439. Thích người đàn ông này.
Chiến Luyện là người thực tiêu sài cũng thực dứt khoát như vậy, nghĩ cái gì liền làm cái đó, muốn cái gì thì lấy cái đó, chưa bao giờ ướt át bẩn thỉu hay ngượng ngùng xoắn xít.
Lần đầu tiên gặp mặt An Nhiên cũng vậy, đưa ra chứng minh thân phận, đưa ra chứng nhận sĩ quan còn đưa cả quân hàm, cùng với địa điểm đóng quân.
Lần thứ hai gặp mặt liền nói chuyện kết hôn, lần thứ ba thì trực tiếp lôi kéo An Nhiên đi Cục Dân Chính.
An Nhiên thích Chiến Luyện cái gì sao? Trong thời khắc này đột nhiên nàng nghĩ tới sở dĩ lúc trước nàng cùng điên với Chiến Luyện bởi vì phần dứt khoát này của hắn.
Trước khi kết hôn, nói vậy chứ nàng cũng có một chút rung động.
Nàng cũng khẳng định, thời khắc lúc ban đầu đó, nàng đã có chút thích người đàn ông này.
Yên lặng nhìn Chiến Luyện lên xe, chiếc xe bồn khổng lồ lướt qua người nàng, đột nhiên An Nhiên đuổi theo, đứng ở dưới cửa sổ ghế lái, Chiến Luyện dừng xe lại, mở ra cửa sổ, duỗi đầu ra, nhìn An Nhiên ở phía dưới.
"Ngươi phải trở về, ta và con ở đây chờ ngươi a."
An Nhiên ngẩng đầu, trong mắt có chút ý vị khẩn cầu, thế giới này đã chết quá nhiều người, quá nhiều đứa nhỏ đã không có cha bên cạnh, An Nhiên một mình mang đứa nhỏ, quá mệt mỏi, lần đầu tiên nàng cảm thấy, gánh nặng trên người mình rất nặng rất nặng, cho nên muốn chia sẻ cùng Chiến Luyện để nuôi dạy Oa Oa trưởng thành trong cái mạt thế đáng sợ này.
Nàng rõ ràng ý thức được, Oa Oa không thể không có Chiến Luyện.
"Nhất định, trở về."
Chiến Luyện lại cười, nhấn mạnh chân ga lái xe đi, trực tiếp xông vào, Lạc Phi Phàm nhanh chóng thu lại dị năng, diệt lửa, chạy theo sau xe Chiến Luyện, nhảy vào ghế phụ của xe bồn chở xăng, hai người cứ như vậy lái xe vọt vào bên trong bến xe.
"Chúng ta nên đi xa một chút!
Vân Đào nhắc nhở mấy người còn lại đang đứng tại chỗ trong đó có An Nhiên vẫn đứng yên nhìn về phía bến xe.
"An Nhiên, chút nữa nổ mạnh sẽ lan đến gần đây."
"Ân"
Biểu tình trên mặt nàng rất lo lắng, nàng đang liều mạng phát đường cho Cầu Gai Béo biến dị, "nhìn" xe bồn chở xăng của Chiến Luyện bị mấy con chuột rất lớn ngăn cản, mấy con chuột trưởng thành kia trên lưng chúng đều mọc ra gai xương bén nhọn, răng nanh rất dài, có chút cảm giác đao thương bất nhập.
Bỗng nhiên Lương Tử Ngộ quay đầu nhìn về phía quốc lộ, mắt trợn trắng, duỗi tay vỗ vỗ Vân Đào.
"Ai ai, Đào ca, ngươi xem."
Vân Đào cùng An Nhiên còn có Triệu Như đang ngồi trong xe sôi nổi nhìn về hướng Lương Tử Ngộ chỉ, cười khổ, quả thật là bị cầm chân ở chỗ này, nguyên bản trên quốc lộ đám tang thi bám theo đã bị tiêu diệt hết, nhưng hiện tại rắn biến dị lại tới.
Lúc này An Nhiên cũng không thể quan tâm Chiến Luyện nữa, nàng liều mạng phát đường cho Cầu Gai Béo bên người đồng thời vội vàng xoay người trở về xe, Triệu Như chuyển bánh lái lui về phía sau, những người còn lại rút lui về khu trung tâm thương mại, nàng với lấy thùng tinh hạch ở ghế sau, lấy ra mấy viên tinh hạch của tang thi hệ kim.
