891. Không biết là thần kỳ như thế nào
Sau đó trước khi An Nhiên đi vào nhà, nàng quay đầu nhìn Bàn Tử như nhớ tới gì đó, dặn dò nói:
"Không vội khóc lóc, chúng ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ngươi phái người trảo Triệu Như từ tiền tuyến trở về, đề nàng thống kê một chút, Bách Hoa thành có người sắp bị biến thành tang thi hay không, mọi người cũng tự tra tự tra đi, xem tình huống thân thế của mình như thế nào, kỳ thật thân thể mình như thế nào thì chính mình rõ ràng nhất đi."
Sau đó An Nhiên nói thêm:
"Nhớ kỹ, đây là đại sự, không cần qua loa."
Bàn Tử vội vàng thu thập lại tâm tình thương cảm của mình lại, bò dậy từ nền tuyết, nâng cái bụng phệ đi gọi người, triệu hồi Triệu Như về.
Nếu An Nhiên nói đây là đại sự, vậy khẳng định phải cho nó thành chuyện lớn đi làm, trước khi Triệu Như còn chưa bị triệu hồi trở về, rất nhanh những người còn ở lại Bách hoa thành đều bị Bàn Tử triệu tập tới về quảng trường mà những người già thường xuyên múa hát, Bàn Tử muốn mọi người tự kiểm tra xem trên người có xuất hiện nơi nào hay cái gì không thích hợp hay không.
"Vì sao lại phải tự kiểm tra, Bách Hoa thành chúng ta lại xuất hiện virus gì khó lường hay sao?"
Có người không lý giải được, mở miệng hỏi Bàn Tử đang đứng trên một chiếc ghế.
Nhưng Bàn Tử còn chưa nói được gì, có người dường như đã phát hiện cái gì, cao giọng hô lên:
"Vì sao Trần Triều Cung không tới?"
"Đúng vậy, Trần Triều Cung không phải bị lưu lại ở Bách Hoa thành hay sao? Vì sao hắn còn không tới?"
"Bàn Tử, đây là có chuyện gì a?"
Hiện tại, Bách Hoa thành to như vậy chỉ còn lại hệ thủy cùng hệ mộc, và đám chuyên gia cùng bọn nhỏ, khoảng 5000 người, còn 5000 ngươi khác vẫn còn đang ở nghênh chiến ở bên ngoài.
Cho nên người nào, ai với ai không tới, mọi người đứng ở quảng trường lớn như vậy, vừa nhìn lướt qua cũng có thể thấy ngay.
Sau đó, qua thời gian khá lâu mọi người phát hiện quả thực Trần Triều Cung không có tới, họ bắt dầu luống cuống, có người thông minh, liên hệ với mục đích Bàn Tử triệu tập mọi người tới đây, nên hỏi:
"Bàn Tử, ngươi nói thật đi, Trần Triều Cung kia có phải đã vứt bỏ chúng ta chính mình bỏ chạy hay không?"
Bàn Tử đứng trên ghế, rũ mắt, liếc người vừa hỏi chuyện kia, người bên cạnh cũng đã nhìn ra Bàn Tử không thích hợp, lập tức nóng nảy hỏi:
"Bàn Tử, Trần Triều Cung thực sự đã chạy?"
"Không phải đâu, làm sao hắn có thể chạy ra? Thực vật của An Nhiên không phải có thể tự động phân biệt được Trần Triều Cung hay sao?"
"Ý của ngươi là trách An Nhiên không coi chừng người kia hay sao?"
"Ý của ta đâu phải vậy? Ngươi đừng hãm hại ta."
"Đừng cãi nhau, hiện tại không phải thời điểm cãi nhau, hiện tại việc cấp bách là chúng ta phải thông báo cho người ở bên ngoài cửa Bắc, chặn Trần Triều Cung lại."
.................
"Yên lặng, yên lặng!!!!"
Bàn Tử đứng ở trên ghế, trong lúc mọi người mồm năm miệng mười nâng đôi tay ý bảo mọi người không cần hoảng loạn, hắn chỉ vào phía sau đám người, chính là An Nhiên mang theo Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa đang chậm rãi đi tới:
"An Nhiên đến rồi, chúng ta hết thảy nghe nàng an bài."
Đám người dần dần an tĩnh xuống, ngẫu nhiên có một hai người nói chuyện, đổi lấy những cái trừng mắt của người khác bên người, rất nhanh, quảng trường lặng ngắt như tờ, chỉ có mấy đứa nhỏ chưa biết sự đang ầm ĩ, nhưng rất nhanh cũng bị những người lớn mang xuống, không dám phóng thích tạp âm ở thời điểm An Nhiên có lời muốn nói.
An Nhiên trong cảm nhận của người Bách Hoa thành, không biết là thần kỳ như thế nào, chính nàng muốn điệu thấp, tuy rằng mọi người đều cảm thấy địa vị của nàng rất cao nhưng cũng phối hợp với nàng bảo trì điệu thấp.
Nàng vừa ra trận, nơi nào có phần cho người khác làm càn, một khi nàng muốn mở miệng, chung quanh tĩnh lặng tới một cây kim rơi xuống mặt đất đều có thể nghe thấy, đây là sự tôn trọng của mọi người.
----------------------------------
892. Ta tố giác
Bởi vì là trường hợp chính thức công khai cho nên hôm nay An Nhiên vẫn có chút chỉnh đốn lại cách ăn mặc của mình một chút, đổi bộ áo ngủ thôn cô Thúy Hoa kia thành một chiếc áo lông vũ dài màu tím, đôi dép lê bằng vải đổi thành đôi giày cao cổ, mái tóc dài buộc gọn trên đỉnh đầu.
Sau lưng nàng, Tiểu Bạc Hà nắm tay Oa Oa đi phía sau, dưới chân Oa Oa là một chiếc bóng màu đen, ba người đi về phía Bàn Tử, đám người đứng xung quanh tự động mở một con đường cho ba người.
Đợi đến khi An Nhiên đi tới bên người Bàn Tử, Bàn Tử nhảy từ trên ghế xuống, còn khom lưng chân chó dùng tay xoa xoa dấu chân trên ghế, sau đó lại khom lưng khom lưng mời An Nhiên đứng lên.
