446. Bộ dạng của hoa ăn thịt người như thế nào?
Cảm xúc của hai người này đều không ổn định, đặc biệt là Từ Lệ Nhi, biểu tình hoảng sợ trên mặt nàng ta như sắp điên mất, thấy An Nhiên ngồi trên xe, nàng ta cũng chưa có phản ứng gì, chỉ vỗ vỗ lưng ghế của Trương Bác Huân, mất khống chế hô to:
"Đi mau, đi mau!"
Trương Bác Huân trầm mặc dẫm chân ga, xe tiếp tục đi vào bên trong Tương thành.
Từ Lệ Nhi thất thanh rống lên:
"Lái đi ra, lái đi ra, lái đi ra."
Vương Uy ở bên người cũng như phát điên hô lên:
"Không thể đi vào bên trong, trở ra đi, chúng ta đã chết rất nhiều người, tất cả đều bị những đóa hoa quỷ dị ăn thịt người đó ăn luôn."
An Nhiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Uy và Từ Lệ Nhi, thấy hai người này căn bản không rảnh để trả lời nàng, nàng lại nhìn về phía Phủ Tử.
"Nói rõ ràng đi hoa ăn thịt người kia bộ dạng như thế nào?"
"Ta đi theo thủ trưởng, mang theo 5 tốp người già phụ nữ và trẻ em, chúng ta đi theo một đám đoàn đội người sống sót vào Tương thành, lúc ấy Tương thành thoạt nhìn thập phần an toàn."
Phủ Tử quay đầu lại, trong tiếng la to của Vương Uy và Từ Lệ Nhi, giải thích cùng với An Nhiên:
"Đoàn đội người sống sót đầu tiên đi vào Tương thành, có người hồi báo rằng bên trong này phi thường an toàn, mới đầu, thủ trưởng cho rằng do đoàn đội người sống sót kia đi vào trước nên đã giải quyết hết đám tang thi và động vật biến dị trên dọc đường đi."
Dừng một chút, Phủ Tử thầy Vương Uy đã lôi kéo Từ Lệ Nhi yên lặng lại, tựa hồ hai người máu me nhầy nhụa này cũng cảm thấy hứng thú đối với lời nói của hắn, vì thế Phủ Tử tiếp tục nói:
"Sau đó chúng ta cứ đi về phía trước, đội ngũ đi từ phía bắc vào, đến trung tâm của Tương thành nơi có nhiều khu trung tâm thương mại hay siêu thị lớn để thu thập vật tư, sau đó đi về phía tây ra ngoài, vòng đi Ngạc Bắc, hoặc trực tiếp ngừng lại ở Tương thành, khai cương thác thổ, cứ như vậy đóng quân xuống."
Lúc ấy vì sao sẽ có ý nghĩ đóng quân lại, là bởi vì từ khi đi vào Tương thành bọn họ chưa bao giờ phát hiện ra trên đời này có một nơi an toàn như thế, chẳng những an toàn mà vật tư còn rất phong phú.
Rốt cuộc nơi này người còn sống sót rất ít, vật tư bị lấy cũng rất ít, đối với một thành thị cấp tỉnh như Tương thành mà nói, nó còn gánh vác vị trí địa lý quan trọng là đầu mối then chốt của tuyến đường sắt Bắc Nam, trước khi mạt thế, hàng hóa vật tư lưu thông với số lượng khổng lồ làm người khác khó có thể tưởng tượng.
Vì thế mới có ý tưởng đóng quân ở đây, lúc ấy Đường Kiến Quân còn rất tin tưởng, cảm thấy có thể dẫn theo số người già phụ nữ và trẻ em này sống qua những ngày tốt đẹp.
Bọn họ chọn một cái tiểu khu bên cạnh Tinh khu, có hoàn cảnh tốt nhất ở Tương thành, một tiểu khu xa hoa bậc nhất, hứng thú bừng bừng an bài tốt những người còn sống sót đi vào ở.
