Lạc Phi Phàm ỷ lại việc hắn là ân nhân cứu mạng của Tiểu Bạc Hà mà chơi xấu.

Nhưng căn bản Tiểu Bạc Hà không muốn nói cái này, nàng thấy Lạc Phi Phàm có thể tự mình đổi thuốc

thì đứng dậy, ngồi bên đống lửa, tiếp tục lấy ra đầu óc của cá biến dị gần cửa động, an tĩnh đến

mức quỷ mị.

Lạc Phi Phàm bắt đầu mở máy nói, hắn dựa vào vách đá trong sơn động, đôi mắt nhìn lăng lăng vào

Tiểu Bạc Hà hỏi:

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta nhớ rõ lúc vừa nhận thức ngươi, ngươi còn bé như vậy, cao như

vậy a."

Hắn giơ tay đo đo, sau đó nhìn Tiểu Bạc Hà, nàng căn bản không nhìn hắn, cũng không tính toán đáp

lại hắn, vì thế Lạc Phi Phàm lại nâng tay lên cao hơn, nói:

"Hẳn là cao như vậy đi, khi đó ngươi cũng không nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người

khác, nhiều năm trôi qua như vậy, tính cách càng thêm quái gởi nếu không ta xin An Nhiên phái ngươi

tới thường trú ở bờ sông nhé, được không?"

Lúc này, rốt cuộc Tiểu Bạc Hà có chút phản ứng, nàng liếc mắt nhìn Lạc Phi Phàm một cái, lắc đầu,

không đồng ý!

"Đừng như vậy được không, ngươi thấy đó đã nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi ngày chúng ta ở bờ sông

như trả qua mùa đông giá rét, từ lúc ngươi đến, chúng ta chính là bốn mùa như mùa xuân a!"

Lạc Phi Phàm đã quyết định cự tuyệt A Võ trở về, dù A Võ có giải quyết xong nguy cơ ở bờ đông thì

hắn cũng không muốn nhận nó về!

"Không đi."

Thấy Lạc Phi Phàm tự quyết định, Tiểu Bạc Hà cảm thấy nếu mình không cự tuyết Lạc Phi Phàm đã có

thể tự quyết định hành trình của nàng, nàng không cần, nàng không thích ngày tháng ở bên ngoài,

nàng chỉ muốn trở lại mai rùa đen của mình.

"Kỳ thật ở bờ sông cũng không tồi."

Phảng phất như Lạc Phi Phàm không nghe được lời cự tuyệt của Tiểu Bạc Hà, hắn bắt đầu miêu tả cuộc

sống của nàng khi ở bờ sông, lúc đầu do có A Võ, cho nên nhiệt độ ở bờ sông luôn luôn rất lạnh,

trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã quen thuộc.

Lúc bắt đầu tấn công về phía nam thì người ở bờ sông sẽ nhiều hơn, các căn cứ sẽ phái người tới

đây, lúc đó là thời khắc náo nhiệt nhất trong năm ở bờ sông.

Mấy năm nay mọi người đã mấy lần cùng sang bên bờ nam nhưng tới mùa đông mọi người đều trở lại

căn cứ của mình để tu chỉnh lại, bởi vì mùa

đông rất gian nan, thật sự không phải thời điểm xuất chinh giết quái.

Người thường trú ở bờ sông chỉ có hai người là Lạc Phi Phàm và A Võ, hắn phụ trách mang binh đối

phó với đám động vật biến dị bơi qua sông còn A Võ chỉ đối phó với con cá sấu biến dị khổng lồ kia.

Còn lại mọi người kể cả Chiến Luyện đều cách một đoạn thời gian sẽ trở về một chuyến.

Vì một khi Lạc Phi Phàm quay trở về thì bắt đầu từ căn cứ Thiên Viêm Sơn những cô nương mỹ lệ của

những căn cứ đều xuất động, biểu diễn các loại phong tình, thanh thuần, kiều diễm, .... Lạc Phi

Phàm muốn nhìn loại nào chung quanh hắn vài dặm đều có thể tìm được.

Cho nên Lạc Phi Phàm luôn cảm thấy ngày tháng ở bờ sông cũng không tồi, bởi vì không có nhiều oanh

oanh yến yến chuyển động bên người hắn như vậy, còn tìm các loại lấy cớ tiếp cận hắn.

Hoàn toàn tương phản với Tiểu Bạc Hà, đối mặt với những người phụ nữ trắng trợn như vậy, đặc biệt

là khi nói chuyện điệu đà, lộ chân lộ ngực, mỗi ngày đều cười phá lệ động lòng người trước mặt hắn,

hắn cảm thấy phản cảm.

Những năm gần đây, người hắn nhìn thuận mắt nhất đếm tới đếm lui chỉ có một mình Tiểu Bạc Hà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play