An Nhiên liếc nhìn Bàn Tử một cái, không đứng lên ghế, ngược lại xoay người, đặt mông ngồi trên ghế, nàng ôm cánh tay dựa sống lưng vào lưng ghế, dưới tuyết mịn hỏi mọi người:
"Hiện tại hết thảy còn có thể nắm giữ được, vấn đề tìm Trần Triều Cung trở về cũng không phải gì lớn, nhưng ta muốn nói cho mọi người chính là, Trần Triều Cung chỉ có 50% khả năng là người có được năng lực ức chế virus tận thế."
Ong... ong... ong, ong... ong.....
Mọi người không dám làm càn trước mặt An Nhiên nên chỉ có thể thấp giọng nói chuyện với nhau, âm thanh mọi người truyền đến tai An Nhiên như một bầy muỗi đang ồn ào.
Vì thế An Nhiên nhướng mày nói:
"Có 50% có thể là hắn, 50% không phải hắn, mà nếu không phải hắn như vậy người này, hiện tại rất có thể ở bên ngoài cửa Bắc, không ở bên trong những người ở đây."
Hiện tại người ở lại Bách Hoa thành không phải là hệ thủy thì là hệ mộc, dị năng của từng người đều đã được Bàn Tử đăng ký trong danh sách không để sót một người nào.
"Cho nên theo phỏng đoán, người này nói không chừng hiện tại đã ra khỏi Bách Hoa thành đi theo Chiến Luyện đánh giặc, nếu vạn nhất người này trong lúc đánh giặc mà bị chết, các ngươi ngẫm lại đi nếu như vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
An Nhiên nhìn mọi người, đôi mắt có vẻ phi thường bình tĩnh, mọi người yên lặng không nói chuyện nữa, thậm chí thanh âm muỗi kêu kia cũng không còn vang lên nữa, vì vậy An Nhiên lại nói:
"Càng nghĩ càng thấy kinh khủng đi', cá nhân ta cho rằng, các ngươi đã đem lại quá nhiều tinh lực đặt trên người Trần Triều Cung, do đó từ bỏ tìm kiếm 50% khả năng còn lại kia, Trần Triều Cung phải đi, cho nên ta thả hắn đi, bởi vì ta muốn đánh cuộc một phen, Trần Triều Cung không phải người kia, mà mặc dù hắn là người kia đi chăng nữa thì muốn bắt hắn về cũng dễ dàng."
"Đúng vậy, hiện tại chúng ta phải lập tức hành động, mọi người vất vả vất vả một chút, đem toàn bộ những người mà ta nhận thức truy tra lại một lần trong đầu, suy nghĩ một chút xem những người mà các ngươi nhận thức kia có điều gì đặc biệt kỳ quái hay không."
"Ta tố giác, ta tố giác!"
Thanh âm ong ong ong lại vang lên, có người giơ tay, hô lớn đứng dậy từ trong đám người.
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn người muốn tố giác này, bao gồm cả An Nhiên, nàng cũng ngồi trên ghế không nói một lời nhìn người này.
Hắn thanh thanh yết hầu, khó có được lúc mọi người coi trọng chú mục vào mình, tâm tình hắn không khỏi có chút kích động, dưới ánh mắt không quá kiên nhẫn của mọi người, người này mới nói:
"Hàng xóm nhà ta, ta tố giác hắn, hắn rất kỳ quái, trong khoảng thời gian này, đêm hôm khuya khoắt thường xuyên ngồi trước sân dưới đèn đường lải nhải gì đó, ta đoán hắn có phải đang sử dụng dị năng hay không."
"Sử dụng dị năng gì?"
Mí mắt An Nhiên nhảy một cái, vẫn ngồi trên ghế hỏi.
"Dị năng ức chế virus tận thế a, ban ngày không thể cho người khác thấy hắn sử dụng dị năng cho nên buổi tối liền trộm ra, trốn tránh sử dụng dị năng a."
----------------------------
893. Chúng ta sẽ không hoài nghi ngươi
Người tố giác kia, đẩy ra sự suy diễn não động hoàn mỹ đầy đủ của mình cho mọi người ở đây biết, chọc cho người hắn xóm của hắn, đỏ mặt tía tai chạy ra khỏi đám người, tay còn cầm một cán chổi.
Hắn tức đến sùi bọt mép, cầm cây chổi, xông lên đánh vào người tố giác hắn, trong miệng còn hô lớn:
"Buổi tối mỗi ngày, lão tử mất ngủ không ngủ được, chạy ra ngoài sân ngồi, thế mà bị tên cuồng rình coi như người bố trí ta sao? Ngươi mới kỳ quái đâu, suốt ngày trốn tránh trong một góc âm u giống một con chuột chỉ biết chui rúc rồi rình coi cái này rình coi cái kia, ngươi có phải người ức chế virus tận thế hay không?"
Người tố giác kia, ôm đầu, vừa trốn đông trốn tây tránh cây chổi đang công kích của người hàng xóm kia, vừa ai ai kêu to, rồi chạy mất.
An Nhiên ngồi trên ghế không ngăn lại trò khôi hài này, nàng nhìn hai người kia một người chạy một người đuổi theo, nàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về đám người đang vây quanh trước mắt.
Không đợi nàng đặt câu hỏi, những người này phảng phất như chịu gì đó dẫn dắt, mồm năm miệng mười sôi nổi nói:
"Nói như vậy thì ta cũng nhận thức một người, cũng là hàng xóm của chúng ta, thoạt nhìn khá kỳ quái, hắn ăn mì, không cần đũa, nhất định phải dùng nĩa a!"
"Này thì có gì là kỳ quái, trong nhà vị hàng xóm kia của ngươi có đứa nhỏ, mới hơn 1 tuổi, chưa biết dùng đũa nên ăn mì phải dùng nĩa, không phải điều bình thường hay sao?"
"Nhà ta cũng có người kỳ quá a, đó là mẹ chồng ta!"
"Mẹ chồng ngươi có gì ký quá?"
"Bà nhất định mỗi ngày phải tắm một lần, thời tiết lạnh như vậy cũng không ngoại lệ!"
"Vậy nghe ngươi nói ta cũng thấy, bố chống ta cũng rất kỳ quái, lúc ông ăn cơm tuyệt đối không chạm vào cơm trước mà nhất định phải ăn hết đồ ăn xong cuối cùng mới ăn cơm!"
"Ta nhớ ra rồi, ta...."
"Được rồi!!!"
