Nhất thời Hoắc Quân Thanh nổi giận mà rời đi, Hương Vũ rờ sợi xích trên eo mình, không tránh khỏi oán hận không thôi, lại cảm thấy không dám tin.
Nàng nhớ lại mọi lời Hoắc Quân Thanh nói vừa nãy, cái gì mà biết mình tính cách không tốt, sẽ thay đổi, cái gì mà nàng có thể nói ra chỗ nào ngài ấy không tốt, ngài ấy sẽ hết sức sửa đổi, bây giờ xem ra, quả nhiên đều là lừa người, đều là ăn nói hàm hồ!
Chẳng qua chỉ là để dỗ ngọt mình, để mình tiếp tục làm thiếp của ngài ấy, còn cho không một đứa con nuôi đến hơn ba tuổi.
Hương Vũ ngồi ở đó, rờ sợi dây xích, suy nghĩ đủ chuyện của những năm qua, không khỏi tức giận, hận không thể lập tức quay về Bắc Địch, nói với mẫu thân chuyện này, thế nào mẫu thân nàng cũng sẽ trút giận cho nàng!
Nàng thẳng người, gắng sức đẩy cánh cửa đó ra, lại đẩy không được, ngài ấy thật sự khóa lại, nhốt nàng ở đây!
Hương Vũ đập mạnh vào khung cửa, tất nhiên căn bản là không đập bung ra được, nhất thời cực kỳ bất lực, lại nghe thấy bên ngoài dường như mưa đang rơi rả rích, không kiềm được càng cảm thấy giận dữ, cắn chặt răng: “Ta còn chưa biết ngài đã làm gì Nhã Đạt của ta rồi!”
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
Chẳng qua, cẩn thận suy nghĩ một chút, ít nhiều gì Nhã Đạt vẫn là con của ngài ấy, thấy ngài ấy đối với Nhã Đạt như vậy, chắc là thích đứa trẻ này, hoàn toàn không giống cách trước kia đối xử với thiếu gia tiểu thư trong phủ.
Nghĩ vậy, cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.
Nhốt nàng ở đây thì sao, ngài ấy còn có thể thế nào được chứ, tóm lại vẫn không thể đem nàng cho chó ăn, dẫu sao cũng sẽ đến để làm chuyện trên giường đó.
Nhớ đến chuyện trên giường, Hương Vũ lại nhớ lại một màn hồi nãy, nhất thời sóng lòng đột ngột trào dâng, mặt đỏ tim đập, cơ thể mềm nhũn, nửa người căng cứng.
“Mình mới không thèm muốn đâu!” Hương Vũ vịn song cửa, cắn môi, thấp giọng nói: “Ngài ấy đã già như vậy rồi, mình thèm lạ gì chứ? Bắc Địch có nhiều thiếu niên trẻ tuổi muốn làm nhân lang như vậy, ai cũng đều ngon hơn ngài ấy nhiều!”
Chẳng qua, mặc dù nói như vậy, lại tâm loạn ý mê, trái suy phải nghĩ, nhất thời trong mắt ươn ướt, suýt khóc.
Sau cùng chỉ có thể xấu hổ che mặt, bò lên giường, ai ngờ trên giường lại lờ mờ mùi khí tức, chắc là vừa nãy lúc hai người vui vẻ để lại, nàng càng cảm thấy không thể tự chủ được, cổ họng không khỏi phát ra tiếng thở dài.
Đời này, nàng chỉ từng có qua một nam nhân là ngài ấy, cũng sẽ chỉ có một nam nhân là ngài ấy mà thôi.
Dù ngài ấy có muốn nàng thế nào đi nữa, nàng lại có chỗ nào không tình nguyện thì cơ thể này cũng là của ngài ấy.
Chỉ là trong lòng cuối cùng vẫn không thể thoải mái, nếu nàng yêu ngài ấy lần nữa, cuối cùng tâm ý vẫn khó bình ổn được, dù thế nào cũng không thể làm thiếp.
Bây giờ chỉ trông mong sứ đoàn Bắc Địch sớm tìm thấy nàng, đưa nàng đi, đời này, không bao giờ gặp lại nhau nữa!
Mà sau khi Hoắc Quân Thanh tạm thời nhốt Hương Vũ ở gian phòng biệt viện thì tự ý đi điều tra lai lịch của Hương Vũ và Nhã Đạt.
Sau khi nghe được kết quả, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Hắn đã cố ý thả Nhã Đạt đi, bây giờ nơi Nhã Đạt quay về lại là trạm dịch thành Yến Kinh, mà trạm dịch này, bây giờ đều là sứ giả Bắc Địch.
Lại cẩn thận điều tra một phen, quả nhiên Hương Vũ là góa phụ Bắc Địch, lần này nghe nói theo sứ đoàn về thăm quê nhà.
Vậy mà nàng thật sự đã gả đi rồi!
Dẫu cho bây giờ là một góa phụ, cũng không hề muốn quay lại với hắn.
Hoắc Quân Thanh quay lại biệt viện đó, bước tới bên ngoài khung cửa.
Ngoài cửa sổ có mấy khóm hoa cúc, có đủ loại hoa cúc, có mấy loại đang mùa nở rộ, khoe sắc kiêu hãnh, nhụy hoa vàng rực, tỏa hương thơm ngát trong đêm, toàn bộ đều trở nên tĩnh mịch.
Hoắc Quân Thanh vén áo, dựa gần cửa sổ, nghe được động tĩnh của nữ nhân bên trong, lại dường như căn bản không hề có tiếng động nào.
Hắn lặng lẽ đứng đó một lúc lâu, đột nhiên lại nghe được một câu, lại là nói: “Bắc Địch nhiều thiếu niên trẻ tuổi muốn làm nhân lang như vậy, ai cũng đều ngon hơn ngài ấy”, nhất thời không kìm được mà tái mặt, xém phất tay áo, quét bay mảng hoa cúc đó!
***
Đến ngày hôm sau, vừa đúng lúc Tín Đức Đế triệu kiến lễ bộ, lại bộ và mấy vị đại thần nghị sự, chuẩn bị lễ đăng cơ cho tân đế, Hoắc Quân Thanh tất nhiên cũng bị triệu kiến, nhưng ai ngờ, Hoắc Quân Thanh không đến, Tín Đức Đế không kìm được mà cau mày: “An Định quốc công đâu?”
Triệu Nghênh Phong cũng không biết dưỡng phụ mình đi đâu, chẳng qua y không hề muốn để phụ hoàng hiểu lầm dưỡng phụ mình, vội nói: “Thiết nghĩ, gần đây công vụ rất bận rộn, đến không kịp, đang vội vàng đến?”
Tín Đức Đế phất tay: “Sao hắn có thể không đến? Đợi hắn tiến cung, bảo hắn đến ngự thư phòng trước.”
Triệu Nghênh Phong vội nói: “Vâng.”
Nhất thời, nghị sự này tan rồi, tất nhiên Triệu Nghênh Phong vội vàng cho người đi tìm dưỡng phụ, ngay lúc này, cuối cùng Hoắc Quân Thanh cũng đã tiến cung rồi, mặc dù là gương mặt lại vô cùng âm u.
Triệu Nghênh Phong nhìn mặt đoán ý, vội nói: “Phụ thân, hôm nay người không ở trong phủ sao?”
Căn bản là Hoắc Quân Thanh đã mất ngủ một đêm, chính là ngẩng người như vậy đứng ngoài khung cửa thủ ở đấy một đêm, lúc này đến, trong lòng không có tư vị gì, nghe Triệu Nghênh Phong hỏi như vậy, chỉ nhạt giọng nói: “Ừ.”
Triệu Nghênh Phong cũng không dám hỏi đi đâu, chỉ đành chuyển lời hoàng thượng nói hôm nay, nói dưỡng phụ mau đến ngự thư phòng.
Hoắc Quân Thanh gật đầu.
Triệu Nghênh Phong thấy vậy, mới nhẹ nhàng thở ra.
