An Nhiên bị quát đến sửng sốt, trong lòng cảm giác không thoải mái lại bùng lên, không rảnh lo lắng nhiều nữa, vọt lên, trực tiếp đánh Vân Đào, Vân Đào nhẹ nhàng lắc mình, chuyển người ra sau lưng An Nhiên, giơ tay đẩy nàng, đẩy một cái ngã trêи mặt đất, mặt cắm xuống giống chó ăn cứt !
"Cầm dao đi! Thật là ngu ngốc giống heo."
Vân Đào mắng An Nhiên một câu, làm An Nhiên tức giận đến nỗi đấm một chút lên nền xi măng, trực tiếp bò dậy, lại vọt về hướng Vân Đào, đồng thời tay vói vào phía sau, rút dao từ thắt lưng ra, giống như muốn giết tang thi, giơ cao tay hướng đỉnh đầu Vân Đào đâm vào.
Hắn chắp tay sau lưng, lui về sau một bước, đầu lệch sang một bên, tránh thoát lưỡi dao của An Nhiên đâm tới:
"Lại."
Dao An Nhiên đâm vào không khí, nàng tức giận kêu lên một tiếng, cầm dao đuổi theo Vân Đào, đâm vào phía bên kia, hắn vẫn không nhanh không chậm lùi ra sau, chắp tay, đầu nghiêng sang hai bên, không cho An Nhiên đâm vào đầu hắn, sau đó đột nhiên nhấc chân đá một cái, đá trúng đầu gối nàng.
Nàng đau đến nỗi quỳ một gối xuống đất, còn chưa kịp phản ứng lại thì con dao trong tay đã bị Vân Đào đoạt lấy, trong lòng nàng kinh hãi, vừa mới ngẩng đầu, Vân Đào cầm con dao của nàng đến gần đâm vào đầu nàng.
"Trốn!"
Hắn hét lớn một tiếng, phản ứng của An Nhiên cũng không chậm, đầu lệch về một bên, ngay sau đó chịu đựng đầu gối bị đau, đặt ʍôиɠ ngồi xuống đất, dùng cả bốn chi lui về phía sau, học cách Vân Đào trốn dao của nàng, một bên lui lại một bên nghiêng đầu về hai hướng, trốn tránh con dao của Vân Đào đâm đến.
"Nhanh lên! Nhanh, nhanh, nhanh!!! Ngươi là ốc sên hay sao?"
Vân Đào vẫn bức nàng lui về phía sau, vừa bức nàng vừa dùng ngôn ngữ kϊƈɦ thích nàng, động tác dùng dao trong tay đâm nàng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, An Nhiên ứng đối phi thường vất vả, rốt cuộc không tránh được, nàng nhắm mắt lại, nhấp môi, mồ hôi đầy đầu chờ đầu mình bị đâm một dao.
"Ngươi chỉ có như vậy thôi sao, vẫn nên thành thành thật thật ở nhà cho hài tử bυ" đi!"
Mũi dao dừng ngay ở trêи mắt trái của An Nhiên, tiếng nói của Vân Đào lạnh như băng vang lên trước người An Nhiên, nàng mở mắt, trong mắt có chút nước mắt, nhưng vẫn quật cường nhìn Vân Đào như cũ, không quan tâm mũi dao ở ngay trước tròng mắt của nàng.
Vẻ mặt Vân Đào đầy khinh thường, đem con dao quân dụng quăng "loảng xoảng" một tiếng, ném ngay bên người nàng, xoay người đi về hướng Lưu Viện, chỉ để lại một câu:
"Dao thật tốt, để lại cho ngươi thật lãng phí."
Nói khắc nghiệt như vậy, nàng còn có thể nói gì? Nàng không thể nói một lời, ngồi dưới đất, nam kham khóc, tức giận lại buồn khổ, nàng biết nàng yếu, nàng biết trong mắt Vân Đào nàng giống như một vai hề nhảy nhót, nhưng câu nói kia của hắn, có thể đừng đâm vào tim như vậy được không, cho chút mặt mũi không được sao?
Cho đến lúc Vân Đào nhận con dao đã được mài tốt từ tay Lưu Viện, đi thẳng về cổng lớn của tiểu khu, An Nhiên cắn chặt răng, nhặt lên con dao quân dụng dưới đất, đẩy xe nôi của Oa Oa đi theo Vân Đào từ xa.
Lưu Viện ngồi ở cạnh đá mài dao ở trước phòng an ninh thấy thế, há mồm muốn nói với An Nhiên gì đó, nhưng nhìn thấy khí thế giống như được tiêm máu gà của An Nhiên, thì Lưu Viện im miệng, duỗi tay ôm lấy Hằng Hằng bên người, một câu cũng không biết nên nói với An Nhiên như thế nào.
Ý của Vân Đào như thế nào Lưu Viện không hiểu, nhưng ý của An Nhiên Lưu Viện có thể đoán một chút, phỏng chừng là An Nhiên bị Vân Đào mắng đến phát hỏa, cho nên hiện tại Vân Đào càng chèn ép An Nhiên, An Nhiên càng muốn đi giết tang thi, căn bản mà nói, người như An Nhiên, kỳ thật rất cứng đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT