941. Tạm thời đừng nóng nảy.
An Nhiên thương lượng với Triệu Như, bắt đầu âm thầm làm một ít động tác, động tác nhỏ chính là để Bàn Tử sai sử vài người lén lút bán cây giống của Phấn hoa.
Không phải mọi người đều muốn đổ dầu vào lửa hay sao? Cây giống bị trộm ra khỏi thành kia còn chưa nghiên cứu ra, một căn cứ làm không được, không nhất định nhiều căn cứ cũng làm không được, đến lúc đó các căn cứ có thể nuôi trồng Phấn hoa với diện tích lớn, An Nhiên cũng nhẹ nhàng thoải mái.
Đương nhiên, cái này chỉ có thể bí mật tiến hành, không thể nói với bên ngoài, những người lén lút bán cây giống đều là người có khả năng cùng linh hoạt, hơn nữa giá cây giống đương nhiên cao hơn nụ hoa gấp mấy lần, không trả nổi bằng tình hạch thì có thể dùng vật tư để trả, thậm chí còn có thể dùng các loại súng ống đạn dược để trao đổi, An Nhiên cũng không phản đối.
Nhưng mà cửa giao dịch này vừa mới mở, những căn cứ lớn còn chưa tìm được phương pháp, trong thời gian ngắn nước xa không cứu được lửa gần, căn bản không giải quyết được vấn đề số lượng Phấn hoa trong Bách Hoa thành càng ngày càng thưa thớt.
Nhìn mọi người không biết nguy cơ đang tới gần, An Nhiên càng lúc càng phát sầu, thẳng đến khi nàng bị Triệu Như kéo vào phòng thí nghiệm của xưởng dược, u sầu của An Nhiên đã tới gần hạn cuối.
Triệu Như hãy còn không hay biết, thần bí hề hề lấy ra một chiếc bình nhỏ, quơ quơ trước mặt An Nhiên rồi giải thích:
"Đây là tinh hoa của Phấn hoa mà chúng ta lấy được."
"Cái gì? Các ngươi còn lấy tinh hoa của Phấn hoa sao?"
Ở thời khắc khi mà số lượng Phấn hoa thưa thớt làm bối rối, An Nhiên vừa nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Triệu Như cả giận nói:
"Ngươi có biết tỷ lệ mọc ra một đóa Phấn hoa thấp như thế nào hay không a, má ơi, ngươi còn làm tinh hoa gì gì nữa!!!"
"Tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy!"
Triệu Như túm vào ngón tay An Nhiên đang chỉ thẳng vào chóp mũi mình, rồi ý bảo An Nhiên đi theo nàng nhìn vào cái kính hiển vi đặt trên bàn.
"Trước tiên ngươi nhìn xem có việc thần kỳ gì xảy ra!!"
Thần bí hề hề, Triệu Như vừa đốc xúc An Nhiên nhìn vào kính hiển vi vừa nhỏ một giọt tinh hoa Phấn hoa vào khay nuôi cấy.
Vì thế, việc thần kỳ đã xảy ra, dưới sự bao trùm của tinh hoa Phấn hoa, những thứ vật chất màu đen đen ở khay nuôi cấy, chậm rãi giống như được tẩy rửa, tẩy đến sạch sẽ cuối cùng cái gì cũng không có.
"Đây là...."
An Nhiên dừng một chút, ngẩng đầu hỏi Triệu Như:
"Virus bị thanh trừ?"
"Đúng vậy, virus bị thanh trừ!"
Triệu Như vui mừng vỗ tay, nói với An Nhiên:
"Điều này thuyết minh, chỉ cần người cảm nhiễm virus tang thi uống một lọ tinh hoa Phấn hoa, thì virus trong cơ thể có thể được thanh trừ, đây là gì sao? Đây là thứ có thể cứu mạng khi ra ngoài đánh quái a!"
Hiện tại không phải có người kêu gào không thể ra khỏi căn cứ hay sao? Mọi người đối mặt với sự công kích của quái vật, chỉ có thể bị động phòng thủ ở trong căn cứ, bởi vì sợ thoát ly khỏi sự bao phủ của mùi thơm Phấn hoa, virus tận thế trong cơ thể sẽ phản kích, nhưng chỉ cần Bách Hoa thành đẩy loại tinh hoa Phấn hoa này ra, mọi người có thể tùy tay mang theo một bình nhỏ như này đi ra ngoài dã ngoại đánh quái a.
Muốn đi đâu thì đi đó, lên trời xuống đất đâu cũng có thể đi, bước chân của mọi người sẽ không bị trói buộc trong căn cứ nữa.
"An Nhiên, ta có dự cảm, bình nhỏ tinh hoa của Phấn hoa này nhất định sẽ bán rất được."
Triệu Như cao hứng muốn bay lên, vừa cầm bình nhỏ vừa chuyển chuyển khiêu vũ tại chỗ, Lương Tử Ngộ mỉm cười tiến đến ôm lấy Triệu Như, hai người này ngay tại hiện trường diễn một đoạn nhún nhảy....
-----------------------------
942. Hảo hảo mà trồng hoa
An Nhiên nhìn hai người Triệu Như và Lương Tử Ngộ nổi điên, tuy rằng cực kỳ không muốn giội nước lã cho bọn họ nhưng buồn bực trong nội tâm vô pháp biểu đạt, chỉ có thể tạt gáo nước lạnh này ra, hỏi:
"Nhưng số lượng Phấn hoa càng ngày càng ít, các ngươi làm một bình tinh hoa Phấn hoa nhỏ thế này cần bao nhiêu đóa hoa? Các ngươi có biết không? Không hiện thực, không hiện thực chút nào."
"Rất hiện thực, đây là phương hướng phát triển trong tương lai của chúng ta!"
Triệu Như vừa khiêu vũ vừa đáp lại An Nhiên:
"Trồng hoa là việc của ngươi, nghiên cứu là việc của ta, hiện giờ ta đã đột phá trong lĩnh vực nghiên cứu rồi, còn lại là chuyện của ngươi thôi."
"Định bức tử ta sao!"
An Nhiên vỗ vỗ mặt bàn, kêu lên với Triệu Như đang cao hứng:
"Vậy ngươi có nghĩ tới việc loại Phấn hoa này còn phá hỏng kháng thể của con người, một ngày nào đó Phấn hoa bị diệt sạch, ta xem lúc đó các ngươi làm gì bây giờ! Bách Hoa thành làm gì bây giờ?"
Là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, sự vật đều có mặt tốt và mặt xấu, rất nhiều căn cứ đã ý thức được sự nguy hại của Phấn hoa, chỉ có người của Bách Hoa thành hàng năm sinh hoạt ở đây không rời đi, cho nên bọn họ không cảm thấy kháng thể trong cơ thể bị phá hỏng là một việc đáng để người ta sầu lo.
Nhưng xác thật vấn đề sầu lo vẫn luôn tồn tại.
Nhưng nhóm người bên ngoài Bách Hoa thành bao gồm cả Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại, bọn họ không nhẹ nhàng hơn so với trước khi ngưng chiến, thay vào đó là trong lòng họ luôn có một loại ẩn ẩn sầu lo bao phủ, ngay cả chính An Nhiên, tuy rằng bên ngoài không nói rõ nhưng trên thực tế trong lòng vẫn âm thầm lo lắng.
Nguyên nhân là về kháng thể trong cơ thể của bọn họ.
"Đừng lo lắng, đến tột cùng Phấn hoa có phá hỏng kháng thể hay không thì chưa biết rõ."
Lương Tử Ngộ cười, bộ dạng dù trời có sập xuống cũng có núi đỡ.
An Nhiên nhăn mày:
"Nếu xác định Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể thì sao?"
"Vậy việc đó cũng sẽ tìm được cách giải quyết."
Triệu Như dừng khiêu vũ lại, cuốn tay áo lên, vẻ mặt ngưng trọng như sắp bước vào một chiến trường mới.
"Trước phải xác định rốt cuộc Phấn hoa có nguy hại hay không, sau đó bước tiếp theo là cùng với mọi người trong phòng thí nghiệm bắt đầu nghiên cứu làm sao để tăng cường kháng thể, nếu cần thiết, ta nghĩ chúng ta sẽ áp dụng phương thức tiêm virus tận thế vào người, kích thích người của Bách Hoa thành dần dần khôi phục kháng thể trong cơ thể."
"Này còn có thể kích thích để khôi phục được sao?"
An Nhiên phảng phất như thấy được một chút hy vọng cho tương lai, những người khác nàng không quản được, nhưng thế hệ của Oa Oa, nếu chỉ có thể sinh hoạt trong sự bao phủ của Phấn hoa thì quả thật làm quá người bị thúc, có đôi khi An Nhiên cảm thấy, mạt thế cũng không phải là nơi quái vật hoành hành mà là quá trình con người dần dần bị diệt sạch.
Nàng không muốn nhìn cục diện kia xuất hiện, cho nên Triệu Như nói muốn nghiên cứu làm thế nào để kích thích con người tự khôi phục lại kháng thể, An Nhiên giơ cả hai tay hai chân lên tán thành.
"Đương nhiên, trước khi mạt thế, con người thông qua việc tiêm phòng vắc - xin để cơ thể con người tạo ra kháng thể phòng ngừa virus nào đó, ta không cho rằng hiện tại có thể dùng cách đó."
Triệu Như giơ ngón tay lên chỉ vào An Nhiên, bộ dạng hào hùng vạn trượng như chỉ điểm giang sơn nói:
"Cho nên, An Nhiên, ta đã nói, ở trong lĩnh vực của ta, ta sẽ phát huy 200% tác dụng, còn lại, đều là việc ngươi phải làm, hảo hảo mà trồng hoa đi, nuôi trồng đào tạo ra thật nhiều những bông hoa màu hồng nhạt đi."
---------------------
943. Không cần tức giận
Áp lực đè xuống như núi khiến An Nhiên không nhịn được gật gật đầu, chỉ cần cho nàng nhìn thấy tương lai có hy vọng, có thể nhìn thấy thế hệ của Oa Oa vẫn có thể tung tăng nhảy nhót ở cái mạt thế này, An Nhiên sẽ có động lực để tự hỏi để tìm hiểu về những đóa hoa kia.
Bằng không chờ tới tương lai, khi virus tận thế biến đổi, Phấn hoa không cầm trụ được cục diện, thế hệ như Oa Oa đã bị phá hỏng kháng thể trong cơ thể, không phải toàn bộ sẽ chết thẳng cẳng hay sao?Cứ thế An Nhiên vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa tự hỏi nàng có biện pháp nào có thể làm số lượng Phấn hoa gia tăng một ít không?
Nghĩ nghĩ, An Nhiên đứng tại chỗ, khom lưng, nhìn một bông hoa nho nhỏ màu trắng bên chân, đầu ngón tay nàng xoa xoa lên cánh hoa màu trắng của nó rồi truyền cho nó một ít năng lượng, đóa hoa màu trắng kia giống như được sự cổ vũ lớn lao, sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng, thoáng chốc một đóa hoa nhỏ chỉ bằng ngón tay cái giờ đã trưởng thành một đóa hoa to bằng cả bàn tay.
Thân hoa cũng thô to lên gấp đôi, mọc đầy gai bén nhọn.
"Ma ma, ma ma, tặng cho người!"
Oa Oa vội vàng từ trong rừng cây biến dị chạy ra, nàng giơ lên một đống Phấn hoa lên, thân thể nho nhỏ kia lao ra ngoài từ một mảnh hắc ảnh dày đặc, cái bóng màu đen ở sau lưng nàng nhanh chong thu lại, cuối cùng ngưng tụ thành một cái bóng nhỏ di chuyển dưới chân nhỏ của nàng.
Không biết có người nào hoài nghi tới vì sao khi không có ánh sáng chiếu vào, chiếc bóng của Oa Oa vẫn đậm hơn rất nhiều so với bất luận kẻ nào hay không?
Trong lòng An Nhiên nghĩ vậy, nàng ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Oa Oa chạy như bay tới nhào vào lòng nàng, sau đó ôm đứa nhỏ dậy, nhìn một đống Phấn Hoa trong tay Oa Oa, đếm sơ qua ít nhất cũng phải có 5-6 bông.
"A? Mẹ cảm ơn Oa Oa, con ngắt nhiều Phấn hoa như vậy ở đâu a? Tất cả đều nở rồi, có phải con ngắt hết hoa trong sân nhà mình hay không đấy?"
An Nhiên ôm Oa Oa, trong lòng thở dài, nhớ tới trong nhà chỉ còn lại thưa thớt vài bông Phấn hoa, lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng vì hành vi bứt lá bẻ cành của Oa Oa.