An Nhiên rống lớn lên một tiếng, cành lá tốt tươi của những cây đại thụ phía sau lưng mọi người đột nhiên run rẩy một chút, tiếng xôn xao vang lớn lên, những người phía dưới đang hứng khởi mồm năm miệng mười tức khắc im như ve sầu mùa đông, im miệng không nói lời nào,tức khắc khắp thiên địa chỉ còn thanh âm xôn xao của lá cây.
An Nhiên ngồi trên ghế, trợn mắt tức giận nhìn mọi người, ánh mắt của nàng lướt tới chỗ nào thì lập tức những người ở chỗ đó không tự giác rũ mắt xuống, không ai dám đối diện với An Nhiên đang tức giận cả.
"Các ngươi tự xem đi, những lời các ngươi nói đều là bình thường có đáng tin cậy hay không?"
An Nhiên đứng dậy, nhìn xuống đám người kia,
"Đều là cái gì cũng cái gì? Mọi người cùng sinh hoạt với nhau, có chút sai biệt, bị các ngươi coi là kỳ quái, coi là làm ra vẻ, chỉ một chút việc nhỏ đã làm cho các ngươi đại kinh tiểu quái như vậy, ta thấy trong lòng các ngươi có phải cũng đang chê bai ta? Có phải trong cảm nhận của các ngươi ta là người kỳ quái nhất, là phần tử đáng nghi nhất hay không a a a???"
"Đúng vậy!"
Một tiếng phiêu phiêu bay tới, làm tất cả mọi người sợ hãi ngẩng đầu lên, tìm kiếm người phát ra thanh âm, có vài người gần An Nhiên một chút như Bàn Tử vội vàng lắc đầu xua tay, chán nản nói với An Nhiên:
"Không phải ta nói, không phải ta nói, An Nhiên, chúng ta không hoài nghi ngươi."
An Nhiên đứng trong đám người, tức giận đến nỗi chống tay vào eo, nhìn những người ở đây, giương giọng hỏi:
"Các ngươi giỏi lắm, được a, ta xem một đám người các ngươi đều là sống nhàn nhã quá đúng không? Các ngươi có phải ghét bỏ kho máu của ta quá ít hay không? Ta nói cho các ngươi, xác thật như vậy, hiện giờ những kho máu khi thực sự không đủ cho đám thực vật kia ăn!"
---------------------------
894. Làm sao nàng không nhớ rõ
"Ai nói? Ai dám hoài nghi An Nhiên? Đứng ra cho lão tử xem a!"
"Thật là quá đáng, An Nhiên làm bao nhiêu cho chúng ta, năng lực của nàng ở đây người người ai lại không rõ ràng, làm gì phải khí nàng như vậy?"
"Ai dám nói bậy, ta giết cả nhà hắn!"
Mọi người vừa nghe kho máu của An Nhiên thiếu người liền sôi nổi đứng ra giúp nàng chửi đổng, thật là, tự muốn chết cũng không cần liên lụy tới họ a!
Trong lúc mọi người ở đây chửi ầm lên, thì Chân Tuyết Cửu, một thư sinh văn nhược như vậy chậm rãi đi ra từ trong đám người, chậm rãi đi tới trước mặt An Nhiên, âm thanh vẫn phiêu phiêu như cũ, chỉ vào An Nhiên nghiêm túc nói:
"Là ta nói, hiện tại trước mặt mọi người, lại nói rõ ràng minh bạch một lần nữa, không sai, An Nhiên, ta hoài nghi ngươi mới là người có năng lực ức chế virus tận thế kia!"
"....."
Không ai nói gì nữa, kỳ quái là, khi Chân Tuyết Cửu chưa đứng ra, mọi người đều đang chửi ầm lên, hoài nghi ai không được, thế nhưng lại hoài nghi tới An Nhiên.
Nhưng lúc Chân Tuyết Cừu đứng ra, ngược lại đám người bọn họ đều không nói chuyện nữa, bao gồm cả An Nhiên, cũng chậm rãi ngồi về chiếc ghế nhựa, nhướng mày nhìn Chân Tuyết Cửu đang đứng trước mặt.
Có thể là quá tức giận, phẫn nộ tới trình độ nhất định An Nhiên ngược lại bình tĩnh xuống, nàng nhìn đầu ngón tay Chân Tuyết Cửu chỉ thẳng vào mình nói:
"Năng lực của ta là gì, chính ta rõ ràng, trừ bỏ không chế thực vật ra, trị bệnh cứu người hay gì đó hoàn toàn không thành thạo, này không có bất luận dấu giếm gì, bởi vì nếu ta có năng lực như vậy, thì quá tốt đi, khắp thiên hạ này, không ai có thể giết được ta."
Người duy nhất thiếu chút nữa giết chết được An Nhiên hiện giờ đã biến thành con rối của Oa Oa, giờ còn đang lướt dưới chân Oa Oa đâu, cho nên hiện tại ai có thế giết được nàng chứ?
Không ai có thể giết được An Nhiên, điều này chứng minh, nàng căn bản không sợ bí mật của mình bị bại lộ, cho nên cần gì phải dấu giếm?
Vấn đề mấu chốt là An Nhiên xác thật không có năng lực này.
Chân Tuyết Cửu chậm rãi thu hồi ngón tay đang chỉ vào An Nhiên, hắn đứng trước mặt nàng, rũ mắt lẳng lặng nhìn nàng, phảng phất như đang cẩn thận quan sát mỗi biểu tình rất nhỏ của nàng, sau đó nghe được hắn nhẹ nhàng nói:
"An Nhiên, ngươi có nhớ rõ không, ngươi đã từng cầu ta, để ta giúp Bách Hoa thành tìm được người có khả năng ức chế virus tận thế?"
"Có sao?"
An Nhiên nhíu mày, nàng có cầu Chân Tuyết Cửu làm chuyện như vậy sao? Làm sao nàng không nhớ rõ?
Qua thời gian khá lâu, dưới ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của Chân Tuyết Cửu, An Nhiên nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Nga, ta nhớ ra chút, hình như có chuyện như vậy, nhưng chính là ngươi vẫn luôn hỏi ta, chúng ta có cần ngươi giúp tìm xem nhân tố ức chế virus kia hay không."
Chuyện này phát sinh từ khá sớm, khi đó ánh mắt mọi người còn không tập trung vào một mình Trần Triều Cung, khi đó mọi người không phải còn liệt kê ra rất nhiều đối tượng để hoài nghi hay sao, Trần Triều Cung chỉ là một trong số đó mà thôi.
