717. Ba gã quái nhân

Mấy người bị gọi là quái nhân mà Triệu Như đang nói kia đã đi tới khoảng đất trống gần hồ rồi, họ ngồi ngay bàn bên cạnh An Nhiên và Triệu Như.

Bởi vì khoảng đất trống này trước khi mạt thế tới chính là nơi để ngắm cảnh, cho nên phong cảnh ở đây rất đẹp, Bàn Tử đặt mấy cái bàn sắt, mấy cái ghế dựa, chuyên dùng cho người ở Bách Hoa thành, khi nhàn hạ không có việc gì ra ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh hay tán gẫu nói chuyện phiếm.

Lưu Toa Toa đang ghé vào lan can quay đầu lại, nháy mắt vài cái với An Nhiên và Triệu Như, An Nhiên cũng quay đầu lại nhìn, xem người bị gọi là quái nhân kia, là một nhóm gồm ba người, tuổi khoảng giữa 30-40.

Một người như thất hồn lạc phách, phảng phất như đang mộng du ở nơi nào đó, không an ổn, một người thì khí chất tương tự với Lương Tử Ngộ, mang loại hơi thở văn nhã trí thức, một người thì diện mạo cường tráng, thân thể cũng cường tráng, nhưng rất rõ ràng, ánh mắt của hắn tạo cho người ta cảm giác thâm trầm.

Ba người này ngồi ở chiếc bàn gần mặt hồ nhất, họ đều trầm mặc không nói chuyện, một lát sau, người đàn ông với dáng vẻ trí thức kia gõ gõ ngón tay xuống bàn, quay đầu nhìn chiếc bàn của An Nhiên và Triệu Như hỏi:

"Nơi này có phục vụ hay không? Chúng ta muốn gọi chút gì đó uống."

"Phốc!" Lưu Toa Toa không nhịn được bật cười ra tiếng, nàng đứng lên, nói với người đàn ông kia:

"Ngươi chờ chút, ta đi tìm Bàn Tử, các ngươi muốn uống gì?"

"Có cà phê không?"

"Không có, ta nghĩ nơi này của chúng ta chỉ có rượu thôi."

Lưu Toa Toa khoanh tay lại, ăn ngay nói thật:

"Bởi vì nơi này của chúng ta có một kẻ nhàn rỗi lại yêu rượu như mạng, cho nên hẳn là chỉ có rượu thôi."

"Ok, có rượu cũng được."

Người đàn ông trí thức kia cũng không so đo nhiều, hiện tại trừ căn cứ Kim Môn ra thì rất ít có thể tìm được cửa hàng hay quán ăn gì đó giống như trước mạt thế tại nơi khác, thật ra hắn cũng không phải rất muốn uống cà phê, chỉ là muốn nhìn một chút, Bách Hoa thành này có thể làm được tới trình độ nào mà thôi.

Rất nhanh, Lưu Toa Toa tìm được Bàn Tử, Bàn Tử lại kéo theo một vị chuyên gia, vị chuyên gia này thành thạo niêm yết toàn bộ giá cả của các loại rượu do Ngô Tư Miểu ủ, lên một bản danh sách viết bằng tay đưa cho người kia.

Vị trí thức này kéo bản danh sách bằng hai ngón tay hỏi:

"Giá cả của các ngươi so với những quán bar của căn cứ Kim Môn rẻ hơn không ít, thật sự, rẻ hơn ít nhất mấy chục lần."

Bàn Tử thập phần hứng thú bắt chuyện cùng người kia:

"Các ngươi đã đi qua căn cứ Kim Môn sao?"

"Đương nhiên, chúng ta đi qua không ít căn cứ, căn cứ Kim Môn chính là nơi phát triển tốt nhất."

"Bọn họ phát triển lớn như thế nào?"

"Toàn bộ hết thảy giống như trước mạt thế, trừ bỏ giá hàng hóa ra."

"Nga, vậy phát triển thật đúng là đủ lớn."

Trong giọng nói của Bàn Tử, có cảm giác chua lòm, một lát sau hắn lại nói với vị trí thức kia:

"Bất quá sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ có một ngày phát triển tốt hơn so với bọn hắn, bởi tài nguyên của chúng ta là tái sinh a."

"So sánh nơi này của các ngươi với căn cứ Kim Môn thì không biết kém tới khoảng nào a."

Vị này vung tay một cái, ăn ngay nói thật.

"Hiện tại tới xem, dân cư so với trước khi mạt thế đã giảm xuống còn ít nhất là 2/3, trước khi mạt thế xã hội quá dư thừa vật tư, dựa theo tốc độ tiêu hao hiện tại, mặc dù căn cứ Kim Môn sử dụng tài nguyên không thể tái sinh nhưng họ cũng cần phải vài thế hệ mới tiêu hao hết số vật tư mà họ có.

Cho nên tài nguyên tái sinh hay không tái sinh không phải vấn đề lớn, tài nguyên tái sinh cần phải chờ mạt thế qua 200-300 năm mới có thể biểu hiện ra ưu thế này.

Nhưng Bách Hoa thành này chỉ to bằng quả trứng chim a, còn không biết có thể kiên trì tới thời gian dài như vậy không nữa.

----------------------------------------

718. Xã hội nông nghiệp hóa ở mạt thế

"Ha ha ha, nhưng tiền đề là bọn họ phải trả giá một chút đại giới, như thời gian hay tinh lực gì đó để đi tìm những vật tư dư thừa từ trước khi mạt thế.

Bàn Tử cười với vẻ đắc ý dào dạt, nhìn thấy người từ nhà Ngô Tư Miểu ôm mấy bình rượu ra, hắn vội vàng khoe với vị trí thức kia:

"Nhưng chúng ta không giống a, căn bản chúng ta không cần tiêu phí nhiều tinh lực, thậm chí không cần lãng phí sinh mệnh đi tìm vật tư còn lại ở mạt thế, ở chỗ này của chúng ta, cái gì đều có thể tự cấp tự túc cả."

"Ta đã nhìn ra được, các ngươi đây là phát triển nông nghiệp hóa ở mạt thế, theo kiểu mới..."

Vị trí thức kia không thể không thừa nhận điều Bàn Tử nói, sau đó hắn tự hỏi một chút, rồi lại lắc đầu, rồi tiếp tục nói:

"Nhưng hình thức xã hội của các ngươi này lại vô pháp thực hiện ở nơi khác, hiện tại dưới nền đất không chỉ có động vật biến dị còn xuất hiện cả thực vật biến dị, vì điều này, nơi khác không thích hợp phát triển xã hội nông nghiệp."

Bởi vì điều kiện sinh tồn không cho phép, đất đai cũng đã không còn thích hợp để gieo trồng cây nông nghiệp, đại đa số các căn cứ đều dựa vào dị năng giả hệ mộc để giục sinh lương thực lúa gạo rau dưa, mà không phải dị năng giả hệ mộc thì cũng chỉ có khả năng làm một việc chính là ra ngoài giết động thực vật biến dị, để cung cấp tinh hạch cho dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.

Tại trạng thái phát triển như thế này, rất ít căn cứ sẽ sống hạnh phúc giống như Bách Hoa thành, ở nơi này cũng có cử người đi ra giết động vật biến dị nhưng nhàn hạ hơn, chính mình cũng có thể khai hoang trồng trọt, từng nhà từng hộ đều có thể trồng một ít rau dưa gia vị không trọng yếu như hành tỏi gừng nghệ... cũng không cần hoàn toàn dựa vào dị năng giả hệ mộc cung cấp đồ ăn cho.

Mặt khác, Bách Hoa thành không hạn chế thời gian dùng điện, chính là có người ở trong phòng xây bằng đá của mình thắp đèn 24/24 giờ, đây tựa hồ đều là một việc quá bình thường, bởi vì điện năng ở nơi này là bất tận, người ở đây còn có loại đồ như sạc dự phòng bình ắc quy gì gì đó.

Không có việc gì cũng có thể dọn ra một khoảng sân, chơi trò chơi gì đó, điều này còn quá bình thường, còn miễn bàn đến việc mỗi nhà còn có một chiếc máy tính, nối mạng cục bộ, trong mạng cục bộ còn có người làm một diễn đàn, đoàn đội có tổng cộng mới có 6000 người sống sót, nhân số đăng ký diễn đàn đã đạt hơn 5000 người.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, mọi người lên diễn đàn dạo một vòng, nói chuyện phiếm, thảo luận các loại, không có người hạn chế ngôn ngữ của bọn họ, họ hoàn toàn tự do ngôn luận, cho dù có người ở diễn đàn đăng bài trêu ghẹo Bàn Tử bụng hắn lại lớn thêm vài vòng, cũng không có người quản lý nào ra mặt cấm ngôn, làm cho bài đăng này vẫn luôn được mọi người thống nhất giữ vị trí ở trên cùng.

Ngôn luận tự do, tư tưởng sinh động, điều này ở bất luận căn cứ nào đều không có như vậy.

Thậm chí trong căn cứ Kim Môn cũng không có hình thái xã hội như vậy.

Mỗi người ở mạt thế này sống phi thường vất vả, có người vẫn sống trong quá khứ, thống khổ vì sự mất đi thân nhân của mình, có người sống ở hiện tại, ưu sầu làm thế nào mới có thể chiến thắng được lũ quái vật ở trước mắt, có người sầu lo cho tương lai, không biết con đường phía trước ở mạt thế này phải bước tiếp như thế nào mới không làm sinh mệnh của chính mình thất vọng.

Nhân tính, ở mạt thế này đã bị áp lực tới cực hạn.