Oa Oa lại không hiểu trong lòng ma ma đang nghĩ gì, nàng phải dùng hết toàn lực đối phó với Mộ Phong, lúc này không thể nhìn được ý tưởng hay nội tâm của bất luận kẻ nào, nàng vui vẻ nâng cánh tay nho nhỏ nắm một bó Phấn hoa đưa lên chóp mũi An Nhiên, như lấy lòng ngọt ngào nói với An Nhiên:
"Ma Ma, tặng cho ngài! Không cần tức giận a"
Oa Oa đã trốn nhà đi vài ngày, vẫn không chờ được ma ma triệu hoán, nàng bắt đầu hoảng loạn, dùng đầu nhỏ suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nàng nhớ mang máng hình ảnh đưa hoa xin lỗi trong đầu người khác, vì thế dùng hồ lô làm gáo, bứt một đám Phấn hoa đưa cho ma ma.
Hy vọng ma ma của nàng đừng nóng giận nữa, nhanh chóng biến chiến tranh thành tơ lụa, cho nàng trở về nhà.
An Nhiên có chút cảm động, nghĩ rốt cuộc tiểu thí hài này lần đầu tiên tặng hoa cho nàng, không khỏi có chút cao hứng, trên mặt hiện nụ cười, nhận lấy bó hoa màu hồng phấn trong tay Oa Oa, sai đó hỏi"
"Về sao còn rời nhà trốn đi không?"
"Không đâu, không bao giờ nữa đâu."
Oa Oa rất nghiêm túc lắc đầu, ngoan ngoãn ôm lấy cổ An Nhiên, trong đầu người khác khi rời nhà trốn đi đều là cha mẹ lo lắng đến thỏa hiệp, nguyên lai đều là giả a, sau khi nàng rời nhà trốn đi, ba ba ma ma sẽ không đi tìm nàng, vậy về sau nhất định nàng sẽ không dùng chiêu này nữa.
"Vậy được rồi, chuyện này chúng ta bỏ qua nhé, về sau con cũng không được đi tai họa đồng ruộng nhà người ta, mặc kệ vì lý do gì đều không được biết không?"
-------------------------------
944. Trong rừng có rất nhiều Phấn hoa
"Được a!"
Oa Oa ngoan ngoãn gật đầu.
An Nhiên thấy Oa Oa đã nhận thức được mình sai ở đâu vì thế nàng lại hỏi"
"Con thật sự là vì không chiếm được ngựa gỗ của Mao Mao mới oán hận trong lòng, đi soàn soạt bẻ ngô nhà Mao Mao hay sao?"
Oa Oa nhanh chóng lắc đầu:
"Mọi người nói muốn nổ bỏng ngô cho nên muốn ngô...."
Nói nói, thanh âm của Oa Oa dần dần nhỏ lại, gia gia nổ bỏng ngô đã biến mất thật lâu, mọi người đều rất muốn gặp gia gia nổ bỏng ngô, có đứa nhỏ trong nhóm bọn chúng nghe thấy người lớn nói, gia gia nổ bỏng ngô đã chết, cho nên mọi người rất khổ sở, muốn làm chút bỏng ngô để nhớ về gia gia nổ bỏng ngô a.
Tâm tình trẻ nhỏ đơn thuần như vậy, nghĩ cái gì thì làm cái đó, đâu có phức tạp như người lớn tưởng tượng, đâu có ghi hận trong lòng gì đó, đối với một đứa nhỏ mà nói không khỏi quá cao siêu đi.
An Nhiên ôm Oa Oa đi về phía nhà mình, trong lòng thầm hối hận, mình căn bản không điều tra sự tình rõ ràng, đã tin tưởng lý do thoái thác của cả một nhà Mao Mao, thật cho rằng Oa Oa vì không chiếm được ngựa gỗ cho nên mới đi bẻ ngô nhà người ta.
"Vậy về sau muốn làm bỏng ngô thì chính mình phải trồng ngô nha, các con bẻ ngô nhà người ta như vậy gây ra ảnh hưởng không tốt tới cuộc sống của người khác a, cả nhà người kia bán ngô để lấy tiền sinh sống a."
"Con biết rồi, ma ma!"
Trong lòng Oa Oa nhẹ nhàng thở ra, thập phần ngoan ngoãn nghe lời để ma ma ôm về nhà.
Nhưng còn chưa đi vào sân nhà, Oa Oa nghe được An Nhiên kỳ quái hỏi nàng:
"Oa Oa, con không ngắt hoa trên tường vây nhà chúng ta đúng không, buổi sáng mẹ ra cửa đã đếm đếm, vẫn còn đủ số hoa đâu, vậy hoa trong tay con từ đâu mà có?"
"Tìm trong rừng a."
"Trong rừng có rất nhiều hoa màu hồng nhạt hay sao?"
"Có a, có nhiều như vầy a ~~~~~"
Oa Oa ở trong lòng ngực của An Nhiên, mở rộng ra vòng tay của nàng, ý bảo với An Nhiên Phấn hoa có nhiều như thế nào.
"Một tảng lớn nga."
"Một tảng lớn?"
An Nhiên kỳ quái cúi đầu, nhìn bó Phấn hoa mình cầm trong tay kia, cánh hoa kiều nộn, đúng là vừa mới ngắt xuống, vì thế An Nhiên nói với Oa Oa.
"Con mang ma ma đi xem nào."
"Được nha."
Oa Oa trượt xuống khỏi lòng ngực của An Nhiên, nắm tay nàng, kéo nàng đi vào cánh rừng đối diện, trên đường đi, họ gặp Bàn Tử trên con đường nhỏ.
Sau lưng Bàn Tử, là một hàng người dài đang nâng những cái thùng, mỗi thùng dài 1 mét, bọn họ đang đi về phía nhà An Nhiên, thấy Oa Oa lôi kéo An Nhiên chạy qua trước mặt hắn, Bàn Tử hỏi:
"Oa Oa, cháu lôi kéo mẹ cháu đi đâu đấy?"
"Tìm hoa hoa a ~~~"
Trong lúc thanh âm nộn nộn phát ra từ miệng Oa Oa, thì nàng cùng An Nhiên đã đi xa rồi.
Bàn Tử nhìn bóng dáng của hai mẹ con, cười cười, rồi tiếp tục chỉ huy đội ngũ phía sau nâng thùng tinh hạch đi tiếp.
Tinh hạch kia đều là của An Nhiên, là tiền mà những căn cứ bên ngoài dùng để mua Phấn hoa, Bàn Tử đã nhập kho rồi đem tinh hạch bình thường đổi thành tinh hạch cấp cao để thỏa mãn số tinh hạch mà An Nhiên cần mỗi ngày, còn lại thì đều để ở kho hàng rồi khóa lại.
Kho hàng là nơi quan trọng nhất của mỗi cái căn cứ, loạn thế như này vì phòng ngừa kho hàng bị trộm nhớ thương, nhóm chuyên gia đã cố ý xây dựng kho hàng ở mặt sau nhà An Nhiên trong phiến rừng rậm biến dị, ngày thường chỉ phái vài người trông coi, ý tứ là kho hàng là nơi trọng địa, người rảnh rỗi miễn xuất nhập.
Cũng không thể trách Bách Hoa thành phòng thủ lơi lỏng với kho hàng như vậy, trên đời này, phỏng chừng không có kho hàng nhà ai an toàn hơn so với kho hàng Bách Hoa thành được.
-------------------------
945. Hoa màu đen
Bên này, An Nhiên bị Oa Oa lôi kéo trực tiếp đi vào rừng rậm biến dị, hai người cứ đi về phía trước như vậy, vừa đi vừa trò chuyện tâm sự, đi mất thời gian cả buổi chiều còn không tìm được nơi Oa Oa nói có một tảng lớn Phấn hoa kia.
Nhưng An Nhiên cũng không buồn bực, càng không trách cứ Oa Oa lừa nàng, ngược lại, nàng cảm thấy thập phần vui vẻ bởi vì nàng dùng thời gian một buổi chiều không làm gì cả, không cắt hoa không giục sinh cây cối không buồn rầu về bất cứ điều gì, chỉ cùng Oa Oa bên nhau, đi đi dừng dừng, chơi đùa, nói chuyện với Oa Oa rất nhiều rất nhiều.
Giữa cha mẹ và con cái tuy rằng không thể dứt bỏ được quan hệ huyết thống nhưng có những cặp cha mẹ và con cái lại như cách thiên sơn vạn thủy, tuy rằng ngày ngày sinh hoạt bên nhau, nhưng họ không hiểu biết về đối phương.
Đoạn thời gian đi đi dừng dừng với Oa Oa này, dường như An Nhiên phát hiện ra một mảnh đại lục nói, dùng thị giác của một đứa nhỏ đi vào nội tâm của Oa Oa, nàng cảm thấy chính mình cũng biến thành một đứa nhỏ, mang theo loại tâm tình đi thám hiểm phát hiện ra những kỳ tích bên trong khu rừng này.
Phấn hoa, nguyên lai chúng không chỉ sinh trưởng ở trên tường vây nhà An Nhiên, mà nó có thể phát triển ở khắp nơi, hơn nữa chúng không giống như An Nhiên nghĩ, có bộ rễ độc lập, có thể dùng cây giống để nuôi trồng đào tạo ra chúng.
Nghiêm khắc mà nói, Phấn hoa là một loại hoa biến dị trong biến dị, rất khó để một đóa hoa có thể biến dị trong trong một tảng lớn hoa đã biến dị, rễ cây của nó thăm tiến vào trong rừng rậm, trên bộ rễ ấy có thể nở rất nhiều rất nhiều những đóa hoa đỏ trắng, thậm chí còn có thể biến dị ra các loại hoa với các màu sắc khác nhau.
Ví dụ như có một loại hoa nhỏ có màu đen, đây là lần đầu tiên An Nhiên nhìn thấy loại hoa màu đen như vậy, Oa Oa thường xuyên chơi đùa trong rừng nói cho nàng, loài hoa màu đen này là cùng một thân với những bông hoa màu hồng nhạt, nhưng không thể chạm vào, lần trước ở Bách Hoa thành có một đứa nhỏ tên Tiểu Tinh, bởi vì chạm vào loại hoa màu đen này mà toàn bộ cánh tay bị sưng lên.
"Vậy là cánh tay của Tiểu Tinh do chạm vào loại hoa màu đen này mới sưng lên vậy các con sao không nói với người lớn a?"
An Nhiên hỏi Oa Oa, thực tế chuyện cánh tay của Tiểu Tinh bị sưng An Nhiên cũng biết, bất quá Tiểu Tinh nói với người trong nhà rằng bị ngã nên sưng, cũng không nói là do chạm vào một đóa hoa màu đen mà bị sưng a.
"Tiểu Tinh sợ ba ba ma ma mắng vì đi vào trong rừng chơi đùa a."
Đứa nhỏ trả lời nghi vấn của An Nhiên, bọn nhỏ luôn có các loại lý do kỳ kỳ quái quái không chịu nói thật với người lớn, rừng cây biến dị là nơi mà người lớn nghiêm cấm bọn nhỏ đi vào chơi đùa, hơn nữa bình thường đám người lớn cũng không dám đi vào, vì vậy càng sợ đứa nhỏ nhà mình không cẩn thận đi vào sẽ bị hoa hoa thảo thảo biến dị ăn luôn.
Cho nên Tiểu Tinh mới nói cánh tay sưng lên là do bị ngã, không dám nói thật.
An Nhiên nghe xong lại thở dài, nàng quyết đinh sau khi trở về sẽ để Triệu Như nghiên cứu một chút loại hoa màu đen này.
Cứ như vậy họ đi tới lúc đêm về khuya, trong rừng rậm u tĩnh chỉ có hai người An Nhiên cùng Oa Oa, đương nhiên nàng xem nhẹ cái bóng Mộ Phong dưới chân, hai mẹ con cứ sờ soạng vừa đi vừa nói chuyện trong rừng, dưới những cành lá rậm rạp khi thoảng có ánh trăng mơ hồ lộ ra.
Đột nhiên tầm nhìn trước mặt thông suốt rộng mở, khắp thiên địa ấp ủ một mùi hoa nồng đậm.
Sau đó An Nhiên thấy được ở một khoảng đất trống hình tròn, vây chung quanh đều là cây cối nhưng phiến đất hình tròn này mọc đầy những đóa hoa màu hồng nhạt, từng đóa từng đóa san sát nhau, sinh trưởng rậm rạp, so với trên tường vây nhà An Nhiên không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.
--------------------------
946. Đây là nơi nào
"Đây là nơi nào a?"
An Nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung khoảng đất trống bị những nhánh cây che đậy, tuyết vẫn còn đang rơi, không biết chúng đã rơi dày như thế nào, nhưng những nhánh cây thô to vươn ra khoảng không trên phiến đất trống, hình thành một cái chắn thiên nhiên bảo hộ cho những đóa Phấn hoa này.
Trong bụi hoa kia có lác đác vài cây to, trong đó có một thân cây lớn nhất, nó đã rất cao, tán cây tỏa ra thành hình nửa vòng tròn, nó có nhánh cây rất nhiều tỏa ra bốn phía, giữa những cành lá của nó đều là những đóa hoa màu hồng nhạt.
Oa Oa không trả lời An Nhiên, đứa nhỏ nắm tay An Nhiên ngáp nho nhỏ một cái, nhìn dáng vẻ là rất mệt mỏi, vì thế An Nhiên bế Oa Oa đã đi mệt mỏi lên, ôn nhu nói:
"Bảo bối, con ngủ một lát đi, ngoan ghé vào vai ma ma ngủ đi."
Oa Oa lắc lư đầu ôm cổ An Nhiên, đầu lệch ở một bên vai An Nhiên nhắm mắt ngủ rồi.
Mà An Nhiên còn đang kinh ngạc cảm thán, nàng đứng ở rìa ngoài của rừng Phấn hoa, nguyên tưởng muốn nhấc chân đi vào giữa rừng Phấn hoa nhưng lại phát hiện, chúng dày đặc đến nỗi không có nơi để đặt chân, vì thế nàng chỉ có thể đứng ở rìa của biển hoa này ngồi xổm xuống, dùng tay sờ sờ bộ rễ của Phấn Hoa.
Đám hoa màu hồng nhạt này như thấy được nữ vương tới kiểm duyệt, chúng sôi nổi ngả về hướng An Nhiên, ngay cả cái cây lớn nhất kia cũng cong nhánh cây vươn về phía An Nhiên.
Nàng đẩy ra vài cọng hoa hành của Phấn hoa, nhặt lên một gốc hoa đã điêu tàn, nhìn trong bóng đêm, thứ bùn đất dính ở bộ rễ của nó, chúng tản ra thứ ánh sáng màu xanh lam, An Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này nàng nhớ tới một việc.
Năm trước, lúc Bách Hoa thành đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tao ngộ đến sự phục kích của tang thi hệ thổ, khi đó, Chiến Luyện đã móc ra không ít tang thi hệ thổ từ dưới đất lên, lúc ấy đám chuyên gia của Bách Hoa thành có làm nghiên cứu với đám tang thi hệ thổ này, sau đó không nghiên cứu ra thành quả gì, liền vứt thi thể của chúng ở khoảng đất trống.
Kết quả ngày hôm sau, trên thi thể của tang thi hệ thổ liền mọc không ít Phấn hoa, nhưng những Phấn hoa kia không dày đặc như hiện tại, khi đó số lượng của Phấn hoa mọc trên thi thể của tang thi hệ thổ nhiều hơn vài cong so với ở nơi khác, vì thế cũng không làm cho mọi người chú ý nhiều.
Xem ra, có lẽ An Nhiên đã bị Oa Oa đưa tới nơi vứt bỏ thi thể của tang thi hệ thổ lúc ấy, những thi thể kia đã biến thành bùn đất cho nên bộ rễ của Phấn hoa mới có thể dính lên thứ tinh quang màu lam này.
Theo chuyên gia nói, loại tinh quang kia là khoáng chất gì đó?!
Trong lúc nhất thời An Nhiên thu được kinh hỉ ngoài ý muốn, nàng tựa hồ tìm ra phương pháp, vội vàng xoay người ôm Oa Oa đang ngủ đi về phía Bách Hoa thành, lúc tới không biết đã đi bao lâu, khi về mới phát hiện đường còn rất dài rất dài.
Nàng nhanh chóng đi về phía trước, cây cối hai bên liền mở ra, tuy không có sự ngăn cản nhưng nàng cũng đi bộ tới buổi sáng hôm sau mới phong trần mệt mỏi trở lại Bách Hoa thành.
Sáng sớm lúc này, Bách Hoa thành đã nổ tung rồi, khuôn mặt âm lãnh của Tiểu Bạc Hà đứng trên quảng trường nhìn chằm chằm vào Tĩnh Huyên, mà Tĩnh Huyên thì ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Chiến Luyện cũng bị kinh động, chạy về từ trận địa ngoài cửa Bắc, mang theo một hàng người dài tới từng nhà tìm người, toàn bộ người ở Bách Hoa thành đều bị gọi tới quảng trường, toàn trường im như ve sầu mùa đông nhìn Tiểu Bạc Hà ép hỏi Tĩnh Huyên.
Tĩnh Huyên lăn lộn trên mặt đất kêu to.
"Ta không có, ta không biết, ta không biết An Nhiên ở đâu, Tiểu Bạc Hà, ngươi tha ta, ngươi thả ta a, ta thật sự không biết a!"
---------------------------
947. Ngươi để ta đi qua một chút
"Tĩnh Huyên làm sao vậy?"
An nhiên đến gần đám người đứng ngoài, nàng vừa ôm Oa Oa vừa dùng ngón tay chọc chọc lên sống lưng người trước mạt.
Người phía trước nhìn Tĩnh Huyên lăn lộn trên mặt đất không quay đầu lại nói:
"An Nhiên mất tích, ngươi không biết sao? Chuyện lớn như vậy, hiện tại Bách Hoa thành chúng ta sắp tiêu rồi, Tĩnh Huyên có quan hệ gần gũi nhất với Tề sư phụ, mà Tề sư phụ kia lại là gian tế duy nhất trồi lên mặt nước, cho nên Tiểu Bạc Hà nóng nảy, nàng đang tra khảo Tĩnh Huyên."
"Tề sư phụ là Tề sư phụ, hắn là gian tế, hơn nữa đã chết tra khảo Tĩnh Huyên có ích lợi gì? Có thể ép hỏi được gì chứ?"
An Nhiên không rõ nguyên do lại chọc chọc sống lưng người trước mặt.
"Ngươi để ta đi qua một chút."
"Ai nha, đừng quấy rối!"
Người kia không kiên nhẫn quay đầu lại, vừa thấy lại hét to một tiếng:
"Má ơi, An Nhiên, ngươi đã đi đâu? Ngươi bị ai trói đi sao?"
Một tiếng kêu này làm kinh ngạc mọi người, một tảng người ở phía trước quay đầu lại, tất cả đề chăm chú nhìn An Nhiên.
