274. Ba Ba đừng bỏ ta
Vừa nghe An Nhiên muốn "Giết đi ra ngoài", trong lòng Đường Ti Lạc nóng nảy, này.... nếu thật An Nhiên muốn "giết" ra ngoài, nàng cũng không dám mạnh mẽ ngăn cản a.
Vì thế cũng không nhớ rõ thái độ vừa rồi của An Nhiên đối với Chiến Luyện như thế nào, chỉ biết rằng Chiến Luyện đến thôn Thiết Ti này là chờ An Nhiên chui đầu vô lưới, hiện tại An Nhiên mạnh mẽ muốn đi, chờ lúc Chiến Luyện giết tang thi trở về, biết An Nhiên bị nàng "bức" đi, nàng như thế nào có thể giải thích với Chiến Luyện?
Phải biết rằng, hiện tại ba ba nàng đang trong thời điểm thiếu người, Chiến Luyện có dị năng lại có thân thủ, nếu quan hệ của nàng và Chiến Luyện không xử lý tốt, cũng "bức" Chiến Luyện đi rồi, Đường Ti Lạc cảm thấy ba nàng sẽ lột da nàng.
Vì thế Đường Ti Lạc hòa hoãn, nói vài lời thấm thía với An Nhiên:
"Chị dâu à, chúng ta không thể làm như vậy a, Luyện ca thật sự đã đi tìm mẹ con ngươi thật lâu, hắn thực đáng thương, lúc trước một mình đến thôn Thiết Ti, như người mất hồn, chị dâu a, xử sự của ta không chu toàn, thái độ vừa rồi của ta cũng không tốt, ta xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Sau đó nàng ta cẩn thận quan sát phản ứng của An Nhiên, thấy An Nhiên nghe Chiến Luyện tìm nàng vẫn không dao động như cũ, còn nói thêm:
"Còn có chuyện này nữa, chị dâu, ngươi xem, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi, Đào ca này của ngươi có thể đánh thắng được nhiều ngươi mang theo súng như vậy sao? Ngươi còn đang ôm đứa nhỏ đâu, viên đạn thì làm gì có mắt chứ."
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp! An Nhiên ôm chặt Oa Oa trong lòng ngực, đôi mắt lạnh băng lăng liệt nhìn về nữ nhân kia, ấn tượng của nàng đối với thôn Thiết Ti này vì một người này mà thẳng tắp giảm xuống giá trị âm.
Nàng nghĩ trong lòng, thực vật của nàng có thể chống được viên đạn hay không.... Hiển nhiên tựa hồ là không thể.
Nhưng nếu thực sự muốn chạy, cũng không phải không có cơ hội rời đi, chỉ là hiện tại rời đi, phía sau bọn họ có tận mấy con tang thi mình đồng da sắt đâu, An Nhiên hành tẩu ở mạt thế, gì đều không sợ, chỉ sợ mỗi con tang thi mình đồng da sắt thôi, cái chết của Lưu Viện là ngọn nguồn sợ hãi của nàng đối với nó. Cho nên... không bằng trước tiên tiến vào trong thôn Thiết Ti, sau đó lại tìm cơ hội rời đi sau?!
Lúc này, Vân Đào thân là một người ngoài cuộc, đi tới gần, khuyên nhủ An Nhiên:
"An Nhiên, sự tình không có phức tạp như ngươi nghĩ, ngươi bình tĩnh lại cẩn thận nghĩ, ta trước tiên đi với nàng một chuyến."
Đường Ti Lạc thấy Vân Đào này thức thời như vậy, lại thấy An Nhiên tuy không nói chuyện, nhưng bộ dạng vẫn trừng mắt tức giận với nàng, Đường Ti Lạc lại không dám chọc giận An Nhiên, sợ An Nhiên thực sự giận dỗi với nàng ta, vì vậy nhanh kêu hai người nam nhân cầm súng, dẫn Vân Đào đi vào trong chướng ngại vật.
An Nhiên cau mày, thấy Vân Đào rất phối hợp với người đàn bà kia, nội tâm của nàng tuy tức giận, nhưng có chút bất đắc dĩ, nếu Vân Đào không phối hợp với nàng, nàng chỉ là một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ vô pháp giết ra trùng vây.
Nhìn bóng dáng Đường Ti Lạc rời đi, Tiểu Bạc Hà mới đi đến, khuôn mặt sợ hãi cùng lo lắng dán vào An Nhiên, Hằng Hằng đột nhiên vọt lên, ôm chặt eo Vân Đào, la lớn:
"Ba ba, ba ba đừng đi, ba ba đừng bỏ ta lại, ba ba...."
Hằng Hằng quá nhỏ, hắn thực sợ hãi, sợ Vân Đào giống như mẹ hắn, vừa đi sẽ không trở về.
Cả người Vân Đào chấn động, bên thái dương hắn còn bị hai khẩu súng chỉ vào, thúc giục hắn đi nhanh về phía trước, hắn lại không chút để ý, đứng im tại chỗ, khom lưng, ôm Hằng Hằng lên, trong hốc mắt có chút lệ ý.
----------------------------
275. Hắn là một anh hùng.
Thời gian dài như vậy, từ lúc Vân Đào muốn thu dưỡng Hằng Hằng đến giờ, đứa nhỏ chưa một lần gọi hắn một tiếng "Ba ba", bản chất mà nói, kỳ thật Hằng Hằng cũng là một đứa nhỏ rất cứng đầu, mặc dù trước kia Lưu Viện cưỡng bách Hằng Hằng, cũng chưa ép buộc được đứa nhỏ gọi Vân Đào một tiếng "Ba ba".
Nhưng hôm nay một tiếng kêu này là tự nguyện, là thư thái, làm Vân Đào lão lệ tung hoành.
Hắn gắt gao ôm Hằng Hằng trong ngực, nhắm chặt mắt không tiếng động giơ tay vuốt đầu Hằng Hằng, thấp giọng nói:
"Không có việc gì, con trai, vì một tiếng ba ba này ta sẽ không để mình có việc gì."
Thật sự chuyện này cũng không có gì, chỉ cần An Nhiên nói với Chiến Luyện là giải quyết xong mọi vấn đề, đây chỉ là chuyện bé xé ra to và tự chủ trương của người phụ nữ mặc quân trang này mà thôi.
Sau đó Vân Đào phải buông Hằng Hằng xuống, kết quả Hằng Hằng chết sống đều không muốn rời đi, Vân Đào vô pháp, chỉ có thể nói với An Nhiên một tiếng, mang theo Hằng Hằng cùng đi.
Đường Ti Lạc thấy thế cũng chưa nói gì, chỉ cười lạnh, phái người cầm súng đẩy Vân Đào và Hằng Hằng đi vào chướng ngại vật.
Chốc lát sau, An Nhiên, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà cũng bị mang vào bên trong chướng ngại vật, người đến tất cả đều nhìn mặt mũi Chiến Luyện vì vậy khá khách khí với An Nhiên, còn thay An Nhiên lái xe vào trong chướng ngại, một đám người mặc quần áo blouse của nhân viên y tế, vây quanh xe tiêu độc.
An Nhiên ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà bị một người đàn ông mặc bộ quân trang màu xanh đưa vào một trạm xăng dầu, an bài nàng trong một gian phòng, trước khi đi, hắn nói với An Nhiên đang lo lắng bất an rằng:
"Chị dâu, trước tiên ngài cứ ngồi ở đây, chờ trong chốc lát ta an bài bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho các ngươi."
"Ta, ta lúc nào mới có thể nhìn thấy Chiến Luyện?"
An Nhiên mới vừa ngồi xuống, vừa nghe người này gọi nàng là chị dâu, lại đứng lên, trong lòng có chút lo âu, sợ Đường Ti Lạc cho Vân Đào một phát súng giết chết rồi.
"Luyện ca... Hắn đi ra ngoài giết tang thi."
Người này có chút do dự nhìn An Nhiên nghĩ nghĩ rồi khuyên nhủ:
"Chị dâu, Luyện ca rất vất vả, vì an nguy của thôn Thiết Ti chúng ta, hắn vẫn luôn xung phong liều chết ở tiền tuyến, vì vậy... ngài...."
"Đúng vậy, hắn là một anh hùng!"
An Nhiên xoay người, đột nhiên không muốn nghe người đàn ông mặc quân trang này nói tiếp, Chiến Luyện là anh hùng, trước khi mạt thế đến hắn vì quốc gia, sau khi mạt thế đến hắn vì thôn Thiết Ti, đúng, hắn chịu người kính nể, vạn người kính ngưỡng, An Nhiên không nói gì, nàng thừa nhận Chiến Luyện là cái thế vô song được rồi đi.
Nhưng điều này không quan hệ tới nàng.
Người đàn ông kia đứng ở cửa, nhìn tư thái của An Nhiên có chút kháng cự, há mồm muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, sau đó lắc đầu, thở dài, quay đầu đi ra ngoài.
An Nhiên nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, nàng ôm Oa Oa, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà, lại nhìn nhìn ánh trăng sáng ngời thông qua ô cửa quạt thông gió, hỏi:
"Bạc Hà, ngươi có sợ hãi không?"
Tiểu Bạc Hà đứng dậy, ôm lấy eo An Nhiên, lắc lắc đầu, dựa đầu vào vai An Nhiên.
Bốn phía rất im lặng, ở nơi xa có tiếng người ồn ào nói chuyện, lại xa hơn một chút giống như có thể mơ hồ nghe được tiếng tang thi tru lên, nhưng không rõ ràng, phảng phất giống như ở trong này và bên ngoài là hai chiều không gian khác.
Trời cứ như vậy dần dần sáng lên.
Bên trong chướng ngại vật, có người đang nhanh chóng lái xe vào thôn Thiết Ti, đi vào một gian phòng, báo cáo mọi sự tình phát sinh ở bên ngoài chướng ngại cho một người đàn ông ở trong phòng.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, trước mạt thế diện mạo này thuộc về loại rất bình thường, nhưng bây giờ trên mặt hắn ẩn ẩn hiện lên một cỗ khí thế lãnh đạo, hắn đứng cạnh cửa sổ, gật gật đầu, để người truyền lại tin tức đi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới trở về ngồi vào ghế dựa, trầm mặc suy tư.
------------------------------
276. Ta không muốn làm
Đứng trước mặt người đàn ông có khuôn mặt chữ điền này là Chu Tường, mà người này, chính là người lãnh đạo của một đội ngũ người sống sót tiến vào thôn Thiết Ti trước An Nhiên một tuần, Lôi Giang.
"Đại ca, hiện tại làm sao bây giờ?"
"Không nghĩ được rằng kho lúa di động này thế nhưng là vợ cũ của đội trưởng khu 4 Chiến Luyện."
Lôi Giang rũ mục ngưng thần, đầu ngón tay gõ lên tay vịn ghế, lát sau lại cười nói:
"Thôn Thiết Ti này là một nơi khá tốt, tốc độ tin tức truyền về cũng nhanh, người lại nhiều, có thể làm việc cũng nhiều lên."
Sau khi tới thôn này, Lôi Giang mới biết, bọn họ cho rằng đã từng ở Tương thành chỉ tay năm ngón che trời ở thôn Thiết Ti này bất qua họ chỉ là một đội ngũ trong nhiều đội ngũ người sống sót đông đảo ở thôn này, thế lực trong này rắc rối phức tạp, ngay chỉ ở một cái khu 4 đã có mấy chi đội ngũ của người sống sót.
Rất nhiều người cho rằng, sau khi đến thôn Thiết Ti, sẽ có chính phủ, có bệnh viện để cứu chữa, thậm chí xã hội còn sẽ phục hồi lại nền văn minh như ngày xưa.
