371. Tốt nghiệp học viện biểu diễn trung ương.
"Được, ngươi đi đi, ta sẽ để ý bà cô cho ngươi."
An Nhiên gật đầu, nàng không có biện pháp giống như Triệu Như xen vào chuyện của người khác, nhưng nàng duy trì Triệu Như, trên đời này thật đúng là cần phải có người như Triệu Như và Đường Ti Lạc, vĩ đại, thần thánh, thích xen vào chuyện của người khác.
Ít nhất cũng cho bọn nhỏ một con đường sống.
Trải qua từng ấy thời gian, trên mặt An Nhiên đã đeo lên một lớp mặt nạ lạnh băng. Bỗng nhiên gương mặt tê rần, nàng "ai nha" một tiếng, nghiêng đầu nhìn, Chiến Luyện đang niết mặt nàng.
"Ngươi làm cái gì a?" An Nhiên có chút bực, phất tay gạt ra bàn tay đang niết mặt nàng:
"Đừng có động thủ động cước."
"Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Muốn là đại sự gì, mang lên ta nha."
Trên mặt hắn có chút lưu manh vô lại, phảng phất như mặc kệ đầu óc An Nhiên đang nghĩ chuyện gì, đều phải cho hắn tham gia một chân.
An Nhiên có chút dở khóc dở cười:
"Mang lên ngươi làm cái gì? Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, vì sao không đi giết chuột nữa?"
"Nghỉ ngơi một chút."
Chiến Luyện thở hắt ra, ngồi ở ghế sau, sống lưng dựa vào ghế da, bên tai nghe tiếng khóc của hài tử, còn có tiếng chửi rủa của người già, thấy bên trong xe chỉ còn lại ba người nhà bọn họ, giống như lơ đãng hỏi:
"Ta nhớ rõ, trước khi trên đường đi, gặp gỡ người ăn xin ngươi đều sẽ cho tiền, hiện tại sao lại không cho?"
An Nhiên ngồi bên người hắn, ôm Oa Oa quay đầu nhìn ra cửa sổ xe với biểu tình đạm bạc.
Mấy người già mang theo đứa nhỏ xin tiền, đang vây quanh mấy người Lương Tử Ngộ muốn họ thả đứa nhỏ ra, mà những đứa nhỏ kia bộ dạng mới chỉ ba bốn tuổi, đều chân trần, cả người dơ hề hề, có đứa đang khóc, có đứa sợ hãi không dám phát ra thanh âm.
Mấy người Lương Tử Ngộ giải thích với mấy người lớn tuổi rằng Đường Ti Lạc có tổ chức đội cứu trợ phúc lợi, để bọn họ từ từ, chờ Đường Ti Lạc phái người đến đón.
Kết quả mấy người già đáng thương hề hề kia, mỗi người đều sợ hãi, liều mạng muốn ôm hài tử của mình đi, bị đám người Lương Tử Ngộ ngăn chăn, hai bên bắt đầu nháo lên.
Người sống sót chung quanh đều lựa chọn bo bo giữ mình, không tham dự trận tranh đấu này, mỗi người đều mở to hai mắt trốn ở trong xe nhìn ra.
Trong đó có một người béo trắng, mặc đồ có dây đai đeo quần, bàn tay nắm chặt văng lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đứng ở phía mấy người già cả, nổi giận với Lương Tử Ngộ nói:
"Thế nào, thế nào, các ngươi đây là tính toán cướp đoạt hài tử đâu? Mau đem đứa nhỏ trả cho người ta đi, nhìn xem lão nhân gia đáng thương bao nhiêu, bằng không ta tìm người đến đánh các ngươi."
Nhìn người này, tựa hồ như là một dị năng giả lực lượng, tiếng nói vừa dứt, đúng như lời hắn nói, lục tục có vài người sống sót "hăng hái làm việc nghĩa", đứng ở giữa các xe chỉ trích đám người Lương Tử Ngộ đoạt đứa nhỏ là không có đạo đức linh tinh.
An Nhiên nhịn không được, hạ cửa sổ xe, ôm Oa Oa, đầu vươn ra khỏi cửa sổ, la lớn:
"Đàn chuột tới rồi, đàn chuột biến dị tới rồi, mọi người mau chạy a, còn có tang thi da đồng đều đang đuổi tới."