Nàng vẫn mặt bộ quần áo hôm qua, ôm Oa Oa, trên người dơ hề hề, tóc rối bời, chân toàn bùn đất, ống quần cũng đều là bùn, vừa nhìn qua có thể thấy được nàng đã đi một đoạn đường rất dài rất dài.
Tiểu Bạc Hà rốt cuộc buông tha cho Tĩnh Huyên, nàng đẩy mọi người chắn đường ra, vọt tới trước mặt An Nhiên, trong mắt chứa đựng lo lắng, Chiến Luyện ở nơi xa, cũng đầu đầy mồ hôi vứt xuống đội ngũ phía sau, vọt tới, ôm chặt lấy An Nhiên cùng Oa Oa.
"Ngươi có sao không? Ngươi đi đâu vậy?"
Hốc mắt Chiến Luyện đều đỏ lên, nhìn dáng vẻ này của An Nhiên tựa hồ như nàng trải qua một đêm cũng không nhẹ nhàng gì, không biết nàng đã trải qua chuyện gì, làm hắn kinh hồn táng đảm, sợ tới mức đầu gối đều mềm thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt An Nhiên khóc lóc thảm thiết.
"Làm sao vậy? Ta không có việc gì, đừng lo lắng a."
An Nhiên cười, hoàn toàn không cảm thấy bộ dạng cùng mặt mày xám tro của mình và Oa Oa trước mắt mọi người ở đây chật vật như thế nào.
Người Bách Hoa thành chưa từng nghĩ đến có một ngày An Nhiên sẽ đột nhiên biến mất ở Bách Hoa thành, ngay cả Chiến Luyện cùng Tiểu Bạc Hà cũng không biết nàng đi đâu.
Bởi vì bọn họ quá tự tin, cho rằng An Nhiên ở trong Bách Hoa thành tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì, một ngày một đêm An Nhiên mất tích này, tất cả mọi người đang nghĩ tới vấn đề này, muốn nhẹ nhàng bắt đi một người từ Bách Hoa thành là chuyện không dễ dàng.
Nhưng bình thường muốn đi ra ngoài từ cửa Bắc giống như Tề sư phụ, thì chỉ cần quen biết với người phụ trách công tác thủ vệ ở cửa Bắc, thừa dịp họ lơi lỏng thì chuồn ra ngoài là chuyện rất dễ dàng.
Hơn nữa, muốn thần không biết quỷ không hay đưa An Nhiên ra ngoài cũng là một việc phi thường đơn giản.
Chỉ cần trước khi An Nhiên cảnh giác, làm An Nhiên hôn mê, những thực vật căn bản sẽ không chút phản ứng nào, không biết chừng trước khi đưa An Nhiên ra ngoài chúng còn chủ động cho đi qua đâu?
Hoặc là trực tiếp khống chế tư tưởng của An Nhiên điều khiển nàng đi ra ngoài Bách Hoa thành, điều này ai cũng không ngăn được nàng a.
"Oa Oa mang ta đi vào trong rừng, tìm được một tảng Phấn hoa rất lớn."
An Nhiên chật vật cười với Chiến Luyện, trong ngực ôm Oa Oa đang ngủ giống như một chú heo nhỏ, nói với mọi người nàng phát hiện ra kinh hỉ gì.
Trong đám người có người bị hấp dẫn lực chú ý, trước đó cảm xúc của mọi người đặc biệt nghiêm túc, dần dần như nhiễm lên sự hưng phấn, nhìn bộ dạng có rất nhiều người cũng biết số lượng Phấn Hoa đang bị giảm bớt trầm trọng.
-----------------------
948. Ngươi bảo ta sống như thế nào
Chiến Luyện lại lắc đầu, mang An Nhiên cùng Oa Oa đi vào sân nhà mình, vừa vào cửa, hắn đóng cửa lại ngăn cách cái nhìn của mọi người bên ngoài, hắn đi vào trong phòng, nghiêm túc nói với An Nhiên:
"Mặc kệ những Phấn hoa kia, cũng mặc kệ những người khác, ngươi có biết không, ngươi sắp hù chết ta, nếu hai mẹ con ngươi có gì không hay xảy ra, ngươi bảo ta sống như thế nào?"
Hắn rất ít nói những lời như vậy, ngày thường không hi hi ha ha thì ôm các loại lưu manh, giờ làm An Nhiên nghe vậy sửng sốt, nàng ôm Oa Oa nhìn Chiến Luyện, không tự chủ được mà nghiêm túc gật gật đầu.
Tuy trên khuôn mặt đầy bụi bặm, nhưng đôi mắt An Nhiên lại phá lệ ôn nhu, trong mắt nàng là khuôn mặt tức giận của Chiến Luyện, để có thế sống sót đã không dễ dàng, ở cái mạt thế này, bất luận điều gì, cũng tùy thời tùy chỗ có thể xảy ra, Chiến Luyện lo lắng cho nàng và Oa Oa, hắn rất rất lo lắng cho hai mẹ con nàng.
Cái này nàng lý giải, nàng hứa hẹn nói:
"Về sau ta sẽ không đi một mình, không báo lại gì mà đã rời đi, yên tâm đi."
"Không, ngươi vẫn không hiểu."
Đột nhiên cảm xúc của Chiến Luyện trở nên kích động, hắn chỉ chỉ vào tim mình:
"An Nhiên, ta yêu ngươi, ngươi hiểu không?"
An Nhiên gật gật đầu.
"Ta cũng yêu ngươi."
"Nếu ngươi chết, ta cũng không muốn sống nữa, trước khi mạt thế ta cũng chỉ có mình ngươi là người thân, ở mạt thế này, cũng chỉ có ngươi và Oa Oa là hai thân nhân, ngươi không nghĩ rằng, hai người cùng nhau mất tích, tim ta, giống như bị móc ra là tư vị như thế nào."
Giờ khắc này trong lòng Chiến Luyện những thứ như thành trì gì đó như căn cứ gì đó, Phấn Hoa hay kháng thể gì đó, ngay cả tinh hạch hay tang thi gì đó căn bản không có gì quan trọng, lúc hắn không tìm thấy An Nhiên, những thứ kia đều không có ở trong đầu óc hắn.
Thậm chí hắn cảm thấy, ai có thể giúp hắn tìm thấy vợ con hắn, người kia có muốn hắn tiêu diệt Bách Hoa thành, hắn đều làm được, bởi vì cái thế giới đã không có hy vọng sẽ bức con người trở nên cực đoan như vậy.
