Đương nhiên có những người nhiệt tình vui mừng khi Oa Oa trở về, có người thật sự lo

lắng an ủi Oa Oa, nhưng có một số người, từ đầu đến cuối đều mang theo tâm tình oán hận, cảm thấy

kỳ thật không cần phải tấn công về phía nam, là do An Nhiên và Chiến Luyện vì tìm kiếm Oa Oa mà

cường kéo mấy chục vạn người đi về phía nam.

Dần dà hình tượng của Oa Oa bị dựng thành tùy hứng không hiểu chuyện, đanh đá vô lễ, chỉ biết làm

người lớn thêm phiền toái.

Thậm chí, trong một số căn cứ ở phía Bắc vì Võ Kỳ muốn củng cố nhân tâm mà cố ý châm ngòi thổi gió,

đắp nặng hình tượng về An Nhiên như

một người không mang sự sống chết của người khác, có thể hy sinh tính mệnh của mấy chục vạn người

chỉ để đi cứu Oa Oa.

Trong những trận chiến đầu có mấy chục người chết, Lưu Toa Toa không thể cứu sống được, đều làm cho

một số người bất mãn, những người này vốn dĩ không phải chết nhưng đều vì tấn công về phía nam, đều

vì cứu Oa Oa mà chết, tội lỗi của Oa Oa càng lúc càng lớn,

Về những lời đồn đãi này, không có người nào dám nói trước mặt An Nhiên hay Chiến Luyện, thậm chí

còn không dám nói trước mặt người của Bách Hoa Thành nhưng An Nhiên không biết sao được?

Kỳ thật nàng luôn biết trong đội ngũ tấn công về phía nam kia lời đồn đãi đang lan truyền, nhưng

trước đó nàng chỉ muốn tìm được Oa Oa, căn bản không muốn quản những lời đồn đãi.

Nhưng hiện tại, nhìn rất nhiều khuôn mặt đang vui mừng kia, luôn có một hai gương mặt kinh thường,

nói cho người khác Oa Oa nghịch ngợm thế nào, Oa Oa phiền toái như thế nào, Oa Oa làm hại nhiều

người như thế nào, là một người mẹ, làm sao An Nhiên có thể cao hứng cho được.

Nàng yên tĩnh chờ mọi người hoan nghênh đón chào Oa Oa về xong mới nhíu mày tiến lên, nhìn mọi

người mở miệng nói:

"Được rồi, nói chính sự đi, triệu tập toàn bộ người phụ trách của các phương diện tới

gặp ta một chuyến."

Nói xong, nàng dắt tay Oa Oa, sau đó rất nhiều người đi tới đứng trước mặt An Nhiên, phần lớn

bọn họ đều là người Bách Hoa thành, có thêm Hồ Chính cùng Vương Mỹ Lệ, cùng với lãnh đạo

của Thiên Viêm Sơn và Tiểu Chu thành.

"Con cá sấu biến dị kia phải ép nó ở dưới sông!"

Câu đầu tiên An Nhiên nói chính là câu này, thấy mọi người gật đầu, nàng nói tiếp:

"Con đại quái vật kia không thể để nó lên bờ, bằng không sẽ có rất nhiều thực vật sẽ bị nó san

bằng!"

"Chúng ta phải làm như thế nào?"

Bàn Tử đi lên nói, mặt hắn bị cá biến dị đánh cho bầm dập, vì lúc trước đánh quá tận hứng, không

biết sao lại bị đuôi cá đánh vào, bị bay ra ngoài! Chiến Luyện đang đứng cạnh Lạc Phi Phàm và Lưu

Tiểu Quyết thảo luận về con cá sấu biến dị, nghe thấy Bàn Tử nói vậy, Chiến Luyện lên tiếng: "Không

có biện pháp nào khác, thực vật không thể ăn được nó, bom đạn cũng không thể làm gì được nó, vậy

thì vây nó lên!"

"Khóa trụ nó sao?"

Lạc Phi Phàm đứng ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời:

"Khóa nó như thế nào?"

"Chúng ta có thể triệu tập dị năng giả hệ thủy, thay đổi lại dòng chảy của sông, làm nó chìm xuống

đáy sông."

Triệu Như mang theo một đám dị năng giả hệ thủy đi tới, hiện giờ nàng đem toàn bộ

công tác chữa bệnh giao cho Lưu Toa Toa và Lương Tử Ngộ, con nàng thì chuyên môn phụ trách một đội

dị năng giả hệ thủy đối kháng với tang thi hệ hỏa.

Theo thời tiết càng ngày càng lạnh số lượng đám tang thi hệ hỏa dần dần ít đi, nhưng không đại biểu

không có, chúng chỉ càng ngày càng ít mà thôi, Triệu Như tính toán thủ vững đến giây phút cuối

cùng, chờ toàn bộ dị năng giả hệ thủy rút lui hết về Bách Hoa thành mới trở về đợi mệnh lệnh.

Sở dĩ làm vậy bởi vì Triệu Như cảm thấy đối kháng với tang thi hệ hỏa là cơ hội tốt nhất để rèn

luyện dị năng hệ thủy của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play