236. Lục la
Đêm xuống thoạt nhìn thực an tĩnh, ở nơi rất xa rất xa, vẫn truyền đến tiếng tang thi rống lên như cũ, toàn bộ thế giới, trừ bỏ ánh trăng và ánh sao ở trên bầu trời thì ở trong thành thị nơi xa kia, đèn đường dùng năng lượng mặt trời đang nhấp nháy khi sáng khi tối.
Dưới đèn đường, có một con tang thi mơ hồ dùng thị giác ngẩng đầu hướng về một cột đèn đường đang sáng, nó tru lên, giống như hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời.
Nơi nơi đều là đổ nát, mạt thế này đã không còn chỗ an thân.
Cách trang trí ở motel này thực sự có văn phạm, gạch màu đỏ xây tường, dưới bậu cửa sổ màu xanh lục, có một hàng rào bằng gỗ, phòng ở có 2 tầng, tầng 1 giống như quán bar, tầng 2 có 5 gian phòng.
Vân Đào đi lên kiểm tra các phòng, bắt được hai con tang thi không mặc quần áo, sau khi giải quyết chúng, An Nhiên mới mang theo Tiểu Bạc Hà còn có Hằng Hằng chọn phòng để nghỉ ngơi.
Oa Oa ở trong xe bị xóc nảy khóc rất nhiều lần, An Nhiên cho đứa nhỏ bú sữa và thay đổi tã giấy, xe vừa ngừng lại, Oa Oa cũng ngừng nghỉ không nháo, giờ đang ngủ trong lòng ngực An Nhiên.
Lên tầng 2, Tiểu Bạc Hà vô thanh vô tức, chủ động mang Hằng Hằng đi ngủ, An Nhiên và Oa Oa ngủ ở một phòng khác, Vân Đào thì đi kiểm tra xem xét trên dưới cùng với phụ cận của khách sạn, giải quyết một ít tang thi đi theo phía sau bọn họ.
Đêm đã khuya như vậy, An Nhiên ôm Oa Oa nằm trên giường, nàng như thế nàng cũng không ngủ được.
Thời tiết quá nóng bức, tiếng ve kêu tê tê vang lên, ánh trăng chiếu vào từ ô vuông của song cửa sổ, An Nhiên dứt khoát đứng dậy, nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, nhìn ra hàng rào bằng gỗ và bùn đất ngoài cửa sổ.
Đất màu đen có khá nhiều dinh dưỡng, có vài dây lục la mà phiến lá cây đã rất khô héo, giống như trong thời gian dài không được tưới nước, dần dần có chút lụi tàn.
An Nhiên vuốt lên phiến lá, dây lục la kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sinh trưởng, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng xanh, dây lục la với những phiến lá xanh mơn mởn loanh quanh lòng vòng cuốn vào hàng rào, rất nhanh nhuộm toàn bộ cửa sổ thành cảnh trí ý xuân dạt dào.
Nhành lục la không thể nghi ngờ là đang vui mừng, trên mặt An Nhiên cũng mang theo chút ý cười, nàng vẫn luôn khiến cho nhành lục la sinh trưởng, tạo thành một mảnh giống như thảm lông xanh, từ ngoài cửa sổ trải vào phòng, phủ kín khắp mặt đất, một lát sau, nó leo lên men theo góc tường, câu lấy chiếc đèn chùm treo trên trần, rất nhanh tựa như cây thường xuân bò lan tràn đầy toàn bộ vách tường trong phòng.
An Nhiên đứng trong một phòng trải thảm xanh mượt này, nhìn trên giường trải khăn tuyết trắng, Oa Oa đang ngủ giống như tiểu trư trư, nàng an tâm nằm ở mép giường, chỉ có nơi tràn đầy thực vật nàng mới có thể an tâm, sau đó lại nghĩ mình trừ bỏ làm cây xanh sinh trưởng là đóa hoa ăn tang thi ra thì nàng còn có thể làm cái gì?
Tựa hồ nàng còn có thể nghe được tin tức từ thực vật truyền lại.
Nhưng chúng như thế nào làm được? Khoảng cách của con tang thi mình đồng da sắt và nàng khá xa, nhưng An Nhiên lại nghe thấy chúng truyền lại cho nàng, bởi vì dưới lòng đất nơi nơi đều có rễ cây hay sao?
Chúng nó truyền tin tức lại cho nhau, bị An Nhiên nghe được.
Vậy dị năng của nàng rốt cuộc là cái gì? Là câu thông với thực vật sao?
Nghĩ như vậy, An Nhiên lại nghiêng tai lắng nghe, hiện tại chúng nó không có giao lưu gì, ngay cả nhàn thoại việc nhà cũng không có, có lẽ phần lớn thực vật đều an tĩnh, an an tĩnh tĩnh mà sinh trưởng, cũng không thích xen vào việc của người khác.
Trong bất tri bất giác, An Nhiên ngủ rồi, buổi tối Oa Oa tỉnh lại khóc 2 lần, An Nhiên vừa nhắm mắt vừa cho nàng bú sữa, đến buổi sáng ngày thứ hai, một ngày oi bức cuối cùng cũng nghênh đón thời khắc thoải mái thanh tân, Vân Đào đến gõ gõ cửa phòng An Nhiên.
------------------------------
237. Nhân loại sinh tồn bằng cách ôm đoàn là không có sai.
An Nhiên dùng bộ dạng đầu tóc rối tung hai con mắt còn mê mang ra mở cửa, Vân Đào bảo nàng trong chốc lát nữa đi xuống, An Nhiên gật gật đầu, vào phòng tắm hơi hơi chải vuốt lại đầu tóc đang rối tung của mình, nhìn Oa Oa còn ngủ trên giường, An Nhiên nghĩ nghĩ, bẻ một nhành lục la đặt ở bên người Oa Oa, dặn dò với nhánh cây:
"Xem trọng nữ nhi của ta, nàng nếu tỉnh lại thì kêu ta."
Nhành lục la vẫy vẫy lá cây với An Nhiên, nàng cười một chút, đứng dậy ra cửa, đóng kỹ lại cửa phòng đi xuống lầu.
