251. Đi Ngạc Bắc

Tuy rằng từ khi Lôi Giang xuất hiện, cây xanh của An Nhiên không còn rõ ràng ăn tang thi dưới ban ngày nhưng lại phơi dưới ánh mặt trời như một vành đai xanh, có một mảnh cây cối xanh mượt đón ánh nắng rực rỡ, thực vật vẫn sinh trưởng dị thường tươi tốt như vậy, như thế nào cũng làm người khác cảm thấy quỷ dị.

Vân Đào cảm thấy, Lôi Giang này tựa hồ như đã biết chút gì đó, nhưng mà vì sao hắn lại biết được?

An Nhiên cũng đã nhìn ra, Lôi Giang này đối với việc mời Vân Đào gia nhập đoàn đội sống sót nhiệt tình vượt xa mức bình thường, biểu tình trên mặt nàng từ khi nghe góc tường xong vẫn không buông lỏng ra, nghe Vân Đào nói xong, trực tiếp phất tay, triệt đi dị nặng đang phóng ra ngoài khách sạn, chỉ để lại dị năng cho bộ rễ ở dưới nền đất, tùy thời ăn những con chuột thoát ra.

Dị năng phân chia trên dưới lòng đất, cây xanh vẫn còn đứng tại chỗ nhưng thoạt nhìn không còn ý chí chiến đấu sục sôi, trong chốc lát, bị ánh mặt trời phơi có vẻ như bị mất nước, thấy thế nào cũng như những thực vật bình thường.

"Chúng ta thực sự phải gia nhập đoàn người của bọn họ sao?"

An Nhiên ninh mày, biểu tình trên mặt thập phần không tán đồng, hiện tại rõ ràng biết Lôi Giang này có vấn đề, bọn họ còn gia nhập đoàn đội đó, không phải sẽ tự đưa mình vào miệng cọp hay sao?

"Không đi, ta lừa hắn đó, tối nay chúng ta đi thôi, đi Ngạc Bắc."

Vân Đào xoay người, nhìn An Nhiên, nhíu chặt mày.

"Dọc theo đường đi, ngươi không cần dùng dị năng tỏ ra nổi bật nữa, chỉ làm một người nữ nhân bình thường, để mọi người cho rằng chúng ta là một đôi vợ chồng bình thường, ta là dị năng giả lực lượng, ngươi dựa vào ta để sinh hoạt."

"Hảo." An Nhiên gật gật đầu, do thời cuộc bắt buộc, ngụy trang thành vợ chồng chứ không phải trở thành vợ chồng thực sự, như vậy cũng thuận tiện cho nàng, một nữ nhân mang theo đứa nhỏ hành tẩu ở loạn thế.

Sau khi quyết định tốt, Vân Đào và An Nhiên bắt đầu thu thập vật tư, tất yếu là đồ dùng cho trẻ con, đã sớm thu thập rất nhiều trong xe, ven đường đi bọn họ cũng có thể thu thập thêm, hiện tại An Nhiên chỉ cần hấp thu năng lượng trong tinh hạch là được, cũng không cần ăn đồ ăn.

Cho nên đồ ăn còn dư lại, hoàn toàn có thể thỏa mãn ba người Vân Đào, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng, chờ đến Ngạc Bắc, tìm được đoàn đội lớn kia, sinh hoạt ổn định, lại nghĩ cách sáng tạo một cuộc sống mới.

Trời vào đêm, An Nhiên dẫn đầu ôm đứa nhỏ vào trong xe, trong tay nắm một nhành cây lục la non, vừa mới ngồi ổn thì Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng cũng lên xe, vừa nghe nói phải rời đi, Tiểu Bạc Hà mang theo Hằng Hằng bắt đầu xách thùng nhỏ của chúng đi nhặt tinh hạch đến lúc lên xe, đã nhặt được nửa thùng tinh hạch, cái này còn chưa tính số tinh hạch mấy ngày nay Vân Đào nhặt cho An Nhiên, và vẫn còn từ trước nữa. Tóm lại, tinh hạch trên tay An Nhiên đủ để họ chống đỡ chạy ra được Tương thành.

Hằng Hằng ngồi trên ghế phụ, cột chắc dây an toàn, Vân Đào lên xe, đóng cửa xe lại, khởi động giẫm mạnh chân ga, trực tiếp xông ra ngoài.

Ở nơi xa, Chu Tường vẫn luôn dùng ống nhòm giám thị tòa nhà này, hắn đứng tại chỗ buông ống nhòm trong tay xuống, nói với một người đàn ông đứng bên cạnh:

"Ngươi đi nói cho đội trưởng, Vân Đào cùng nữ nhân kia chạy, còn ngươi, thì cùng ta lái xe đuổi theo."

"Hảo."

Người đàn ông đứng bên cạnh lĩnh mệnh đi, một người khác lại tiến đến, giúp Chu Tường thu thập đồ vật, hỏi:

"Tường ca, ngươi nói người kia rốt cuộc có cái gì lợi hại, đội trưởng của chúng ta vì cái gì nhất định phải là người kia?

-------------------------

252. Đi quốc lộ

"Mục tiêu của đội trưởng không phải người tên Vân Đào kia."

Chu Tường hạ ánh mắt, trong mắt có một tia thanh minh:

"Người hắn muốn chính là nữ nhân ôm hài tử kia."

"Nữ nhân? Có quốc sắc thiên hương hay sao mà phải tiêu phí nhiều đồ ăn như vậy để có được?"

Người đàn ông bên cạnh Chu Tường có chút không rõ ràng, vẫn luôn lẩm nhẩm lầm nhầm oán hận.

Còn Chu Tường cũng không giải thích, nghĩ đến lời nói của Tằng Phàm, về chuyện kho lúa di động, còn có việc Lôi Giang mang theo hơn 20 người dị năng đi tìm kho lúa di động, Chu Tường đại khái có thể đoán được một ít về người phụ nữ ôm hài tử kia, đến tột cùng nàng có đặc biệt gì.

Bất quá, hắn không có khả năng sẽ nói ra khắp nơi, kho lúa di động a, đây là tồn tại quý giá biết bao, ít người biết đối với mình lại nhiều thêm một phần chỗ tốt, giống như vị trí một mỏ vàng, ít người biết tự nhiên sẽ càng tốt, là đồ ngốc mới có thể đi nói khắp nơi a.

Cứ như vậy, Chu Tường một bên làm người đi mật báo với Lôi Giang, một bên thì mang theo vài người, lái xe đuổi kịp xe Vân Đào và An Nhiên.

Đêm đã về khuya, ánh trăng và ánh sao trên bầu trời đã hòa lẫn với nhau. Vân Đào lái xe đâm vào mấy con tang thi, nhìn qua kính chiếu hậu, xa xa có hai ánh đèn xe, hắn liền nói với An Nhiên đang giục cây lục la nẩy mầm trưởng thành trong xe:

"Đừng vội dùng dị năng, tang thi ở con đường này không nhiều lắm, phía sau có người đi theo chúng ta."

An Nhiên quay đầu lại, nhìn ánh đèn xe phía sau, nhành lục la trên đầu gối đã mọc khá dài, nàng nghĩ nghĩ, đem nó vòng mấy vòng quanh nôi an toàn của Oa Oa, lúc này mới nói với Vân Đào đang điều khiển xe chạy như điên:

"Chúng ta trực tiếp đi lên cao tốc chạy về Ngạc Bắc hay sao?"

"Không, lên cao tốc phải đi ngang qua cái công viên kia của bọn họ, chúng ta vòng qua hai con phố này, đi quốc lộ."

Vân Đào vòng xe lại, trực tiếp chạy về hướng ngược lại với trạm thu phí cao tốc, vùng ngoại thành này ít người, đại đa số tang thi bị đoàn đội người sống sót của Lôi Giang hấp dẫn về hướng đó, cho nên chạy về hướng ngược lại, đường đi rất thuận lợi, rất nhanh Vân Đào đã ném ra chiếc xe theo đuổi của Chu Tường.

Tới rạng sáng 3-4 giờ, đã gần đến ngã rẽ của quốc lộ, Vân Đào dừng xe lại, lấy ra từ cốp xe một cái ống hút và một bình đựng xăng, hắn phá bình xăng của xe ven đường, bắt đầu hút xăng đổ cho xe mình.

Oa Oa ăn sữa xong có chút khóc nháo, An Nhiên ôm nàng ra, vừa đi vừa dỗ nàng dưới bầu trời đêm vùng ngoại ô, còn chưa được mười phút, có thanh âm ô tô từ xa truyền lại, ánh đèn xe, lúc mờ lúc tỏ trong đêm.

"Lập tức đi!"

Vân Đào mắng một tiếng, mang theo bình xăng lên xe, An Nhiên ninh mày, cảm thấy đám người Lôi Giang này tựa hồ có chút muốn liều mạng với bọn họ, nên chỉ đứng tại chỗ, nói với Vân Đào:

"Không đi nữa, vẫn chạy thì bọn họ vẫn sẽ luôn đuổi theo."

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt của An Nhiên bỗng nhiên nổi lên sát ý. Vân Đào quay đầu nhìn An Nhiên, cau mày lại nói:

"Không muốn bị bọn họ truy đuổi, chỉ có cách giết bọn họ."

"Vậy thì giết!"

Mấy ngày qua, đừng nhìn An Nhiên ngồi không không phát biểu ý kiến gì, thực ra cũng đang cân nhắc chút sự tình.

Đôi khi trên đời này, tàn khốc như vậy, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, bọn họ vẫn luôn chạy vẫn chạy như vậy cho đến khi nào?

Ngay cả khi chạy đến Ngạc Bắc, chỉ cần đám người Lôi Giang luôn truy đuổi bọn họ, thì bọn họ sẽ luôn gặp phải nguy hiểm, vậy thì vì cái gì mà trong lộ trình bị truy đuổi không giải quyết hết đám truy binh kia? Sau đó lại đi về phía Ngạc Bắc?

---------------------------

253. Trở về làm gì

Vân Đào gật gật đầu, nếu An Nhiên quyết định muốn giết, hắn cũng không có ý kiến khác, vì thế An Nhiên ôm Oa Oa lên xe, chính Vân Đào cũng chạy nhanh nhảy lên xe, ngồi trên ghế điều khiển, nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, hai đứa nhỏ đã sớm ngủ trong xe rồi, còn không biết chuyện gì xảy ra.

Vân Đào nhấn mạnh chân ga, trực tiếp đi vào quốc lộ.

Trên quốc lộ có một số xe đỗ ven đường có chút loạn, chặn hết đường đi, Vân Đào muốn lợi dụng những xe đó làm chướng ngại, hắn dừng xe lại, dùng tay không dọn dẹp những chiếc xe đang chặn đường, nhấc một chiếc xe xếp lên một chiếc xe khác, tạm thời làm chướng ngại vật đi.

Có tang thi đang gầm rú trong xe, trên đường còn có một ít tang thi đang du đãng cũng bị hấp dẫn lại đây, Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên đã ngủ, nàng bỏ đứa nhỏ vào nôi an toàn, dùng dây lục la bảo hộ xung quanh, sau đó rút ra con dao quân dụng ở thắt lưng, bắt đầu giết tang thi.

Che dấu dị năng của mình như vậy đúng là không dễ dàng, rõ ràng có thể dùng năng lượng để giải quyết việc, nhưng giờ phải từng dao từng dao một đi chọc, đúng là không giống ai.

Nhóm người vẫn đuổi theo bọn họ bị chặn lại sau chướng ngại, đám người Chu Tường liền ngồi trong xe, cũng không đi xuống, chỉ đứng xa xa nhìn Vân Đào dọn dẹp, còn An Nhiên thì dùng dao chém tang thi, hắn ngồi trong xe đang nghĩ gì đó nhưng hai người đàn ông ngồi ghế sau đã chờ không kịp, họ xuống xe.

Chu Tường không nhúc nhích, bên người hắn còn một người đàn ông vẫn đang ngồi, thấy Chu Tường không xuống hắn cũng không nhúc nhích, chỉ có hai người ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm An Nhiên cái kho lúa di động này.

Lúc này, Chu Tường cảm thấy người phụ nữ này cùng với người đàn ông tên Vân Đào kia, chạy trốn một đường, lúc sau đột nhiên ngừng lại, chậm rì rì chém giết tang thi, sự việc dường như không đơn giản như vậy.

Mắt thấy Vân Đào nắm chặt hai tay đi tới, Chu Tường nhanh chóng khởi động xe, nói với hai đồng bạn đã xuống xe:

"Lên xe, chúng ta trở về!"

"Đã bắt được người rồi, trở về làm gì?"

Một người đàn ông trong đó không chút dao động, không chỉ có không lên xe ngược lại còn đón đầu Vân Đào đang đi đến, một người khác thì lật chiếc ô tô đang cản đường rồi đi về hướng An Nhiên.

Vân Đào quay đầu lại, nhìn An Nhiên một cái, An Nhiên vừa mới nhanh tay nhanh chân giải quyết một con tang thi cuối cùng ở đoạn đường này, rồi giơ một thủ thế "ok, ta có thể thu phục" cho Vân Đào.

Vì thế Vân Đào quay đầu, nhìn người đàn ông đã chạy đến trước mặt, không đợi Vân Đào nói chuyện, người kia không chút khách khí kêu lên:

"Chạy cái gì? Chạy không được đi, đi thôi, nhanh cùng chúng ta trở về, đội trưởng nhà chúng ta có rượu ngon đồ ăn ngon, còn có nữ nhân đang chờ ngươi đó."

"Chạy lâu như vậy, mệt mỏi đi, nghỉ một lát."

Vân Đào cười một tiếng đột nhiên giơ tay, cho người đàn ông kia một quyền, người kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, mặt đường xi măng đều bị nứt ra mấy cái khe.

Bên này, người đàn ông trước mặt An Nhiên thấy Vân Đào động thủ, cũng không nói khách khí nữa, trực tiếp bắt lấy An Nhiên, trong miệng còn kêu lên:

"Thật ra ta muốn nhìn, ngươi quốc sắc thiên hương như thế nào để đội trưởng của chúng ta một hai phải là ngươi."

"Quả nhiên là hướng về phía ta."

An Nhiên cười lạnh một tiếng, né cánh tay của người đàn ông này, vung tay chém một nhát dao, người kia cũng né được, không những né tránh được mà một tay hắn còn bắt được cánh tay cầm dao của An Nhiên, người kia dùng lực một chút, An Nhiên bị đau năm ngón tay mở ra con dao quân dụng rơi xuống mặt đất.

--------------------------------------

254. Hình như là hướng về phía ta mà đến

Một người đàn ông và một người phụ nữ đối chiến, tính về lực lượng thì rốt cuộc người đàn ông vẫn hơn người phụ nữ một bậc, nhưng nhìn chung toàn bộ cục diện, tuy rằng người kia đang bóp tay An Nhiên, lại không có bất luận phần thắng gì, rốt cuộc vì Vân Đào đã rảnh tay vừa xử lý xong một người.

Chu Tường ở bên trong xe lắc đầu, bắt đầu xuất phát, từ lúc Vân Đào cho người đàn ông kia một quyền hắn đã khởi động xe, lùi lại nhanh chóng rời khỏi quốc lộ.

Ai cũng có thể nhìn ra được, thân thủ của Vân Đào đã được huấn luyện qua, hơn nữa chính bản thân hắn cũng là một dị năng giả lực lượng, cấp bậc dị năng còn ở trên bọn người Chu Tường, nhóm Chu Tường chỉ có 4 người, tính toán như thế nào cũng không đủ để Vân Đào làm nóng thân thể.

Cho nên mặc dù đuổi theo An Nhiên, mặc dù An Nhiên đã bị một dị năng giả lực lượng tóm lấy tay, nhưng Chu Tường vẫn không dám động như cũ, ngược lại còn lái xe chạy mất.

"Tường ca, chúng ta cứ như vậy trở về sao, không bắt người nữa a?"

Người đàn đàn ông ngồi bên cạnh Chu Tường có chút không cam lòng nghiêng đầu nhìn Chu Tường đang lái xe.

Chu Tường mím môi, biểu tình trên mặt có chút âm lãnh, cười lạnh một tiếng:

"Bắt như thế nào? Đã chết một người, người kia còn có thể sống hay không? hai người chúng ta có thể làm được gì? Đi về trước nói với đội trưởng, để hắn nghĩ cách đi."

Tương lai còn dài, hiện tại mới bắt đầu mạt thế, nơi nơi đều có vật tư, còn chưa đến lúc đói khát, dù sau Chu Tường đã biết khuôn mặt của An Nhiên, nàng nếu đi lên quốc lộ, thì đó chính là phương hướng đi về Ngạc Bắc, đã biết điểm đến của nàng, thì cần gì phải sâu lo không tìm được nàng?

An Nhiên vẫn phải có ngày tách ra khỏi Vân Đào.

Không đợi Chu Tường chạy xa, cũng không đợi Vân Đào xoay người lại giúp mình, An Nhiên bị người đàn ông kia bóp lấy một cánh tay, nàng dùng bàn tay còn lại, ném lên mặt người kia một chiếc lá cây.

"Ha ha, cái quỷ gì?"

Người đàn ông kia cười, kéo tay An Nhiên về phía trước, chỉ thấy chiếc là kia vẫn dính ở trên mặt hắn, không bị rơi xuống, nó nhanh chóng nảy mầm, rễ cùng mầm ngắn ngủn chui vào da mặt của người đàn ông kia, giống như dòi trong xương, bắt đầu điên cuồng hấp thu huyết nhục dưới da của hắn, một chiếc lá cây nho nhỏ, nhanh chóng sinh trưởng thành một dây lục la lớn, bao lấy toàn thân người đàn ông kia.

Trong chốc lát, dưới thân cây lục la, chỉ còn dư lại một bộ xương trắng vẫn đang mặc quần áo.

Nhìn khóm lục la ở trên mặt đất, Vân Đào đi tới, nói với An Nhiên:

"Chạy mất hai người, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không theo kịp chúng ta."

"Ân, cắt đuôi được là tốt rồi, chúng ta đi thôi."

An Nhiên thở phì phò thở dài một hơi, đi theo Vân Đào lên xe, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên đường quốc lộ, một lát sau đột nhiên An Nhiên nói với cái ót của Vân Đào:

"Đào ca, ta nghe ý bọn họ nói, hình như là hướng về phía ta mà tới."

"Lôi Giang cùng với đám người ở trạm xăng kia chắc cùng một đám người?"

Trong lòng Vân Đào đại khái suy đoán một chút, trước đêm nay, hắn vẫn không có khẳng định, hiện tại nghe từ trong miệng người đàn ông bị nhành lục la này ăn thịt, hắn tìm được một ít manh mối, sau đó Vân Đào lại nghĩ đến gì đó, đầu cũng không quay lại nói với An Nhiên:

"Người đàn ông lái xe của ngươi, ngày đó xông vào địa bàn của Lôi Giang, hẳn là vì bọn họ nội chiến đi?"

"Không biết, ta nếu lại nhìn đến xe của ta, cũng muốn giống như hôm nay, không tránh né, ta muốn đem xe của chồng ta lấy về."

Người phải sống như vậy, bằng không thật là nghẹn khuất a.

An Nhiên dần dần hạ quyết tâm, từ nay về sau nàng gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, cái gì mà đạo đức với pháp chế, gặp quỷ đi, thế đạo như thế này rồi, còn sống mới là điều quan trọng nhất.

---------------------------------

255. Tương thành không thủ được.

Vân Đào lái xe ở phía trước, nhìn An Nhiên từ kính chiếu hậu, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của nàng, không tự giác, trong mắt hắn toát ra ý cười, sau đó hắn từ từ thở dài, không để An Nhiên phát giác, chỉ mạc danh nói một câu.

"Ta già rồi, làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi đi."

An Nhiên vẫn đang trưởng thành, đang nỗ lực nhận thức cái thế giới mới này, nhưng Vân Đào thì đã tạm dừng tại chỗ, hắn cảm thấy sớm hay muộn có một ngày An Nhiên sẽ đi trước hắn.

Sắc trời mênh mông đã dần sáng lên, trong công viên bị tang thi vây công Lôi Giang nghe lời hồi báo của Chu Tường, hắn ngồi trên ghế lúc nặng lúc nhẹ vân vê mảnh lá cây trong tay, bỗng nhiên, hắn bóp nát chiếc lá, vứt trên mặt đất, phẫn nộ nói:

"Đi quốc lộ Tương Bắc? Đây là tính toán bỏ rơi chúng ta, đi về Ngạc Bắc."

Sau đó, Lôi Giang lại cười, làm trò trước mặt Chu Tường, lẩm bẩm:

"Ngươi nói là đi quốc lộ nhanh hơn hay cao tốc nhanh hơn? Không quan hệ, chúng ta đi trước chặn đường bọn họ."

"Đại ca, chúng ta cũng đi Ngạc Bắc?" Chu Tường có chút không đuổi kịp tiết tấu của Lôi Giang, vì thế lắm miệng hỏi một câu.

"Ngài không phải đã nói tính toán cố thủ Tương thành không đi Ngạc Bắc hay sao?"

"Tương thành không thủ được."

Lôi Giang ngước mắt nhìn thoáng qua Chu Tường.

"Cơ hồ toàn diện Tương thành đã bị luân hãm, người sống sót cũng chỉ là lông phượng sừng lân, ta trở về từ siêu thị còn gặp phải một đóa hoa có thể ăn thịt người, tuy rằng bên này của chúng ta không việc gì, nhưng ta cảm thấy đóa hoa kia sẽ trở thành một mối họa lớn, huống chi, Ngạc Bắc người nhiều như vậy, không gian phát triển rất lớn, chúng ta đi về Ngạc Bắc."

"Vậy lúc trước ngài nói với Vân Đào...."

"Đó là lừa hắn, ngươi cũng tin sao?" Lôi Giang châm biếm liếc Chu Tường một cái:

"Dù sao ta cũng phải hứa trước với bọn họ một cuộc sống an ổn mới có thể làm cho bọn họ gia nhập đoàn đội đi."

