550. Thật sự là quá lạnh

Bàn Tử có thể tự cung tự cấp, bởi vì dân cư bên hắn lớn, nhưng bên An Nhiên thì không được a, bọn họ một đường thu thập vật tư đều xếp trong những khoang thùng sắt, hiện tại xe tải của bọn họ giống như một chiếc xe lửa với nhiều toa tàu, chỉ không chạy trên đường ray mà thôi.

Cho nên nếu bảo An Nhiên nộp vật tư lên trên, nàng trăm triệu lần không muốn, Chiến Luyện thu thập vật tư rất vất vả a.

Nhưng mắt thấy thời tiết càng ngày càng ác liệt, không đi vào căn cứ, nàng sợ sẽ có tai họa gì đó, hoặc sẽ lại đến một đám phiền toái trị không được, hiện tại thực vật của nàng rất lười, đông cứng ở trong đất, học nhân gia người ta ngủ đông a, nếu có một đám động vật biến dị đến với phạm vi lớn, lúc đó càng thêm phiền toái.

"Nếu không, ngươi xem thế nào."

An Nhiên nghĩ nghĩ, nói với Lạc Phi Phàm.

"Chúng ta tìm nơi nào đó, đem vật tư của chúng ta giấu đi."

Đường hầm này không phải bị Bàn Tử đào mấy cái huyệt động hay sao?

An Nhiên đem những khoang thùng xe đặt ở bên trong huyệt động, sau đó lấp kín, dù sao căn cứ cách đường hầm không quá xa, đến lúc đó cần thứ gì kêu Chiến Luyện tới lấy là được.

Lạc Phi Phàm gật gật đầu, chỉ có thể dùng hạ sách này, nói không chừng bọn họ chỉ ở trong căn cứ này được vài ngày, phát hiện căn cứ này không thích hợp, sẽ đi ra, đến lúc đó trực tiếp tới đường hầm này lấy vật tư đi ra.

Mọi người thương lượng kỹ quyết định tốt việc đi vào căn cứ, vì thế thừa dịp bình minh, gió tuyết hơi nhỏ một chút, thì lên xe xuất phát, Bàn Tử an bài mọi người lần lượt xuất phát, đi trước là ai, An Nhiên cũng không rõ ràng lắm, đại khái là người Bàn Tử phái đi thám thính tin tức.

Nhưng mà Bàn Tử lục tục lải nhải các loại chê bai về căn cứ kia, quả nhiên tường thành lũy là do vài tên dị năng giả hệ thổ liên hợp đắp lên, cửa vào đã sớm bị lấp kín, trong cái thời tiết mà tuyết bay đầy trời này, bọn họ cũng không nghĩ sẽ có người đào thông đường hầm, mà người đào là một đội ngũ bình thường với đầy trói buộc đi từ đầu kia đường hầm lại đây.

Cho nên trên tường thành lũy bọn họ không chút để ý mà mở một cánh cửa nhỏ, ước chừng một lần có thể đi vào được hai người, rồi phái vài người lười biếng ở đó chờ đăng ký còn đo nhiệt độ cơ thể gì đó.

Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, Bàn Tử có tâm đối nghịch với căn cứ này nên phân phó xuống, mọi người đều chậm chạp xuống xe, xe đỗ ở gần tường thành, người trên xe, từng người từng ngươi đi xuống, hơn nữa bước chân phi thường thong thả, nếu là bà bầu bụng to, đi hai bước còn phải dừng lại nghỉ một chút a.

Hắn thành tâm thành ý muốn đông chết mấy người đứng ở cửa nhỏ đo nhiệt độ kia.

Cho nên mấy người chờ đăng ký, chờ đo nhiệt độ cơ thể, càng về sau càng không kiên nhẫn, hơn nữa thời tiết thật sự quá lạnh, tay cầm bút đăng ký đều không nghe sai sử, vì vậy dứt khoát không đăng ký nữa, ngay cả đo nhiệt độ đều lười đo, chỉ qua loa nhìn thoáng qua, thấy không có gì dị thường liền cho đi vào.

Đội ngũ với hơn 600 người, mỗi người đều cọ sát chậm chạp, đến buổi tối mới đi vào toàn bộ, người phụ trách đăng ký đều thay đổi vài ca, sau đó đăng ký vật tư, nhưng người trong đội Bàn Tử rất nghèo a, thật sự rất nghèo, tuy rằng một đám người không đến mức gầy trơ xương như que củi nhưng thật sự không có vật tư gì để nộp lên trên, mỗi người chỉ có một cái chăn bông, trên người bọc vài lớp áo vải bông cũ, có cần nộp hay không cần nộp đây?

Nếu không nữa thì chỉ là một chút vật tư cần cho sản phụ cùng đứa nhỏ như băng vệ sinh a, giấy vệ sinh a, sữa bột a, bình sữa a, những thứ đó giao nộp cũng không có ý nghĩa a, người phụ trách đăng ký vật tư mắt sắp trợn trắng lên, mắt hắn trừng lớn nhìn một đám trói buộc lớn như vậy, sự khinh miệt bộc lộ hết ra ngoài.

-----------------------------

551. Căn cứ Diệu Dương

Những người phụ trách đăng ký đó tuy coi khinh thì coi khinh nhưng nếu đứng ở khía cạnh chủ nghĩa nhân đạo thì dù sao cũng không thể nhìn hơn 600 người này bị đông chết ở bên ngoài này được vì vậy tùy tiện đưa mấy chiếc giường sạch sẽ, còn mấy chiếc chăn chưa bóc tem rồi an bài bọn họ đợi trong khu biệt thự gần tường thành.

"Trước cứ như vậy đi, hôm nay quá lạnh, vật tư của chúng ta cũng hữu hạn, các ngươi tự chiếu cố lấy chính mình, muốn chúng ta cung cấp đồ ăn nói thật chúng ta không có, chỉ có thể cung cấp cho các ngươi một mái hiên để che mưa chắn gió thôi, đây cũng là do thủ lĩnh chúng ta đặc biệt phê duyệt rồi."

Người phụ trách rất không kiên nhẫn đối với nhóm người Bàn Tử, cũng không biết từ nhóm trói buộc này từ chỗ nào đến, mạt thế đã trôi qua hơn nửa năm, nhóm người này đều không chút năng lực vậy làm thế nào có thể sống tới bây giờ?!

Cũng là nhóm lãnh đạo cao tầng có thiện tâm nguyện ý tiếp thu đám trói buộc này, nhưng cũng chỉ là tiếp nhận vào thôi, hiện tại trời giá rét, vật tư trong căn cứ vốn dĩ đã khẩn trương, vạn lần không có khả năng trợ giúp cung cấp nhiều cho nhóm người này.

Chỉ hy vọng trận tuyết này qua đi, đứng để bọn họ phải thu hoạch một đống thi thể của nhóm người này trong khu biệt thư là tốt rồi.

Trên mặt Bàn Tử cười hì hì, trong lòng lại mắng MMP, hắn liên tục gật đầu, bày ra tư thái mang ơn đội nghĩa, rồi mang theo nhóm lão nhược bệnh tàn dựng, hai tay trống trơn đi vào khu biệt thự.

Xe ư? Trước đành để đông cứng bên ngoài, xe của bọn họ không lái vào căn cứ, mà người trong căn cứ tạm thời cũng không muốn lái xe tiến vào!

Mấy người An Nhiên phải giấu vật tư cho nên đi ở cuối, nhưng vì đi cùng đám Bàn Tử bị người phụ trách trong căn cứ đem họ trở thành trói buộc nên không chút để ý ném đến khu biệt thự.

Khu biệt thự này ở gần tường thành, lúc trước dựng thành bọn họ men theo khu biệt thự này để dựng lên, bên trong không có người, tất cả chỉ có đám cây cối bị đông chết trong khu biệt thự bỏ hoang này.

Bàn Tử đã mang người của hắn, tùy tiện tìm vài căn biệt thự ở, dù sau khu biệt tự này vừa nhìn đã bị bỏ hoang rất lâu, căn bản không ai quản nhóm trói buộc bọn họ cả.

Bọn người An Nhiên đi vào khu biệt thự thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Phi Phàm vẫn luôn câu thông với nhóm người phụ trách đăng ký trong căn cứ, giống như còn nhét cho mấy túi tinh hạch để cho bọn họ mở lớn thêm một chút cửa, tốt xấu gì cũng nên đưa xe của mọi người đỗ trong khu biệt thư đi.

Sau đó mọi người cũng dần dần rõ ràng trạng huống, khu biệt thự này cùng với nhóm cư dân còn sống sót trong căn cứ cách nhau rất xa, ở giữa có một con sông nhỏ đã đóng băng làm toàn bộ căn cứ phân chia thành hai bên Hà Đông và Hà Tây.

Hà Đông, chính là nhóm cư dân sống trong căn cứ đã thật lâu, hoặc là người địa phương, hoặc là khu vực của nhóm dị năng giả, mà Hà Tây, dùng để sắp xếp những người sống sót mới đầu vào, những người không có thời gian đo cơ thể, hoặc là những người đang phát sốt chờ quan sát cũng sẽ bị an bài ở Hà Tây.

Mà căn cứ này tên là căn cứ Diệu Dương, tại thời tiết mà tuyết lớn bay tán loạn này, tên căn cứ thật là có chút châm chọc đi.

(Diệu dương: là ánh mặt trời)

Hà Tây là vùng đất không người quản lý, điều kiện sinh tồn cực kém, căn cứ cũng mặc kệ việc cung ứng vật tư, trên cơ bản những người ở nơi đây, không phải phát sốt biến thành tang thi thì chính là bị chết đói bị chết cóng.

Cho nên cũng có thể nhìn ra, tại căn cứ Diệu Dương này, ai cũng không đặt nhóm người An Nhiên và Bàn Tử ở trong lòng, đều là một đám trói buộc mà thôi cho bọn họ một vị trí nhỏ chờ chết đã là viên thiên đại nhân từ của căn cứ rồi.

Còn bản đăng ký yêu cầu điền có dị năng hay không, chủng loại của dị năng linh tinh gì đó, Bàn Tử đã phân phó xuống rằng mọi người nhất thiết nói là không có dị năng!!!!!

-------------------------------

552. Không có chút bản lĩnh thì ai tin.

Bởi vì mọi người đều thống nhất ghi "không có" dị năng! Cho nên người đăng ký cũng lười đi đăng ký, ai quản được hắn tên là gì, lý lịch sơ lược như thế nào, dù sao thì đều là một đám trói buộc không có dị năng mà thôi.

Trong lúc An Nhiên đang thu thập biệt thự của chính mình thì có mấy người phụ nữ vào cửa, ngồi trên ghế sô pha bằng da quở trách căn cứ này vô nhân đạo linh tinh gì đó, Triệu Như thì mặc giống như một con gấu, ngồi trên sô pha tán gẫu với đám phụ nữ kia, mà An Nhiên không thích nghe thứ đó, vì vậy để Tiểu Bạc Hà trông Oa Oa, nàng muốn thừa dịp trời còn chưa tối hẳn thu thập phòng ốc cho tốt.

Lúc này, ở phía Hà Đông xa xôi kia, dưới đại tuyết tàn sát bừa bãi, trong một khách sạn năm sao cao cấp với ánh đèn sáng trưng, ca múa thăng bình, tạo cho người ta có cảm giác đang ở thái bình thịnh thế.

Ánh đèn trên sân khâu sáng lạn, vài mỹ nữ chân dài, mặc đồ con thỏ đang khiêu vũ, dưới sân khấu, một đám người ngồi bên chiếc bàn lớn đánh bài hay lắc xúc xắc, trên mặt bàn chồng chất tinh hạch phát ra ánh sáng long lanh, không ít người đứng phía sau, yên lặng rồi hò reo vì chính lão đại của mình.

Có người vội vàng đi vào, nói vài câu với một người đàn ông mặc đồ tây trang tóc bóng mượt ngồi trên bàn chơi bài, trên mặt người đàn ông có chút không để ý gật gật đầu, thuận miệng đáp:

"Dàn xếp tốt là được rồi, không cần xen vào bọn họ, có thể đi từ phía nam đến nơi này, không có chút bản lĩnh thì ai tin a?"

Nếu thật không có bản lĩnh, ở hoàn cảnh sinh tồn ác liệt khôn thì sống ngu muội thì chết, nếu chết thì chết đi, trên đời này còn thiếu người chết hay sao?

Người truyền lời dừng một chút, hắn đúng là người quân nhân đã bố thì cho An Nhiên một túi bánh quy, hắn thấy vị thủ lĩnh mặc tây trang này của căn cứ thật sự không tính toán quản hơn 600 người đáng thương kia, liền đánh tiếng lui xuống.

Vừa mới đi ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông mặc tây trang khác đuổi theo, ngăn cản hỏi:

"Chu Chính, nghe nói căn cứ chúng ta mới tới một đám trói buộc đúng không?"

Người quân nhân kia tên là Chu Chính, trên đầu đội quân mũ che hai bên tai, trên mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, làn da cũng ngăm ngăm, diện mạo rất tầm thường, hắn quay đầu lại, hướng người tên Giang Bằng này gật đầu, rất nghiêm túc trả lời:

"Đều là một ít người thường, lão nhược bệnh tàn dựng nam nữ già trẻ gì cũng có."

"Vậy làm sao bọn họ có thể chạy từ phía nam đến phía bắc được?"

Giang Bằng nhìn Chu Chính cười, biểu tình trong mắt không rõ, nhưng trên mặt chỉ là một mạt lo chuyện bao đồng, tư thái thích hỏi thăm, làm Chu Chính vốn ngay thẳng căn bản không nhìn ra được Giang Bằng hỏi lời này là có ý gì.

Chu Chính dưới ánh đèn sáng ngời lắc đầu thành thật trả lời:

"Nghe nói vốn dĩ bọn họ cũng không phải đi cùng một đường, mà ven đường bị đội ngũ vứt bỏ, sau đó càng tụ càng nhiều, đã ở bên đường hầm kia từ rất lâu, đào rất nhiều ngày, mới đào thông đường hầm, đây cũng là do vận khí tốt đi."

Vận khí có thể không tốt sao được, tuy rằng trời giá rét đến nỗi ra ngoài một giây cũng làm người lạnh muốn chết rồi, nhưng cũng vì thời tiết ác liệt như vậy mới làm những thứ sinh vật khủng bố kia vô pháp tới tác loạn, những người này mới có thể đầy đủ đi từ phía nam tới phía Bắc.

"Trong đội ngũ của bọn họ, có người nào tên Chiến Luyện? Hay người nào tên An Nhiên không?"

Giang Bằng tiếp tục hỏi thăm, Chu Chính nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu, trong tay hắn cầm một chồng phiếu đăng ký vừa rồi chuẩn bị giao cho thủ lĩnh xem qua, nhưng thủ lĩnh vội vàng đánh bài, chỉ hỏi trong 600 người này có dị năng giả ngũ hành hay không, không có thì cũng lười xem.

Nhưng dù vậy, Giang Bằng vẫn muốn xem chồng phiếu đăng ký của Chu Chính, lật từng trang từng trang, không thấy được tên của Chiến Luyện và An Nhiên, hắn thả lỏng khẩu khí, nhưng cảm thấy không đúng, rũ rũ đám phiếu đăng ký trong tay, hỏi:

"Ở đây cũng chỉ có khoảng mấy chục phiếu đi, cũng không đủ 600 phiếu."

---------------------------------------

553. Giang Bằng

"Thời tiết quá lạnh, có rất nhiều người chưa kịp đăng ký."

Chu Chính giải thích:

"Chỉ đăng ký một bộ phận người đi vào trước, phía sau rất cả đều không đăng ký."

"Nói cũng đúng, các ngươi cũng thực vất vả."

Giang Bằng không xem những phiếu đăng ký trong tay nữa, ngược lại nhìn Chu Chính, trên mặt bộ dạng săn sóc.

"Ta sẽ báo cho Trần đoàn trưởng, đề với thủ lĩnh xem có thể gia tăng chút vật tư cho các ngươi hay không."

Giang Bằng rất biết cách làm người, có đôi khi Chu Chính cảm thấy, kỳ thật thế lực của Trần Triều Phát càng lúc càng lớn thậm chí mấy ngày gần đây, mấy đoàn đội người sống sót hợp nhất với nhau trong căn cứ Diệu Dương này, rất có thể là do Giang Bằng đứng sau lưng thúc đẩy.

Trên thực tế, Giang Bằng này tới căn cứ Diệu Dương chưa được bao lâu, khoảng 1 tháng trước, hắn xuất hiện bên người Trần Triều Phát, bình thường hắn khiến cho người khác vô pháp chú ý hắn, người tới tới lui lui bên người Trần Triều Phát cũng rất ít để ý người tên Giang Bằng này.

Chu Chính thường xuyên thay Trần Triều Phát đưa một ít công hàm, thủ lĩnh của căn cứ cũng cố ý để Trần Triều Phát tiếp nhận căn cứ Diệu Dương, nghe nói nhà hắn có bối cảnh, có quân đội, hắn tới căn cứ này là có nhiệm vụ cho nên đoạn thời gian gần đây, Chu Chính giao tiếp với hắn nhiều chút.

Vì giao tiếp nhiều tự nhiên cũng quen mặt với Giang Bằng.

Và cũng lĩnh giáo được thủ đoạn mượn sức mượn của Giang bằng, quả nhiên nắm bắt được nhân tâm.

Chu Chính gật gật đầu, trên mặt có sự cảm kích đối với Giang Bằng.

"Cảm ơn Giang tiên sinh, mọi người sống không được dễ dàng, Giang tiên sinh có thể hơi chút bận tâm đến loại người như chúng ta, đó là phúc khí của chúng ta."

"Ai, chớ nói như vậy, mọi người đều là huynh đệ mà."

Giang Bằng cười cười gật đầu, đi cùng Chu Chính ra khách sạn, đứng ở trong đại sảnh huy hoàng tráng lệ, nhìn Chu Chính đi ra ngoài, lúc này mới xoay người, tính toán nói vài câu với Trần Triều Phát đang đánh bài bên trong, về chuyện phúc lợi cho nhóm quân nhân thủ vệ ở tầng chót như Chu Chính.

Phàm là người là đại sự, đã hứa hẹn đối với bất luận kẻ nào, đều không chỉ là lời để nói mà thôi, lấy đức được thiên hạ, lời này tuyệt đối không sai.

Mà trái ngược với Hà Đông đèn đuốc sáng trưng, là biệt thự thanh lãnh đánh thương của Hà Tây, là nơi bị tập thể căn cứ Diệu Dương xem nhẹ, từ khi đám người Bàn Tử đến bắt đầu hoàn toàn không giống nhau.

Chiến Luyện chạy ra ngoài khám phá xem xét địa hình, chốc lát sau trở về hắn dẫm lên tuyết đọng hưng phấn nói với An Nhiên:

"Vợ à, ta phát hiện một chỗ có thể trực tiếp leo tường đi ra ngoài, đem vật tư mang vào."

Thời tiết lạnh như vậy, tất cả vật tư của nhóm An Nhiên đã bị giấu kín ở đường hầm cách đó không xa, họ thật sự chỉ mang theo chút chăn đệm, còn có mấy túi bỉm của Oa Oa và một hộp cháo dinh dưỡng đi vào.

Đương nhiên, đối với bọn An Nhiên mà nói, chỉ cần bảo đảm phụ thực của Oa Oa thì những người lớn trong nhóm không cần ăn uống mấy ngày cũng không chết đói, hơn nữa còn có đội ngũ của Bàn Tử kia, vài giờ sau sẽ có trái cây cung ứng a.

An Nhiên đang sửa sang lại giường đệm, bình tĩnh nhìn thoáng Chiến Luyện, lôi kéo một góc khăn trải giường, nói với hắn:

"Giúp ta kéo một chút."

Nàng chỉ huy Chiến Luyện, hắn cũng nghe nàng, lập tức khom lưng xuống, cầm một đầu khăn trải giường, phối hợp với An Nhiên trải ga giường, xong lại nói:

"Nơi này quá lạnh, ta nghe nói bên Hà Đông kia đều có điện, nếu tiếp tục lạnh như vậy, Chiến An Tâm sẽ cảm mạo."

"Bọn họ có điện từ đâu?" An Nhiên bận rộn, ngẩng đầu kỳ quái nhìn Chiến Luyện.

"Máy phát điện dùng sức gió hay sức nước, bất quá hiện tại nước sông đã đóng băng, chỉ có thể dùng máy phát điện dùng sức gió, không có việc gì, để ngày mai ta làm một bộ."

-----------------------------------------

554. Cái gì gọi là an toàn khu.

Chiến Luyện vỗ vỗ ngực, nói như định liệu trước, An Nhiên thực chờ mong, dù sao nếu Chiến Luyện nói có thể làm được, thì nhất định có thể thành công, rốt cuộc hai người là vợ chồng cũng khá lâu, sự tin tưởng của nàng đối với Chiến Luyện vẫn có a.

Trải tốt khăn trải giường, An Nhiên mở ngăn tủ trong phòng ngủ xem xét đồ vật bên trong.

Nhìn dáng vẻ, Diệu Dương căn cứ này vốn dĩ là một thành thị cấp cơ sở, xây dựng một tường vây bao quanh cho nên khu biệt thự này có rất nhiều căn còn không ít đồ dùng sinh hoạt bên trong không ai đụng đến.

Về đồ ăn thức uống thì đương nhiên đã sớm bị người trong căn cứ lấy hết, nhưng còn một ít khăn trải giường, chăn, quần áo hay đồ dùng gia dụng, thì đồ vật quá nhiều, quá phức tạp, vẫn còn bị để lại bên trong biệt thự.

Bọn người An Nhiên chọn căn biệt thự có hai tầng rưỡi, tầng 1 còn có gara, vừa vặn có thể đỗ chiếc xe chống đạn mà Chiến Luyện cải tạo, mái nhà có một nửa lộ thiên giống một cái hoa viên nhỏ, hoa hoa thảo thảo bên trong đã sớm chết héo, nhưng có chậu hoa.

An Nhiên đem tinh hạch của Nhục hoa trồng vào một cái chậu rất to, lại chỉ huy Cầu Gai Béo vào hoa viên nhỏ này tùy nó lăn lộn tìm chỗ.

Tầng hai là phòng ngủ, có vài phòng trong đó có một phòng có hai gian liên thông, làm thành một phòng để quần áo rất lớn, tủ để quần áo âm trong tường, bên ngoài còn dán một ít tranh trang trí, cho nên nếu chỉ tìm kiếm sơ qua ở các phòng thì tủ quần áo âm bên trong rất có thể bị xem nhẹ.

Lúc An Nhiên mở ra bên trong còn rất nhiều chăn ga gối đệm không bị động tới, nàng lấy ra trải trên giường ngủ, vài người nhóm An Nhiên cũng đủ dùng, còn các loại áo da áo bông bên trong cũng có không ít, còn có giày cao gót, nhưng cái đó không dùng làm gì, mạt thế này ai còn đi giày cao gót chứ?

Nhà này như có con nhỏ, quần áo trẻ con cũng có một ít, bất quá đều là của bé trai, An Nhiên tính chốc lát nữa xuống tầng, nói với mấy người phụ nữ đang nói chuyện phiếm với Triệu Như dọn bớt số quần áo của bé trai này xem bên của Bàn Tử có ai cần không.

"Vậy ở nơi này, bọn họ dựa vào gì để sống?"

Vừa thu thập quần áo trong phòng để quần áo, An Nhiên ngồi quỳ trên mặt đất nhìn Chiến Luyện ở phía sau đi vào hỗ trợ vừa câu được câu không hỏi.

Chiến Luyện vừa giúp đỡ An Nhiên vừa trả lời:

"Nghe nói trong căn cứ có dưỡng không ít dị năng giả ngũ hành, mỗi người đều sẽ bị an bài làm việc, căn cứ sẽ nuôi sống dị năng giả ngũ hành đó đồng thời mỗi vị đều có ba danh ngạch tiến vào ở an toàn khu."

"Cái gì gọi là an toàn khu?"

"Trung tâm Hà Đông, là khu vực an toàn nhất, bọn họ gọi là an toàn khu, chính là một đống khách sạn đại phú hào kia."

Chiến Luyện ngồi xổm bên người An Nhiên, nghiêng đầu cười hì hì rồi nói:

"Chúng ta hẳn là không có cơ hội để đi vào, trong nhóm chúng ta a, không có dị năng giả ngũ hành a."

"Đúng vậy, đều chỉ làm một đám người thường."

An Nhiên cũng nhấp môi cười, cảm thấy sự ăn ý với Chiến Luyện càng ngày càng tốt, rất nhiều lời không cần tự nói cũng rõ, chỉ nói thoáng qua mọi người đều có thể hiểu a.

Sắc trời dần dần sáng lên, mọi người đều đã thu thập thỏa đáng nơi nghỉ ngơi của mình, Bàn Tử gọi vài người tặng mấy túi bắp đến, bất quá Lạc Phi Phàm không ở, mà Chiến Luyện thì đã trèo tường ra ngoài lấy vật tư rồi.

"Di? Lạc Phi Phàm đi đâu a?"

Triệu Như ngồi ở sô pha, nhìn mấy sọt bắp trước mặ, nàng lười biếng không muốn nhúc nhích, tại thời tiết băng lạnh như thế này, tay nàng đều cứng đơ, hiện giờ chỉ còn chút sức lực để nói chuyện.

Ngoài cửa sổ sát đất, tuyết còn đang rơi, tuyết đọng chồng chất đã cao hơn một nửa của cánh cửa, phỏng chừng nếu cứ rơi như thế này, căn cứ không thể không nháo tuyết tai a.

-----------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play