Hồ Chính cho người thả những thùng tinh hạch kia xuống sau đó mang người cất bước

chạy ra ngoài Bách Hoa thành, nói thật, bọn họ đã sớm muốn dùng kho hàng của Bách Hoa

thành, trêи đời này để tinh hạch ở căn cứ của mình cũng không thể an toàn bằng kho hàng ở sau nhà

An Nhiên được.

Cái kho hàng kia là hắn ngẫu nhiên xem qua vài lần khi tới nhà An Nhiên, tuy rằng chỉ là một tòa

nhà bằng đá bình thường, nhưng bên ngoài là một vòng cây cối, chỉ có 2 người trông cửa đánh bài,

đây chẳng phải chức quan nhàn tản ở Bách Hoa thành thì là gì.

Hồ Chính vừa chạy mất thì Tiểu Chu thành cũng bắt đầu nâng từng thùng từng thùng tinh hạch cuồn

cuộn cuồn cuộn vào Bách Hoa thành, những thùng tinh hạch của bọn họ đều chồng chồng chất

chất lên nhau từ sau nhà tới trước nhà An Nhiên thành núi nhỏ làm con đường duy nhất đi lại trong

Bách Hoa thành cũng bị chặn mất.

Bất đắc dĩ, vốn Bán Tử còn tính toán từ từ nhưng giờ hắn chỉ có thể tranh thủ tổ chức nhân thủ,

điều động toàn bộ mọi người trong Bách Hoa thành tăng ca kiểm đếm tinh hạch, Tĩnh Huyên cũng không

thể nhảy múa nữa, mà toàn bộ người già cũng có công dụng, mỗi người phụ trách việc kiểm đếm tinh

hạch đều có trong tay một quyển vỡ một cái bút, ghi nhớ số lượng tinh hạch.

Sau khi Bách Hoa thành kiểm kê xong còn phải đối chiếu với Tiểu Chu thành và căn cứ

Thời Đại, nhóm chuyên gia lại khẩn cấp nghiên cứu ra một tấm thẻ, gọi là thẻ tinh hạch Bách Hoa

thành còn có tính chất đặc biệt là quẹt thẻ.

Số lượng tinh hạch của hai nơi kia sẽ được ghi nhớ vào trong thẻ, sau này căn cứ Thời Đại và Tiểu

Chu thành mua sắm vật tư ở Bách hoa thành đều dùng thẻ này để quẹt thẻ thanh toán.

Rất nhanh, hướng đi của Bách Hoa thành bị nhóm bình dân của Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại

nắm bắt, người nào có năng lực thì tinh hạch trong nhà xếp đống nhiều không thể kể hết,

tiêu pha thì cũng không thể tiêu hết, hấp thu thì đối với dị năng giả cấp cao mà nói tinh hạch bình

thường đã

không còn tác dụng hấp thu chỉ có lãng phí, vì thế mọi người nâng tinh hạch chạy đến

cửa Bắc của Bách Hoa thành xếp hàng muốn gửi tinh hạch.

Mặc cho Bàn Tử khuyên can ngăn cản nói việc thanh quyết toán của Bách Hoa thành đã vượt quá phụ

tải, tạm thời không nhận cá nhân gửi tinh hạch, nhưng trường long ngoài cửa Bắc vẫn không tiêu tan,

nhìn dáng vẻ na, mọi người đối với việc ra ngoài vác theo một bao tinh hạch lớn để tiêu dùng đã cảm

thấy khá phiền phức.

Cứ như vậy nửa tháng sao, tình huống tựa hồ càng lúc càng nghiêm trọng, cửa Bắc đã bị vây kín mà

bên trong thành cũng bị những thùng tinh hạch của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành lấp kín, cả

thành chia thành hai lấy quảng trường là giới hạn, phía nam là những cái thùng tinh hạch của Tiểu

Chu Thành, còn phía kia là của căn cứ Thời Đại.

Kho hàng ở sau nhà An Nhiên đã sớm chất đầy, mặc dù nàng mỗi ngày đều sai sử đám dây mây biến dị di

chuyển vào sâu trong rừng nhưng tinh hạch vẫn cuồn cuộn không ngừng được kiểm kê cần nhập kho hàng.

Bách Hoa thành đã không còn chỗ đặt chân, trêи con đường không quá rộng, những thùng

tinh hạch chồng chất lên nhau, đám người kiểm kê thì tạo ra một khối đất trống ở cách nhà An Nhiên

không xa, họ ngồi đếm từng viên từng viên tinh hạch trong núi thùng kia.

Mỗi ngày An Nhiên thấy bọn họ cúi đầu đếm tinh hạch cũng cảm thấy thật vất vả vạn phần, một viên

tinh hạch bình thường nhỏ như vậy chỉ bằng một hạt lựu, một thùng tinh hạch kia phải có bao nhiêu

viên hạt lựu a? Một cái thùng nho nhỏ cũng có thể làm người đếm cả buổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play