Người đàn ông béo kia, cùng với mấy người sống sót "hăng hái làm việc nghĩa" kia đều cả kinh, Chiến Luyện lập tức mở ra cửa xe, giống như diễn viên tốt nghiệp học viện biểu diễn trung ương, hét lên với mấy người Lương Tử Ngộ:
"Nhanh tránh ra, ta đi giết lũ chuột!"
Chiến Luyện là đội trưởng khu 4, biểu tình vô cùng lo lắng như vậy nhìn dáng vẻ đàn chuột thật sự đang tới, mấy người Lương Tử Ngộ ôm mấy đứa nhỏ chạy nhanh, còn có mấy người già, nhìn dáng vẻ tựa hồ cũng thiệt tình quan tâm hài tử của mình cũng chạy theo đám người Lương Tử Ngộ.
Còn lại mấy người đàn ông "hăng hái làm việc nghĩa" kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
-----------------------------------
372. Thật là chuyện cười
Mắt thấy đám người Lương Tử Ngộ đã thoát thân, An Nhiên cười nhạo một tiếng, mang theo một chút ý vị trào phúng.
Rõ ràng những người "hăng hái làm việc nghĩa" kia, thoạt nhìn cỡ nào là chính trực căm ghét cái ác như kẻ thù, nhưng vừa nghe nói có nguy hiểm, liền bỏ xuống người già và trẻ nhỏ, thật có ý tứ sâu xa a.
Nàng quay đầu, ngồi thẳng thân mình, ôm Oa Oa chơi đùa, thấy Chiến Luyện mở cửa xe ra, cúi người về phía nàng, An Nhiên liền hỏi:
"Sao ngươi không đi giết đám chuột? Không phải nói đi diệt chuột hay sao?"
"Ta vừa mới phối hợp với ngươi, phối hợp tốt như vậy, ngươi có muốn thưởng cho ta một nụ hôn hay không?"
Chiến Luyện dùng đôi mắt đen nhánh có chút càn rỡ nhìn An Nhiên, hắn cười phảng phất như đang nói giỡn, phảng phất lại như có một chút nghiêm túc.
Mặt nàng đỏ lên, duỗi tay, đẩy mặt Chiến Luyện ra xa, trách mắng:
"Đến khi nào rồi? Đừng đùa, mau đi diệt chuột của ngươi đi."
"Liền đi, liền đi."
Chiến Luyện bám ở cửa xe, bị An Nhiên đẩy ra, tươi cười đầy mặt, hắn đóng cửa xe lại, giống như được tiêm máu gà, hưng phấn chạy về phía sau giết đám chuột.
Tuy rằng An Nhiên không hôn hắn, nhưng ít ra nàng không phất tay áo bỏ đi, đây đã rất tốt rồi, còn lại không gấp được, từ từ tới đi.
Nhìn bóng dáng Chiến Luyện rời đi, An Nhiên ở trong xe thở phào, nàng ngẩng đầu nhìn đoàn xe thật dài ở phía trước, ôm Oa Oa đang rầm rì rầm rì, mở cửa xuống xe.
Nàng đi đến xe cấp cứu nhìn qua Triệu Thiến Dung thấy bà đang ngồi ngủ trên xe lăn, người đàn ông bị chuột cắn bị trói trên giường bệnh, sắc mặt đỏ bừng, trong sắc đỏ còn có chút xanh vàng, sốt cao, nhưng gân xanh ở trên cổ, đã bò lên đến lỗ tai.
Phỏng chừng sợ là không tốt, nên chuẩn bị làm tốt việc giải quyết.
Nàng quay đầu lại, thấy đám người Lương Tử Ngộ ôm mấy đứa nhỏ và mang mấy người già đi lại đây, An Nhiên nói:
"Người bị chuột cắn trong xe nên xử lý một chút."
"Dạ dạ, được được được."
Lương Tử Ngộ gật đầu, thái độ rất tốt, rất nghe lời, tư thái kia tựa hồ có chút kính sợ An Nhiên, ba dị năng giả lực lượng phía sau hắn đang ôm hài tử nhìn thoáng nhau một chút, khó hiểu với thái độ của Lương Tử Ngộ, cũng có chút khinh thường hắn.
Bởi vì hiện tại phải đi theo Chiến Luyện cho nên Lương Tử Ngộ mới nịnh bợ nữ nhân của Chiến Luyện như vậy sao? Thật là chuyện cười a, đây là như thế nào.
Chiến Luyện chưa trở về, có khi thật sự chạy về phía sau của đội ngũ giết chuột đi, Triệu Như mang theo Đường Ti Lạc và mấy người đàn ông tới, vừa thấy nữ nhân kia đi lại đây, An Nhiên liền ôm Oa Oa đi về phía sau của đội ngũ, nàng không muốn nhìn thấy đại thánh mẫu Đường Ti Lạc.
Lương Tử Ngộ đã quay lại, vỗ vỗ tay, chưa nói mình đem người bị cắn kia làm gì, Triệu Như chỉ nhìn thoáng qua bên trong xe, cũng không hỏi vì sao lại thiếu một người.
Mấy dị năng giả lực lượng vẫn đang lẩm nhẩm lầm nhầm trong miệng, vừa ôm đứa nhỏ, mang theo mấy người già đi lại, thương lượng với người của Đường Ti Lạc an trí mấy đứa nhỏ kia như thế nào.
Vân Đào thì mang theo dao, để Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng ngồi trong xe tải trông vật tư, hắn đuổi theo An Nhiên, xa xa ở phía sau đội ngũ, Lạc Phi Phàm thả ra một mảnh lửa lớn, Chiến Luyện thì trồng dưới đất một mảnh gai bằng kinh loại ở biển lửa, hình thức mai phục này nhìn rất quen mắt a.
---------------------------------
373. Đứa nhỏ này đang chảy nước miếng.
Những mảnh gai kim loại nhọn hoắt bị đốt cháy đến đỏ bừng, một khi lũ chuột vọt lại đây, kêu ki ki bị treo trên đám gai kim loại nung đỏ đó.
An Nhiên bĩu môi, Chiến Luyện đây là sao chép lại gai của tiên nhân cầu của nàng a.
Này cũng coi như sao chép a?
Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Đào cầm con dao trên tay đi tới, hắn nói:
"An Nhiên, ngươi về thủ vật tư đi, ta đi hoạt động gân cốt một chút."
"Không muốn thấy Đường Ti Lạc."
An Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía chiếc xe của mình và hai chiếc xe tải cùng xe cứu thương, lại nói với Vân Đào:
"Được rồi, ta đứng ở đây trông."
Nàng nghỉ chân, đứng ở ven đường nhìn xe vật tư.
Vốn dĩ bọn họ đỗ ở cuối đội ngũ của Đường Kiến Quân cho nên vị trí đang diệt chuột và xe của họ cũng không xa, đối với khoảng cách này An Nhiên trông chừng xe vật tư cũng dư dả.
Chốc lát sau, Triệu Như đi tới, trên mặt ngưng trọng, không đợi An Nhiên hỏi, Triệu Như đã nói:
"Đường Ti Lạc nói, mấy đứa nhỏ và người già kia vốn dĩ có mặt trong đội ngũ được cứu trợ, lúc rút lui bọn họ được đưa lên xe trong nhóm đầu tiên, nhưng khi đội ngũ nghỉ chân, mấy người này chính họ lại tản ra, không biết là bị người khống chế hay chính mình tự nguyện đi ra ăn xin."
Dựa theo kế hoạch của Đường Kiến Quân, hắn phái người đi tìm vật tư chính là vì cung ứng cho người già phụ nữ, trẻ em, quân nhân và nhân viên y tế trong thôn Thiết Ti, tuyệt đối không có khả năng thiều đồ ăn của bọn họ, cho nên mấy người này lăn lộn cái gì a?
An Nhiên mở miệng nói thẳng:
"Còn dùng đến đoán hay sao, căn bản những người già và trẻ nhỏ này bị người khống chế, để cho bọn họ đi ra xin ăn xin uống, trước mạt thế, không phải có một tổ chức như Cái Bang hay sao, trong tin tức cũng có nói, có một cái làng cả làng đi ra ăn xin, coi đây là công việc mưu sinh còn gì!"
Trong thôn tổng cộng hơn một vạn người, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, ai thao túng những người gia trẻ nhỏ cẩn thận tra một chút sẽ biết, mấu chốt là có người đi tra hay không thôi.
An Nhiên không có tâm tình làm những việc này, có loại hiện tượng này xuất hiện, từ đầu đến cuối, An Nhiên chỉ thương tiếc những đứa nhỏ chân trần không hiểu chuyện kia thôi.
Đường Ti Lạc thiện tâm, nhưng không rõ ràng tình huống, đầu óc cũng như bị cửa kẹp, có khi đã bị ai đó thao túng, tổ chức Cái Bang kia đã duỗi tay đến dưới mí mắt của nàng, nàng ta còn ngốc nghếch không biết gì.
Đang cùng Triệu Như nói về biện pháp giải quyết chuyện này, thì khóe mắt An Nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông đang lén lút lắc lư ở chung quanh các nàng, đầu Oa Oa trong lòng ngực nàng thì quay tới quay lui, trắng trẻo mập mạp giống như một chiếc màn thầu, nước miếng trong trẻo chảy ra.
Có một người đàn ông không biết vì sao lại đến gần, chỉ vào Oa Oa nói với An Nhiên:
"Đứa nhỏ này của ngươi đang chảy nước miếng, sẽ không phải bị biến thành tang thi đi."
Sắc mặt An Nhiên biến đổi, đôi mắt lãnh lệ nhìn thẳng người đàn ông này, toát ra khí thế trách mắng hắn:
"Từ đâu nhô ra? Cút đi."
"Ai? Mỹ nữ, ngươi giận cái gì? Các ngươi nhìn xem này, đứa nhỏ kia lập tức sẽ biến thành tang thi, nó còn đang chảy nước miếng đâu."
Người đàn ông kia lập tức kêu to hét lớn, nháy mắt, có mấy người đàn ông vây quanh người An Nhiên và Triệu Như.
Triệu Như cũng nóng nảy, kêu lên:
"Đứa nhỏ đã gần 4 tháng tuổi, đại đa số hài tử ở cái tuổi này đều mọc răng, dây thần kinh ở khoang miệng cũng càng ngày càng phong phú, chảy nước miếng là hiện tượng bình thường, như thế nào có thể nói đứa nhỏ này bị biến thành tang thi đâu."
--------------------------------------
374. Run sợ trong lòng.
"Ai biết nàng muốn mọc răng hay bị biến thành tang thi a? Không được, nói không chừng các ngươi đều bị đứa nhỏ này cảm nhiễm virus tang thi rồi, các ngươi đi theo chúng ta, chúng ta phải kiểm tra các ngươi."
"Đúng vậy, đi mau, đừng để virus lây bệnh cho người khác!"
Những người này mồm năm miệng mười, nói nói, khẳng định suy đoán Oa Oa bị biến thành tang thi, là một con tang thi nhỏ a.
Thậm chí bọn họ còn nói thẳng An Nhiên và Triệu Như phải theo chân bọn họ, phải quản chế hai người các nàng, miễn cho mang virus tang thi lây bệnh cho người khác.
An Nhiên nhìn thoáng qua Triệu Như, nàng ấy còn đang giương giọng thét chói tai, mấy người Lương Tử Ngộ liền chạy lại đây hỗ trợ, mà ở cuối đội ngũ gần đống lửa, vừa hay Chiến Luyện quay đầu lại, nhìn thấy năm sáu người đàn ông đang vây quanh An Nhiên và Oa Oa nói nhao nhao gì đó, lập tức vọt trở về.
Cùng với đám Lương Tử Ngộ trái phải đi tới, còn không kịp thay An Nhiên và Triệu Như giải vây, thì thấy một người đàn ông trong nhóm kia động thủ, muốn đoạt lấy Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên.
Nguyên bản khuôn mặt An Nhiên đang dịu dàng, nháy mắt giống như lệ quỷ thê lương, đột nhiên rút ra con dao quân dụng ở thắt lưng, vung một dao qua, chém bay cánh tay của người đàn ông nọ.
Tiếng thét chói tai, máu tươi văng khắp nơi, làm chúng nam nhân đang vây chung quanh An Nhiên toàn bộ kinh hách, sau đó im lặng hai giây, đột nhiên chạy tứ tán, vừa vặn một người đụng phải Chiến Luyện đang trở về, hắn đánh một quyền vào đầu tên kia, làm kẻ kia ngã sấp xuống mặt đất.