Thùng tinh hạch của Chiến Luyện tất cả đã bị tiêu hao gần hết, còn lại những viên tinh hạch hệ kim đều là vừa mới thu thập được, lúc này đúng là lúc phải dùng đến chúng.
Triệu Như lái xe đi vào bên trong khu trung tâm thương mại, Vân Đào và Lương Tử Ngộ cũng lái chiếc xe tải đi vào, sau đó nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh ra ngoài, chuẩn bị chiến đấu với rắn biến dị.
An Nhiên ở bên trong cũng xuống xe, bế Oa Oa lên, mang theo Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng và Triệu Như xách theo thùng tinh hạch, chạy lên trên tầng.
------------------------------
440. Chọc đôi mắt của nó.
Đám rắn này cũng rất ghê tởm, trình độ ghê tởm không phân cao thấp với đám chuột là bao nhiêu, da chúng thì dày hơn kiên cố so với da chuột biến dị.
Hai người Vân Đào và Lương Tử Ngộ canh giữ ở cổng chính, bọn họ còn chưa có hành động gì thì Cầu Gai Béo của An Nhiên đã hùng dũng lăn đi trước, sôi nổi đón lấy đám rắn biến dị, đại chiến giữa thực vật biến dị và động vật biến dị diễn ra, hơn nữa chúng còn được thêm vào thuộc tính của tinh hạch hệ kim, cảnh tượng phi thường khả quan.
Trên tầng 2 An Nhiên lại đem Oa Oa giao cho Tiểu Bạc Hà như hình với bóng ở bên người, khom lưng bám vào vòng bảo hộ, hô to về hướng Vân Đào và Lương Tử Ngộ ở ngoài cửa:
"Hai người các ngươi mau lên đây, có một con rắn rất lớn đang đến!"
Vừa dứt lời, ở nơi xa, ở hướng đường chân trời một con rắn rất lớn thoạt nhìn giống như một con rồng đang trườn tới, ta dựa, thật sự giống một con rồng, đầu rắn hình tam giác, xương rắn rất dài màu trắng đã chọc phá làn da mà nhô ra ngoài, tuy rằng chiều dài không khoa trương đến nỗi mấy ngàn mấy vạn mét nhưng mơ hồ có thể thấy được đây là phương hướng tiến hóa của loài rắn biến dị.
Lưng rắn là từng đoạn từng đoạn gai xương, tốc độ di chuyển lại rất nhanh nhanh tới nỗi trong thoáng chốc nó đã trườn tới gần khu trung tâm thương mại.
Ở cổng lớn, vẻ mặt Vân Đào ngưng trọng, kéo lấy Lương Tử Ngộ đang muốn chạy vào trong.
"Chúng ta không thể đi vào, nơi này chỉ có hai người chúng ta."
Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đã đi diệt ổ chuột, đám phụ nữ trẻ em thì đang ở bên trong, con đại xà này sinh mãnh như vậy, nếu Vân Đào cùng với Lương Tử Ngộ lui vào trong, thì còn được xem là đàn ông hay không?
Trên mặt Lương Tử Ngộ đầy dơ bẩn mồ hôi cùng dầu mỡ bóng nhẫy, hắn nhìn Vân Đào, trong lòng có một cỗ cảm xúc bi phẫn dâng lên, trời muốn diệt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn đối nghịch với trời, liền hỏi:
"Đào ca, được, ta nghe ngươi, bây giờ ngươi nói ta nên làm gì thì ta sẽ làm đó!"
An Nhiên triệu hoán Cầu Gai Béo vọt lên đón đầu đại xà nhưng hiệu quả rất nhỏ, mà hai người ở dưới không những không đi lên mà ngược lại còn tính toán gì đó rồi cũng đi theo vọt về phía trước làm An Nhiên ở tầng 2 gấp đến độ chỉ thiếu chút nữa dậm chân!
"Hai ngươi kia muốn làm gì? Bọn họ muốn làm gì?"
An Nhiên xoay vòng vòng tại chỗ, đau đớn của việc hấp thu tinh hạch hệ kim đã dần dần biến mất trong cơ thể, nàng hỏi Triệu Như, sau đó lại nắm một viên tinh hạch hệ kim tới hấp thu, Triệu Như lắc đầu tỏ vẻ nàng cũng không biết Vân Đào và Lương Tử Ngộ muốn làm gì?
