284. Ta chỉ muốn cứu vớt chính ta.
Tuy rằng người đàn ông này là chồng cũ của nàng, nhưng ở mạt thế này lòng người khó dò, người không trải qua kiểm nghiệm của thời gian và nguy cơ, An Nhiên không dám tùy tiện đi theo.
Việc này không quan hệ đến sự tự tin của nàng và Chiến Luyện.
Nguyên bản Chiến Luyện thả lỏng khuôn mày, vì lời khách khí và đề phòng của An Nhiên mà nhăn lại, nguyên tưởng tức giận, nhưng nghĩ lại, ở mạt thế, rốt cuộc An Nhiên đã trải qua chút sự tình có sự đề phòng như vậy cũng là chuyện tốt, hắn bình ổn lại chút tâm tình đau nhức, nói với An Nhiên:
"Ta mang các ngươi đi địa phương an toàn, ở đây nhiều người mắt tạp, ngươi mang theo đứa nhỏ, dù sao cũng không thể ở nơi này?"
Sau đó, thấy An Nhiên không dao động, Chiến Luyện lại bồi thêm một câu:
"Vào thôn Thiết Ti thôi, Đào ca của ngươi đã đi vào trước rồi."
Nghe thấy lời nói "Đào ca của ngươi" đã đi vào trước, chân mày An Nhiên nhíu chặt, nhìn Chiến Luyện hỏi:
"Miệng lưỡi của ngươi này.... Cái kia, trước kia đôi ta có thù oán gì không? Cảm xúc này của ngươi làm sao vậy?"
Toàn bộ quá trình, An Nhiên đều không thể hiểu được, đối với nàng mà nói, đầu tiên, Chiến Luyện không biết việc về đứa nhỏ, tiếp theo, hai người bọn họ đã sớm ly hôn, đã ly hôn đến một năm rồi, ở mạt thế này vợ chồng bình thường đã ly hôn ở chung như thế nào nàng cũng không biết.
Nhưng ở trước kia, vợ chồng ly hôn, đại khái là cả đời không qua lại với nhau, coi nhau như người xa lạ đi....
Cho nên khi người phụ nữ mặc quân trang kia chạy ra, chỉ trích An Nhiên vô tình vô nghĩa, một lòng chỉ hướng vào Vân Đào, An Nhiên không thể hiểu được, khi cảm xúc của Chiến Luyện kích động hay quản đông quản tây, An Nhiên cũng không thể hiểu được, hiện tại miệng lưỡi của Chiến Luyện lại như đánh nghiêng bình dấm chua, nàng lại càng không thể hiểu được a.
Cuối cùng, quả thật, bởi vì người phụ nữ kia, mà ấn tượng của An Nhiên đối với thôn Thiết Ti này phi thường kém, kém đến cực hạn, nàng chỉ cho rằng mình là một người khách qua đường, Chiến Luyện là anh hùng của thôn, vậy thì cứ tiếp tục làm anh hùng của hắn đi, không phải xen vào nàng, nàng ngồi ngồi một chút liền đi!
Mắt thấy bản thân lại muốn nộ khí xung thiên, Chiến Luyện thuận thuận khẩu khí, hắn cảm thấy lại cùng An Nhiên câu thông như vậy, chính mình sẽ bị cơ tim tắc nghẽn, hắn chạy ra khỏi cửa, xong lại vọt trở về, gắt gao nhìn chằm chằm An Nhiên, đến khi An Nhiên cho rằng hắn lại muốn tức giận, thì hắn không nề hà mở miệng nói:
"Đúng vậy, xem ở một đoạn quan hệ vợ chồng, ta và ngươi cũng không thù oán, nhưng giữa chúng ta, trừ bỏ thù oán ra thì không còn gì khác sao? Có một số việc, ngươi không nói rõ ràng với ta, ta cũng không nói rõ ràng với ngươi, hai chúng ta tìm một chỗ nào đó yên tĩnh, đem mọi việc nói rõ ràng, ngươi theo ta đi, ta sẽ không thương tổn ngươi, nhưng ngươi ở chỗ này, có nhiều người muốn đả thương ngươi."
Hắn nói chính là "một đoạn quan hệ vợ chồng" cũng chưa nói "đã từng là vợ chồng".
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì a? Có chuyện gì không thể nói ở đây?"
Mày An Nhiên từ đầu đến cuối cũng chưa từng thả lỏng, bởi vì lời nói của Chiến Luyện mà trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, hỏi:
"Ai muốn đả thương ta? Người trong thôn Thiết Ti hay sao? Vậy ngươi làm anh hùng của ngươi đi, cứu vớt thế giới đi, chúng ta chỉ đi ngang qua thôn Thiết Ti, lập tức sẽ rời đi!"
Nếu người muốn đả thương nàng đang ở thôn Thiết Ti, vậy An Nhiên càng không thể tiếp tục ở chỗ này, nàng phải nhanh hội hợp cùng Vân Đào và Hằng Hằng, lập tức rời đi cái địa phương quỷ quái này!
"Ai nói với ngươi rằng ta muốn cứu vớt thế giới?"
Chiến Luyện đứng tại chỗ, nỗ lực áp xuống cảm xúc nào đó trong nội tâm, phút chốc trong mắt có chút bi thương, hắn và An Nhiên tại sao lại trở thành mới lạ như vậy? An Nhiên phải đi, lại không tính toán dẫn hắn đi cùng!!! Hắn lấy lại bình tĩnh, thở sâu, âm điệu chậm lại:
"Ta không hề muốn cứu vớt thế giới, ta chỉ muốn cứu vớt chính ta, có thể chứ?"
-------------------------------------
285. Nàng có phải không muốn ngồi ở nôi hay không?
An Nhiên nhìn Chiến Luyện, nguyên bản trong lòng còn ẩn ẩn lửa giận, sau khi tiếp xúc đến ánh mắt bi thương của Chiến Luyện, đột nhiên cơn giận chìm xuống, hai người bọn họ, nguyên bản là người thân mật nhất trên đời, đã từng trần truồng ôm nhau, lăn lăn trên giường mấy lần.
Hôm nay đứng chung một chỗ, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cảm giác làm sao lại bi thương như thế này đâu?
Trong mắt An Nhiên lộ ra sự cảnh giác với Chiến Luyện, nhưng chung quy vẫn trầm mặc, không nói bất luận lời gì, nàng yên lặng bế Oa Oa, đi ra cửa, đi về chiếc xe đang đỗ ở cửa, Chiến Luyện nhẹ nhàng thở dài, theo sát An Nhiên ở phía sau.
Tiểu Bạc Hà còn ở trên xe, nôn nóng nhìn cửa phòng, nhìn thấy An Nhiên ôm Oa Oa đi ra, nàng vội vàng mở cửa xe, chạy như bay về phía An Nhiên, ôm chặt eo nàng, mặt mang đầy cừu hận nhìn chằm chằm Chiến Luyện.
Chiến Luyện không để ý nàng, mở ra cửa xe An Nhiên, nhìn thoáng qua hoàn cảnh bên trong, xe rất lớn, là chiếc xe Hummer, rất nhiều vật tư, đại bộ phận đều là tã giấy của hài tử, khăn ướt, còn có rất nhiều y phục nhỏ, trên ghế sau còn buộc một chiếc nôi an toàn.
Trong cốp xe để bốn thùng nước khoáng lớn, ghế sau kéo hai sợi dây thép, treo một ít khăn lông dùng để lau thân thể cho Oa Oa.
Nước, đối với một xe người này mà nói hẳn cũng không tính là đồ vật gì quý giá, rốt cuộc có thể dùng để lau thân thể cho đứa nhỏ, xem ra một đường này, mấy người An Nhiên cũng không thiếu nước uống.
Trong lòng Chiến Luyện lại bắt đầu đau đớn, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, bề ngoài của An Nhiên, Vân Đào, Hằng Hằng cùng Tiểu Bạc Hà không sai biệt lắm, tất cả giống như lăn một vòng trên mặt than đá, nhưng cũng không quá gầy ốm, tinh thần cả người và diện mạo cũng vẫn còn tốt.
So với những người phụ nữ còn sống sót trong đội ngũ khác, bị đông đảo đàn ông khi dễ, trên người An Nhiên không có nửa phần thê thảm như các nàng ấy.
Nhìn hoàn cảnh này, sự tức giận với Vân Đào lại tiêu đi vài phần, ngược lại có vài phần biết ơn, vợ và con gái hắn ở mạt thế, đích xác được Vân Đào quan tâm rất nhiều.
"Lên xe đi." Chiến Luyện nhìn An Nhiên, hắn ngồi vào ghế lái, tìm được chìa khóa trong xe, khởi động.
Bên ngoài xe, Tiểu Bạc Hà vẫn ôm chặt An Nhiên, cả người run rẩy, rõ ràng không dám lên xe, An Nhiên dùng một tay ôm Oa Oa một tay ôm thân mình Tiểu Bạc Hà, thấp giọng nói:
"Đừng sợ, đừng sợ, thúc thúc này sẽ không thương tổn ngươi, ngươi yên tâm, hắn không phải người xấu."
Có một chút tự tin làm An Nhiên không chút nào lo lắng Chiến Luyện sẽ xâm phạm các nàng.
Hắn sẽ không làm như vậy, hắn không phải người như vậy, hắn..... trước kia hắn cũng không thiếu xâm phạm nàng a!!!!
Đột nhiên An Nhiên như là nhớ đến cái gì, cau mày, có chút không xác định, cứ như vậy đem Tiểu Bạc Hà đang phát run đưa lên xe, An Nhiên cũng đầy thấp thỏm ngồi vào ghế sau, vừa đem Oa Oa trong lòng ngực bỏ vào cái nôi bên cạnh, Oa Oa liền khóc rống lên.
"Làm sao vậy? sao lại khóc a?"
Giọng Chiến Luyện ôn nhu lại lo lắng, vội vàng quay đầu, vươn một bàn tay, vuốt đầu Oa Oa, thấy An Nhiên muốn đặt Oa Oa vào trong nôi, đứa nhỏ lại bắt đầu hét lên, hắn nói với An Nhiên:
"Có phải nàng không muốn ngồi vào nôi hay không?"
"Kia không muốn ngồi vào nôi thì phải làm sao bây giờ? Ngồi xe không ngồi vào nôi rất nguy hiểm."
An Nhiên đem Oa Oa ôm dựng lên, cau mày, tiếng thét chói tai của Oa Oa liền đình chỉ, trong miệng cũng không khóc lớn, rất rõ ràng đứa nhỏ này giống như ba ba của nàng nói, không muốn ngồi vào nôi an toàn.
-------------------------
286. Chiến An Tâm
Tuy rằng thời tiết oi bức, Oa Oa bị nổi rôm, nhưng hài tử hơn 3 tháng, khẳng định không muốn nằm cả ngày, muốn nhìn thế giới cũng là điều đương nhiên.
Nhưng nếu lúc chạy trốn, xe chạy như điên, ôm Oa Oa trong tay, sẽ rất dễ dàng bị va chạm, cho nên không đặt đứa nhỏ vào nôi thì phải làm sao bây giờ?
Mà ở phía trước Chiến Luyện vừa thấy mình nói đúng, đứa nhỏ không muốn ngồi nôi, trên mặt hắn chút đắc ý nho nhỏ, lời này phải nói như thế nào nhỉ, biết nữ chi bằng phụ a!!!! Đây là trời sinh, trời sinh a!!!
Hắn ngồi trên ghế điều khiển duỗi thẳng một chân, đào a đào từ trong túi quần móc ra hai chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc, trên vòng tay có hai cái lục lạc nhỏ giống kẹo que, hắn cầm đưa cho An Nhiên.
"Cho nàng chơi này."
Thanh âm tiểu lục lạc thanh thúy, nhoáng lên nhoáng lên, An Nhiên muốn cự tuyệt, trên người mang hai cái tiểu lục lạc như vậy, gặp gỡ tang thi thì giống như máy định vị, không tốt để trốn tránh, nhưng Oa Oa lại nghiêng đầu, bị thanh âm của hai chiếc lục lạc lắc lư hấp dẫn.
Nhìn dáng vẻ nàng thực thích nó.
"Cầm a, cho nàng chơi a." Trên mặt Chiến Luyện có chút cấp bách, quơ quơ tiểu lục lạc về phía Oa Oa, Oa Oa liền nở nụ cười a ha ha.
Nhìn đứa nhỏ vui vẻ như vậy An Nhiên cũng cảm thấy có chút vui vẻ, duỗi tay nhận lấy chiếc vòng từ tay Chiến Luyện, đặt ở trong tay nhỏ của Oa Oa.
Nàng ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, thấy trên vòng tay khắc một chuỗi chữ nhỏ.
[Chiến An Tâm, XX phút, XX giờ, ngày XX, tháng XX, năm XXXX]
Thời gian sinh ra chính xác đến từng phút, đây chính là thời gian sinh của Oa Oa.
Tim An Nhiên nhảy dựng lên, Chiến An Tâm là ai? nàng ngẩng đầu nhìn về phía Chiến Luyện, Chiến Luyện đã quay đầu lại chuyên tâm lái xe, vì thế An Nhiên nghĩ sợ rằng Chiến Luyện đã biết đứa nhỏ này là của hắn!
Chỉ là không nói rõ mà thôi.
Hắn từ đâu biết được?!
Mà mỗi bàn tay nhỏ của Oa Oa bắt lấy một cái vòng, một lát liền rơi xuống, một khi rơi xuống thì lại khóc, An Nhiên vô pháp chỉ có thể nhặt lên, cầm lấy vòng nhỏ không ngừng đung đưa, lúc này Oa Oa mới an tĩnh một ít.