Mà ở Bách Hoa thành này, Chân Tuyết Cừu hắn không nhìn thấy áp lực, thậm chí hắn còn phát hiện, ở đây căn bản không chèn ép hứng thú yêu thích của bất luận kẻ nào, ví dụ như Ngô Tư Miểu ủ rượu này, căn bản hắn không trồng trọt, cũng không đi ra ngoài giết tang thi hay động vật biến dị, hắn thích ủ rượu, cũng chỉ vì si mê, Ngô Tư Miểu này ở Bách Hoa thành là hữu dụng hay sao.

Còn làm Chân Tuyết Cửu kinh ngạc hơn, là tâm thái của những người này, căn bản bọn họ không lo lắng, nền đất dưới chân họ đột nhiên sẽ nhô ra một con thực vật biến dị hoặc một đám động vật biến dị.

------------------------------------

719. Diễn đàn

Đây là điều mà Chân Tuyết Cửu khó lý giải nhất, bất quá mạt thế đã hơn một năm, nhược thể nhỏ yếu nhất của nhân loại đã sớm bị đào thải hết, có thể tồn tại ở mạt thế này là quần thể những người có sức sống có sở trường riêng, đó cũng không phải điều hiếm lạ gì.

Nghe Chân Tuyết Cửu thảo luận với Bàn Tử, An Nhiên thập phần hứng thú, lúc này chen vào nói:

"Ngươi vì sao lại muốn đi nhiều nơi như vậy? Hiện tại hoàn cảnh bên ngoài rất không an toàn, vì sao ngươi không tìm một căn cứ ngươi thấy an toàn mà hảo hảo sinh hoạt?"

Chân Tuyết Cửu hứng thú quay đầu lại nhìn An Nhiên và Triệu Như, hắn nói:

"Thế giới này quá rộng lớn, trên đời này thiếu gì những chuyện ly kỳ quái lại, ta còn chưa xem đủ, đúng rồi, gần đây ta đang viết một quyển sách, tên là "Ký lục mạt thế", ta muốn có một ngày quyển sách này sẽ trở thành một bộ sách vĩ đại, mà ta, sẽ là người thứ nhất ở mạt thế đem những việc kỳ lạ viết xuống truyền lại cho con cháu."

"Nga ~~~"

An Nhiên có chút kinh ngạc cảm thán nhìn Chân Tuyết Cửu này, giữa người với người thật là không giống nhau a, có người mệt mỏi bôn tẩu chỉ vì sống sót, có người lại đi từ nam tới bắc chỉ vì viết một quyển sách?

Quả nhiên là quái nhân.

Sau đó Triệu Như chỉ vào hai người đàn ông ngồi bên cạnh Chân Tuyết Cửu, tò mỏ hỏi:

"Ngươi vì viết sách, cho nên mới đi tới nơi này, vậy hai người này thì sao?"

"Hai vị này là bảo tiêu do ta thuê."

Chân Tuyết Cửu giới thiệu hai người bên cạnh hắn.

"Không có biện pháp a, vũ lực của ta không được, cho nên phải thuê bảo tiêu mới dám đi khắp nơi a."

Trong hai người bảo tiêu kia, người vạm vỡ hơn không có phản ứng gì, chỉ uống rượu gạo mà Bàn Tử đưa tới, một ngụm uống cạn, người còn lại thì hồn bay phách lạc dại ra một lát sau đó hắn hỏi An Nhiên:

"Diễn đàn kia của các ngươi, lúc đăng ký cần chứng minh thân phận không?"

"Trước mắt không cần."

An Nhiên lắc đầu, nàng rất ít tham gia diễn đàn gì đó của Bách Hoa thành, đó đều là một ít hạng mục mà các chuyên gia nghĩ ra để giải trí, mỗi ngày nàng vội vàng trông trẻ, dưỡng hoa dưỡng cỏ, căn bản không có thời gian ngâm mình ở diễn đàn.

Cùng ba quái nhân này hàn huyên một chút thế cục của căn cứ Kim Môn xong, ba người kia đi về phòng thuê chuẩn bị nghỉ trưa, An Nhiên cùng Triệu Như vẫn còn ngồi tại chỗ, Oa Oa mua cần câu nhựa trong tay, miệng kêu:

"Cá, cá ... cá."

Lưu Toa Toa thì thần bí mang một chiếc notebook ra, nói với An Nhiên cùng Triệu Như:

"Ta vừa mới phát hiện, một trong số những quái nhân kia chính là người vừa hỏi về chuyện đăng ký ở diễn đàn của chúng cần chứng minh thân phận không, hắn đã đăng ký diễn đàn rồi, các ngươi đoán xem, hắn viết bài gì?"

"Cái gì? Không phải kêu gọi mọi người rời Bách Hoa thành xác nhập với căn cứ Kim Môn đó chứ?"

An Nhiên chỉ có thể nghĩ tới chuyện này, thấy Lưu Toa Toa lắc đầu An Nhiên lại hỏi:

"Tìm người? Lên diễn đàn phát bài quảng cáo tìm người sao?"

Triệu Như kéo máy tính của Lưu Toa Toa tới, để trước mặt An Nhiên, hai người chui đầu nhìn diễn đàn vừa mới được xây dựng còn rất thô ráp kia, một id tên là "Tiếu Tử", đã đăng một bài rất mới, tiêu đề là tìm người, bên trong có có một bức ảnh chụp một người phụ nữ cùng một đứa trẻ.

Bài viết này, dị thường hỏa bạo, có không ít người đã bình luận nói mình là đồng hương của Tiếu Tử này, blah blah linh tinh gì đó nhưng không có ai nhắn lại mình từng nhìn thấy người phụ nữ hay đứa trẻ kia cả.

-----------------------------------

720. Nơi đi dạo thích nhất

Bài viết tìm người thân này giống như một bàn tay hung hăng xé rách nội tâm đau xót vốn được giấu kín bên trong nhóm người tại Bách Hoa thành, tìm người thân, kỳ thật bọn họ cũng muốn tìm người, nhưng ai biết được thế giới bên ngoài đã trở thành bộ dạng gì, không có người nào dám viết bài tìm người cả, sợ rằng một khi đăng lên, sẽ rơi vào bên trong sự hy vọng vô biên.

"Cho nên, Tiếu Tử kia là đang tìm người?"

An Nhiên nhìn bức ảnh, xác định mình không quen biết cũng chưa từng thấy được hai người trong ảnh, nàng có chút cảm thán, nói với Lưu Toa Toa:

"Cho bài viết của hắn gắn lên đầu trang đi, cũng nói với nhóm chuyên gia, về sau mở một trang cho người khác tìm người thân."

"Được."

Lưu Toa Toa ôm máy tính đi mất, tới buổi tối, nghe nói nhóm chuyên gia đã đem diễn đàn chia ra một trang riêng, sau khi An Nhiên dỗ Oa Oa ngủ thì tùy ý mở máy tính nhìn thoáng qua, tìm trang kia, mấy chục bài viết tìm người nhanh chóng hiện lên, có ảnh chụp có bài không có ảnh chụp.

Người viết bài đặc biệt nhiều, phần lớn đều là một ít tin tức vô dụng, càng về sau những bài viết bắt đầu biến thành tố khổ, mỗi người bắt đầu nói về trường hợp mình trải qua mạt thế chia cắt với thân nhân như thế nào, thê thảm như thế nào...

Mỗi người tựa hồ như tìm được nơi phát tiết, bọn họ phun nước đắng càng nhiều thì tâm tình càng thoải mái, nhiều người như vậy, cảnh ngộ của mình đều giống nhau, giống như bi thương cho chính mình cũng như lệnh không cho mình bi thương như vậy.

Qua vài ngày sau, Chân Tuyết Cửu mang theo Tiếu Tử còn có vị bảo tiêu cực kỳ vạm vỡ kia đi rồi, ba người chất đống một xe toàn rau dưa hoa quả, nói chuẩn bị đi tới nơi tụ tập của những người còn sống sót để nhìn xem, Chân Tuyết Cừu tìm tư liệu viết văn còn Tiếu Tử thì tìm vợ con hắn.

Người còn lại kia thì nghe nói là người thu tinh hạch để làm việc, làm thuê cho Chân Tuyết Cửu, cũng không tìm tư liệu hay vợ con thân nhân gì.

Tình thế bên ngoài càng lúc càng nguy cấp, người tới Bách Hoa thành mua vật tư càng lúc càng nhiều.

Phàm là người có năng lực của Tiểu Chu thành đều chạy về Bách Hoa thành đưa tinh hạch đổi vật tư, tại mạt thế nơi thiên hạ của động vật biến dị hoành hành khắp nơi, tựa hồ như chỉ có Bách Hoa thành là có thể làm người ta an tâm ngủ một giấc.

Lúc ban đầu bọn họ tới Bách Hoa thành này là để dùng tinh hạch mua vật tư, nếu quá muộn thì lưu lại bên trong Bách Hoa thành sau đó dần dần phát triển tới trường hợp ở bên ngoài giết động vật biến dị mệt chết đi, vì thế chạy tới Bách Hoa thành nghỉ ngơi mấy ngày.

Ở chỗ này, tựa hồ vĩnh viễn không cần lo lắng mình đang ngủ ở giường ấm nệm êm đột nhiên bị động vật hay thực vật biến dị vọt tới, thổ địa ở đây thực sự rất an toàn, hơn nữa ở nơi này còn có thể lên mạng.

Tuy rằng chỉ là mạng nội bộ cũng một diễn đàn, nhưng còn có thể dùng phần mềm nói chuyện phiếm, lên mạng cục bộ nói chuyện phiếm, điều này đã thực làm người khác kinh hỉ rồi.

Người bên ngoài tiến vào kỳ thật là một là muốn tìm một nơi để giải tỏa, vì vậy diễn đàn là nơi bọn họ dạo nhiều nhất và thích nhất, vì đây không giống với nơi trung tâm giao nhận nhiệm vụ trong những căn cứ lớn.

Trung tâm giao nhận nhiệm vụ là nơi tuyên bố nhiều loại tin tức, là cần tinh hạch, bởi vì tin tức nối tiếp nhau mà mỗi một bút giao dịch ở trung tâm nhiệm vụ này là phải thu phí phục vụ phí mô giới, nhưng ở Bách Hoa thành, không cần, không có ai quản bọn họ nói gì trên diễn đàn, cũng không có ai có kiên nhân đi thống kê số tin tức có đối xứng hay không.

Vì vậy rất nhiều người ở Tiểu Chu thành bắt đầu thường xuyên ra vào Bách Hoa thành, rất nhiều người chém giết ở bên ngoài mệt mỏi kiến thức được sự an ổn bên trong Bách Hoa thành liền muốn đem người nhà của mình đưa tới Bách Hoa thành.

--------------------------------------

721. Tự cấp tự túc

Đối với việc này, Bàn Tử cũng vui lòng tiếp thu.

Bất quá người ngày một nhiều thế cục sẽ trở nên phức tạp, bởi vì giữa hai tòa núi chỉ có một nơi bé như vậy, tu sửa phòng ở nhiều thì đất cày ruộng trống trọt sẽ ít đi, do đó không thể không mở rộng diện tích Bách Hoa thành.

Hiện giờ đã không còn khả năng khuếch trương diện tích lên sườn núi, vì tất cả trên núi bây giờ đã mạc biện toàn là thực vật biến dị quỷ dị rồi, cho nên chỉ có thể khuếch trương về hai phía Nam Bắc, hoặc xây thêm tầng hai trên những nhà ở vốn có.

Sau bọn họ lại phát hiện cho dù có như vậy cũng không có khả năng hoàn toàn thu nạp những người Tiểu Chu thành muốn tới định cư ở Bách Hoa thành vì thế nhóm chuyên gia nghiêm khắc hạn chế số người định cư trong thành.

Bách Hoa thành không thể khuếch trương, An Nhiên đã đưa ra cảnh cáo nghiêm trọng, nếu lại khuếch trương ra ngoài sơn cốc, liền không ở trong phạm vi nàng bảo hộ.

Cho nên từ tiếp thu người sống sót đến cuối cùng chỉ có thể bước lên chiếc thuyền Noah này tổng cộng khoảng 1 vạn người, có một số người mới tới không hiểu quy củ của Bách Hoa thành ngay từ đầu nơm nớp lo sợ, sau bọn họ lại phát hiện, nguyên lai nơi này căn bản không có quy củ, chỉ cần không lên núi, muốn ở trong sơn cốc lăn lộn như thế nào đều được.

Có người nói ta muốn trồng trọt, vậy trồng trọt đi, có người nói ta muốn làm buôn bán, nhưng buôn bán gì đây? Trước bầy cái quán đi, được a, bản thân biết làm mỳ sợi, thì mình tự tìm một nơi dựng một cái quán nhỏ, sau đó mời chuyên gia định giá cả, mỗi ngày thế nhưng cũng có không ít người tới đây ăn mỳ.

Ngay cả An Nhiên cũng mang theo Oa Oa mỗi ngày tới đây ăn mỳ a.

Mỳ chay không có vị, chủ quán mỳ lại nghĩ muốn thêm chút gia vị, bản thân trồng một chút hành gừng tỏi, rồi một chút ớt cay cùng rau thơm, mỳ sợi của hắn mặc dù không có quá nhiều dầu muối nhưng ăn vào cũng thơm ngào ngạt nóng hổi.

Nhóm chuyên gia cả ngày lẫn đêm mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để hoàn thiện Bách Hoa thành, qua vài ngày, căn cứ theo kiến nghị của mấy học giả nghiên cứu xã hội, Bách Hoa thành khôi phục chế độ tiền lương.

Chính là ở trong Bách Hoa thành bố trí nhiều cương vị công tác, người sống sót không muốn đánh quái thu thu thập tinh hạch, hay không muốn trồng trọt tự cấp tự túc hoặc không muốn buôn bán thu thập tinh hạch thì có thể tới tìm công tác, dùng sức lao động đổi lấy tinh hạch, dùng tinh hạch tới mua vật tư.

Như phòng thủ ở tường thành, tu sửa xây dựng, chiếu cố cô nhi, dạy dỗ trẻ nhỏ.... nói tóm lại, có rất nhiều việc để làm.

Thành thị này không phải thành thị của bất kỳ một ai, không phải là thành thị của riêng An Nhiên hay của riêng Bàn Tử, đây là thành thị thuộc về mỗi người trong Bách Hoa thành này.

Bọn họ nỗ lực xây dựng một xã hội loại nhỏ chỉ có 1 vạn người, muốn ra ngoài giết quái thú thì giết quái thú, muốn trồng trọt thì trồng trọt, muốn làm mua bán thì dựng quán bán hàng, không có năng lực giết quái thú thì ở trong thành nhận những công việc yên ổn, trải qua những ngày sinh hoạt tự mãn.

Dần dần, cuộc sống càng lúc càng an ổn, càng nhiều dị năng giả đi qua nơi này, tuy rằng Bách Hoa thành đã không tiếp nhận người định cư nữa, nhưng vẫn có thể cung cấp cho họ một nơi nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Ở nơi này cái gì đều có, đi trên những con đường nhỏ trải đá xanh, có thể phát hiện ra quán nhỏ bán xiên đồ nướng, tuy rằng đồ ăn đều là đồ chay, như ngô khoai gì đó không giống ăn thịt, nhưng rải lên một chút ớt bột cùng rau thơm, cũng có thể làm người muốn ăn tự nguyện đào tinh hạch mua lấy.

Bột ớt chính mình xay, thì là rau thơm chính mình trồng, que nướng than củi chính mình làm, ghế dựa chính mình đóng.

Người bôn ba mang theo các loại mục đích đi từ Nam chí Bắc, qua Bách Hoa thành nơi tự cấp tự túc này, liền thành một trạm trung chuyển của bọn họ, người đi ngang qua, luôn có thể bổ sung vật tư ở đây, sau đó tiếp tục cất bước trên cuộc hành trình ở mạt thế này.

----------------------------------

722. Đề tài không thể bàn luận công khai

Mạt thế, Bách Hoa thôn nơi giao nhau giữa Bắc và Nam, dần dần bắt đầu náo nhiệt lên, vào thời điểm Oa Oa 1 tuổi 5 tháng, nhiệt độ không khí vẫn hợp lòng người như cũ, động vật biến dị vẫn tàn sát bừa bãi ở ngoài Bách Hoa thành, người ở đây vẫn trôi qua những ngày tháng yên ổn, đường phố được quy hoạch gọn gàng sạch sẽ, người đi lại càng lúc càng nhiều.

Có người mới tiến vào ngồi vào một quán mỳ nhỏ bên đường, ba hoa nói mình ở mạt thế hành tẩu ở trời nam biển bắc như thế nào, đã gặp qua những quái vật kỳ lạ như thế nào, nói đến nước miếng tung bay, thần thái phi dương.

Người trong quán cũng tốp 5 tốp 3 ngồi quanh bàn, nói về những điều mình từng nhìn thấy hay từng nghe thấy, trong đó có một người đàn ông, khoảng 50-60 tuổi, thân thể thập phần ngạnh lãng, vừa nhìn cũng có thể đoán được cấp bậc dị năng rất cao, bên người hắn một người phụ nữ đang ngồi, hắn nhìn người phụ nữ kia đang trầm mặc không nói gì, liền nghiêng đầu hỏi chủ quán.

"Nơi tụ tập người sống sót này của các ngươi gọi là Bách Hoa thành đi? Ta thấy nơi này của các ngươi đều là hoa thắm liễu xanh, các ngươi không sợ đột nhiên xuất hiện tang thi hệ mộc thao tung hoa cỏ cây cối ở đây hay sao?"

Lời này vừa thốt ra mọi người đều im lặng tò mò nhìn chủ quán mỳ.

Tang thi hệ mộc hiện tại mà nói đã không còn xa lạ, sự nguy hại của chúng nó thậm chí còn lớn hơn so với động thực vật biến dị, bởi vì chỉ cần ở gần chúng nó thì dù năng lực lớn hay nhỏ toàn bộ hoa cỏ cây cối sẽ trở thành con rối của chúng.

Cho nên hiện tại căn cứ lớn hay nhỏ nào cũng bắt đầu loại bỏ cây xanh, đem toàn bộ thực vật nhổ ra khỏi căn cứ, thậm chí ngay cả dị năng giả hệ mộc cũng đều bị tập trung trông giữ.

Bởi vì tang thi hệ mộc không chỉ khống chế thực vật bình thường mà chúng còn có thể khống chế tinh thần của dị năng giả hệ mộc làm họ bị rối loạn.

Chủ quán cười cười, khách khí giải thích:

"Cái đó không quan hệ đi, tòa thành mới xây dựng này của chúng ta còn chưa xuất hiện tang thi hệ mộc, mặc dù có xuất hiện đi chăng nữa thì hoa cỏ khắp nơi cũng sẽ không nghe điều phối của chúng."

"Nhưng vạn sự đều không có gì là tuyệt đối cả, các ngươi có phải quá tự tin hay không, hiện tại phỏng chừng đâu đâu cũng không thể gieo trồng thực vật, nếu đột nhiên nhảy ra một con tang thi hệ mộc thì toàn bộ căn cứ đều có thể xong đời rồi."

Có người đưa ra nghi vấn dẫn đến vô số người gật đầu nói đúng, nháy mắt mọi người ở đây cảm thấy Bách Hoa thành này không đáng tin cậy, còn không bằng tiếp tục xuôi về phía Bắc, đi tới căn cứ Kim Môn, nghe nói đó là một căn cứ khổng lồ so với đồ bỏ như Bách Hoa thành này thì thực lực quân sự hùng hậu hơn nhiều.

Trên mặt chủ quán từng đợt xấu hổ, thẳng cổ cường điệu nói:

"Ở nơi khác như thế nào thì ta không biết nhưng nếu luận về an toàn khẳng định Bách Hoa thành của chúng ta an toàn nhất, không tin sao? Không tin tương lai sẽ có 1 ngày nơi nào đó bị diệt vong nhưng sẽ không phải Bách Hoa thành của chúng ta."

Trước khi mạt thế chủ quán mỳ này cũng mở một cửa hàng bán đồ ăn, sau khi mạt thế hắn theo người nhà từ Tiểu Chu thành di dân tới cư trú ở Bách Hoa thành, vì vậy hắn không biết rõ ràng về sự tình ở đây cũng như về An Nhiên, hắn từng nhìn thấy những người khác thảo luận trên diễn đàn những bài viết kia rất nhanh bị xóa bỏ.

Tình huống hiện tại của An Nhiên và Nhục hoa đã từng được Bàn Tử nghiêm khắc cảnh cáo không thể tuyên truyền bốn phía, người ở bên trong Bách Hoa thành định cư lúc nhàn hạ không có việc gì thì có thể nói, nhưng đối với những người rõ ràng chỉ qua đường tới Bách Hoa thành tiếp viện vật tư thì không được nói.

Cho nên rất nhiều người đều biết sự an toàn của Bách Hoa thành có quan hệ tới một người phụ nữ nhưng cụ thể quan hệ thế nào sâu nông bao nhiêu thì đây là một đề tài không thể đàm luận công khai.

-------------------------------------

723. Trêu ai chọc ai a.

Dù sao mọi người chỉ cần minh bạch là Bách Hoa thành sẽ thực sự an toàn, toàn thế giới có bị diệt thì Bách Hoa thành sẽ không bị a.

Chỉ cần người trải qua từng ngày từng ngày ở mạt thế bò tới bây giờ thì sẽ biết sinh hoạt yên ổn đáng quý như thế nào.

Mọi người quý trọng sinh hoạt hiện tại, thì không cần đi thám thính điểm mấu chốt của Bách Hoa thành.

Cho nên chủ quán mỳ cũng không để tâm tới việc giải thích vì sao khắp nơi ở Bách Hoa thành này đều là hoa hoa thảo thảo ngay cả trên vách tường ngôi nhà mới dựng đều bò đầy dây đằng xanh biếc với những người sống sót kia.

Đợi đến khi những người này ăn mỳ xong, trả đủ tinh hạch cho chủ quán, hắn liền chỉ chỉ khách sạn của Bách Hoa thành cho họ, những người qua đường nếu không muốn tá túc tại nhà dân thì có thể đi tới khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày đợi đến khi tiếp viện xong thì tiếp tục đi về phía Bắc.

Trần Kiều ngồi trong quán mỳ là người cuối cùng ăn mỳ xong, nàng vẫn luôn trầm mặc không nói gì nghe mọi người nói xong, đợi đến khi tất cả mọi người đều đi hết, thì chỉ còn nàng và người đàn ông hỏi chuyện đầu tiên còn ngồi ở tại chỗ.

Chủ quán dọn dẹp bát đũa xong thấy Trần Kiều cùng người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, cười hỏi:

"Như thế nào? Còn muốn một bát nữa sao?"

"Mỳ sợi của các ngươi đây là từ đâu tới a?"

Người đàn ông ngồi bên Trần Kiều ngẩng đầu hỏi"

"Ta nhìn nửa ngày phát hiện ra vật tư ở Bách Hoa thành này của các ngươi đặc biệt phong phú, ở căn cứ khác, lúa gạo đều là vật phẩm rất quý trọng, các ngươi lại còn dư thừa lấy ra bày bán a?"

Hơn nữa nơi này hiện tại nghiễm nhiên trở thành một trạm tiếp viện giữa Nam và Bắc, rất nhiều người từ phía Nam đi sang phía Bắc hay ngược lại đều sẽ tới Bách Hoa thành để tiếp viện vật tư, nơi này không thiếu nhất là gạo, trái cây cùng rau dưa, nước sạch cái gì cần đều có.

Cho nên mặc dù nhiều người thấy Bác Hoa thành không đáng tin cậy vì nơi nơi đều là cây xanh hoa cỏ, làm cho cả tòa thành thị giống như được giấu trong biển hoa, những người từ nam chí Bắc vẫn muốn đi qua Bách Hoa thành một chuyến, có thể tiêu tốn số lượng tinh hạch thích hợp lấy đủ số lượng vật tư cần thiết.

Nơi này không có giá gạo hay giá rau dưa như trên trời, ở những căn cứ khác, muốn uống cốc nước hoa quả thì số lượng tinh hạch phải bỏ ra cũng không sai biệt lắm bằng với giá một tháng tiền thuê nhà, nhưng ở đây, giá trái cây cũng ngang giá giống như trước khi mạt thế, không nhiều hơn cũng không ít đi.

Chủ quán mỳ nhìn thoáng qua người đàn ông này, từ lúc vừa rồi hắn thâm tàng bất lộ phát hiện ra người này đặc biệt không giống người thường, từ lời hỏi hay câu nói liền biểu hiện mục đích không được thuần túy, chủ quán nhíu mày, không cao hứng hỏi:

"Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Dù sao mỳ nhà ta không phải ăn trộm cắp cũng không phải cướp bóc, ngươi thích ăn thì ăn hỏi thăm nhiều làm gì?"

Người đàn ông nhấp môi không nói gì, Trần Kiều bên người thì cười châm chọc một chút, mày liễu cong cong được chỉnh sửa cực kỳ tinh xảo, nói với vị chủ quán:

"Vật tư của các ngươi phong phú như vậy không phải là đoạt được kho tài nguyên phục vụ chiến đấu của quốc gia đi?"

"Ta nhổ vào, từ đâu nghe tới mà soàn soạt kêu???

Vị chủ quán tức giận, trong tay cầm một gáo múc nước, chỉ vào Trần Kiều cả giận nói:

"Ngươi là ai, ngươi nói đi! Tại sao ngươi lại có loại suy nghĩ này? Khẳng định ngươi là gian tế của căn cứ Kim Môn phái tới đúng không!!!"

Người đàn ông bên cạnh nghiêng đầu trừng mắt nhìn Trần Kiều vừa lanh mồm lanh miệng, hắn đứng dậy, ném một ít tinh hạch xuống, lôi kéo Trần Kiều đi về phía khách sạn, sau lưng, vị chủ quán kia vẫn còn đang tức giận kêu to.

"Chúng ta đây là tự cấp tự túc trêu ai chọc ai a? Kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu là cái quỷ gì chứ???"

----------------------------------------

724. Khách sạn lớn của Bách Hoa thành

"Trần Kiều, người bình thường ở nơi này của bọn họ sợ là căn bản không biết chuyện về kho tài nguyên chuẩn bị chiên đấu."

Người đàn ông đi phía trước, sau khi kéo người đến đường cái đột nhiên quay đầu lại, xoay người nhìn Trần Kiều phía sau trong giọng nói chứa đựng sự tức giận, mặt tái đi.

"Ngay cả biết đi chăng nữa hôm nay ngươi nói lời này cũng không ổn, ngươi chỉ vì trước mắt, ta biết ngươi sốt ruột tìm con nhưng nếu ngươi làm hỏng đại sự của chúng ta, ta có thể mang ngươi tới đây thì sẽ không mang ngươi trở về!"

Đột nhiên Trần Kiều ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng Trần Triều Cung, lồng ngực phập phồng ẩn chứa tức giận, nhưng chợt ngẫm lại việc mình muốn làm, lại nhịn xuống.

Tích cách của nàng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng đã bỏ được sự thiên chân cùng đơn thuần, cách nhìn nhận vấn đề cũng không chỉ có nhìn cái nhất thời.

Nàng còn chưa nhìn thấy An Nhiên, chưa hỏi rõ ràng điều nàng muốn biết, hiện tại không thể tách ra với Trần Triều Cung ở đây được.

Thấy Trần Kiều không nói lời nào, Trần Triều Cung cũng không nói gì nữa, hắn mang Trần Kiều đi về phía khách sạn lớn nhất Bách Hoa thành, bên kia, sớm đã có không ít người của bọn họ, chia ra nhiều tốp người, đi vào trước.

Khách sạn Bách Hoa này trước khi mạt thế là một khách sạn nhỏ, không cao lớn xa hoa như Đại phú hào, ngược lại có chút giống như loại trang viên nghỉ dưỡng, bên trong có cầu nhỏ, có lạch nước, cũng có nhà thủy tạ ngắm cảnh, kiến trúc cao nhất cũng chỉ có 3 tầng.

Ở những đình viện nhỏ từng chi tiết được cấu tứ sáng tạo theo lối cổ xưa nơi nơi chốn chốn đều có thể thấy được như cây mây, hoa hồng mỹ lệ.

Trở về khách sạn, Trần Triều Cung cùng Trần Kiều tách ra, giá phòng khách sạn ở nơi này đặc biệt rẻ, hoàn cảnh khách sạn cũng xa hoa không kém gì căn cứ Kim Môn nhưng giá phòng lại thấp hơn cả những loại phòng thấp kém nhất của khu dân nghèo trong căn cứ Kim Môn.

Còn có nước có điện có điều hòa, mỗi phòng còn đặt một cái máy tính, nghe nói có thể lên mạng cục bộ trong Bách Hoa thành.

Trước tiên, Trần Kiều vào trong phòng chờ một thời gian, nhìn hoàn cảnh chung quanh, không có cảm giác gì lúc này mới đứng dậy kéo cửa phòng ra, muốn đi ra ngoài đi dạo chút.

Hiện tại xem ra, hoàn cảnh trị an của Bách Hoa thành này không tồi, ngay cả ở căn cứ Kim Môn cũng sẽ không có được hoàn cảnh trị an tốt như vậy, phảng phất như mỗi người mỗi nhà đêm tối cũng không cần đóng cửa, mỗi người đều được sống trong một hoàn cảnh yên ổn giàu có khó mà có được.

Lại đi vài bước về phía trước, nàng ra khỏi đình các nơi nàng ở, liền vào một viện nhỏ, Trần Triều Cung đã gọi mấy người đàn ông tới ngồi trên sô pha thương lượng sự tình.

Trần Kiều có chút tối tăm, tìm vị trí ngồi xuống không nói gì.

Bọn người Trần Triều Cung cũng không kiêng dè Trần Kiều chỉ lo trò chuyện, coi Trần Kiều như không tồn tại.

Lần này bọn họ gióng trống khua chiêng chạy tới đây kỳ thật là chuẩn bị nói điều kiện với Bách Hoa thành, dùng "yên ổn tạm thời" để đổi lấy hai người Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc.

Đặc biệt là Ngô Tư Miểu đối với toàn bộ căn cứ Kim Môn mà nói thì hắn phi thường quan trọng.

Bởi vì xuất hiện tang thi hệ mộc, làm toàn bộ thực vật trong căn cứ trở nên ô nhiễm, toàn bộ dị năng giả hệ mộc đều có thể trở thành kẻ phản bội nhân loại, mà mấu chốt là tang thi hệ mộc kia xuất hiện lúc nào xuất hiện ở đâu không có ai dự tính được.

Rất có khả năng hiện tại một người ngã xuống, chết đi, chẳng bao lâu mắt sẽ mở to biến thành tang thi hệ mộc, giết một con tang thi hệ mộc thì đặc biệt đặc biệt khó khăn bởi vì một khi tang thi đã biến thành tang thi hệ mộc thì thực vật ở phụ cận sẽ hoàn toàn biến thành vũ khí của tang thi để công kích con người.

----------------------------------

725. Đã lâu không thấy

Có một điều đặc biệt chú ý rằng, dị năng giả hệ mộc nếu lần thứ hai bị cảm nhiễm virus tận thế, phần lớn trong bọn họ sẽ lập tức biến thành tang thi hệ mộc cao cấp.

Đương nhiên, điểm này kỳ thật áp dụng với bất luận dị năng giả thuộc tính nào cũng sẽ như vậy, như dị năng giả hệ kim bị cảm nhiễm virus tận thế lần thứ hai sẽ biến thành tang thi hệ kim cao cấp, ngay cả dị năng giả hệ thủy bị cảm nhiễm cũng vậy.

Chỉ là khả năng nguy hại của tang thi hệ mộc thì sẽ cao hơn, một con tang thi hệ mộc cao giai có thể khống chế được hơn một nửa số thực vật bình thường trong một căn cứ cấp trung, có thể là một chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa, có thể là một chiếc mầm non nhô lên từ khe tường, nháy mắt có thể trở thành một con đỉa hút máu làm người ta chạm cũng không dám chạm vào.

Dưới tình huống như vậy, những căn cứ đối với dị năng giả hệ mộc vừa yêu vừa hận, đại đa số những căn cứ kia sẽ đem những dị năng giả hệ một gom lại trông giữ, bọn họ làm nhóm dị năng giả hệ mộc rời xa thế giới con người, từng bước từng bước tách ra quản hạt.

Giống như ngồi tù, chỉ để bọn họ giục sinh ra lương thực lúa gạo rau dưa rồi không thể để bọn họ mất đi khống chế.

Bởi vì nếu đặt dị năng giả hệ mộc lẫn trong đám người thì rất có thể một trong số họ sẽ bị biến dị, sẽ giết chết tất cả những người chung quanh.

Ngẫm lại, một đám dị năng giả hệ mộc cùng giục sinh thực vật, như không muốn sống nữa, không còn lý trí, giục sinh ra thực vật có thể làm toàn bộ căn cứ bị thực vật lấp đầy.

Mà trong quá trình tách ra trông giữ họ, đồ ăn sản xuất ra tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, vốn dĩ đã không đủ ăn, hiện giờ đồ ăn càng thêm khẩn trương.

Dị năng giả bị người vừa yêu vừa hận, tự nhiên họ cũng có cảm xúc của mình, một khi bị phát hiện là dị năng giả hệ mộc, không cần suy nghĩ người đó sẽ bị nhốt lại, vì vậy những người vừa mới thức tỉnh dị năng hệ mộc xem xét thái độ của toàn bộ căn cứ đối đãi với dị năng giả hệ mộc nên kiên quyết không chịu lộ ra mình là hệ mộc.

Vì thế sự tồn tại của kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu như một toàn núi vàng càng làm người khác mê muội.

Mà Bách Hoa thành có thể giàu có sung túc giống như bây giờ, đám người Trần Triều Cung chắc chắn khẳng định không thể không quan hệ tới kho tài nguyên được.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều???"

Cách đó không xa, có tiếng gọi của Trần Triều Cung, làm Trần Kiều hồi thần, nàng nghiêng đầu ngồi trên ghế dựa, nhìn về phía Trần Triều Cung với vẻ mặt mờ mịt.

Trần Triều Cung thở dài:

"Chốc lát chúng ta muốn gặp thành chủ Bàn Tử của Bách Hoa thành, ngươi muốn đi cùng chúng ta hay không?"

Trần Kiều lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú.

"Vậy được rồi, ngươi liền chờ ở đây đi, không cần chạy loạn khắp nơi, Bách Hoa thành này tuy rằng thoạt nhìn hoàn cảnh trị an không tồi nhưng rốt cuộc không phải địa bàn của chúng ta."

"Được a, cháu đâu cũng không đi."

Trần Kiều gật đầu bộ dạng ngoan ngoãn, làm Trần Triều Cung thoáng yên lòng, đứng dậy, mang theo mấy thuộc hạ, đi tìm Bàn Tử thẳng thắn nói ra mục đích.

Để lại một mình Trần Kiều lẳng lặng ngồi trong viện, nhìn ly nước trong trên mặt kính trong suốt, nàng chậm rãi nghĩ tới A Văn bé nhỏ bị nàng ném lại trong đàn tang thi.

Đột nhiên trước mắt chợt lóe lên một hắc ảnh, Trần Kiều ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo nỉ đông xuân màu hoa hồng đang ngồi đối diện nàng, biểu tình Trần Kiều ngẩn ra, một cái tên thốt ra khỏi miệng.

"An Nhiên?"

"Đã lâu không thấy, ngươi còn sống a?"

An Nhiên cười, mái tóc nàng đã dài ra, bị nàng buộc túm một ít lên đỉnh đầu, còn lại thì xõa dài ở sau lưng, trên người nàng tản mát ra một cỗ thanh hương nhàn nhạt của thực vật, hình tượng này, so với lúc ban đầu gặp nhau ở mạt thế sạch sẽ không biết bao nhiêu lần đi.

-------------------------------

726. Đích xác là không nghĩ tới

Gió ở trong viện không biết bắt đầu thổi từ lúc nào, phảng phất như không cảm thấy được cơn gió mà toàn bộ lá cây ở trong sân đều hơi hơi lay động, tựa như những tiểu binh tạo thế cho nữ vương của mình lên sân khấu.

Trần Kiều không để ý, nàng thấy An Nhiên cười, nhưng trong mắt nàng là nước mắt, nước mắt của nàng không tự giác mà chảy xuống, nàng hừ một tiếng, mang theo một chút ủy khuất nức nở nói:

"Khẳng định là ngươi không nghĩ rằng ta sẽ sống sót có phải hay không? Ta lại cứ sống sót đó!"

"Đích xác là không nghĩ tới."

An Nhiên nhún nhún vai, dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình có chút lười biếng:

"Chính ta cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể sống sót."

"Vậy ngươi còn sống sau có đi cứu Hồ Trinh cùng A Văn không?"

Lúc thốt ra lời này, trong lòng Trần Kiều không ngừng kinh hoàng, nàng hy vọng An Nhiên gật đầu, thật hy vọng a.

"Không"

An Nhiên ăn ngay nói thật.

"Ta trở về nhà, rồi đi về phía Bắc, sau đó lại trở về Tinh Khu của Tương thành, rồi tiếp tục đi về phía Bắc, sinh tồn tương đối kham ưu, Trinh tỷ cùng A Văn, từng người cũng có từng sự gặp gỡ riêng của mình để sinh tồn, không cần ta nhọc lòng."

"Ngươi sau đó lại trở về Tương thành, ngươi lại trở về Tương thành?!!!"

Trần Kiều không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn An Nhiên, thanh âm không tự giác mà vút cao lên.

"Thế nhưng ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn? An Nhiên a An Nhiên, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sao??? Ngươi không niệm tình ta thì cũng phải niệm tình Trinh tỷ cùng A Văn một chút chứ, Trinh tỷ đối với ngươi không tệ mà."

Lập trường mỗi người cùng với sự gặp gỡ của từng người là không giống nhau, ý nghĩa của từng người cũng không giống nhau, trong cái nhìn của Trần Kiều, trên con đường mạt thế này, có lẽ đoạn thời gian trong bệnh viện kia có thể nói là tràn ngập thiện ý cùng khoan dung.

Ngay cả khi đó trong hồi ức của Trần Kiều cho dù An Nhiên không thảo hỉ, thì cũng là một người tốt, đó là bởi vì nàng gặp qua quá nhiều người xấu, vì thế khi so sánh, An Nhiên cũng không quá xấu đi.

Đương nhiên, nếu không phải cuối cùng An Nhiên ném nàng ở trên đường cái, Trần Kiều sẽ không tao ngộ đến những sự việc cùng gặp gỡ những người sau này, hiện giờ tính cách nàng thay đổi như thế này phần lớn cũng là do những đau khổ kia tạo thành.

Như vậy cho thấy, An Nhiên sau khi sống sót căn bản không đi tìm Trinh tỷ cùng A Văn, Trần Kiều đối với An Nhiên có một loại oán trách có thể lý giải.

Nàng lắc đầu, nhìn An Nhiên, trong ánh mắt lóe lên lửa giận bàng bạc, nếu lúc này nàng đứng lên cho An Nhiên một cái tát, sẽ không có người cảm thấy kỳ quái đi.

An Nhiên lại ngồi an an ổn ổn, nhìn Trần Kiều hỏi:

"Ngươi cảm thấy sự mất tích của Trinh tỷ cùng A Văn là tại ta? Trần Kiều a Trần Kiều, muốn ta nhắc nhở ngươi một chút hay không, lúc trước là ai đem A Văn ném trong đàn tang thi, làm hại Trinh tỷ chạy về cứu A Văn???"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa!!! Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng a!!!"

Nguyên bản Trần Kiều còn có thể khắc chế, đột nhiên cảm xúc trở nên kích động dị thường, nàng che lỗ tai lại, ôm đầu, đột nhiên đứng dậy, sau đó một mực lui lại, rồi vướng chân ngã trên mặt đất, co rúm lại thành một đoàn trên mặt đất, vừa run rẩy vừa điên cuồng hét lên.

Ở nơi xa, Chiến Luyện đang ôm Oa Oa chơi đùa, biểu tình sửng sốt, vội vàng đi về phía An Nhiên vài bước, sau đó đứng ở dưới ánh dương ấm áp nhìn vào trong viện, nhìn người đàn bà đang điên cuồng kêu to, cùng với An Nhiên an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế, hắn dừng lại.

Trên đầu An Nhiên là một chiếc ô lớn che kín mặt đất, tư thái lười biếng, biểu tình có một chút thống khổ, biểu tình thống khổ kia tuy rằng nhạt nhẽo nhưng Chiến Luyện nhìn thấy được, làm tâm hắn nhói lên.

-----------------------------------

727. Vẫn luôn hối hận.

"Lúc ấy ta không có cách nào, ta không có cách nào a!!!!"

Trần Kiều co rúm trên mặt đất, ôm đầu, tinh thần bị kích thích rất lớn, kêu to lên.

"Không có người mẹ nào đem đứa nhỏ mà chính mình sinh ra ném giữa bầy tang thi mà không thống khổ cả!!! Ngươi kiên cường như vậy, có thể mang con gái ngươi an toàn đi ra bệnh viện toàn là tang thi, ta không kiên cường được như vậy, ta vẫn luôn hối hận, vẫn luôn ở chuộc tội, ta hối hận, hận tới mức không thể lập tức chết đi!!!"

Đó là vết sẹo của quá khứ, theo thời gian nó càng ngày càng sâu, không bao giờ tốt lên được.

Không có người biết tình huống chân thật lúc đó, Trần Kiều không muốn nói, mọi người chỉ biết nàng đánh mất thân sinh cốt nhục của mình ở phía Nam.

Nhưng tình huống chân thật như thế nào thì An Nhiên rõ ràng.

Buổi nói chuyện này thực sự tàn nhẫn, đem vết sẹo đã được Trần Kiều khâu khâu vá vá, tát một cái vạch ra, lộ ra huyết nhục thối rữa bên trong, làm Trần Kiều đau đớn muốn chết.

Nếu đứa nhỏ của mình dưới sự liều chết bảo hộ của mình mà không có năng lực sống sót kia vậy không nói làm gì, thời điểm đêm khuya mọi vật tĩnh lặng, vì đứa nhỏ mà chảy ra vài giọt nước mắt, tự nhủ mình đã tận lực, đã dùng hết toàn lực không thẹn với chính mình không thẹn với đứa nhỏ, ngày hôm sau có thể đứng thẳng người đón nhận ánh dương mà hành tẩu.

Nhưng, Trần Kiều không được, đứa nhỏ của nàng, bởi vì sự nhát gan yếu đuối của mình, bị chính mình vứt bỏ, mỗi khi nhớ tới, khiến cho Trần Kiều hối hận vạn phần.

Nếu nhân sinh có thể quay trở lại, lúc đó nàng sẽ sống được dũng cảm sẽ khác so với bây giờ.

Dưới âm thanh đau đớn la hét chói tai của Trần Kiều, An Nhiên đứng dậy, đôi tay ôm lấy cánh tay, nàng nhấc chân đi, hôm nay nàng tới quán mỳ ăn mỳ, thì nghe thấy chủ quán nói thầm, nói rằng có vài người rất khả nghi đi vào Bách Hoa thành, có hỏi thăm về kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu.

Vì thế An Nhiên liền chỉ huy toàn bộ hoa cỏ ở trong thành tìm xem, kết quả hiện ra trong đầu, nàng tò mò nhìn thấy được Trần Kiều, nhân vật đã lâu không gặp, cho nên nàng tới đây nhìn qua Trần Kiều.

Quả nhiên còn không bằng không thấy, làm mọi người không thoải mái.

Nàng đi ra ban công, Chiến Luyện liền ôm Oa Oa đón nàng, đi ở bên người nàng, lo lắng nhìn nàng.

An Nhiên cười cười với Chiến Luyện, đi về phía trước, phía sau vẫn còn thanh âm kêu khóc của Trần Kiều, tiếng khóc kia làm An Nhiên nhớ tới lúc ném Trần Kiều xuống con phố kia, nàng nhìn qua kính chiếu hậu, Trần Kiều vẫn luôn vừa đuổi theo xe vừa kêu khóc, An Nhiên không dừng xe, quyết tâm đường ai nấy đi với Trần Kiều.

Bước đi bước đi, tay An Nhiên bị người kéo lại, nàng mờ mịt dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy Chiến Luyện đứng ở phía sau nàng, vẻ mặt đau lòng.

"Vợ à, nữ chính kia là ai? Nàng ta làm tâm tình của ngươi không tốt?"

Nói lời này ra trên mặt Chiến Luyện hiện sự đau lòng còn có một chút sát khí hỗn loạn.

An Nhiên lắc đầu, thở dài, ngón tay dùng sức, nắm lấy tay Chiến Luyện, lôi kéo hắn chậm rãi đi ra khách sạn, ngẫu nhiên gặp một người đang tuần tra, vì vậy dặn dò người tuần tra kia:

"Ngươi đi tìm Bàn Tử nói với hắn một chút, Trần Triều Cung tới rồi, mọi người cũng đừng che che dấu dấu nữa, hỏi hắn muốn làm gì nói thẳng đi!"

Nàng đoán Trần Triều Cung là người ngồi bên cạnh Trần Kiều, lúc hắn nói chuyện với đám thuộc hạ thì chính hắn cũng chưa dự đoán được, thân phận bọn họ đã bị bại lộ.

Nếu đã bại lộ thì bại lộ đi, mọi người nói trắng ra cho nhanh a.

Sau đó, lúc này An Nhiên mới quay đầu cùng Chiến Luyện và Oa Oa đi về phía trước, vừa hồi ức vừa chậm rì rì nói:

"Chính là lúc Oa Oa còn chưa tới một tháng tuổi kia, trong bệnh viện lúc ấy chỉ còn lại ba người sản phụ chúng ta...."

--------------------------------

728. Thời gian vừa vặn tốt

An Nhiên cùng Chiến Luyện vẫn luôn đi về phía trước, đi về phía sau khách sạn Bách Hoa, tới một căn nhà nhỏ hai tầng không quá thu hút, bên ngoài phòng ở có một cái sân nhỏ, trong sân trồng đầy thực vật xanh biếc cùng với những bông hoa màu đỏ, trên nóc nhà cũng bò đầy thực vật màu xanh, còn có một loại thực vật giống như tiên nhân xà, buông mình xuống từ nóc nhà, trên thân thể của tiên nhân xà là đầy gai nhọn lóe lên thứ ánh sáng bén nhọn dưới ánh mặt trời

Lúc đi vào tới sân nhỏ, cũng là lúc An Nhiên nói xong đoạn thời gian ở bệnh viện kia, sở dĩ nàng cảm thấy đoạn hồi ức này làm tâm tình của nàng không tốt bởi vì nó là đoạn hồi ức gian khổ nhất trong cuộc đời nàng.

Toàn bộ giãy giụa trong nội tâm nàng, toàn bộ nhận thức của nàng bị điên đảo, đều phát sinh trong đoạn thời gian không tới một tháng kia, quá nhiều tin tức tràn ngập trong một tháng ngày, chỉ cần bước đi hơi nhầm một bước thôi đều sẽ phải hối hận cả đời.

"Đều là ta sai."

Chiến Luyện đứng ở trước sân, cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy ảo não, hắn ôm Oa Oa bằng một tay, tay còn lại nắm chặt lấy tay An Nhiên.

"Xin lỗi, ta thực áy náy, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều, ta xuất hiện quá muộn đi.:

"Không, ngươi thời gian ngươi xuất hiện, vừa vặn tốt."

An Nhiên cười một tiếng, nếu Chiến Luyện xuất hiện quá sớm, có khả năng nàng sẽ không cường hãn như bây giờ, nếu hắn xuất hiện quá muộn, có khả năng nàng sẽ không bao giờ cần hắn nữa, thậm chí có khả năng tư tưởng có loại cực đoan, nếu Chiến Luyện lại quấn lấy nàng, nàng sẽ dùng vũ lực hầu hạ hắn.

Cho nên, đối với nàng mà nói thời gian Chiến Luyện xuất hiện không sớm cũng không muộn, vừa vặn tốt, ở thời khắc này, An Nhiên cảm thấy rất tốt.

"Ta chỉ là có chút phiền muộn, lúc ấy mạt thế vừa tới, nếu không có Oa Oa, ta nghĩ ta cũng không có cách nào dùng tốc độ nhanh như vậy thích ứng với mạt thế, mà ý nghĩ trong lúc đó kỳ thật cũng không có gì khác chỉ muốn tiếp tục sống, mang theo đứa nhỏ tiếp tục sống sót, cho nên Trinh tỷ cùng A Văn, ở ngoài phạm vi năng lực của ta, ta không đủ sức."

Đương nhiên nàng hy vọng Hồ Trinh cùng A Văn có thể sống sót, rốt cuộc những ngày tháng đen tối đó trong cái nơi tràn ngập thân ảnh tang thi có A Văn cùng Hồ Trinh làm bạn vượt qua thời gian rất dài rất dài, nhưng An Nhiên cảm thấy mình không đi tìm Hồ Trinh cùng A Văn, thì nàng phải đeo cảm giác áy náy gì.

Vì rốt cuộc Hồ Trinh và A Văn không phải trách nhiệm của nàng.

Giọng nói của nàng vừa rơi xuống thì tiếng chuông vang dội bị gõ lên từ vọng tháp cao nhất của Bách Hoa thành, biểu tình của nàng và Chiến Luyện đều rùng mình, phía Nam có công kích.

Bách Hoa thành vừa mới hoàn thành xây dựng xong trong khoảng 2-3 tháng, tại 2-3 tháng này, toàn bộ bốn phía Đông Tây Nam Bắc hoặc động vật biến dị công kích ở dưới nền đất đều bị Nhục hoa giải quyết, mà tang thi hệ mộc nếu có xuất hiện ở Bách Hoa thành này thì cũng tương đối dễ dàng giải quyết.

Bởi vì trong thành, căn bản không có thực vật bình thường, tất cả đều là bộ rễ của Nhục hoa cùng với Cầu Gai Béo được gieo trồng lại một lần nữa trên nóc nhà An Nhiên.

Cho nên nếu có tang thi hệ mộc xuất hiện ở trong thành, phần lớn chúng đều tứ cố vô thân, rất dễ dàng giải quyết.

Vì thế hầu như vọng tháp từ trước tới nay đều chưa từng bị gõ vang.

An Nhiên tiếp nhận lấy Oa Oa từ trong lòng ngực Chiến Luyện, Chiến Luyện thì nhanh chóng xoay người chạy tới tường thành, bên trong thành những đứa trẻ hơi lớn một chút, cầm chiếc đồng la trong tay, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm gõ la.

"Dị năng giả lực lượng tập hợp, dị năng giả lực lượng tập hợp, phía Nam yêu cầu chi viện, phía nam yêu cầu chi viện, cảnh giới, cảnh giới."

Phía sau mông đứa nhỏ cầm đồng la là một chuỗi tiểu hài tử chạy theo, mọi người xem công kích ở phía Nam kia giống như ăn tết, trên mặt mỗi đứa nhỏ không phải sợ hãi mà là tràn ngập hưng phấn!

--------------------------------

729. Bách Hoa bị tiêu diệt

Rất nhiều dị năng giả lực lượng đang ở trong phòng nghỉ ngơi hay là đang làm việc hoặc đang trồng trọt còn không thì đang bày hàng buôn bán lập tức cởi áo sắn tay, sôi nổi rời đi nơi đang ở, chạy về phía tường thành phía Nam, phía dưới tường thành, Vương Uy cùng Lương Tử Ngộ đã lái một chiếc xe vận tải lớn tới đây.

Xe ngừng ở chân tường, hai người nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe ra, lấy từ bên trong từng bộ từng bộ quần áo phòng cháy chữa cháy phân phát cho những dị năng giả lực lượng đang đứng chờ ở dưới tường thành.

Trên bức tường, Trương Bác Huân cùng Vân Đào đã sớm ở vào chỗ, phía sau Vân Đào là Hằng Hằng, hai người phân công hợp tác, tổ chức nhóm dị năng giả lực lượng đã vào chỗ, thao túng những khẩu pháo bắn đao.

Loại pháo này là do chính Chiến Luyện sáng tạo và cải tiến ra, bởi vì nguyên liệu để chế tạo đạn pháo tương đối khuyết thiếu cho nên hắn cùng với Lạc Phi Phàm nghiên cứu rất lâu, làm một cái loan đao cực kỳ tinh xảo vừa sắc bén lại khổng lồ, có thể dùng cung tiễn bắn ra, chém bay thân thể địch nhân rồi sau đó có thể thu về.

Này tương đương với việc đem vũ khí lạnh dùng thành vũ khí nóng.

Dần dần, ở đường chân trời phía xa, có mấy chiếc xe vội vàng vọt lại đây, đó là những người qua đường, họ tao ngộ nguy cơ, hốt hoảng đào tẩu.

Mà phía sau bọn họ, là một mảnh thực vật xanh biếc đang sinh trưởng tới đây, cây cối hai bên đường nhanh chóng sinh trưởng, uốn lượn, giương nanh múa vuốt vươn ra những chạc cây màu xanh thẫm về phía Bách Hoa thành.

"Có tang thi hệ mộc."

Trên vọng tháp Trần Triều Cung nhìn qua ống nhòm, nói với thuộc hạ cùng với Bàn Tử người đang dẫn hắn tới tham quan, khuôn mặt mỗi người thuộc hạ của Trần Triều Cung đều thay đổi, có người lớn tiếng hỏi:

"Các ngươi không cần lửa hay sao?"

Tang thi hệ mộc sợ lửa nhất, cho nên phần lớn các căn cứ lúc đối phó với tang thi hệ mộc, trừ bỏ dọn dẹp sạch sẽ thực vật trong căn cứ ra, thì cũng dùng tới hỏa lực để công kích.

Theo âm thanh của thuộc hạ của Trần Triều Cung phát ra, trong Bách Hoa thành cũng truyền ra từng đợt từng đợt rối loạn, mọi người ghé vào vọng tháp nhìn xuống bên trong thành, ở những nơi bất đồng, có người xuất hiện trạng thái cuồng loạn, nhân số cuồng loạn còn tương đối nhiều, nhìn giống như mọc lên như nấm.

Trần Triều Cung hoảng hốt.

"Chúng ta đi thôi!"

Bách Hoa thành bị tiêu diệt mất! Người cuồng loạn kia phi thường giống như dị năng giả hệ mộc đang trong trạng thái bị tang thi hệ mộc khống chế, Bách Hoa thành này nơi nơi đều là hoa hoa thảo thảo, Bách Hoa thành này sẽ bị tiêu diệt, không có đạo lý nào khác.....

Kết quả, Trần Triều Cung còn chưa kịp nhích người tìm kiếm con đường chạy trốn thì những người cuồng loạn kia đã bị bắt được, bị người bên cạnh dùng các loại phương pháp như buộc chặt lại, gõ hôn mê hay dùng phương thức nào khác, dù sao nhìn dáng vẻ như không còn rối loạn trong phạm vi lớn, rối loạn bên trong dị năng giả hệ mộc cũng đã được giải quyết.

Toàn bộ thành trì hoa hoa thảo thảo bị lâm nguy đã bất động, thực ổn định!

Biểu tình của Bàn Tử nhàn nhạt giống như đã quá quen với việc dị năng giả hệ mộc bị cuồng loạn, hắn nhún nhún vai, trả lời vấn đề lúc trước của thuộc hạ Trần Triều Cung đưa ra.

"Vì sao không dùng lửa sao? Cái này ta không rõ ràng lắm, ta mặc kệ cái đó."

"Vậy ngươi quản cái gì?"

Trần Triều Cung cau mày, dừng ý chạy trốn lại, hắn nghiêng đầu, quay trở lại vị trí đang đứng, kỳ quái nhìn Bàn Tử.

"Ngươi là thủ lĩnh của căn cứ, lại không biết căn cứ mình dùng phương thức gì chống lại công kích bên ngoài hay sao?"

-----------------------------

730. Tiếng huýt gió kỳ quái.

"Không, ta không phải thủ lĩnh của căn cứ."

Bàn Tử lắc đầu.

"Bách Hoa thành chúng ta không có thủ lĩnh, ta chỉ lo về phần phân phối cùng thống kê, còn có tiếp đãi các ngươi người không rõ ý đồ tới đây."

"Cái gì kêu phân phối cùng thống kê?"

Có người mang ý tìm hiểu hỏi Bàn Tử, tuy rằng trước đó, bọn họ ôm một loại không quá hữu hảo tới Bách Hoa thành, thậm chí mang thái độ gần như cừu hận tới, nhưng sau đó khi tới nơi này hết thảy mọi thứ như làm điên đảo tưởng tượng của mọi người

Cho nên kỳ thật có người đối với việc cấu tạo của Bách Hoa thành còn cảm thấy hứng thú.

"Căn cứ Kim Môn các ngươi không phải có rất nhiều gian tế nằm vùng ở nơi này của chúng ta hay sao?"

Bàn Tử cười cười cảm thấy đứng có chút mệt, nên tìm cái ghế, đặt mông ngồi xuống.

"Bọn họ không nói cho các ngươi, ta văn không được võ cũng không xong sao?"

Lúc trước Trần Triều Phát còn để lại không ít dư đảng bên trong nhóm người sống sót ở Đại phú hào, nhưng rốt cuộc ai là dư đảng ai cũng không rõ, cho nên những người này hiện giờ đều ở bên trong Bách Hoa thành, giống mọi người sinh hoạt bên trong.

Người ở Bách Hoa thành đều biết được, nơi này không có thủ lĩnh, Bàn Tử nhìn như đang quản lý nhưng thực tế hắn chỉ lo thống kê sở trường đặc biệt cùng dị năng của mỗi người, sau đó phân công họ đi nơi nào làm việc gì mà thôi.

Dị năng giả, phân ra dị năng lực lượng, dị năng ngũ hành cùng dị năng đặc thù những người này có người thích chiến đấu cũng có người không thích.

Chức năng của Bàn Tử chỉ là biết rõ ràng về sở thích của bọn họ, không thích chiến đấu thì hắn quản lý, thích chiến đấu thì hắn thống kê danh sách sau đó trực tiếp ném cho Vân Đào, từ đây hắn chẳng quan tâm nữa.

Ở bên Vân Đào những người thích chiến đấu kia, trước tiên sẽ bị thao luyện, thao luyện, sau đó sẽ đưa cho Lạc Phi Phàm tẩy não họ, như Bách Hoa thành là nhà của chúng ta, mỗi người yêu quý nói, ta vì Bách Hoa thành mà chết, là cái chết có ý nghĩa, là cái chết quang vinh linh tinh gì đó.

Chuyện này là chuyên môn từ trước mạt thế của Lạc Phi Phàm.

Tẩy não xong, Chiến Luyện sẽ căn cứ năng lực lớn nhỏ của từng người, bố trí ra một đội ngũ, trong đó nhặt ra những người lợi hại nhất, tinh anh nhất, tạo thành một đội ngũ, do Chiến Luyện trực tiếp lãnh đạo, còn lại do Trương Bác Huân quản lý.

Đương nhiên, đội ngũ kia là một phòng tuyến cảnh giới, Bàn Tử mặc kệ, cũng không quản được, vậy càng miễn bàn đến phòng tuyến cảnh giới sau lưng, như trong bất cứ xó xỉnh nào trong Bách Hoa thành này cũng như hai bên triền núi của hai tòa núi lớn đang nuôi dưỡng hai con quái vật khổng lồ kia.

Khi nào An Nhiên xuất hiện thì xem tâm tình của nàng, khi nào thả Nhục hoa của nàng đi ra càng phải xem tâm tình của nàng.

Mà trừ bỏ Nhục hoa của An Nhiên còn có Cầu Gai Béo, bên cạnh đó còn có Tiểu Bạc Hà một đại sát khí như vậy.

Cho nên chức năng của Bàn Tử, chỉ như vậy không hơn, người khác hỏi hắn về vấn đề chiến lược hay chiến thuật gì đó, hắn một mực không hiểu, thật sự là không hiểu a.

Sắc mặt Trần Triều Cung cứng lại, nghe lời Bàn Tử kia ý tứ tựa hồ đã rõ như lòng bàn tay thân phận của hắn, hắn cười cười thản nhiên chưa nói lời nào dư thừa, che dấu mục đích hắn tới đây.

Hắn phân tích lời nói của Bàn Tử cùng những tin tức mà dư đảng ở trong Bách Hoa thành cung cấp cho hắn, hắn phỏng đoán Bàn Tử này có thể là thủ lĩnh con rối của căn cứ này, cho nên căn cứ Kim Môn muốn bàn bạc với Bàn Tử về muốn Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc, rốt cuộc có thể thành công hay không đây?

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên trên không trung của Bách Hoa thành vang lên một tiếng huýt gió kỳ quái, phía ngoài cửa thành Nam, đám cây cối đang giương nanh múa vuốt lập tức an tĩnh lại, nhánh cây cũng không sinh trưởng hướng về Bách Hoa thành nữa, thực vật bình thường phía chân trời cũng không còn lan tràn nữa.

Dần dần, lộ ra một loạt bóng người.

-----------------------------------

731. Thể tích hiện giờ của Nhục Hoa

"Là âm thanh gì vậy?"

Trần Triều Cung ở trên vọng tháp lại hỏi Bàn Tử.

"Nghe nói, có người ở nơi này của các ngươi, có nuôi dưỡng một con quái vật, quái vật này to lớn như một tòa nhà, có thể phát ra tiếng huýt gió đúng không?"

Hắn đang dò hỏi Bàn Tử, Bàn Tử cũng đang phân tích lời nói của Trần Triều Cung, toàn bộ đao quang kiếm ảnh đều bị hai người giấu dưới những câu giao lưu nhìn tựa hồ như bình đạm này.

Từ lời nói của Trần Triều Cung, Bàn Tử có thể biết được gián điệp kia, hoặc có thể là một đám người đã từng cư trú ở trong biệt thự ở Hà Tây.

Cái gọi là quái vật to bằng một tòa nhà chính là nói về Nhục hoa đi, nhưng tin tức kia đã quá hạn quá lâu rồi, thể tích hiện giờ của Nhục hoa ..... một lời khó có thể nói hết a.

Bàn Tử hắn chưa từng thấy qua, hắn cũng vô pháp tưởng tượng a.

An Nhiên cũng không nói với bất luận kẻ nào Nhục hoa sau này thế nào, từ khi nó xuất hiện bên trong đại phú hào ra, Nhục hoa chưa từng xuất hiện lại, kỳ thật cũng không có không xuất hiện, trong Bách Hoa thành này, làm gì có nơi nào không xuất hiện bóng dáng của Nhục Hoa đâu?

Bất quá mọi người không biết mà thôi, có người chính mắt nhìn thấy Nhục hoa thì chỉ coi Nhục Hoa có thể tự do hành tẩu, thể tích to bằng phòng ở sao, nó đang mai phục ở ngầm đâu đó a!

"Có một người như vậy."

Bàn Tử cúi đầu, cười có chút khiêm tốn.

"Là một người phụ nữ, căn cứ Kim Môn các ngươi, không tới mức so đo với một người phụ nữ đi."

"Người đàn bà kia đã giết đệ đệ ta."

Biểu tình trên mặt Trần Triều Cung nhàn nhạt, cảm giác có chút mệt mỏi, làm Bàn Tử không phân biệt được trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

Vì thế lời nói của Bàn Tử bắt đầu không khách khí.

"Không phải ta nói bừa chứ kỳ thật đệ đệ ngươi cũng nên giết đi, hắn đã điên tới độ hết thuốc chữa rồi, muốn giết toàn bộ chúng ta, hắn không nên bị giết sao?"

Người phía sau lưng Trần Triều Cung xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ, có người đang bắt đầu tích tụ dị năng trong tay, nhìn dáng vẻ muốn ra tay với Bàn Tử.

Trần Triều Cung lại vẫy vẫy tay, nói với Bàn Tử:

"Tiểu Phát, mấy năm nay nghiên cứu nhân tính, thật ra cũng tự đem mình nghiên cứu tới điên cuồng, nhưng chuyện ân ân oán oán này, cũng chưa phải thời điểm thanh toán, trước khi tới đây, ta cũng đã gửi thư cho căn cứ của các ngươi, hy vọng dĩ hoa vi quý, các ngươi ở phòng tuyến phòng thủ ở phía Nam đối với nhân dân cùng tài sản người phương Bắc có tác dụng quan trọng nhất."

Dừng một chút, Trần Triều Cùng dùng chất giọng đặc trưng của hắn nói thêm:

"Mà mục đích chuyến này tới của ta, là việc tư, muốn mang Đường Ti Lạc về căn cứ Kim Môn để sinh sản, cùng với thực hiện di nguyện của Ngô lão tiên sinh, là tiếp Ngô Tư Miểu về căn cứ Kim Môn, hảo hảo sinh hoạt."

"Nói qua nói lại, thì các ngươi không phải đánh chủ ý tới kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu hay sao? Vấn đề là Ngô Tư Miểu cũng không biết kho tài nguyên kia ở đâu?"

Bàn Tử cười hì hì, vung hai tay ra, căn bản không động dung chút nào với những lời nói lúc trước của Trần Triều CUng, nói trắng ra là, trước khi mạt thế Bàn Tử này cũng đã quen người lừa ta gạt, hắn liếc một cái cũng có thể nhìn ra được Trần Triều Cung này là người đồng đạo, đem sự việc nói tới đường hoàng như vậy, kỳ thật mục đích đơn giản là kho tài nguyên phục vụ chiến đấu a.

Ở trước mặt kho tài nguyên kia, Đường Ti Lạc chỉ là nhân tiện thôi.

"Không tin được, Ngô Tư Miểu ở trong tay các ngươi còn chưa có chết đi?"

"Hắn ở trong tay chúng ta là không sai, các ngươi cũng có thể gặp hắn, chờ trận công kích này kết thúc, các ngươi muốn mang hắn về căn cứ Kim Môn thì cứ mang đi đi."

Tư thái của Bàn Tử thập phần bằng phẳng, phảng phất như hiện tại hắn có thể đem Ngô Tư Miểu tới đây làm Trần Triều Cung hỏi Ngô Tư Miểu một chút, rốt cuộc những kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu nó nằm ở nơi nào.

---------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play