Sau đó, không ai có thể tìm được những chứng cớ về những đối tượng kia, đồn đại cứ như vậy truyền ra, không hiểu được, kiên định tin Trần Triều Cung là người kia.
Lúc ấy, Chân Tuyết Cửu còn lặp đi lặp lại hỏi An Nhiên có cần hắn hỗ trợ tìm được người kia hay không?
Vậy hiện tại làm sao đã biến thành An Nhiên cầu xin Chân Tuyết Cửu rồi?
-------------------------------
895. Không thể hiểu được
"Rất nhiều chân tướng, kỳ thật bị những đồn đãi vớ vẩn làm mai một, không có người nào sẽ truy cứu đến tột cùng chân tướng của nó như thế nào, khi mà mọi người chung quanh đều nói, chân tướng chỉ có một, như vậy tất cả mọi người sẽ tin tưởng, bọn họ lan truyền chân tướng kia."
Chân Tuyết Cửu, rất nghiêm túc giảng giải một ít vấn đề mang tính triết lý cho mọi người cùng nghe, tuy rằng nghe nửa hiểu nửa không nhưng cũng không có người nào mở miệng đánh gãy lời của Chân Tuyết Cửu, vì thế hắn lại đem ánh mắt đặt lên người An Nhiên một lần nữa, khóe miệng nhếch lên, phảng phất như đang ở lời nói dối mênh mang bắt được một cái gọi là chân tướng, hắn nhìn nàng hỏi:
"Ta nói đúng không?"
"Đúng cái gì?"
An Nhiên bị Chân Tuyết Cửu nhìn như vậy hơi hơi nhíu mày nói:
"Ngươi dường như chắc chắn người kia chính là ta đi, nói xem, dựa vào căn cứ gì mà ngươi cho rằng như vậy?"
"Hiện tại ta còn chưa có chứng cứ!"
Nói xong, Chân Tuyết Cửu xoay người lại, đưa lưng về phía An Nhiên, nhìn toàn bộ người phía dưới đang khe khẽ nghị luận ở phía dưới, hắn giơ đôi tay lên giương giọng hô:
"Mọi người yên lặng, yên lặng, hiện tại ta thật không thể lấy ra được chứng cứ, ta nói cho mọi người biết ta hoài nghi An Nhiên chính là người kia, nói cách khác, hôm nay ta cũng không chỉ nói rằng ta hoài nghi nàng, ta sẽ trực tiếp đem chuyện này viết vào bản thảo trong tay ta, mọi người cho ta một đoạn thời gian, đợi ta một chút, đứng sốt ruột, ta sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý."
"Kẻ lừa đảo."
"Mất thời gian nửa ngày, Chân Tuyết Cửu ngươi là tới đẩy mạnh tiêu thụ quyển sách của ngươi đi?"
"Không thể hiểu được!"
Vừa nghe Chân Tuyết Cửu nói như vậy, An Nhiên bắt đầu hoài nghi việc hôm nay trồi lên cường xuất đầu có phải vì doanh số cả quyển sách của hắn hay không? Nàng nhìn bóng dáng của hắn, lắc đầu, đứng dậy, quyết định không để mấy trò khôi hài như này tiếp tục kéo dài.
"Được rồi, Chân Tuyết Cửu, ngươi chậm rãi tìm căn cứ của ngươi đi, mọi người tan đi, tiếp theo nếu có chút căn cứ đáng tin cậy thì tới tìm ta, tan đi!"
An Nhiên ra lệnh một tiếng, toàn bộ những người đang vây quanh quảng trường đều sôi nổi tan rã bận rộn đi làm công việc của mình,
Hiện tại bên ngoài lửa đạn liên miên, người nhà bạn bè của họ đều ở bên ngoài Bách Hoa thành, vì chủ quyền cũng vinh dự của Bách Hoa thành mà chiến đấu, hệ thủy cùng hệ mộc bọn họ gánh lấy nhiệm vụ bảo vệ hậu phương chế tạo vật tư, không có nhiều thời giờ để hồ nháo cùng với Chân Tuyết Cửu.
Mọi người sôi nổi trở về địa bàn của mình, ai tạo nước thì đi tạo nước, ai gieo trồng thì đi gieo trồng, bắt đầu một ngày đầy bận rộn.
Cứ như vậy thời gian đã tới buổi trưa, Triệu Như thu được tin tức vội vàng từ tiền tuyến chạy về Bách Hoa thành, trực tiếp đi vào sân nhà An Nhiên, nói chuyện với An Nhiên đang ngồi ở trong nhà ăn cơm:
"Trần Triều Cung bị chặn lại bên trong Tiểu Chu thành, An Nhiên quả nhiên ngươi thả hắn ra."
Lúc này, hội nghị buổi sáng ở quảng trường đã trôi qua 2 giờ, An Nhiên Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà đang ngồi ăn cơm trưa.
An Nhiên đang cầm một đôi đũa, tay bưng bát cơm kinh ngạc nhìn Triệu Như đi từ ngoài sân vào trong nhà, hỏi:
"Nhanh như vậy đã bị chặn lại rồi sao? Tối hôm qua hắn đi rất tiêu sài, ta còn tưởng hắn đã an bài tốt lộ tuyến, hiện tại đã sớm tới căn cứ Kim Môn đâu, thế nào, bị ai chặn lại?"
"Quả nhiên là ngươi thả hắn ra."
Triệu Như không trả lời vấn đề của An Nhiên, nàng trực tiếp chạy vào nhà, xoay người đóng cửa lại, bắt đầu cởi chiếc áo blouse trắng dính đầy máu trên người, nói với Tiểu Bạc Hà:
"Bạc Hà, cho ta xin ít nước, rửa rửa tay a."
-----------------------------
896. Tình hình chiến đấu
Bạc Hà với khuôn mặt cứng đơ, không nhúc nhích, Triệu Như đợi một lát lúc này mới nhớ, mình không thể sai sử Tiểu Bạc Hà, vì thế nhìn An Nhiên giơ lên móng vuốt đầy máu của mình, nói:
"Nhìn tay của ta đi, quá bẩn, ngươi cũng không biết, từ sáng sớm hôm nay tới giờ ta nâng không biết bao nhiêu cỗ thi thể về doanh địa của chúng ta đâu! Mệt đến nỗi ta không muốn dùng dị năng."