Sau đó mọi chuyện từng chút từng chút một trở nên quỷ dị, những người trong đoàn đội của bọn họ từng người từng người liên tiếp mất tích, có đôi khi người đang đi ở phía trước, chỉ nghe được một tiếng kêu của người phía sau nhanh chóng quay đầu lại, người phía sau đã không có bóng dáng.
Ngay từ đầu, Đường Kiến Quân cho rằng đây là trò đùa dai của ai đó, hoặc là bản tính của nhân loại đã hỏng rồi, đến mức lấy việc giết người làm thú vui.
Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài tiểu khu mọc một loại cây hoa giống như hoa sen, đóa hoa đỏ như máu, từng cây từng cây mọc vây quanh bốn phía tiểu khu, trong một đêm đã mọc đầy bốn phía, chậm rãi xâm nhập vào trong tiểu khu.
Khi có người tới gần chúng, sẽ bị cắn nuốt chỉ còn thừa lại những khối xương trắng, lúc này Đường Kiến Quân mới chú ý coi trọng, tính toán diệt trừ những đóa hoa màu đỏ kia.
Nhưng lại không thể làm bất luận việc gì, diệt trừ những đóa hoa đó ngày đầu tiên thì hôm sau chúng đã lại lớn lên, người của ông diệt trừ ở đâu thì những đóa hoa đó vẫn sẽ mọc lên ở đó.
--------------------------------
447. Nhất định còn sống.
Sau đó Trương Bác Huân mang Đường Ti Lạc hội hợp với Đường Kiến Quân thì những bông hoa kia đã mọc đầy khắp mọi nơi.
Mà trong đội ngũ của Đường Kiến Quân, trừ bỏ những người già phụ nữ và trẻ em ra thì một bộ phận lớn quân nhân đã bị ăn thịt, còn sống không biết có đủ 100 người hay không????
Hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong tiểu khu xa hoa kia, bên ngoài tất cả đều là những bông hoa quỷ dị này, cùng với những dây mây đan xen rắc rối phức tạp như rừng rậm biến dị, trừ Trương Bác Huân là dị năng giả hệ kim ra thì không ai có thể đi vào!
Mới đầu Trương Bác Huân mang theo không ít người lao ra, đến biển hoa phía ngoài tiểu khu có một số người bị buộc trở về, một số người bị ăn, cuối cùng ra ngoài được chỉ có hai người Trương Bác Huân và Phủ Tử, mà Đường Kiến Quân và Đường Ti Lạc thuộc về số người bị buộc quay trở về.
Cho nên Trương Bác Huân một đường bôn ba vì tìm Chiến Luyện, hắn và Chiến Luyện cùng là dị năng giả hệ kim, nhưng cấp bậc dị năng của Chiến Luyện cao hơn so với hắn rất nhiều, chỉ cần liên thủ được với Chiến Luyện thì nhất định có thể cứu được Đường Kiến Quân và Đường Ti Lạc.
"Ngươi nói những bông hoa ăn thịt các ngươi có màu đỏ sao?"
Vương Uy lau đi vết máu trên mặt, hung hăng đạp một cái lên lưng ghế của Trương Bác Huân, tức giận mắng một tiếng.
"Ngươi dừng xe, thả chúng ta đi xuống!"
Sau đó nôn nóng nhìn Phủ Tử nói:
"Ăn thịt chúng ta không phải là hoa, mà là cây mây!!! Mẹ nó, toàn bộ Tương thành này đều điên hết rồi, điên cuồng hết rồi!!!"
Từ Lệ Nhi ở bên người cúi đầu khóc lên, anh anh anh, khóc đến nỗi An Nhiên thấy bực bội, nàng nghe Vương Uy nói cây mây cũng có thể ăn thịt người, đột nhiên An Nhiên nhớ tới một chuyện.
"Các ngươi nói là các ngươi ở cạnh Tinh khu mới tao ngộ phải loại hoa sen màu đỏ này sao?
"Không quá giống hoa sen, có chút giống bách hợp, nhưng cánh hoa có rất nhiều tầng, chồng lên nhau rất giống hoa sen!"
Phủ Tử gật gật đầu, tỏ vẻ An Nhiên nói chính xác vị trí, nhưng nhìn kỹ loại hoa này thì lại không giống hoa sen chúng giống như một bông hoa bách hợp với rất nhiều tầng cánh.
Sắc mặt An Nhiên trắng bạch, lại nhìn ra những biển báo giao thông ngoài cửa sổ xe, không sai đây là trục đường chính chủ yếu để đi về hướng Tinh khu, nàng đã sinh sống nhiều năm ở Tương thành sẽ không nhận sai đường!
Mà Vương Uy cùng Từ Lệ Nhi cũng chuẩn bị đi về phía Tinh khu cho nên mới tao ngộ phải loại dây mây ăn thịt người ? Tinh khu ..... Vì cái gì phải là Tinh khu chứ???~~~
Điều đó làm cho An Nhiên nhớ đến lúc trước mình giục sinh đám bách hợp kia, trong đó có một đóa hoa không nghe sai sử là bách hợp biến dị, An Nhiên nhớ rõ mình đã đem bông bách hợp biến dị đó chém đứt ngang nha, tuy rằng cành hoa của nó chạy mất..... Chạy mất!!!
Tức khắc trong lòng nàng rùng mình, vỗ vỗ lưng ghế của Trương Bác Huân.
"Ngươi dừng xe lại, đó là hoa biến dị, chúng sẽ chủ động công kích nhân loại, chuyện này không phải ngươi mang ta hay Chiến Luyện đến Tinh Khu là có thể mù quáng giải quyết được vấn đề!"
Thấy Trương Bác Huân không dao động, An Nhiên lại nói:
"Hơn nữa các ngươi ngẫm lại đi, nếu loại hoa biến dị này lợi hại như vậy, thời gian qua lâu như vậy rồi, bọn người Đường Kiến Quân nói không chừng đã sớm bị ăn thịt rồi, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, nghe ta không sai đâu, có một số việc phải để ta suy nghĩ một chút."
Nàng có thể nghĩ đến việc gì ?
Trương Bác Huân cùng Phủ Tử, thậm chí hai cái người nửa đường nhặt lên xe kia cũng không xem lời nói của An Nhiên là sự thật, đương nhiên đối với Vương Uy và Từ Lệ Nhi mà nói, Trương Bác Huân này dừng xe lại là tốt nhất.
"Nhất định còn sống"
Người trả lời An Nhiên là Trương Bác Huân vốn trầm mặc ít lời, hắn ngồi ở phía trước, liều mạng dẫm chân ga, môi mỏng mím chặt, ánh mắt hắn đặc biệt kiên định.
---------------------------------
448. Đây là cái gì???
An Nhiên cười nhạo một tiếng, đó là hoa biến dị a, bọn họ cho rằng đó là cái gì? Lúc trước những bông hoa bách hợp kia còn chưa biến dị, An Nhiên chỉ bằng những bông hoa bình thường đó có thể bò ra được từ trong thi triều, mà bây giờ là đối mặt với những bông hoa bách hợp biến dị, thì càng không phải nói nữa.
Đương nhiên, còn không biết có phải là đóa bách hợp biến dị của nàng kia hay không nữa, không nghe Phủ Tử nói a, chúng giống hoa sen a? Nói không chừng cũng không có quan hệ gì tới nàng cả.
Lại nghe Phủ Tử giải thích.
"Trong tay thủ trưởng, có Lôi Giang là dị năng giả hệ thổ, tuy rằng sức chiến đấu của hắn không cao, nhưng hắn có thể làm cho thành phần thổ nhưỡng thay đổi, cho nên chỉ cần đem đám hoa biến dị ở dưới mặt đất kia dọn dẹp rửa sạch hết thì dưới nền đất sẽ không có dây mây đột nhiên chui ra."
"Lôi Giang?!"
Nghe thấy cái tên này, An Nhiên cảm thấy có một chút gì đó, lại hỏi:
"Hắn không phải vẫn luôn ở trong thôn Thiết Ti không ra hay sao?"
Chuyện này nàng đã nghe Chiến Luyện nói, lúc thời điểm chạy nạn từ thôn Thiết Ti, An Nhiên đã chịu hai đám người hãm hại mai phục, nàng phỏng đoán có phải do Lôi Giang làm hay không, kết quả Chiến Luyện nói trong đội ngũ chạy ra kia không có Lôi Giang.
Cho nên Lôi Giang kia từ khi nào đã chạy từ cuối đội ngũ lên đầu đội ngũ vậy?
Phủ Tử vừa nghe, thấy kỳ quái quay đầu nhìn An Nhiên, nói:
"Không a, hắn vẫn luôn đi theo thủ trưởng chạy tới Tương thành, bất quá lúc trước nghe nói phần lớn thế lực của hắn, đều đi tới huyện thành tìm vật tư, buông tha...."
Tựa hồ là bởi vì có chút khúc mắc, nên người Lôi Giang mang đi huyện thành đều bị Chiến Luyện xử lý, chuyện này hắn nghe từ Chu Tường, bản thân Lôi Giang chưa từng chứng thực qua.
Lúc ấy sau khi từ huyện thành trở về, Lôi Giang mang theo Chu Tường còn có vài người nữa vẫn luôn đi theo bên người Đường Ti Lạc, lúc rút lui, tự nhiên cũng rút theo đội ngũ của Đường Kiến Quân.
Nguyên bản Đường Kiến Quân cũng không để người như Lôi Giang trong lòng, một dị năng giả hệ thổ mà thôi, trừ bỏ đào mương xây tường ra thì ai mà biết Lôi Giang này còn có thể làm gì, mãi cho đến về sau, khi vào Tương thành tao ngộ phải sự công kích của hoa biến dị.
Tác dụng của Lôi Giang mới được thể hiện ra.
Hắn là dị năng giả hệ thổ nên năng lực cao hơn so với người khác một chút.
Cho nên hắn có thể đem thành phần thổ địa mềm mại thay đổi thành nền xi - măng, hoặc thay đổi thổ nhưỡng thành nhiễm phèn chua, thành phì nhiêu, thích hợp với sự sinh trưởng của thực vật, hoặc cũng có thể biến thổ địa thành tử địa nơi mà thực vật không muốn đặt chân đến, từ phù sa biến thành hòn đá, rất hữu dụng.
Cho bên bọn người Đường Kiến Quân tuy rằng bị buộc trở về tiểu khu nhưng chưa chắc đã không sống nổi.
"Mặc dù là như vậy, các ngươi mang theo ta, cứ như vậy xông lên, lại thêm Chiến Luyện ở sau cứu viện, các ngươi cho rằng có thể cứu đám người Đường Kiến Quân ra hay sao?"
An Nhiên buông tay, ở trong chiếc xe đang lao đi như bay này đầu nàng loạn như ma muốn giải thích với Trương Bác Huân cùng Phủ Tử.
Có một số việc cho nàng chút thời gian, để nàng suy nghĩ ra biện pháp, nếu không những người này vọt vào cứu người, vĩnh viễn chỉ có trị ngọn không trị gốc.
Trương Bác Huân lái xe ở phía trước không để ý tới An Nhiên, lái xe thẳng đến mục tiêu đã định trước, tức khắc An Nhiên cả giận nói:
"Ngươi không tin ta cũng được, cứ lái xe về phía trước đi càng đi về trước càng mất mạng! Ta mà chết đến lúc đó để xem ngươi cứu thủ trưởng và Đường Ti Lạc của ngươi như thế nào!"
Vừa nói chuyện, An Nhiên đã chỉ huy Cầu Gai Béo dưới chân nhảy lên, vọt lên người Phủ Tử, động tác phản ứng của hắn cũng rất nhanh, hét to một tiếng.
"Đây là cái gì?"
Hắn vung tay gạt Cầu Gai Béo ra, rơi lên người Trương Bác Huân, đột nhiên Trương Bác Huân dẫm mạnh phanh làm xe dừng lại.
"Kẽo kẹt." Tiếng phanh xe bén nhọn cùng tiếng lốp xe mài trên mặt đường vang lên.
-----------------------------
449. Ta liều mạng với ngươi.
Trong lòng An Nhiên âm thầm đắc ý, cảm thấy Cầu Gai Béo của mình có thể đâm vào da của Trương Bác Huân! Nhưng tại đây một giây sau, đột nhiên có một cây mây khổng lồ, trực tiếp quét về phía cửa sổ xe phía trước, thân dây thô to như đùi của một người đàn ông trưởng thành, "Phanh" một tiếng va chạm vào, cửa sổ xe bị đập nát, cũng làm cho toàn bộ người bên trong xe, thấy rõ được bộ dạng của cây mây đó như thế nào.
Từ Lệ Nhi hét lên, An Nhiên nỗ lực ổn định lại thân mình, nhưng bởi vì xe này bị cây mây đánh vào rất mạnh, bị bật ra phía sau, làm đầu của nàng đập vào lưng ghế phía trước, cả người choáng váng.
Phảng phất như trời đất đang xoay tròn, Từ Lệ Nhi kia còn thét chói tai, làm đầu óc nàng càng thêm choáng váng, vội vàng bắt lấy lưng ghế của Trương Bác Huân, một cây mây nữa lại đến, xuyên xuống dưới gầm xe buộc toàn bộ thân xe lên nhấc bổng cả chiếc xe lên khỏi mặt đất.
Vì xe rất nặng lại bị dựng lên nhấc khỏi mặt đất, sau đó bởi vì dây mây này di chuyển, làm An Nhiên đang bị chấn động nằm trên ghế sau lại bị va vào lưng ghế trước, hiện giờ cả chiếc xe giống như cầu bập bênh, bị treo ở không trung lắc qua lắc lại.
Người ở bên trong cũng bị xô đẩy xóc nảy đến thất điên bát đảo, càng muốn mạng hơn là cành của dây mây ở trước cửa xe kia mọc thêm một mầm xanh, bắt đầu đè ép cửa kính vỡ vụn kia, muốn chui vào trong xe!
"Đừng cho nó tiến vào!!!"
An Nhiên hét lên một tiếng, đầu bị va đập đến sưng thành cục u lớn, Trương Bác Huân ở ghế lái lập tức tạo một khối ván sắt ở cửa sổ xe, ngăn chặn chồi non màu xanh lục kia lại.
Đồng thời, trên nóc xe cũng có một cái phi dao bay tới, cắt đứt dây mây, toàn bộ chiếc xe từ không trung rơi xuống "phanh" một tiếng, lao xuống lật ngửa bốn cái bánh xe lên trời, trong không khí tràn ngập mùi xăng!
"Trương Bác Huân, ngươi là yêu tinh hại người!"
An Nhiên tức giận chửi ầm lên, bị lật qua lật lại trong xe, duỗi tay đánh lên đầu Trương Bác Huân.
"Hôm nay ta mà chết ở đây cũng phải đồng quy vu tận với ngươi!"
"Trương Bác Huân, ta liều mạng với ngươi!"
Vương Uy vẫn còn tinh thần, từ phía sau vọt lên, nhưng bị Phủ Tử ngồi ở ghế phụ chặn lại.
Chỉ nghe được Phủ Tử kêu lên:
"Bình tĩnh một chút đi, các ngươi đều bình tĩnh lại đi, hiện tại chúng ta cần nhất trí đối phó với bên ngoài!"
"Đối với mẹ ngươi ấy!"
"Đối cái rắm, nếu không phải vì hai người các ngươi, ta còn đang ở bên ngoài Tương thành với con gái của ta, sống an toàn biết bao nhiêu!"
Vương Uy chửi ầm lên, An Nhiên cũng thất thanh mắng to, Từ Lệ Nhi thì nằm ở góc nào đó ở nóc xe khóc, mascara bị nước mắt làm nhòe đi trông rất khủng bố, cả xe trở nên hỗn loạn.
"Đừng dùng lửa, sẽ nổ, bình xăng của bọn họ bị rò rỉ rồi!"
Ở nơi xa, xe của Chiến Luyện đuổi tới, trước ngực hắn đeo một cái địu bảo bảo, bọc Oa Oa trong đó, chỉ huy Lạc Phi Phàm đang lái xe dừng xe lại!
Tốc độ Chiến Luyện rất nhanh, An Nhiên vừa mới bị cướp đi không lâu thì hắn đã trở về, nghe mọi người nói mồm năm miệng mười vài câu xong thì lập tức bế Oa Oa lên, lái xe đuổi theo, phía sau bọn họ Vân Đào đang lái chiếc xe tải đi xa xa, còn có Lương Tử Ngộ thì lái chiếc SUV.
"Làm sao bây giờ? Đây là quái vật gì a?"
Lạc Phi Phàm ngừng xe ở trước một mảnh cây mây, nhìn cách xe 1 km, biểu tình ngưng trọng. Trương Bác Huân này thật là tìm đường chết, hắn mang An Nhiên trực tiếp đi vào một mảnh cây mây biến dị quái dị như thế này, còn làm cho xe đều bị lật úp!
Hiện tại bên ngoài chiếc xe bị lật kia đều là dây mây, xăng trong bình vẫn còn chảy ra, mà một khi xăng gặp lửa thì .... hơn nữa mộc còn sinh hỏa .... Lạc Phi Phàm không dám tưởng tượng mình mà ra tay sẽ tạo thành kết quả kinh thiên động địa đến như thế nào.
------------------------------------
450. Sĩ khả sát bất khả nhục
"Ta đi qua trước đem vợ của ta mang ra ngoài!"
Chiến Luyện mở cửa xe ra, treo Oa Oa trên người như móc treo, trực tiếp dẫm chân lên một dây mây biến dị, dây mây này bay lên trời tựa như một con rắn đang dao động, Chiến Luyện bám vào nó, đu người nhảy lên, chân ly khỏi mặt đất , treo ngược thân mình rồi nhảy vào mặt đường trải dài cây mây.
Có dây mây mọc lên mầm xanh, muốn vói vào Oa Oa trong lòng ngực Chiến Luyện, hắn vung tay lên, chiếc mũ trên đầu Oa Oa biến thành một chiếc mũ giáp nhỏ, bằng vàng nha!!!! Cả người đứa nhỏ còn mặc vào tơ vàng nhuyễn giáp trong truyền thuyết, theo hình thể tiểu bàn tử nho nhỏ này a.
Sau đó ném một phi dao xoay tròn ra mở đường, đem những dây mây thò đến gần giống như ném vào máy trộn bê tông, cắt thành nhiều mảnh.
Rất nhanh, Chiến Luyện mang theo Oa Oa chạy đến cạnh xe của Trương Bác Huân, duỗi tay, kéo cửa xe ra, đem người còn đang đánh người khác thực sự hăng say kia kéo ra.
Có một dây mây vọt đến, đầu Chiến Luyện cũng chưa quay lại, dựng lên một bức tường kim loại chắn ở phía sau, ngăn chở công kích của dây mây, tạo thành một khoảng đất trống an toàn.
"Chiến Luyện!"
An Nhiên vừa ra khỏi xe, còn ngồi dưới đất, bên tai nghe tiếng cười cạc cạc cạc của Oa Oa, ngẩng đầu lên, thấy người kéo nàng ra khỏi xe là Chiến Luyện.
Nhịn không được, nàng khóc lên, hốc mắt hồng hồng, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống.
"Đừng khóc, đừng khóc, chồng ở chỗ này a."
Chiến Luyện cúi đầu cười với nàng, duỗi tay, lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt An Nhiên, nàng gật gật đầu, ôm lấy cánh tay Chiến Luyện, nương theo lực đạo của hắn mà đứng lên.
Dưới chân, Vương Uy đã bò ra, ngồi xổm ở bên cạnh cửa xe, duỗi tay với Từ Lệ Nhi ở bên trong, ôn nhu nói:
"Lệ Lệ, mau ra đây, nhanh!"
Đôi mắt giống gấu trúc của Từ Lệ Nhi nhìn lên, nàng ta co ro trong một góc xe, lắc đầu, lại lắc đầu.
"Không dám, ta sợ hãi, A Uy, ta sợ hãi, bên ngoài đó toàn là cây mây a."
Thế giới bên ngoài chiếc xe này giống như biển dây mây biến dị, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là dây mây, trong không khí còn bốc lên mùi xăng nồng nặc.
Không nhìn thấy sau lưng Vương Uy kia có hai cái dây mây đang vũ động giống như mãng xà hay sao? Làm người khác nhìn thấy càng thêm ghê tởm sợ hãi.
Từ Lệ Nhi thực sự bị sợ hãi, nàng không dám đi ra ngoài!
Trương Bác Huân ngồi ở ghế điều khiển đá văng cửa xe muốn ra ngoài, lộn một vòng bò ra, tay vừa mới chạm đất, thì Chiến Luyện không biết là do cố ý hay vô tình dẫm lên mu bàn tay của hắn.
Trương Bác Huân nhíu mày, vẫn duy trì tư thái bò trên mặt đất, mím chặt môi, mặc Chiến Luyện vũ nhục.
Hắn vừa mới từ trong xe bò ra, còn đang ở tư thái quỳ rạp xuống đất, mu bàn tay lại bị chân Chiến Luyện đạp lên, tư thế này đối với một người quân nhân mà nói xác thật là một loại trần trụi nhục nhã.
Nhưng Trương Bác Huân cũng chưa nói gì, cũng không có bất luận gì thể hiện sự tức giận, hắn chỉ vươn bàn tay còn lại ra, cầm lấy cổ chân Chiến Luyện, bỏ thêm chút lực đạo muốn dịch chân Chiến Luyện ra.
Chiến Luyện lại tăng thêm lực đạo dưới chân, oán hận, di di lên mu bàn tay của Trương Bác Huân.
Phủ Tử ở bên kia cũng vừa chui ra thấy thế vọt lên, cả giận với Chiến Luyện nói:
"Chiến Luyện, sĩ khả sát bất khả nhục, chính ngươi cũng là quân nhân, trong lòng ngươi tức giận thì cùng lắm thì cho mỗi người chúng ta một đao cho xong việc, còn đối đãi với chiến hữu của mình như vậy thì TMD quá mức rồi."
Chiến Luyện vung tay lên, đẩy Phủ Tử ra sau hai bước, dịch bàn chân dẫm lên mu bàn tay người ở dưới ra, dùng ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh băng vừa nhìn vừa nói:
"Vợ của ngươi bị người khác đoạt đi, người còn TMD cười hì hì sao? Sĩ khả sát bất khả nhục, việc hôm nay các ngươi làm chính là trần trụi vũ nhục lão tử!"
Đây chỉ là dẫm lên mu bàn tay của Trương Bác Huân mà thôi, này vẫn còn quá nhẹ đi!
------------------------------