế, quyết đoán hơn, tóm lại,

hai người không thể để đám đào hoa kia kiêu ngạo nữa, làm An Nhiên nhìn cũng thấy nổi giận rồi.

Nhưng mà. Bàn Tử vô tội bị kéo xuống nước, ngã ngồi trêи mặt đất, trong lúc Lạc Phi Phàm cúi đầu

nhìn hắn, hắn bò cách xa Lạc Phi Phàm ra, hắn muốn giữ cái mạng già này, để sống thêm mấy năm nữa

không muốn chết sớm như vậy a.

Nhưng trời xanh trêu người, hắn cũng không biết có thể sống tới ngày mai hay không, không cưới Tiểu

Bạc Hà thì An Nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, mà cưới Tiểu Bạc Hà thì Lạc Phi Phàm sẽ không bỏ qua,

tránh được Lạc Phi Phàm thì hắn cũng không chạy thoát khỏi An Nhiên.

Cưới Tiểu Bạc Hà vì tôn kính An Nhiên, đối với vợ mình hắn sẽ không thể ra ngoài tìm phụ nữ nữa,

nhưng Tiểu Bạc Hà sẽ cho hắn chạm vào sao?

Nghĩ tới hình ảnh kia, Bàn Tử cảm thấy đầu đau muốn nứt ra rồi.

Hắn đã từng vô ý chạm vào Tiểu Bạc Hà một chút, đầu hắn đau tới độ muốn chết, cơ hồ lúc đó hắn

nhanh chóng nhảy ra cách xa Tiểu Bạc Hà trong phạm vi trăm mét, đây là mới chỉ chạm vào

một chút đã khó khăn như vậy, chớ nói đến việc vợ chồng khi ở chung, hai người còn ngủ chung một

chiếc giường, còn muốn làm một số việc của vợ chồng.

Tiến là đường chết mà lui cũng là đường chết, Bàn Tử nghiêm túc nghĩ, dứt khoát trở về tìm một sợi

dây thừng tự mình kết thúc thôi, chết như vậy còn có thể toàn thây!

Vì thế Bàn Tử vừa lăn vừa bò, mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương, tìm dây thừng ở nơi nào đó

trêи mặt đất?

Đột nhiên sau cổ lại bị Lạc Phi Phàm túm lấy, lập tức Bàn Tử kêu lớn lên. "Đội phó Lạc, không cần

động thủ, để tự ta, để tự ta!!!"

"Tự mình làm gì?"

Lạc Phi Phàm túm lấy Bàn Tử, tức giận tới cực hạn, hắn cười lạnh nói: "Bàn Tử a Bàn Tử, mối hận

đoạt vợ này, ngươi nói đi, ta nên giết hay là không nên giết đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play