Sự giết chóc ở tiền tuyến vẫn luôn xảy ra, mọi người vừa vặn bị chặn ở cạnh khu rừng thực vật biến dị, mở ra một cuộc chiến đầy huyết tinh, từng cái từng cái căn cứ như đã thương lượng với nhau, tựa như thiêu thân lao vào lửa vọt về phía Bách Hoa thành.
Nhưng có rừng rậm biến dị, bọn họ không vào được, vào một người thì chết một người, vào một đám thì chết một đám.
Đương nhiên cũng có dị năng giả hệ hỏa, tổ đội với nhau đi đốt rừng rậm biến dị, nhưng bên trong cánh rừng có một đội ngũ chỉ dị năng giả hệ thủy chỉ chuyên dập tắt lửa, gì cũng không làm chỉ có đi dập tắt lửa!
Hơn nữa phiến rừng rậm biến dị này được An Nhiên cải tạo rất lớn, phi thường lớn, diện tích của nó lớn tới nỗi trên bản đồ, từ phía Tây đến phía Đông nó đã trở thành một cái chắn do thiên nhiên tạo thành, đem tấm bản đồ kia chia thành hai nửa, Nam và Bắc.
Cho nên trừ phi rất nhiều rất nhiều dị năng giả hệ hỏa tới đây, mọi người từ bốn phương tám hướng, trên không trung dưới mặt đất cùng nhau đốt lửa, lại phối hợp với dị năng giả hệ kim chặt cây cối biến dị trên mặt đất, nếu không không căn bản không thể lay động được phiến rừng rậm biến dị này.
Như vậy, muốn tấn công vào Bách Hoa thành, thực sự chỉ còn con đường là tấn công vào cửa Bắc, những căn cứ ở phụ cận đều đã bị Chiến Luyện cùng Hồ Chính đánh hạ, nếu ở xa hơn người của Bách Hoa thành sẽ không đi.
Bọn họ cũng cần suy nghĩ đến việc vượt qua phạm vi của Bách Hoa thành có thể gặp nguy hiểm cảm nhiễm virus tận thế, cho nên mọi người cũng chỉ có thể ở ngoài cửa Bắc này bố trí những loại bẫy rập, nghênh chiến những người tới khiêu khích.
Tình hình chiến đấu ở bên ngoài đặc biệt kịch liệt, Triệu Như mang theo một nhánh đội ngũ nhân viên chữa bệnh, trong đó Lưu Toa Toa là chủ lực, yêu cầu bảo vệ tốt, nàng ở ngay tại cửa Bắc, mỗi ngày phụ trách làm số lượng thi thế rất lớn kia sống lại.
Nhưng đám người Triệu Như không phải không có việc để làm, thành viên trong đội bọn họ trừ việc bảo vệ tốt Lưu Toa Toa ra còn phải cung ứng đầy đủ tinh thạch cho nàng, họ còn phải đem thi thể của người trong Bách Hoa thành và của địch nhân thu thập, đưa đến trước mặt Lưu Toa Toa để họ sống lại.
Chiến tranh, không biết bao nhiêu người chết, Triệu Như chỉ cảm thấy sau khi mở to mắt chuyện thứ nhất mỗi ngày chính là cõng trên lưng hộp y tế, mang theo mọi người cõng thi thể đồng thời còn phải thu thập lại những phần cơ thể tay chân bị đứt, những phần cơ thể kia chỉ cần có thể tìm lại, Lưu Toa Toa cũng có thể gắn lại làm họ sống lại một lần nữa.
An Nhiên nghĩ bọn người Triệu Như thật sự cũng không dễ dàng gì vì vậy nàng đứng dậy, không sai sử Tiểu Bạc Hà, mà tự mình đổ một chậu nước, đặt ở chiếc ghế gần bàn ăn.
Sau khi Triệu Như cởi bỏ đám quần áo bị máu tẩm ướt, nàng vui sướng hài lòng đi tới, đặt bàn tay đầy máu kia vào trong chậu nước, trêu đùa nói với An Nhiên"
"Này là sao không biết xấu hổ a, làm phiền thành chủ của Bách Hoa thành đổ nước cho ta rửa tay, ta quả thực thụ sủng nhược kinh mà chết a."
"Đừng đùa giỡn nữa được không?"
An Nhiên trợn mắt nhìn Triệu Như một cái, nàng xoay người đi vào phòng ngủ, tìm một chiếc khăn lông trắng mới tinh, ném cho Triệu Như hỏi:
"Người đàn ông của ta thế nào rồi?"
Nàng đã rất lâu không thấy được Chiến Luyện rồi, nàng có chút nhớ hắn, không biết hắn ở bên ngoài chiến trường có được không.
--------------------------
897. Đến tột cùng thế giới này làm sao vậy.
"Giết đến đỏ cả mắt rồi."
Triệu Như rửa sạch máu trên tay một chút, rồi túm lấy chiếc khăn bông An Nhiên ném trên vai mình, lau lau tay, sau đó tự mình đi vào phòng bếp của nhà An Nhiên, tìm một cái bát một đôi đũa đi ra, xới cơm, ngồi xuống bên cạnh An Nhiên nói:
"Người đàn ông của ngươi kia quá thích giết người đi, hắn cùng Lạc Phi Phàm, hai người trực tiếp vọt vào trong lửa đạn, thực sự hung mãnh, đại đa số đám thi thể không thể sống lại kia đều được tạo thành bởi người đàn ông của ngươi a."
Phi dao của Chiến Luyện, từng con từng con tuôn ra, hắn thích làm một phi dao nho nhỏ, mỏng như cánh ve, rồi tạo thành một dòng chảy bằng phi dao, chém người giống như máy xay, địch nhân ở trên trường bất hạnh gặp phải hắn, thường thường bị hắn cắt thành từng mảnh thi thể nhỏ bay toán loạn khắp nơi, này không còn là khái niệm chặt tay đứt chân gì đó, căn bản Lưu Toa Toa không thể cứu sống được.
Trên bàn cơm, An Nhiên vừa ăn vừa nghe Triệu Như miêu tả sự dũng mãnh của Chiến Luyện, nàng gật gật đầu lại hỏi Triệu Như.
"Ngươi nói Trần Triều Cung bị chặn lại ở Tiểu Chu thành là chuyện gì? Các ngươi chặn hắn lại hay sao?"
