"Thời tiết quá nóng, có khả năng quan hệ tới thời tiết."
An nhiên hít một hơi thật sâu, trước khi người ở Thiên Viêm Sơn tới nàng đã ẩn ẩn ngửi được mùi
cháy khét ở phía nam, nhưng hiển nhiên, nàng một dị năng giả hệ mộc đối với lửa thì không có biện
pháp, chỉ có thể thương lượng với người của Thiên Viêm Sơn.
"Trước tiên các người đi về tập hợp toàn bộ dị năng giả hệ thủy, ta cũng sẽ triệu tập một ít dị
năng giả hệ thủy tới tuần tra mảng rừng ở phía nam, đối với tai nạn này, ta không có biện pháp nào
khác tốt hơn để ứng đối, mọi người phải chuẩn bị tốt việc sẽ có hy sinh."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây trầm mặc không nói, "cái chết" yên tĩnh quẩn quanh trong mỗi
trái tim người ở đây, có thể bởi vì bọn họ ỷ lại An Nhiên lâu rồi luôn cảm thấy chỉ cần có An Nhiên
ở, tất cả khó khăn gặp được trong mạt thế đều không hề là khó khăn.
Một khi An Nhiên nói không có cách nào, mọi người mới phảng phất như phát hiện ra một sự thật,
nguyên lại bọn họ cũng phải ôm hai từ "sinh tử" để đối mặt với tai nạn trước mắt.
Ngày hôm sau khi An Nhiên nói lời này ra, vào ban ngày, khi mọi người còn đang tránh nóng trong
phòng điều hoa thì phía nam của Bách Hoa thành bốc lên một cột khói màu đen, có người thấy
được, không màng thời tiết nóng bức mở cửa sổ ra hô lớn:
"Phía nam cháy rồi! An Nhiên, phía nam cháy rồi!"
An Nhiên ngồi trong nhà, nàng đã sớm biết được phía nam bị cháy, nhưng nàng vẫn ngồi trêи ghế như
cũ, không dao động yên lặng suy nghĩ.
Chiến Luyện dò đầu ra ngoài cửa sổ, nhíu mày, quay đầu nhìn lại An Nhiên ở trong phòng hỏi:
"Lửa có lớn không?"
"Lớn! Dị năng giả hệ thủy của Thiên Viêm sơn đã tới dập tắt lửa."
An Nhiên nhắm hai mắt lại, dựa đầu ra sau, mặt ngoài có vẻ phi thường bình tĩnh
nhưng trêи thực tế, trong đầu là một biển lửa, một mảnh rừng rậm biến dị rậm rạp bị lửa hừng hực
thiêu đốt, những người mới đầu nhập vào khu rừng ở phía nam bắt đầu chạy về phía Thiên Viêm Sơn.
Thêm thời tiết nóng bức, mặc dù là cây cối biến dị nhưng cũng là thân gỗ đụng phải lửa, hỏa thế
nhanh chóng tràn lan.
Nhưng mà, đối với lửa, An Nhiên vô pháp khống chế, nàng chậm rãi mở to mắt nói với Chiến Luyện:
"Thiên Viêm Sơn chỉ có một ít dị năng giả hệ thủy, sợ là không làm gì được, ta cảm
thấy chúng ta nên đi một chuyến Thiên Viêm Sơn, mang một ít dị năng giả hệ thủy theo."
"Dị năng của ngươi cũng không thể nhìn ra vì sao lại xảy ra hỏa hoạn sao?" "Đột nhiên xảy ra hỏa
hoạn, hơn nữa không có bất luận quy luật gì."
An Nhiên lắc đầu, lấy di động, nhắn tin cho những thủ lĩnh các căn cứ, vì lợi ích toàn thể mọi
người hẳn là nên triển khai toàn dân dập lửa rừng phòng hộ.
Tới buổi tối, quả nhiên do dị năng giả hệ thủy của Thiên Viêm Sơn quá ít, hỏa hoạn ở phía nam vẫn
không được dập tắt, cả khoảng trời phía nam bị lửa nhuộm đỏ.
Mà trước khi mặt trời xuống núi, Tiểu Chu thành, căn cứ Thời Đại, căn cứ Ngũ Lí Hương đã phái ra
một nửa số dị năng giả hệ thủy tới Tiểu Chu thành rồi tới khách sạn lớn trong Bách Hoa thành.
Bọn họ sẽ nghe theo sự điều khiển của An Nhiên, đi phía nam dập lửa trong rừng rậm biến dị, đương
nhiên Bách Hoa thành có hơn hai nghìn dị năng giả hệ thủy cũng phái một nửa số đó đi về phía nam.
Mọi người ngồi trêи những chiếc xe bus lớn, từng xe từng xe đi ra từ cửa bắc tiến vào rừng rậm ở
phía nam, người của căn cứ Thiên Viên Sơn đã sớm ở đây tiếp ứng họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT