513. Ngươi đừng ấn ta

"Hắn đi trước tìm Trương Bác Huân."

Phía trước, đi qua sân bay là Hoàng huyện, đi qua đây mới được tính là chính thức ra khỏi địa phận Tương thành, tiếp theo là qua Hương huyện nơi tiếp giáp với cao tốc Kinh Tàng, cao tốc là những đoạn đường núi rất dài, những thi thể dọc đường đi mà họ phát hiện tất cả đều là người của Lôi Giang, điều đó cho thấy Trương Bác Huân cắn chặt lấy Lôi Giang.

Nhưng đồng thời, Lôi Giang này trốn rất nhanh, một đường chưa cho Trương Bác Huân đuổi kịp.

Cho nên Lạc Phi Phàm có chút lo lắng, rốt cuộc hắn quen biết với Trương Bác Huân và Đường Ti Lạc từ nhỏ nhìn bọn họ lớn lên, vì vậy nên hắn đi trước thăm dò, nói không chừng có thể vừa vặn giúp hai người một chút.

"Nga."

An Nhiên ngồi trên ghế phụ, khoanh chân gật gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, con đường bên ngoài không có cái đèn đường nào, nếu không phải có đèn pha của những chiếc xe ô tô chiếu thứ ánh sáng như tuyết trắng rọi trên con đường thì chỉ có ánh trăng trên bầu trời là nguồn sáng duy nhất chiếu xuống thiên địa.

Chiến Luyện ngồi bên người nàng, cười một cái, dùng một tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại trong bóng tối duỗi ra cầm lấy tay An Nhiên, nhéo nhéo một chút, sau đó nâng tay lên, xoa xoa mái tóc ngắn của nàng, rồi kéo đầu nàng dựa lên vai hắn.

Mạnh mẽ để đầu An Nhiên dựa lên vai hắn.

"Làm gì a, lái xe của ngươi đi."

An Nhiên ngồi thẳng thân mình đẩy Chiến Luyện ra rồi bồi thêm một câu:

"Ngươi mệt mỏi không? Mệt thì để ta lái một lát đi."

"Không mệt, ngươi ngủ một chút đi, chờ chút nữa Chiến An Tâm tỉnh, ngươi lại không ngủ được."

Nói xong, Chiến Luyện lại kéo đầu An Nhiên lại để nàng dựa vào đầu vai hắn, nhanh chóng nghiêng đầu, hôn lên trán nàng một chút, ấn đầu An Nhiên lại không cho nàng cử động.

"Được được được, ngươi đừng ấn ta nữa, ta ra phía sau đi ngủ."

Bị Chiến Luyện cưỡng bách đi ngủ, trong nội tâm An Nhiên tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ, nàng cởi dây an toàn ra chuẩn bị trở về ghế sau ngủ cùng Tiểu Bạc Hà.

Nào biết Chiến Luyện lại không cho đi, hắn bắt lấy tay nàng, không cho trở về, vừa lái xe vừa nói:

"Vậy thì ngươi đừng ngủ, ở chỗ này nói chuyện với ta, bằng không chút nữa ta ngủ gà ngủ gật mất."

Trước đó không phải nàng đã nói, hắn mệt mỏi thì để nàng lái xe một chút cho!

An Nhiên trừng mắt nhìn cái người thay đổi thất thường này, xác định căn bản Chiến Luyện không phải muốn cho nàng đi ngủ mà là muốn nàng quấn lấy hắn a!

Rất vô lại.

Nàng cũng bất động đẩy đầu Chiến Luyện đang nghiêng lại đây, mắt nhìn thẳng phía trước nói:

"Được rồi, ta liền ở đây, ngươi nhìn phía trước đi, chốc lát đừng để bị va chạm, ngươi muốn ta nói gì với ngươi, ân ~~~ ngươi nói đi hiện tại chúng ta nên đi đâu? Trực tiếp đi về thủ đô hay sao?"

"Không biết, đi đến một nơi an toàn, sau đó dừng lại, tạo một phòng ở không có gì phá nổi, bên ngoài trồng một khu rừng rậm?"

Sau đó An Nhiên liền cười gật gật đầu, rất ngoan ngoãn lên tiếng:

"Được."

Ý tưởng rất tốt, mọi người đều cảm thấy rất tốt, nhưng có thể thực hiện được hay không? Thôi cố gắng tranh thủ đi.

Xe cứ đi về phía trước khoảng mấy giờ, trời đã tảng sáng, đoàn xe đã đi qua Hoàng huyện, xem như chính thức đi ra Tương thành, cây cối ven đường xanh um tùm, đồi núi vô tận phập phồng nhấp nhô ở hai bên quốc lộ, dọc theo đường đi, tuy rằng không quá bằng phẳng, nhưng đại khái không có nguy hiểm gì.

An Nhiên ngồi trên ghế phụ, mơ mơ màng màng ngủ một giấc, nàng mơ màng thấy trong đầu phía trước hơn 10 km trên quốc lộ, có hai chiếc xe đã đỗ, một chiếc xe đã bị phá hủy, bánh xe bị chôn xuống đường xi măng, động cũng không thể động.

Trong xe, Trương Bác Huân đang thoi thóp thở, cạnh bánh xe là thi thể của Phủ Tử.

Xe còn lại là Lạc Phi Phàm vừa đuổi tới, hắn xuống xe, đầu tiên là nhìn xung quanh một chút, sau đó ngồi xổm xuống xem xét hơi thở của Phủ Tử, lắc đầu, đứng dậy, phá vỡ cửa xe mang Trương Bác Huân đang hấp hối từ trong xe ra.

--------------------------------------

514. Không chết được.

An Nhiên mở mắt, nói với Chiến Luyện đang ngồi bên người:

"Lạc Phi Phàm đang dừng lại, chuẩn bị quay trở về, không thấy Đường Ti Lạc, Phủ Tử đã chết, nhìn dáng vẻ Trương Bác Huân cũng bị thương."

"Cách đây xa không?"

Chiến Luyện nhíu nhíu mày, dẫm mạnh chân ga dưới chân, vòng qua đoàn xe tải phía trước, trực tiếp vượt qua, thuận tiện mở cửa kính, ra thủ thế "đuổi kịp" với chiếc xe tải của Vân Đào phía sau.

Thủ thế này được dùng trong quân đội, ai từng đi lính vừa nhìn đều sẽ hiểu, vì thế Vân Đào đang lái chiếc xe tải ở phía sau cũng dẫm chân ga, chở Lương Tử Ngộ, Triệu Như cùng Hằng Hằng vượt qua đoàn xe tải ở phía trước chạy lên đầu đội ngũ.

Đi ngang qua xe dẫn đầu, Bàn Tử hạ cửa kính xe xuống, trong gió lạnh căm căm hô lớn:

"Các ngươi đi trước làm gì?"

"Chờ ở phía trước!" An Nhiên cũng hạ cửa kính xe xuống, bồi thêm một câu với Bàn Tử:

"Phía sau không có nguy hiểm, đoạn đường này khá an toàn."

Nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, đã là tháng 5, nhưng giống như tháng 1 ở phía Nam, trên không trung những đám mây rất dày dần bao phủ, gió thổi rất mạnh, nhìn như là muốn mưa.

Chiến Luyện từ lời An Nhiên nói, hắn biết tánh mạng Trương Bác Huân sợ có chút nguy cấp cho nên mang theo Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đi trước cứu người.

Mây trên trời nặng trĩu, xe lao nhanh về phía trước, lúc sau thấy có ánh đèn xe ở phía trước lập lòe, xe Lạc Phi Phàm đã trở lại, trong cuồng phong, xe của Lạc Phi Phàm, Chiến Luyện cùng Vân Đào đều dừng lại, Lạc Phi Phàm mở cửa xe, vội vàng chạy tới cạnh xe Vận Đào, nói vài câu với người trên xe, Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đều xuống xe.

Chốc lát sau, Triệu Như chạy về gõ cửa xe An Nhiên, nói:

"Nhìn dáng vẻ như muốn mưa to, tìm một nơi tránh mưa chút đi."

An Nhiên gật gật đầu, Chiến Luyện ngồi bên người nàng hỏi:

"Trương Bác Huân thế nào."

"Không nhiều vấn đề lắm, không chết được, trên người bị chọc một dao, máu đã ngừng chảy."

Nói xong Triệu Như chạy về xe tải, không đi quản cái người không chết được kia, nàng và Trương Bác Huân có xích mích, lúc này không nhân cơ hội xuống tay giết chết Trương Bác Huân đã rất lương thiện rồi, còn muốn nàng cứu hắn ư? Tưởng bở a.

Vân Đào thấy vậy, chỉ có thể xuống xe giúp đỡ Lương Tử Ngộ, để Trương Bác Huân nằm ngả xuống, nâng lên xe tải, Chiến Luyện xem xét bốn phía, trời mây đen nghìn nghịt kéo đến, còn có ánh chớp lóe lên, nhìn dáng vẻ quả thật muốn mưa to.

Hắn khom lưng, rút ra một cái bản đồ, chỉ vào một điểm nhỏ trên đó, chỉ chỉ, xác định mục tiêu, nói với An Nhiên:

"Đi phía trước một đoạn hẳn là có thể đến Hương huyện, chúng ta đi tới đó tránh mưa một chút."

An Nhiên không có ý kiến gì nhiều, nàng bò ra phía sau đem Oa Oa đã tỉnh ôm ra khỏi giường nhỏ, nói với Chiến Luyện:

"Ngươi nói đi, hiện tại Oa Oa làm sao vậy a, mỗi lần ta ôm đều củng lên ngực ta muốn ăn sữa."

"Nàng nên ăn dặm thêm."

Chiến Luyện rất có kinh nghiệm nói với An Nhiên, hắn nói như đã định liệu được từ trước:

"Trẻ đến 6 tháng phải ăn dặm, bằng không dinh dưỡng không đủ."

An Nhiên nhớ trước đây có thu thập mấy quyển sách nuôi trẻ, đặt ở chỗ nào đó chắc cũng sắp mọc nấm ra rồi, nàng muốn đọc nhưng luôn không có thời gian, chờ đến lúc có thời gian thì nhìn nhìn vài chữ liền ngủ mất.

Cho nên Chiến Luyện nhặt lên, đọc, lúc không có việc gì giở giở vài trang, không nói về vô dụng hay hữu dụng, thời khắc mấu chốt có thể giúp mình hiểu được rất nhiều.

Sau đó không đợi An Nhiên mở miệng đặt câu hỏi, Chiến Luyện nói thêm:

"Ta đã thu thập một ít cháo cho nàng, nguyên vị hay vị trái cây đều thu thấp mấy thùng, chốc lát tìm được nơi tạm trú mưa thì cho nàng ăn thử, một lần không thể cho ăn quá nhiều, nửa muỗng là đủ rồi."

----------------------

515. Mưa to tầm tã.

An Nhiên gật gật đầu, nhìn Chiến Luyện hóa thân thành chuyên gia nuôi trẻ, nàng đặc biệt bội phục, chỉ vào một đống phòng ở phía trước khá xa.

"Đến đó đi, ở đắng kia."

Sau khi ra khỏi Hoàng huyện, chính là một đoạn đường quốc lộ rất hoang tàn vắng vẻ, mà Chiến Luyện dẫn đường còn là đoạn đường đất trực tiếp dẫn vào một cái thôn xóm nhỏ.

Phía sau là một đoàn xe thật dài.

Cũng may đường đất này cũng còn bằng phẳng chút, hai bên đường là ruộng lúa nước hoang vắng, bên cạnh ruộng lúa, đó là vài tòa nhà, lờ mờ tọa lạc bên trong đồng ruộng, nhìn có vẻ hoàn toàn đủ rộng để chứa đựng hơn 500 người lão nhược bệnh tàn dựng.

Không biết đã đi trong mấy giờ, mây đen trên bầu trời như trĩu xuống, tựa như sấm rền chớp giật ở ngay trên đỉnh đầu mọi người, mỗi lần sấm rền lên, hài tử vang lên tiếng khóc, phụ nữ thì hét chói tai, những người đàn ông thì đang tổ chức chuẩn bị cho đám người kia vào phòng trú mưa.

"Bàn Tử, Bàn Tử!"

Chiến Luyện lái chiếc xe vừa chống đạn vừa giống phòng ở của hắn chạy đến bên người Bàn Tử, kéo giọng quát:

"Đừng để cho những người già già trẻ trẻ kia phân tán xa nhau, để một đống người chen chúc đi, sợ gặp phải nguy hiểm gì, khi rút lui sẽ bị tụt lại phía sau."

"Ai, được!"

Dưới cuồng phong, Bàn Tử run rẩy tấm thân thịt mỡ, phất phất tay với Chiến Luyện, dựa theo phân phó của hắn, để những người kia tất cả đều tập trung chen chúc nhau trong vài tòa nhà gần nhau nhất.

Còn Chiến Luyện thì lái xe đến một tòa miếu nhỏ ở phía trước đống tòa nhà, hắn trực tiếp đỗ chiếc xe ngang ra, cùng với xe tải của Vân Đào, ngăn chặn cửa của miếu nhỏ, sau đó chui ra thùng xe phía sau, mở ra cốp xe, để An Nhiên ôm Oa Oa ra.

Miếu nhỏ này được xây dựng không tồi, bức tượng thờ giống như cung phụng Long Vương, trên đầu còn có sừng, trên người khoác một chiếc áo choàng bằng tơ vàng, áo choàng rất bẩn, trên hương án đầu tro bụi, tro bụi giăng khắp nơi không chỗ nào không có.

An Nhiên cho Oa Oa bú sữa xong mới ôm đứa nhỏ xuống xe, đứng ở miếu nhỏ nhìn chung quanh, cửa sổ vẫn còn hoàn hảo, trừ bỏ chút khe hở bị gió lùa ra thì đây còn được xem là nơi có thể che mưa chắn gió.

Mà Chiến Luyện đã sớm xem xét chung quanh từng góc nhỏ của miếu này rồi, hắn dựng lên một tấm thép dày lấp đi góc tường bị thủng, sau đó tiếp Trương Bác Huân, Lương Tử Ngộ, Triệu Như cùng Hằng Hằng lại đây, rồi cùng Vân Đào và Lạc Phi Phàm chạy chung quanh điều tra xem xét.

Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như thì trải mấy tấm đệm chăn trên mặt đất, đặt Trương Bác Huân trên đó, ở giữa miếu nhỏ còn đốt lên một đống lửa, đem cả tỏa miếu nhỏ này hun đến ấm áp dễ chịu.

Chốc lát sau, Trương Bác Huân tỉnh dậy, không nói một lời mà ngồi dậy, nhìn đống lửa đang cháy hừng hực trước mắt phát ngốc.

An Nhiên mang một chiếc nồi nhỏ đặt trên lửa, đun cho Oa Oa chút nước sôi, dựa theo lời Chiến Luyện, tìm từ trong cốp xe chống đạn một hộp cháo nguyên vị, cho một chút vào nước sôi nấu lên rồi tìm một chiếc bát cho bảo bảo màu tím đổ ra, lấy một chiếc thìa nhỏ cũng màu tím thật cẩn thận thổi nguội rồi để gần miệng nhỏ của Oa Oa.

"Xôn xao" một tiếng, mưa to hạ xuống, An Nhiên vẫn giữ chiếc thìa nhỏ trên tay, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, nàng cảm thấy trời mưa thật không giống bình thường, giống như chỉ là khúc dạo đầu, sau khi mưa to có vẻ như nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài độ.

Nàng cúi xuống nhìn về phía Oa Oa, Oa Oa đã há mồm đem thìa cháo trước mặt giải quyết sạch sẽ, tức khắc An Nhiên nở nụ cười, nhìn Oa Oa đã có đến ba tầng cằm, dỗi nói:

"Phải giảm béo, phải giảm béo, không thể ăn, về sau quá béo, cẩn thận không gả ra được a!"

Căn bản Oa Oa không nghe hiểu An Nhiên đang nói gì, chỉ cảm thấy biểu tình An Nhiên hù người rất thú vị, đứa nhỏ hắc hắc hắc cười, giống như đứa nhỏ trong bức tranh tết, nhìn vào là một đống thịt béo trắng, chọc người yêu thích.

