476. Dù sao ta mặc kệ
Triệu Như trong phòng ngủ cũng vội vàng chạy tới, bất quán điểm chú ý của nàng bất đồng với An Nhiên, Triệu Như nhìn bên trong những người sống sót đó có mấy người phụ nữ bụng bầu, bụng đã rất lớn rất lớn, nhìn dáng vẻ mấy ngày nữa sẽ sinh sản.
"Ta đi hỏi một chút."
Lạc Phi Phàm xoay người đi ra, hắn đi tới giữa đám người, hàn huyên vài câu với họ, sau đó gật gật đầu, quay vào, nói với An Nhiên đang đứng ở cửa"
"Bọn họ nghe nói hiện tại ngươi tiếp quản bọn họ, nên muốn hỏi ngươi một chút buổi tối ăn cái gì?!"
"Ăn cái gì? Ta làm sao biết ăn cái gì?!"
An Nhiên bị lời nói của Lạc Phi Phàm dọa tới mức phát ngốc, những người này quả thật muốn giống như giòi trong xương, ăn thịt nàng, An Nhiên bực bội trong lòng:
"Trước kia bọn họ ăn uống như thế nào?"
"Trước khi, một ngày ba bữa cơm, Đường thúc không thiếu bọn họ, bất quá giờ Đường thúc đi rồi... Vật tư bị Lôi Giang chế trụ, nói tạm thời không tiện quản lý, có khả năng sẽ phân phối lại một lần nữa."
"Vậy để Lôi Giang giao ra đây! Trước tiên để bọn họ ăn no, trước kia ăn như thế nào, hiện tại ăn như thế đó!"
An Nhiên thở sâu, vốn dĩ ấn tượng với Lôi Giang đã thập phần không tốt, hiện tại trong tiểu khu này phải dựa vào dị năng của hắn, hắn lại trốn tránh đến không thấy bóng dáng, này còn không tính, Lôi Giang còn yêu sách? Cắn xén vật tư của nhóm người già phụ nữ và trẻ em ?!
Đương nhiên nàng phải cướp về cho nhóm người này.
Việc này không quan hệ đến việc thánh mẫu hay không, những vật tư đó không phải của An Nhiên, nhưng cũng không phải của Lôi Giang! Nhưng nếu Lôi Giang muốn cắt xén vật tư của bọn họ, vậy An Nhiên khẳng định muốn nhằm vào hắn.
Lạc Phi Phàm gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy trong chuyện này Lôi Giang làm không đạo nghĩa, Đường Kiến Quân coi trọng những người này như vậy, ông mới mất còn chưa bao lâu, Lôi Giang đã bắt đầu ngược đãi nhóm người họ, thật không có nhân đạo.
Vì thế Lạc Phi Phàm kéo thêm Chiến Luyện, hai người cùng nhau đi tới tòa nhà đối diện, tìm Lôi Giang đòi vật tư, cần thiết nên giết thì giết vì tuyệt trừ hậu hoạn, Vân Đào thì lưu lại trong phòng, nhìn đám người còn đứng ngoài cửa sổ, nói với An Nhiên:
"Những người này, ngươi tính toán xử lý như thế nào?"
"Để Đường Ti Lạc quản!"
An Nhiên nghiêng đầu chém đinh chặt sắt nói rõ, nàng mặc kệ.
"Ta không có năng lực đi quản lý những người này, Đường Ti Lạc mặc kệ, thì cho Trương Bác Huân người luôn muốn cứu những người này đi quản, dù sao ta cũng mặc kệ!"
Vân Đào đứng bên cửa sổ, gật gật đầu đối với việc An Nhiên tự lượng sức mình không nhiều chuyện, rất vừa lòng.
"Ngươi làm đúng, chúng ta có thể nghĩ cách diệt trừ đóa Nhục hoa kia, đó chính là việc tốt nhất mà chúng ta có thể làm đối với những người già phụ nữ và trẻ em, còn lại, chúng ta không có năng lực quản."
Đang nói chuyện, An Nhiên thấy được một thân ảnh chợt lóe qua đám người vây quanh trước cửa sổ, nàng thông báo với Vân Đào một tiếng, liền đi ra cửa, đi về hướng người đi kia, nàng thấy gã béo kia đang cùng với hai người đàn ông đứng trên một tảng đá, nói gì đó.