Nàng vừa đung đưa lục lạc, nhân cơ hội đó vừa đặt Oa Oa bỏ vào trong nôi, có khả năng đồ chơi này quá mới mẻ, so với tiếng tang thi tru lên thì dễ nghe hơn, Oa Oa nghe thấy rất có hứng thú, ngay cả khi mẹ nàng bỏ nàng vào chiếc nôi an toàn từ lúc nào tiểu Bàn Tử cũng chưa chú ý đến.
Xe chậm rãi lăn bánh, từ cao tốc cạnh trạm xăng rẽ vào quốc lộ, lại đi một đoạn đường, đi qua một đoạn chướng ngại thì dừng lại.
Bên trong chướng ngại là cao tốc Kinh Cảng, chướng ngại được bố trí ở phía cuối thôn Thiết Ti trên quốc lộ, có quân nhân mặc quân trang, bên ngoài khoác áo blouse trắng, tay cầm nhiệt kế điện tử tại đây đo nhiệt độ cơ thể.
Chiến Luyện hạ cửa xe xuống, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người quân nhân kia chào Chiến Luyện theo nghi thức quân nhân, vẫy vẫy tay, không cần đo nhiệt độ cơ thể, cũng không cần đăng ký, trực tiếp thả chiếc xe này vào thôn Thiết Ti.
Thôn Thiết Ti to như vậy, lúc trước không biết có bao nhiêu người trở thành tang thi, lại còn bao nhiêu người sống sót, sau đó lại gia nhập nhiều hay ít người, đến tột cùng thế lực nơi này phân bố như thế nào, tất cả An Nhiên đều không biết, nàng có chút mờ mịt ngồi trong xe, nhìn vị trí nguyên bản thuộc về Vân Đào bị chồng cũ của nàng thay thế.
Trong lòng có chút an tâm quái dị.
Xe cứ như vòng quanh thôn này một vòng lớn, sau đó đi vào một con phố, bên trong con phố bắt đầu có chút nhân khí, nhưng ven đường lại không có ai đi lại, quạnh quẽ giống như một cái thôn chết.
-----------------------------------------
287.Bắt bẻ
Thái dương dần dần lên cao, nhiệt độ không khí lại bắt đầu khô nóng, cây cối ven đường không có gió nhưng tự lay động, nhành cây hơi hơi lắc lư, phảng phất như đang hoan nghênh An Nhiên đến con hẻm nhỏ này.
Thời tiết vẫn buồn như cũ làm nhân tâm cũng thêm phiền, ve sầu trên cây cũng khàn giọng kêu lên nhiệt a nhiệt a, An Nhiên mở cửa sổ xe ra, để gió thổi vào.
Giây tiếp theo cửa sổ bị Chiến Luyện ấn nút đóng lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía sau gáy của Chiến Luyện, muốn nói với hắn một câu, trong xe không mở cửa sẽ bí chết người, Chiến Luyện tiện tay mở điều hòa trong xe, vì thế An Nhiên vừa muốn nói chuyện có chút đau lòng nói:
"Đừng mở điều hòa, mở cửa sổ là được rồi, lãng phí dầu."
"Mở đi, không cần tiết kiệm chút dầu này."
Chiến Luyện dẫm chân ga, đánh tay lái một cái nhân cơ hội quay đầu lại nhìn An Nhiên, không cho là đúng nói:
"Đứa nhỏ nổi mẩn đều là vì nóng quá."
Nói vậy giống như việc nổi rôm là một sự kiện quan trọng bằng trời vậy, nhưng nếu khi chạy trốn, xe vừa vặn hết dầu thì làm sao bây giờ?
An Nhiên cau mày, nàng bị dọa sợ ở trạm xăng lần trước, nếu khi đó xe nàng còn dầu, sẽ không đến nỗi bị rơi vào trong tay kẻ xăm hình thanh long kia.
Người ở trước mặt nguy cơ sinh tồn đương nhiên bất chấp mọi thứ, hết thảy lấy sống sót làm trọng, những thứ để nâng cao chất lượng sinh hoạt, tự nhiên không cần quá nhiều.
Ở điểm này, An Nhiên có vẻ không bắt bẻ nhiều.
Lại nhìn Chiến Luyện ở chỗ rẽ, lái xe vào một cái cửa lớn ở sườn núi, đi vào con đường bên trong, cửa sắt dày nặng ở phía sau xe đóng lại, An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy dường như cửa sắt này chạy bằng điện.
Nhưng lại nghĩ, bọn họ nói Chiến Luyện là dị năng giả hệ kim, cái dị năng này, cũng phân chia hệ này hệ kia sao? Vậy nàng chính là dị năng giả hệ mộc, có nên mới nói Chiến Luyện là trời sinh đến khắc nàng!!!!
Hai bên đường cây cối thập phần tươi tốt, dãy cây xanh um lay động ở dưới thời tiết oi bức nóng nực thế này, nơi nơi đều có bóng râm, ngẫu nhiên nhìn thấy một tia sáng mặt trời, xuyên qua cành lá chiếu xuống giống như những mảnh lá vàng bị cắt nhỏ rơi rụng đầy trên mặt đất.
Xe tới một cao điểm bằng phẳng thì ngừng lại, ở cao điểm này có một vòng tròn bảo hộ, từ vòng bảo hộ nhìn xuống chính là toàn bộ diện mạo của cả 4 khu trong thôn Thiết Ti.
Bên trong là một dãy phòng ở 2 tầng, trước kia đó là ký túc xá của một đơn vị nào đó, hiện tại không biết ai đang ở, dù sao nhân khí cũng rất ít, An Nhiên mơ hồ nhìn một chút, giống như trừ bỏ mấy người bọn nàng ra thì nơi này không có dấu vết hoạt động của người khác.
"Tùy tiện tìm một gian phòng ở, ta đi lấy vật tư về trong chốc lát."
Chờ cho An Nhiên ôm Oa Oa, mang theo Tiểu Bạc Hà xuống xe, Chiến Luyện đem chiếc xe chứa đầy vật tư này đỗ ở bãi đậu, rồi chuyển sang một cái xe khác bên trong bãi, lái chiếc xe đó đi lấy vật tư cho An Nhiên.
Còn lại An Nhiên đang không đầu không đuôi, một tay ôm lấy Oa Oa trước ngực, một tay nắm Bạc Hà, đứng ở cao điểm to như vậy hứng gió.
Không phải nói "Đào ca của ngươi" đã vào thôn Thiết Ti hay sao? Nàng cho rằng Chiến Luyện mang nàng đi vào thôn Thiết Ti, là để nàng hội hợp với Vân Đào, hiện tại đứng ở nơi này làm gì có nửa điểm bóng dáng của Vân Đào chứ?
Bất quá nơi này tuy rằng quạnh quẽ, nhưng có một chút chỗ tốt là, ký túc xá hai tầng, có một bên vách tường bò đầy dây thường xuân màu đỏ, làm người ta cảm thấy kinh diễm, bởi vì ở đầu gió, cây cối cũng nhiều, nhiệt độ nơi này so với địa phương khác mát mẻ hơn rất nhiều.
Chiến Luyện thật có tâm, bởi vì trên lưng Oa Oa nổi rôm, cho nên cố ý an bài cho mẹ con nàng một nơi ở râm mát như vậy!!!
----------------------------------------
288. Lại sinh khí
Nhìn đại khái toàn bộ hoàn cảnh, lúc này An Nhiên mới mang theo Oa Oa và Tiểu Bạc Hà đi về hướng ký túc xá kia, dãy ký túc xá nơi này nhìn dáng vẻ như đã khá nhiều năm không có người ở, sạch sẽ cũng không có tang thi hay bị dày xéo qua, cửa sổ đều vẫn còn tốt, An Nhiên mở cửa một gian phòng ở tầng 1, bên trong có một chiếc giường đôi, một cái tủ quần áo, một cái án thư, còn có một tầng bụi dày.
Bởi vì không có nước, quét tước lau dọn sẽ tương đối phiền toái nếu chỉ phủi qua thì tro bụi sẽ bay khắp nơi, tuổi Oa Oa còn quá nhỏ, không thích hợp ở trong căn phòng như vậy.
An Nhiên tìm một chiếc ghế dài, để cho Tiểu Bạc Hà ôm Oa Oa ngồi ở hành lang bên ngoài ký túc xá, ngồi đợi ở nơi râm mát, sau đó nàng cầm một chiếc giẻ lau, hứng một thùng nước vẩn đục, kéo tay áo đi vào phòng, bắt đầu chà chà sát sát lên.
Thật vất vả mới thu thập sạch sẽ một gian phòng nhỏ, Chiến Luyện đã lái xe trở về, hắn đổi một chiếc xe tải nhỏ, trên xe tất cả đều là đồ đạc còn mới tinh, như chăn đơn, vỏ gối.... còn có chiếu, mặt khác hắn còn khiêng một cái giường em bé thật lớn, hắn trực tiếp dọn vào trong gian phòng mà An Nhiên vừa thu thập.
"Nhìn xem giường này, còn mới."
Hắn như hiến vật quý, đem giường em bé đặt ở mép giường, vỗ vỗ chấn song bảo vệ, An Nhiên ngồi dậy, nhìn liếc quá Chiến Luyện một cái rồi lại nhìn về chiếc giường em bé hắn mang vào, giường màu trắng, nồng đậm phong cách công chúa, giống như chiếc giường em bé mà nàng đặt ở trong tiểu khu Dương Quang Hồ, An Nhiên há mồm, muốn hỏi Chiến Luyện một chút là hắn có phải đã về qua nhà hay không?
Lại thấy Chiến Luyện lôi ra một chuỗi món đồ chơi, giống như chuông gió cái loại lắp pin, hắn đặt mông ngồi xuống chiếc giường mà An Nhiên vừa dọn dẹp, bắt đầu nghiên cứu lắp ráp chuông gió như thế nào.
Hắn thực nghiêm túc nghiên cứu, An Nhiên cũng chưa nói cái gì, chỉ xoay người dọn chăn, đem chăn trải lên giường lớn.
"Chiến Luyện, ngươi đem Vân Đào và Hằng Hằng mang đến chỗ nào vậy? Nơi này nhiều phòng như vậy, bọn họ có thể ở cùng chúng ta một chỗ được không?"
An Nhiên lôi kéo góc chăn đến bên người Chiến Luyện, trong miệng giống như thuận tiện vô tình nói ra lời này, sau đó chờ Chiến Luyện đáp lại, nhưng hắn giống như không nghe thấy, trong tay không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc tua vít 5 cạnh, cầm một ông mặt trời tròn trịa bằng plastic, đang tháo ra đinh ốc.
"Chiến Luyện, Vân Đào và Hằng Hằng ở đâu?
An Nhiên ngồi dậy, lại hỏi một câu, Chiến Luyện đem tua vít trong tay ném lên giường đệm, ngay cả ông mặt trời bằng nhựa kia cũng ném trên giường, đừng dậy, kéo ra cửa lao ra ngoài.
Lại sinh khí không có lý do!
An Nhiên thở dài, lắc đầu, ngồi ở vị trí vừa rồi của Chiến Luyện, kéo ga giường cùng chăn đệm cho thẳng, cầm lấy tua vít và ông mặt trời bị Chiến Luyện ném xuống bắt đầu tháo ra đinh ốc của món đồ chơi lắp pin.
Tính tình của Chiến Luyện từ trước cho đến bây giờ nhìn như có vẻ đã sửa lại rất nhiều nhưng bản chất vẫn táo bạo như thế, giống như đại hài tử, thoáng nói hai câu không đúng ý liền bùng nổ, hiện tại sở dĩ hắn không bùng nổ chỉ là bởi vì hắn đã nhẫn nhịn mà thôi!!!
Tháo ốc vít mở nắp ra chính là ô lắp pin, An Nhiên xoay đầu nhìn trái phải một chút, mới phát hiện Chiến Luyện vừa rồi mang về một túi đồ chơi lớn, bên trong có rất nhiều món đồ chơi mang phong cách công chúa, còn có một hộp pin hoàn chỉnh, tất cả đều chưa mở đóng gói.
Nàng khom lưng, đem pin từ túi đồ chơi kia ra, xé rách đóng gói, lấy từng viên từng viên lắp vào ông mặt trời nhỏ kia món đồ chơi liền phát ra tiếng nhạc.
---------------------------------
289. Ngươi có phải đã về qua nhà hay không
"Thỏ con ngoan ngoãn, giữ cửa mở mở, nhanh nhanh mở cửa .........."
Tiếng hát vui vẻ đang phát ra, Tiểu Bạc Hà ôm Oa Oa vào cửa, Oa Oa bất tri bất giác đã ngủ rồi, An Nhiên vội vàng tắt đi ông mặt trời nhỏ trong tay, thu thập chiếc giường em bé một chút, trải lên đó một tầng đệm thật dày, thay chiếu, lúc này mới nhận Oa Oa trong tay Tiểu Bạc Hà, cẩn thận bỏ vào giường nhỏ.
"Ngươi cũng ngủ một lát đi, từ đêm qua đến giờ, ngươi cũng không được ngủ ngon."
An Nhiên lôi kéo Tiểu Bạc Hà, đẩy đứa nhỏ lên giường nằm.
"Ta đi ra ngoài xem xét, ngươi ngủ một lát đi."
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, ngồi ở trên giường, duỗi tay, kéo An Nhiên lại, ngẩng đầu nhìn An Nhiên trong mắt tràn ngập bàng hoàng.
"Không có việc gì, ta sẽ nghĩ cách tìm được Vân bá bá, còn có Hằng Hằng, ngươi yên tâm đi."
Bọn họ ở mạt thế này ở cùng nhau nương tựa lẫn nhau đã hai tháng, dù sao cũng không thể đến thôn Thiết Ti này mà tan đi như vậy.
An Nhiên thở sâu, căng da đầu ra cửa, đứng ở trên hành lang dài nhìn trái phải, mặt trời chiếu xuống chói lọi, Chiến Luyện đang dựa vào cạnh vòng bảo hộ hút thuốc.
Thân hình hắn vẫn rất tinh tráng, vóc dáng cao cao hai đùi thẳng tắp, ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc cháy rơi ra một đoạn bụi trắng, thời tiết thực nóng, hắn cởi áo ngoài trên người xuống, buộc vào eo, thân trên chỉ mặc một chiếc quân áo ngắn tay màu xanh, trên áo thun thấm đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy An Nhiên đứng ở dưới hành lang nhìn hắn, hắn ném điếu thuốc đi, thẳng người đi về hướng An Nhiên, duỗi tay, ôm đầu vai nàng, kéo nàng đi về phòng tắm công cộng của ký túc xá.
"Ta đã lấy một chút nước trong, ngươi đi tắm rửa chút đi, tắm xong rồi nghỉ ngơi thật tốt, thừa dịp hài tử ngủ rồi, ngươi cũng ngủ một chút đi, việc gì cũng phải chờ ngươi nghỉ ngơi tốt rồi lại nói."
"Không phải, Chiến Luyện, ta muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn tìm Vân Đào, hắn...."
Không chờ An Nhiên nói hết, Chiến Luyện đẩy nàng vào phòng tắm công cộng, "Phanh" một tiếng đóng mạnh cửa, hiển nhiên tính tình hắn đang bình thường, nhưng vừa nghe An Nhiên nói hai chữ "Vân Đào", hắn liền không bình thường. An Nhiên càng để ý Vân Đào bao nhiêu thì Chiến Luyện càng phát giận bấy nhiêu.
Không quá 10s sau, Chiến Luyện lại mở cửa ra, cầm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho An Nhiên:
"Tắm xong liền thay quần áo, ta để nơi này cho ngươi!"
Này rốt cuộc là như thế nào a? Tính toán làm gì a?
Đầu óc An Nhiên tựa như hồ nhão, nhìn quần áo Chiến Luyện để ở trên bàn của phòng tắm công cộng, đó là đồ của nàng, không sai, lúc trước khi đi ra từ tiểu khu, nàng để bộ quần áo màu tím này trong túi da, quần áo của chính mình, nàng vẫn có thể nhận ra được.
Bất quá đồ này không phải bị ném ở trạm xăng dầu sao? Nàng nhớ rõ khi đó ném toàn bộ là vật tư, ngay cả xe của hắn cũng ném ở trạm xăng dầu, lúc chạy trốn nàng không kịp lái chiếc xe đó đi.
"Chiến Luyện, ngươi có phải về qua nhà hay không?"
An Nhiên đứng ở bên trong cánh cửa thật dày, trong tay cầm bộ quần áo, nói chuyện với Chiến Luyện, hắn đứng ngoài cửa dưới ánh mặt trời sáng lạn, cúi đầu:
"Ân"
Hắn phát ra một tiếng coi như trả lời.
Sau đó An Nhiên cũng cúi đầu, trong phòng tắm âm u, đi hai bước về phía chiếc cửa thật dày, cũng không biết nói gì khác, khó trách Chiến Luyện biết ngày sinh chính xác đến từng phút của Oa Oa, khẳng định là thấy được quyển bút ký khi mang thai của nàng đặt ở trên giường kia.
Sau đó mặt An Nhiên đỏ rân rân lên, nàng nghĩ đến, nàng luôn phun tào Chiến Luyện trong quyển bút ký đó, phun tào hắn không có trách nhiệm, phun tào đối với sự vắng mặt của hắn trong sinh hoạt vợ chồng.....
--------------------------------------
290. Không bằng tiết kiệm một chút
Sau đó An Nhiên quay người, nhìn bên trong phòng tắm công cộng phủ kín gạch men sứ màu trắng có đặt một bồn tắm rất lớn màu trắng, gạch men sứ có chút cũ, trên mặt trải một tầng bụi thật dày, góc tường còn có mạng nhện.
Nhưng bồn tắm rất mới, nhìn như Chiến Luyện mới vừa dọn được từ chỗ nào lại đây, bồn tắm đã đổ đầy nước, một bồn tắm đều là nước trong, trong đến độ có thể uống được.
Sữa tắm dầu gội, tất cả đều đặt bên cạnh bồn, mới tinh mới tinh, nhìn vậy mà An Nhiên cảm thấy đau răng.
Quá xa xỉ, một bồn nước như vậy có thể đủ để bọn họ uống được thật lâu,
Mang thai ngốc ba năm, nháy mắt An Nhiên đã quên vấn đề kế tiếp muốn hỏi Chiến Luyện, nàng mở cửa phòng tắm, nhìn Chiến Luyện đang đứng nghiêng người dựa vào tường ở ngoài cửa, có chút xấu hổ nói:
"Cái này, nước quá nhiều, thực lãng phí, không bằng tiết kiệm một chút, ta chỉ cần một chút nước là được."
"Tắm đi, tắm xong rồi ta lại đi mua."
Chiến Luyện có chút không kiên nhẫn thúc giục An Nhiên, thấy bộ dạng của An Nhiên thật sự là thịt đau, liền giải thích:
"Gần đây trong thôn Thiết Ti phát hiện một dị năng giả hệ thủy, lấy tinh hạch cho hắn, hắn cho nước, an tâm tắm đi."
"Còn có dị năng như vậy sao? còn có thể phòng thủy?"
An Nhiên có chút kinh ngạc, đây là dị năng thứ 3 nàng nghe nói từ trước tới giờ trừ dị năng lực lượng, cho nên trừ bỏ dị năng giả hệ kim, hệ mộc còn có dị năng giả hệ thủy sao?!
Chiến Luyện đứng ngoài cửa, dựa nào bên cạnh cửa rút ra một điều thuốc bật lửa hút, trong sương khói lượn lờ, mặt mày khóa chặt rũ xuống, cúi đầu nhìn bóng râm ở hành lang, không nhẹ không năng "Ân" một tiếng, chuyện khác cũng không nhiều lời, sợ An Nhiên nghĩ nhiều.
An Nhiên ở bên trong như nhớ tới cái gì đó lại hỏi:
"Vậy nước này dùng tinh hạch mua sao? Bao nhiêu tinh hạch a?"
"Nhiều hay ít tinh hạch đều không cần ngươi phải nhọc lòng."
Chiến Luyện duỗi tay, lôi kéo cửa phòng tắm.
"Nhanh tắm đi, bằng không để ta đi vào giúp ngươi tắm."
Bên trong cửa An Nhiên há mồm, chuẩn bị mắng Chiến Luyện "lưu manh", ngẫm lại vẫn là thôi đi, không biết chừng chọc giận Chiến Luyện, hắn thật sự sẽ đi vào giúp nàng tắm rửa, vậy.... vậy cũng quá thoát diễn đi.
Nàng thở dài, quay vào, cởi quần áo trên người xuống, sau đó lại quay ra, như lại nhớ tới chuyện gì, đem khóa cửa phòng tắm bằng sắt khóa lại, lúc này mới thật cẩn thận đi đến cạnh bồn tắm, nâng lên một cái chân đen sì, vẻ mặt thịt đau đi vào bồn tắm.
Ngoài cửa, Chiến Luyện dựa trên tường nghe thanh âm khóa cửa, kinh thường xuy một tiếng, phảng phất như cười nhạo An Nhiên làm điều thừa, hắn là dị năng giả hệ kim, cái khóa này bằng sắt a, An Nhiên có thể khóa được hắn sao???
Hắn chỉ không muốn vọt đi vào mà thôi, muốn vọt đi vào, chính là không cần dùng dị năng hắn cũng có thể đi vào a.
Kỳ thật cũng không phải không muốn vào....
"Vợ.... An Nhiên, ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Chiến Luyện ở ngoài cửa thanh thanh yết hầu, ngón tay búng búng tàn thuốc, đi gần về phía phòng tắm một chút, nghe tiếng nước phát ra An Nhiên đang tắm rửa.
"Ta thả hai xô nước ở cửa, chốc lát ngươi tắm rửa cho đứa nhỏ một cái, đừng để cho rôm lại nổi lên, hiện tại ta phải đi họp, đem chức vụ trong tay giao ra, rất nhanh sẽ trở về, trong thôn này rất loạn, ngươi mang đứa nhỏ đừng chạy loạn khắp nơi, tắm rửa xong ngươi nghỉ ngơi một lát đi, đồ ăn uống ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi."
Sau đó hắn dừng một chút, thực không tình nguyện nói:
"Ngươi muốn gặp Vân Đào, qua hai ngày nữa ta mang ngươi đi gặp hắn."