336. Sát nhập
Hình ảnh một nhà ba người này ở bối cảnh mạt thế âm lạnh hắc ám này, có vẻ thập phần ấm áp, cũng làm người khác phải hâm mộ.
Vân Đào nhìn một nhà ba người, rất nhiều người cũng đang nhìn hình ảnh một nhà ba người này, nội tâm là thê lương hoặc cực kỳ hâm mộ, không phải trường hợp cá biệt gì.
Một lát sau, có người tới tìm Chiến Luyện, hắn lưu luyến không muốn rời Oa Oa trả lại cho An Nhiên để nói chuyện chính sự với người kia, An Nhiên ở bên cạnh ôm Oa Oa xoay quanh, yên lặng lắng nghe.
Hình như nói về việc hôm nay bọn họ tìm được xăng, phải suốt đêm đưa về thôn Thiết Ti, rốt cuộc vật tư trong thôn đã cực kỳ khan hiếm, mà trong huyện có kho lúa, vị trí của kho lúa chắc hẳn là ở cục lương thực.
Chiến Luyện phân phó người nọ, phái vài người đi ra ngoài tìm xe, tốt nhất là tìm loại xe tải thùng sau rộng một chút, để thuận tiện xếp những thùng xăng lên, tìm được xe tải, có thể kéo bao nhiêu xăng dầu trở về thì kéo bấy nhiêu về.
An Nhiên nghe có chút hồ đồ, đợi người nọ đi rồi, nàng hỏi Chiến Luyện:
"Thời điểm đi ra ngoài tìm vật tư, nghe nói có 4 nhánh đội ngũ, không thương lượng, ai lấy xăng dầu, ai đi cục lương thực tìm bản đồ kho lúa hay sao?"
Chiến Luyện nhún nhún vai, thân mình ngả ra sau, dựa vào chiếc xe bên cạnh:
"Thật ra ta muốn thương lượng với bọn họ, nhưng họ không muốn thương lượng với ta."
Thôn Thiết Ti lung tung rối loạn, bốn đội trưởng của đội bảo an, trừ Lạc Phi Phàm có quan hệ tốt với Chiến Luyện ra, còn lại hai ngươi kia căn bản đều chưa quen mặt, Đường Ti Lạc thì tính tình như trẻ con, Trương Bác Huân thì âm âm dương dương, không có giao tình gì với Chiến Luyện.
Đường Kiến Quân nói muốn đi tìm vật tư, mọi người tự phân thời gian xuất phát trong ngày, Chiến Luyện chỉ thông báo với Lạc Phi Phàm, còn lại hai đội trưởng kia là Trương Bác Huân cùng Lôi Giang, thích làm gì thì làm đi, bọn họ không đến tìm Chiến Luyện, hắn cũng không thích đến tìm bọn họ.
Dựa theo ý của Chiến Luyện, tuy rằng họ phải rời khỏi thôn Thiết Ti, nhưng xem ở mặt mũi của Lạc Phi Phàm, hắn vẫn thay người trong thôn tìm chút vật tư, để người trong đội ngũ của hắn mang về, rốt cuộc trong thôn Thiết Ti có nhiều quân nhân và nhân viên y tế như vậy, họ đều trông cậy vào số vật tư này để lấp đầy bụng.
An Nhiên gật gật đầu, chưa nói gì.
Rất nhanh, người đi ra ngoài tìm xe đã lái một chiếc xe tải cỡ trung trở về, chất lên không ít thùng xăng dầu, mang đi thêm 2 người để áp tải, trực tiếp lái xe trở về thôn Thiết Ti.
Buổi tối lúc ngủ, An Nhiên ngả chiếc ghế dựa xuống, cùng Oa Oa và Tiểu Bạc Hà ngủ trên xe, Chiến Luyện vội vàng cảnh giới, mang vài người suốt đêm lục soát phụ cận của trạm xăng dầu một lần, giết tang thi tìm vật tư, vội vàng cả đêm không ngủ.
Một đêm cứ thế trôi qua, đội ngũ của Trương Bác Huân vẫn không nhúc nhích, bọn người Chiến Luyện bắt đầu thu thập một xe vật tư, lại phái hai người đưa về thôn, những người còn lại tiếp tục xuất phát đi về hướng cục lương thực.
Bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ở trong huyện cùng hướng với cục lương thực, toàn bộ huyện thành cũng không lớn, chỉ khoảng 2 - 3 con phố, nhưng một con phố rất dài rất dài, nếu đi bộ, đi từ đầu đường đến cuối đường, không sai biệt khoảng 2 giờ.
Đoàn xe của bọn họ đi không được bao xa, thì đụng phải đội ngũ của Lạc Phi Phàm, người trong đội ngũ của Lạc Phi Phàm cũng ít đến đáng thương, lúc đi cũng khoảng 20 người, lục tục phái 10 người đưa vật tư trở về, hiện tại cũng chỉ còn lại 10 người, đang cùng Lạc Phi Phàm ở trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ra ra vào vào.
Đội ngũ của Chiến Luyện cũng không còn mấy người, hai người hội hợp, sát nhập thành một đội khoảng gần 30 người đóng ở cạnh bệnh viện.
Bởi vì muốn phẫu thuật cho Tiểu Bạc Hà, cho nên việc đầu tiên phải khôi phục cung cấp điện cho viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em vốn đã bị cắt điện từ lâu, Chiến Luyện thông báo qua với Lạc Phi Phàm, để Lạc Phi Phàm đi tìm máy phát điện, An Nhiên thì ôm Oa Oa từ trên xe đi xuống, vào xem hoàn cảnh của bệnh viện này.
----------------------------------------
337. MMP
(MMP: câu chửi thề)
Đây chỉ là một huyện thành nhỏ, viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em cũng không lớn lắm, nhưng so với sở vệ sinh dịch tễ thiếu y thiếu dược trong thôn Thiết Ti thì vẫn còn hơn nhiều, trong bệnh viện này nên có thiết bị gì thì tất cả đều có, phòng thuốc và thuốc thành phẩm được bảo tồn rất tốt, chỉ có mấy con tang thi mặc đồ bảo an đang lắc lư cũng đã sớm bị người của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm xử lý.
Nhìn cánh cửa lớn phía cuối hành lang âm u nhỏ hẹp, ba chữ "Phòng giải phẫu" rất lớn được gắn trên cửa, nội tâm An Nhiên phi thường trầm trọng, nàng nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy Vân Đào mang theo Hằng Hằng đi đến, phía sau Hằng Hằng là Tiểu Bạc Hà đang đờ đẫn đi theo như cũ, tựa như việc này không hề can hệ gì đến nàng.
Nhưng không đợi được Vân Đào mang theo hai đứa nhỏ đi đến trước mặt An Nhiên, Lạc Phi Phàm vội vã bò lên trên tầng, lướt qua Vân Đào đến trước mặt An Nhiên, nói với nàng:
"Vừa rồi người đi đón bác sĩ Triệu trở về, nói bác sĩ Triệu bị người của Lôi Giang, Lôi đoàn trưởng đón đi rồi."
"Lôi Giang?"
Biểu tình trên mặt An Nhiên cả kinh, ánh mắt lướt qua Lạc Phi Phàm, nhìn về Vân Đào đang ở phía sau Lạc Phi Phàm, Vân Đào vừa nghe nhắc đến cái tên này, biểu tình trên mặt nháy mắt cũng nghiêm túc lên.
Hắn đi đến gần, đứng ở bên người Lạc Phi Phàm, nói với An Nhiên:
"Lúc vừa mới tới nghe tin tức, ta còn tưởng rằng chỉ là trùng tên, hiện tại xác định, Lôi Giang kia, đúng là người mà chúng ta nhận thức."
"Hắn không phải cố thủ ở Tương thành làm bá chủ hay sao?"
Tức khắc An Nhiên có chút nóng nảy, ngữ khí không tự giác mà tăng cao.
Vừa vặn, Chiến Luyện thanh trừ xong tang thi ở tầng 3 đi xuống, đứng ở trên cầu thang, kỳ quái hỏi:
"Các ngươi nhận thức người đàn ông này?"
Vân Đào quay đầu lại, nhìn Chiến Luyện gật đầu, khẳng định nói:
"Mục tiêu của hắn là An Nhiên."
Trước mặt Lạc Phi Phàm, lại sợ tai vách mạch rừng, Vân Đào không thể nói rõ sự tình từ đầu đến cuối, cho nên Lạc Phi Phàm nghe cũng không hiểu được ra sao, nhưng mặt Chiến Luyện nghiêm lại, nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của Vân Đào, mơ hồ đoán ra ý tứ trong lời nói của Vân Đào.
Đơn giản chính là dị năng của An Nhiên, bị Lôi Giang biết được, cho nên Lôi Giang muốn có An Nhiên mà thôi.
Trong nội tâm Chiến Luyện muốn mắng to một câu MMP!
"Kế hoạch có biến." Chiến Luyện nhìn về phía Lạc Phi Phàm.
"Ngươi biết hiện tại Lôi Giang ở đâu không?"
"Ta cho người đi thăm dò."
Lạc Phi Phàm cũng không hàm hồ, xoay người đi xuống cầu thang, tìm thuộc hạ của hắn thăm dò vị trí của Lôi Giang.
Thời điểm xuất phát hôm qua, hắn đi trước, Lôi Giang mang người của gã đi đằng sau, đội ngũ hai bên còn một lần chào hỏi nhau trên cùng một con phố, nhưng sáng sớm hôm nay, Lạc Phi Phàm hội hợp cùng Chiến Luyện, Lôi Giang đi sang một con phố khác rồi, hiện tại đoàn người của Lôi Giang ở nơi nào, Lạc Phi Phàm còn phải phái người đi tìm.
Chiến Luyện đi xuống bên người An Nhiên, duỗi tay, nhéo nhéo đầu vai của An Nhiên, nhìn biểu tình trầm mặc của An Nhiên, hắn ôn nhu nói:
"Đừng lo lắng, ta đã đáp ứng chuyện của ngươi rồi, ta sẽ làm được."
An Nhiên hít vào một hơi, ngẩng mặt lên nở một nụ cười có lệ với Chiến Luyện:
"Ân, cảm ơn."
Sự tình có chút phức tạp, về điểm này, không phải Chiến Luyện an ủi một hai câu là có thể làm An Nhiên yên tâm, nhưng sự nỗ lực của Chiến Luyện, An Nhiên rất cảm kích hắn, cũng không yêu cầu điều gì khác.
Chuyện này, từ đầu đến cuối cũng không có quan hệ gì đến Chiến Luyện, Tiểu Bạc Hà không thân cũng chẳng quen gì Chiến Luyện, hắn có thể vì Tiểu Bạc Hà làm được đến tình trạng này cũng đã đủ nhiêu rồi.
Mọi người ở trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em này, vừa giết tang thi vừa tìm cách khôi phục lại điện, còn chờ tin tức từ bên phía Lạc Phi Phàm.
-----------------------------------
338. Không trừ không được
Đến khoảng đầu giờ chiều, người của Lạc Phi Phàm trở về, mang theo một cấp dưới của Lôi Giang về theo, An Nhiên vừa thấy, tức khắc cười lạnh, người này không phải ai khác chính là người đã đuổi theo bọn nàng vào quốc lộ, Chu Tường.
Chu Tường làm người trầm ổn, bị người của Lạc Phi Phàm mang lên tầng 2, ở trong phòng thấy An Nhiên và Vân Đào cũng không kinh hoàng, chỉ rất lễ phép cười cười, chào hỏi An Nhiên:
"Xin chào, An tiểu thư, thật lâu không gặp."
An Nhiên ôm Oa Oa không đáp lại Chu Tường, vừa lúc Oa Oa lại rầm rì, đôi mắt đen to vẫn luôn nhìn ra hướng cửa sổ, An Nhiên ôm Oa Oa ngồi xuống mép giường, Chiến Luyện thì dựa vào tường, nhìn Chu Tường, nở một nụ cười quỷ dị:
"Trong tay Lôi Giang cũng có người như vậy a, cũng là một nhân vật, có điều kiện gì, nói đi."
Bác sĩ Triệu cùng với vị bác sĩ được bác sĩ Triệu đề cử kia, đều đang ở trên tay Lôi Giang, lúc này, Chiến Luyện và An Nhiên, thậm chí bao gồm cả Vân Đào và Lạc Phi Phàm, đều không nghi ngờ người tên Chu Tường này được Lôi Giang phái đến đây nói điều kiện.
Chu Tường nhấp môi, cười không nói chuyện, ánh mắt quan sát số người trong phòng này, tìm được Tiểu Bạc Hà đang ngồi cùng Hằng Hằng, sắc mặt tái nhợt, đờ đẫn đến không hề có cảm xúc, Chu Tường khẳng định đây là tiểu nữ hài mang thai muốn động thủ thuật, hắn nhún vai nói:
"Kỳ thật các ngươi đem chuyện này làm quá mức phức tạp, Lôi đoàn trưởng thay các ngươi tiếp đón bác sĩ Triệu, cũng không nghĩ quá nhiều, thuần túy đây chỉ là muốn giúp các ngươi một chút mà thôi."
Sau đó, Chu Tường đem ánh mắt đặt ở trên người Chiến Luyện, lại nói:
"Chiến đội trưởng là một nhân tài, Lạc đội trưởng cùng Vân huynh đệ tự nhiên cũng là rồng bị vây ở chỗ nước cạn, ý của Lôi đoàn trưởng của chúng ta rất trong sáng, mọi người làm bằng hữu, cùng phát triển, hai đội ngũ, cùng hợp thành một là tốt nhất."
"Ngươi đừng chơi trò lòng vòng, ý tứ của Lôi Giang như vậy, nghĩ đều đừng nghĩ!!!"
Rõ ràng Chiến Luyện có chút không kiên nhẫn, cái gì mà hai đội ngũ hợp làm một ??? Ý của Lôi Giang còn không phải là muốn thâu tóm đội của hắn và đội của Lạc Phi Phàm hay sao?
Đây cũng không mệt làm thủ lĩnh đoàn đội người sống sót duy nhất ở khu 3, đích xác là có thủ đoạn a.
Nhưng ăn uống thật quá lớn đi, vừa mở miệng đã muốn sát nhập đội của Chiến Luyện, vậy đội trưởng thì ai làm? Chiến Luyện hay Lôi Giang? Nếu Lôi Giang kia làm đội trưởng, thì Chiến Luyện không phải là thuộc hạ của Lôi Giang hay sao?
Chủ ý của Lôi Giang là muốn dựa vào con tin là Triệu Thiến Dung, thu nạp Chiến Luyện làm thuộc hạ, đồng thời lại có được đến An Nhiên, một nhà ba người nhà Chiến Luyện, cuối cùng đều trở thành người của Lôi Giang, tưởng bở a!
Biểu tình của Chiến Luyện quá mức bạo ngược, đi về phía Chu Tường, còn chưa muốn giết Chu Tường, thì tên kia đã vội vàng lui về phía sau, kêu lên:
"Chiến đội trưởng bớt giận, ta bất quá cũng chỉ là truyền lại tin tức mà thôi, hai nước giao chiến còn không giết sứ giả đâu, Chiến đội trưởng cũng không keo kiệt như vậy đi, ta mà chết các ngươi cũng không thể có tin tức của bác sĩ Triệu đâu."
Chiến Luyện dừng chân tại chỗ, đôi tay nắm chặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Trường, Lạc Phi Phàm và Vân Đào ở bên người hắn, đối với những lời nói của Chu Tường kia, cũng nhíu chặt lông mày.
Chiến Luyện cũng thật sự không nghĩ giết Chu Tường.
Chỉ là lời nói của Chu Tường kia, nếu hắn chết thì có thể không còn tin tức của bác sĩ Triệu, lời đó làm Chiến Luyện dừng lại, hắn đã hứa với An Nhiên, sẽ thay nàng lo liệu thỏa đáng chuyện này.
Vì thế mấy người đàn ông như rồng như hổ kia, có thể đi đi lại lại tự nhiên giữa biển tang thi mà lại bị một kẻ nho nhỏ như Chu Tường này uy hiếp.
Thôn Thiết Ti chỉ phái được vài tiểu đội như vậy ra ngoài tìm kiếm vật tư mà thôi, Chiến Luyện cũng không có ý giết hại lẫn nhau, nhưng người như Lôi Giang, không trừ không được!
------------------------------
339. Ai nói không phẫu thuật
An Nhiên ở bên cửa sổ quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, ôm Oa Oa đi đến, lướt qua Chiến Luyện, đứng ở trước mặt Chu Tường, lạnh lùng nói:
"Trở về nói cho Lôi Giang, phẫu thuật này, chúng ta không làm nữa, để hắn dưỡng bác sĩ Triệu đi, hảo hảo mà cung lên, ngàn vạn đừng cho Đường Kiến Quân biết được."
Nhìn Triệu Thiến Dung đã 70 tuổi rồi, vẫn được Đường Kiến Quân coi trọng như cũ, thỉnh bà ngồi khám ở phòng khám trong thôn Thiết Ti, thì biết được Đường Kiến Quân coi trọng bà như thế nào.
Mà Lôi Giang vây khốn Triệu Thiến Dung và vị bác sĩ được Triệu Thiến Dung kia đề cử, còn không phải lấy đó làm chủ ý để đắn đo Chiến Luyện và An Nhiên hay sao?
Tội gì phải làm vậy? Cùng lắm An Nhiên không cho Tiểu Bạc Hà giải phẫu nữa, dù sao thân thể của Tiểu Bạc Hà cũng không thích hợp để làm phẫu thuật nạo thai.
Trong chớp mắt Chu Tường sửng sốt, cẩn thận nhìn thoáng qua An Nhiên, gật đầu "Ai" một tiếng, sau đó xoay người lập tức chạy ra khỏi phòng, trên trán, trên sống lưng mồ hôi lạnh đều vã ra như tắm.
Cái gọi là hai nước giao chiến, không giết sứ giả, cái lời này không thể dùng trong hiện tại được, hôm nay nếu hắn không đưa ra vị bác sĩ Triệu kia, ngay lập tức có thể bị Chiến Luyện giết chết.
Nghĩ đến đây, khi hắn được Lôi Giang phái tới, cũng chỉ cho rằng đây là một chuyến giao dịch, Chiến Luyện sẽ đồng ý, rốt cuộc là cường cường liên hợp với nhau, ở mạt thế này lẫn nhau đều có lợi.
Hắn không dự đoán được khí thế của Chiến Luyện kia quá dọa người, cấp bậc dị năng của Chiến Luyện rốt cuộc là cấp mấy a?
Nếu không diệt trừ được Chiến Luyện thì vĩnh viễn không chiếm được An Nhiên tới tay.
Đêm đã khuya, bởi vì điều kiện của Chu Tường nói ra, làm tâm tình của An Nhiên kém tới cực hạn, nàng không muốn nói nhiều, mang Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa chuẩn bị đi ngủ.
Phòng bệnh trong viện bà mẹ trẻ em này chỉ có 3 cái, bên trong mỗi phòng đều có 3 cái giường bệnh, An Nhiên đang trải khăn trải giường mới lên chiếc giường ngủ, Tiểu Bạc Hà thì ôm Oa Oa đứng ở bên cạnh An Nhiên.
An Nhiên nghe thấy ngoài cửa có thanh âm đang nói chuyện, nên vội vàng trải tốt khăn trải gường, nhận lấy Oa Oa đang ở trong lòng ngực của Tiểu Bạc Hà, đặt trên giường, nói với Tiểu Bạc Hà:
"Ngươi ngủ trước đi, trông chừng muội muội nhé."
Sau đó nàng kéo cửa phòng ra, đi ra ngoài, theo hành lang, đi đến phòng phẫu thuật tựa như có ánh sáng chiếu ra, nàng đứng ở cửa thấy Chiến Luyện đang leo lên một cái thang, sửa chữa bóng đèn trên trần nhà, Lạc Phi Phàm thì đứng ở phía dưới, trong tay cầm một chiếc đèn pin, thay Chiến Luyến chiếu sáng.
Chiến Luyện thấy An Nhiên đứng ở ngoài cửa trong bóng đêm đen như mực, bàn tay hắn vặn lại chiếc bóng đèn trên trần nhà, cúi đầu, nhìn qua ánh sáng mong manh chiếu đến cạnh cửa, hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Bóng đèn hỏng rồi sao?" An Nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện, trong phòng giải phẫu đen sì, chỉ có ánh sáng từ đen pin trong tay Lạc Phi Phàm lúc ẩn lúc hiện:
"Không phải đã nói là không phẫu thuật nữa hay sao, còn sửa bóng đèn làm cái gì?"
"Ai nói không phẫu thuật nữa?"
Chiến Luyện vặn chặt bóng đèn, từ trên thang trực tiếp nhảy xuống mặt đất, đi đến trước mặt An Nhiên:
"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai có thể nhìn thấy bác sĩ Triệu, tối nay chúng ta sẽ đi cướp bác sĩ Triệu về."
Hắn quyết định phải dùng vũ lực để giải quyết chuyện này!
An Nhiên không nói chuyện, đôi mắt nhìn Chiến Luyện, mặc dù ở đây rất tối nhưng đôi mắt nàng càng ngày càng sáng lên.
Nàng không biết vì sao Chiến Luyện lại làm mọi việc đến trình độ này, thậm chí không tiếc vận dụng đến vũ lực để đem hứa hẹn của hắn với nàng hoàn thành, cho nên nàng không biết nên nói với Chiến Luyện cái gì, chỉ có nhìn hắn, nhìn hình dáng hắn trong bóng đêm không nói lời nào.
---------------------------------------------------
340. Mấy con ba ba trong rọ
Chiến Luyện cũng đứng lặng một chút, trong bóng đêm, cúi đầu nhìn An Nhiên, thật lâu sau, mới thở hổn hển một hơi, ngữ khí không tốt lắm, nói:
"Về phòng đi!"
Về thì về, làm gì a? Đột nhiên rống lên với nàng một câu như vậy?! Dọa nàng giật mình. An Nhiên trừng mắt liếc nhìn bóng dáng của Chiến Luyện trong bóng đêm một cái, xoay người, thở phì phì đi về phòng của mình.
Phía sau truyền đến thanh âm cười trộm ác liệt của Lạc Phi Phàm.
Thật không thể hiểu được!
An Nhiên tức giận nằm vào chiếc giường đơn nhỏ hẹp.
Tiểu Bạc Hà ngủ trên chiếc giường đơn gần cửa sổ, Oa Oa ngủ ở giường giữa, hai bên giường kéo lên vòng bảo hộ, An Nhiên ngủ ở giường đơn cạnh cửa ra vào.
Qua khoảng 1 giờ sau, bệnh viện đã không còn chút động tĩnh gì, trên mặt đường yên tĩnh chỉ còn lại vài con tang thi thỉnh thoảng tru lên, dưới ánh trăng sáng ngời, hai bóng người từ bệnh viện lao ra ngoài, thân hình nhanh nhẹn, tốc độ cực kỳ nhanh, chốc lát đã đến bên ngoài cục lương thực.
Lạc Phi Phàm gõ gõ đầu Chiến Luyện, hai người ngồi trên tường vây của cục lương thực, Chiến Luyện gạt tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đẩy ra móng vuốt của Lạc Phi Phàm, hỏi:
"Làm gì?"
"Ám tập, hay như thế nào?"
"Trực tiếp giết đi vào? Mấy con ba ba trong rọ này còn dùng ám cái gì tập nữa?"
Chiến Luyện xuy một tiếng, xoay người, nhảy xuống tường vây, hắn còn đang chờ người canh gác ở góc nhà kia xông lên, kết quả người canh gác kia thập phần không chuyên nghiệp, căn bản không phát hiện Chiến Luyện nhảy xuống từ tường vây.
Lạc Phi Phàm vẫn ngồi trên tường lắc đầu, nhìn sân vắng dưới ánh trăng, hình ảnh người đang ngồi trên tường bị ánh trăng chiếu rọi xuống mà những người kia mảy may mà không phát hiện, hắn cảm thấy như vậy thật không tốt, giống như hắn và Chiến Luyện đang khi dễ ở người ta, phòng bị cảnh giác của những người này thật kém cỏi, hai người bọn họ đều nghênh ngang vọt vào, bọn họ đều không hề sở giác.
Chiến Luyện hướng về người đàn ông đang nghiêng người đứng ở đối diện, kêu "hắc" một tiếng, người đàn ông kia nghe tiếng không chú ý nghiêng người lại nhìn, cũng chỉ thấy một chiếc phi dao, "vèo" một cái bay lại đây, trước mắt hắn tối sầm, người đổ xuống dựa vào tường.
Vô thanh vô tức.
Trong một đống phòng ở ngoài cục lương thực, bọn người Lôi Giang vẫn không hề phát hiện, Chu Tường còn đang hồi báo với hắn về câu trả lời của Chiến Luyện.
Hắn nghe xong Chu Tường hồi báo, biểu tình trên mặt hơi biến động, đứng lên đi về phía cửa sổ dưới ánh trăng chiếu vào, yên lặng suy tư rất lâu, hắn không rõ, vì sao cường cường liên hợp, một việc hữu ích như vậy, tại sao Chiến Luyện lại cự tuyệt.
Hắn cho rằng, đây là khuếch trương thế lực, chuyện tốt một vốn bốn lời!
"Đoàn trưởng, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Chu Tường đứng ở phía sau hắn, cau mày nhìn bóng dáng Lôi Giang, không chờ Lôi Giang trả lời, Triệu Như đang ngồi ở trên ghế sô pha cạnh đó lên tiếng:
"Còn có thể như thế nào, y theo tính tình của Chiến đội trưởng, mềm không được, thì kế tiếp phải mạnh bạo, ngươi đừng quên, đội ngũ hai bên cách nhau cũng không xa."
Trong bóng đêm, đột nhiên Lôi Giang quay lưng lại, nhìn Triệu Như hỏi:
"Lời này của ngươi là có ý tứ gì?"
"Lôi đoàn trưởng đúng là quý nhân nhiều việc, trên đời này không chỉ có một cái hệ mộc."
Triệu Như đứng dậy, không giải thích gì thêm, nàng chỉ vỗ vỗ nếp gấp trên quần áo, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Lôi Giang:
"Cùng với việc đem toàn bộ tinh lực đặt trên người An Nhiên, chi bằng ngẫm lại xem, hiện tại thôn Thiết Ti, có hệ mộc khác hay không."
Triệu Như bị Lôi Giang mang đến huyện thành, nàng đã cẩn thận quan sát thế lực trong đội ngũ của Lôi Giang, nói thật, tuy rằng người của Lôi Giang đưa đến huyện thành toàn bộ là dị năng giả lực lượng, nhưng chỉ có một thân cậy mạnh mà thôi.
-------------------------------
341. Thành một vị tư lệnh độc thân
Những người trong đội của Lôi Giang trước khi mạt thế phần lớn cũng chỉ làm những công việc bình thường, ngay cả một người có quyền cước công phu cũng không có.
Một mình Triệu Như cũng có thể đánh lại được mấy người.
Cho nên có thể nói là Triệu Như, chính mình phối hợp làm con tin để hảo hảo quan sát thế lực đội ngũ của Lôi Giang cũng như Chiến Luyện, sau khi nàng thâm nhập vào đội ngũ của Lôi Giang đã quyết định tự cứu mình.
Kỳ thật cũng không coi là tự cứu gì, lời nói của nàng là nói thật, đội ngũ của Chiến Luyện tuy rằng nhân số rất ít, nhân số của đội Lôi Giang nhiều hơn nhưng không thể chịu nổi sức chiến đấu của hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, tại đây, lúc này Triệu Như không đi ăn máng khác thì khi nào mới nhảy a?
Lôi Giang đã lâm vào trầm tư, nhìn bóng dáng Triệu Như đi ra cửa, một lời cũng chưa nói, Chu Tường ở bên cạnh tiến đến hỏi:
"Đại ca, Triệu Như đẩy bác sĩ Triệu đi rồi."
Thật vất vả mới đưa được Triệu Thiến Dung và Triệu Như lăn lộn từ trong thôn Thiết Ti đến huyện thành, cứ như vậy thả chạy hay sao?
Lôi Giang gật đầu.
"Để các nàng đi đi, hôm nay nếu các nàng không đi, đêm nay ta sợ chúng ta sẽ có nguy hiểm."
Hắn nghĩ hắn đã minh bạch ý tứ trong lời nói của Triệu Như, Triệu Như có an bài người trong đội ngũ của Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện, vì vậy tin tức hay động thái gì cũng nhanh nhạy hơn nhiều so với bình thường, có một số việc, nếu Triệu Như đã nói ra như vậy tất nhiên có căn cứ của nàng.
"Vậy.... dễ dàng buông tha An Nhiên như vậy sao?"
Sắc mặt Chu Tường ngẩn ra, nhìn Lôi Giang, phảng phất cảm thấy Lôi Giang cũng không phải loại người dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
Lôi Giang lại gật gật đầu, như đang suy tư gì đó nói:
"Vừa rồi lời Triệu Như nói đã nhắc nhở ta, trên đời này không chỉ có một người có dị năng hệ mộc, ngươi ngẫm lại, Đường Kiến Quân vì sao sẽ yêu cầu mỗi người đi vào thôn Thiết Ti phải nộp lên tinh thạch, hắn chỉ là một dị năng giả lực lượng bình thường, có thể sử dụng tinh hạch hay sao?"
Căn cứ vào kinh nghiệm để tổng kết ra hiện tại chủng loại dị năng, tuy rằng dị năng giả lực lượng là phổ biến nhất nhưng cũng không phải không xuất hiện thêm dị năng giả ngũ hành, có một An Nhiên chưa chắc đã không có một An Nhiên thứ hai, có một hệ thủy cũng chưa chắc không có hệ thủy thứ hai.
Lại nghĩ đến bên trong thôn Thiết Ti này, đã cạn nước cạn lương từ nhiều ngày rồi, nhưng những người già và trẻ em vẫn được Đường Kiến Quân cung cấp nuôi dưỡng bọn họ sống sót như thế nào?
Đường Kiến Quân mỗi ngày đều sẽ phát nước và đồ ăn cho những trói buộc đó, nguyên nhân sâu xa trong đó kỳ thật rất đáng giá để tìm hiểu.
Cho nên cần gì phải ở trong loại thời điểm này một hai cố sức đi bắt An Nhiên? đúng, tự nhiên là không thể buông tha cho An Nhiên, nhưng hiện tại quanh nàng có Chiến Luyện, có Lạc Phi Phàm còn có Vân Đào, tựa hồ cũng không phải một thời cơ tốt!
Nghĩ thông suốt điểm này, Lôi Giang mặc cho Triệu Như mang theo Triệu Thiến Dung rời đi, hắn cũng không có phân phó gì khác, chỉ xoay người tính toán đi trong phòng để hồ sơ của cục lương thực, phân phó người đi tìm kiếm bản đồ vị trí kho lúa.
Kết quả trong cục lương thực kia, nguyên bản có vài người canh gác ở cửa giờ đều đã mềm mại ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích, làm Lôi Giang thấy từ phía xa xa, cả người chấn động, nhớ tới lời nói của Triệu Như, liền nhanh chóng ẩn nấp lên.
Kỳ thật hiện giờ Lôi Giang có thể bố cục một trận thế lớn như vậy, chứng minh hắn cũng được coi như một người thông minh, nơi cất giấu con tin tự nhiên không thể ở trong cục lương thực được, cho nên hai người Lôi Giang và Chu Tường lúc này không có ở trong cục.
Trời xui đất khiến như vậy đã cứu Lôi Giang và Chu Tường hai người một mạng.
Mà cái thế lực Lôi Giang kinh doanh lâu như vậy, còn không có qua một giờ, hắn đã trở thành một tư lệnh độc thân! Thực sự làm người ta buồn bực.
Lại nhìn Chiến Luyện nhảy ra từ trong cục lương thực ra, đến thân thể vận động còn chưa có nóng, đã tiêu diệt xong mấy lâu la của Lôi Giang, hắn không tìm được bóng dáng của bác sĩ Triệu, lúc này mới đi ra khỏi tòa nhà, vẫy tay với Lạc Phi Phàm vẫn ngồi trên tường căn bản không có xuống dưới.
"Con tin không ở nơi này, đi thăm dò thôi!"
---------------------------