Thấy An Nhiên nhìn qua, trên mặt hắn có chút xấu hổ, một người đàn ông đang nói chuyện với hắn cũng xoay người lại, một bên tay áo trống rỗng trong gió lạnh bay a bay.
Người này nhìn thật quen mắt, còn không phải người bị An Nhiên chặt đứt một cánh tay, lão tam kia hay sao?
An Nhiên đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng, đi về hướng Bàn Tử.
Trong gió lạnh, cây cối khô héo rung động xào xạc, trên mặt lão tam có chút chột dạ, rụt cổ lại, kéo theo một người đàn ông khác chạy mất, lưu lại Bàn Tử, cũng đang chuẩn bị chạy, An Nhiên khom lưng, nhặt một viên đá, ném về hướng Bàn Tử định chạy, quát lên:
"Đứng lại!"
--------------------------------
477. Đĩa bay
Bàn Tử cứng cong tại chỗ, viên đá nguyên bản hẳn là đánh vào người hắn, bỗng nhiên nửa đường vòng lại, trực tiếp bay về phía tường rào.
An Nhiên vừa thấy, hắc, có yêu dị!
Nàng lại nhặt một nắm đá lên, ném về phía Bàn Tử kia, biểu tình trên mặt hắn hiện lên vẻ khóc tang, đứng tại chỗ, những cục đá kia cũng chưa đánh trúng hắn, hắn sợ đau!
"Có chuyện gì xảy ra với ngươi?"
An Nhiên tiến lên, rút ra con dao trên eo, chỉ vào Bàn Tử đang đứng bất động tại chỗ, thực vật của nàng đi trước, tựa như một con rắn, bò đến chân Bàn Tử.
Bị dao cùng thực vật công kích, mặt Bản Tử kia thập phần hài kịch, 'thịch' một tiếng, hắn quỳ gối trên mặt đất, thấp giọng hô:
"Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, lúc trước mấy thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, không biết ngài là vợ cũ của Chiến đội trưởng, còn muốn kéo ngài nhập bọn, tha mạng a!~~~"
"Lung tung rối loạn cái gì?" An Nhiên không hiểu sao, tiến lên đá đá lên người toàn thịt của hắn:
"Ngươi đứng dậy, nói rõ ràng!"
Bàn Tử lắp bắp đứng dậy, giải thích với An Nhiên:
"Là như thế này, An nữ hiệp, ta a, tổ kiến một cái Cái Bang, đúng, ta hỗn đản, ta vô sỉ, ta lấy người già và trẻ em kiếm tiền, nhưng tội của ta không đến nỗi chết, nói trọng điểm là, tuy rằng tội của ta không đến nỗi chết nhưng đám thuộc hạ của ta, bọn họ vọng tưởng kéo ngài vào tổ đội hắc ám, những người đó không quan trọng, đã bị ta phát hiện ra toàn giết hết, An nữ hiệp, ngài buông tha ta đi, ta thề, ta đã hối cải để một lần nữa làm người, thật sự."
"Ý ngươi là, lúc trước người muốn cướp Oa Oa đi chính là người của ngươi?"
Dưới bầu trời đêm, An Nhiên híp mắt, con dao cầm trong tay, chỉ vào Bàn Tử không buông.
"Đây là ta trách oan Lôi Giang?! Cho nên.... sau đó các ngươi đoạt lần đầu không thành, khi mà tang thi da đồng đuổi theo tới, còn muốn đoạt lần hai đúng không?!"
Tình huống khi đó rất nguy hiểm a, còn may lúc đó An Nhiên thật sự cảnh giác bằng không bị những người đó lấy bao tải trùm vào, nàng cùng Oa Oa cũng xong đời.
"Không... không .... không, đoạt một lần, chúng ta chỉ có đoạt một lần, không dám có lần hai, ngài xem, cánh tay của lão tam đều bị ngài chặt a, ngài chính là khối xương cứng a, chúng ta nào có thể lại đặt chủ ý trên người ngài nữa đâu? đúng không..."
"Ngươi không phải nói, những thuộc hạ kia đã bị ngươi giết chết?"
An Nhiên nhìn chằm chằm Bàn Tử với cái miệng đầy lời nói dối, hắn cười xấu hổ, chỉ vào phía sau An Nhiên, đột nhiên hét to một tiếng.
"Nữ hiệp, đĩa bay!"