"Chúng ta làm gì có thời gian rảnh để chặn hắn a?"
Triệu Như ăn từng ngụm từng ngụm, giống như rất quý trọng thời gian, tiết kiệm từng giây từng phút.
"Ngươi cho rằng Trần Triều Cung là một nhân vật lớn như vậy đi ra Bách Hoa thành sẽ không có người nhìn chằm chằm hắn hay sao a? Bên ngoài nhãn tuyến khắp nơi, bao gồm cả ở bên trong Bách Hoa thành này, cũng có những người không giữ được tiếng gió, tối hôm qua Trần Triều Cung đi ra? Còn chưa tới Tiểu Chu thành người đi đón hắn toàn bộ đã bị xử lý."
"Nhanh như vậy đã bị xử lý sao?"
"Còn không phải vậy, người của Trần Triều Cung kia cũng quá có phong cách đi, có khả năng thu được tin tức Trần Triều Cung sẽ về căn cứ Kim Môn cho nên điều một chiếc máy bay tới, đỗ ở trong Tiểu Chu thành, mà Tiểu Chu thành đã hoàn toàn là một đống bùn loãng, bên trong loại người nào cũng có, vì vậy có người sớm đã phát hiện có tình huống không thích hợp, mai phục không ít người ở bên cạnh máy bay của căn cứ Kim Môn."
Nghe Triệu Như nói vậy An Nhiên không nhịn được tò mò tiếp tục hỏi:
"Là người nào a, xử lý hết người của Trần Triều Cung sao? Sau khi xử lý hết đám người kia họ còn không nhanh mang Trần Triều Cung đi hay sao?"
"Mang về làm sao được?"
Triệu Như cau mày, buông đôi đũa trong tay xuống, bắt đầu dùng thái độ thập phần nghiêm túc nói về vấn đề này.
"Trần Triều Cung còn chưa đi tới máy bay, lại có một đám người khác xông ra, xử lý đám người lúc trước kia."
Cho nên có thể nói Trần Triều Cung là một chiếc bánh, đi tới chỗ nào chính là gây ra chiến tranh ở chỗ đó, khi mà Bách Hoa thành đang ở trạng thái chiến tranh càng lúc càng nghiêm trọng thì chính Tiểu Chu thành đã đơn độc là một chiến trường nhỏ.
Bởi vì Trần Triều Cung tới Tiểu Chu thành, máy bay tới đón hắn đỗ ở Tiểu Chu thành, vì thế người đi đón hắn về căn cứ Kim Môn bị giết, người giết đám người căn cứ Kim Môn kia lại bị mai phục tại Tiểu Chu thành, bị người nào đó giết chết, hiện tại tới lúc Triệu Như quay trở về Bách Hoa thành vẫn còn nghe nói Tiểu Chu thành kia còn đang phân tranh.
"Đôi khi ta có suy nghĩ, đến tột cùng thế giới này bị làm sao vây? Nếu mạt thế tới làm cho người nhà bạn bè thân thích biến thành tang thi thì người còn sống sót tụ tập lại cũng không ít đi."
An Nhiên nghe Triệu Như nói mà trong lòng sinh ra một trận cảm khái.
"Nhưng trong những người này, ngươi có lập trường của ngươi, ta có mục đích của ta, ngươi giết ta, ta giết ngươi, thế giới bên ngoài kia kỳ thật chính là một hình ảnh phóng đại của đại phú hào, ta phảng phất cảm thấy được một trận giết chóc càng lúc càng lớn hơn nữa, trong đó không có thực vật biến dị, cũng không có động vật biến dị, càng không có tang thi, chính nhân loại cũng có thể tự mình diệt sạch chủng tộc của mình rồi."
-------------------------------
898. Đường Tăng phiên bản mạt thế
"Cho nên, Trần Triều Cung kỳ thật không bằng ở lại Bách Hoa thành."
Triệu Như chống một bàn tay lên dựa trên mặt bàn, cười nhìn An Nhiên:
"Ngươi có biết người bên ngoài đánh giá ngươi như thế nào không?"
"Đánh giá ta như thế nào?"
"Đại khái chính là....Nữ ma đầu máu lạnh tàn nhẫn, một lời không hợp liền bắt người đi làm kho máu, biến thái đến độ dùng máu người để nuôi nấng khu rừng rậm biến dị..."
Nhìn khuôn mặt mộng bức của An Nhiên, Triệu Như nhịn không được nở nụ cười, nàng duỗi tay, vỗ lên bả vai của An Nhiên, rồi lại nói:
"Nếu bọn họ nhìn đến bộ dạng ưu quốc ưu dân còn lo lắng sốt ruột cho toàn bộ nhân loại, hình tượng kém xa với trong đồn đại thì không biết có rớt hết trong mắt ra không nữa? An Nhiên a An Nhiên."
An Nhiên nghĩ cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nàng giơ tay vứt ra bàn tay của Triệu Như đang vỗ vai mình.
"Cho nên, Triệu Như, ngươi đang khuyên ta đừng lo lắng sốt ruột như vậy đúng không? Thế nhân không có hảo ý với ta, ta cần gì phải nhọc lòng vì họ?"
"Là ý như vậy."
"Được rồi, ta nghe lời ngươi, cần gì phải quan tâm đến sự sống chết của họ đâu, chúng ta đây nói về việc của Trần Triều Cung đi, không sai, Trần Triều Cung là ta thả chạy, ta nghĩ thừa dịp Trần Triều Cung rời đi, có thể tìm được người chân chính là nhân tố ức chế virus tận thế."
"Có tin tức gì không?"
"Không có, có một đống nhân sĩ khả nghi tương đối buồn cười trồi lên mặt nước, ta đoán người này không ở bên trong Bách Hoa thành, có khả năng hắn đã đi ra khỏi Bách Hoa thành, cho nên ta tính mấy ngày nữa gọi bọn Chiến Luyện về, cả đám người đi theo sẽ được đăng ký kiểm tra cẩn thận."
"Cho nên ngươi mới triệu hồi ta về giúp ngươi đăng ký kiểm tra?"
Triệu Như nhướng mày, cười một chút, cầm lấy cái muôi, bắt đầu múc canh vào trong bát của mình, phút chốc sau lại nhìn về An Nhiên nói:
"Nếu người kia thật sự là Trần Triều Cung, hành động hôm nay ngươi thả hắn ra ngoài, thật đúng là một sự mạo hiểm khá lớn."