Kết quả sau khi đến nơi này mới biết được rằng, loạn thế chân chính vừa mới mở ra, tuy rằng Đường Kiến Quân của thôn Thiết Ti này là một quân nhân, nhưng trong tay hắn không có nhiều binh lính, đoàn người sống sót lại rất nhiều, bó buộc với nhau, ngươi không phục ta ta không phục ngươi, mỗi ngày đều có người dùng binh khí đánh nhau, trong thôn này quả thực hỗn loạn bất kham.
Cho đến tận bây giờ nắm đấm ai mạnh hơn thì người ấy mạnh nhất.
Chiến Luyện có thể ngồi ở vị trí đội trưởng đội thủ vệ khu 4, là một nhân vật rất lợi hại, dị năng của hắn là hệ kim, toàn bộ thôn Thiết Ti tổng cộng không có mấy người dị năng giả hệ kim, xuất thân từ quân nhân có thể được trọng dụng thì càng thiếu.
Hiện tại toàn bộ có 4 đội trưởng, hai người là dị năng giả hệ kim, một người hệ hỏa, đều xuất thân từ quân nhân, còn dư lại tạm thời do Đường Ti Lạc nhận chức vụ, mà Đường Ti Lạc là con gái ruột của Đường Kiến Quân. Lôi Giang bản thân là dị năng giả hệ thổ, gần đây đang dần dần ngoi đầu lên ở thôn Thiết Ti này, hắn hy vọng mình có thể được Đường Kiến Quân trọng dụng, bất quá trước khi mạt thế hắn không phải quân nhân, cũng biết được có khả năng sự trọng dụng của Đường Kiến Quân đối với hắn cũng không nặng.
Nhưng điều này cũng đủ để Lôi Giang một nhà độc đại ở khu 3 này.
Đội trưởng khu 3 chính là Đường Ti Lạc, chuyên quản về người già, phụ nữ và trẻ em, đội ngũ người sống sót ở đây rất ít, nên coi như là nguyên nhân thứ nhất để Lôi Giang một nhà này độc đại.
Theo đánh giá của Lôi Giang, An Nhiên đã cùng Chiến Luyện ly hôn, còn cùng Vân Đào kia không minh bạch, vì vậy Chiến Luyện sẽ không quan tâm nhiều lắm đến An Nhiên đi.
Đến lúc đó hắn lại tìm Đường Ti Lạc kia vận tác vận tác một chút, đem An Nhiên đưa vào khu 3, vậy cái kho lúa di động này không phải sẽ vào địa bàn của Lôi Giang này sao?
Còn về sự tình về sau, đi hay ở thôn này, kia đều là việc về sau tính, dù sao An Nhiên đã ở trong lòng bàn tay hắn, hắn cũng tính toán lại để An Nhiên bay mất.
Bên ngoài chướng ngại vật, Chiến Luyện đã giải quyết xong con tang thi cuối cùng, hắn lắc lắc bàn tay đầy máu, thu hồi gai ngược ở mười ngón tay, nghiêng đầu, vội vã công đạo một tiếng với Lạc Phi Phàm đang ở cách đó không xa.
"Ngươi để người quét dọn chiến trường, ta đi trở về."
"A Luyện, đợi chút." Lạc Phi Phàm đem công việc ở trong tay giao cho một người đàn ông đang đứng bên cạnh, hắn đổi theo Chiến Luyện, bàn tay nhiễm đầu máu để lên trên vai Chiến Luyện, nói:
"Vân Đào kia, và An Nhiên, ta nhìn cũng không giống như có việc gì xảy ra, người này nhìn rất chính."
"Chính?" Đầu vai Chiến Luyện uốn éo, vứt ra bàn tay của Lạc Phi Phàm, không muốn nghĩ đến tên Vân Đào kia, chỉ nói:
"Ngươi quay đầu nói một tiếng với ba ba thanh mai trúc mã của ngươi, đội trưởng khu 4 thôn Thiết Ti này ta không muốn làm, để hắn tìm người tiếp nhận đi."