359. Đường Kiến Quân

Những dị năng giả lực lượng còn lại không bị đám mèo và lũ chuột ăn luôn đều đã tiến vào bên trong thôn Thiết Ti, có người đang nhận sự trị liệu của bác sĩ y tá, có người đang đo nhiệt độ cơ thể.

"Chúng ta đi vào trước đi, bên trong an toàn hơn một chút."

Nhìn những dị năng giả lực lượng đã đi vào bên trong chướng ngại, Vân Đào dẫm chân ga, hướng huyện thành phía chân trời, xa xa nghe tiếng kêu của đám mèo và chuột, xem ra nguy cơ cách bọn họ không xa, cái gọi là người nhiều lực lượng lớn, mà nói như thế nào thì đi vào thôn Thiết Ti cũng so với chờ ở bên ngoài tốt hơn.

Triệu Như cũng có ý như thế, nàng là dị năng giả hệ thủy, dị năng của nàng không thể so với hệ hỏa hệ kim hay hệ thổ được, đối mặt với nguy hiểm nàng không hề có năng lực chống cự, trừ bỏ phóng ra chút nước, tựa hồ ở mạt thế này Triệu Như không còn tác dụng, mà nàng còn có một bà cô già cần phải chiếu cố, tự nhiên muốn vào trong thôn Thiết Ti, tìm kiếm sự bảo hộ của Đường Kiến Quân.

Cho nên nguyên bản mấy người bọn họ đã quyết định phải rời khỏi thôn Thiết Ti, vòng đi vòng lại, thế nhưng lại trở về thôn.

An Nhiên cũng không có biện pháp, nhưng nàng nghĩ trong thôn Thiết Ti có lẽ có khả năng tìm được xương rồng bà, nên đồng ý đi vào chướng ngại.

Lúc bọn họ lái xe đi vào, bên trong lại chạy ra không ít quân nhân cùng dị năng giả lực lượng, trong tay đều cầm vũ khí tính toán đi giết đám mèo cùng chuột kia, trong khoảng thời gian ngắn này toàn bộ chướng ngại có chút hiu quạnh người đi nhà trống, trong làn gió hơi lạnh, mấy chiếc xe của nhóm người An Nhiên cũng không có người quản.

Vân Đào đỗ xe ở trong chướng ngại, nhìn nhìn chướng ngại trống vắng, An Nhiên mở cửa xe, ôm Oa Oa xuống, muốn nhìn về phương hướng của Chiến Luyện.

Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ lái xe cứu thương đỗ sau xe tải, Triệu Như xuống xem chỉ huy Lương Tử Ngộ, mang Triệu Thiến Dung trên xe lăn đưa xuống dưới thông khí, sau đó nàng đi lên xe tải nhìn Tiểu Bạc Hà.

Lục tục lại có một đội ngũ từ bên trong thôn Thiết Ti đi ra, qua chướng ngại, vẫn không có người rảnh để phản ứng mấy người An Nhiên, bọn họ vội vàng đi ra chướng ngại vật, lao ra tiền tuyến.

Vọng tháp được xây bằng đá xám, vững chắc chỉnh chỉnh tề tề, cũng rất rộng rãi, cao khoảng 3 - 4 tầng, An Nhiên ôm theo Oa Oa bò lên bậc thang, khi bò lên trên tháp ngoài ý muốn phát hiện trên đó đã có người.

Một người đàn ông với mái tóc hoa râm, mặc quân trang, trên quân trang quân hàm thượng tướng lập lòe trên áo, trong tay ông cầm một chiếc ống nhòm, đang nhìn về hướng huyện thành.

Oa Oa ậm ừ hai tiếng, vùng vẫy trong địu của An Nhiên, người kia quay đầu, trên mặt là vẻ uy nghi nhìn lướt qua An Nhiên đang đứng ở cửa cầu thang, hỏi:

"An Nhiên?"

"Ân...." An Nhiên có chút chần chờ, nhìn vị lão nhân này, nàng xác định mình không quen ông.

"Ta gọi là Đường Kiến Quân, xin chào."

Vị lão nhân cười cười, đưa ống nhòm trong tay cho An Nhiên:

"Ngươi có muốn nhìn không? Tìm chồng cũ của ngươi?"

An Nhiên gật gật đầu, đương nhiên là nàng muốn nhìn Chiến Luyện, nàng bò lên vọng tháp, chính là để nhìn Chiến Luyện, nhưng người này thật sự là Đường Kiến Quân sao? Ông ở nơi này làm gì? Nhân vật đại thủ lĩnh như ông đứng một mình ở trên tòa vọng tháp này làm gì? Trong lòng An Nhiên có chút nghi hoặc, nhưng cũng không khách khí nhận ống nhòm từ Đường Kiến Quân, đang định đặt lên trên mắt để nhìn về phương xa, thì nghe được lời ông nói:

"Tình huống không tốt lắm, không biết được để đánh thắng đám mèo chuột này, chúng ta phải tổn thất bao nhiêu người?"

-------------------------

360. Nghe nói ngươi là dị năng giả hệ mộc

An Nhiên mím môi, rũ mắt xuống, tính tình có chút đạm bạc nói:

"Có người chết là nhất định rồi."

Ở mạt thế này, ở đâu không phải thê ly tử tán, tiếng kêu than dậy trời đất chứ, muốn đại chiến với động vật biến dị như này không có người chết là không có khả năng, An Nhiên nhìn đến quá nhiều, vì thế đã chết lặng rồi.

"Nghe nói ngươi là dị năng giả hệ mộc?"

Đột nhiên giữa hai người, Đường Kiến Quân quay đầu hỏi An Nhiên, trong lòng nàng cả kinh, quay đầu nhìn về phía Đường Kiến Quân, tay nàng đang nắm một ít hạt giống hoa.

Giờ nàng mới biết được, Trương Bác Quân đâu phải không kịp nói với Đường Kiến Quân về bí mật của nàng, mà là Trương Bác Quân có nói nhưng ông không có động tác gì mà thôi!

Không đúng, là tạm thời chưa có động tác!

Đường Kiến Quân lại xua tay, dường như hiểu rõ nói:

"Đừng khẩn trương, không cần khẩn trương, ta sẽ không bắt ngươi, thế cục hiện tại thực không xong, ta không muốn gây nội chiến."

Vị dị năng giả hệ mộc được phát hiện trong thôn Thiết Ti, bị Đường Kiến Quân khống chế là thật, nhưng không có bất kham như tưởng tượng của người khác, nhiều lắm chỉ là bị đặt ở một nơi nào đó bí ẩn, không cho những đoàn đội người sống sót trong thôn Thiết Ti biết được mà thôi.

Có một số việc, kỳ thật phải đứng ở góc độ của một người ở địa vị cao nhìn xuống, thì mới có thể lý giải được cách làm của Đường Kiến Quân, đối với ông mà nói, ít nhất ông đã cố gắng toàn bộ sức lực để bảo đảm cho tất cả những người đến thôn Thiết Ti này còn sống sót.

Cho nên bởi vì dị năng giả hệ thủy kia bị cướp đi, ông mới hấp thụ giáo huấn, đem dị năng giả hệ mộc mới phát hiện ra kia không chế lên.

Toàn bộ dị năng giả hệ thủy và hệ mộc, một khi bị phát hiện đều sẽ bị Đường Kiến Quân mang đi, giấu ở một nơi mà không có bất luận đoàn đội sống sót nào có thể biết được.

Ông biết loại hành vi này của mình ở trong mắt rất nhiều người là một loại bất nhân tính, thậm chí còn là tàn khốc.

Nhưng không có biện pháp, hiện tại điều ông suy xét không phải là ý nguyện của bản thân dị năng giả hệ mộc kia mà là sự ấm no của toàn bộ hơn một vạn người trong thôn Thiết Ti.

Nhưng hiển nhiên, đối với An Nhiên ông lại không động, mặc dù ông biết nàng là dị năng giả hệ mộc, bởi vì tại thời khắc này ông không thể trêu chọc vào Chiến Luyện.

Dưới loạn trong giặc ngoài như hiện tại, Chiến Luyện vì An Nhiên và Oa Oa bị ông bắt đi, mà nổi giận đổi đầu thương, đối với toàn bộ thôn này mà nói, sẽ là đả kích không thể chịu nổi.

An Nhiên thả lỏng khẩu khí, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Đường Kiến Quân, cảm thấy biểu tình trên mặt ông cũng không phải ngụy trang, liền nói:

"Kỳ thật các ngươi đều chú ý tới ta, cho rằng ta là kho lúa di động, nhưng ngay cả một hạt gạo ta cũng không thể giục sinh ra, ngài cũng không cần cảm thấy nhìn mặt mũi Chiến Luyện mới buông tha ta, ngài có chộp ta tới cũng vô dụng thôi."

Ở thời điểm ở trạm xăng dầu kia, sau khi nàng giục sinh cây cà chua thất bại, thì cũng không có thử giục sinh gạo, rau dưa hay trái cây gì, ngẫu nhiên giục sinh hoa cỏ, nghe nói có một số rễ cây có thể ăn, nhưng thứ mà nàng giục sinh .... ai dám ăn a?

Dù là Vân Đào hắn cũng không dám ăn.

Mà thoát ly việc lấy tang thi làm phân bón, An Nhiên có thể trống rỗng giục sinh ra thực vật nhưng nàng cảm thấy bỏ công sức rất nhiều nhưng hiệu quả không cao.

Đường Kiến Quân an tĩnh nghe, ông suy nghĩ một chút, gật gật đầu, cũng không ôm thái độ hoài nghi gì với lời nói của An Nhiên, thân ở địa vị cao như vậy, tự nhiên ông có tiêu chuẩn để nhìn người, ông chỉ thở dài, cảm thán:

"Thế giới này, đã trở nên xa lại với chúng ta, ngươi là một người phụ nữ, thức tỉnh một dị năng không có lực công kích như vậy, có thể êm đẹp từ Tương thành đến thôn Thiết Ti này, thực không dễ dàng."

----------------------------

361. Không giết chẳng lẽ để nuôi hay sao.

An Nhiên há mồm muốn hỏi một chút là hệ mộc như thế nào mà không có lực công kích? Chẳng lẽ hệ mộc mà Đường Kiến Quân gặp qua đều không có lực công kích hay sao? Nhưng nàng lại có vẻ phá lệ cẩn thận một chút, sợ dị năng của mình bất đồng, sẽ trở thành quái vật bị bắt đến nghiên cứu.

Đang lúc này, có một vị quân nhân vội vàng đi từ dưới lên, mặt mày xám tro cúi chào với Đường Kiến Quân:

"Thủ trưởng, có một đám tang thi đang từ cao tốc Kinh Cảng đến đây."

"Giết chết a." An Nhiên kỳ quái nhìn người quân nhân này, thay Đường Kiến Quân trả lời:

"Không giết chẳng lẽ để nuôi hay sao?"

Người lính kia khó xử nhìn về phía Đường Kiến Quân, trả lời:

"Giết không được, tất cả đều là tang thi da đồng."

Sắc mặt của An Nhiên và Đường Kiến Quân đồng loạt trắng bệch, đến 1 con da đồng, chỉ là chuyện nhỏ, đến 2 con cũng không thành vấn đề, nhưng nếu đến một đám thì..... Từ khi nào, tang thi đã tiến hóa ra một đám da đồng?

Từ khi tang thi tiến hóa có khứu giác, thì có luôn thị giác, nhưng không phải toàn bộ tang thi có thị giác đều là da đồng, nhưng một khi đã là tang thi da đồng rồi thì tất cả đều có thị giác.

"Ngăn không được, phân phó bọn họ trốn đi đi, những người có năng lực rút lui trước, rút lui về phía quốc lộ."

Đường Kiến Quân nhíu mày lại, thở dài, lắc đầu, sinh tử tồn vong của nhân loại, kỳ thật cho tới nay đều dựa vào chính mình, trong lúc nguy cấp như thế này, đại bộ phận chủ lực của thôn Thiết Ti đều đã được phái đi diệt lũ mèo và chuột, hắn không còn người dư thừa để giải quyết một đám tang thi da đồng lớn từ cao tốc Kinh Cảng kia.

Cho nên chỉ có thể rút lui, nhưng rút về chỗ nào?

Tang thi da đồng từ từ phía bắc, phía huyện thành lại bị mèo chuột chặn đường, hiên tại chỉ có thể đi về hướng nam, hoặc là đi về hướng tây và đông, nhưng phía đông nam nghe nói là cả một khu thành thị đều bị tang thi hóa, mấy thành thị vùng duyên hải thì là khu có dân cư dày đặc, cho nên chỉ có thể đi lên quốc lộ về Tương thành, sau đó lại nghĩ biện pháp khác.

Sắc mặt người lính tới đưa tin tức rùng mình, trong mắt đều có bi thương, gật gật đầu, cúi chào, xoay người đi xuống tháp, lái xe đi vào bên trong thôn Thiết Ti, truyền đạt lại mệnh lệnh rút lui của Đường Kiên Quân.

An Nhiên ôm Oa Oa, đứng ở trên tháp, nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cũng có chút bi ai.

Cây đổ bầy khỉ tan, không biết có phải ý cảnh như hiện tại không, mắt thấy thôn Thiết Ti này phát triển không tồi, con người tuy rằng lục đục với nhau, dù vậy đã chậm rãi khôi phục lại những chức năng trong xã hội, nhưng một đợt nguy hiểm tràn vào, xã hội lại bị đánh về nguyên hình chia năm xẻ bảy.