Trên mặt mọi người đều rất ngưng trọng, An Nhiên nhìn Vân Đào và Lương Tử Ngộ, thân ảnh hai người nhảy lên xoay vòng vòng không ngừng trước con đại xà.
Vì thế An Nhiên chỉ có thể khẩn cấp điều động nhóm Cầu Gai Béo của nàng thay thế hai người giải quyết đám rắn biến dị nhỏ ở chung quanh, phút chốc người bên cạnh kích động hét lớn:
"Ta biết, hai người bọn họ muốn dùng tay không xé con rắn biến dị kia! An Nhiên, An Nhiên, ngươi xem kia!"
Triệu Như quan sát con đại xà kia, Cầu Gai Béo của An Nhiên mặc dù có dị năng hệ kim thêm vào nhưng vẫn không cách nào đâm thủng được làn da của con đại xà, vì thế Triệu Như kéo An Nhiên chỉ vào đôi mắt của con đại xà kia.
"Ngươi có thấy không? Đôi mắt của con đại xà này vẫn luôn nhìn chằm chằm sự di chuyển của Vân Đào và Lương Tử Ngộ."
Không phải sao? Tuy rằng Vân Đào cùng Lươn Tử Ngộ vẫn xoay vòng vòng quanh nó, nghĩ cách tìm cơ hộ để xuống tay, nhưng cái đầu tam giác của con rắn kia vẫn luôn chuyển động theo Vân Đào và Lương Tử Ngộ, không phải nhìn Vân Đào thì nhìn Lương Tử Ngộ, lưỡi rắn phun ra, tựa hồ đang suy xét làm thế nào để ăn luôn hai cái người đang chạy tới chạy lui ở phía dưới.
Nó có vẻ rất vụng về, toàn bộ động vật, hình thể chúng càng lớn thì càng vụng về, đám chuột lớn cũng không linh hoạt như đám chuột con.
Mà thế gian này, đối với toàn bộ động vật thì đôi mắt chính là nơi mềm yếu nhất, cho nên phải chọc đôi mắt của nó!
---------------------------------
441. Chọc nó tới chết.
An Nhiên phát ra một mệnh lệnh, đột nhiên một con Cầu Gai Béo dũng cảm không sợ hãi lăn lên thân mình con đại xà, trực tiếp đứng trên đầu rắn, trong lòng An Nhiên nảy sinh ác độc điên cuồng gào thét.
"Chọc xuống đi!"
Sau đó nàng vét hết đống tinh hạch hệ kim trong thùng, không có cái tâm tư đi quản đau hay không đau nữa, hấp thu tất cả năng lượng vào trong cơ thể rồi phóng thích dị năng ra.
Dưới ánh trăng bàng bạc phiêu đãng, trên chiếc đầu hình tam giác khổng lồ của con đại xà, một con Cầu Gai Béo dựng thẳng toàn bộ gai nhọn phiếm ánh kim trên cơ thể, ở bến xe nơi xa, một tiếng "phanh" nổ mạnh rung trời, một đám mây lửa hình cây nấm đỏ rực dâng lên, đồng thời Cầu Gai Beo lăn xuống, chọc thủng một bên mắt của con đại xà, thân hình cầu béo dính ở con mắt to không nhúc nhích đang điên cuồng hấp thu huyết nhục của đại xà!
Vân Đào thấy vậy, hét lớn một tiếng:
"Cơ hội tốt!"
Liền vọt lên, bám vào thân rắn, cưỡi lên mình nó, ôm hai cái sừng trên đầu, hung hăng ôm chặt, mà Lương Tử Ngộ cũng cơ linh, không cần Vân Đào chỉ bảo, trực tiếp ôm lấy phần thân rắn, hai người hợp lực, kéo thẳng con đại xà này ra.
Tất nhiên con đại xà này không cam lòng mình bị hai cái dị năng giả lực lượng bẻ gãy thân thể, tuy rằng trên mắt nó còn cắm một con cầu gai nhưng làm sao nó có thể cứ như vậy mà nhận thua được, vì thế nó vặn vẹo thân mình, muốn đem Vân Đào và Lương Tử Ngộ đang đè ép thân thể nó hất văng ra.
Này lại là một cơ hội tốt!
An Nhiên ở trên tầng 2 đang cố chống lên thân thể vô cùng đau nhức, nhịn không được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bụng của rắn biến dị là nơi mềm mại nhất trên bộ da của chúng, con rắn này đã lộ bụng thì lúc này không công kích nó thì đợi khi nào a?
Vô số con Cầu Gai Béo nhảy lên bụng của con đại xà này, chọc nó đâm nó trát nó, chọc nó tới chết!
Bụng đại xà thụ địch vì vậy nó lật lại thân thể xuống, lúc này Lương Tử Ngộ và Vân Đào bị thân hình to lớn của nó ép đến muốn hộc máu, con rắn lớn này vừa lật lại hai người thoát khỏi bị đè ép vì vậy hai người nhanh chóng một người ôm đầu ôm người ôm thân rắn, a a hô to, đem con rắn này kéo căng ra!!!
"Lại dùng chút lực!!!"
Vân Đào ôm lấy đầu rắn, dùng sức bẻ gãy hai cái sừng trên đầu nó trực tiếp ôm thật chặt đi về phía trước, dùng hết sực lực từ khi sinh ra tới giờ, Lương Tử Ngộ cũng cố sức ôm lấy thân rắn, đem thân thể con rắn kéo căng tới không chạm đất, trên bụng rắn còn treo hai ba con Cầu Gai Béo đang chọc phá làn da hút lấy huyết nhục.
Lương Tử Ngộ hô to một tiếng.
"Triệu Như!!! Từ khi học đại học ta đã thích ngươi, thích ngươi a a a!!!"
Triệu Như đứng ở trên tầng 2, khuôn mặt đỏ đến nóng lên, khom lưng hô:
"Đánh quái của ngươi đi!!!"
Quan hệ của nàng cùng Lương Tử Ngộ kỳ thật trước đây khá giống với An Nhiên và Vân Đào, lúc trước hai người nói là người yêu, nhưng căn bản không phải như vậy, đó chỉ là lý do để thoái thác để tránh tai mắt người khác mà thôi.
Cho nên nếu nghiêm túc tính ra, thì Triệu Như và Lương Tử Ngộ chỉ là quan hệ bạn học, bởi vì Lương Tử Ngộ cũng giống Triệu Như, đều được Triệu Thiến Dung dạy bảo cho nên quan hệ của hai người thân thiết hơn một chút, Triệu Như xuất ngoại đi Châu Phi, Lương Tử Ngộ cũng đi theo.
Hiện tại đột nhiên Lương Tử Ngộ rống lên một câu, cũng không biết là vì tự cổ vũ mình hay là đang thông báo với Triệu Như, dù sao Triệu Như cũng nghe được, quá ngượng ngùng a.
Lại dưới ánh trăng chiếu xuống kia, một đại đao sắc bén từ ngang trời bổ xuống, đem thân rắn bị kéo đến banh thẳng chém đứt.
An Nhiên ở trên tầng 2 vui vẻ lên, đây là Chiến Luyện trở về đúng không? Liền vội vội vàng vàng nhận lấy Oa Oa từ trong tay Tiểu Bạc Hà đi xuống cầu thang, tính toán đi nghênh đón Chiến Luyện trở về.
------------------------------
442. Táo bạo trắng trợn bắt cóc.
Khi đi xuống cửa lớn của tòa nhà, nhìn đến một chiếc xe đang chậm rãi đi về phía này từ trong nội thành ra, thân xe bị va chạm bóp méo đến lung tung rối loạn, trên thành xe còn lưu lại một chút tàn dư của thứ chất lỏng xanh xanh đỏ đỏ, xe đỗ lại trước mặt An Nhiên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn soái khí của Trương Bác Huân trên ghế lái.
Tươi cười trên mặt An Nhiên chậm rãi biến mất vô tung, nhìn biểu tình không thoải mái trên khuôn mặt Trương Bác Huân, ngược lại có một loại trầm trọng, hắn nói:
"An Nhiên, chỉ sợ ngươi phải đi theo ta một chuyến!"
Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ đã đi tới, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng cũng vội vã chạy từ bên trong ra, Triệu Như đứng ở cách đó không xa, một đám người đều cảnh giác nhìn Trương Bác Huân.