An Nhiên vội vàng gật gật đầu, vì giảm bớt cảm xúc của Chiến Luyện, nàng đặt Oa Oa đang dơ hề hề lên giường, đắp lên tấm chăn mỏng rồi mới ôm lấy Chiến Luyện thấp giọng nói:
"Thực xin lỗi, ta cho rằng sẽ về ngay, nào biết Oa Oa chỉ là một đứa nhỏ có thể dẫn ta đi xa như vậy."
Thế giới này làm người tuyệt vọng, cũng vì có Chiến Luyện và Oa Oa mới làm An Nhiên tràn ngập hy vọng, không phải nàng thích nhọc lòng với người trong thiên hạ, mà trên thực tế, bởi vì Chiến Luyện và Oa Oa có hy vọng sinh tồn, cho nên nàng mới tiện thể chia một ít hy vọng sinh tồn cho người trong thiên hạ mà thôi.
Chỉ là nhân tiện mà thôi.
Chiến Luyện thở dài thật sâu, bất đắc dĩ duỗi tay, ôm lấy An Nhiên, hắn gấp muốn chết, nàng lại ôn nhu hơn bất luận thời điểm nào làm một bụng lửa giận không thể phát tiết ra được, hắn chỉ có thể ôm lấy nàng, gắt gào ghì chặt nàng lại, trừng phạt nàng mất tích, hắn cúi đầu, hung hăng hôn lên nàng.
Người trong triền miên lâm li, đám người bên ngoài muốn giải tán nhưng lại không dám giải tán, mãi cho đến giữa trưa, Tiểu Bạc Hà mới vào bếp bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, An Nhiên vừa mới tắm rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng, dưới vạn chúng chú mục gọi mấy người chuyên gia tới, muốn xem báo cáo nghiên cứu tang thi hệ thổ.
Nàng bị Chiến Luyện làm gián đoạn một đoạn thời gian xong giờ nghĩ tới đám Phấn hoa kia, đã trưởng thành tới trình độ biến thành biển hoa với những thân cây lớn như vậy, không bằng bảo trì xu thế phát triển của chúng để chúng tiếp tục sinh trưởng, rồi nhìn xem đến tột cùng chúng có thể phát triển ra giống loài thần kỳ nào nữa.
Nếu hiện tại nói ra nơi đó, tất nhiên sẽ dẫn tới việc người Bách Hoa thành tới tranh nhau khai thác, đến lúc đó nói không chừng biển hoa kia vì khai thác quá độ sẽ xuất hiện biến cố gì đó.
------------------------
949. Nuôi trồng Phấn hoa
Rất nhanh, Bàn Tử tung tăng mang theo mấy chuyên gia địa chất học đến, cầm mấy trồng báo cáo nghiên cứu rất dày, trình lên cho An Nhiên đang ngồi dưới mái hiên trong bụi hoa.
Về nghiên cứu của tang thi hệ thổ, mấy chuyên gia này vẫn đang nghiên cứu, bọn họ cũng không cần nhiều thi thể của tang thi hệ thổ như vậy cho nên chỉ vận chuyển một con về Bách Hoa thành còn lại họ đều vứt bỏ.
Trong báo cáo có nhắc tới thi thể của tang thi hệ thổ khoảng nửa tháng sẽ dần dần phân hóa thành bùn đất, mà không bị hư thối, tầng da màu xanh nước biển của chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời là khoáng chất, hơn nữa mật độ khoáng chất rất cao.
Theo nghiên cứu, một con tang thi hệ thổ giống như một thứ phân bón cực tốt, khi mà thi thể của chúng phân hủy thành bùn đất, không cần dị năng giả hệ mộc giục sinh thì cây nông nghiệp sẽ sinh trưởng rất nhanh lại tươi tốt, còn không có sâu bệnh.
"Theo như trong báo cáo, Bách Hoa thành của chúng ta hẳn là nên bắt thêm mấy con tang thi hệ thổ trở về, làm phì đất đai."
"Đúng vậy, kế hoạch tiếp theo của chúng ta đang chuẩn bị bắt vài con tang thi hệ thổ trở về."
Nhóm chuyên gia đứng trước mặt An Nhiên, tất cung tất kính trả lời.
An Nhiên gật gật đầu nói với mấy vị chuyên gia:
"Không vội làm phì nhiêu đất đai toàn bộ thành, các ngươi vây một miếng đất, trước để vài cỗ thi thể của tang thi hệ thổ quan sát kỹ rồi nói sau."
Sau khi An Nhiên phân phó, mọi người cũng không dám hỏi, vì sao phải làm vậy, nhưng chỉ cần An Nhiên nói, mọi người đều vô điều kiện chấp hành.
Vì thế rất nhanh, người ở Bách Hoa thành đã hành động, tang thi hệ thổ trong khu vực Bách hoa thành không gây nổi chút sóng gió nào bởi vì rễ của thực vật biến dị có tác dụng củng cố thổ nhưỡng, tang thi hệ thổ không lay động được đất đai của Bách Hoa thành.
Cho nên Bách Hoa thành chỉ có thể thu mua từ bên ngoài, vừa nghe Bách hoa thành muốn thi thể của tang thi hệ thổ, căn cứ Thời Đại đã tặng 10 cỗ thi thể của chúng tới, trong thời gian một ngày Bách Hoa thành dùng tốc độ nhanh chóng khoanh vùng một miếng đất đem chỗ thi thể kia đặt ở đó, chờ kết quả.
Ngày đầu tiên, mọi người gồm cả An Nhiên đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm phiến đất kia, nhưng cũng không phát hiện hiện tượng dị thường gì, có vài người thất vọng, có vài người còn đang quan sát.
Tới ngày hôm sau, trên thi thể của tang thi hệ thổ bắt đầu có một vài cái mầm nhỏ màu xanh non bò lên, cắm rễ ở thi thể, những mầm non này không khác biệt gì nhiều, phảng phất như những mầm non khác, nhưng theo thời gian chậm rãi chậm rãi những mầm xanh kia mọc ra nụ hoa màu hồng nhạt.
Lúc này mọi người mới như được giải thích, nguyên lai An Nhiên đang nuôi trồng Phấn hoa a.
Tiếp theo Phấn hoa sinh trưởng tuy rằng không nhanh đến mắt thường có thể quan sát ngay được nhưng tốc độ sinh trưởng vẫn nhanh hơn trước không ít, qua vài ngày, trên thi thể của đám tang thi hệ thổ kia những Phấn Hoa đã kết nụ.