Ai biết Hoắc Quân Thanh mới đi được hai bước, lại thấy Hoắc Quân Thanh dừng lại: “Đúng rồi, có việc này…”
Triệu Nghênh Phong nghe xong, tất nhiên là bất ngờ, phải biết là phụ thân tìm Hương Vũ mấy năm rồi, vẫn luôn không có tung tích, y cũng lo lắng trong lòng, sợ là người đã không còn nữa, không ngờ đến hôm nay lại tìm thấy rồi.
Liền vội nói: “Ở đâu?”
Hoắc Quân Thanh: “Bây giờ được ta sắp xếp ở bên ngoài, ta đang nghĩ, đợi qua mấy ngày nữa, sau khi con đăng cơ ở đây, ta sẽ cưới nàng ấy càng sớm càng tốt.”
Triệu Nghênh Phong nghe thấy thế này, lại không cảm thấy bất ngờ.
Mặc dù Hương Vũ xuất thân không hề tốt, nhưng từ sau khi Hương Vũ mất tích, dường như tính cách của phụ thân đã thay đổi rất lớn, tìm kiếm khắp nơi, có thể thấy là rất để tâm đến Hương Vũ, bây giờ phụ thân tìm thấy Hương Vũ, cưới Hương Vũ, vẫn rất hợp tình và lý.
Chẳng qua y vẫn hỏi: “Phụ thân muốn cưới Hương phu nhân, tất nhiên là tốt, chỉ là Hương phu nhân vẫn cần một thân phận, thế này mới là danh chính ngôn thuận.”
Dẫu sao mình cũng đăng cơ làm hoàng đế, phụ thân là dưỡng phụ của mình, sau khi phụ thân cưới thê, vậy tân phu nhân đó chính là dưỡng mẫu của mình, như vậy tất nhiên là không thể thấp kém được.
Kỳ thực, Hoắc Quân Thanh cũng muốn nói cái này: “Đúng, vậy nên chuyện này cần con phải đi soạn chút văn án rồi.”
Triệu Nghênh Phong lập tức ngầm hiểu: “Phụ thân, nhi tử hiểu rồi, đợi sau khi nhi tử đăng cơ, lập tức nhận Hương phu nhân làm nghĩa mẫu, cho nàng ấy một bối phận, người thấy thế nào?”
Hoắc Quân Thanh nhìn đứa dưỡng tử này một cái, thế này, hắn tất nhiên là hài lòng: “Được.”
Nếu mình cho Hương Vũ một thân phận, cuối cùng vẫn là ý tự mình lừa mình, không giấu được người ngoài, dễ dàng bị người khác nhìn thấu, nhưng nếu tân đế là người thực hiện, vậy thì càng quang minh chính đại rồi.
Hắn dối lòng tự hỏi, ngày trước đối xử với Hương Vũ không tới đâu, kỳ thực trước giờ chưa từng nghĩ cho nàng ấy.
Nếu có thể nghĩ sớm một chút, sắp xếp cho nàng một bối phận, sớm cưới nàng, nàng hà tất phải rời khỏi hắn.
Rất nhiều lúc, hắn không để ý hư danh đó, càng không để ý cưới hỏi đàng hoàng, nhưng nữ nhân lại có thể để ý.
Lúc này Hoắc Quân Thanh đi đến Ngự Thư Phòng, sau khi vào Ngự Thư Phòng thấy Tín Đức Đế ở trong đó đang cúi nhìn mấy bức họa.
Thấy Hoắc Quân Thanh bước vào, y luống cuống tay chân giấu đi.
Hoắc Quân Thanh lười để ý, lười biếng tiến lên hành lễ, sau đó tự ý ngồi ở đó, không hé răng.
Tín Đức Đế thấy vậy, có chút buồn rầu: “Hôm nay khanh làm sao thế? Ta đắc tội khanh chỗ nào à?”
Hoắc Quân Thanh quét mắt nhìn Tín Đức Đế: “Ta tìm được nàng ấy rồi.”
Nàng ấy?
Tín Đức Đế lúc bắt đầu còn không hiểu, sau đó ngộ ra, ngạc nhiên không thôi: “Khanh thật sự đã tìm được nàng ấy rồi à? Bây giờ người đâu? Đang ở đâu?”
Hoắc Quân Thanh không hề muốn nhắc đến chuyện này với người khác, chẳng qua bây giờ hắn cũng không có chỗ nào có thể xả, nên lạnh nhạt nói: “Tìm được nàng ấy rồi, nhưng nàng ấy không hề muốn gả cho ta.”
Tín Đức Đế: “Vì sao không muốn gả cho khanh?”
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh sầu muộn: “Chắc là chê ta già.”
Tín Đức Đế nghe lời này, lập tức ha ha cười lớn, suýt nữa thì bị nước bọt của mình làm sặc: “Ta biết mà, khanh không có thủ đoạn dỗ nữ nhân gì hết, nếu là ta, thì một trăm tiểu nha hoàn đã sớm ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
Hoắc Quân Thanh mỉa mai nhướng mày nhẹ: “Ta cũng là dùng cách ngài chỉ, nói một vài lời ngon tiếng ngọt.”
Kết quả thì sao? Căn bản là không có tác dụng.
Tín Đức Đế vuốt râu, nghi hoặc: “Sao có thể chứ?”
Hoắc Quân Thanh lại không nói gì.
{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}
Tín Đức Đế: “Cuối cùng khanh vẫn không có thủ đoạn, nữ nhân đó mà, còn là một tiểu nha hoàn, cơ thể đều đã là của khanh rồi, sợ cái gì nữa chứ? Nàng ấy không muốn, thì xài thủ đoạn trên giường, chỉ cần khiến cho nàng ấy thoải mái, còn có thể không ngoan ngoãn nghe lời khanh được sao?”
Tín Đức Đế nói cái này, sắc mặt Hoắc Quân Thanh trở nên khó coi: “Đây là phu nhân mà ta muốn rước qua cửa.”
Tín Đức Đế chỉ đành nói: “Bỏ đi, bỏ đi, lời này xem như ta chưa nói đi.”
Mặc dù đó là sự thật, nhưng rõ ràng Hoắc Quân Thanh đã bị nữ nhân đó hoàn toàn mê hoặc rồi, căn bản không nghe lọt tai, thậm chí nghe không nổi người khác nói nàng ấy có nửa điểm không tốt.
Đã như vậy, ít thủ đoạn của y, cũng không muốn chỉ cho hắn nữa.
Ai ngờ, đột nhiên Hoắc Quân Thanh rầu khổ nói: “Nàng ấy đã sinh một đứa trẻ rồi.”
Tín Đức Đế bất ngờ: “Đứa trẻ? Nàng ấy đã có con với người khác rồi mà khanh vẫn muốn cưới nàng ấy sao?”
Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Là của ta.”
Tín Đức Đế: “…Vậy mà khanh vẫn không thể hàng phục được trái tim của nữ nhân này nữa, cũng quá bất tài rồi đó mà.”
Hoắc Quân Thanh cắn môi không nói.
Tín Đức Đế bất lực lắc đầu: “Quân Thanh, rốt cuộc khanh vẫn không hiểu nữ nhân, đến cả con nàng ấy cũng đã sinh cho khanh rồi, lẽ nào còn sợ nàng ấy chạy sao? Khanh vẫn là nhanh dùng năng lực trên giường đó đi, dựa vào bản lĩnh khiến nàng ấy mang thai, từ nay về sau, nàng ấy đừng hòng chạy thoát nữa!”
Hoắc Quân Thanh nghe đến đây, lại không muốn để ý Tín Đức Đế nữa.
Hắn phát hiện Tín Đức Đế cứ ba câu nói thì lại nhắc đến chuyện trên giường.
Điều hắn muốn không chỉ là Hương Vũ ở lại mà còn muốn nàng cam tâm tình nguyện ở lại, cùng hắn bao bọc che chở nhau một đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT