Kỳ thật Lạc Phi Phàm cùng nhóm chuyên gia cũng không thương thảo ra biện pháp gì để ngăn chặn hỏa
hoạn, bọn họ chỉ thương thảo một cơ chế làm thế nào để theo dõi hỏa hoạn, làm thế nào để nhanh
chóng điều phối dị năng giả hệ thủy cùng với việc đảm bảo tinh hạch cho bọn họ, làm thế nào để có
thể trợ giúp dị năng giả dập tắt lửa một cách nhanh chóng đồng thời đảm bảo sự an toàn của họ.
Yêu cầu này cần phải phối hợp rất nhiều phương diện với nhau, phụ trách theo dõi, phụ trách tổ
chức, phụ trách vận chuyển tinh hạch cùng đồ ăn, phải xây dựng thành một cơ chế,
mới có thể làm toàn bộ căn cứ không luống cuống tay chân khi đột nhiên xuất hiện hỏa hoạn,
bởi vì nếu không
kịp thời dập tắt một trận hỏa hoạn nhỏ thì nó sẽ thăng cấp thành một tai họa cực lớn.
Dần dần những người phụ trách của căn cứ Thiên Viêm Sơn cũng đi vào cao ốc, bắt đầu gia nhập vào
việc xây dựng cơ chế, mà Hồ Chính cũng đang ở trêи đường mang theo hơn 1000 người ngưu cao mã đại
của căn cứ Thời Đại tới đây, từng chiếc từng chiếc xe tiến vào căn cứ Thiên Viêm Sơn, bọn họ lấy
nơi này là trung tâm bắt đầu đưa ra ý kiến tham khảo ý kiến của nhau để đưa ra phương án giải quyết
khốn cục này.
Người Tiểu Chu thành phụ trách việc hậu cần cùng cấp vật tư trang thiết bị, nơi này tập trung rất
nhiều người cho nên yêu cầu đồ ăn rất lớn, chờ đoàn xe của Hồ Chính tới Thiên Viêm Sơn thì đội hậu
cần của Tiểu Chu thành cũng mang theo đồ ăn vật tư tới đây.
Lúc trước người Thiên Viêm Sơn không trồng trọt hay sản xuất ra vật tư toàn bộ trọng tâm của họ đều
đặt ở việc giải quyết động vật biến dị, lượng tinh hạch thu được cũng không thiếu, nhưng vật tư lại
không giàu có, cho nên vô pháp cung cấp đồ ăn cho nhiều người như vậy.
Do đó cũng chỉ có thể để họ phụ trách việc an bài sửa sang lại chỗ ở.
Trong thời gian 1-2 ngày, vốn dĩ căn cứ Thiên Viêm Sơn chỉ có mười mấy vạn người, giờ tiếp nhận
thêm hơn 1 vạn người, trong đó dị năng giả hệ thủy chiếm 5-6 nghìn người, mấy cao ốc bên
cạnh tòa nhà của An Nhiên cũng đang được sửa chữa khẩn cấp, khôi phục lại điện nước, dàn xếp cho
nhiều người như vậy vào ở.
"Nơi này càng ngày càng náo nhiệt."
An Nhiên nắm tay Oa Oa, đi lại trêи con đường bị tàn phá của căn cứ Thiên Viêm Sơn, có vài cây cỏ
nhỏ vươn ra từ đống gạch vụn ở phía trước, theo sau nàng và Oa Oa là Tiểu Bạc Hà với khuôn mặt vô
biểu tình, mắt nhìn thẳng, phảng phất như không nghe thấy An Nhiên nói gì.
Ven đường người qua lại đều gật đầu kính chào An Nhiên, nàng cũng gật đầu đáp lại, mặc kệ có quen
biết hay không, gật đầu một cái rồi nói sau.
Phía trước, Chiến Luyện đang từ cuối con phố đi tới, hắn mới từ rừng về, không tìm thấy An Nhiên ở
trong phòng, hắn nghĩ An Nhiên đã mang theo đứa nhỏ ra ngoài liền tới đón hai mẹ con nàng.
"An Nhiên."
Một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng An Nhiên.
Chiến Luyện nghiêng đầu nhìn qua, một cái hố to ngăn cách chỗ hắn đứng và An Nhiên, vốn An Nhiên
muốn bế Oa Oa lên nhảy qua cái hố kia, vừa
nghe tiếng kêu này, nàng ôm Oa Oa mập mạp nhìn lại phía sau theo ánh mắt của Chiến Luyện, sửng sốt,
nhìn người đứng phía sau nàng, Hồ Trinh, nàng há mồm không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hồ Trinh mặc một chiếc áo thun màu đen, thân hình gầy gò, trêи người còn đeo một cái địu, một béo
tiểu tử đen đúa cả người đầy tro bụi đang ở bên trong, biểu tình đứa nhỏ rất uể oải, trong tay nàng
còn dắt theo một bé trai mi thanh mục tú, mặt mày tương tự với Trần Kiều, nhưng nhìn lâu lại thấy
có chút giống Trần Triều Cung.
Mà Trần Kiều và Trần Triều Cung tốt xấu gì cũng là người cùng huyết thống, có giống
cũng không kỳ quái.
"Đây là. A Văn?"
An Nhiên nhìn đứa bé trai mi thanh mục tú kia, đột nhiên cười, nụ cười cực kỳ vui vẻ, trong thế
giới tuyệt vọng tràn đầy hắc ám này, việc gặp lại cố nhân luôn là một việc làm con người vui vẻ đến
nhường nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT