498. Tinh hạch của Nhục Hoa.

Khi trở về tiểu khu đêm đã rất khuya, những người sống sót trong tiểu khu tựa hồ cũng biết uy hiếp đã bị diệt trừ, mọi người đều đang vui mừng khôn xiết tràn ra chờ đợi ngoài cửa lớn.

Thời khắc kích động như vậy cũng chỉ có An Nhiên là bình tĩnh được, những người khác ai mà không vừa múa vừa hát, hận không thể giết gà mổ dê chúc mừng một chút?!

Bên ngoài rất ầm ĩ, An Nhiên lái xe đỗ ở ngay ngoài tòa nhà họ đang ở, đem Oa Oa cẩn thận ôm xuống xe, lại an bài Tiểu Bạc Hà đi ngủ, mình cũng trở về phòng ngủ.

Đợi đến khi đặt Oa Oa nằm xuống An Nhiên mới đứng dậy thu thập một chút, xoay người, kéo cửa phòng ngủ ra, đang chuẩn bị đi rửa mặt một chút, nghênh diện một người đang đi tới, hắn chặn ngang ôm nàng lên, nâng mông, đè nàng lên tường, trong phòng không có ánh sáng, cúi đầu cười với nàng.

Khuôn mặt người nọ dưới ánh trắng chỉ có hàm răng trắng kia mới hiện đặc biệt rõ ràng, sau sườn mặt hắn có chút lục quang mờ mịt, giống như chất lỏng, làm An Nhiên không nhịn được nghiêng đầu nhìn, muốn tìm nơi phát ra lục quang.

Nhưng trước mặt nàng lại tối sầm, khuôn mặt người kia hạ thấp xuống, đè lên bắt đầu hôn, An Nhiên vừa cười vừa trốn tránh thấp giọng kêu lên:

"Ngươi đừng náo loạn, người bên ngoài đang tới chúc mừng các ngươi, ngươi không đi ra, ở chỗ này với ta nị oai cái gì?"

"Bọn họ làm gì có lực hấp dẫn giống ngươi chứ? Ngươi về như thế nào? Vì sao không đợi ta."

Chiến Luyện cắn cắn mặt nàng, trong giọng nói có chút oán trách, An Nhiên phe phẩy cổ, rốt cuộc nhìn thấy rõ thứ phát ra ánh sáng lục quang kia, là một viên tinh hạch rất lớn được đặt trên bàn, giống như một cái bình giữ nhiệt, phỏng chừng dài bằng cả cánh tay, còn đặc biệt thô to.

Vì thế An Nhiên kinh ngạc hỏi:

"Đây là tinh hạch của Nhục hoa hay sao? Lớn như vậy!!!"

Chiến Luyện chống lên trán nàng cười, ha ha nói:

"Ta còn lớn hơn nó."

Lúc sau An Nhiên mới nghe hiểu được ý tứ của hắn, nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn cái người lưu manh này một cái, đẩy hắn ra, đi tới khối tinh hạch lớn như bình giữ nhiệt kia, lục quang phát ra mờ mịt, làm toàn bộ gian phòng đều nhiễm thứ ánh sáng màu xanh ngọc bích.

Nàng duỗi tay, cảm thụ khối tinh hạch còn ấm áp này, cảm thấy bên trong sinh cơ cuộn trào, có loại cảm giác chỉ cần trồng nó xuống đất vạn vật sẽ sống lại.

Chiến Luyện vươn đôi tay thô to ôm vào vòng eo mảnh khảnh của An Nhiên, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, cằm hắn gác lên đầu vai của nàng, biểu tình trên mặt có chút an nhàn, thấp giọng nói:

"Cho ngươi đó."

"Ngươi nói cho ta liền cho ta a, đây không phải một mình ngươi đoạt được."

An Nhiên hơi nghiêng đầu, duỗi tay cầm đôi tay của Chiến Luyện đang vòng trên eo, ngón tay này móc lấy ngón tay hắn, trên người hắn có mùi huyết tinh nhàn nhạt, nhưng không nồng đậm, chắc đã gột rửa sơ qua.

"Đã nói cho ngươi mà, thứ này cho người khác, họ cũng không làm được gì, cũng là lãng phí."

Một viên tinh hạch hệ mộc lớn như vậy, ai cũng chưa từng thấy qua, cho nên có thể làm vào việc gì a? Chẳng lẽ hấp thu năng lượng trong đó hay sao? Không ai dám làm như vậy, sợ hấp thu quá liều một cái, sẽ đem chính mình bạo nổ, mà từ kinh nghiệm mà họ biết đến xem thì toàn bộ tinh hạch hệ mộc tốt nhất là đưa cho An Nhiên, bởi vì nàng có thể sử dụng viên tinh hạch hệ mộc này, gieo trồng ra một khu rừng thực vật biến dị thật lớn!

An Nhiên cười cười lại đặt bàn tay lên viên tinh hạch hệ mộc, tặng cho nó chút năng lượng, nhưng giống như đá chìm vào đáy biển, không có phản hồi gì, lắc đầu.

"Ta chắc là trong khoảng thời gian ngắn cũng không giục sinh được nó, cấp bậc của nó so với ta quá cao, không gieo trồng được."

"Vậy trước tiên thu vào, chờ sau khi ngươi có thể trồng thì gieo trồng."

Chiến Luyện phía sau lưng không sao cả lắc lắc cằm hắn, dùng chút lực đè lên đầu vai An Nhiên, nhìn bốn phía hắn ghé vào tai An Nhiên thấp giọng nói:

"Không có người, An Nhiên, nhân lúc đứa nhỏ ngủ....."

-----------------------------------------

499. Bọn họ đi rồi.

"Đừng, Tiểu Bạc Hà còn ở đâu." Mặt nàng có chút nóng lên, xoay người lại đẩy Chiến Luyện ra.

"Ngươi đi tìm những người khác đi."

Không phải An Nhiên không nhìn ra tâm tư của Chiến Luyện mà là, mỗi lần hắn làm động tĩnh đều quá lớn, vừa nói đến cũng cảm thấy thẹn, không riêng gì hắn còn đặc biệt thích nàng kêu..... cho nên thôi bỏ đi, giờ không phải thời cơ tốt cũng như không phải địa điểm tốt.

"Để ta đi tìm ai? Ta mới không đi."

Hắn nắm tay nàng, lôi kéo, nhẹ nhàng kéo về, An Nhiên không để ý tới hắn, vọt về phòng ngủ.

Chiến Luyện ở phía sau cũng không mạnh bạo kéo nàng, chỉ chờ nàng đi tới cửa phòng ngủ, hắn mới bước vài bước đi tới, đem An Nhiên chặn ngang bế lên, xoay mấy vòng tại chỗ.

An Nhiên cười ha ha, đôi tay nàng vòng qua cổ Chiến Luyện, nhìn lên trần nhà đang xoay tròn.

Sau đó hắn thả nàng xuống, hai người cùng đi vào phòng ngủ, cùng Chiến An Tâm, nằm ở trên giường đơn thuần nói chuyện phiếm.

Trong cảnh sắc hoang vắng của tiểu khu, nhân sinh ồn ào, mọi người đều rất kích động, ở chỗ đất trống đốt lên một đám lửa trại, mỗi người đều vô cùng cao hứng, vây quanh ánh lửa trại vừa múa vừa hát, phảng phất như diệt đi đóa Nhục Hoa vây công bọn họ bao ngày qua, từ đây về sau cuộc sống của bọn họ sẽ thoát ly khổ hải.

Mấy chuyên gia nông nghiệp đang ngồi cạnh đống lửa, thảo luận công việc gieo trồng về sau, toàn bộ dị năng giả hệ mộc và hệ thủy đều được tập hợp, Bàn Tử cũng tìm mấy dị năng giả hệ thổ chuẩn bị thay đổi thành phần thổ nhưỡng trong tiểu khu, đem mặt đất toàn đá sỏi, biến trở về đất đai thổ nhưỡng phì nhiêu thích hợp với việc gieo trồng.

Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào tổ chức một ít người, đi dọn dẹp vật tư trong siêu thị kia, vật tư bên trong còn hoàn hảo, bởi vì có đóa đại Nhục hoa, toàn bộ vật tư ở bên trong và bên cạnh siêu thị còn hoàn hảo không tổn hao gì, hoàn toàn không bị những người sống sót đặt chân qua.

Một khu trung tâm thương mại lớn như vậy, đều có thể nuôi sống hơn 500 người trong đội ngũ này vài tháng, càng không phải bàn về những cửa hàng xung quanh đó.

Tựa hồ như sinh hoạt càng ngày càng tốt, gió lạnh lướt qua, nhưng nhiệt tình trong lòng mọi người lại không giảm.

Trương Bác Huân lại vội vàng qua lại, ở trong tiểu khu tìm đông lại tìm tây, xụ mặt, chỉ huy vài người lính trong tay.

"Lại đi tìm!"

Lạc Phi Phàm ngồi bên đống lửa, tràn ngập tò mò thò qua, hỏi:

"Sao? Có chuyện gì xảy ra?"

"Không thấy Đường Ti Lạc."

Trương Bác Huân đã thay thường phục, xoay người, đỉnh mày anh đỉnh nhăn lại, nhìn Lạc Phi Phàm.

"Lôi Giang, cùng những người trước đó lưu lại trong tiểu khu, không muốn đi ra ngoài cũng không thấy."

"Bọn họ đi rồi."

Bàn Tử ở bên đống lửa lắc la lắc lư, nhảy điệu Tango, giương giọng nói:

"Các ngươi đi không bao lâu thì Lôi Giang mang theo người chạy mất, còn mang đi toàn bộ số dị năng giả hệ mộc và hệ thủy trong đám quân nhân."

"Cái gì?!!!" 

Trương Bác Huân tiến lên, túm lấy cổ áo của Bàn Tử, mày kiếm dựng lên trong ánh mắt tràn đầy lửa giận như muốn giết người.

"Ngươi nói rõ ràng!"

Tư thế kia, phảng phất như có cừu hận không độ trời trung với Bàn Tử, làm Bàn Tử sợ tới mức nhanh chóng mím chặt miệng lại, những người đứng ở phía xa cũng ngậm chặt miệng lại, bộ dạng cái gì cũng không nói.

Nhóm người này của Bàn Tử tựa hồ như càng bị chèn ép càng không dám nói nửa lời, sợ họa từ miệng ra có khi nào liên lụy tới chính mình không biết chết như thế nào.

"Trương Bác Huân!"

Lạc Phi Phàm ở phía sau túm lấy cổ áo sau của hắn kéo ra.

"Ta đến nói với hắn."

Vừa nói Lạc Phi Phàm kéo Trương Bác Huân ra xa, một cánh tay vòng qua cổ Bàn Tử, rất thân thiết kéo Bàn Tử sang một bên, hai người, người một câu ta một chữ nói lên.

---------------------------------

500. Đã kết thúc thì nên cắt đứt.

Trương Bác Huân đứng một bên, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn có thể làm cho các bà các mẹ đang ôm đứa nhỏ cũng phải mặt đỏ tim đập, nhưng hắn chỉ đứng lặng như vậy, ánh lửa trại bên người hừng hực thiêu đốt, làm biểu tình trên mặt hắn có một loại tối tăm khôn kể.

Chốc lát sau, Lạc Phi Phàm đã nói chuyện xong với Bàn Tử, hắn vỗ vỗ vai Bàn Tử để y tiếp tục cuồng hoan, còn Lạc Phi Phàm quay đầu lại nhìn người đứng ở bên đống lửa kia, rõ ràng chung quanh vây một đống người nhưng vẫn cảm thấy cô đơn lẻ bóng.

Hắn thở dài, lắc đầu đi qua, nói với Trương Bác Huân:

"Đuổi theo đi, phỏng chừng bọn họ còn chưa đi xa đâu."

Lôi Giang mang đi số lính của Đường Kiến Quân trong đó có toàn bộ dị năng giả hệ thủy và hệ mộc của ông ở trong quân đội, còn mang đi toàn bộ vật tư, thậm chí mang theo cả Đường Ti Lạc.

Khi bọn họ ra khỏi tiểu khu đi diệt Nhục hoa, Lôi Giang liền đi rồi, mà Đường Ti Lạc kia, nghe nói là chủ động đi theo hắn.

Bất quá đường trong Tương thành khá khó đi, Nhục hoa mới bị giết, Lôi Giang cũng không thể ra khỏi Tương thành nhanh như vậy, lúc này đuổi theo cũng có khả năng đuổi kịp.

Trương Bác Huân lại không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn lộ ra sự cô đơn nồng đậm, hắn nhìn lên ngôi sao trên bầu trời, cười một tiếng tràn ngập chua xót, lại cúi đầu, nhìn Lạc Phi Phàm, nói ra lời mang theo một mạt trống vắng:

"Người mà nàng chân chính muốn đuổi theo nàng, là ngươi a!"

Trên mặt Lạc Phi Phàm có chút cảm giác trào phúng.

"Nhưng ta không muốn đuổi."

Từ nnnn  năm trước, Lạc Phi Phàm đã nói rõ ràng với Đường Ti Lạc, hắn không có khả năng thích nàng, cả đời này chỉ xem nàng như một người em gái.

Hơn nữa Đường Ti Lạc này có đôi khi làm người khác ghét bỏ, từ khi An Nhiên xuất hiện, hành động, lời nói của Đường Ti Lạc mang phiền phức đối với An Nhiên, sau lại đến việc An Nhiên vì Triệu Như không chút do dự đuổi Đường Ti Lạc đi.

Từ lúc ấy bắt đầu Lạc Phi Phàm đã khắc sâu việc đề tỉnh lại mình, hắn phải xem lại thái độ của chính mình với Đường Ti Lạc, trước kia tuy rằng đã nói rất minh bạch, nhưng hành động chưa  tuyệt tình, để cho Đường Ti Lạc ngày càng lấn tới hắn chỉ có nhẫn nhịn, cho nên thái độ này của hắn, ngược lại làm Đường Ti Lạc không chết tâm.

Nói một câu không dễ nghe rằng, có đôi khi chính hắn cũng hận không thể cho Đường Ti Lạc mấy bàn tay, lúc trước bởi vì có Đường thúc, vì mặt mũi của ông, hiện tại Đường thúc đã không còn nữa, căn bản Lạc Phi Phàm không có cái nghĩa vụ quản lý Đường Ti Lạc.

Cho nên khi Trương Bác Huân có thể đuổi theo, hắn sẽ không nhúng tay đi quản chuyện này, hắn càng xen vào thì giữa ba người hắn, Đường Ti Lạc, Trương Bác Huân càng hỗn loạn rắc rối, đã là đại trương phu, đã kết thúc thì nên cắt đứt, cần gì phải chịu rối loạn này, hà tất cho Đường Ti Lạc một chút hy vọng vô vị chứ?

Ném xuống những lời này, Lạc Phi Phàm xoay người đi rồi, tối nay cao hứng, hắn muốn tiếp tục phỏng hỏa tiếp tục cuồng hoan.

Phía sau, Trương Bác Huân nhìn bóng dáng hắn rời đi, dữ dội tiêu sài, không chút nào ướt át bẩn thỉu, phảng phất như thật sự mặc kệ Đường Ti Lạc, Trương Bác Huân nghĩ nghĩ, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, xoay người, gọi Phủ Tử, hai người nhảy lên xe, nhanh chóng lái xe ra cửa sau tiểu khu.

Có đôi khi, hắn hoài nghi, Lôi Giang mang Đường Ti Lạc đi, đối với nàng có phải lựa chọn chính xác hay không?

Tựa như lần cuối cùng hai người bọn họ cãi nhau, trước khi Đường Ti Lạc đuổi hắn đi đã nói, nàng tình nguyện lựa chọn Lôi Giang cũng không lựa chọn ở bên hắn!

Tuy rằng nhân phẩm của Lôi Giang không được, nhưng chính nàng nguyện ý a.

Trương Bác Huân ngồi trên xe, có chút chần chờ, hắn nghĩ, thôi hắn chỉ đi xem, một lần cuối cùng này, hắn cũng chỉ là một con người, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

--------------------------------

501. Va vào ngươi.

Trương Bác Huân muốn nhìn Đường Ti Lạc một chút, có phải nàng tự nguyện đi theo Lôi Giang hay không, nếu tự nguyện, hắn thả nàng đi.

Nếu không phải tự nguyện, hắn sẽ đưa nàng về, giao cho Lạc Phi Phàm, sau đó hắn rời đi, đến chân trời góc bể, tìm nơi rốt cuộc không có tin tức gì của Đường Ti Lạc mà trốn đi.

Bởi vì nếu hắn không đi tới nơi xa một chút, hắn sợ chính mình một lần nữa phạm tiện, tiếp tục theo đuổi Đường Ti Lạc!

Trương Bác Huân vội vàng đi không công đạo lấy nửa câu, còn lại những người quân nhân còn sống trong đội của họ thì hoàn toàn giao cho Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện an bài, bất quá hai người yêu cầu đối với nhóm quân nhân kia không cao, để họ phụ trách phòng thủ cho đám lão nhược bệnh tàn dựng là được rồi.

Mà mấy người Lạc Phi Phàm cùng Bàn Tử kia, còn đang vui sướng xoay chân vặn mông dưới ánh lửa đâu, không cẩn thận một cái Lạc Phi Phàm đụng vào một người, quay đầu lại, trong mắt có chút nôn nóng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nhìn người đứng bên cạnh hắn, Từ Lệ Nhi, nói:

"Ngượng ngùng a, va vào ngươi."

Từ Lệ Nhi cúi đầu, ngón tay nhéo góc áo, Lạc Phi Phàm nhìn nhìn rồi xoay người lại tìm đám người Bàn Tử khiêu vũ, nhưng chợt khựng lại, cúi đầu, nhìn ống tay áo của mình bị Từ Lệ Nhi kia kéo lại, hắn nhíu mày hỏi:

"Từ tiểu thư?"

"Đêm nay, ta có thể bồi ngươi..."

Từ Lệ Nhi ngẩng đầu lên, cong lên đôi mắt đính khuyên, mị thái tràn lan, ý từ trong lời nói này của nàng, đã là đàn ông thì đều hiểu đi.

Lạc Phi Phàm lại chậm rãi gạt ra bàn tay đang kéo hắn, cười văn nhã nói:

"Trước khi nói lời này, ngươi hẳn là hỏi bạn trai ngươi ở phía sau trước đi."

Phía sau hai người, Vương Uy đang đứng.

Từ Lệ Nhi bị cự tuyệt, đôi mắt mỹ lệ đột nhiên trợn to, đột nhiên quay đầu nhìn người phía sau đã có thể đứng dậy, đi khắp nơi, Vương Uy, trên mặt xấu hổ tràn ra.

"A Uy...."

"Từ tiểu thư."

Vương Uy đã có thể miễn cưỡng đứng dậy đi vài bước, hắn không mặn không nhạt chào hỏi qua Từ Lệ Nhi, rồi xoay người khập khiễng đi mất.

Hắn thật tiện, bò tới nơi này nghe góc tường cái gì?!

Từ Lệ Nhi kia sửng sốt trong chớp mắt, đi hai bước về phía Vương Uy đang cà nhắc cà nhắc, cuối cùng cũng không đuổi theo, mà ngừng lại, xoay người, tìm Bàn Tử.

Nàng cùng Vương Uy đã không có khả năng tái hợp, lúc Vương Uy che chở cho nàng, nàng ta lại vứt bỏ Vương Uy một mình bỏ chạy, nàng cùng Vương Uy cũng đã kết thúc, khi mạng của Vương Uy chỉ có một hơi thở, muốn nhìn thấy nàng một chút, nàng ta lại nhân tâm tình sợ hãi không muốn thấy hắn, sau khi cự tuyệt gặp nhau, phần tình cảm cuối cùng của hai ngươi cũng đã đứt đoạn.

Lúc trước, căn bản Từ Lệ Nhi không nghĩ rằng Vương Uy kia còn thoi thóp cư nhiên sẽ có ngày đứng lên đi được.

Nhưng có thể đi lại được thì có ích lợi gì, còn không phải bệnh ương ương cái gì đều không làm được hay sao, hiện tại Vương Uy này chính là trói buộc kéo chân sau của toàn bộ đội ngũ, không có bất luận tác dụng gì.

Từ Lệ Nhi đã không thể dựa vào hắn.

Căn cứ vào việc phân chia cấp bậc thành viên của đoàn đội này tới xem thì, Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện là tiên phong, là sức chiến đấu không thể nghĩ ngờ, là cường đại nhất, toàn bộ đội ngũ đều nghe hai người bọn họ chỉ huy.

Năng lực của An Nhiên tuy rằng thiên về phụ trợ, nhưng tác dụng của nàng rất lớn, cơ hồ có thể khởi động phòng thủ cho toàn bộ đội ngũ, cho nên Chiến Luyện và An Nhiên là một đôi, là cần thiết, vô pháp có thể làm khó dễ từ giữa, vậy chỉ có Lạc Phi Phàm, Từ Lệ Nhi nghĩ có thể dựa vào Lạc Phi Phàm là đường ra tốt nhất.

Nhưng hiện tại Lạc Phi Phàm không cần nàng ta.

Còn Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ, cũng coi như sức chiến đấu chủ yếu của đội ngũ, bởi vì số lượng dị năng giả lực lượng là nhiều nhất, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đến con kiến còn tham sống, cho nên nàng ....

Nhưng Vân Đào đã nói rõ không gần nữ sắc, Lương Tử Ngộ cùng Triệu Như kia là một đôi, còn những dị năng giả lực lượng khác Từ Lệ Như lại chướng mắt.

---------------------------------------

502. Làm nữ nhân của đại ca.

Cuối cùng, lui yêu cầu, lui đến không thể lui được nữa thì ánh mắt Từ Lệ Nhi đặt lên người Bàn Tử.

Đừng nhìn Bàn Tử kia lớn lên xấu, không có lực công kích gì, căn cứ vào khoảng thời gian này Từ Lệ Nhi thâm nhập vào nhóm người trói buộc hỏi thăm ra, trong đoàn đội khoảng 500 người trói buộc này, thế lực cửa Bàn Tử là lớn nhất, cơ hồ nói một không hai.

Tuy rằng nhóm người này không có lực công kích gì, nhưng mà, nghe nói trong tay Bàn Tử này nắm rất nhiều dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, từ điều kiện tự thân Từ Lệ Nhi tổng hợp suy xét ra thì nàng là một dị năng giả hệ thủy, hơn nữa lại là một người phụ nữ xinh đẹp, muốn trở thành người đàn bà của Bàn Tử thì rất dễ dàng a.

Bên ánh lửa trại hừng hực thiêu đốt, Bàn Tử kia lắc lư xoắn đến xoắn đi một thân thịt mỡ, quay người lại, nhìn đến Từ Lê Nhi đang lắc mông, vừa múa vừa hát đi lại đây, trên mặt Bàn Tử cười hì hì, cũng đi theo Từ Lệ Nhi xoay quanh....

Lại xem tình hình bên Lôi Giang, hắn mang theo Đường Ti Lạc, lái hết xe tải chở vật tư, một đường vội vàng chạy về phía trước, lúc này đã ra khỏi Tương thành, hắn không chờ Chu Tường, hắn biết, một khi Chu Tường không đuổi kịp đội ngũ, thì gã có khả năng không tới được.

Cái này cũng không sao cả, dù sao Chu Tường chỉ làm một số công tác cuối cùng kết thúc mà thôi, người nên mang đi hay vật tư nên mang đi đã bị Lôi Giang dọn dẹp hết rồi.

Trong chiếc xe lay động, hắn nhìn thoáng qua người quân nhân đang lái xe bên cạnh, nga không, hiện tại phải gọi là thuộc hạ của hắn, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Đường Ti Lạc đang ngồi ngủ ở ghế sau, trong mắt hắn hiện lên một mạt chí tại tất đắc.

Trong phút chốc, Đường Ti Lạc mở ra đôi mắt nhập nhèm, nhìn thoáng qua sắc trời sắp bình minh, nàng đã không phân rõ được ngồi trên xe mấy ngày rồi, vì thế dùng giọng nói nghẹn ngào hỏi:

"Đến cao tốc Kinh Tàng rồi sao?"

Lôi Giang đưa cho Đường Ti Lạc một chén nước, ôn nhu nói:

"Còn chưa tới, uống chút nước đi, chúng ta đã đi mấy ngày đường rồi, đến phía trước nghỉ ngơi một chút."

Đường Ti Lạc gật gật đầu, tiếp nhận cái ly mà Lôi Giang đưa, nhìn người quân nhân đang lái xe, dáng ngồi của hắn thẳng tắp, hốc mắt có chút đỏ lên, ba ba của nàng, Phi Phàm ca ca của nàng, lúc ngồi, lúc lái xe, sống lưng cũng thẳng tắp như vậy.

Nghĩ đến, nàng một ngụm nước Lôi Giang đưa qua, đều cảm thấy trong miệng đắng chát không nhận được ra vị gì, sau đó đưa trả ly nước cho Lôi Giang, lắc lắc đầu, xoa xoa hai thái dương đang giật giật.

"Nhiều ngày rồi không biết sao lại thế này, luôn muốn ngủ."

"Ngươi đây là quá thương tâm, dẫn đến thương thân."

Lôi Giang đáp lại lời nói Đường Ti Lạc, chỉ huy người quân nhân kia lái xe vào một trấn nhỏ, xe phía sau cũng theo vào, đi vào trong thị trấn, ngừng lại.

Mọi người bắt đầu xuống xe, dọn dẹp tang thi cùng động vật biến dị bên trong, còn thu thập vật tư, bắt đầu phân phát cho mỗi người.

Trong xe, Lôi Giang đem lấy nắp đậy lại bình giữ nhiệt trong tay, nhìn thoáng qua người quân nhân lái xe bên người, phân phó:

"Ngươi đi xuống trước đi, ta đến chiếu cố Đường tiểu thư."

Trên mặt người quân nhân lái xe có chút chần chờ, hắn đã nhìn nhiều ngày qua, tình huống của Đường tiểu thư có chút không đúng, luôn là ngủ rồi tỉnh rồi ngủ, thần trí có chút không rõ ràng, thân nhân ly thế dù có thương tâm như thế nào cũng không đến mức vẫn luôn như vậy đi.

Nhưng Đường tiểu thư chỉ nghe lời Lôi Giang này, mà hắn cũng không tạo cho người khác chút phản cảm nào, người quân nhân kia chỉ chần chờ một chút, dưới sự kiên trì của Lôi Giang, hắn xuống xe, đứng dưới sắc trời dần sáng, quay lưng về phía xe, hắn cảm thấy thân xe phía sau hơi lung lay một chút, hắn phỏng đoán, đây là Lôi Giang kia đã đứng lên, trèo ra ghế sau rồi.

-----------------------------

503. So với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt

Người quân nhân muốn quay đầu lại xem một cái, nhưng Đường Ti Lạc cũng chưa nói gì, sau lưng cũng không phát ra âm thanh kỳ quái gì, hắn vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh xe, không bao lâu, hắn quay đầu lại nhìn phía sau thùng xe, Lôi Giang đang ôm Đường tiểu thư, mà Đường tiểu thư tựa hồ còn chưa ngủ, đang thấp giọng nói chuyện với Lôi Giang.

Trong xe, Đường Ti Lạc đúng thật là bị Lôi Giang ôm, bất quá đầu óc nàng có chút vựng trầm, phân không rõ người ôm nàng là Lôi Giang hay Phi Phàm ca ca, chỉ nghe được bên tai có người đang nói chuyện, nàng liền ngả người qua.

Còn Lôi Giang đâu, vốn là nghĩ tới phía sau, đút thêm cho Đường Ti Lạc chút nước, lúc này nhuyễn ngọc ôn hương ngả vào trong ngực, khó tránh khỏi có chút tâm viễn ý mã, nói đến cùng thì bất quá hắn cũng chỉ là một người nam nhân bình thường a!

Có nhu cầu bình thường của nam nhân.

Trong khoảng thời gian này, trên đường đi theo Đường Kiến Quân chạy đến Tương thành, Lôi Giang hắn đến tay đàn bà cũng chưa được sờ a, lần này mang theo Đường Ti Lạc cùng những người quân nhân này chạy ra Tương thành, Lôi Giang cũng không mang theo một người phụ nữ nào khác.

Cho nên, lúc này, thứ đồ trong đũng quần hắn kia đã ngạnh lên giống như đá cục.

Nhưng hắn lại sợ những người quân nhân kia còn chưa bị mình nắm giữ hoàn toàn, nếu muốn làm cái gì đối với Đường Ti Lạc, chờ nàng ta thanh tỉnh, sẽ đem phiền toái cho hắn, vì thế chỉ có thể ôm lấy Đường Ti Lạc đồng thời, lặng lẽ vói tay vào trong quần áo nàng ta, tạm thời giảm bớt một chút rồi nói sau.....

Thời gian một đêm chậm rãi trôi qua, được nghỉ ngơi ngắn ngủi một chút, đột nhiên An Nhiên ngồi bật dậy trên giường, bên người là Oa Oa đang nằm ở giữa nàng và Chiến Luyện, đứa nhỏ trở mình, mắt vẫn nhắm nhưng miệng thì ân ân a a nói chuyện, An Nhiên nâng tay che lại lỗ tai, cả đầu óc như hồ nhão.

"Làm sao vậy?"

Chiến Luyện cũng ngồi dậy, tại thời điểm An Nhiên bật lên, hắn liền tỉnh, phát hiện tình huống của An Nhiên càng ngày càng không thích hợp, cũng gấp đến độ bật dậy.

An Nhiên ôm đâu che lại lỗ tai, lắc lắc đầu nhíu mày nói:

"Lượng tin tức trong đầu quá nhiều, lung tung rối loạn không biết chúng nó đang nói cái gì nữa."

Giống như trong một đêm, năng lượng dị năng của nàng tăng thêm vài cấp bậc, nguyên bản thế giới thực vật không quá rõ ràng sau một đêm khi nàng tỉnh dậy, mở ra một cảnh cửa lớn, bên trong cánh cửa là một thế giới thực vật rộng lớn với đầy đủ sắc thái sặc sỡ.

Nàng đã biết, những thực vật biến dị trong Tương thành này mất đi người thống lĩnh là đóa Nhục hoa, chúng vẫn sinh trưởng tràn lan khắp nơi như cũ, chúng nó có lớn có nhỏ, rất nhiều cấp bậc.

Trước kia, bởi vì có đóa Nhục hoa, những thực vật biến dị này phảng phất như trong vòng đường kính quanh đây, tất cả đều không dám phát ra tiếng, hiện tại Nhục hoa vừa chết, chúng nó lại sinh động mở miệng.

Cho nên hiện tại trong đầu An Nhiên, giống như một nồi cháo đang sôi sục, cây mây tốt cùng cây mây hư hỏng, chúng nó giống như phân chia hai trận doanh, vì tranh đoạt địa bàn mà cãi nhau, nhưng hai bên trận doanh cũng không phải thống nhất phân chia hai nơi mà là ngươi nói ta ta nói ngươi, ngươi tìm ta ồn ào, ta tìm ngươi ồn ào a.

Náo nhiệt hơn so với chợ bán thức ăn!

An Nhiên cẩn thận cảm thụ một chút, trước kia nàng không có biện pháp tương thông với đám thực vật biến dị hư hỏng, nhưng hiện tại, tựa hồ cũng có thể, vô luận tốt xấu, đều vừa kính vừa sợ với nàng, mà chúng nó phản hồi lại tin tức cho nàng rõ ràng là khác nhau, thực vật tốt thì tràn ngập tường hòa, giống như bảo bảo ngoan ngoãn, An Nhiên làm chúng không cần công kích con người, chúng nó rất nghe lời không đi công kích.

Thực vật hư hỏng mới mặc kệ những lời đó đâu, chúng nó thích làm gì thì làm, cao hứng thì phàn hồi An Nhiên một chút cảm xúc của nó, không cao hứng, thì ngay cả An Nhiên đều không thèm để ý tới!

--------------------------------------

504. Có chút giống khủng long nhỏ

"Phía nam kia, tựa hồ có quái vật đang tới."

An Nhiên nhắm mắt lại, hai đầu gối gập lên, cúi người chôn vào đôi tay đang che hai lỗ tai lại, tường thuật tóm lược lại cảnh tượng xuất hiện trong đầu nàng.

"Có chút giống khủng long nhỏ, trên lưng có gai xương, đuôi rất dài, thực vật biến dị bình thường căn bản không ngăn cản được chúng di chuyển về phía bắc."

"Chúng nó?"

Chiến Luyện ngồi trên giường, duỗi tay vớt lên Oa Oa đang lăn lộn trên chăn, cau mày nói:

"Ý là không chỉ có một con khủng long ?"

"Không ít, nhưng đi vào Tương thành này chỉ có một con, nó cách chúng ta rất gần."

An Nhiên mở to mắt, hai tròng mắt lóe lên ánh lục quang, trong ánh sáng vựng ám, đôi mắt nàng có chút sâu thẳm, nàng thấy một cảnh tượng đại khái mơ hồ, một con khủng long to lớn giống như một con ngựa, răng năng dài mọc đầy miệng, di chuyển bằng bốn chân, đang tàn sát bừa bãi ở trong biển hoa phía nam.

Con khủng long nhỏ kia cái gì cũng ăn, thực vật biến dị hay động vật biến dị đều ăn, làn da trên người nó giống như vỏ cây khô thô ráp toàn là khe rãnh, đuôi nó rất dài, có chút giống như đuôi của thằn lằn, đầu lưỡi dài giống như đầu lưỡi của tang thi vị giác da đồng, vươn dài ra phía trước có thể cuốn lấy đồ ăn ở khoảng cách khá xa.

Này không phải một con thằn lằn biến dị đi?

Nhưng nhìn lại không quá giống!

Mà hiện tại An Nhiên không có tâm tư đi truy cứu con khủng long này là thứ gì, nàng đang suy nghĩ, phía nam kia, nơi mà nàng không thấy, khủng long như vậy còn không biết bao nhiêu con.

Lúc trước bởi vì có Nhục hoa, cho nên những con khủng long đó bị chắn ở phía nam không qua được, hiện tại Nhục hoa đã diệt, thực vật biến dị bình thường cũng không ngăn được đám khủng long đó, cho nên chúng nó hướng về phía bắc này để kiếm ăn.

"Ngươi trông chừng Chiến An Tâm, ta đi xem."

Chiến Luyện nghiêm túc lên, rời giường, đem Oa Oa trong tay giao cho An Nhiên ôm, vừa khoác áo ngoài, vừa khom lưng, hôn lên trán An Nhiên một cái, xoay người, mở cửa phòng chạy nhanh ra ngoài.

An Nhiên ở trong phòng, ôm Oa Oa cho bú sữa, nàng ngẩng đầu nhìn trần nhà, lục quang trong hai tròng mắt phút chốc đại thịnh, hình ảnh trong đầu có thể nhìn càng thêm rõ ràng một chút.

Nàng nhìn thấy Chiến Luyện bước nhanh ra cửa, lái xe ra cửa lớn tiểu khu, trong tiểu khu Vân Đào đang tổ chức mọi người đem vật tư trong siêu thị thu thập được chất lên xe, còn có tốp năm tốp ba dị năng giả hệ thổ, đang đo đạc mặt đất đá, chuẩn bị tiến hành kế hoạch cải tạo thổ nhưỡng.

Lại xa hơn một chút trong những tòa nhà, cảnh tượng của mỗi gian phòng đều hiện ra, chỉ cần cửa sổ có dây mây bám lấy, An Nhiên đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng nhìn thấy Bàn Tử cùng Từ Lệ Nhi đang ở trên giường chơi trò đánh nhau, nhìn thấy Vương Uy đi theo sau Lương Tử Ngộ, muốn giúp Lương Tử Ngộ dọn dẹp vật tư, nhìn đến Lạc Phi Phàm cũng chạy ra khỏi cửa, nhảy lên một chiếc xe, đuổi theo Chiến Luyện.

Tinh khu to như vậy, cây mây biến dị cùng với hoa cỏ biến dị trên mặt đất sinh trưởng hỗn loạn.

Nàng lại thấy rất nhiều xe đang chở vật tư vào trong tiểu khu, hai chiếc xe của Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đi ngược lại dòng xe, bay thẳng đến phía nam của Tinh khu.

Vật tư trong siêu thị Gia Hòa phảng phất như không bao giờ thu thập xong, mọi người vừa cười vừa nói, cảm thấy rằng từ đây có thể ở trong Tương thành an cư lạc nghiệp làm giàu.

Dưới ánh bình minh, những ngôi sao vẫn còn đang lập lòe, trong không khí thanh lãnh, mùi hoa nồng đậm, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đến gần nơi con khủng long kia đang ở, hai người trước sau nhảy xuống xe, không đợi đứng vững gót chân, con khủng long tràn ngập bạo ngược kia đã vọt đến.

Chiến Luyện quăng ra thử một loạt phi dao ra, phi dao chọc vào người nó, cắt qua làn da cứng rắn của nó, con khủng long nhỏ kia ngẩng đầu lên trời gào lên một tiếng, thanh âm kia truyền rất xa, xa tới nỗi truyền tới cả bên trong tiểu khu.

-----------------------------------

505. Trọng điểm là nàng sẽ không nhìn lén a.

Ở phía nam gần đó, có mấy con khủng long loại này nghe thấy tiếng gào kia, chúng từ bỏ kiếm ăn, mà chạy về phía tinh khu.

Thấy phi dao của Chiến Luyện vung qua, Lạc Phi Phàm cũng ném một ít hỏa cầu ra ngoài, con khủng long nhỏ này dưới ngọn lửa lại gào thét, phảng phất như bị đau, nhưng không chịu thương tổn quá nặng, nó dẫm những bước chân trầm trọng, vọt về phía Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện, lập tức hai người phân tán chạy sang trái phải, chuyển động vòng quanh còn khủng long nhỏ này.

Nó là giồng loài quái dị gì đây?

An Nhiên phảng phất như ở trong không trung nhìn đến hoàn cảnh này, gắt gao nhíu mày, nàng tìm một cái trống bỏi phe phẩy cho Oa Oa chơi.

Nàng thấy còn khủng long này thính giác, khứu giác, vị giác, thị giác đều bình thường, hơn nữa dưới đao kia của Chiến Luyện, còn có hỏa cầu của Lạc Phi Phàm, nó bị đau, phảng phất như cảm giác của nó cũng bình thường.

Khủng long nhỏ quay đầu đuổi theo Chiến Luyện, tốc độ rít gào cũng không chậm, cây mây trên mặt đất đúng lúc cuốn lên, nhóm hoa biến dị hư hỏng cũng giương nanh múa vuốt nở rộ ra cánh hoa, An Nhiên cũng chỉ huy đám cây mây tốt và cả cây mây hư hỏng ngáng chân con khủng long nhỏ này, nó vọt lên thì trực tiếp ngã trên mặt đất.

Lạc Phi Phàm đứng ở một bên đã thoát ly cừu hận, lại ném ra một hỏa cầu, hỏa cầu kia ném vào người khủng long, nhưng cũng không làm được gì nhiều, điều đó cho thấy da của loài khủng long này có thể chịu được cực nóng.

Không, cũng không phải hoàn toàn vô địch, làn da bị lửa đốt qua kia, có chút dấu hiệu bị hòa tan mềm xốp.

Chiến Luyện chạy tới gần, hướng Lạc Phi Phàm làm một cái thủ thế mà hai người bọn họ mới hiểu, Lạc Phi Phàm gật gật đầu, thả ra một sợi lửa, bao lại cổ của con khủng long.

Chiến Luyện xoay người, ném một phi đao cắt qua cái cổ đang cố ngẩng lên của con vật kia, máu đỏ pha đen phun ra, trực tiếp tưới lên đám cỏ cây cùng dây mây dưới mặt đất, thứ máu kia vẩy ra chỗ nào thì bốc lên khói đen thực vật bị ăn mòn, đem cánh hoa kiều diễm nhuộm đen héo úa.

"Có độc." Lạc Phi Phàm chạy tới trước mặt Chiến Luyện, nhìn hắn, hỏi:

"Vợ của ngươi còn nói gì không?"

"Nàng nói, phía nam còn có."

"Wow, vợ của ngươi là chuyên gia tình báo thời mạt thế a."

Lạc Phi Phàm tràn ngập hâm mộ nhìn Chiến Luyện, hắn cũng muốn có dị năng giống như vậy a, vậy cũng không cần cố tình đi hỏi thăm bí mật của người khác.....

Đợi chút, mặt Lạc Phi Phàm nghiêm lại, chợt lộ ra một biểu tình hoảng sợ, nhìn Chiến Luyện, ôm lấy ngực mình cùng với vị trí của tiểu đinh đinh, hỏi:

"Vợ của ngươi cái gì cũng biết, vậy ta đây hôm qua lúc tắm rửa không phải nàng cũng thấy hết đó chứ?"

"Phi!!!!"

An Nhiên ngồi trong phòng, ôm Oa Oa chơi đùa, nhịn không được phát ra một câu như vậy, Lạc Phi Phàm kia cũng quá tự đa tình đi, nàng không có việc gì đi nhìn lén hắn tắm rửa làm gì? Muốn nhìn lén, cũng chỉ nhìn lén Chiến Luyện tắm rửa a......

Không phải a a a a a, trọng điểm là nàng sẽ không nhìn lén a!

Ở nơi xa trong biển hoa Chiến Luyện nhấc chân lên đá vào tiểu đinh đinh của Lạc Phi Phàm, Lạc Phi Phàm che lại chạy xa, rõ ràng Chiến Luyện chưa đá trúng hắn, hắn còn khoa trương la to, giống như bị đá trúng sau sẽ không ngạnh được.....

An Nhiên trốn trong phòng cúi đầu, thật sự không dám nhìn tư thái kia của Lạc Phi Phàm, ngày thường nhìn hắn giống như một người đứng đắn, thế nhưng ở nơi không có người khác, thì không chú trọng hình tượng như vậy.

Nàng dứt bỏ tâm tư tiếp tục điều tra, đứng dậy tìm một chiếc áo lông vũ mỏng cho Oa Oa, sau đó ôm đứa nhỏ ra cửa.

Ngoài cửa, Tiểu Bạc Hà ngồi trên ghế sô pha, nhàm chán nhìn vào rổ tinh hạch ở trên bàn, điệu bộ chán đến chết cách không lấy từng viên tinh hạch bình thường dưới lòng đất nén vào rổ, bộ dạng có vẻ như không tồn một chút công sức nào.

--------------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play