Nếu không có biện pháp dùng sức mạnh cưỡng chế Vân Đào và An Nhiên nhập đoàn, vậy thì chỉ còn cách lừa dối hai người bọn họ, trước tiên khiến hai người họ tiến vào đoàn đội xong lại nói.

Trên thực tế, thật sự Lôi Giang không có kế hoạch cố thủ Tương thành, hắn đã sớm nghe được Ngạc Bắc quảng bá, đã quyết định mang người đi Ngạc Bắc phát triển, cho nên hai người Vân Đào và An Nhiên cho rằng có thể thoát khỏi hắn sao? Chỉ cần mọi người đều ở Ngạc Bắc, thì luôn có cơ hội gặp lại.

"Người nam nhân Vân Đào kia đích xác khó đối phó, trước mạt thế khẳng định không phải làm một người bình thường."

Chu Tường cau mày, nhìn khuôn mặt có chút thỏa thuê mãn nguyện của Lôi Giang, có chút lo lắng nhắc nhở.

Lôi Giang lại không để ý lắm, phất phất tay:

"Vậy thì chia rẽ cái người tên Vân Đào kia ra, hai người bọn họ không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên nhau, hơn nữa nữ nhân kia, không phải có đứa nhỏ hay sao? Nghĩ cách bắt đứa nhỏ vào tay làm con tin, nữ nhân này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đi theo chúng ta."

Đứa nhỏ, thật sự là con tin tốt nhất để áp chế một người mẹ.

Lôi Giang sẽ không làm gì đối với đứa nhỏ, rốt cuộc hắn vẫn còn là một người có nhân tính, và nguyên tắc, nhưng vì dụ hoặc của An Nhiên đối với hắn mà nói là quá lớn, hắn nhất định phải có được An Nhiên cái kho lúa di động này, vậy nên mới tính xuống tay với đứa nhỏ.

Quyết định muốn đi Ngạc Bắc, Lôi Giang bắt đầu tu chỉnh lại đội ngũ, tìm xe, chất vật tư, không đến nửa ngày có thể đi rồi.

Vốn dĩ công viên bọn họ ở cửa khẩu của cao tốc, trong khoảng thời gian ở đây trạm thu phí cao tốc kia có một ít chướng ngại vật đã sớm được đám người Lôi Giang dọn dẹp không sai biệt lắm, bọn họ còn tìm một chiếc xe bus, tu sửa lại đơn giản, để mấy người phụ nữ lên xe bus còn lại đám đàn ông thì hai người một xe, trong xe chất đầy vật tư.

-------------------------------------

257. Là ta tự đại

Công viên nằm bên cạnh cao tốc, nối thẳng nam bắc, được xưng là cao tốc Kinh Cảng, đi lên cao tốc này, về hướng bắc là có thể đi ngang qua Ngạc Bắc trực tiếp đến thủ đô.

Nghĩ đến những người còn sống trong cả nước, không biết có thể nghe được lời quảng bá của Ngạc Bắc hay không, dù sao người sống sót đi về Ngạc Bắc rất nhiều, mỗi đội ngũ người sống sót ở phía sau đều có một mảng tang thi truy binh rất lớn, cho nên đội ngũ phía sau vừa hấp dẫn một đống tang thi phía sau vừa phải giải quyết truy binh của đội ngũ phía trước, mới có thể tiếp tục đi về phía bắc, kia cũng là mệnh khổ a.

Trong chốc lát, đoàn người của Lôi Giang, còn không chạy về hướng bắc được 1 giờ, thì gặp gỡ đám tang thi chặn đường, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, muốn chặn đường nhóm người An Nhiên cũng chỉ có thể mau chóng khơi thông cao tốc.

Mà bên này, Vân Đào và An Nhiên mang theo 3 đứa nhỏ, cũng vừa đi vừa dừng, đường quốc lộ không được tốt lắm, đi được một lát sẽ gặp gỡ một loạt xe đỗ lung tung rối loạn, giống như người còn sống sót trên đường chạy trốn, tao ngộ gặp gỡ tang thi, cũng không biết những người đó có đào tẩu được không nữa.

Thời điểm này dị năng lực lượng của Vân Đào đặc biệt cần thiết, hiện tại hắn nhẹ nhàng có thể nhấc lên một chiếc xe, cho nên Vân Đào phụ trách dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, An Nhiên phụ trách giết tang thi.

Tại đoạn đường hẻo lánh như thế này, không có người bên cạnh giám sát, An Nhiên sẽ dùng dị năng của mình, điều động cây lục la quanh thân ăn tang thi, trong chốc lát, toàn bộ đoạn đường đã bị cây xanh của nàng ăn sạch sẽ, bao gồm cả những con tang thi đang ở trong xe, cũng bị An Nhiên đập nát cửa xe chỉ huy dây đằng ăn luôn.

Vân Đào dọn dẹp đường đi sạch sẽ, quay đầu nhìn thoáng qua An Nhiên đang đứng ở cửa xe, chân nàng từ đầu đến cuối không di chuyển một bước, hắn mím chặt môi không nói gì.

Hắn trầm mặc lên xe, chở An Nhiên và 3 đứa nhỏ đi thêm một đoạn đường, ước chừng lộ trình khoảng nửa giờ lại gặp gỡ một đám tang thi chặn đường, hắn nghe An Nhiên ở phía sau nói:

"Đào ca, ngươi đợi một chút rồi xuống xe, ta xuống trước giải quyết đám tang thi này."

"Không vội."

Vân Đào mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với An Nhiên, đợi khi nàng đi xuống, Vân Đào đến gần duỗi tay, đột nhiên rút con dao quân dụng từ thắt lưng nàng ra.

An Nhiên sửng sốt, còn chưa phản ứng lại Vân Đào đang muốn làm gì, thì thấy hắn giơ tay chém xuống, con dao vòng một vòng trượt lên cổ An Nhiên, một mảng tóc dài của nàng, bị xoẹt qua thành tóc ngắn.

"Đào ca..." An Nhiên còn không hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Vân Đào, duỗi tay vuốt cổ mình hỏi:

"Ngươi làm gì?"

"Dị năng tuy lợi hại nhưng phản ứng thân thể lại trì độn, sớm hay muộn cũng không bảo hộ được chính mình, nói chi đến hài tử của ngươi."

Vân Đào trừng mắt, đôi mắt lạnh lẽo có chút tàn khốc nhìn An Nhiên.

"Chính ngươi nghĩ lại đi, vừa rồi ta nếu thật muốn thương tổn ngươi, trong 1s đồng hồ thôi, ngươi đã chết đến hai lần."

Lúc này, An Nhiên mới cảm thấy cả sống lưng mình đều là mồ hôi lạnh, nàng cúi đầu, nhìn đám tóc dài bị cắt dưới chân, dưới ánh nắng tản ra thứ ánh sáng của dầu bết lại, gáy lành lạnh, nàng cắn môi, thấp giọng nói với Vân Đào:

"Rất xin lỗi, là ta tự đại."

"Giờ mới biết là tự đại sao!" Vân Đào hừ một câu, trả lại con dao cho An Nhiên, lại bồi thêm một câu:

"Quả thực không biết tốt xấu."

Thực không lưu tình, An Nhiên bị mắng đến mặt lúc đỏ lúc trắng nhưng hiện tại nàng không có loại khó chịu như lúc bị mắng khi còn ở trong tiểu khu, đối mặt với sự trách cứ của Vân Đào, ngược lại nàng lấy một loại tâm tình cực kỳ khiêm tốn để tiếp thu.

-----------------------------

258. Cấp bậc của tang thi.

Vân Đào nói nàng tự cao tự đại lại không biết đúng sai, lời này chính xác không sai, đoạn thời gian này, bởi vì An Nhiên phát hiện dị năng của mình nên có chút quên hết tất cả.

Nhưng dị năng của nàng, thật sự có cường hãn như ý nghĩ của nàng hay không? Vân Đào có thể xuất kỳ bất ý lướt một dao trên cổ nàng, vì vậy cũng không có cường hãn lắm đi.

An Nhiên gật gật đầu, khiêm tốn tiếp thu, bắt đầu cầm dao, nghiêm túc, dùng từng dao từng dao một đi giết tang thi.

Con đường tiếp theo còn rất dài rất dài, chung quanh đây trừ bỏ Vân Đào cùng 3 đứa nhỏ ra thì không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy An Nhiên, An Nhiên có thể chậm rãi luyện tập dựa vào một con dao quân dụng không cần bất luận sử dụng dị năng gì như thế nào có thể giết đám tang thi.

Vân Đào phụ trách lái xe, thời điểm gặp chướng ngại vật trên đường, hắn sẽ dừng xe lại dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, Tiểu Bạc Hà bị An Nhiên kéo theo, hiện tại bắt đầu cầm dao, luyện tập giết tang thi như thế nào, Hằng Hằng còn quá nhỏ, hắn phụ trách xẻo tinh hạch trong đầu tang thi, chuẩn bị dùng cho thời khắc khẩn cấp.

Còn An Nhiên đâu, khi không giết tang thi thì ở bên cạnh xe chạy bộ, hay luyện tập các loại vật lộn, ám sát.... Vân Đào nói, thân thể cường kiện là căn bản quyết định hết thảy, cho nên nàng cũng chỉ có thể không ngừng đặc huấn, dùng đặc huấn để tăng cường thể chất của mình, cho nên mỗi ngày cơ hội để ở lại trong xe là lúc Oa Oa khóc, yêu cầu ăn sữa.

Hoặc là lúc nàng mệt đến hoàn toàn vô pháp nhúc nhích cơ thể.

Đường quốc lộ loanh quanh lòng vòng hơn nhiều so với cao tốc, vì vậy cũng sẽ đi qua một số thôn xóm nhỏ hoang vắng, bọn họ lái xe trên đường đi tới đi lui, giết tang thi thu thập vật tư, ở mạt thế này, cũng coi như đem cuộc sống dần dần trôi qua.

Giết được nhiều tang thi, An Nhiên và Vân Đào cũng sẽ tổng kết ra một chút, bọn họ phát hiện kỳ thật tang thi không phải tiến hóa tập thể, mà là chậm rãi phân ra trình tự tiến hóa, trình tự này chính là cấp bậc của tang thi.

Nguyên nhân dẫn đến sự xúc tiến làm tăng cấp bậc của tang thi, hai người còn không biết, ước chừng là sau khi đến Ngạc Bắc, sẽ có những người trí tuệ hơn nói cho bọn họ, đến tột cùng cái gì xúc tiến tất cả sự biến dị này.

Có một số tang thi tinh hạch trong đầu chúng giống như kim cương bình thường, to bằng hạt lựu, đó là loại tang thi bình thường nhất, cũng là loại tang thi mà An Nhiên đụng phải ở bệnh viện, tốc độ hành động giống như bị quay chậm, đi đường chậm rì rì, bất quá hiện tại loại tang thi bình thường này đã còn rất ít.

Cơ hồ là không có.

Tiếp theo là loại tang thi mà tinh hạch trong đầu chúng sáng lấp lánh, phảng phất như bên trong có nước đang lưu động, đây được xem như giai đoạn đầu của cấp bậc tang thi, ở giai đoạn này tang thi có thể triệu hoán đồng loại, tốc độ hành động so với tang thi bình thường nhanh hơn, đương nhiên tốc độ cũng có sự khác biệt, tựa như người trưởng thành có người chạy chậm có người chạy nhanh, tốc độ đó cũng không trở thành tiêu chuẩn duy nhất để phân chia cấp bậc tang thi.

Nhưng số tang thi có tốc độ, có thính giác, khứu giác thậm chí có thị giác, mỗi ngày đều tăng lên, nếu con người muốn lấy tang thi hôm qua để so sánh với hôm nay đó tuyệt đối không thể sinh tồn dã ngoại bên ngoài được.

Còn loại tang thi mình đồng da sắt, lại là một giai đoạn phát triển khác, số lượng rất ít, An Nhiên không phải không gặp qua, nhưng thời điểm phát hiện ra con tang thi đó từ rất xa, nàng nghe được hoa cỏ truyền đạt lại tin tức sẽ báo Vân Đào lái xe lẩn tránh từ sớm.

Cho nên hiện tại bọn họ đối phó nhiều nhất là với đám tang thi giai đoạn 1, loại tang thi mình đồng da sắt thì không dám cứng đối cứng, giai đoạn tiếp theo của tang thi có bộ dáng gì tạm thời còn chưa gặp được.

Cứ như vậy, đi đi dừng dừng, qua thời gian khoảng nửa tháng, rốt cuộc đi hết quốc lộ, An Nhiên rách mất 3 đôi giày, Tiểu Bạc Hà làm cùn mất hai con dao, mà tinh hạch góp nhặt được không biết là nhiều hay ít, toàn dùng túi nilon đựng, bỏ vào một túi da lớn.

---------------------------------

259. Lương Tử Ngộ.

Thời điểm khi Oa Oa được 3 tháng tuổi, đội ngũ của An Nhiên này giống như đi Tây Thiên thỉnh kinh, rốt cuộc đến được cao tốc, gặp gỡ được một đội người sống sót khác trên đường đi đến Ngạc Bắc.

Nhìn hai bên, kỳ thật ai cũng không so với ai sạch sẽ hơn cả, mặt mày đều xám tro như vừa từ bùn lầy lội ra, không được tắm rửa toàn thân cả người đều hôi thối.

Đối phương có hai người đàn ông mang theo hai người phụ nữ, cảm giác bọn họ đều là dị năng giả lực lượng, làm người rất chính phái, chưa chủ động đến gần nói chuyện với nhóm An Nhiên, đương nhiên bọn họ cũng không chủ động đi qua nói chuyện với mấy người kia,

Hai chiếc xe, một trước một sau hành tẩu ở cao tốc rất lâu, rốt cuộc gặp gỡ một đám tang thi nhỏ chặn đường, hai nhóm người đều dừng xe lại, bắt đầu động thủ giết tang thi.

Bởi vì có người sống sót đang ở gần, An Nhiên ở trên xe, để Vân Đào lái xe còn nàng nhắm mắt ngủ một chút, chờ nghe tiếng tang thi rống lên ở xa xa thì An Nhiên cũng tỉnh dậy, nàng ngẩng đầu lên mắt vẫn nhắm nói với Vân Đào.

"Để ta đi, ngươi trông hài tử."

Vân Đào ngồi ở ghế lái cũng gật gật đầu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Oa Oa đang ngủ trong chiếc nôi an toàn, trời còn chưa sáng, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng cũng còn đang ngủ.

Sau đó An Nhiên ngáp dài đi xuống xe, rút con dao ở thắt lưng ra, giống như một nữ nhân bình thường, đi ra giết đám tang thi, trong xe, Vân Đào yên lặng nhìn thân pháp của An Nhiên giống như nước chảy mây trôi thì hơi nhíu nhíu mày.

Nữ nhân vẫn là nữ nhân, vô luận luyện tập thế nào đều mềm mại có thừa sức lực không đủ.

Sau lại nhìn đến hai người phụ nữ trong đội của đối phương, trong đó có một người là dị năng giả lực lượng, một người khác giống như sức lực có chút lớn, phân biệt không rõ có phải dị năng giả lực lượng hay không, nhưng họ cũng chỉ nhặt mấy con cá lọt lưới của hai người nam nhân kia mà đánh giết, chiêu thức gì, hay thân pháp gì đều không cần nói ra, cùng An Nhiên hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Rốt cuộc sư phụ của An Nhiên là Vân Đào, loại tự sờ soạng ra làm sao có thể so sánh được.

Mà đám tang thi ở cao tốc này là tang thi giai đoạn 1, ước chừng chúng đuổi theo sau một đội người sống sót nào đó đi về Ngạc Bắc, là truy binh bị rớt lại, trùng hợp gặp gỡ nhóm người An Nhiên, thực ra cũng dễ giải quyết, rốt cuộc đối phương bên kia cũng có tính toán đâu ra đấy, có 4 dị năng giả lực lượng mà.

Nhìn cục diện bị khống chế, đối phương có một nam nhân tuổi chừng 30, có để một chòm râu dê, mặc một bộ trang phục giống người cưỡi ngựa ở vùng núi, chủ động đi đến, gõ gõ cửa sổ xe Vân Đào.

Vân Đào hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, hỏi:

"Có việc?"

"Ngươi hảo a, ta tên là Lương Tử Ngộ."

Người đàn ông chủ động chào hỏi hai khuỷu tay chống ở cạnh cửa sổ xe, giới thiệu với Vân Đào:

"Các ngươi cũng hướng về Ngạc Bắc?"

"Đúng vậy, hiện tại đi về Ngạc Bắc, không hướng về Ngạc Bắc chắc không có mấy người."

Vân Đào cũng không có bài xích vị Lương Tử Ngộ này, vươn tay ra, nắm lấy tay Lương Tử Ngộ:

"Ta gọi là Vân Đào."

Tự giới thiệu thực tầm thường, vị Lương Tử Ngộ kia cũng không nói gì khác, nhìn con người tương đối hiền hòa, chỉ tùy tiện hàn huyên hai câu, sau đó xoay người trở về xe của mình.

Giết tang thi xong, An Nhiên thu lại tinh hạch của mình cũng mở cửa xe đi lên, nhìn sắc trời tờ mờ sáng, đối phương nổ máy dẫn đầu đi trước, liền hỏi Vân Đào.

"Đội người này thấy thế nào?"

"Tạm thời không có dị thường, cảm thấy rất quy củ."

Vân Đào dẫm chân ga, đi theo sau xe trước mặt, nói với An Nhiên:

"Bốn người đều là dị năng giả lực lượng, cũng không tùy tiện giao thiệp, trước cứ đi theo nhìn xem, nếu có nguy hiểm cũng không sợ."

-------------------------------------------------

260. Thôn Thiết Ti

An Nhiên nghe Vân Đào nói xong, gật gật đầu, đi theo sau chiếc xe này về hướng Ngạc Bắc.

Càng đi về phía Bắc, người sống sót trên đường càng nhiều, ở thời đại này, đội ngũ có thể chạy trên đường, đại đa số đều có dị năng giả lực lượng tọa trấn, có những đội, nữ nhân thoạt nhìn thật thảm hại, có đội thì nữ nhân có dễ chịu hơn.

Đương nhiên, trên đường đi, cũng có thể nhìn thấy trẻ nhỏ ở bên trong đội ngũ, bất quá đội có thể mang trẻ con rất ít rất ít.

Đến một trạm xăng gọi là Thiết Ti Hoa, xe của bọn họ bị ngăn cản, từng chiếc từng chiếc xe bên trong đều là người sống sót, tất cả bọn họ bị chặn ở ngoài chướng ngại vật trên đường.

Nhìn về phía xa xa, hai bên cao tốc có xây hai tòa tháp canh rất cao, trên tháp canh đứng một ít người trong tay cầm súng máy, còn có một đội chữa bệnh, mặc áo blouse trắng, đang ở phía trong chướng ngại vật, thay những chiếc xe đi qua tiêu độc, mà người bên trong xe bị yêu cầu xuống xe kiểm tra thân thể.

Cho nên đến nơi này, bọn người An Nhiên mới chân chính ngừng xuống tiến trình bắc tiến, nàng cũng không vội, dù sao trong xe còn đủ vật tư.

Trước xe An Nhiên đó là xe của đám người Lương Tử Ngộ kia, phía sau cũng lục tục vài chiếc xe, hơn nữa phía cuối xu thế còn càng ngày càng nhiều.

Người càng nhiều thì tang thi cũng sẽ theo đến, bất quá bộ dạng của những người kia có thể thu phục, không cần An Nhiên phải nhọc lòng.

Nàng lại ngủ một giấc, khi trời hơi tối một chút mới bị tiếng khóc của Oa Oa đánh thức.

Đứa nhỏ hơn 3 tháng, có chút không chịu một mình nằm cả ngày trong chiếc nôi kia, đứa nhỏ muốn nhìn những phong cảnh không lặp lại.

An Nhiên kéo hoàn toàn cửa kính xe xuống, để cho Oa Oa ở trong xe, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời dần dần sáng lên.

Sau đó, cây xanh bị gió thổi hai bên đường truyền lại tin tức cho An Nhiên, nàng nhắm mắt lại, yên lặng lặp lại lời chúng nói:

"Người cứng rắn, nguy hiểm, người có thể thao túng bùn đất, nữ nhân, muốn đứa nhỏ...."

Thời gian lâu dần, An Nhiên có thể lấy được tin tức từ thực vật tựa hồ càng chính xác, trước kia lời nói của thực vật cho nàng giống như một đứa trẻ đang miêu tả vật chất khái quát gì đó, nhưng hiện tại lời chúng nó nói cho nàng, tốt xấu gì cũng rõ ràng hơn, phân rõ được đâu là người, đâu là tang thi.

"Ngươi đang nói cái gì?" Vân Đào ngồi ở ghế điều khiển phía trước, kỳ quái quay đầu lại nhìn An Nhiên.

An Nhiên lắc đầu, mở mắt, kết thúc việc lải nhải giống như lên đồng, suy nghĩ rất lâu mới nói với Vân Đào:

"Ước chừng có một người, rất cường tráng còn có thể thao túng bùn đất, và một người phụ nữ, muốn một đứa trẻ con, dù sao rất nguy hiểm."

Đại khái hẳn là như vậy, thực vật nói như vậy a!

An Nhiên cũng không xác định.

"Nga." Vân Đào quay đầu, nhìn Oa Oa, cau mày nói với An Nhiên:

"Thế đạo quá rối loạn, phải chiếu cố tốt đứa nhỏ của chính mình, đừng để bị người bắt cóc.".....

Trên tháp canh nơi xa, Chiến Luyện mặc một thân quân trang, trong tay cầm ống nhòm nhìn về nơi xa.

Phía sau hắn có một cái bàn, Lạc Phi Phàm đeo kính, ngồi ở đó ăn đậu phộng, nhìn Chiến Luyện như vậy, thở dài, cầm lấy một hạt đậu phộng, ném về phía lưng Chiến Luyện nói:

"Ngươi ngày nào cũng nhìn như vậy, có ý tứ gì không? Đã nói rằng nếu An Nhiên vào thôn Thiết Ti này, sẽ có người đến nói cho chúng ta biết, mỗi người vào thôn đều phải đăng ký, nàng sẽ không chạy trốn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play