Hương Vũ muốn khẩn cầu nương của mình nhưng vốn không thấy bóng dáng của nương, muốn tìm phụ hoàng thì phụ hoàng lại nói con rể này rất có năng lực.
Hương Vũ cảm thấy lúc phụ hoàng nói lời này rất miễn cưỡng, thậm chí còn mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi càng khiến nàng thấp thỏm.
Trong sự bất đắc dĩ, nàng lại đi tìm hoàng huynh Triệu Nghênh Phong.
Triệu Nghênh Phong lại nói một cách đầy vẻ sâu xa: "Hương Vũ, bây giờ tình cảnh này ta khuyên muội trước tiên hãy tạm thời thuận theo, cũng không phải nói thật sự để muội gả cho người khác, mà là muội cần nghe lời. Muội nghe lời thì cha nương mới có thể tiếp tục nghĩ cách cho muội."
Hương Vũ nghe lời này thì muốn nổi giận: "Muội sắp gả cho người khác rồi, còn có cơ hội gì nữa cơ chứ?"
Triệu Nghênh Phong nhíu mày, nghiêm túc nói: "Hương Vũ, có lẽ đây là khảo nghiệm của cha nương đổi với hắn."
Ở trước mặt Hương Vũ, Triệu Nghênh Phong không gọi thẳng Hoắc Quân Thanh, dù sao đây cũng là cha nuôi mà y kính trọng. Đời này có sự chênh lệch bối phận như thế, cho nên đành phải mập mờ nói qua, dùng "Hắn" thay thế.
Hương Vũ: "Khảo nghiệm?"
Triệu Nghênh Phong thở dài: "Muội không cảm thấy hôn sự này rất kỳ lạ sao?"
Hương Vũ nhíu mày: "Đương nhiên là cảm thấy kỳ lạ."
Thật ra nàng cũng hiểu rõ, chắc chắn là vấn đề ở chỗ nương. Vốn dĩ nương đã nói hay lắm, rằng sẵn lòng cho Hoắc Quân Thanh cơ hội, kết quả lại đột nhiên lật lọng.
Nàng cũng không tin chuyện cha làm chủ phối hôn sự cho nàng. Dù sao nàng cũng đã nhìn ra vị phụ hoàng kia cho dù bây giờ đã thoái vị làm thái thượng hoàng hay là trước đó làm hoàng đế thì nhìn thấy nương cũng giống như mèo sợ chuột.
Vị phụ hoàng này là một tay ăn chơi, phong lưu khoái hoạt không chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm cũng không phải quá xấu xa. Y biết mình làm sai cho nên chột dạ, nhìn thấy nương thì trốn tránh sợ hãi.
Trước đó nàng quá vội vàng chưa kịp suy nghĩ kỹ, bây giờ được hoàng huynh nhắc nhở nàng mới nghĩ đến, chẳng lẽ đây đúng thật là "Khảo nghiệm" đối với Hoắc Quân Thanh?
Triệu Nghênh Phong thấy vậy thì ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đương nhiên nương một lòng trông ngóng muội vui vẻ, nhưng mà tính cách của nương mạnh mẽ, lần này nếu không làm khó hắn một phen sợ là không thể đồng ý để muội gả cho hắn. Nếu muội vẫn muốn đối nghịch nương, vì hắn mà làm ầm ĩ với nương thì chỉ sợ nương sẽ giận lây sang hắn. Muội chỉ có thể thuận theo nương thì mới có một tia hi vọng."
Lời này nói rất khẩn thiết, Hương Vũ nghe thấy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Đương nhiên nàng hiểu Triệu Nghênh Phong đều muốn tốt cho nàng, nhưng khi nghĩ về Hoắc Quân Thanh thì lại rơi nước mắt, khẽ nói: "Muội chi nghĩ, bảo muội phụng dưỡng bên cạnh nương thì cũng thôi đi, lúc đầu muội và hắn cũng không trông mong duyên phận gì. Nhưng bảo muội gả cho người khác thì muội thà chết!"
Triệu Nghênh Phong nghe vậy thì thở dài, nhìn qua Hương Vũ: "Tình cảm của muội và hắn sâu đậm như thế, nói đến thì cũng là một mối nghiệt duyên."
Hương Vũ lại nói: "Muội nói bảo muội gả cho người khác thà rằng muội chết không phải vì phụ hắn, mà là vì đã phụ trái tấm lòng của mình."
Triệu Nghênh Phong hơi run lên, sau đó khuyên nhủ: "Hương Vũ, muội phải tin tưởng hắn. Lúc trước khi muội đột nhiên biến mất, lúc ấy tính cách hắn thay đổi. Muội cũng biết ngày xưa hắn không phải là người thế này, chưa từng để ý thứ gì, ngày xưa hắn có tính cách cao ngạo, trên đời này ai có thể đi vào lòng hắn chứ."
Hương Vũ nghe vậy thì trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà ở trước mặt Triệu Nghênh Phong nàng phải đè xuống.
Bởi vì Triệu Nghênh Phong thuyết phục một phen, Hương Vũ vẫn còn mang theo một tia hi vọng, cuối cùng cũng muốn thành hôn.
Nàng hiểu rõ Triệu Nghênh Phong thật lòng muốn tốt cho nàng, cũng chính vì nàng nên y nhớ đến Hoắc Quân Thanh.
Mặc dù bây giờ Triệu Nghênh Phong là nhi tử của phụ hoàng, nhưng y vẫn vô cùng kính trọng Hoắc Quân Thanh.
Vì thế đầu tiên là Hương Vũ bị giam ở Bác Viễn, làm công chúa Bác Viễn, sau đó cử hành hôn lễ, kén rể phò mã, tất cả mọi thứ trôi qua như giấc mộng.
Hương Vũ mặc cho sắp xếp, chỉ mong Hoắc Quân Thanh có thể đột nhiên xuất hiện, từ trên trời giáng xuống cướp nàng đi giống như trong tiểu thuyết vậy, chứng minh hắn quan tâm nàng, có thể ăn nói với mẫu thân.
Nhưng mà cũng không có.
Đợi đến khi Hương Vũ bái thiên địa thì nàng mới ý thức được không đúng, nhưng mà đã chậm rồi.
Nàng vẫn trông ngóng Hoắc Quân Thanh, nhưng hắn không xuất hiện.
Lúc Hương Vũ bị đưa vào động phòng, nàng nắm chặt tay. Nàng đã chuẩn bị một thanh đao nhỏ giấu ở trong ngực từ sớm.
Nếu như phò mã kia thật sự dám chạm vào nàng, vậy thì nàng sẽ dùng dao đâm đối phương. Nếu như đối phương nghe lời thì nàng sẽ để đối phương nằm một bên, dù sao nàng cũng sẽ không ngủ chung giường với hắn.
Nàng cũng không cầu làm người giữ trinh tiết nhưng nàng muốn xứng đáng với lòng mình, dù sao nàng cũng không muốn gả cho người khác.
Lúc suy nghĩ lung tung như thế, nàng mới phát hiện ra trong phòng tân hôn trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đuốc hoa phát ra tiếng lách tách rất nhỏ. Mà lúc đuốc hoa kia phát ra âm thanh lách tách nhỏ xíu kia, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó cửa được mở ra.
Trong giây phút đó, cả người Hương Vũ căng cứng, nàng cắn môi, nắm chặt kéo trong tay, nghĩ nếu hắn đụng vào nàng thì nàng phải nói thế nào. Nàng có nên lấy uy phong công chúa ra trước để hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ không?
Lúc này người kia đã đi lên trước đến trước mặt nàng.
Cả người Hương Vũ cứng đờ, nắm chặt kéo trong tay, nghiến chặt răng: "Bản cung nói ngươi biết, mặc dù bây giờ ngươi là phò mã của bản cung, nhưng mà bản cung ra lệnh cho ngươi không được chạm vào bản cung. Không thì..."
Nàng mở miệng một tiếng bản cung ý đồ để lộ ra uy phong của công chúa.
Nhưng mà trước khi nàng nói tiếp thì lại nghe được người kia nói: "Hương Vũ."
Người nọ có giọng nói trầm thấp, quen thuộc đến mức nửa đêm tỉnh mộng mới có thể nghe được giọng nói kia.
Hương Vũ ngây người: "Chàng?"
Người kia lại nói: "Là ta."
Hương Vũ giật khăn che đầu xuống, lúc khăn đỏ rực kia trượt xuống, nàng lại thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT