Dựa dẫm vào hầu gia, ý nghĩ này vừa xuất hiện, suy nghĩ của Hương Vũ hoạt động ngay.
Nhưng mà dựa dẫm thế nào?
Nàng nghĩ đến việc mình đi qua hầu hạ hầu gia, lập tức cột sống khẽ rét run lên.
Đây cũng quá dọa người rồi.
Hai tay Hương Vũ che lấy ngực mình, khẽ hỏi Nguyệt Tinh: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu đó là người có quyền thế, mà mình muốn dựa dẫm vào thì phải làm thế nào? Nếu đối phương thật sự rất lợi hại, vậy chẳng phải chúng ta sẽ ăn thiệt thòi sao?"
Nguyệt Tinh khinh bỉ nhìn lướt qua nàng: "Ăn thiệt thòi, sao lại gọi là ăn thiệt thòi chứ? Muội là đồ ngốc, muội phải nhớ kỹ, mặc dù bây giờ chúng ta là đại nha hoàn bên người tiểu thư, đi ra ngoài cũng xem như nở mày nở mặt, ai cũng gọi một tiếng tỷ tỷ, nhưng thật ra chúng ta là cái thá gì chứ? Hễ chủ tử không vui, còn không phải bị kéo ra ngoài phối với nô tài sao, mà cũng chưa biết phối với dạng người thế nào nữa! Cho nên thân phận này của chúng ta đê tiện đến mức không thể đê tiện hơn. chỉ cần có thể dính líu đến những người có thân phận cao quý một chút thì chúng ta đã thắng. Về phần ăn thiệt thòi..."
Nguyệt Tinh nói đến đây, trên mặt ửng đỏ: "Ăn thiệt thòi tính là gì chứ? Ta chỉ hận không thể ăn thiệt thòi từ quý nhân, ăn thiệt thòi của quý nhân cũng có chỗ tốt! Ta chỉ hận không có cơ hội thôi!"
Hương Vũ như có điều suy nghĩ.
Trong phút chốc Nguyệt Tinh nhìn vào nơi đó của Hương Vũ, lại nói ngày mai sẽ đến chỗ tiểu thư xin một chút cao hoa hồng: "Thứ đó tốt, xoa cho muội, nhất định sẽ không còn sưng nữa."
Nhưng mà Hương Vũ lại không nghe vào tai, nàng còn đang suy nghĩ chuyện dựa vào hầu gia.
Hầu gia là người thật sự rất đáng sợ, nhưng đúng là vì hầu gia nên nàng mới bị sưng lên như thế. Nếu như bởi vì chuyện này mà nàng không thể nào lập gia đình thì nàng phải làm sao bây giờ? Nàng phải lẻ loi một mình giống Vương ma ma ở trong phủ sao? Vậy cũng quá thảm rồi!
Nếu phải rơi vào kết cục đó, không bằng nàng buông tay đánh cược một lần, tranh thủ ra tay từ nơi hầu gia biết đâu sẽ được chút gì đó.
Hương Vũ nghĩ như thế, rốt cuộc cũng lấy dũng khí nắm chặt nắm đấm, lại hỏi Nguyệt Tinh: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ nói sao chúng ta có thể dựa vào quý nhân được?"
Lúc này Nguyệt Tinh đã buồn ngủ, nghe nói như thế thì mơ mơ màng màng nói: "Có thể làm gì chứ, chính là đem chứng cứ bày ra, trực tiếp hỏi quý nhân, ngài xem ngài nên làm gì đây!"
Còn có thể như thế sao?
Trong lòng Hương Vũ khó mà tưởng tượng nỗi, cảm thấy chủ ý này nghe cũng không tốt, nhưng mà cũng không nghĩ ra cách gì khác. Cuối cùng nàng lăn qua lăn lại rồi ngủ mất.
Đến ngày hôm sau, đến phiên nàng hầu hạ trước mặt tiểu thư. Khi trời chưa sáng nàng đã vào phòng, đi qua lấy nước chuẩn bị cho tiểu thư rời giường. Đợi đến lúc tiểu thư thức dậy, nàng hầu hạ rửa mặt, hầu hạ chải tóc thay áo, bận rộn xoay vòng.
Đợi đến khi cuối cùng có thể nghỉ một chút thở một hơi, nàng mới cảm thấy trước ngực càng căng đau hơn. Căng đau đến mức tầng sa mỏng kia bao bọc lấy nơi đó có cảm giác hơi chật, điều này càng khiến trong lòng nàng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Sẽ không phải thật sự hỏng chứ?
Sao mà ngủ một giấc còn chưa thấy đỡ hơn?
Nàng không có tâm trạng ăn cơm, vội vàng trở về phòng cởi ra. Sau khi cởi ra, nàng cẩn thận nâng lên nhìn một phen, thật ra đã hết sưng rồi, không hề đỏ rực như ngày hôm qua. Nhưng mà nàng cẩn thận xem xét kỹ một phen, đúng là bên trong ẩn ẩn trướng đau, không giống như trước kia.
Hương Vũ càng thêm mờ mịt, nghĩ đến chẳng lẽ thật sự hỏng rồi?
Nhưng hỏng là thế nào nàng cũng không biết nữa!
Dù cho ở trong mộng nàng sống nhiều năm rồi, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại chuyện thế này.
Liên quan đến cái này, ấn tượng duy nhất của nàng chính là cô gia tương lai sẽ nâng niu cái này của nàng mà nói, dáng vẻ này của nàng là tốt nhất trên đời, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng có thể bị mê hoặc chết.
Ô ô ô ô...
Hương Vũ đau khổ té nằm trên giường, nàng không muốn mê hoặc chết nam nhân trên đời này, nàng chỉ muốn mê hoặc hôn phu tương lai của nàng thôi!
"Hương Vũ, sao muội còn ở trong phòng? Tiểu thư gọi muội đấy!" Đột nhiên Lan Nhược đi vào, gọi nàng: "Mau đi đi, tiểu thư bảo muội đi qua đấy!"
Hương Vũ nghe vậy thì lốc cốc đứng lên, sửa sang lại váy áo tóc tai một chút rồi vội vàng chạy tới.
Lúc nàng chạy tới, tiểu thư Hoắc Nghênh Vân đã dùng bữa xong đang đợi nàng. Tiểu thư nhìn thấy nàng, rất không vui nói: "Trốn đi đâu thế, vậy mà lại lười biếng như thế. Không phải ta đã nói với ngươi từ sớm ngươi phải theo ta đi đến nơi cha ta sao?"
Hương Vũ nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nói: "Vâng vâng vâng, tiểu thư, đều do Hương Vũ!"
Lúc này đột nhiên Hoắc Nghênh Vân chẳng nói gì cả, nhìn nàng: "Miệng ngươi bôi thứ gì thế?"
Chiếc miệng nhỏ đầy đặn hồng hồng vốn dĩ đã rất đẹp, Hoắc Nghênh Vân biết điều này. Nhưng mà bây giờ Hoắc Nghênh Vân phát hiện, trên chiếc miệng nhỏ của Hương Vũ lại lộ ra ánh sáng, nhìn qua giống như bôi son thượng đẳng vậy.
Hương Vũ vô thức sờ lên môi mình: "Nô tỳ không có bôi gì cả!"
Đừng nói bôi gì đó, hôm nay nàng còn chẳng có tâm trạng ăn đồ ăn sáng.
Hoắc Nghênh Vân thu lại ánh mắt: "Được rồi, cùng ta đi thôi."
Hương Vũ vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Trên đường đi, Hoắc Nghênh Vân lại dặn dò Hương Vũ cái này cái kia một phen. Hương Vũ tổng kết một phen, chính là ngộ nhỡ tiểu thư và hầu gia nói chuyện dính đến đai lưng thì Hương Vũ nhất định phải nói bóng nói gió giúp đỡ chỉ điểm, tránh cho Hoắc Nghênh Vân gặp rủi ro bị nhìn thấu.
Đương nhiên nếu như không nhắc đến chủ đề này thì nàng ở đằng sau làm cọc gỗ là được rồi.
Trái tim của Hương Vũ đập thình thịch, nàng vô thức hi vọng mình chỉ làm cọc gỗ, dù sao hầu gia cũng đáng sợ như thế, ngay cả tiểu thư cũng sợ hầu gia mà.
Nhưng mà... Nàng nhớ tới ngực của mình có cảm giác không giống như trước, nàng lại khẽ thì thầm.
Cứ tính như thế sao?
Nếu như nàng không nhắc đến nỗi uất ức của mình, sợ là hầu gia vĩnh viễn không biết.
Nếu mình không nói muốn dựa dẫm gì đó thì là cả đời này không có nam nhân nào cần, cũng sẽ không nói đạo lý được!
Nhưng mà, nhưng mà hầu gia thật sự rất dọa người!
...
Ngay lúc Hương Vũ đang rầu rĩ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc nàng cũng đã đi theo tiểu thư đến thư phòng của hầu gia.
Đương nhiên thư phòng của hầu gia khác với những nơi khác, không nói đến phong cách xây dựng, mà ngoài cửa viện còn có hai thị vệ vô cùng tỉnh táo canh giữ. Một thị vệ nghe nói mục đích của tiểu thư khi đến thì vào bẩm báo, một thị vệ còn lại thì hầu ở nơi đó nhìn không chớp mắt.
Lúc Hương Vũ đang miên man suy nghĩ thì vừa lúc thấy thị vệ, dáng vẻ cũng không tệ, thân thể cũng cao cao.
Nàng không nhịn được mà nghĩ thật ra nam nhân trong hầu phủ rất nhiều, ngoại trừ Nhị Cẩu Tử còn có thị vệ Giáp, thị vệ Ất, thị vệ Bính, thị vệ Đinh, nhưng mà phải xem người ta có muốn cưới nàng hay không thôi.
Có lẽ ánh mắt nàng nhìn qua lộ liễu, chờ đến khi nàng tỉnh táo lại thì nàng thấy thị vệ mặt đỏ đến mang tai nhìn nàng.
Lúc này nàng mới chợt hiểu nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm người ta, nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, chỉ muốn cúi đầu xuống nhìn viên gạch dưới đất.
Cũng may rốt cuộc vào lúc này cũng có một người thị vệ khác đi đến mời tiểu thư đi vào. Nàng cũng vội vàng theo tiểu thư đi vào.
Vừa bước vào, trái tim của Hương Vũ bắt đầu thắt chặt từng cơn.
Nàng phát hiện có lẽ trước đó mình suy nghĩ nhiều rồi.
Thư phòng của hầu gia và các viện tử trong hầu phủ cũng không có gì khác biệt, nhưng khi bước chân đi vào, nàng lại cảm giác được một luồng khí tức uy nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy không giống nơi khác.
Đây là nơi ở của chủ nhân phủ Định Viễn hầu, đây là Định Viễn phủ, nơi người người e ngại.
Muốn dựa dẫm vào vị này?
Hương Vũ thầm nghĩ, chờ đến lúc nàng gặp tiểu thư không sợ nữa thì mới suy nghĩ thêm về việc dựa dẫm hầu gia đi!
Nàng nơm nớp lo sợ đi sau lưng tiểu thư đi vào, lúc đi vào thì hầu gia đang xem sách. Tiểu thư đi lên bái kiến, Hương Vũ cũng vội vàng ở phía sau bái.
Sau khi bái xong thì không dám ngẩng đầu.
Nàng sợ.
Cái gì mà chí khí hùng tâm vạn trượng, lúc bước vào viện đã bị dọa mất sạch, chứ đừng nói đến chuyện dựa dẫm vào hầu gia.
Nàng có thể dựa dẫm vào hầu gia sao? Cái gì mà giấc mộng Xuân Thu chứ!
Nàng cúi đầu, ngay cả lên tiếng cũng không dám thốt lên, chỉ mong hầu gia quên đi chuyện này đi, tuyệt đối đừng nhìn thấy nàng.
Ai ngờ ngay lúc này, đột nhiên hầu gia lại nói: "Lan Huệ trên đai lưng này thêu không tệ, sống động như thật, kỹ thuật của Nghênh Vân tiến bộ rồi."
Hoắc Nghênh Vân nghe nói vậy thì cười đáp: "Phụ thân, nữ nhi thêu chiếc đai lưng này cho phụ thân tốn cũng không ít tâm huyết, cũng không biết ngón tay bị kim đâm mấy lần. Về phần hoa văn huệ lan này thì nữ nhi đã lật khắp các bức tranh mới tìm được một hoa văn như thế, con nghĩ chắc phụ thân sẽ thích! Nhưng mà nữ nhi chịu khổ cũng không tính gì là, chỉ cần phụ thân thích thì nữ nhi vui rồi!"