An Nhiên nhíu lại mày, hỏi:

"Ông để cho những người có năng lực rút lui trước, vậy những người già phụ nữ trẻ em trong thôn thì sao? Họ phải làm sao bây giờ?"

"Đưa hết lên xe mang đi, nếu mang không hết....." thì ném đi.

Không biết khi Đường Kiến Quân nói ra những lời này, ông mang loại tâm tình gì, nhưng hoàn cảnh đã như thế này, không thể vì nhặt một hai người già phụ nữ hay trẻ em lạc đội mà khiến cho toàn bộ hệ thống dừng lại chờ đợi đi.

Cho nên, vì sao ở mạt thế, con người phải dựa vào chính mình, một khi tụt lại phía sau, ai sẽ chờ đợi ngươi, chỉ có thể dựa vào chính mình bò dậy đuổi theo thôi, thật sự không thể đuổi kịp, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình để sống sót trong đàn tang thi, bởi vì sẽ không có bất luận kẻ nào tới cứu ngươi.

An Nhiên cười một chút, trong lòng sinh ra chút đồng cảm với Đường Kiến Quân, đây ước chừng là mị lực của đại nhân vật đi.

"Ngươi cũng rút lui với chúng ta đi, ta phái người hộ tống các ngươi."

Đường Kiến Quân nhìn An Nhiên, trong mắt cho chút quang mang nào đó lóe lên.

An Nhiên lắc đầu ôm Oa Oa xoay người đi xuống cầu thang, nàng trả lời:

"Ta có bằng hữu, ta sẽ theo chân bọn họ cùng đi."

----------------------------

362. Ta muốn đi tìm Chiến Luyện

Tuy rằng nàng đồng cảm với Đường Kiến Quân, nhưng cũng không ngốc, tuy rằng ông nói không trói buộc nàng, nhưng nếu nàng bị người của ông hộ tống rút lui, thì bị Đường Kiến Quân nắm trong tay có gì khác nhau đâu?

Rút thì khẳng định muốn rút, nhưng vì cái gì mà nàng phải cùng người của Đường Kiến Quân rút lui?

Nàng vội vàng xuống tháp canh, vừa vặn đụng tới Vân Đào đến tìm nàng, hắn nhìn thoáng qua xe quân đội vây quanh tháp, vừa rồi hắn không chú ý, nơi này có mấy cái xe quân đội ở phía sau, lại thấy có binh linh lên tháp, nên Vân Đào vội vàng chạy tới, sợ đám quân nhân kia đến bắt An Nhiên.

Thấy An Nhiên chính mình xuống dưới, hắn kéo An Nhiên ra khỏi phạm vi của đám xe quân đội, cúi đầu nhìn Oa Oa hỏi:

"Không có việc gì đi? Thôn Thiết Ti đã xảy ra chuyện, chúng ta nên chạy đi."

Tiếng gió đã thổi khắp qua thôn Thiết Ti, rất nhiều đoàn đội người sống sót đã mang vật tư nhảy lên xe chạy trốn, họ đều nói có một đám tang thi da đồng đang đến từ phía bắc, cho nên rất nhiều người đều rút lui về hướng Tương thành.

Mấy chiếc xe tới đón Đường Kiến Quân, có một chiếc xe đi về phía huyện thành, có thể là đi truyền lại tin tức cho những người khác, còn lại mấy chiếc khác chờ Đường Kiến Quân vội vã vào bên trong thông Thiết Ti chuẩn bị cho công việc rút lui.

"Đào ca, ta muốn đi tìm Chiến Luyện."

An Nhiên nhìn thoáng qua đoàn xe hộ tống Đường Kiến Quân rời đi, nàng thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Vân Đào.

"Ngươi nghe ta nói này, nhiều tang thi da đồng như vậy, ta không làm gì được, nhưng nếu tìm được một số thực vật cứng rắn, ta có thể thử xem có thể ăn hết những con mèo và chuột biến dị hay không."

Mấu chốt là, thế đạo này quá rối loạn, An Nhiên cảm thấy nếu mình chạy, bỏ mặc Chiến Luyện, quãng đời sau này còn có thể gặp Chiến Luyện hay không, cũng không nói trước được.

Nàng.... nàng tuy rằng đã ly hôn với Chiến Luyện, không có quan hệ gì nữa, nhưng Chiến Luyện đã giúp nàng nhiều như vậy, không thể không thông báo gì mà đi rồi.

Làm người không phải như vậy, nàng không có cách nào cứ như vậy mà tách ra với Chiến Luyện, nàng không thuyết phục được chính mình.

Hơn nữa mọi người đều chạy về Tương thành, đám tang thi da đồng khẳng định sẽ đuổi theo bọn họ, mấy người An Nhiên dặt dìu lớn lớn nhỏ nhỏ, còn một cái Triệu Như liều chết ăn vạ bên người nàng, Triệu Như mang theo Triệu Thiến Dung, đó chính một đồng người già, phụ nữ và trẻ em, không muốn Đường Kiến Quân bảo hộ, vậy họ khẳng định bị ông vứt bỏ.

Cho nên ý của An Nhiên là không bằng tìm lối tắt, người khác đều chạy về Tương thành vậy nàng liền tìm Chiến Luyện, không phải Chiến Luyện nói phải đi Ngạc Bắc hay sao? khẳng định Ngạc Bắc là một nơi không tồi....

Dù sao hiện tại nàng cũng tìm đủ cớ để mình đi tìm Chiến Luyện.

Vân Đào nghĩ nghĩ, gật đầu, hỏi:

"Chỉ cần tìm được thực vật cứng rắn, ngươi nắm chắc có thể đối phó với đám mèo chuột kia không?"

"Cũng không nhất định nắm chắc 100%, cứ thử xem đi."

"Vậy được, người từ từ."

Vân Đào lập tức xoay người, chạy đến một đống phòng trên đường gần chướng ngại vật, chốc lát sau, lấy ra một chậu gốm nho nhỏ, bên trong là một cây tiên nhân cầu tròn tròn nho nhỏ, cái loại tiên nhân cầu mà trước mạt thế người bình thường sẽ để ở bên cạnh máy tính để hấp thu phóng xạ.

"Vẫn còn sống." An Nhiên cười một chút, tiếp nhận chậu cây mà Vân Đào đưa tới.

Vừa vặn Triệu Như đi đến, An Nhiên liền nói:

"Chúng ta tìm được vũ khí bí mật, tính toán đi tiếp ứng Chiến Luyện, ngươi rút lui với Đường Kiến Quân đi."

"Rút về đâu? Tương thành sao?"

Triệu Như chẹp miệng một cái, nhìn mấy chiếc xe từ hướng huyện thành chạy về, nói với An Nhiên:

"Ngươi cũng đừng đi tìm chồng cũ của ngươi nữa, hắn đã trở lại."

-----------------------------------------

363. Đi theo An Nhiên đi.

An Nhiên nhìn về phía mấy chiếc xe kia, chiếc thứ nhất là xe do Trương Bác Huân lái, xe phi nhanh lướt qua nàng, hắn liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp đi qua chướng ngại vật, đuổi theo đoàn của Đường Kiến Quân, hai chiếc xe phía sau cũng giống vậy, vội vã phảng phất như chạy nhanh đi đầu thai.

Nàng nghĩ xe cuối cùng kia có thân ảnh Chiến Luyện hay không, An Nhiên ngón chân lên, một bàn tay ôm Oa Oa trong ngực, một bàn tay nâng chậu tiên nhân cầu.

Không có! trong xe cuối cùng cũng không có thân ảnh của Chiến Luyện.

Cho nên ở phía trước kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao chỉ có mấy người Trương Bác Huân trở về còn Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đâu?

Trong lòng An Nhiên có chút nóng nảy, tuy nói Chiến Luyện chỉ là chồng cũ của nàng, hai người giờ đã không còn quan hệ gì, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là cha ruột của Oa Oa a, nếu sau này Oa Oa hỏi ba ba của nàng đâu, chẳng lẽ An Nhiên nói cho đứa nhỏ là, thời điểm lẩn trốn nguy cấp, mẹ nàng ném ba ba nàng ở trong đàn mèo và chuột, chính mình chạy trước hay sao?

"Người đừng gấp, hiện tại chúng ta ở đây dàn xếp, sắp đặt chướng ngại, Chiến Luyện và Lạc đội trưởng đều là người có năng lực, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Vân Đào nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của An Nhiên nên vỗ vỗ bả vai nàng an ủi, có vài tiếng hoảng sợ từ trong thôn ở phía xa xa truyền đến, mà hướng huyện thành thì tiếng kêu của đám mèo chuột càng thêm kịch liệt, Vân Đào lại nói:

"Dựa theo ta suy đoán, vừa rồi không phải có một chiếc xe đi mật báo hay sao? Trương Bác Huân mang người trở về, phòng chừng là để kéo dài thời gian tấn công của đám tang thi da đồng, còn Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm chỉ có thể ở lại kiềm chế đám mèo chuột biến dị cho mọi người thời gian rút lui."

"Hắn chính là như vậy...."

An Nhiên nhịn không được khuôn mặt trắng bệch, nở một nụ cười bất đắc dĩ, không nói lời nào, nàng đã sớm biết rằng Chiến Luyện là một người như vậy, nàng có thể nói cái gì? Chính nàng cũng bị Chiến Luyện đưa đi trước.

Không nói lời nào không đại biểu cho An Nhiên không thể làm gì, nàng ôm Oa Oa đi ra chướng ngại, vừa đi vừa tìm trên dọc đường quốc lộ.

Triệu Như cảm thấy kỳ quái, nhìn nhìn Vân Đào, Vân Đào thì mang theo Hằng Hằng tiếp tục đi tìm kiếm vật tư, Tiểu Bạc Hà nằm trên xe tải, vừa rồi Triệu Như đã kiểm tra cho nàng ấy đã rút kim truyền nước, để Tiểu Bạc Hà nghỉ ngơi, còn Triệu Thiến Dung thì ngồi trên xe lăn ở dưới mặt trời ấm áp phơi nắng đi.

Lương Tử Ngộ mang theo hai người đàn ông đến hỏi Triệu Như:

"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhìn bộ dạng An Nhiên như thế này, tựa hồ không tính toán rời đi."

"Đi theo An Nhiên đi."

Triệu Như nhướng mày, ánh mắt đuổi theo thân ảnh An Nhiên, hiện tại nàng đã trao đổi bí mật với An Nhiên, cũng nói cho An Nhiên nàng là dị năng giả hệ thủy, ở thôn Thiết Ti này hệ thủy còn quý giá hơn hệ mộc nhiều.

Rốt cuộc tạm thời con người không cần phát triển nông nghiệp nhưng không thể một ngày không uống nước được.

Cho nên so sánh ra, đi theo An Nhiên còn hơn việc bị động đi theo Đường Kiến Quân, huống chi nàng còn phải mang theo bà cô bôn ba ở mạt thế, đám tang thi mình đồng da sắt lại đuổi theo đội ngũ của Đường Kiến Quân mà đi, bà cô tuổi tác đã lớn, tùy thời sẽ trở thành trói buộc bị Đường Kiến Quân vứt bỏ.

Đi theo An Nhiên có bảo hiểm hơn một chút, bởi vì An Nhiên tương đối ... có nhân tính.

Quyết định chủ ý, Triệu Như kiên định, thấy An Nhiên dẫm dẫm chân lên một khối đất ở bên cạnh quốc lộ, liền bỏ qua đám Lương Tử Ngộ, đi lại gần, hỏi:

"Ngươi không chuẩn bị chạy trốn, ở chỗ này tìm cái gì?"

Chung quanh đây không phải đất rừng thì là đá cục, có phòng ở đi nữa thì cũng chỉ là lẻ tẻ vài tòa nhà, An Nhiên đây là tìm kho báu trên mặt đất hay sao?!!!

---------------------------------

364. Tiên nhân cầu không có tác dụng

"Ta tìm một khối thổ nhưỡng thích hợp."

An Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Như, che chở cho Oa Oa lúc ngồi xổm xuống, nàng quỳ một gối xuống đất, nhặt một nhánh cây cào cào mặt đất, chốc lát sau đào được một cái hố nhỏ, cẩn thận trồng cây tiên nhân cầu vào hố, lại ngẩng đầu, nhìn Triệu Như, nghiêm túc nói:

"Quả thật, ngươi đem tánh mạng toàn bộ thân gia đều đặt ở bên ta, lấy thân phận dị năng giả hệ thủy của ngươi, mang theo bà cô của ngươi đứng ở phe bọn ta, thì ta cũng không cất giấu gì với ngươi nữa, từ nay về sau, nếu ngươi bán đứng ta một phần, ta sẽ làm ngươi sống không được an bình mười phần."

"Đây là tự nhiên, ta đã không còn gì giấu giếm ngươi nữa." Triệu Như mở đôi tay ra, biểu tình thập phần thản nhiên, rất chân thành nhìn An Nhiên:

"Trên đời này trừ bỏ bà cô ta ra, ta đã không còn một người thân nào nữa, giống như ngươi, con gái ngươi là vướng bận của ngươi thì bà cô của ta là vướng bận của ta trên đời này."

Cho nên hai ngươi, cần thiết phải mạnh mẽ lên một chút, bởi vì các nàng không thể thua được.

An Nhiên gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều, có cái gọi là ở lâu mới thấy lòng người, đến tột cùng Triệu Như như thế nào, hiện tại nàng không có định luận, thời gian trôi qua, sẽ cho nàng một đáp án.

Sau đó, An Nhiên đứng lên, chỉ huy Triệu Như chỉ vào cây tiên nhân cầu vừa mới trồng trên mặt đất, nói:

"Tưới chút nước đi."

"Tiên nhân cầu cần tưới nước hay sao?"

Triệu Như cười nhạo, nhưng vẫn theo lời An Nhiên rải chút nước cho cây tiên nhân cầu mới gieo, sau đó mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm cây tiên nhân cầu càng ngày càng lớn dưới đất, hỏi:

"Cấp bậc dị năng hệ mộc của ngươi hẳn là rất cao đi? Giục sinh thực vật nhanh như vậy?"

"Cấp bậc dị năng phân chia như thế nào?"

An Nhiên không rõ, mờ mịt quay đầu nhìn Triệu Như, thấy Triệu Như cũng mê mang giống nàng, nghĩ hẳn là nàng ấy cũng không biết phân chia cấp bậc như thế nào, lại nhắc nhở:

"Nên tưới nước đi."

Tiên nhân cầu không phải không cần nước mà là chúng chỉ cần một chút nước là có thể sống, An Nhiên muốn dùng tiên nhân cầu làm chướng ngại, vậy thì ánh mặt trời, thổ nhưỡng và nước chính là trợ lực của nàng, giục sinh tiên nhân cầu dưới trợ lực như vậy, tuy rằng không lớn nhanh bằng dùng huyết nhục làm chất dinh dưỡng nhưng dưới ánh nắng ấm áp, thổ nhưỡng và nước sạch tẩm bổ, có thể tăng thêm hiệu quả cho dị năng của nàng.

Triệu Như vẫn không ngừng tưới nước, nhoáng một cái, trên quốc lộ đã bò đầy một mảng lớn tiên nhân cầu, không khỏi khen:

"Nguyên lai ta cho rằng dị năng hệ mộc, nhiều lắm chỉ có thể giục sinh vài cây lương thực linh tinh gì đó, nhưng không nghĩ rằng, còn có thể giục sinh ra tiên nhân cầu, ta hỏi ý không phải vị tỷ tỷ này, ngươi đây là tính toán đi bán tiên nhân cầu hay sao?"

Lương thực gạo rau dưa thì không giục sinh, An Nhiên giục sinh ra một tảng lớn tiên nhân cầu như thế này, không tồi a không tồi, sau này thật ra có thể mở một cửa hàng chuyên bán tiên nhân cầu đi.

Lương Tử Ngộ ở phía sau nghe vậy, tuy rằng bị An Nhiên giục sinh ra một mảng tiên nhân cầu làm khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy đám tiên nhân cầu này không có tác dụng gì, trừ bỏ.....

Một con chuột biến dị, giống như dò đường, trực tiếp từ chỗ ngoặt ở quốc lộ vọt lại đây, bỗng nhiên kêu lên hai tiếng chi chi, bị treo lên đám gai nhọn của tiên nhân cầu, không quẩy đạp được vài cái, máu thịt đã bị hút khô.

Lương Tử Ngộ chính mắt nhìn thấy con chuột to giống như một con mèo kia, tựa như một quả bóng bị xì hơi, một lát sau bị teo tóp đến mức chỉ còn lại một tầng da.

"Cái... này..... cái này....."

Lương Tử Ngộ há to miệng, chỉ vào miếng da chuột trong biển tiên nhân cầu, nhìn sang những người bên cạnh, nhưng dường như không có ai chú ý tới hiện tượng kỳ dị này, mấy dị năng giả kia đang làm việc khác nên không chú ý.

-----------------------------------------------

365. Mắc kẹt

Vân Đào thì tập mãi thành thói quen, thấy hiện tượng thần kỳ như vậy phát sinh, cũng không để bụng.

Triệu Như đứng cách biển tiên nhân cầu gần nhất, miệng há thành hình chữ "O", sau đó bảo trì vài giây, thì mím lại, nuốt nước bọt một cái, ra vẻ thực bình đạm nói:

"Lợi dụng đặc tính của tiên nhân cầu, triển khai mai phục như vậy .... Kỹ năng huyền huyễn như vậy, ngươi không sợ mình bị bắt đi giải phẫu hay sao."

Dưới đất giờ đã đầy gai nhọn a, một cây tiên nhân cầu nho nhỏ, dưới tác dụng của dị năng An Nhiên, sinh trưởng ra mấy cây tiên nhân cầu nhỏ, rồi lại một cái nối tiếp một cái sinh trưởng, những gai nhọn trên thân hình cầu đó, thoạt nhìn sắc nhọn hơn nhiều so với bình thường.

Đây tuyệt đối không phải việc mà một dị năng giả hệ mộc bình thường có thể làm được, nếu như ở trong một căn cứ lớn tụ tập nhiều người sống sót thì An Nhiên hoàn toàn sẽ bị chộp tới để làm giải phẫu.

An Nhiên nhìn lướt qua Triệu Như, không để ý đến nàng ta, chỉ không ngừng phát ra dị năng để tiên nhân cầu sinh trưởng, nàng cảm thấy một mảnh nhỏ như vậy vẫn không ngăn được sự tiến công của đám mèo và chuột biến dị.

Về điều mà Triệu Như nói, kỹ năng huyền huyễn, bị người bắt đi giải phẫu các loại, An Nhiên đã sớm nói, hai người các nàng lẫn nhau đều có nhược điểm, nếu Triệu Như bán đứng nàng thì cứ thử xem cả đời này có được yên bình hay không.

Dị năng của An Nhiên tiêu hao rất nhanh, theo như bình thường truyền ra dị năng, nếu đám tiên nhân cầu này lấy huyết nhục làm chất dinh dưỡng để lớn lên thì chúng đã sớm trải dài một mảng lớn rồi, cho nên giục sinh thực vật ở thổ nhưỡng bình thường, chung quy vẫn không sảng khoái bằng giục sinh chúng trên huyết nhục.

Vào thời điểm này, Tiểu Bạc Hà đã sớm mang tinh hạch đưa cho nàng, bất quá Tiểu Bạc Hà không tới được, thì Hằng Hằng lại rất có ánh mắt, mang theo một cái thùng nhỏ, trong thùng tất cả đều là tinh hạch, tung ta tung tăng chạy tới, đem thùng đưa cho An Nhiên.

Nàng sờ sờ đầu nhỏ của Hằng Hằng, cầm theo thùng, nắm lên vài viên tinh hạch, rất nhanh liền hấp thu sạch sẽ.

Triệu Như ở bên cạnh rốt cuộc giữ không được nữa, ngạc nhiên hỏi:

"Tốc độ ngươi hấp thu tinh hạch nhanh như vậy? Hoàn toàn không bị mắc kẹt sao?"

"Ta vừa nghe thấy lời ngươi nói liền biết ngươi rất ít thả nước cho người khác đúng không?"

An Nhiên nghiêng đầu lại, động tác trong tay không dừng lại, nhìn Triệu Như:

"Nếu ngươi trải qua vài lần thi triều, thì sẽ biết được thời gian chính là tiền bạc, hấp thu tinh hạch mà bị mắc kẹt hay sao? Muốn mạng hay không?"

An Nhiên không biết mắc kẹt là gì, nàng chỉ biết năng lượng của mình trôi rất nhanh, cho nên hấp thu cũng nhiều, nếu một dị năng giả hấp thu tinh hạch mà bị mắc kẹt, vậy chứng minh rằng người đó chưa từng trải qua loại đau đớn mà dị năng tiêu hao quá mức, trải qua vài lần chịu đau đớn thống khổ của việc tiêu hao dị năng quá mức, thì thời điểm hấp thu tinh hạch sẽ không có cái gì gọi là mắc kẹt.

Triệu Như đứng ở một bên nghe, dường như suy tư gì đó nhìn An Nhiên, nhìn nàng lưu sướng tự nhiên hấp thu tinh hạch, một nắm lại một nắm lấy từ thùng ra, sau đó ném một đống bột phấn ra ngoài.

Trên thực tế, thật sự không có người giống như An Nhiên, ít nhất theo quan sát của Triệu Như đối với mấy dị năng giả ngũ hành lúc họ hấp thu tinh hạch, bao gồm cả Lôi Giang, hắn là dị năng giả hệ thổ cũng rất lợi hại, nhưng cũng không hấp thu tinh hạch giống như An Nhiên.

Đợi đến khi An Nhiên vội xong, Triệu Như kéo An Nhiên sang một bên, cầm trong tay một viên tinh hạch, biểu thị với An Nhiên:

"Ngươi xem, chúng ta hấp thu tinh hạch đều là từng viên từng viên một, bởi vì năng lượng bên trong tinh hạch rất khó để hấp thụ, mặc dù có thể hấp thu nhưng cũng đứt quãng, không lưu thông, cho nên khi hấp thu tinh hạch sẽ bị mắc kẹt, tựa như này."

----------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play