"Cho nên thừa dịp trong thời gian hắn còn bị chặn ở Tiểu Chu thành này, nhanh chóng tìm ra a."
An Nhiên cùng Triệu Như thương lượng bước tiếp theo hồi lâu về kế hoạch làm như thế nào để an bài tra xét những người còn lại ở Bách Hoa thành, Oa Oa thì mang theo chiếc bóng của nàng, ăn xong cơm, rồi chạy về phòng chơi đồ chơi, Tiểu Bạc Hà bắt đầu thu thập bát đũa cùng dọn dẹp nhà ở.
Mà chiến tranh ở Tiểu Chu thành lại càng ngày càng nghiêm trọng, nghe nói có một căn cứ nào đó đã giết rất nhiều người chặn đường, đem Trần Triều Cung không nói một lời kéo lên xe, xe chạy ra khỏi Tiểu Chu thành, phía sau mông còn kéo dài một chuỗi xe đuổi theo muốn đoạt lấy Trần Triều Cung, Đường Tăng phiên bản mạt thế này.
Đây là mục đích của Trần Triều Cung, với việc hắn rời đi, chiến tranh cũng sẽ dần dần rời xa Bách Hoa thành, chung quy, lấy hắn cái trung tâm của lốc xoáy, đem những trận tập kích điên cuồng kia mang đi ra khỏi Bách Hoa thành.
Nhưng chiến tranh cũng không rời đi Bách Hoa thành nhanh như vậy, đương nhiên, An Nhiên đã nói chủ động nghênh chiến, chiến tới khi mà khí thế của Bách Hoa thành tỏa ra, làm từ đây về sau những thứ quỷ mị quỷ quái trong mạt thế này không dám coi khinh Bách Hoa thành nữa, như vậy chiến tranh sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Trừ Trần Triều Cung ta, Bách Hoa thành còn có rất nhiều thứ đáng giá, tài phú để người mơ ước, ví dụ như số lượng dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, bọn họ có khoảng 5000 người, nếu đoạt được tới tay, thì muốn nuôi sống một căn cứ lớn là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Còn có, tọa độ của mấy kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu chưa được khai phá cũng là một thứ khá hấp dẫn.
----------------------------
899. Có khả năng còn muốn làm bộ làm tịch
Phần lớn những căn cứ khá lớn ở phương Bắc này đã từng chiến đấu qua với Bách Hoa thành, nhưng trừ bỏ những người chết ra thì bọn họ ngay cả cái cửa thành đều chưa từng chạm vào, tương phản, còn bị bắt không ít người đi làm kho máu cho An Nhiên, cùng với bị thả ở ngoài của Nam làm culi lao động.
Có vài căn cứ bắt đầu sử dụng đầu óc, dựa vào vũ lực ở mạt thế này tựa hồ là không được, vậy chỉ có thể dựa vào đầu óc.
Cửa thành yên tĩnh, những bông tuyết lớn bắt đầu rơi xuống đã vùi lấp nửa cái cửa thành, Chiến Luyện lái một chiếc xe, trở về từ tiền tuyến, nghiền áp lên đống tuyết trắng đi vào cửa thành, hắn dừng xe ở cửa Bắc, nhảy xuống xe, chạy về nhà mình.
Xa xa phía sân nhà, hắn đã thấy An Nhiên mặc áo lông vũ, nắm Oa Oa cao bằng nửa cái hàng rào tre chờ mình, hắn cười với An Nhiên, An Nhiên cũng cười với hắn, đợi đến lúc mở cửa cổng ra, hắn nghe được An Nhiên đứng ở trong sân nói:
"Đã sớm biết ngươi trở về, Oa Oa vẫn luôn đứng ở nơi này chờ ngươi, ngoài phòng tuyết lớn như này, đứa nhỏ cũng không chịu trở về."
Lúc này, Chiến Luyện đã chạy tới trước mặt An Nhiên cùng Oa Oa, khom lưng duỗi tay, bế lên Oa Oa đang cao hứng, sau đó ôm An Nhiên, hôn một cái lên mặt nàng.
"Hôm nay bọn họ đệ lên hiệp nghị ngưng chiến, cho nên ta chạy trước trở về."
"Rốt cuộc bọn bị đánh sợ đi."
An Nhiên thả lỏng khẩu khí, chiến sự đã ngừng vài ngày, mọi người đều đoán được những căn cứ kia có thể muốn đưa hiệp nghị ngưng chiến, cho nên trong nội tâm An Nhiên cũng có sự chờ mong nho nhỏ, Chiến Luyện có thể nhanh chóng trở về, vì thế tùy ý để Chiến Luyện ôm eo, một nhà ba người ấm áp dễ chịu đi vào nhà.
"Chưa chắc."
Chiến Luyện vào phòng nhưng cũng không thở phào nhẹ nhõm như An Nhiên, hắn giết chóc quanh năm nên sự tình trên chiến trướng luôn hiểu biết hơn so với An Nhiên.
"Tuyết càng lúc càng lớn, sợ là không nhỏ hơn so với năm trước, lại càng lạnh, người sẽ bị chết cóng, ai muốn trong thời tiết như thế này đánh giặc chứ? Lại không phải thiểu năng trí tuệ."
"Vậy còn đưa hiệp nghĩ ngưng chiến gì chứ? Nói thẳng một câu đầu xuân lại đánh, sau đó trở về không phải được rồi sao? Ngươi hung hãn thế nào cũng không có khả năng đuổi tới căn cứ của bọn họ đi."
Chạy quá xa có thể chạy ra khỏi phạm vi của ức chế virus, cho nên người của Bách Hoa thành đều cẩn thận đi dò đường, xác định không bị biến đổi thành tang thi bọn họ mới dám đi trước cắm cờ a.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao An Nhiên nói đối phương rút lui Bách Hoa thành cũng sẽ không đuổi giết đối phương tới tận căn cứ của họ.
"Ai biết được, có khả năng còn muốn làm bộ làm tịch, dùng hiệp nghị ngưng chiến để mưu hoa chỗ tốt nào đó của Bách Hoa thành."
Chiến Luyện cười cười, che tầm mắt của Oa Oa lại, rồi sờ soạng ngực An Nhiên một chút, làm An Nhiên trừng mắt, sau hắn lại bày ra bộ dạng thập phần đứng đắn, chỉ lo đùa giỡn với Oa Oa.