Tầng 1 giống như quán bar, hay quán cà phê, Vân Đào trải một tấm bản đồ lên mặt bàn, đang nghiên cứu đường đi ở trên đó, thấy An Nhiên đi xuống tầng, hắn ngẩng lên liếc An Nhiên một cái rồi chỉ chỉ một hướng trên bản đồ, nói:
"Phía Bắc ở đây có một đường cao tốc, hôm qua sở dĩ chúng ta có thể thuận lợi thoát thân như vậy, ta hoài nghi có một đoàn đội người sống sót ở phụ cận chúng ta, cho nên đêm qua ta đi về phía bên kia dò xét một chút, hướng tang thi lưu động đều về phía một cái công viên, nơi đó hắn là còn có người sống sót."
"Chúng ta muốn đi cậy nhờ những người sống sót đó hay sao?"
An Nhiên kéo ghế dựa ra, có chút mờ mịt ngồi xuống bên cửa sổ, ánh dương quang màu mật ong chiếu vào sườn mặt dơ hề hề của nàng, có vẻ dịu dàng ngoài ý muốn, nhưng trên khuôn mặt này mày có chút nhíu chặt.
Nói thật, An Nhiên cũng không muốn đi nhờ cậy những người sống sót khác.
Có thể là do năng lực hiện tại của nàng, một người mang theo mấy hài tử ở mạt thế cũng có thể miễn cưỡng sinh tồn được, cho nên nàng không muốn giống như trước kia, phải đi tìm những người còn sống sót, ôm đoàn sống cùng bọn họ.
Cũng có thể là do nàng gặp được những người sống sót, họ tạo cho nàng ấn tượng phi thường không tốt, như Vương Tân, đoàn người của người xăm hình Thanh Long, bọn họ người nào không phải đem nữ nhân trở thành ngoạn vật mặc sức giẫm đạp chứ? An Nhiên không muốn bị người chà đạp, cũng không muốn bị người khác coi mình như kho lúa di động, cho nên Vân Đào muốn đến nhờ cậy những người sống sót kia, An Nhiên sẽ quyết định tạm biệt hắn ở chỗ này.
Nào biết, Vân Đào lắc đầu, chỉ vào bản đồ cái công viên kia rồi vẫy tay với An Nhiên, ý bảo nàng ra ngoài với hắn, An Nhiên làm theo, Vân Đào cùng nàng ra ngoài khách sạn đứng bên cạnh chiếc xe JEEP.
Hắn mở cửa xe, khởi động xe, cùng lúc đó, radio ở trong xe cũng phát ra thanh âm.
"Xin chào... quý vị.... đồng bào... người sống sót.... mọi người.... chịu khổ...., đây là... sóng radio của Ngạc Bắc..... đây là radio của Ngạc Bắc, xin mời quý vị người sống sót .... không biết nên đi đến nơi nào.... hãy hướng về Ngạc Bắc, hướng về Ngạc Bắc..."
Thanh âm radio không được rõ ràng, mơ mơ hồ hồ trộn lẫn rất nhiều tạp âm, giọng nữ phát thanh viên kia nói cũng không phải chuyên nghiệp, tựa như tùy tiện nói một đoạn lời không nháp, bắt đầu quảng bá.
Nhưng dưới quang cảnh như thế này, thế lực có thể bắt đầu dùng sóng vô tuyến radio thì cũng là rất lớn, ít nhất không giống như đám ô hợp mà bọn họ gặp trước đây, thế lực lớn, có quy phạm, có luật pháp vì vậy những tội ác cũng không thể giữa thanh thiên bạch nhật diễn ra.
An Nhiên đứng ở bên cạnh cửa xe, nghe lại đoạn phát lại của radio, tín hiệu hoàn toàn không tốt, thanh âm khi có khi không, nàng hỏi Vân Đào:
"Ngươi muốn chúng ta đi Ngạc Bắc?"
"Ta cho rằng nhân loại sinh tồn bằng cách ôm đoàn là không có sai."
Vân Đào ngồi trên ghế lái, đôi mắt sáng ngời nhìn An Nhiên, nói với nàng:
"Ngươi phải biết rằng, con người là động vật sống quần thể, trước kia chúng ta sinh hoạt trong một xã hội có pháp chế, nhưng bây giờ ngươi muốn thoát ly khỏi xã hội loài người, nhưng đời sau của ngươi thì sao?"
--------------------------------
238. Vạn sự đều phải cẩn thận.
Mạt thế tới rất đột nhiên, trong một đêm nhân loại bị đánh trở về nguyên hình, đã không có văn minh của hiện đại để bàng thân, một người sinh tồn trong thế giới tàn khốc như vậy, quả thực là thiên phương dạ đàm.
Hiện tại tất nhiên là An Nhiên có bản lĩnh để sinh tồn, nhưng tang thi đang tiến hóa, một con tang thi mình đồng da sắt đã giết chết một Lưu Viện, ai có thể bảo đảm tiếp theo toàn bộ tang thi sẽ không tiến hóa thành mình đồng da sắt chứ?
Đến lúc đó, An Nhiên muốn sống tiếp như thế nào.
Nói trắng ra thì, nàng có thể khống chế được thực vật, có thể giục sinh hoa cỏ, thậm chí có thể nghe được thanh âm thực vật nói chuyện, nhưng ở trước mặt một con tang thi mình đồng da sắt, những điều đó căn bản là vô dụng!
Cho nên con người a, ôm đoàn để sinh tồn, là không sai!
An Nhiên do dự, bị Vân Đào nói vậy cũng có chút động tâm, nàng chậm rãi gật đầu, nhìn Vân Đào hỏi:
"Chúng ta đây khi nào thì đi?"
"Không vội, ta lại đi thăm dò một chút ở công viên bên kia, nhìn xem những người đó có đi hay không, nếu bọn họ cũng đi đến Ngạc Bắc, chúng ta vừa lúc có thể đi theo sau họ, vạn sự đều phải cẩn thận."
Công viên này ở ven đường cao tốc phía Bắc, trước kia Vân Đào đã mang con trai đến đây hai lần để chơi đùa, công viên rất lớn, bên trong có rất nhiều chủng loại hoa cỏ, còn mấy loại cây quý hiếm được bảo hộ cấp quốc gia.
Cho nên dựa theo xu thế đám tang thi kích động đi về phía công viên này, thì người sống sót trong công viên cũng không quá ít, nhưng Vân Đào và cả An Nhiên đều đã lĩnh giáo sự hắc ám của đoàn đội người sống sót, trước khi xác định được đoàn đội này có an toàn hay không bọn họ vẫn là đi theo sau đoàn người này tìm kiếm một nơi an toàn đi.
"Hảo, ta cũng cảm thấy không cần tùy tiện vọt vào đoàn đội người sống sót đi."
An Nhiên thả lỏng khẩu khí, lúc này rất sợ Vân Đào nói sẽ mang theo bọn nhỏ đến cậy nhờ đoàn người kia, rốt cuộc Vân Đào hiểu biết rất nhiều thứ, ví dụ như không có chìa khóa xe, hắn có thể tùy tiện lấy ra hai sợi dây có thể khởi động được 1 chiếc xe, một đường chạy trốn ra được đến đây, không hề có áp lực.
An Nhiên cùng Vân Đào xác định âm thầm quan sát đoàn đội người sống sót kia nên giữa trưa, sau khi Vân Đào ăn chút gì xong hắn lái xe đi ra ngoài tìm vật tư thuận tiện quan sát đoàn người kia.
An Nhiên lưu lại tại motel này, nàng dùng địu buộc Oa Oa lại trước người mang theo Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng đi tìm kiếm ở chung quanh, bên ngoài motel này có một dãy mấy phòng ở tự xây lên, trong đó có phòng, đồ ăn đã bị mang đi hết, có phòng còn cất dấu một ít, nàng và Tiểu Bạc Hà tìm được một ít nước trong đó, chất nước trong trẻo nhìn qua có thể uống được.
Khi đang bê một thùng nước để uống về phía motel thì ở nơi xa thấy chiếc xe của chồng cũ nàng lái lại đây, tuy rằng bên ngoài xe bị đâm có chút lồi lõm, nhưng toàn bộ thoạt nhìn vẫn kiên cố vô cùng, biển số xe vẫn còn treo trên mũi xe, đúng biển số xe nhà nàng,
Trong lòng An Nhiên nhảy dựng lên, đội người của tên hình xăm kia để lại cho nàng bóng ma khá lớn, vì vậy nàng vội lôi kéo Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, còn thêm Oa Oa chạy về phía sau của tòa nhà motel.
Xe của chồng cũ nàng để lại ở trạm xăng dầu, chìa khóa cũng ở trên người nhóm người kia, tự nhiên An Nhiên kết luận người đang lái chiếc xe này không phải tên xăm hình thì cũng là người trong nhóm đó.
Có thề bơi ra được từ thi triều, đều là người có bản lĩnh, An Nhiên không xác định được mình mang theo 3 đứa nhỏ có thể đánh thắng được hắn hay không, dựa theo bản năng xu cát tị hung của con người, thì trước tiên trốn đi đã rồi nói sau.
Sau đó, nàng chạy vào trong công trường, thấy người lái xe của chồng cũ không đuổi theo, thì thở phào, tính toán chờ một chút, chờ người kia lái xe qua rồi trở về.
----------------------
(Vâng, lại một lần nữa 2 anh chị lướt qua nhau nhỉ :)))))))
-----------------------------------
239. Chúng nó cũng đang kêu gọi đồng bạn
Người lái chiếc xe kia dường như chỉ đi ngang qua đây, như đang tìm người nào đó, hắn đi từ đầu đường mang theo một đợt tang thi chạy lại đây, sau đó đến cuối phố rẽ ngoặt sang bên trái, đi về hướng công viên.
Trong công trường nơi nơi đều là sắt thép và xi măng, An Nhiên một tay xách thùng nước sạch, một tay đỡ Oa Oa trong địu trước ngực, ở phía sau Tiểu Bạc Hà nắm Hằng Hằng đang bước đi nghiêng ngả lảo đảo, một người lớn, ba đứa nhỏ, chậm rãi chờ trời tối.
Mặt trời rất lớn, có cảm giác chói chang mệt mỏi, Oa Oa bị bọc trong địu, đầu đã đầy mồ hôi, An Nhiên tháo lỏng địu ra một chút, để Oa Oa lộ đầu nhỏ ra khỏi địu, sau đó quay lưng nhìn Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, khuôn mặt hai đứa nhỏ đã đỏ bừng vì nóng bức.
"Hiện tại hẳn đã không còn việc gì, chúng ta trở về thôi."
Trong chốc lát Vân Đào trở lại không thấy mấy người các nàng, sợ sẽ sốt ruột, An Nhiên nghĩ vậy nên mang Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng trở về, lại phát hiện trên mặt Tiểu Bạc Hà như bị chấn động, đôi mắt mở thật lớn, nhìn phía sau An Nhiên. Hằng Hằng nhịn không được muốn hét lên, thì Tiểu Bạc Hà nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng Hằng Hằng lại.
An Nhiên quay đầu lại, thấy ở sau lưng nàng, có mấy con chuột đang đứng, mắt mỗi con chuột đều màu đỏ, kích cỡ không sai biệt lắm với mấy con chuột ở đống rác tiểu khu nhà nàng, nhưng trông càng ghê tởm hơn một chút.
Lông trên người chúng dường như bị gặm nham nhở, da trên người chúng cũng như vậy chỗ lành chỗ bị gặm lòi cả thịt, đương nhiên hình tượng chúng như thế nào thì cũng mặc kệ, điều quan trọng hiện tại là mấy con chuột này đều đang nhìn chằm chằm An Nhiên cùng ba đứa nhỏ, trong miệng còn phát ra những tiếng kêu chi chi.
Chúng nó cũng đang kêu gọi đồng bạn!
An Nhiên vươn cánh tay đang xách thùng nước kia ra, chậm rãi chắn trước người Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, dị năng trong thân thể liều mạng phóng thích ra, trong lòng có chút cấp bách, chỉ hận lúc còn trong khu trung tâm thương mại không mang nhiều mấy cành bách hợp ra để trồng.
Hiện tại gặp phải tình huống như thế nào, nên làm gì cho phải đây?
Nhưng, vạn vật trong thiên địa này, ngũ hành tương khắc cũng tương sinh với nhau. Trong công trường này, dưới mặt đất vẫn có bùn đất, nơi có bùn đất sẽ có bộ rễ của thực vật dù là rất nhỏ.
An Nhiên trầm mặc không lên tiếng, đứng tại chỗ bảo trì yên lặng, năng lượng quanh thân cấp tốc tràn ra bốn phía, rốt cuộc khi thái dương của nàng lấm tấm mồ hôi thì nàng cảm giác được, trên mặt đất có một đoạn rễ cây, được dị năng của nàng thúc giục nó nhanh chóng sống lại sinh trưởng rồi dài ra, chui ra khỏi mặt đất.
Ngay lúc này, mấy con chuột kia bắt đầu hành động, chúng nó phảng phất như phát hiện ra mấy khối pho mát mỹ vị, lao về phía An Nhiên.
Thực vật kia vẫn còn đang sinh trưởng, An Nhiên nóng vội trực tiếp ném xô nước trong tay về phía mấy con chuột, thùng nước rơi xuống đất, thứ nước trong trẻo văng ra khắp nơi từ cái xô đã vỡ nát, thổ địa khô hạn nhanh chóng thấm hút hết số nước kia, mấy con chuột kia cũng chi chi kêu lên chạy tứ tán.
Nàng cấp tốc xoay người, kêu lên với Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng:
"Lên tầng!"
Một người dùng hết toàn lực để chạy tốc độ nhanh bao nhiêu cũng không thể nhanh bằng lũ chuột được.
Tiểu Bạc Hà bế Hằng Hằng lên chạy vội lên cầu thang bộ làm bằng xi măng bên cạnh đó, không có tay vịn bảo hộ, cũng không bất luận gì trang trí chỉ có những bậc thang làm bằng xi măng, một cầu thang bộ thực thô ráp, Tiểu Bạc Hà ôm lấy Hằng Hằng vọt lên.
Một con chuột đã chạy đến dưới chân An Nhiên, trước khi nó cắn vào bắp chân nàng thì nàng nhấc chân đá văng nó ra, rồi không chút suy nghĩ, rút ra con dao quân dụng ở sau eo, nhìn bóng dáng màu tro đen chợt lóe trước mắt, vung dao ra, đem con chuột đang nhảy lên trên không chém làm đôi, giết chết nó.
-------------------------
240. Tỷ lệ của nó lại sáng không ít
Sau đó An Nhiên cũng leo lên cầu thang, nhưng dưới chân nàng bước hụt một cái trượt xuống trực tiếp ngã ngồi trên cầu thang, chấn động này làm Oa Oa trong lòng ngực vốn dĩ vì thời tiết oi bức đã cảm thấy không thoái mái, giờ há mồm khóc rống lên.
Tiểu Bạc Hà sau lưng An Nhiên vội vàng buông Hằng Hằng xuống, đẩy nó lên tầng hai của công trường, rồi xoay người kéo An Nhiên lên, dưới chân An Nhiên lại tụ tập một đám chuột, kêu chi chi muốn bò lên trên, tròng mắt màu đỏ của chúng nhìn vừa ghê tởm vừa tà ác.
Ngay lúc đoàn quân chuột muốn nhào lên cắn An Nhiên, thì viện quân thực vật của nàng đã chạy tới, cành lá đông đúc màu xanh, cuốn khúc bỏ lên lưng những con chuột, phân ra nhiều mầm nhỏ, cắm vào trong thân thể đám chuột, bộ rễ xuyên qua lớp da lông yếu ớt, bắt đầu hấp thụ huyết nhục của chúng nó.
Một đoạn mầm xanh bò lên chân An Nhiên, bò qua Oa Oa đang khóc thút thít, đền trước mặt An Nhiên, một bông hoa dại không biết tên nở rộ ra.
Dường như đang ở tranh công.
Nàng duỗi tay sờ sờ lên đóa hoa dại kia, rõ ràng nhẹ thở ra, nhìn những con chuột đang xúm lại đây từ những góc xó xỉnh, nàng nói với đóa hoa dại:
"Giao chúng cho ngươi!"
Cánh hoa run rẩy một chút, tựa hồ đang lĩnh mệnh, sau đó màu sắc hoa thay đổi, An Nhiên cảm thấy năng lượng trong thân thể cấp tốc bị rút ra, những cành lá xanh mướt bỗng nhiên sinh trưởng tươi tốt, cùng với đám chuột đang xúm lại đây, triển khai thế trận đánh nhau kịch liệt!
Tang thi không ăn hoa cỏ hay thực vật, nhưng chuột thì cái gì cũng ăn, chúng nó đến dây điện còn dám cắm cơ mà, đây chỉ là một thân rễ tinh tế của một loại cây mà thôi, đám chuột cũng không có e ngại gì.
Bình thường để thực vật có thể chiến đấu được, yêu cầu phải có dị năng của An Nhiên chống đỡ, rất nhanh, trong tiếng khóc của Oa Oa, nàng cảm thấy thể lực của nàng tiêu hao quá mức, ngay lúc này, Tiểu Bạc Hà sau lưng đưa cho nàng một nắm tinh hạch sáng lấp lánh.
"Ở đâu ra?" An Nhiên mồ hôi đầy đầu nhận tinh hạch Tiểu Bạc Hà đưa đến.
Sắc mặt đứa nhỏ tái nhợt cười cười trả lời:
"Nhặt lúc trước, thùng đầy không để thêm được, ta bỏ rất nhiều trong túi áo quần."
"Thói quen tốt a!"
An Nhiên khen ngợi Tiểu Bạc Hà, vừa hấp thu năng lượng, vừa bò lên tầng 2 của công trường, tìm một góc, tháo địu ra, vén lên quần áo cho Oa Oa bú sữa.
Nàng cảm thấy sau này mình cũng phải giống Tiểu Bạc Hà, tùy thân mang theo tinh hạch bên người, miễn cho ra cửa tìm vật tư, sau gặp đại quân chuột vây công như này, lại không phải đánh không lại, nhưng bởi vì không có tinh hạch mà đánh mất cái mạng này, vậy thì quá ủy khuất.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Tiểu Bạc Hà dùng khuôn mặt ngây thơ chất phác, cầm một con dao trong tay, đào tinh hạch trên mặt đất, An Nhiên nhìn kỹ, đó đều là từ thực vật ăn những con chuột, tinh hạch được đào ra trong cơ thể chúng.
Tiểu Bạc Hà nhặt một ít, xoay người đưa cho An Nhiên, An Nhiên vân vê một viên, giơ lên trước mặt nhìn nhìn, nhíu mày nói:
"Tỷ lệ của nó lại sáng không ít."
Ngầm nói là, chuột ở đây cấp bậc cao hơn so với chuột ở tiểu khu Dương Quang Hồ.
Cụ thể phân chia cấp bậc như thế nào, An Nhiên không hiểu, bất quá nàng hấp thu khá nhiều tinh hạch, đối với tỷ lệ tinh hạch cũng xem hiểu một chút, tinh hạch càng sáng, càng lớn thì nơi sản xuất ra chúng cấp bậc càng cao, vô luận là tang thi hay đám chuột này.
Ở nơi xa, xe của Vân Đào chậm rãi đi trở về, từ xa đã cảm giác được cái motel này tựa hồ không có nhân khí, vì thế cau mày, dừng xe ở ven đường trước khách sạn, hắn cảm thấy tang thi ở con phố này nhiều hơn so với lúc hắn đi, tựa hồ vừa rồi có người đi ngang qua, tang thi từ nơi khác bị mang về đây.
------------------------------------
241. Giải thoát
Vân Đào bất động thanh sắc xuống xe, bắt đầu tận lực giảm bớt động tác, giải quyết hết tang thi rải rác trên phố, sau đó vào khách sạn, tìm mỗi phòng một lần, phát hiện hành lý cùng đồ vật của An Nhiên, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng đều ở đây, cũng không có dấu vết đánh nhau, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hẳn là chính mình đi đến nơi nào đó.
Vân Đào tìm kiếm bốn phía, sau đó di chuyển đến bên cạnh công trường.
Trong công trường lúc này, An Nhiên đã khống chế được thế cục, chuột ở khu này còn đang tiếp tục sinh sôi nảy nở, một con chuột be bé cũng dễ dàng giải quyết, thực vật hấp thu chốc lát đã đem những con chuột nhỏ đó ăn còn thừa những bộ xương trắng thật nhỏ.
Sau khi nhặt xong toàn bộ tinh hạch, An Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ đi xuống, vừa lúc đụng phải Vân Đào đang đi tìm.
Hằng Hằng bên người nhìn thấy Vân Đào hai mắt nó sáng ngời, Vân Đào tiến đến ôm chặt lấy Hằng Hằng, đứng dậy, đánh giá An Nhiên một chút hỏi:
"Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, đều đã giải quyết xong."
An Nhiên cười cười với Vân Đào, nói nhẹ nhàng tốt đẹp, phảng phất như căn bản vừa rồi không có phát sinh ra một màn mạo hiểm kia.
Vân Đào gật gật đầu, không nói gì nữa, chỉ ôm Hằng Hằng mang theo An Nhiên, Oa Oa và Tiểu Bạc Hà trở về khách sạn.
Bóng đêm dần dần buông xuống, trời chiều đã ngả về tây, ánh mặt trời màu cam xuyên qua song cửa sổ màu xanh, Vân Đào để An Nhiên giục sinh một thảm thực vật ở phụ cận khách sạn, đem đám tang thi do ngửi thấy hơi người mà bu lại đây cùng với những con chuột làm cách nào cũng không có biện pháp tiêu diệt tận gốc, dùng thực vật giải quyết hết.
Lúc này mới dùng bật lửa thắp một cây nến, đem số tinh hạch của tang thi hôm nay thu thập được ở bên ngoài để trước mặt An Nhiên.
An Nhiên đang ôm Oa Oa, dùng khăn ướt lau qua cổ và nách cho đứa nhỏ, nàng ngồi ở bàn bên cạnh, nghe được một thanh âm "Đông" một cái trên mặt bàn, một túi vải vẫn còn dính vết máu đen được đặt trước mặt nàng.
"Đây là cái gì?" An Nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Đào, mặt khó hiểu.
Ở đối diện, Vân Đào kéo ra một chiếc ghế dựa ngồi xuống, tóc ở hai thái dương đã có chút hoa râm, cả người hắn hiện lên vẻ tang thương, hắn chỉ chỉ bao vải, nói:
"Tinh hạch, ngươi dùng đi."
"Nhiều như vậy, ngươi....."
An Nhiên nhìn túi vải này, trong lòng muốn hỏi, hôm nay Vân Đào ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ là vẫn luôn đi nhặt tinh hạch ở bên ngoài? Bằng không làm sao có một túi tinh hạch lớn như vậy?
Nhưng không đợi An Nhiên nói ra nghi vấn, Vân Đào đã giải thích với An Nhiên:
"Đây đều là ta nhặt được, tinh hạch đều nằm trong thi thể tang thi, đám thi thể thì nằm ở ven đường không ai cần, ta liền đào hết, mấy thứ này ta lưu trữ cũng vô dụng, nên đều cho ngươi đi."
Không biết dị năng giả lực lượng khác có cần hấp thu tinh hạch không, dù sao Vân Đào không cần, hắn chỉ cần no bụng thì vẫn có lực lượng, dù bụng đói thì vẫn có lực lượng.
Sau đó, Vân Đào lấy từ trong túi quần ra hai viên tinh hạch, hai viên đều là loại rất bình thường, là loại tinh hạch thấp kém nhất, là loại tinh hạch giống như viên kim cương, hắn nhìn nhìn, ánh mắt rõ ràng là lưu luyến không tha, cuối cùng giống như giải thoát, hắn đưa cho An Nhiên.
"Viên này là của vợ ta, viên này là Lưu Viện."
Hắn đều đưa cho An Nhiên, cũng chỉ cho An Nhiên biết viên nào của Lưu Viện, viên nào là của vợ hắn.
An Nhiên trầm mặc không lên tiếng nhìn Vân Đào, trịnh trọng đem hai viên tinh hạch đặt bên cạnh túi vải, trong mắt nàng có cảm xúc gì đó lóe lên, hỏi Vân Đào.
"Ngươi, bỏ được cho ta dùng sao?"
"Vì cái gì phải luyến tiếc." Vẻ mặt Vân Đào thả lỏng, quay đầu đi, hai tròng mắt sắc bén, nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời đêm ngoài song cửa sổ, âm thanh nặng nề sâu kín thoát ra:
"Quá khứ, vẫn nên đi qua đi."
-------------------------------------------
242. Quá bỉ ổi
Không bỏ xuống được, quá mức chấp nhất, đối với con đường tương lai phải đi đó đều là ràng buộc, đây là mạt thế, ai không trải qua cảnh tan cửa nát nhà, ai chưa từng có thê ly tử tán, cần gì phải chấp nhất để sống?
Trong lúc này Vân Đào quay đầu lại thấy được Hằng Hằng, đứa nhỏ cứ như vậy an an tĩnh tĩnh đứng ở giữa những bậc thang tầng 1 và tầng 2, không biết nó có nghe được hay không.
An Nhiên cũng thấy Hằng Hằng, nàng há mồm muốn nói lời gì đó, thì Hằng Hằng đi xuống cầu thang, hài tử nhỏ nhỏ, phải buộc trưởng thành làm cho nhân tâm đau đớn, nó chỉ chỉ vào viên tinh hạch của Lưu Viên, cẩn thận nói với An Nhiên:
"Dì có thể cho ta được không?"
Thanh âm non nớt cùng ngữ điệu cầu xin như vậy, làm tâm An Nhiên nhịn không được mà chua xót, nàng lấy viên tinh hạch của Lưu Viện đưa cho Hằng Hằng, đặt lên bàn tay nhỏ bé, hắn gắt gao nắm chặt, sau đó Tiểu Bạc Hà chạy xuống từ tầng 2, bế Hằng Hằng lên tầng đi ngủ.
"Ngươi như vậy, sẽ làm cả đời hắn cũng không thể bỏ xuống được."
Vân Đào ngồi trước mặt An Nhiên, có chút không tán đồng mà nhìn nàng, nhưng hắn cũng không đành lòng trách móc nặng nề gì, hắn cùng An Nhiên so sánh thì rốt cuộc, hắn là một người đàn ông trưởng thành, còn lớn tuổi gấp đôi so với An Nhiên, những thứ hắn có thể nhìn thấu chưa chắc An Nhiên có thể nhìn ra được.
An Nhiên mím môi, ôm Oa Oa vào trong lòng ngực, không nói gì. Vân Đào lại than thở một câu:
"Hôm nay ta thấy đám người sống sót trong công viên gần đây, nhìn thấy bên trong có người đánh nhau."
"A? Vì sao?" An Nhiên có chút nghi hoặc.
"Có khả năng là do nháo mâu thuẫn gì đó."
Vân Đào không có hứng thú nói thêm:
"Có người, phỏng chừng là đám người ở trạm xăng dầu kia, lái xe đến công viên, nói hai ba câu gì đó, không được như ý, người nọ liền xông vào, một đường đánh đi vào."
Đối với những mâu thuẫn của đám người sống sót đó, Vân Đào không có hứng thú tìm hiểu, nhưng hắn quan sát thấy từ rất xa, người đàn ông kia lái chiếc xe của An Nhiên, hắn cảm thấy người này hẳn là tham gia quân ngũ, nhìn thân thủ kia, đang nhẹ nhàng đột nhiên tấn công, phòng thủ... tất nhiên không phải một quân nhân bình thường.
Vân Đào có chút hứng thú với người này, nhưng đối phương lái xe của An Nhiên, nói vậy người này cũng có quan hệ với đám người của tên xăm hình kia, Vân Đào đem người đàn ông này coi như quân địch, cho nên hắn cảm thấy rất khó đối phó.
"Hiện tại đoàn đội người sống sót đó không tốt để ở chung, không có một chút quy phạm pháp luật nào, nói giết người liền giết người, nói đánh nhau liền đánh nhau, thật quá bỉ ổi."
An Nhiên hoàn toàn không muốn tìm hiểu người lái xe của chồng cũ là ai, nàng nghe Vân Đào nói vậy, trong lòng đối với người kia cực kỳ chán ghét, hôm nay chiếc xe từ trước mặt nàng đi ngang qua, may mắn không đi ra ngoài cản lại, nếu không người hôm nay bị đánh chính là nàng rồi.
Dưới ánh nến, có âm thanh ô tô vang lên ở xa, An Nhiên và Vân Đào liếc nhau, Vân Đào thổi tắt ánh nến ở trên mặt bàn, An Nhiên dùng một bàn tay ôm Oa Oa đã ngủ rồi, bàn tay còn lại thì cầm lấy túi tinh hạch ở trên mặt bàn kia, cùng với tinh hạch của vợ Vân Đào, nhanh chóng chạy trốn lên tầng 2.
Một chiếc xe, lắc lư lảo đảo từ đầu đường vọt lại, mang theo một đám tang thi chạy đuổi theo phía sau, chiếc xe phóng đến cuối phố, chuyển một vòng, ngừng ở trước tòa nhà motel này.
Lôi Giang xuống xe, trái tim trong ngực nhảy loạn, lúc hắn ra ngoài mang theo hơn 20 dị năng giả lực lượng, những người đó đều là do hắn cứu ra từ các góc xó xỉnh ở Tương thành trong thời gian lâu như vậy.
Nhưng tất cả đều đã chết hết.
-------------------------
243. Các bằng hữu ở tầng 2.
Ngoài Lôi Giang ra tất cả người hắn mang đi đều đã chết, ngay cả kho lúa di động mà Tằng Phàm nói cũng không tìm thấy, trong trung tâm thương mại kia, ngoại trừ xương trắng đầy đất ra còn có một đóa hoa quỷ dị ăn thịt người thì nào có bóng dáng của kho lúa di động chứ?
Đi một chuyến tay không, tiêu phí nhiều thời gian như vậy, thiệt hại nhiều người như vậy, tự nhiên sắc mặt Lôi Giang không được tốt, cả đường đi hắn đều mắng thầm Tằng Phàm, nếu hiện tại Tằng Phàm còn sống, Lôi Giang muốn băm vằm hắn ra.
Nhưng khi đi vào con đường này, Lôi Giang chuẩn bị đi về đại bản doanh công viên của hắn, dưới ánh trăng bạc, hắn phát hiện tang thi ở mấy con phố này ít đi rất nhiều, thậm chí có chút sạch sẽ đến quỷ dị, không những thế, bên cạnh cái motel này còn có cây xanh phủ kín, cây xanh không riêng trải dài lan tràn khắp mặt đất mà chúng còn bò lên cả mặt tường khách sạn.
Lôi Giang có chút tò mò, nội tâm cảm thấy có chút nhảy nhót, nhìn thực vật ở đây sinh trưởng đều tươi tốt hơn so với đoạn đường chung quanh, nghĩ không làm người khác ghé mắt cũng khó, chẳng lẽ điều Tằng Phàm nói là đúng sự thật? Trên thế giới này thật sự có kho lúa di động có thể giục sinh ra trái cây cùng rau dưa?
Bằng không những cây xanh tươi tốt này từ đâu ra?
Hắn dừng xe ở trước cửa khách sạn, mở cửa đi xuống dưới.
An Nhiên ở tầng 2, nhìn thấy phía sau xe Lôi Giang có một chuỗi tang thi rất dài, vừa mới nghĩ muốn thao túng cây xanh giải quyết đám tang thi kia, nhưng nàng lại nghĩ nghĩ, vẫn là thôi nhịn xuống.
Sau đó nhìn về phía Vân Đào, Vân Đào gật gật đầu với nàng, tán đồng cách làm của nàng.
Đã làm người thì đều phải dấu dốt, trước khi mạt thế đến chính là một chân lý sinh tồn, sau khi mạt thế đến đó càng là một chân lý.
Lúc đó ở trạm xăng, tuy rằng lâm vào hoàn cảnh khẩn cấp, nhưng nếu An Nhiên không lộ ra dị năng của nàng, bọn thuộc hạ của tên xăm hình thanh long cũng không đuổi theo bọn họ không bỏ.
Không có đám người kia đuổi theo không bỏ, thì An Nhiên cũng sẽ không lâm vào thi triều bao vây, phát sinh ra rất nhiều sự tình sau này.
Đặc biệt là dị năng của An Nhiên, nếu thật sự có thể giục sinh ra trái cây và rau dưa thì thôi đi, ít nhất khi bị bắt được còn có thể tự bào chữa nhưng nàng không thể, không những không thể mà dị năng của nàng chỉ khống chế được hoa hoa thảo thảo, để chúng ăn luôn tang thi và đám chuột.
Loại dị năng này nếu truyền đi ra ngoài, nhẹ thì bị thế lực nào đó thu thập về cho mình dùng, nặng thì có khả năng bị bắt tiến vào phòng thí nghiệm, bị cắt thành từng miếng để nghiên cứu.
Hơn nữa nhìn người đàn ông dừng xe trước cửa khách sạn này, cũng không giống như người không có năng lực giải quyết truy binh ở phía sau, ở thế đạo này, người có thể một mình hành tẩu lắc lư ở mạt thế, sẽ là một người bình thường sao, đó mới là chuyện lạ a.
Quả nhiên, người đàn ông kia xuống xe, liền cầm theo con dao trong xe, bắt đầu quay lại, giải quyết một ít tang thi theo đuôi ở phía sau, sau đó, hắn mới dẫm lên đám cây tưởng chừng như vô hại đầy đất đi vào trong khách sạn.
An Nhiên và Vân Đào ngồi xổm xuống ở cửa sổ tầng hai nhìn xuống, Tiểu Bạc Hà mang theo Hằng Hằng trốn vào trong phòng, cửa phòng khóa chặt, không phát ra một chút thanh âm nào, nhưng Oa Oa bị An Nhiên đặt trên giường thì đá chân hừ hừ vài tiếng, An Nhiên nhắm mắt thở dài, cái này tốt nha, Oa Oa khóc lên muốn giả bộ căn nhà này không có người cũng không có khả năng a.
Quả nhiên, ở tầng 1, Lôi Giang đứng giữa đống bàn ghế giương giọng nói, âm điệu hơi mang một chút khách khí:
"Các bằng hữu ở tầng 2, không cần trốn nữa, ta gọi là Lôi Giang, chỉ đến có 1 mình, sinh tồn ở mạt thế không dễ dàng, có hứng thú xuống dưới này kết giao hay không?"
----------------------------
244. Lấy đức thu phục người.
An Nhiên đứng dậy, bế Oa Oa trên giường nhẹ nhàng dỗ dành, Vân Đào cũng đứng dậy từ bên cửa sổ, thấp giọng nói với An Nhiên đang ngồi ở mép giường.
"Trước tiên ngươi đừng xuống dưới, hành sự phải tùy theo hoàn cảnh, không cần quan tâm đến ta."
Hắn nói đây là sự việc lần trước xảy ra ở trạm xăng, Vân Đào sợ An Nhiên sẽ giống như lần trước, làm dị năng của mình bại lộ ra, nếu lần này gặp gỡ nguy hiểm gì, Vân Đào hy vọng An Nhiên sẽ mặc kệ hắn, bảo mệnh mang theo 3 đứa nhỏ chạy.
An Nhiên ôm Oa Oa gật gật đầu, nhìn Vân Đào đã đi đến cửa phòng, nhịn không được, mở miệng gọi hắn:
"Đào ca...."
Thấy Vân Đào quay lại, An Nhiên dừng một chút, mới nói:
"Cẩn thận một chút."
Dưới ánh trăng, Vân Đào trầm mặc gật gật đầu, đi nhanh ra cửa xuống tầng, khi xuống tới tầng 1 trong khoảng khắc đối mặt với Lôi Giang, vẻ mặt Vân Đào treo lên sự hâm mộ, lại nhát gan, lại nở một nụ cười nịnh bợ, chắp tay về phía Lôi Giang nói:
"Lão huynh, lão huynh thân thủ thật tốt, ngươi chỉ có 1 người mà có thể giải quyết hết tang thi ở phía sau như vậy làm ta thật hâm mộ, hâm mộ a...."
Ánh trăng chiếu vào tầng 1 rất mơ hồ, trên mặt Lôi Giang cũng nở nụ cười khiêm tốn, ánh mắt hắn lóe lóe, lướt nhìn lên tầng 2, rồi nhìn về phía Vân Đào bắt đầu hàn huyên một trận:
"Không dám, không dám, mạt thế này chỉ cầu sinh tồn thôi, đều là chút thủ đoạn mà thôi."
Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn rõ ràng nghe thấy được tiếng hừ hừ của trẻ con trên tầng 2, liên hệ với lời nói của Tằng Phàm, cái kho lúa di động kia có mang theo hài tử mới có hơn một tháng, trong lòng Lôi Giang đại khái nắm chắc được chín phần mười, xác định kho lúa di động kia đang ở trên tầng.
Nhưng con người hắn, từ trước đến nay đều thích tiền lễ hậu binh, sở dĩ có thể dùng sức của 1 mười, thu phục nhiều người sống sót như vậy ở mạt thế cũng là vì hắn thích lấy đức thu phục người.
Nói về "Lấy đức thu phục người", kỳ thật có chút châm chọc, ở mạt thế này, ai không muốn tìm cái chỗ dựa, tìm được nơi ở có thức ăn nước uống trôi qua cuộc sống an toàn an ổn? Lôi Giang cảm thấy chỉ cần mình thể hiện giá trị vũ lực của mình thì cái kho lúa di động trên tầng không có khả năng không theo hắn đi.
Nhưng mà người trước mặt này, mặc bộ quần áo đồng phục màu đen, thấy thế nào cũng giống như một người bảo an, tuy rằng trên mặt toàn là ý nịnh nọt nhưng Lôi Giang cảm thấy người này cũng không dễ đối phó.
Bất quá cũng không sao, Lôi Giang thích nhất là thu phục người hữu dụng, cái người bảo vệ này, cũng là một nhân tài.
Hai người hư tình giả ý hàn huyên một lúc sau thì lập tức bắt đầu nhiệt tình xưng huynh gọi đệ, từng người thật thật giả giả nói một chút về mình, Lôi Giang đem thế lực của mình có một đám người sống sót ở công viên nói rõ ràng với Vân Đào.
Hắn vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt của Vân Đào, thấy Vân Đào có chút cảm giác do dự, Lôi Giang lập tức đứng dậy, không chút lưu luyến cáo từ, hơn nữa còn nói:
"Cứ như vậy đi, huynh đệ, chỗ ta cũng có nhiều chuyện, cuộc sống ở mạt thế a, xác thật là thập phần không dễ dàng, đỉnh núi của ta ở chỗ rẽ cuối phố, sau này các ngươi muốn tìm nơi dựa vào, có thể đầu nhập vào ta, đảm bảo khác thì không có chứ nhật tử an ổn thì ta có thể hứa hẹn."
Lúc này, ai lại dám cùng người khác hứa hẹn sẽ chân chính an ổn chứ?
Mặt Vân Đào không đổi sắc, tiếp tục hâm mộ nhìn Lôi Giang, gật đầu liền nói vài tiếng hảo hảo, trong nội tâm lại thay thế cái người Lôi Giang này sầu lo, chỉ sợ người này hiện tại còn không rõ ràng trạng huống lắm, cái đỉnh núi ở công viên của hắn, đều đã bị người đập phá a.
--------------------------------
245. Khó lòng phòng bị nhất
Bất quá Vân Đào cũng không có lòng tốt đi nhắc nhở Lôi Giang như vậy, nói như thế nào thì Vân Đào cũng đã sống hơn 40 năm rồi, cái người tên Lôi Giang này muốn làm gì vừa lướt qua hắn đã hiểu, chỉ sợ muốn kéo Vân Đào vào làm thuộc hạ của hắn đi, cho nên người này cũng chẳng phải người lương thiện gì, Vân Đào cũng không có nhiều miệng mà đi nhắc nhở Lôi Giang.
Lại hư tình giả ý hàn huyên vài câu, Lôi Giang liền lái xe rời đi, Vân Đào vẫn luôn đứng ở cạnh cửa, nhìn hắn rời đi, lúc này An Nhiên mới ôm Oa Oa đi xuống tầng, cũng không quay đầu nhìn ra mà hỏi thẳng:
"Ngươi cảm thấy người này như thế nào?"
"Không tốt."
An Nhiên đi vào chiếc bàn đối diện với Vân Đào, ngồi vào chiếc ghế Lôi Giang đã ngồi qua, hai người cũng không thắp nến chỉ dùng ánh trăng sáng ngời chiếu vào bắt đầu thảo luận về Lôi Giang này.
"Hắn muốn chúng ta đi đến công viên mà đám người sống sót tụ tập."
Vân Đào nắm tay gác trên mặt bàn, nhìn An Nhiên ngồi đối diện đang ôm đứa nhỏ, hỏi:
"Ngươi có ý tưởng gì không? Có gì thì cứ nói ra nghe một chút."
"Hiện tại ta không dám ôm bất luận hy vọng nào đối với nhân tính của con người cả."
Trong ánh trăng An Nhiên lắc lắc đầu, nhíu mày khó xử.
Nếu vào hai tháng trước, vì cái gì mà muốn lao ra khỏi bệnh viện? Trừ bỏ cần đồ ăn ra, vì cũng muốn tìm đến nơi mà người khác còn sống, cùng những người sống sót quây quần ôm đoàn mà sinh tồn.
Nhưng mà trải qua gập ghềnh cho đến tận bây giờ, nói An Nhiên còn dám ôm hy vọng đối với nhân tính con người thì nàng có thể trực tiếp đi tìm chết rồi, dù sao thì đi một đàng học một sàng khôn, hiện tại đối với An Nhiên mà nói, có lẽ tang thi a, chuột chít gì đó a, đều không phải thứ khó phòng bị nhất.
Thứ mà khó lòng phòng bị chính là rơi vào đoàn đội của những người còn sống sót, không biết mình khi nào bất tri bất giác bị người ta giam lỏng, lâm vào hoàn cảnh bị người khác lăng nhục.
Vân Đào thu đôi tay đặt ở trên mặt bàn về, thẳng eo dựa vào lưng ghế, gật gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào An Nhiên, lóe ra một mạt quang mang tán thưởng.
"Chung quy là ngươi vẫn trưởng thành lên một chút"
Sau đó, không chờ An Nhiên nói tiếp, Vân Đào nói:
"Ta đoán là sau khi Lôi Giang này trở về công viên, sẽ có một đống phiền toái cần phải xử lý, tạm thời sẽ không chú ý đến chúng ta đám người trói buộc này."
"Ân, chúng ta cũng không cần thiết phải chạy."
"Hắn cũng coi như nhìn ra được chúng ta không có nơi để chạy."
Vân Đào cười, chỉ sợ Lôi Giang này xem Vân Đào có sức chiến đấu, cho nên mới đến đây nói mấy câu rồi quay trở về.
Đương nhiên, hiện tại Vân Đào còn không biết, vì cái gì mà Lôi Giang có một đoàn đội người sống sót lớn như vậy, lại còn cố tình ngừng lại trước motel này, đặc biệt chạy vào nhận thức Vân Đào một chút, thật chỉ là do nhìn trúng Vân Đào cái dị năng giả lực lượng này sao?
Ở mạt thế, dị năng giả lực lượng có ở khắp nơi, không có hiếm lạ gì.
Nhưng khi còn không biết rõ tình huống, vẫn không cần tùy tiện dựa vào một đoàn người sống sót, không cẩn thận, sẽ bị rơi vào ổ sói. Vân Đào là một người đàn ông trưởng thành sẽ không bị sao cả, nếu phát hiện ra đoàn người này không đáng tin cậy thì bỏ đi là được, nhưng An Nhiên là một nữ nhân, kéo theo con nhỏ, hành tẩu ở mạt thế, tất nhiên càng phải cẩn thận.
Nhưng, An Nhiên và Vân Đào còn không có phát hiện ra mục đích chủ yếu của Lôi Giang là An Nhiên.
Ở bên kia, Lôi Giang lái xe trở về doanh địa của mình, quang cảnh lọt vào tầm mặt là một mảnh hỗn độn, nguyên bản những dị năng giả lực lượng canh giữ ở trên chiến hào không còn lấy một người, toàn bộ đều bị treo lên cây bằng xiềng xích.
Tang thi không ai giết, đều đã chen chúc đầy trong chiến hào, nhìn dáng vẻ này lập tức sẽ phá vòng vây tiến vào công viên.