"Bởi vì mục đích của ngươi không đơn thuần."

Lúc này, An Nhiên cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói ra.

"Ngươi làm như thế nào có thể từ căn cứ Bắc Sơn tới Tiểu Chu thành còn sạch sẽ gọn gàng như

vậy, ngươi có thể nói rõ ràng không? Ngươi trăm phương nghìn kế muốn vào Bách Hoa thành,

chân còn chưa đứng vững đã nghĩ tới việc mang theo em gái ngươi đi vào, ta nói Tô Yên chỉ số thông

minh của ngươi quá thấp hay ngươi cho rằng ta ngốc đây?"

"Ta mang em gái ta đi vào Bách Hoa thành trêи logic thì sai ở đâu?"

Tô Yên hỏi lại An Nhiên.

"Thân là chị gái, ta dàn xếp sinh hoạt xong thì cũng muốn dàn xếp cho em gái ta a, còn ta từ Bắc

Sơn tới đây như thế nào thì đương nhiên là đi theo đội ngũ người còn sống sót tới."

"Được được được, ngươi đừng nói nữa, chỉ số thông minh của ngươi chỉ có như vậy, ta nói này, Tô

Yên, ngươi muốn đưa em gái ngươi vào đây, có thể, như vậy đi, ngươi đưa ta 100 triệu tinh hạch, ta

cho em gái ngươi đi vào!" "Một trăm triệu tinh hạch?!"

Tô Yên kêu lên:

"An Nhiên, ngươi muốn tiền đến điên rồi sao? Ta lấy ở đâu ra 100 triệu tinh hạch? Mà nếu ta có thì

làm sao có thể vận tới đây? Dùng thùng mang tới hay sao?"

"Vậy không bàn nữa!"

An Nhiên cự tuyệt câu thông với Tô Yên, thấy nàng ta còn muốn cọ xát, thì vung tay từ bên trong

tường vây, giương giọng gọi hai người Bách Hoa thành đang trồng trọt cách đó không xa.

"Dẫn nàng đi cho ta, về sau cấm nàng xuất hiện trong tầm mắt của ta.: Tiếng nói vừa dứt, hai

người đàn ông đầy bùn đất cao hứng bò từ dưới ruộng lên, đi thẳng tới chỗ Tô Yên, Tô Yên

sợ tới mức hét to một tiếng: "Cút ngay, cút ngay, các ngươi bẩn muốn chết!"

Hai người kia bị mắng là dơ bẩn cũng vẫn kiên định chấp hành mệnh lệnh của An Nhiên như cũ, kéo Tô

Yên ném về phòng của nàng ta, phàm là nàng ta muốn đi ra khỏi căn phòng kia, hoạt động ở khu vực

gần nhà An Nhiên đều sẽ bị người ngăn lại.

Đừng nhìn Bách Hoa thành nhỏ như vậy, nhưng nếu hạ quyết tâm, để một người không thấy người

khác thì vĩnh viễn có thể không thấy được, quả thực từ đây về sau Tô Yên chưa gặp lại An

Nhiên một lần nào nữa.

Ngoài cửa Nam, Lưu Tiểu Quyết vừa mới diệt một con quái thú rất lớn, xẻo tinh hạch của nó ném vào

thùng, sau đó ngồi nghỉ trêи người đại quái thú.

Lúc này đã là chính ngọ, hơn nữa trời rất nóng, động vật biến dị không thích hoạt

động trong thời điểm này, vì thế hai bên thủ vệ nam bắc có thể nhân cơ hội đổi ca, nghỉ ngơi một

chút.

Một ca của Thủ vệ của Bách Hoa thành đều là 24 tiếng đồng hồ, chính ngọ thì thay ca, 24 giờ tiếp

theo là thời gian công tác, buổi tối là bận rộn nhất, ban ngày lúc không có động vật biến dị thì có

thể trở về tường thành nghỉ ngơi.

Mà hai cửa nam bắc nhất là cửa nam là nơi có tinh uy hϊế͙p͙ cao nhất, ở cửa Bắc vì có Tiểu Chu thành

và căn cứ Thời đại cho nên động vật biến dị cơ hồ đều tuyệt tích.

Ở lúc mọi người trở về thành chuẩn bị thay ca thì Lưu Tiểu Quyết một mình ở ngoài cửa Nam, hắn đã ở

chỗ này liên tục không ngừng 48 tiếng đồng hồ, nếu không thay ca hắn phải tiếp tục công việc 24

tiếng nữa.

Người tới đổi ca với hắn đã lần thứ 3 được thông báo tiếp tục nghỉ phép, hắn đau khổ không muốn

nghỉ phép a.

Vì thế hắn chạy tới tường thành, nhìn thấy Lưu Tiểu Quyết nghỉ ngơi ở kia, sau khi nghỉ một chút

người dưới tường thành lại chạy tới phía nam cách cửa khá xa cố ý dẫn dụ một ít động vật biến dị

tới giết. Hắn cảm thấy không thích hợp dùng di động đem tình huống hiện giờ báo cho Chiến Luyện và

Lạc Phi Phàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play