"Hóa ra Phấn hoa sinh trưởng trên thi thể của tang thi hệ thổ a?"
Triệu Như đi theo sau An Nhiên nhìn An Nhiên đang thị sát phiến đất gieo trồng Phấn hoa, phía trước là thân ảnh của Oa Oa cũng vài đứa nhỏ đang chơi đùa, còn có mấy vị chuyên gia cũng đang vây quanh mảnh đất nhỏ này, họ đang nhỏ giọng thảo luận những vấn đề về thi thể của đám tang thi hệ thổ.
Từ giai đoạn thí nghiệm tới xem, hiển nhiên, thi thể của tang thi hệ thổ có vật chất mà Phấn hoa khát vọng, chúng có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của Phấn hoa, cái này thật đáng giá để nghiên cứu, hơn nữa cần phải nghiên cứu chuyên sâu kỹ càng.
--------------------------
950. Trọng điểm của đóa hoa này.
"Bất quá ngươi không sợ gióng trống khua chiêng nuôi trồng Phấn hoa trong Bách Hoa thành bị lộ tin tức ra ngoài hay sao?"
Triệu Như đi theo sau An Nhiên hỏi, hiển nhiên nàng cho rằng lén lút nuôi trồng sẽ tốt hơn.
"Ngươi cho rằng hiện tại người bên ngoài kia không biết hay sao? Ta sợ từ khi xây thành những căn cứ bên ngoài kia đã dựng lỗ tai nghe hết nhất cử nhất động của chúng ta rồi, cho nên hà tất phải che che dấu dấu."
An Nhiên đi ở phía trước quay đầu lại cười nói với Triệu Như:
"Các người là những nhân tài có chỉ số thông minh cao, có chuyện để làm rồi còn gì, nghiên cứu đi nhân tài, Phấn hoa kia vì sao sẽ sinh trưởng tươi tốt ở trên thi thể của tang thi hệ thổ?"
Sau đó An Nhiên xoay cả người lại đi tới gần Triệu Như, hạ thấp thanh âm nói:
"Phạm vi trọng điểm cần nghiên cứu là cây mây biến dị bình thường làm thế nào dễ dàng biến thành Phấn hoa khi mọc trên thi thể của tang thi hệ thổ, còn nữa, những bông hoa màu đen mọc cùng hoa hành của Phấn hoa là cái gì?"
"Này đều là trọng điểm nghiên cứu a!"
Khóe miệng Triệu Như nhếch lên, tràn ngập chế nhạo nhìn An Nhiên, rồi như bừng tỉnh nàng ý thức được, cái gì mà cây giống, Phấn hoa có cây giống hay sao? Không phải nó là sự kết hợp giữa Nhục hoa và Cầu Gai Béo phân nhánh ra, hoa hành biến dị ra Phấn Hoa hay sao?
Cái gọi cây giống kia, dù có mang về nuôi trồng thì có ích lợi gì? Không có hoa cầu không có tinh hạch của nó thì có thể nuôi trồng ra cái quỷ gì a?
Mà trên đời này, có thể lấy tinh hạch của thực vật làm hạt giống, trồng ra gì đó chỉ sợ chỉ có một mình An Nhiên mà thôi.
Cũng khó trách tới tận bây giờ An Nhiên vẫn có thể điềm nhiên ngồi đây như cũ, nàng không có gì để sợ hãi a.
Vì thế Triệu Như lại cười như không cười nhìn thoáng qua An Nhiên, nhìn bộ dạng An Nhiên bày ra cái biểu tình thuần lương kia, hai người các nàng ở bên ruộng Phấn hoa nói khe khẽ với nhau hồi lâu khiến cho rất nhiều người chú ý.
Triệu Như liền giương giọng nói:
"Nhìn ngươi nói lời ghen tị này, ngươi không phải nhân tài hay sao? Ngươi là nhân tài chiến đấu a!!!"
"Đúng vậy, ta là nhân tài chiến đấu tất nhiên cũng có chuyện phải làm."
An Nhiên nhếch miệng cười với Triệu Như.
"Từ hôm nay trở đi, toàn Bách Hoa thành xuất động, đi tìm tang thi hệ thổ!!!"
Điều này có thể dự kiến, tang thi hệ thổ làm mỗi cái căn cứ sợ đến tránh còn không kịp kia hiện giờ đã thăng cấp thành tân sủng của Bách Hoa thành rồi.
An Nhiên đang cùng Triệu Như nói chuyện, nhìn thoáng qua Oa Oa ở phía trước, đứa nhỏ đang chơi đùa lướt qua người Vân Đào đang đi tới, An Nhiên đem ánh mắt rời lên người Vân Đào, hỏi:
"Làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của ngươi như muốn đi ra ngoài đánh giặc vậy."
Từ khi tác dụng của Phấn hoa lan truyền ra ngoài, người ở tiền tuyến ở cửa Bắc đã lục tục về Bách Hoa thành nghỉ ngơi, nhưng Vân Đào đi tới đây, trên người mặc đồ tác chiến, tay chân đều dắt buộc vũ khí nóng và lạnh, nhìn trang phục kia như muốn đi ra ngoài.
"Tang thi ở căn cứ Hoa Hải bên kia tất cả đều đã tiến hóa, căn cứ Thời Đại đã phái một đội người đi trước, Bách Hoa thành cũng phải phái người tới đó, làm bộ dạng chút, thuận tiện mang về một ít thi thể tang thi hệ thổ."
Vân Đào cười với An Nhiên, cáo biệt một cách ngắn gọn với nàng rồi xoay người đi về cửa Bắc.
Lúc này An Nhiên mới phát hiện hôm nay rất nhiều người đang chờ lệnh xuất phát, họ quyết định đi căn cứ Hoa Hải tiêu diệt tang thi, nàng thấy đám người này hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, không nhịn được có chút nghi hoặc quay đầu hỏi Triệu Như:
"Diệt tang thi mà thôi, vì sao mọi người đều hưng phấn như vậy?"
"Đại khái là chiến tranh lúc trước làm tinh thần mọi người phấn chấn, cho nên họ cảm thấy đặc biệt thích cảm giác đánh giặc đi."
Triệu Như nhún nhún vai, căn dặn An Nhiên một câu.
"Ta đi đội chữa bệnh nhìn xem, có một số việc phải dặn dò bọn họ một chút."
-------------------------