Bởi vì tiếng kêu quá lớn, biểu tình của hắn lại quá thật, An Nhiên đúng lúc quay lại nhìn, thừa dịp này hắn chạy nhanh!
Nhìn bóng dáng chạy như bay của hắn, không biết nhanh bao nhiêu làm An Nhiên nháy mắt có chút dở khóc dở cười, nói thật, hiện tại nàng muốn đuổi cũng không kịp.
Khi quay người lại, nàng nhìn thấy Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện đã trở lại, vì thế lập tức quên mất sự tình của Bàn Tử này, nàng trực tiếp nghênh đón Chiến Luyện đi qua.
Đi qua một mảnh đường đầy sỏi đá, Lạc Phi Phàm đang nói chuyện với những người sống sót kia, An Nhiên đi đến bên người Chiến Luyện, hắn kéo đầu vai nàng lại gần mang nàng đi trở về nơi ở của bọn họ.
Trước khi đi vào, An Nhiên còn nghe được Lạc Phi Phàm ở phía sau đang nói chuyện với những người kia, dưới sự chủ trương của Trương Bác Huân, vật tư đã chia cho bọn họ, để bọn họ xếp hàng đi lấy, không cần tranh đoạt, Trương Bác Huân sẽ phái người phát bữa tối cho mọi người.
-----------------------------
478. Vẫn là thích.
"Thế nào rồi?"
Tuy rằng nghe được Lạc Phi Phàm nói như vậy, nhưng nàng thấy biểu tình trên mặt Chiến Luyện không được tốt, tựa hồ như quá trình dò hỏi về vật tư với Lôi Giang không phải thuận lợi.
Chiến Luyện đưa nàng lên cầu thang, dưới ánh sáng hắc ám, hắn dựa vào tường, đôi tay khóa lại ở eo nàng, thấp giọng nói:
"Không gặp được Lôi Giang, hắn không dám đối mặt với chúng ta, tiếp đãi chúng ta chính là Phủ Tử, Phủ Từ thì rất dễ nói chuyện, chúng ta đói lấy vật tư gì hắn liền cho, nhưng hắn cũng nói, những vật tư kia ăn xong rồi, bọn họ cũng không còn vật tư nữa, còn lại chỉ có chút ít để lại cho nhóm quân nhân ăn dùng."
"Đường Ti Lạc đâu? Nàng ta mặc kệ không quản sao?'
"Đường Ti Lạc thì có cái rắm gì dùng?"
Hắn hừ một tiếng, giọng nói có chút hận sắt không thành thép:
"Nàng ta hiện tại trừ bỏ khóc còn có mắng người, chuyện gì đều mặc kệ."
Nhưng trên mặt Chiến Luyện không thoải mái, thực tế sự không thoải mái không phải đến từ việc này, hắn đè trán lên trán An Nhiên, thấp giọng nói:
"Trương Bác Huân đã đồng ý để chúng ta mang theo quân nhân đi giết đóa hoa biến dị kia, hắn cũng minh bạch, đóa Nhục hoa kia mà không trừ mọi người đều sẽ bị vây chết ở nơi này, sau khi giết đóa hoa kia xong, Trương Bác Huân sẽ trở về tiếp quản nhưng người còn sống sót này, mọi chuyện đã nói tốt, ngươi không cần phải xen vào."
"Ân, vốn dĩ tã cũng không nghĩ quản."
Trong bóng đêm, thanh âm nhỏ nhẹ của nàng vang lên, eo nàng bị Chiến Luyện ghì lấy có chút chặt, phảng phất như biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, nàng lẳng lặng chờ đợi, chờ đôi môi của Chiến Luyện rơi xuống, dán lên môi nàng.
Lúc này không có Lạc Phi Phàm toát ra quấy rầy bọn họ, An Nhiên cảm thấy tựa hồ mình và Chiến Luyện hôn rất lâu, lâu đến nỗi nàng đã quên đi đây là mạt thế, đã quên đi hai người bọn họ đều đã ly hôn, cũng quên đi bọn họ đã tách nhau ra hơn một năm.
Trong bóng đêm, nàng tràn ra một tiếng thở dài, nàng cảm thấy, giống như vẫn còn thích Chiến Luyện....
Còn về Lôi Giang, kỳ thật An Nhiên có cùng ý tưởng với Chiến Luyện, tuy rằng cái tiểu khu này dựa vào dị năng của hắn, địa chất thay đổi làm thực vật không thích hợp để sinh trưởng, nhưng hắn, không diệt trừ cảm thấy có chút không yên tâm.
Nói vậy Lôi Giang cũng biết, hắn cùng Chiến Luyện và An Nhiên đã kết thù rồi, căn bản không có thể hóa giải, vì thể từ khi An Nhiên và Chiến Luyện đi vào tiểu khu, hắn vẫn luôn trốn tránh không ra mặt, hiện giờ cũng không biết đang trốn ở nơi nào.
Thời buổi rối loạn như này, không thể bởi vì một người như Lôi Giang, gióng trống khua chiêng đem toàn bộ tiểu khu lăn qua lộn lại một lần đi.
Trong bóng đêm, phía tòa nhà đối diện, Đường Ti Lạc ngã trên sô pha, trán nàng dựa vào tay vịn ghế, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, trước mặt nàng ta là một chiếc bàn trên mặt bàn đặt một chiếc bình gốm sứ Thanh Hoa, trong bình đựng tro cốt của phụ thân nàng.
Lôi Giang xử lý xong một ít sự tình của đám quân nhân, đi vào cửa, thấy Đường Ti Lạc ngã trên ghế, động cũng chưa động, liền đi tới, đổ ra một ly nước ấm trong bình giữ nhiệt, ngồi bên người nàng, ôm lấy đầu vai, đỡ nàng ngồi dậy, ôn nhu nói:
"Mất đi thân nhân là việc cực kỳ bi thống, nhưng ngươi cũng nên tỉnh lại, phụ thân ngươi để lại nhiều quân nhân như vậy cho ngươi, ngươi không nghĩ đến chính mình thì dù sao cũng phải phụ trách bọn họ chứ."
Đường Ti Lạc đã khóc đến nước mắt sắp khô cạn, nàng ta há mồm, uống một ngụm nước mà Lôi Giang đưa đến, đầu tóc hỗn độn, cả người thập phần yếu ớt bất kham, nàng dựa thẳng trong khuỷu tay Lôi Giang, nghẹn ngào nói:
"Lôi Giang, ngươi có thể giúp ta tìm Phi Phàm ca tới được không?"
--------------------------------
479. Ta muốn gặp Phi Phàm ca
"Ngươi ăn chút gì đi, ta liền đi tìm hắn cho ngươi."
Lôi Giang dỗ dành Đường Ti Lạc, hắn ôm lấy đầu vai nàng, cũng không buông ra, trong mắt chớp động, bên trong có một tia kinh thường.
Nghĩ đến Đường Ti Lạc này, trong khoảng thời gian ngắn hẳn rất khó có thể tỉnh lại từ bi thống mất đi người thân, mà nữ nhân a chung quy vẫn là nữ nhân mà thôi, bị lạc trong tình yêu, sẽ không làm được việc lớn gì, há mồm một cái, chuyện đầu tiên thế nhưng là nghĩ về Lạc Phi Phàm.
Si tình thật sự si tình, đáng tiếc là cả tấm chân tình, Lạc Phi Phàm cũng không cảm kích.
Đường Ti Lạc gật gật đầu, cầm lấy túi bánh quy trên bàn trà, nhạt như nước ốc mà ăn.
Thấy nàng ta có chút tinh thần, Lôi Giang ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, vắt chéo chân, nói với Đường Ti Lạc:
"Hai người Chiến Luyện cùng với Lạc Phi Phàm muốn chúng ta xuất binh, đi diệt cái Nhục hoa gì đó, nghe nói diệt đóa hoa này thì toàn bộ hoa biến dị trong Tinh khu sẽ tự động tử vong, Trương Bác Huân đã đồng ý."
Khi nói chuyện, Lôi Giang vẫn luôn nhìn phản ứng của Đường Ti Lạc, muốn tìm ra chút gì đó từ biểu tình trên mặt nàng, nhưng bộ dạng nàng ta hoàn toàn không có hứng thú, vẫn ăn bánh quy của nàng, ăn xong rồi, mới gật gật đầu, nói với Lôi Giang:
"Ta ăn xong rồi, ta muốn gặp Phi Phàm ca."
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm hắn."
Lôi Giang đứng dậy, bộ dạng như một người anh trai tốt, còn duỗi tay sờ sờ đầu Đường Ti Lạc, sau đó xoay người ra cửa.
