159. Thật sự tiêu sài

Chiến Luyện không quay đầu lại, vẫn quỳ trêи mặt đất như cũ, vươn một ngón tay với khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng vuốt ve thứ trong cái túi trước mặt, bên trong là các loại huy chương quân công bằng khen, trước kia hắn đã thu thập chỉnh tề đặt nghiêm chỉnh bên trong, hiện tại bị "vợ cũ" của hắn lật giở lung tung rối loạn.

"Ta chính là nhìn bộ dạng đáng thương của nàng mới muốn cùng nàng kết hôn, ta muốn cho nàng một cái nhà, ta cũng muốn nàng cho ta một cái nhà, nàng nói nàng muốn có hài tử, ta cũng muốn, từ nhỏ ta lăn lộn ở trêи phố để lớn lên, đánh nhau ẩu đả là chuyện bình thường, còn suýt chút nữa là phạm vào mạng người, nếu bộ đội không thu lưu ta, ta cũng không có bộ dạng như ngày hôm nay."

Nói nói, đầu Chiến Luyện cúi xuống, nước mắt nóng bỏng rơi trêи mặt sàn gỗ, sau đó hắn lại nói:

"TM, từ nhỏ ta đã hâm mộ những đứa lưu manh kia, lăn lộn thành như vậy, về nhà còn có cơm nóng canh nóng đồ ăn nóng hổi chờ bọn họ, lão tử bởi vì thích đánh nhau mỗi ngày còn bị trường học cấm túc, Lạc Phi Phàm nói tìm cho ta công việc ở cục cảnh sát Tương thành, ta còn sầu lo, như thế nào được a, sau này ta làm cảnh sát, không phải mỗi ngày đi bắt đám huynh đệ du thủ du thực của ta hay sao?"

Nói lung tung rối loạn, kỳ thật chính hắn cũng không biết mình đang nói gì, hắn đỏ mắt quay đầu lại, nhìn lão Miêu đứng sau, trêи mặt là hai hàng nước mắt chảy xuống, Chiến Luyện nắm chặt bàn quyển bút ký của An Nhiên trong tay, bàn tay còn lại cũng nắm chặt, đặt ở đầu gối, nhìn lão Miêu, ngữ khí nặng nề, mang theo giọng mũi nồng đậm nói:

"Lão Miêu, huynh đệ a, chúng ta, chỉ sợ phải chia tay ở Tương thành, ngươi tiếp tục đi về phía Nam, còn ta, không đào 3 thước đất ở Tương thành lên, không đem vợ cũ và đứa nhỏ của ta tìm ra cả đời này ta sẽ không được cứu rỗi, lão tử .... lão tử TM không thể làm con gái của ta, lăn lộn lớn lên a...."

"Ta minh bạch."

Nhìn bộ dạng này của Chiến Luyện, cổ họng lão Miêu cũng nghẹn ngào một chút, hắn minh bạch, tâm tính của Chiến Luyện hắn sao lại không rõ, hắn chưa có đứa nhỏ, nếu hắn có đứa nhỏ cũng sẽ lựa chọn giống Chiến Luyện, vì thế lão Miêu cười một chút, ngạnh cổ họng nói:

"Ta đi về phía nam xem xét một chút, nhà ta còn có mẹ già đâu, 70-80 tuổi rồi, chạy cũng không được, nhảy cũng không xa, đầu năm ta về quân doanh còn nói muốn ở nhà chờ ta, chờ ta mang vợ tương lai về, huynh đệ a, ta phải trở về nhìn một cái, an tâm chút, chúng ta sau lại tụ tập."

"Được, đi tốt."

Nhẹ nhàng nói một câu, Chiến Luyện quay đầu lại, không nhìn về phía lão Miêu, 4 người giết ra từ Đại Tây Bắc, trêи đường đi về phía nam, lục tục từng người đều có việc, tìm người nhà của mỗi người, hiện tại đến lúc Chiến Luyện và lão Miêu chia tay, mọi người cũng không lải nhà lải nhải, giống cái đàn bà đi.

Đi rồi, có duyên lại tụ, 6 chữ như vậy nói ra, thật sự tiêu sài.

Hoặc là, vô mệnh là tục.

Mạt thế, từ biệt đó là thiên nhai.

Đám chuột trong tiểu khu cùng đám tang thi bao vây bên ngoài đối với Chiến Luyện mà nói hoàn toàn không có bất luận vấn đề gì, đối với lão Miêu mà nói thì căn bản cũng không phải việc khó, lão Miêu đi ngang qua Tương thành tiếp tục đi về hướng nam, Chiến Luyện ở lại Tương thành tìm kiếm vợ cùng con gái chưa từng gặp mặt của hắn.

Từ nhiều chi tiết trong phòng có thể nhìn ra, An Nhiên và con gái hắn vừa mới rời đi không bao lâu, hơn nữa mang dao và xe của hắn đi, hai cỗ thi thể ở dưới hắn hiên đã bị chuột gặm chỉ còn lại xương cốt.

Trong đó có một hộp sọ, phía sau có vết dao sắc bén, có thể tạo thành một vết dao chỉnh tề như vậy, chỉ có thể là dao quân dụng của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play