Lúc này, di động trong túi áo của An Nhiên rung lên, nàng lấy ra, vừa nhìn thì đồng thời có mấy

người đang trò chuyện riêng với nàng, nhưng đều nói cùng một việc.

[Chân Tuyết Cửu]: Nghe nói thực vật ở căn cứ Võ Xuyên ăn thịt người. [Bàn Tử]: Thực vật bên căn cứ

Võ Xuyên bắt đầu ăn thịt người.

[Triệu Như]: Hôm nay có mấy người dân chạy nạn từ phía Bắc tới đây, họ nói thực vật của căn cứ Võ

Xuyên không chịu khống chế.

An Nhiên nhíu mày, trực tiếp dò hỏi Chân Tuyết Cửu người tin tức linh thông nhất.

[An Nhiên]: Sao lại như vậy?

[Chân Tuyết Cửu]: Từ khi cây thực vật biến dị kia được đưa tới phía nam của căn cứ Võ Xuyên, đích

xác cũng thay bọn họ chặn rất nhiều nguy hiểm từ động vật biến dị, nhưng nó cũng không chỉ công

kϊƈɦ động vật biến dị, mà nó còn công kϊƈɦ cả con người, nghe nói gần đây nhiệt độ không khí giảm

xuống, động vật biến dị bắt đầu sinh sôi hoạt động, cho nên cây thực vật kia ăn có chút nhiều.

[An Nhiên]: Sau đó thì không thể vãn hồi nữa, cuối cùng tràn lan? Vậy hiện giờ người trong căn cứ

Võ Xuyên đang làm gì? Nghe nói thực vật biến dị đã ăn thịt người?

[Chân Tuyết Cửu]: Đúng vậy, hơn nữa số lượng hẳn là không ít, hôm nay có một đám người chạy nạn tới

Tiểu Chu thành, phỏng chừng họ là những người thanh tỉnh nhìn rõ thế cục, ta phỏng đoán tầng lớp

quản lý, lãnh đạo của căn cứ Võ Xuyên chỉ có 1-2 người nhìn rõ ràng, còn lại không thèm để ý.

Chân Tuyết Cửu cẩn thận dò hỏi những người dân chạy nạn kia, bọn họ đều là những cư dân ở mặt phía

nam của căn cứ Võ Xuyên, thân nhân bằng hữu của họ đã chịu thực vật công kϊƈɦ nhưng không

có người nguyện ý coi trọng chuyện này.

Thủ vệ trong căn cứ Võ Xuyên còn đang hưởng thụ một kỳ nghỉ nhẹ nhàng, hy vọng rừng rậm biến dị

nhanh chóng sinh trưởng, càng nhanh càng tốt, dù sao bọn họ không chịu thực vật công kϊƈɦ, dân cư

tập trung ở phía nam kia vốn dĩ đều là những người dân chạy nạn từ những nơi khác tới,

căn bản không có tư cách đi vào căn cứ.

Cho nên đến tột cùng bọn họ nói thật hay giả căn bản không ai để ý, cho nên cũng không ai đem việc

thực vật biến dị ăn thịt người thông báo lên

trêи.

Cứ như vậy, nghe nói có rất nhiều người chạy nạn đang di chuyển tới cáo trạng với Bách Hoa thành.

[An Nhiên]: Nếu có người tới, thì dàn xếp tốt cho bọn họ, gần đây ta vô tâm đi quản những việc

rách nát này của căn cứ Võ Xuyên cùng căn cứ Kim Môn.

[Chân Tuyết Cửu]: Nhưng nếu ngươi mặc kệ, người chết sẽ càng nhiều.

[An Nhiên]: Vậy các ngươi viết thư cảnh báo Võ Kỳ, bất quá ta đoán có khả năng hắn sẽ cảm thấy Bách

Hoa thành đang cố ý bôi đen căn cứ Võ Xuyên. Nói xong, An Nhiên cũng không trả lời Chân Tuyết Cửu

cùng những người còn lại, hiện tại nàng thấy thực phiền toái đám người ở những căn cứ kia, rõ ràng

nàng đã sớm cảnh báo căn cứ Kim Môn, nàng đã nói nàng mặc kệ, kỳ thật là nàng đang đốc xúc căn cứ

Kim Môn quyết đoán một chút giải quyết vấn đề trước khi căn cứ Võ Xuyên thả cây thực vật kia ra.

Nhưng chuyện tới hiện giờ, căn cứ Kim Môn chỉ tuyên bố đối địch với căn cứ Võ Xuyên, cũng chỉ gia

cố lại căn cứ của mình, điều này không phải vẫn tồn tại ảo tưởng với cây thực vật kia hay sao?

Từ trước đến này An Nhiên đều không tin, thực vật biến dị một khi được thả ra sẽ không tràn lan

sinh trưởng, muốn lợi dụng thực vật làm vũ khí, thì căn bản phải khống chế được nó, ức chế tính

công kϊƈɦ của nó, phòng ngừa nó không phân biệt được địch ta, thương tổn con người!

Mà xem ra, hiển nhiên căn cứ Võ Xuyên không lĩnh ngộ được điểm này, uổng cho bản lĩnh có thể làm

cho thực vật sinh trưởng, lại vô pháp khống chế nó, vậy thử hỏi đường chết có xa không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play