Vân Đào chắn phía trước An Nhiên, nhíu mày nhìn Trương Bác Huân hỏi:
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Nhìn Trương Bác Huân khá chật vật nhưng tinh thần diện mạo vẫn không tồi, trong xe giống như chỉ có một mình hắn, nhưng khi hắn xuống xe, thì phía ghế sau có một người mở cửa đi xuống.
"An Nhiên, ta cần Chiến Luyện thay ta đi cứu thủ trưởng và Đường Ti Lạc."
Trương Bác Huân đứng ở bên cạnh cửa xe, chỉ chỉ về phía Tương thành:
"Xe đã chuẩn bị tốt, đi thôi."
An Nhiên lắc đầu, nhìn thoáng qua phía trong Tương thành mà Trương Bác Huân chỉ:
"Ta không đi, ta không đi vào Tương thành."
Cho nàng là ngốc tử hay sao? Tương thành an tĩnh như vậy, đột nhiên Trương Bác Huân vọt ra, nói để nàng và Chiến Luyện đi cứu Đường Kiến Quân cùng Đường Ti Lạc? Nàng có tài đức gì a, nàng còn đang mang theo đứa nhỏ đâu!
"Cái này...." Trương Bác Huân cúi đầu, tự hỏi mình phương thức nói chuyện như thế nào, rồi bình tĩnh nói:
"Không phải do ngươi quyết định."
"Ha ha ha, lần đầu tiên ta gặp loại người như này, đây là trắng trợn bắt cóc a, khi dễ chúng ta là người chết hay sao? Tên cặn bã nhà ngươi, thiếu càn rỡ chút đi!"
Người nói chuyện là Lương Tử Ngộ, hắn còn khá trẻ tuổi cho nên càng khinh cuồng hơn so với Vân Đào, Vân Đào chưa nói chuyện đâu, Lương Tử Ngộ đã bắt đầu chửi ầm lên với Trương Bác Huân rồi.
Triệu Như thì tràn ngập cừu hận nhìn Trương Bác Huân, nàng ở sau An Nhiên mấy bước, nhưng nhìn đến Trương Bác Huân nàng lại nhanh chóng đi về phía trước hai bước.
Trương Bác Huân không tức giận vì lời nhục mạ của Lương Tử Ngộ, hắn chỉ đi gần về phía An Nhiên, Vân Đào thấy thế bắt đầu vọt lên, hắn dùng tốc độ coi như sét đánh không kịp bưng tai.
"An Nhiên, ôm đứa nhỏ đi đi!"
An Nhiên không nhúc nhích, Cầu Gai Béo quanh thân sôi nổi lăn về trước bắt đầu công kích Trương Bác Huân cùng với đồng bạn của hắn, Trương Bác Huân kia vẫn đứng thẳng trên mặt đất, lấy hắn làm trung tâm dần dần có một chiếc lưới sắt vây quanh. Cầu Gai Béo lăn lộn lăn lộn rồi vô pháp nhúc nhích, gai bén nhọn bị mắc vào lưới sắt.
Cùng lúc đó, trừ bỏ Vân Đào kịp thời nhảy lên, hai chân Lương Tử Ngộ cũng bị mắc kẹt trong lưới sắt, làm hắn gấp đến độ chửi ầm lên, mắng Trương Bác Huân một mặt toàn nước miếng.
An Nhiên thấy thế nội tâm có chút luống cuống, chiêu này của Trương Bác Huân rất lợi hại, vì thế nàng không thể đánh lại được, đương nhiên không đánh được thì phải chạy, hơn nữa còn không chút do dự, vội vàng quay lại, ôm Oa Oa chạy về hướng bến xe.
Nhưng vì Chiến Luyện mới cho nổ bến xe nên có rất nhiều chuột chạy tứ tán, không ít chuột chạy về phía này, cho nên An Nhiên tựa như ngược dòng mà đi, vì vậy tốc độ không nhanh được.
Lại nhìn về phía Vân Đào, còn chưa chạm được vào người Trương Bác Huân thì người đàn ông bên người hắn đã tiếp đón Vân Đào, nhìn dáng người cao lớn cường tráng kia tạo cho người khác cảm giác thấy tựa như hắn đến từ phương bắc, trên khuôn mặt đầy râu quai nón, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai.
-------------------------------