-------------------------

516. Cũng nên hết hy vọng đi.

Tiểu Bạc Hà ôm Oa Oa, cúi đầu cười, Triệu Như ở cách đó không xa, luôn đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn sắc trời đen nghìn nghịt bên ngoài, còn có mưa tầm tã, lo lắng nói:

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đi? Ta cứ có cảm thấy trong lòng nặng trĩu."

Trương Bác Huân ngồi bên đống lửa, áo đã bị cởi ra, Triệu Như không quản hắn, vì vậy Lương Tử Ngộ chỉ có thể tiếp nhận, rửa vết thương bôi thuốc cùng băng bó cho Trương Bác Huân.

Nhìn Trương Bác Huân như vậy, quả thực đúng như lời Triệu Như nói, không có nhiều vấn đề, không chết được, bị người chọc một dao ở vị trí ngay trên quả tim, miệng vết thương không lớn, cũng không quá sâu, máu cũng không chảy quá nhiều.

Chỉ là hắn rất kỳ quái, trong ánh mắt anh đĩnh, có một mạt thương tâm như tro tàn đau thương, hắn không nói vì cái gì, người khác cũng không hỏi.

Chốc lát sau, mấy người Chiến Luyện đi tuần tra về, Lạc Phi Phàm gọi Trương Bác Huân sang bên kia để nói chuyện, Chiến Luyện thì ôm Oa Oa, lên xe đọc sách.

An Nhiên thu thập vài món quần áo lông trên xe tải, đưa cho Triệu Như, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng, sau đó cũng lên xe, hỏi Chiến Luyện.

"Trương Bác Huân chưa nói hắn bị thương như thế nào? Còn có Phủ Tử, chết như thế nào? Thật đáng tiếc, kỳ thật con người Phủ Tử không tồi."

"Trương Bác Huân là bị Đường Ti Lạc đâm, Phủ Từ là bị Lôi Giang nổ súng bắn chết."

Chiến Luyện nằm ở ghế sau, để Oa Oa dựa ngồi trên người hắn, trong tay giở một quyển sách lập thể, mở cho Oa Oa xem một đám mây màu trắng, tiếp tục nói:

"Dị năng giải hệ kim, chỉ có trước mặt người mình yêu mới không bố trí phòng vệ, làm mềm hóa làn da, đâm Trương Bác Huân một dao kia khẳng định là Đường Ti Lạc, không phải người khác."

Bởi vì hắn cũng là dị năng giả hệ kim, cho nên hắn biết, thể chất của Trương Bác Huân cũng giống hắn là tường đồng vách sắt, nhưng có đôi khi làn da cùng cốt cách cứng rắn như vậy đối với chính mình mà nói cũng là một phiền toái lớn, bởi vì sẽ làm đau người mà bọn họ yêu, bọn họ chỉ có thể làm mềm hóa làn da của mình mới có thể hảo hảo ôm người mình yêu kia.

Cho nên mỗi lần An Nhiên bị Chiến Luyện cầm tay hay gắt gao ôm trụ, nàng không cảm thấy Chiến Luyện có gì bất đồng với trước khi mạt thế.

Đó là bởi vì Chiến Luyện không bố trí phòng vệ trước mặt An Nhiên.

Trương Bác Huân đuổi theo Lôi Giang, Lôi Giang mang đi Đường Ti Lạc, hắn sẽ chỉ ở trước mặt Đường Ti Lạc dỡ xuống toàn bộ kiên cường của mình, nhưng mà, Đường Ti Lạc kia lại chưa bao giờ quý trọng Trương Bác Huân, một dao kia đến như thế nào, không cần Trương Bác Huân nói, Chiến Luyện vừa thấy đã biết, xác định chắc chắn không thể nghi ngờ là do Đường Ti Lạc làm.

Trương Bác Huân không đáng để đồng tình, nhưng Phủ Tử, lại bị chết, thật đáng tiếc, nguyên bản những ân oán tình thù kia không có quan hệ gì với Phủ Tử.

"Lúc này hắn cũng nên hết hy vọng đi, đều bị người ta làm tổn thương thành như vậy."

Nghe Chiến Luyện giải thích, An Nhiên thở dài, xoay người, ghé lên cửa sổ xe, nhìn trong góc, Trương Bác Huân đang nói chuyện với Lạc Phi Phàm, thân ảnh cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nguyên bản hẳn là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi nữ nhân, hiện giờ lại đau xót đầy người.

Nàng nhìn Lạc Phi Phàm lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Bác Huân, rồi xoay người ra miếu nhỏ.

Vì thế An Nhiên quay đầu hỏi Chiến Luyện:

"Lạc Phi Phàm không phải muốn đi tìm Đường Ti Lạc chứ?"

"Lôi Giang sẽ đi về hướng Bắc, chúng ta cũng đi về phía Bắc."

Chiến Luyện tự phụ một chút:

"Lôi Giang mang đi những người thường, bị Trương Bác Huân giết gần hết, còn lại vài người quân nhân, cùng một ít hệ thủy cùng hệ mộc, hắn lại thích quyền lực như vậy, đi về phía Bắc khẳng định sẽ có những cỗ thế lực lớn, kỳ thật đối với Đường Ti Lạc, đó cũng là một cái bảo đảm.

Ý tứ là, Lạc Phi Phàm sẽ không đi tìm Đường Ti Lạc, ngược lại, Lạc Phi Phàm cảm thấy Đường Ti Lạc đi theo Lôi Giang, cũng là một đường ra không tồi.

-----------------------------------

517. Hắn đối với ta rất tốt.

Rốt cuộc với tính cách của Đường Ti Lạc thì dù Lạc Phi Phàm có thu nhận nàng thì phỏng chừng nàng cũng sẽ phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất ăn bữa nay lo bữa mai mà thôi, gặp cơn mưa như thế này chỉ có thể trú trong miếu rách hứng gió mà thôi.

Còn không bằng đi theo Lôi Giang, ít nhất hắn cũng có thể cho nàng trú trong một phòng ở bằng gạch đá, sau này Lôi Giang phát triển lên, lôi kéo ra ngoài có thể thành một bang thế lực lớn, đó là thập phần không tồi.

Đương nhiên, tiền đề là Đường Ti Lạc đủ thông minh để hiểu được việc lợi dụng tài nguyên ba ba nàng để lại cho nàng, lung lạc tâm của Lôi Giang, làm Lôi Giang không đến nỗi làm càn quá mức với nàng.

Mạt thế mà, mọi người đều có duyên pháp của mình, ai cũng không thể thay thế người khác lái nhân sinh của chính mình.

Nhưng Phủ Tử đã chết, Lạc Phi Phàm không đi tìm Đường Ti Lạc, nhưng Trương Bác Huân cũng phải tìm biện pháp trả thù cho Phủ Tử.

Mà thời tiết ác liệt thế này, bọn Chiến Luyện không thể đi xa thì bọn người Lôi Giang cũng giống họ chưa thể đi xa, trên đường đi về phía Bắc, sớm hay muộn cũng hội ngộ với nhau.

Ngày tiếp theo, sáng sớm, trong cơn mưa hỗn loạn có những hạt tuyết đan xen, mặt đường đã bắt đầu kết băng, mọi người nghĩ đến thời tiết này không thích hợp để đi đường, vì vậy mọi người ngừng tại nơi miếu nhỏ này thêm một ngày, chuẩn bị đợi mưa tạnh rồi lại đi.

Trên đoạn đường phía trước khá xa, xe của Lôi Giang đang chạy như bay trên đường, mặt đường tuy rằng kết băng nhưng hắn không sợ, hắn điều chỉnh một chút mặt đường là có thể đi, phía sau xe hắn, còn vài chiếc xe đi theo, đều là một ít dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc, hiện tại đã là thuộc hạ của hắn, sau khi bị Trương Bác Huân đuổi giết, người của hắn cũng chỉ còn lại vài người này.

Mắt thấy đã thoát ra khỏi sự truy đuổi của Trương Bác Huân, Lôi Giang dứt khoát, đã không làm thì thôi mà làm thì làm đến cùng, dừng xe lại ven đường, nói với Đường Ti Lạc ngồi bên cạnh với sắc mặt tái nhợt:

"Mưa quá lớn, đường không dễ đi, sợ sẽ lại bị đuổi theo, chúng ta đi trốn ở thị trấn phía trước được không, ngươi điều chỉnh lại tâm tình một chút đi."

Đường Ti Lạc cúi đầu, vài sợi tóc bên tai rơi rụng xuống, quân trang trên người đã sớm đổi thành thường phục, phảng phất như căn bản không nghe thấy Lôi Giang đang nói gì.

Chốc lát sau, đợi đến lúc Lôi Giang xuất phát một lần nữa, đi tới thị trấn tiếp theo, Đường Ti Lạc đột nhiên mở miệng nói:

"Kỳ thật, hắn đối với ta rất tốt."

"Hắn" ở miệng nàng kia tự nhiên là chỉ Trương Bác Huân, kỳ thật nàng cũng không tính toán giết hắn, chỉ là lúc ấy mọi người đều đánh nhau thành một đoàn, nàng bị Trương Bác Huân bắt lên xe, Lôi Giang núp vào chỗ tối, chính là lúc ấy Phủ Tử chuẩn bị lên xe bị Lôi Giang nổ sủng giết chết.

Đường Ti Lạc không muốn đi cùng Trương Bác Huân, kỳ thật rất sớm khi vừa ra khỏi nội thành, nàng đã biết Lôi Giang lừa nàng, căn bản Phi Phàm ca ca không chờ nàng ở phía trước, nàng chỉ là không muốn trở về với Trương Bác Huân, chỉ là muốn chờ Phi Phàm ca ca của nàng tới tìm nàng.

Nhưng lúc ấy, thái độ của Trương Bác Huân với nàng không tốt, hai người náo loạn trên xe, kỳ thật chủ yếu là nàng tức giận, muốn xuống xe, lúc Trương Bác Huân ngăn cản nàng, bị nàng đâm một dao vào ngực mà thôi.

"Hắn sẽ không có việc gì."

Trong mắt Lôi Giang rất rõ ràng hiện lên một mạt không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn duỗi tay, sờ sờ đầu Đường Ti Lạc.

"Trương Bác Huân là dị năng giả hệ kim, sẽ không có việc gì."

Chỉ là bị người trong tim chọc cho một dao mà thôi, hắn là dị năng giả hệ kim, hắn không muốn chảy máu thì máu trên người cũng không chảy ra.

Mà Trương Bác Huân bị hôn mê, đằng sau đó càng nhiều là thất vọng đối với Đường Ti Lạc, không làm mình hôn mê thì Trương Bác Huân sợ chính mình sẽ phạm tiện mà vẫn đuổi theo.

Theo ý của Lôi Giang thì Trương Bác Huân này một ngày không chết thì là một tai họa ngầm, nhưng hắn nhìn hành động của Đường Ti Lạc bây giờ, tựa hồ như vẫn còn chút tình nghĩa với Trương Bác Huân.

-----------------------------------

518. Nghĩ việc gì cũng không rõ ràng

Trong tay Lôi Giang những thuộc hạ nghe lời hắn đều đã bị Trương Bác Huân giết chết đến không sai biệt lắm.

Hiện tại mấy người lính trong tay hắn đều là lúc mạt thế đến, Đường Kiến Quân có ân với bọn họ, cho nên sau khi Đường Kiến Quân chết, bọn họ nhớ đến ân tình của ông nên chỉ nghe theo Đường Ti Lạc.

Lôi Giang muốn đông sơn tái khởi thì cũng chỉ có thể dỗ dành Đường Ti Lạc đi cùng hắn, vì thế cũng không kiên trì việc giết chết Trương Bác Huân hay không, tiêu diệt được một cái Phủ Tử cũng đã không tồi rồi.

Lại đi về phía trước, mưa càng ngày càng lớn, Lôi Giang có chút không chống đỡ nổi, nên dừng xe ở thị trấn, chờ trời tạnh lại xuất phát, thuận tiện thu thập chút vật tư trong thị trấn này.

Bọn họ tìm được một đống phòng ở, vừa mới đặt chân vào, Lôi Giang đã đỡ Đường Ti Lạc vào phòng ngủ.

"Nhiều ngày rồi, ta cũng không biết bị làm sao vậy, luôn cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, nghĩ gì cũng không rõ ràng."

Đường Ti Lạc sầu lo đầy mặt, không biết cảm xúc của mình vì sao lại phập phồn lớn như vậy, lẽ là trước kia, Trương Bác Huân cũng có chọc tức nàng, nhưng nàng không nghĩ tới việc cầm dao thọc hắn a.

Lúc ấy, thật là đầu óc bị cửa kẹp rồi.

"Ngươi chỉ là quá mệt mỏi thôi."

Lôi Giang rũ mục, đỡ Đường Ti Lạc hữu khí vô lực trong lòng ngực, đặt nàng lên giường, nằm xuống, sau đó xoay người lấy chiếc bình giữ nhiệt trong hành lý, mở nắp đổ ra một chén nước, nghĩ nghĩ đem viên thuốc ngày thường cho nàng dùng bẻ ra một nửa, bỏ vào cái ly.

Lúc này mới xoay người, đem thứ nước ấm áp kia đưa cho Đường Ti Lạc.

Nhìn nàng từng ngụm từng ngụm uống hết ly nước, cổ họng Lôi Giang lăn lăn, cúi người tiến đến, ngồi xuống bên người nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng, một tay khác sờ lên đùi nàng.

Dược hiệu còn chưa hoàn toàn phát sinh tác dụng trên người Đường Ti Lạc nhưng thời gian dùng thuốc quá dài, đã tạo thành ảnh hưởng đối với thân thể nàng, sẽ làm cảm xúc cùng hành động của nàng thay đổi, đến nỗi cầm dao thọc Trương Bác Huân, điều đó cũng không phải không có quan hệ với loại thuốc ngủ này.

Mà đối với Lôi Giang mỗi lần sờ lên người phụ nữ không hề có cảm giác gì cũng có chút nị oai, dù sao hiện tại Đường Ti Lạc đã là cá ở trên thớt, hắn cho Đường Ti lạc dùng thuốc ngủ giảm một nửa so với bình thường làm thần trí của Đường Ti Lạc có chút mơ hồ nhưng lại không đến mức không có cảm giác, như vậy mới càng có lạc thú không phải sao.

Đường Ti Lạc có chút mâu thuẫn đối với việc Lôi Giang vuốt ve, bất quán hiện tại căn bản nàng không có sức lực phản kháng Lôi Giang, đầu óc lại vựng trầm, khắp thân thể bị Lôi Giang sờ soạng hết, thế nhưng lại không muốn la to, ngược lại mặc Lôi Giang đẩy ngã nàng ở trên giường êm, muốn làm gì thì làm.

Thời khắc khi Lôi Giang tiến vào nàng, không biết vì cái gì, Đường Ti Lạc nhớ tới Trương Bác Huân, nhớ tới những hình ảnh Trương Bác Huân nhường nhịn nàng, cùng với sự đau đớn của hạ thân khi bị xé rách, khóe mắt nàng chảy xuống một giọt lệ.

Sau mấy lần mây mưa, Đường Ti Lạc càng ngày càng thanh tỉnh, tự mình cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao vậy, như thế nào cùng Lôi Giang ỡm ờ làm ra những việc này, tấm thân xử nữ của nàng không phải để cho Phi Phàm ca ca hay sao?

Đúng rồi, Phi Phàm ca ca, rốt cuộc nàng đã ở trên xe mấy ngày? Như thế nào giống như đã trải qua thời gian của cả đời, mà Phi Phàm ca ca của nàng còn không tới tìm nàng?

Còn có Trương Bác Huân, Trương Bác Huân...... đột nhiên Đường Ti Lạc như ý thức được cái gì, đẩy người còn đang phập phồng trên người mình ra, nhìn khuôn ngực trần trụi của Lôi Giang, giống như mới phát hiện mình cũng đang trần trụi.

Trên khăn trải giường màu tuyết trắng, có một vệt màu đỏ tươi đẹp, châm chọc cực kỳ chói mắt nàng, nàng không dám tin tưởng nhìn Lôi Giang, vừa muốn mở miệng mắng hắn thì có tiếng gõ cửa vang lên.

---------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play