Tiếp theo là dị năng giả hệ thổ, đổ đường xây tường, thiết kế chướng ngại, cuối cùng là An Nhiên

lãnh theo đội hậu cần từng bước từng bước đi về phía trước.

Nhưng có đôi khi kết cấu sẽ bị quấy rầy, bởi vì ở phía nam có rất nhiều động vật biến dị với hình

thể khổng lồ, sẽ đột phá trận tuyến của tang thi hệ hỏa lao vào trong biển lửa tấn công con người,

lúc này chỉ có thể dựa vào tổ chuyên gia theo dõi tế cục phản ứng nhanh hay không.

Nếu phản ứng nhanh, những dị năng giả hệ hỏa cùng hệ thủy ở phía trước sẽ nhanh chóng rút lui về

sau để đám động vật kia giao cho đội quân kim cường bất hoại như Chiến Luyện tới giải quyết.

Mà nếu những chuyên gia phụ trách việc theo dõi kia thông báo chậm trễ phản ứng không đủ nhanh thì

nhóm dị năng giả hệ hỏa và hệ thủy sẽ bị đám động vật với hình thể khổng lồ kia dẫm đạp.

Thường thường những lúc này, Chiến Luyện sẽ mang theo dị năng giả hệ kim cùng dị năng giả lực lượng

tới ứng cứu, kết quả chính là vừa giết động vật biến dị vừa chịu đựng lửa nóng ɭϊếʍ qua, trường hợp

sẽ lâm vào hỗn loạn, vô pháp thao tác.

Bởi vì tử thương quá nhiều, Lưu Toa Toa cũng bị điều khẩn cấp tới đây, nàng không có một câu oán

hận theo sau đại quân.

An Nhiên vì muốn khống chế thực vật biến dị sinh trưởng cho nên nàng bị an bài ở cuối đội ngũ,

chờ nàng mang theo đội quân phụ trách việc vận chuyển tinh hạch tới thì những con đường

hướng về phía nam kia đã cháy đen một mảnh, thi thể ở khắp nơi. đại bộ phận đều là của động vật

biến dị.

Cơ hồ đã không có thân ảnh tang thi hệ hỏa tàn sát bừa bãi nữa nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất

cao, tuy vậy không có tình huống rừng rậm biến dị đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.

Mà An Nhiên bắt đầu quy hoạch lại rừng cây của mình, mỗi một đoạn đường nàng sẽ để

cho dị năng giả lực lượng đào hồ chứa đựng nước, rừng rậm không thể tất cả đều là cây cối, như vậy

một khi cánh rừng xảy ra hỏa họa, khi mà không kịp dập lửa thì một tảng rừng lớn này sẽ xong đời

theo.

Nhưng nếu cách một khoảng có hồ nước điều hòa thì thực vật biến dị có bị bốc cháy thì cũng không

cần An Nhiên chỉ huy chúng có thể tự mình chạy tới hồ nước để dập lửa, như vậy thật bớt lo.

Đoàn xe từ từ đi về phía trước, An Nhiên ngồi ghế sau ngủ vựng vựng trầm trầm, người lái xe là Trần

Triều Cung, Tiểu Bạc Hà ngồi ở ghế phụ còn Hồ

Trình ngồi cạnh An Nhiên.

Mấy ngày nay trong lòng Hồ Trinh không quá tốt, nàng ngóng trông nhanh chóng tới Tương thành nhưng

lại nhìn những thi thể bị nâng từ tiền tuyến trở lại, thực sự cảm thấy áy náy, nàng cảm thấy hết

thảy nguyên nhân đều bởi vì mình không trông coi tốt mấy đứa trẻ, mới làm cho mấy chục vạn người

hưng sư động chúng như vậy.

Cho nên lúc An Nhiên tỉnh Hồ Trinh không ngủ được, An Nhiên ngủ nàng cũng tỉnh như cũ.

Xe ngừng lại, An Nhiên đang ngủ dựa vào cửa sổ xe chậm rãi mở mắt, ánh trăng xuyên qua cửa kính soi

vào khuôn mặt nàng, nàng còn chưa tỉnh táo duỗi tay muốn sờ sờ Oa Oa ở bên người, sau một lúc lâu

không sờ được mới lo lắng giật mình quay ra, nhớ tới Oa Oa không ở đây.

"An Nhiên, chuẩn bị ra khỏi rừng."

Thanh âm Hồ Trinh ở bên bên người nàng nhẹ nhàng vang lên, trong khoảng thời gian này

ai đều không tốt, Hồ Trinh không tốt, An Nhiên cũng không tốt, cho nên Hồ Trinh đều dùng hết khả

năng không quấy rầy lúc An Nhiên nghỉ ngơi.

Nhưng thời gian quá khẩn cấp, tiền tuyến đã thanh lý một khoảng đất trống nên thừa dịp này gieo

trồng thực vật, nếu không chỉ sợ động vật biến dị sẽ sinh sản tràn lan lấp kín khoảng đất trống

kia.

An Nhiên dựa vào cửa sổ xe hơi hơi gật gật đầu, ý bảo nghe được lời Hồ Trinh, nàng nói với Trần

Triều Cung đang lái xe ở phía trước:

"Phân phó mọi người hạ trại đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play