596. Giống như không bằng đại phú hào

"Nhóm thủ lĩnh ở đại phú hào thật sự muốn giết chúng ta sao?"

Hỏi chuyện là một tiểu đội trưởng ở phía sau Chu Chính, bất quá hiện tại binh lính trong tay hắn đã sớm chạy trốn không còn mấy, dư lại khoảng 2-3 người, lúc này cũng dìu già dắt trẻ tất cả đều bị Lạc Phi Phàm đưa tới Hà Tây.

Hắn giống Chu Chính trên mặt có sự bi thương dày đặc, trước khi mạt thế tới bọn họ vì quốc gia, sau khi mạt thế tới bọn họ vì căn cứ Diệu Dương, không chỉ cống hiến lên mồ hôi còn có công sức cùng máu và nước mắt, hiện tại đại phú hào kia, nói trở mặt liền trở mặt, chỉ vì bọn họ che dấu chút sự tình về Hà Tây thôi hay sao?

Mọi người chẳng qua đều vì để sống, bọn họ thu củi lửa của Lạc Phi Phàm để sống sót, Bàn Tử ở Hà Tây này lăn lộn nhiều như vậy, mua bán củi lửa cũng chỉ vì sống sót, tại sao người ở đại phú hào đều cho rằng đây là chuyện lớn gây họa khó lường?

Còn đến trình độ người chết ta sống chứ?

Bọn họ đều không thể lý giải, nhìn Lạc Phi Phàm, trong mắt mỗi người đều có nước mắt.

Sắc mặt Lạc Phi Phàm trầm trọng gật gật đầu, mang theo ý xin lỗi.

"Là chúng ta liên lụy đến các ngươi, vốn dĩ những nguy hiểm này không có quan hệ gì tới các ngươi, chúng ta đích xác nghe được Trần Triều Phát hạ sát lệnh đối với các ngươi, cho nên mới khẩn cấp tới đón các ngươi trốn đi, xin lỗi, chỉ có thể làm các ngươi ủy khuất."

Nguyên lai là Trần Triều Phát muốn giết bọn hắn!

Trên mặt mấy người Chu Chính hiện lên thần sắc hiểu rõ, biểu tình mỗi người đều bi thương đồng thời lại lý giải, nếu là do Trần Triều Phát nói thì đúng là thật sự rõ ràng, theo đồn đại thì Trần Triều Phát là một người rất biến thái a.

"Lạc đội trưởng, ngài đừng nói như vậy, chúng ta ai cũng không nợ ai a."

Chu Chính bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại tiếp tục nói với Lạc Phi Phàm:

"Chuyện này, trái lại, ngài còn cứu chúng ta, mấy người chúng ta đều đã bị căn cứ vứt bỏ, đối với đại phú hào mà nói, chúng ta chỉ là người dư thừa, nếu, ta nói là nếu, Lạc đội trưởng không chê, thì để cho chúng ta góp chút tâm lực ở Hà Tây đi."

"Các ngươi muốn thay người ở Hà Tây phòng thủ sao?"

Lạc Phi Phàm sửng sốt, trên mặt có chút ý cười:

"Kỳ thật không cần...."

Sau đó nghĩ lại, sợ Chu Chính cho rằng bọn họ không được An Nhiên và Chiến Luyện tín nhiệm, hắn quay đầu lại nhìn Chiến Luyện, hỏi:

"Ngươi hỏi vợ của ngươi xem nàng có thể để cho bọn người Chu Chính làm chút gì không?"

Chiến Luyện nghe vậy, bất đắc dĩ, thật tình Hà Tây không cần phòng thủ a, ngay cả thủ vệ cảnh giới cũng không cần, vì thế ngẩng đầu lên, nhìn mấy người Chu Chính, hơi hơi mỉm cười nói:

"Về phương diện phòng thủ, chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt, đều do vợ của ta phụ trách, chuyện này phải hỏi nàng, bất quá nơi này của chúng ta thiếu rất nhiều quân nhân, bảo hộ cho những người già phụ nữ và trẻ em, không biết việc này các ngươi có nguyện ý hay không?"

"Đem công tác phòng thủ giao cho một người phụ nữ hay sao?"

Mấy người đàn ông có chút không thể tưởng tượng nhìn Chiến Luyện, không phải nói Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đều thuộc binh chủng thần bí nào đó hay sao? Điều này.... tại sao cảm thấy có chút nhược trí a?

Cảm giác như Hà Tây này đối với việc coi trọng cảnh giới phòng thủ còn không bằng đại phú hào???

Bất quá bởi vì thật sự đã cùng đường, nên mấy người Chu Chính không dám biểu hiện quá rõ ràng, thấy Chiến Luyện nhún vai không trả lời, bọn họ cũng không tiếp tục hỏi.

Đại khái bởi vì thời tiết giá lạnh, ai cũng không xem việc tuần tra phòng thủ trở thành việc quan trọng đi.

Chiến Luyện an bài mấy người này đi bảo hộ những người già, phụ nữ và trẻ em, mấy người liền gật đầu đồng ý, sau đó hàn huyên rất nhiều rồi Chu Chính mang theo mấy người kia ra ngoài, trước tiên bọn họ muốn tìm biệt thự để ở rồi tìm Bàn Tử báo tin.

--------------------------------

597. Thiện ý từ một hộp bánh quy

Bọn họ vừa mới đi ra cửa, liền thấy trên lớp băng dày, một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, rất cẩn thận đi tới, vừa thấy Chu Chính, đôi mắt người phụ nữ kia sáng lên, cười cười chào hỏi với Chu Chính.

"Hi, là ngươi a, xin chào!"

Chu Chính nhìn thoáng qua người phụ nữ này, xác định hắn không quen biết!

Nhìn vẻ mạt mờ mịt của hắn, An Nhiên không thể không tiếp tục nói:

"Ngươi không nhớ ta a, lúc ấy chúng ta còn ở đường hầm, ngươi cho ta một hộp bánh quy a."

"Nga ~~~" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ.

"Ta nhớ ra rồi, hình như là có chuyện đó, đứa nhỏ có khỏe không?"

Chỉ là tùy tay bố thí một hộp bánh quy ra ngoài mà thôi, lúc ấy Chu Chỉnh chỉ cảm thấy người phụ nữ ôm theo đứa nhỏ thật đáng thương, đứa nhỏ cũng đáng thương, không có ý gì khác, lại được người phụ nữ này luôn nhớ tới, việc đó làm người khác cảm động như vậy sao?

An Nhiên gật đầu, cười cười, tràn ngập thiện ý với Chu Chính:

"Cảm ơn, đứa nhỏ khá tốt a, sau này ngươi ở đây sao? Được a, về sau có gì nguy hiểm, trực tiếp tới tìm ta, người khác ta không đảm bảo nhưng thiện ý từ một hộp bánh quy ta sẽ trả lại."

"Ha hả, nói quá lời rồi, nói quá lời rồi."

Hắn gật đầu có lệ rồi nói mấy câu sau đó mang theo đám đàn ông đi rồi, hắn vẫn chưa để lời nói của người phụ nữ này trong lòng, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có thể đưa cho hắn đồ tốt gì.

Cái gì mà thiện ý từ một hộp bánh quy? Đó là gì chứ? Có thể trả bánh quy về hay sao? Không phải Chu Chính chướng mắt, mà là tại thời tiết giá rét như này, lại ở cái thế đạo động bất động mở miệng ta là muốn giết người, hộp bánh quy thì có lợi ích gì chứ?

Mấy người Chu Chính giờ khắc này còn có nhiều chuyện quan trọng hơn, trong nội tâm bọn họ, có thấp thỏm với tương lại, còn có oán niệm đối với đại phú hào, không rảnh có chút liên quan gì tới An Nhiên.

An Nhiên thì vẫn luôn nhìn bóng dáng của mấy người quân nhân đội Chu Chính họ dần dần biến mất ở cuối đường tuyết trắng, tấm lưng kia tràn ngập tang thương cùng bi thống, làm người ta cảm thấy tại cái mạt thế to lớn như thế này, tiểu nhân vật như bọn họ để sống được thì phải nhận cỡ nào là bất đắc dĩ và bi ai.

Đặc biệt là những người quân nhân, trong lòng họ vô tư nhưng vận mệnh thì không tốt, rơi vào tay những người lãnh đạo có tâm, thì tâm tình trong lòng họ còn có thể tiếp tục sáng lên ấm nóng lên để tiến về trước, nhưng nếu rơi vào tay nhóm lãnh đạo như căn cứ Diệu Dương này, thì như Chu Chính, giống là một chú chó trông cửa cũng không có gì khác nhau cả.

Hơn nữa là một chú chó trông cửa mà tùy thời tùy chỗ muốn là giết.

Nàng thở dài, ôm Oa Oa đi vào biệt thự. Ở trong bếp, Chiến Luyện nghe được động tĩnh của nàng, lập tức ra đón, duỗi tay ôm lấy Oa Oa, ôn như hỏi:

"Đóng vai người sai vặt xong nhanh như vậy sao?"

Oa Oa có vài ngày không được ra cửa, hôm nay ở nhà gào lên như quỷ khóc sói gào, như thế nào cũng phải ra ngoài chơi, An Nhiên vô pháp, đành ôm Oa Oa đi ra mấy căn biệt thư ở cách vách, ra ngoài dạo đến bây giờ mới về.

Nàng nghĩ phải cho Oa Oa tìm thứ đồ chơi mới gì đó, nếu không mỗi ngày muốn đi ra ngoài dạo, trời lạnh tuyết rơi nhiều như vậy, dạo cái gì mà dạo?

Không bằng để cho Chiến Luyện tu bổ một khối băng, sau đó mang Oa Oa ở trên băng chơi.....

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng An Nhiên lại hỏi:

"Vừa rồi ta nhìn thấy Chu Chính, đó chính là Chu Chính đi? Các ngươi nhanh như vậy đã đón bọn họ về tới?"

"Không đón về, đêm nay Chu Chính liền mất mạng."

Chiến Luyện bế Oa Oa lên, vừa nắm lấy tay An Nhiên, vừa cười đi về phòng khách:

"Hắn đối với việc một mình ngươi phụ trách cảnh giới có chút hoài nghi a."

"Ta cũng không muốn phụ trách a."

An Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, thật sự nàng không muốn phụ trách cảnh giới an toàn của Hà Tây, nhưng mà, nói thế nào nhỉ, có người đến gây rối, còn Cầu Gai Béo phải ăn gì đó, nàng có biện pháp nào a?

-----------------------------------------

598. Đem khu biệt thự này chôn xuống

An Nhiên nghĩ, cũng không thể thả Cầu Gai Béo ra ăn đám người già phụ nữ trẻ em đi.

Băng thiên tuyết địa như thế này, thực vật biến dị sống cũng rất gian khổ a, trừ bỏ ăn thịt người ra cũng không có thứ khác cho nó ăn.

Nhưng những người tới gây rối cũng không quá nhiều, An Nhiên còn phải khống chế Cầu Gai Béo, không thể người nào đến cũng ăn được, thân là thực vật biến dị, vẫn phải chú ý tam quan một chút a.

Cho nên ở Hà Tây này, lớn có một chút như vậy, một con Cầu Gai Béo thủ một khu biệt thự là quá quá đủ rồi.

Người khác cũng không cần làm điều thừa, chạy ra phòng thủ cho Hà Tây đi.

Hiện giờ, ở Hà Tây hơi nhốn nháo một chút là bởi vì đám quân nhân như Chu Chính gia nhập, trong tay Bàn Tử lại nhiều thêm không ít dị năng giả lực lượng đi, tuyết càng ngày càng dày, băng cũng càng ngày càng dày, rất nhanh, việc dọn tuyết đi đường không được thông rồi.

Bởi vì đại tuyết đã đem toàn bộ khu biệt thự này chôn xuống, nếu lái xe từ trên cầu đi xuống tiến vào Hà Tây, đâu còn thấy được bóng dáng khu biệt thự nữa? Phóng tầm mắt nhìn lại đều chỉ thấy một vùng đất đầy tuyết bằng phẳng, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một cái nóc biệt thự, nhưng cũng sắp bị chôn vùi trong gió tuyết, phỏng chừng nóc nhà cũng rất nhanh sẽ biến mất đi.

Vân Đào ra chủ ý cho Bàn Tử, dứt khoát, đừng quét tuyết gì nữa, thời tiết ác liệt như vậy, còn không bằng để ông trời chôn khu biệt thự này xuống nền tuyết đi.

Chôn xuống che lấp hết, ở dưới lớp băng tuyết này, đào mấy cái đường hầm dưới băng, mọi người sống ở dưới tầng băng, như vậy gió không thổi xuống, tuyết không rơi vào, lại có thể vui vẻ ra cửa rồi.

Nghe Vân Đào nói xong, Bàn Tử chấp nhận thật sâu, không còn vội vã gọi người ra ngoài quét tuyết nữa, mà phái toàn bộ dị năng giả lực lượng có ở trong tay, bắt đầu đào đường hầm, mỗi một căn biệt thư đều bị chôn dưới lớp băng tuyết, vậy dọn dẹp thanh trừ ở phụ cận biệt thự, cũng không đâm thủng mặt băng ở trên, mà trực tiếp đào ở gò tuyết phía dưới, mở thông đạo, còn có làm một ít lỗ thông gió.

Cứ như vậy, từ bên ngoài nhìn vào Hà Tây, thấy toàn bộ biệt thự ở Hà Tây này qua vài ngày đã biến mất khỏi tầm nhìn của nhân loại, muốn đi vào khu biệt thự, cũng chỉ có thể đi vào một cửa động bị tuyết che phủ, bên trong động ánh sáng rất tối, càng dưới lớp tuyết sâu thì càng tối, có nơi duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có thể sờ soạng một cái chốt mở, mở ra bóng đèn ở ven đường để chiếu sáng.

Bóng đèn này là từ một cửa hàng tạp hóa tìm ra, Chiến Luyện lại kéo mấy cái dây điện, đấu tiếp vào nồi hơi phát điện, sau đó kéo một vòng đường hầm, cách một khoảng lại làm một cái nồi hơi, phân phó người chuyên môn cho củi lửa để phát điện, vì vậy trong đường hầm đều cảm thấy ấm áp.

Bởi vì phong tuyết, nên lớp băng mỗi ngày sẽ dày hơn một chút, mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ phụ trách khơi thông lỗ thông gió ở nhà mình, nếu không có thể sẽ bị ngạt thở trong động tuyết này.

May mà hiện tại dị năng giả lực lượng cũng nhiều, phần lớn đã thăng cấp nên một đấm đều có thể đục một cái lỗ thông gió, việc làm cũng rất nhẹ nhàng, cho nên việc làm lỗ thông gió này không cần phải phái người đến phụ trách, người trong nhà mình đều có thể làm được.

Lại nói về cửa vào của động tuyết, có thể chừa một chiếc xe đi vào, tuy rằng trong động khá rét lạnh nhưng chung quy không bằng việc bị gió tuyết bên ngoài đánh lên, cho nên độ ấm trong động ngược lại cao hơn một chút so với bên ngoài.

Nhưng Bàn Tử này cũng nuôi thả đám thuộc hạ, trừ những dị năng giả lực lượng hắn phái ra đào đường hầm chính ra thì, còn để các nhà các hộ đào loạn đường hầm, mọi người muốn đi chỗ nào thì tự đào đường hầm qua chỗ đó, cho nên cũng chỉ có cửa vào của khu biệt thự là hơi rộng một chút còn trong đường hầm thì độ rộng lớn nhỏ không đồng nhất.

------------------------------------------------------------

599. Quái vật lớn nhất

Ngươi có năng lực thì đào đường hầm ra bên ngoài rộng một chút, nhiều lỗ thông gió hơn, không có năng lực thì đào hẹp một chút, đừng nói đi xe vào, chính là người đi bộ đề phải nghiêng người hoặc cúi người a.

Cho nên nơi này, nếu không phải người quen cửa quen nẻo thì căn bản không rõ phương hướng, người mới tới, vào mê cung dưới băng tuyết này cũng chỉ có thể chờ người nào đó đi qua nhờ hắn hỗ trợ dẫn mình tìm được đường chính xác đi về.

An Nhiên cũng có hứng thú, để Chiến Luyện đào một cái sân, trên đầu là một tầng băng tuyết thật dày, chọc mấy cái lỗ thông gió, mang Oa Oa theo ở trong sân trượt băng a.

Oa Oa thì bò ở trên băng, An Nhiên lại nhờ Chiến Luyện làm cho nàng một đôi dày trượt băng.

Đường hầm nhà nàng khá rộng rãi, bởi vì trong nhà có ba dị năng giả lực lượng a, Vân Đào, Lương Tử Ngộ, cùng Vương Uy, ba vị này mỗi người đều có thể bằng một tay nhấc lên một chiếc xe vận tải lớn, mà ba người hợp sức phỏng chừng có thể đẩy đổ một tòa nhà đâu.

Cho nên ba người này mỗi ngày không có việc gì làm sẽ đi đào đường hầm, đặc biệt là Vân Đào, hắn đặc biệt thích nghiên cứu mấy cái địa hình linh tinh gì đó, hắn vẽ một cái bản đồ đường hầm trong khu biệt thự, đưa cho Bàn Tử một bản, miễn cho Bàn Tử này lạc đường trong đoạn đường hầm lung tung rối loạn này.

Lại qua mấy ngày sau, Oa Oa đã có thể bám vào vật gì đó, tự mình đứng lên, kỹ thật trượt băng của An Nhiên cũng càng ngày càng tốt, mấy người phụ nữ thường xuyên qua nhà chơi vì việc đào đường hầm mà chưa thấy bóng dáng, làm An Nhiên thật vất vả mới an nhàn được vài ngày, hôm nay lại tìm thấy đường, sáng sớm.... cũng không biết là sớm hay muộn nhưng dù sao tỉnh ngủ liền tới.

An Nhiên đành đứng trên mặt băng trong sân, đối với cửa phòng đang mở rộng hô lên:

"Triệu Như, người tìm ngươi nói chuyện phiếm tới rồi, mau ra tiếp khách"

"Ha Hả, An Nhiên ngươi thật hài hước a!"

Trong số những người phụ nữ đi tới có người che miệng cười.

"Chúng ta cũng có thể tới tìm ngươi nha, không phải mỗi lần đều tới tìm Triệu Như."

"Đúng vậy, An Nhiên, giày trượt băng này của ngươi cũng thật thú vị...."

Mấy người phụ nữ bắt đầu mồm năm miệng mười hàn huyên với An Nhiên, An Nhiên đứng ở trong sân lẳng lặng nghe, các nàng hỏi nàng cái gì nàng liền đáp cái đó, giống như lúc trước khi mang thai Oa Oa, đi bộ trong tiểu khu.

Kỳ thật nàng cũng không phản cảm việc những người phụ nữ đến nói chuyện phiếm, nhưng những người này, luôn nói chuyện nói chuyện sau dễ dàng đem nàng thành thấy bói a, chốc lát hỏi dưới nền đất có thực vật hay không, chốc lát lại hỏi dưới nền đất có quái vật hay không, làm cho An Nhiên không biết trả lời như thế nào.

Dưới nền đất này khắp nơi đều là thực vật, nhưng phần lớn gốc rễ đều bị chết cóng vì lạnh, nhưng gốc rễ đó không phải không thể lại mọc ra, nhưng vì thời tiết này ác liệt quá mức cho nên không phải thời cơ tốt để giục sinh chúng nó.

Còn về quái vật gì đó thì Cầu Gai Béo của An Nhiên chính là quái vật lớn nhất trong khu vực này a.

"Ngươi còn nghe không? An Nhiên, Đường Ti Lạc kia thực khôi hài, mấy ngày nay, mọi người chúng ta đi xem nàng, nhưng tất cả đều bị nàng tống cổ ra ngoài."

"Thái độ thật kém, nếu không phải vì cha của nàng, chúng ta cũng không muốn phản ứng lại nàng đâu, đã như thế này rồi, còn cho mình là đại tiểu thư hay sao."

"Nhưng Bàn Tử đưa vật tư cho nàng, nàng toàn thu đâu, cũng không biết một mình trốn trong phòng làm ra vẻ gì chứ."

Mấy người phụ nữ nói nói đem đề tài dẫn lên người Đường Ti Lạc.

An Nhiên đứng ở một bên, trên chân dẫm lên giày trượt Chiến Luyện làm cho nàng, nghe cẩn thận, lâu rồi nàng cũng không nghe thấy tin tức gì của Đường Ti Lạc, từ khi ném nàng ta cho Bàn Tử xong, An Nhiên rốt cuộc không quản nửa, lúc này lại nghe thấy tin tức của nàng ta, chỉ cảm thấy mới mẻ.

-------------------------------------

600. Kể lại chuyện xưa.

Quả nhiên ở không một chỗ lâu rồi mọi người sẽ trở nên bát quái, chỉ là một chút việc nhỏ bằng hạt vừng đều trở thành thiên đại tin tức truyền bá ra ngoài.

Đường Ti Lạc này, ở trong phòng làm gì?

"Nàng a, dù sao vẫn luôn không hiểu chuyện như cũ."

Một người phụ nữ trong đó tựa như biết một chút khúc mắc giữa An Nhiên và Đường Ti Lạc, có chút ý vị dẫm lên Đường Ti Lạc trước mặt An Nhiên:

"Từ nhỏ cũng đã kiều khí rồi, người thì cũng đã lõi đời rồi mà cái gì cũng không hiểu, nghe nói lúc trước nàng rất khinh thường ngươi đúng không An Nhiên."

An Nhiên gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói:

"Hình như là vậy, bất quá ta cũng chỉ gặp qua nàng vài lần, cũng không phải việc gì lớn."

"Ai nói không phải việc lớn a?"

Một người phụ nữ khác cũng hứng thú góp chuyện, nàng bám ở tường vây bên ngoài của sân trượt băng cáo trạng với An Nhiên.

"Ngươi cũng không biết trước kia nàng ta khinh thường ngươi như thế nào, nói ngươi và Đào ca hai người đi từ Tương thành đến thôn Thiết Ti đều phải dựa vào Đào ca..... Dù sao ý nói là ngươi không xứng với Chiến đội trưởng."

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua, những lời nói kia không biết bị truyền ra khó nghe như thế nào, Đường Ti Lạc này, thật là nói chuyện không mang não hay sao, cũng không nghĩ, An Nhiên lợi hại như vậy cần phải dựa vào Đào ca hay sao?"

"Khẳng định là nàng ta cố ý bịa đặt về An Nhiên!"

Mấy người phụ nữ lại mồm năm miệng mười nói có chút khó nghe, An Nhiên nhíu nhíu mày, mang chút ý châm chọc nói:

"Tai tiếng này đúng là truyền rất rộng đi."

"Có thế không rộng hay sao? Đường Ti Lạc khi đó năm lần bảy lượt, không lựa lời, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói ngươi cùng Vân Đào như thế nào lại như thế nào, cái lời đồn đại này, không thể không bị truyền khắp hay sao?"

Thanh âm Triệu Như vang lên, nàng ấy vẫn mặc giống như một con gấu như cũ, đứng ở cửa, tức giận nhìn mấy người phụ nữ đứng ở ngoài sân, sảng khoái lại nhanh nhẹn nói:

"Chuyện nào ra chuyện đó, các ngươi đứng lại tiếp tục lan truyền thị phi nữa, lúc ấy đầu óc Đường Ti Lạc thiếu một sợi gân, giọng thì lớn, bất quá nàng ta nói chuyện hay làm việc từ trước đến nay đều không suy xét đến cảm thụ của người khác, đây là sự thật, hiện tại người tới Hà Tây rất nhiều, các ngươi lại nhắc chuyện cũ ở chỗ này, là cố ý tạo ngột ngạt cho An Nhiên hay sao?"

Rất nhiều việc căn bản chỉ là giả dối hay hư ảo, nhưng nếu người người truyền bá ra, theo thời gian lâu rồi nhiều chuyện sẽ để lại ấn tượng trong lòng mọi người, dần dần sẽ tin đó là sự thật.

An Nhiên và Vân Đào là trong sạch, kỳ thật ở trong đội ngũ của Bàn Tử, vẫn có một ít lời bóng gió nói về chuyện này, hơn nữa Chiến Luyện không để bụng, Vân Đào và An Nhiên lại ở cùng một chỗ người khác có nhàn thoại thì cũng không tránh được việc nói quá lên.

Dù sao thì trà dư tửu hậu, không có TV để xem, cũng không có quảng trường để múa hát, thì chỉ còn mấy người lắm mồm thích nói mấy chuyện nhàn thoại đó sao?

Trong tiếng trách mắng của Triệu Như mấy người phụ nữ kia có chút xấu hổ, nhìn An Nhiên với vẻ mạt xin lỗi:

"Thực xin lỗi An Nhiên, kỳ thật chúng ta cũng không có ý gây thị phi."

"Đúng vậy, chỉ là chúng ta không vừa mắt Đường Ti Lạc, nàng a, nàng ta cũng không biết xấu hổ chút đi, lúc trước đi cùng Lôi Giang, như thế nào vứt xuống chúng ta đi rồi, hiện tại không biết xấu hổ mà trở về."

"Ta thấy giữa nàng cùng Lôi Giang cũng không trong sạch, ngươi xem mặt mày nàng kìa, đây là sau khi trải qua chuyện kia mới có bộ dạng hồ ly tinh như vậy."

"Ai da, còn rất dễ chịu đi."

Mấy người phụ nữ lại cười đùa lên, An Nhiên vô ngữ nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Như, không cẩn thận liếc qua thấy Đường Ti Lạc đang mặc một chiếc áo lông vũ dài màu vàng, vẻ mặt đầy yếu ớt đứng ở phía sau mấy người kia.

--------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play