Đương nhiên hắn không phải đi tìm Lạc Phi Phàm, trên thực tế, hắn đang trốn tránh bọn người Lạc Phi Phàm, trước kia hắn cho rằng đám quân nhân kia chỉ chờ một khi Đường Kiến Quân đoạn khí thì sẽ toàn do Đường Ti Lạc quản, đến lúc đó tự nhiên Lôi Giang hắn cứ như vậy ra mặt trợ giúp Đường Ti Lạc chỉnh đốn quân vụ.
Thuận tiện tiếp thu lấy hơn một trăm quân nhân với sức chiến đấu siêu cường.
Nào biết Trương Bác Huân cùng Phủ Tử lại chạy trở về, hai người bọn họ xuất thân từ quân lữ, tự nhiên trên người họ có năng lượng để làm đám quân nhân kia tin phục, nguyên bản sức chiến đấu sẽ về Lôi Giang hắn, giờ lại tràn ngập nguy cơ, không những thế, hiện giờ Lôi Giang chỉ có thể trốn tránh trong bóng tối, thao túng Đường Ti Lạc, thay thế nàng ta xử lý một chút quân vụ không quá trọng yếu, còn phải trốn tránh Chiến Luyện cùng An Nhiên.
Tiểu khu to như vậy, hắn lại là dị năng giả hệ thổ, luôn có nơi để hắn trốn a.
Nhưng Lôi Giang không cam tâm như vậy.
Hiện giờ Đường Ti lạc uể oải không phấn chấn, nàng càng như vậy thì đối với hắn càng có lợi, chỉ cần nàng ta luôn luôn không có tinh thần, từ nữ nhi tình trường không thoát thân được, tự nhiên hắn có biện pháp không chế hết thảy Đường Kiến Quân để lại cho Đường Ti Lạc.
Trừ Lôi Giang ra mọi người nhất trí đạt thành quyết định đi diệt đóa Nhục hoa kia, đương nhiên Chiến Luyện cần phải đi trước làm gương cho binh sĩ, mấy người Triệu Như, An Nhiên cùng Oa Oa, còn có Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng sẽ đi ở phía sau đoàn người, còn lại toàn bộ người già phụ nữ trẻ em kia thì lưu lại trong tiểu khu này.
Dựa theo điều kiện địa chất của tiểu khu cùng với thực vật của An Nhiên đã vây khắp bên ngoài tường, tiểu khu này giờ là nơi an toàn nhất.
Nhưng bên Trương Bác Huân kia lại có Lôi Giang một cái tai họa ngầm lớn như vậy, cho nên bọn An Nhiên có thể không chờ đợi trong tiểu khu thì không đợi, còn về những người sống sót với số đông là người già phụ nữ và trẻ em kia, ở mạt thế này có thể nghĩ tới không ai muốn bọn họ, bọn họ không tự mình hại mình căn bản cũng không ai sẽ thương tổn bọn họ.
Vốn dĩ An Nhiên có chút ý kiến đối với sự an bài như vậy, nàng muốn đi theo ngay sau Chiến Luyện mới tốt, nhưng trên thực tế, Tinh khu này cũng không có lớn lắm, siêu thị Gia Hòa ở cách mấy con phố, bọn Chiến Luyện vừa đi trước diệt hoa biến dị vừa thẳng tiến tới siêu thị Gia Hòa, cho nên khoảng cách cũng không quá xa.
------------------------------
480. Chúng ta thanh toán xong rồi a.
Trước đó An Nhiên cũng mang theo đứa nhỏ, cùng với Triệu Như đi theo ở phía sau, nhìn bọn người Chiến Luyện chiến đấu ở phía trước, nàng thì ở phía sau trồng hoa.
Cho nên cân nhắc một chút, An Nhiên đồng ý với sự an bài như vậy, nhìn lại toàn bộ quân nhân đang tập hợp trước khu đất bằng, mà Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng với Trương Bác Huân đang tụ tập bên nhau thảo luận kế hoạch tác chiến.
Một viên đá bay đến dưới chân An Nhiên, nàng ôm Oa Oa nghiêng đầu lại, trên đỉnh đầu là một mảnh không trung xám trắng, cùng với một gốc cây đã khô khốc.
Ở góc tường, Bàn Tử duỗi đầu thịt béo ra, lặng lẽ vẫy tay với An Nhiên.
"Lại đây, lại đây."
An Nhiên ôm Oa Oa, cảnh giác tới gần Bàn Tử, nàng dừng lại cách hắn khoảng 2 mét, rút dao, mũi dao chỉ vào hắn, hỏi:
"Ngươi lại muốn làm gì?"
"Các ngươi có muốn ăn hay không?"
Bàn Tử duỗi tay chỉ vào hai cái bao tải, hai cái bao tải rất lớn, lặng lẽ đặt ở góc tường, thần bí hề hề thấp giọng nói:
"Cho ngươi, cho ngươi, đừng cho người khác phát hiện, An nữ hiệp, chúng ta thanh toán xong a,, sau này ngươi cũng đừng đuổi giết ta, ta cũng không tính kế ngươi nữa, hứa a."
Nói xong, Bàn Tử này giống như ăn trộm, chạy biến.
Hành vi này thực quỷ dị.
An Nhiên nhìn Bàn Tử đã chạy xa, một tay ôm Oa Oa, một tay giơ dao, cẩn thận đến gần bao tải, dùng mũi dao đẩy ra nút thắt trên bao, mở ra, bên trong là một bao tải rau xanh tràn đầy.
Là mới mẻ!
Nàng cau mày, lại dùng mũi dao đẩy nút thắt bao tải còn lại, bên trong là một bao tải khoai tây.
Đây là tình huống gì a?
An Nhiên có chút không hiểu, xoay người kêu Lương Tử Ngộ, để Lương Tử Ngộ vác hai bao tải rau dưa này vào trong phòng, đổ từng bao ra xem, đều là mới mẻ, tựa như vừa mới được đào ra từ trong đất, đều có thể ăn.
"Đây là ở đâu tới?"
Triệu Như vừa băng bó xong vết thương của Vương Uy đi ra từ trong phòng, nhìn thấy hai người An Nhiên cùng Lương Tử Ngộ ngồi xổm trên mặt đất, đang xem từng búp cải trắng, từng củ khoai tây.
Lương Tử Ngộ ngẩng đầu lên, trả lời:
"An Nhiên nói đây là do một tên béo đưa cho."
"Một tên béo đưa cho?"
Triệu Như vừa lặp lại những lời này vừa đi tới, cũng ngồi xổm xuống, nhìn đám rau dưa mới mẻ trên mặt đất, hỏi:
"Tên béo kia là dị năng giả hệ mộc?"
"Không phải, hắn hẳn là hệ thổ."
An Nhiên lắc đầu, nhớ đến những cục đá nàng ném về phía Bàn Tử, tất cả đều bay trượt, nàng ném nhiều đá như vậy, hệ số trúng lại bằng 0, vậy khẳng định Bàn Tử này là dị năng giả hệ thổ.
Việc này rất kỳ quái, xem tính tình của Bàn Tử kia, có thể đi lại tự do, Lôi Giang cùng Trương Bác Huân tựa họ cũng không biết ở bên trong những người trói buộc kia, có một tên béo như vậy là dị năng giả hệ thổ!
An Nhiên suy tư một chút, đem toàn bộ rau dưa dưới đất nhặt lên, thu vào bao tải, lại dặn dò Lương Tử Ngộ:
"Có thể ăn, không có vấn đề gì, bình thường lại không thể bình thường hơn, đưa cho đám người sống sót ăn đi."
"Nói như thế nào cùng bọn họ?"
Lương Tử Ngộ dò hỏi An Nhiên, rau dưa cùng khoai tây mới mẻ như vậy, người sáng suốt vừa thấy liền biết vừa mới được thu hoạch, hiện tại mạt thế đã trải qua lâu như vậy, đã sớm không còn rau dưa tươi mới ướt át như vậy rồi.
"Không nói, đừng nói gì cả, ta thấy bọn họ cũng đã tập mãi thành thói quen."
An Nhiên dặn dò xong Lương Tử Ngộ thì đứng dậy vỗ vỗ bùn đất trên tay.
Tuy rằng cảm thấy việc này rất quỷ dị, nhưng nàng nhớ lời Triệu Như nói trước kia, thực tế trong tay Đường Kiến Quân nắm giữ không biết nhiều hay ít dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, những dị năng giả đó bị Đường Kiến Quân giấu ở đâu, ai cũng không biết.
----------------------------------
P/s: Mấy hôm nay mạng thực sự lag quá á. Mình chưa check chính tả, mọi người thấy lỗi ở đâu com cho mình nha. (T^T)