Chiến Luyện ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khuôn mặt vô biểu tình của nàng đang cúi đầu, nhìn người đàn ông bị chặt đứt tay đau đến lăn lộn trên mặt đất, nàng không có một chút cảm xúc hay phản ứng nào.
Oa Oa nằm trong ngực An Nhiên, an an ổn ổn không chịu nửa điểm xóc nảy gì, còn An Nhiên thì cầm con dao quân dụng trong tay, thân dao còn dính máu tươi, một giọt một giọt chảy xuống mặt đất, bị đại địa hấp thu sạch sẽ.
Chiến Luyện sửng sốt một chút, mẹ của đứa nhỏ nhà hắn từng nũng nịu a, chung quy vẫn không giống với trước kia, giờ nghĩ lại thì cũng đúng thôi, không có một chút tâm tính lãnh khốc vô tình thì làm sao có thể mang theo một đứa nhỏ từ Tương thành đi đến nơi này?
Trong lòng hắn có chút chua xót đau đớn, hắn tiến đến, đá văng ra người đàn ông bị cụt tay đang nằm lăn dưới mặt đất, nói với Lương Tử Ngộ:
"Trói lại, chút nữa ta có lời muốn hỏi hắn."
Lương Tử Ngộ đang đứng ở bên người Triệu Như, trên người nàng ấy cũng bị phun một thân huyết, giống như Lương Tử Ngộ, hai người đều ngơ ngác, phảng phất như không dự đoán được thế nhưng An Nhiên một lời không hợp đã chặt tay người ta a!
Thủ pháp dứt khoát lưu loát như vậy, thực sự làm người ta có chút .....
Run sợ trong lòng.
Sau đó Lương Tử Ngộ gật gật đầu, "Vâng" một tiếng, kiên quyết kéo lên người đàn ông cụt tay vẫn còn lăn lộn dưới đất lên.
Chiến Luyện thì quay đầu nhìn về phía An Nhiên, vừa muốn nói chuyện, nhưng An Nhiên như đột nhiên phản ứng lại, vẩy con dao quân dụng trong tay, động tác lưu loát sạch sẽ cắm vào vỏ dao ở thắt lưng, vừa cắm dao vào vỏ vừa ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện:
"Làm sao vậy, có việc gì không?"
"Những người này đều không phải người sống sót bình thường."
Chiến Luyện nhíu mày, tuy rằng hắn cách khá xa nhưng cũng nhìn được rõ ràng, đã là mạt thế, người sống sót bình thường sẽ mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không ra khỏi xe, tất cả mọi người đều bo bo giữ mình, còn ai đi quản bảo bảo nhà ngươi chảy nước miếng hay biến thành tang thi a?
Cho nên mấy người đàn ông vừa rồi vây quanh An Nhiên, vừa thấy An Nhiên dùng dao cũng không phải người dễ dàng có thể khi dễ được thì lấy tốc độ cực nhanh phân tán chạy mất.
An Nhiên thở dài, gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết.
"Ta cũng nhìn ra được, đổi thành ta, ta cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, có thể quản tốt được hài tử nhà mình đã là không tồi, ai còn đi quản hài tử nhà người khác có chảy nước miếng hay không?"
----------------------------------------
375. Thật ấu trĩ
Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên thấy Chiến Luyện tới thì thân thể nhỏ ngả về phía Chiến Luyện.
Nói thật, gần đây đứa nhỏ ăn có chút nhiều, mỗi lần có thể đem một bên ngực của An Nhiên hút đến hết sữa, cho nên lớn khá nhanh, ở cái niên đại mà toàn bộ tiểu hài tử đều ăn không đủ no, gầy đến giống như cây gậy trúc như thế này, hình thể bụ bẫm của Oa Oa cũng được coi như một mình một phong cách ....
Bởi vì thể trọng của đứa nhỏ tăng nhanh, lại ngồi trên cánh tay An Nhiên xoắn đến xoắn đi, An Nhiên cũng không thể trấn trụ được nàng a, vì thế nàng chỉ có thể đến gần Chiến Luyện một chút, bàn tay nhỏ của Oa Oa sờ sờ lên người Chiến Luyện.
Nàng chảy nước miếng, nước miếng trong trẻo chảy xuống khăn yếm dưới cằm, thân mình thịt thịt thơm thơm đảo về phía người Chiến Luyện, nhìn dáng vẻ muốn Chiến Luyện ôm một cái, hắn thuận tay tiếp nhận Oa Oa ôm vào lòng, lại nghe An Nhiên nhỏ giọng nói:
"Chiến Luyện, ngươi nói bọn họ có phải là người Lôi Giang phái tới hay không?"
"Lôi Giang không có trong đội ngũ, tựa hồ hằn còn ở bên trong thôn Thiết Ti không đi ra."
An Nhiên "A" một tiếng hỏi:
"Hắn có bản lĩnh như vậy a, còn ở bên trong không đi ra, sau còn có thể ra được không?"
"Đừng xem thường hệ thổ."
Chiến Luyện nhịn không được, ôm đầu vai An Nhiên một chút, nàng thuận tay gạt móng vuốt của hắn xuống, hắn liền hù dọa An Nhiên:
"Hắn đào một cái hố sâu, chôn đám tang thi da đồng xuống, những con tang thi đó có khả năng vĩnh viễn đều không bò ra được."
Lại nhìn bộ dạng ngưng trọng của An Nhiên, Chiến Luyện lại nói:
"Không có việc gì, ta cũng rất lợi hại, ta sẽ bảo hộ các ngươi."
An Nhiên cười cười có lệ với hắn.
Nàng cảm thấy hắn thật ấu trĩ a!
Cách hai người bọn họ đứng ước chừng hơn hai mươi chiếc xe, một người khá béo mặc quần có dây đai, đang ngồi ở trên cốp một chiếc xe đang mở, tay hắn cầm một chiếc quạt hương hồ, phe phẩy, vẻ mặt phận nộ.
Trước mặt hắn một loạt nam nhân đang đứng, nhìn kỹ, mấy người này khá quen mắt, không phải mấy người xen vào việc của người khác hay sao?
Mà gã béo kia, còn không phải người "hăng hái làm việc nghĩa" kia hay sao?
Bàn Tử tức giận muốn chết, duỗi tay, tát trên đầu một người đàn ông, cả giận nói:
"Gan chó của các ngươi thật lớn a, vợ cũ và đứa nhỏ của Chiến Luyện các ngươi cũng dám duỗi tay, thiếu đàn bà thiếu đến điên rồi sao? Điên rồi sao hả?"
Hắn đứng dậy, thịt trên người run rẩy lên, đánh từng người từng người, có tên thuộc hạ lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
"An Nhiên kia trên mặt không viết là vợ cũ của Chiến Luyện a?!"
"Đúng vậy, vợ cũ của Chiến Luyện không ngồi chờ ở trong xe, chạy ra ngoài lắc lư làm cái gì?"
Toàn bộ người sống sót trừ bỏ Đường Ti Lạc ra thì không có một nữ nhân nào dám đơn độc lắc lư đi ra ngoài, ngay cả lúc Triệu Như đi tìm Đường Ti Lạc, sau lưng nàng còn có hai người đàn ông đi theo. Mới vừa rồi bọn họ thấy An Nhiên và Triệu Như hai người phụ nữ chỉ ôm một đứa nhỏ đứng ở ven đường, chung quanh không có lấy một người đàn ông, lúc này mới xuống tay với đứa nhỏ và An Nhiên.
Triệu Như bất quá chỉ là thêm vào, hơn nữa bọn họ nhận thức Triệu Như, rốt cuộc quan hệ của nàng và Đường Ti Lạc cũng rất tốt.
Nhưng .... Nói như thế nào thì, đúng thật như Bàn Tử nói, bọn họ muốn nữ nhân muốn đến điên rồi, nếu Triệu Như đi một mình, thì họ cũng chưa chắc không ra tay bắt lấy Triệu Như.
Bất quá ngàn tính vạn tính, không tính đến nữ nhân ôm hài tử kia là vợ cũ của Chiến Luyện, càng không thể tính được, vợ cũ của Chiến Luyện lại tàn nhẫn như vậy, vung một dao chặt một cánh tay!
Ở cái niên đại thiếu y thiếu dược này, chặt mất một cánh tay không phải tương đương với lấy đi tính mạng hay sao?
Người kia lại bị Lương Tử Ngộ mang đi, không biết có được trị liệu cho hay không?
------------------------------