Bên ngoài phòng, tuyết bay tán loạn, trong phòng ấm áp, An Nhiên giúp Chiến Luyện cởi áo vest chiến thuật từ trên người xuống, Chiến Luyện ôm Oa Oa nị oai, trên nóc nhà bọn họ, một chuỗi cây mây bò qua, trên thân dây những bông hoa tươi kiều diễm nở rộ.
Mấy ngày nay, bởi vì rất nhiều nhân tố, cửa Bắc của Bách Hoa thành đã ngừng chiến, đội ngũ đi theo Chiến Luyện lục tục được gọi trở về nói chuyện, Triệu Như xác thật tận tâm tận lực cẩn thận kiểm tra mỗi người, để tìm ra người kia.
Nhưng hiệu quả thu được lại cực nhỏ, nhóm của Chiến Luyện là nhóm cuối cùng nhận kiểm tra, nhưng sáng sớm hôm nay bởi vì nỗi nhớ nhà hắn vứt đồng đội ở phía sau trực tiếp lái xe về trước, cho nên hắn không nhìn kỹ trong hiệp nghị ngưng chiến viết cái gì.
-------------------------------
900. Liên minh căn cứ
Sau khi ăn cơm trưa, Chiến Luyện nhìn Oa Oa đã ngủ, lập tức bế An Nhiên lên, muốn cùng vận động xxoo, Bàn Tử lại mang người tới, vỗ cánh cửa rung trời.
Khuôn mặt thối thối muốn giết người của Chiến Luyện đi ra, mở cửa sân, Bàn Tử kêu to vọt vào, trong tay cầm tờ hiệp nghị ngưng chiến, hắn đứng ở bên ngoài hô lên với An Nhiên đang sửa sang lại quần áo bên trong.
"An Nhiên, An Nhiên, ngươi nhanh xem này, những kẻ kia đều viết ra những điều kiện gì này, bọn họ muốn Bách Hoa thành chúng ta nhượng lại 2000 dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc, lại cùng chung sử dụng tài nguyên!"
Nghe vậy, khuôn mặt Chiến Luyện vẫn còn thối thối, vọt lên từ sau lưng Bàn Tử đoạt lấy tờ hiệp nghị trong bàn tay vừa lùn vừa mập, hắn đứng trên nền tuyết, lật giở vài lần đặc biệt nhìn những điều khoản đường hoàng kia của tờ giấy, sau đó vứt mạnh nó trở về trên người Bàn Tử.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười lạnh thập phần sắc bén, hắn nắm chặt tay, đốt ngón tay vang lên những tiếng rắc rắc, bộ dạng không chết không ngừng.
"Nghĩ đến thực mỹ đi, ngưng chiến sao? Bọn họ có bản lĩnh thì đừng ngừng a, tiếp tục đánh a! Ta dù sao cũng không sao cả a."
Lúc này, cửa phòng mở ra, An Nhiên mặc chỉnh tề đi ra, nàng ngồi xuống mấy chiếc ghế mây dưới mái hiên, duỗi tay tiếp nhận tờ hiệp nghị do Bàn Tử đưa tới, nhìn kỹ nội dung bên trong, một là tiếng Trung, một là tiếng Anh, điều khoản bên trong được viết rất chính thức, hiệp nghị cũng được trình bày với vị thế đặc biệt cao lớn.
Nhưng nội dung lại thập phần làm người vô ngữ, hiển nhiên đối phương là liên minh thảo phạt của mấy cái căn cứ xác nhập lại, trừ bỏ muốn Bách Hoa thành đưa ra 2000 hệ thủy và hệ mộc, còn muốn dùng chung phòng tuyến phiến rừng rậm biến dị với Bách Hoa thành, mặt khác cũng muốn mượn Lưu Toa Toa, mỗi căn cứ sử dụng luân phiên.
Nếu không bọn họ sẽ ở đầu xuân năm sau, tiếp tục không chết không ngừng với Bách Hoa thành.
Này có bao nhiêu căn cứ sao.... An Nhiên cúi đầu đếm đếm phần ký tên của thủ lĩnh trong hiệp nghị, có khoảng mười mấy căn cứ.
Vì thế An Nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Luyện hỏi:
"Không phải chỉ mấy căn cứ hay sao? Tại sao lại có nhiều căn cứ như vậy?"
Lúc trước thời điểm tấn công Bách Hoa thành, toàn bộ những căn cứ lớn nhỏ đều tới xem náo nhiệt, hôm nay không phải cái này đánh thì ngày mai tới cái kia đánh, tóm lại, không để Bách Hoa thành ngừng nghỉ.
Sau khi Bách Hoa thành chủ động nghênh chiến, Hồ Chính đi thu hoạch những căn cứ nhỏ, Chiến Luyện thì chính diện đón nhận công kích của những căn cứ lớn, đánh tới đánh lui, vật tư cung ứng cuồn cuộn không ngừng vận ra từ Bách Hoa thành, tuy rằng không thể trực tiếp quét ngang phương Bắc nhưng cứ như vậy chậm rãi sẽ kéo sụp không ít căn cứ.
Nhưng có mấy căn cứ lớn, trong chiến dịch chủ động nghênh chiến của Bách Hoa thành vẫn còn ngoan cường kiên quyết, không nhiều lắm, chỉ có mấy cái mà thôi.
"Có vài cái căn cứ, tự cho là tìm được biện pháp có thể đắn đo được Bách Hoa thành, chuẩn bị tập hợp những căn cứ lớn, liên thủ với nhau tạo thành áp lực đối với Bách Hoa thành, dù sao cũng không cần xuất chinh đánh thật, chỉ ký cái tên ở trong hiệp nghị ngưng chiến, cho thấy thái độ của mình, cũng chẳng có gì tổn thất đối với bọn họ."
Chiến Luyện cười lạnh, đi tới sau An Nhiên, khom lưng, bám vào người nàng, dùng ngón tay chỉ vào mấy cái tên trên tờ giấy kia.
"Cái này, cái này, cùng với mấy cái này đều là yên lặng xem biến, bản thân căn cứ cũng không nhỏ, muốn thừa dịp cơ hội này vớt chút gì đó ở Bách Hoa thành, cho nên hiện tại cùng mấy cái căn cứ sắp bị đánh cho tàn phế liên hợp lại, hợp thành cái liên minh căn cứ này."
---------------------------------