Lời nói này vừa ngọt lại thông minh, vô cùng hiếu thuận, nhìn sơ qua thì có vẻ rất tốt đẹp.
Nhưng mà Hương Vũ đang cúi đầu ở bên cạnh lại cảm thấy hoảng sợ.
A a a không đúng không đúng, đây không phải là Lan Huệ, mà là Mặc Lan!
Nàng dè dặt ngẩng đầu nhìn qua, muốn nháy mắt với tiểu thư, không thì cứ nói tiếp ngộ nhỡ hầu gia biết đó là Mặc Lan thì không biết ngài ấy nghĩ thế nào nữa!
Nhưng mà đương nhiên là tiểu thư không nhìn thấy, tiểu thư đang ở đó say sưa quên mình kể mình thêu Lan Huệ như thế nào.
Hương Vũ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng lo lắng đến khó chịu, vì sao tiểu thư không nhìn nàng!
Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt liếc nhìn qua tiểu nha hoàn, đương nhiên thấy dáng vẻ lo lắng của tiểu nha hoàn kia, chỉ thiếu điều nàng chạy tới túm tay áo của Nghênh Vân.
Hắn lập tức lãnh đạm nói: "Nếu như thế thì lần sau con thêu cho ta một cái Mặc Lan đi."
Hoắc Nghênh Vân nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Hương Vũ nghe thế thì càng thêm thở dài.
Nàng thề, nhất định hầu gia đã nhìn thấy, nên cố ý nói như thế!
...
Sau khi đi tới chỗ của hầu gia, Hoắc Nghênh Vân rất vui vẻ, cười nói với nói với Hương Vũ: "Lần này làm rất tốt, thưởng ngươi một lượng bạc!"
Hương Vũ ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết rốt cuộc mình có nên nói với tiểu thư hay không.
Bây giờ tiểu thư đang vui vẻ như thế, nếu nàng nói thì tiểu thư có tức giận mà tát nàng một cái hay không?
Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy dáng vẻ đần độn của nàng: "Ngươi sao thế, thưởng cho ngươi một lượng ngươi còn chê ít à?"
Hương Vũ vội vàng liều mạng lắc đầu, lại liên tục giải thích, cuối cùng nói: "Trong lòng nô tỳ rất cảm kích!"
Tâm trạng của Hoắc Nghênh Vân rất tốt, cũng lười so đo với nàng: "Cả ngày ngươi đều đần độn, cũng chỉ có khéo tay thôi."
Hương Vũ lại vội vàng gật đầu: "Vâng, nô tỳ đần độn, nhờ tiểu thư bao dung nô tỳ, không thì người đã sớm đuổi nô tỳ đi rồi."
Lời nói này khiến cho lòng Hoắc Nghênh Vân cảm thấy rất vui, nàng ta bước nhẹ trở về. Đi được vài bước, Hương Vũ phát hiện phương hướng không đúng: "Tiểu thư muốn đi đến chỗ của thiếu gia sao?"
Hoắc Nghênh Vân gật đầu: "Đúng thế, ta muốn nói chuyện với Nghênh Phong một chút. Hôm nay đúng là mặt trời mọc ở hướng tây, vậy mà hôm nay sắc mặt của phụ thân đối với ta lại không tệ!"
Phải biết ngày xưa, phụ thân đối với nàng không hề có biểu cảm gì, vậy mà hôm nay lại khen nàng thêu đẹp.
Tâm trạng của nàng rất tốt nên quyết định khoe khoang một chút với đệ đệ của mình.
Nhưng mà Hương Vũ nghe xong lại trở nên rụt rè.
Nàng không nên đi đến chỗ thiếu gia, nàng không muốn nhìn thấy thiếu gia, một chút cũng không muốn!
Hoắc Nghênh Vân đi hai bước, phát hiện Hương Vũ không đi cùng, cảm thấy buồn bực: "Ngươi đứng ngốc ở đấy làm gì?"
Hương Vũ vội vàng cúi đầu mà nói: "Tiểu thư, đột nhiên nô tỳ nhớ ra, mấy hôm trước người bảo nô tỳ thêu giày, bây giờ còn mấy châm nữa là xong rồi, nô tỳ có thể trở về tranh thủ thêu không?"
Hoắc Nghênh Vân cũng không nghĩ nhiều: "Tùy ngươi."