Trần Triều Cung đi ở phía trước Chân Tuyết Cửu nghe vậy thì quay đầu lại, nói với hắn:
"Kỳ thật Triều Hỉ không thích tranh đấu với người khác, mới đầu ta còn hiểu lầm tác phong của căn
cứ Kim Môn bị đột biến, hiện tại xem ra tựa hồ bắt đầu từ lúc đó đã thay căn cứ Võ Xuyên làm áo
cưới."
Lúc này là buổi tối, ban ngày vì thời tiết quá nóng bức không thuận tiện hoạt động vì thế mọi hoạt
động đều tập trung tiến hành vào buổi tối, ban ngày cũng chỉ có thể ở trong nhà ngủ.
Ví dụ như có cây nông nghiệp nào cần gặt gấp thì ban ngày thì chỉ có thể nhân lúc còn sớm mặt trời
chưa mọc phải thu hoạch xong, trước 8 giờ phải chất lên xe của Tiểu Chu thành vận chuyển ra ngoài,
buổi tối khi mặt trời xuống núi thì gieo hạt giục sinh hạt giống.
Mặt khác, còn có một số người chuẩn bị xây dựng lại khách sạn lớn của Bách Hoa thành, dựa theo ý
kiến của nhóm chuyên gia, muốn chế tạo nơi này thành một nơi có thể chứa được một vạn
người để tránh nóng, bên trong tốt nhất là có thể gieo trồng cây hoa màu.
Cho nên nếu An Nhiên phải tới thị sát việc cây hoa màu sinh trưởng, cũng chỉ có thể đi vào buổi
tối, tuy rằng không thuận tiện nhưng nhiệt độ buổi tối thấp hơn nhiều so với ban ngày, ít nhất
người không bị phơi thành thây khô. Nhưng vừa đi vài bước, phía trước có những tràng cười
truyền đến, An Nhiên duỗi dài cổ đi lại, thấy ở cửa Bắc của Bách Hoa thành có một đám tiểu tử
vốn dĩ họ đang vội vàng giục sinh và gặp gấp hoa màu thì giờ đang leo lên cây mỗi người đều duỗi cổ
hứng thú bừng bừng nhìn ra ngoài cửa bắc.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
An Nhiên khó hiểu, vừa vặn thấy Bàn Tử ôm bụng chạy qua, chen vào đám người, trực tiếp đi lên vọng
tháp, An Nhiên hô lên một tiếng:
"Bàn Tử, ngươi trở về!"
Vừa nghe tiếng An Nhiên, đám tiểu tử bò lên câu kia sôi nổi nhảy xuống, mắt xám tro chạy về ruộng
nhà mình, Bàn Tử cũng không chen lên vọng tháp nữa mà quay đầu cười hắc hắc hắc với An Nhiên.
Chân Tuyết Cửu ở bên người An Nhiên, còn có Trần Triều Cung, hai người với khuôn mặt đầy bất đắc dĩ
nhìn An Nhiên, An Nhiên nhìn vậy hồ nghi hỏi hai người.
"Làm sao vậy? Bọn họ đều chạy tới cửa bắc nhìn, bên ngoài cửa bắc đã xảy ra chuyện gì?"
"Còn có thể có chuyện gì a? Đám tiểu tử ở Bách Hoa thành quá nhiều a.: Chân Tuyết Cửu cúi đầu hừ
nhẹ, lời nói cũng chưa rõ ràng, An Nhiên hỏi lại, hắn liền nghiêng đầu không nói gì, hiển nhiên hắn
biết bên ngoài Bách Hoa thành xảy ra cái gì.
Sau đó An Nhiên lại nhìn Trần Triều Cung, hắn cũng không nói lời nào, với tuổi thực đã hơn 60 mà
diện mạo mới khoảng chưa tới 50, vậy mà có chút đỏ mặt thật quỷ dị.
An Nhiên không hỏi tiếp, mà trực tiếp đi về phía trước, đẩy Bàn Tử đứng chặn đường lên vọng tháp,
đứng ở trêи tường thành cao nhìn xuống, ôi cha, ngoài cửa có mấy người phụ nữ đang múa thoát y, lắc
lắc ʍôиɠ ở cửa Bách Hoa thành!
Âm nhạc ám muội tiếng ân ân a a, như là tiếng phụ nữ thở dốc, còn được phóng đại, khiến cho rất
nhiều người ở Tiểu Chu thành cũng vây xem.
"Vân Đào!! ! Đào ca!"
An Nhiên nghiêng đâu, gọi tên Vân Đào, hắn từ bóng ma đi ra, trêи mặt là đầy sự bất đắc dĩ.
"Mấy người này là sao?" An Nhiên nhìn Vân Đào. "Họ từ đâu tới?"
"Là kỹ nữ ... của Tiểu Chu thành."
Vân Đào giải thích, tựa hồ không biết nói như thế nào với An Nhiên, hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
"Đêm qua đã tới một đợt, bị đuổi đi, tối hôm nay lại tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT