Tất nhiên Hương Vũ biết rằng mình đang hầu hạ hầu gia.

Nhưng đêm qua hầu hạ ngài ấy đến mức thân thể nàng muốn rã ra.

Vốn là nếu tối qua đã hầu  hạ rồi thì hôm nay sẽ không phải hầu hạ nữa. Cho dù là một nha hoàn thông phòng cũng không nên dùng đến kiệt sức người ta như vậy chứ!

Nhưng mình thật ngốc, cứ vì con dấu mả trông mong xuất hiện trước mặt hầu gia.

Khi hầu gia dùng ngón tay vuốt nhẹ qua môi nàng, nàng cảm nhận được niềm khao khát âm ỷ trong đôi mắt sâu thẳm của hầu gia.

Hầu gia muốn nàng.

Hương Vũ có chút do dự.

Nàng không muốn hầu hạ hầu gia trong thư phòng, điều này khiến nàng nhớ lại giấc mơ của mình, Hương Vũ trong giấc mơ đó cũng đã hầu hạ cô gia trong thư phòng, sau đó tiểu thư đem chuyện này bẩm cáo với lão thái thái của Sở gia, từ đó nàng mang danh là hồ ly tinh câu dẫn cô gia.

Nàng ít nhiều cũng hiểu rõ, là một tiểu nha hoàn thông phòng muốn hầu hạ nam nhân thì cũng phải được hầu hạ ở trên giường, không thể ở chỗ nào khác nhất là thư phòng, đó là nơi nghiên cứu học tập, không phải là chỗ làm chuyện bất chính, nếu bị người khác biết thì tránh khỏi bị nói xấu sau lưng.

Cho dù thật ra chuyện này nàng cũng không thể làm chủ được, là nam nhân cố chấp, nhưng cái tát cuối cùng vẫn là vả vào mặt nàng, ai kêu nàng chỉ là một tiểu nha hoàn cơ chứ, ai kêu nàng chỉ là một nữ nhân gia làm chi.

Mọi người hoàn toàn không trách nam nhân cố chấp muốn thân thể của nàng ức hiếp nàng, bọn họ chỉ trách nàng mê hoặc quyến rũ nam nhân.

Hương Vũ nghĩ đến điều này, lại cảm thấy ngón tay của hầu gia đã nóng hổi trên khuôn mặt mình, nàng vô thức né mặt ra chỗ khác, trốn tránh.

Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng tiểu nha hoàn bị dọa khiếp sợ, quả thực có chút buồn cười, lại thấy tiểu nha hoàn nhu thuận quyến rũ như vậy, hắn liền nhớ tới tối hôm qua nàng bị mình đè lên giường, nàng la đến độ âm giọng khàn đi, thế là sự buồn cười này liền biến thành thương xót.

Tiểu nha hoàn ngu ngơ, ngây thơ đơn thuần, tính tình lỗ mãng, nhưng mà lại hợp ý hắn.

Chỉ là hiện tại thân mật với nàng, mà nàng lại thế này.

Sắc mặt Hoắc Quân Thanh trở nên có chút không vui: "Làm sao?"

Đơn nhiên là Hương Vũ biết rằng mình không thể cự tuyệt hầu gia, hầu gia cao cao tại thượng, còn mình chỉ là một nô tỳ thấp bé, làm làm gì có quyền từ chối, nàng chỉ có thể mím môi và nói nhỏ: "Hầu gia, có phải là lão nhân gia ngài đang bận không? Nô tỳ sợ làm phiền đến ngài, làm chậm trễ chính vụ của hầu gia, nếu vậy thì nô tỳ thật không tốt, trong lòng thấy hổ thẹn."

Nhưng nàng không biết rằng nàng cúi đầu mím môi, nói ra lời quan tâm dịu dàng, thần sắc thơm ngon quyến rũ, bất cứ nam nhân nào nhìn nàng thế này cũng không thể kìm lòng chứ đừng nói là vị hầu gia trước mặt vốn đang để tâm đến nàng.

Vì vậy, thay vì bị giận mà ngược lại tay nàng còn bị siết chặt hơn.

Lông mi của Hương Vũ khẽ chớp nhìn hầu gia.

Hầu gia nhàn nhạt nói: "Mài mực đi."

Hương Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát được một kiếp, cúi đầu vội vàng nói: "Vâng."

Kỳ thực, nếu chỉ đơn giản là hầu hạ mài mực, Hương Vũ sẽ rất sẵn lòng.

Nàng xuất thân thấp kém, vốn làm gì có cơ hội tiếp xúc với giấy mực, may mà đi theo Tiểu thư, Tiểu thư đi học nàng mới có cơ hội hầu hạ bên cạnh, cũng nhờ đó mà đọc sách biết chữ.

Hương Vũ rất thích ngửi mùi mực, luôn cảm thấy bên trong đó thực sự có mùi mực phát ra.

Nàng cúi đầu nghiêm túc mài mực, sau đó giúp hầu gia trải giấy ra.

Hầu gia lại không nhìn nàng nữa mà cúi đầu viết chữ.

Nhìn thấy hầu gia đang viết chữ, Hương Vũ cố ý lùi lại một bước.

Mặc dù nàng đã nghe được một số bí mật của hầu gia, nhưng nàng không hiểu mấy chuyện đó, nghe không hiểu thì có thể giả ngốc.

Ngộ nhỡ vô tình nhìn thấy mấy chữ trên đó, thoáng một cái tinh thông đạo lý thì sẽ hiểu ngay, mà nếu thực sự hiểu thì sẽ rất phiền phức.

Trong khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì hầu gia hỏi: "Nàng biết chữ không?"

Hương Vũ muốn lắc đầu giả ngốc, nhưng sau khi nghĩ lại rốt cuộc cũng không dám che giấu, nhỏ giọng đáp: "Biết ạ."

Hầu gia lại hỏi: "Biết viết không?"

Trái tim Hương Vũ run lên: "Biết một chút..."

Hầu gia ngước mắt lên nhìn nàng.

Hương Vũ nén hơi thở, không dám thở mạnh.

Hầu gia: "Qua đây giúp bản hầu sao chép lại bức thư này."

Hương Vũ: "...Vâng."

Hầu gia tiện tay ném mấy bức thư đến trước mặt Hương Vũ, Hương Vũ nơm nớp lo sợ cầm lên nhưng không dám đọc, sầu não mà lấy giấy bút ra sao chép.

Nhưng may mà mấy bức thư này chẳng qua chỉ là thư từ qua lại bình thường, hàn huyên hỏi thăm đôi điều và nói về nhà ai ở trong Kinh thế này thế kia, nhà ai ở biên cương thế nào thế nào. Hương Vũ làm gì hiểu được mấy thứ này, bất quá cứ sao chép trong sự mù mờ.

Hương Vũ cứ sao chép như thế, tự nhiên trong lòng kinh hãi, càng nghĩ càng thấy hối hận, không hiểu tại sao bản thân không có gì làm hay sao mà chạy tới chỗ hầu gia?

Dùng thân thể để hầu hạ nam nhân trong thư phòng là tuyệt đối không được, nhưng giúp sao chép mấy bức thư này lại càng không nên!

Hiện giờ hầu gia đang thèm khát thân thể của mình, cho nên tự nhiên sẽ đối tốt với mình, cũng sẽ không tới nỗi không tin tưởng mình.

Nhưng tương lai thì sao? Tương lai hứng thú qua đi, ngài ấy sẽ đối xử với mình thế nào đây? Trực tiếp lấy mạng mình hay là đem mình cho báo đen ăn?

Đang suy nghĩ lung tung như thế thì nghe hầu gia nói: "Sao chép cho đàng hoàng, nếu không bản hầu sẽ trừng phạt nàng."

Hương Vũ vốn nhát gan, Hương Vũ sợ nhất là hai chữ "trừng phạt", vừa nghe đến chữ trừng phạt, đầu ngón tay gần như run lên, lập tức tập trung tinh thần, chuyên tâm sao chép.

May mà nàng thực sự thích viết, bây giờ cây bút đang di chuyển theo con tim, nàng từ từ chuyển tâm trí của mình lên cây bút và ngừng suy nghĩ lung tung.

Sau đó, nàng có chút nhập tâm vào nó.

Lúc này rừng trúc bên ngoài vi vu dao động, ánh mặt trời như vụn vàng lọt qua song cửa sổ, vụn vàng chậm rãi lay động, thong thả di chuyển, bất giác ngẩng đầu lên, vậy mà đã là mặt trời ban trưa rồi, thời gian buổi trưa đến rồi.

Hoắc Quân Thanh ngẩng đầu lên khỏi đống công văn, nhìn sang bên cạnh thì thấy tiểu nha hoàn đang ngồi ngay ngắn ở đó, chuyên tâm sao chép.

Có thể nhìn ra, nàng sao chép cực kỳ nghiêm túc, từng nét một, thỉnh thoảng còn nhăn cái mũi nhỏ, hoặc là nghiêng đầu suy nghĩ cái gì đó, sau đó lại tiếp tục viết.

Ánh mặt trời như vàng vụn rọi lên gương mặt nàng, phản chiếu làn da nhẵn mịn óng ánh như hồng ngọc, những sợi tóc rũ bên tai trông đặc biệt mềm mại và quyến rũ.

Nhìn nàng như vậy lại khiến hắn có cảm giác năm tháng yên bình tốt đẹp, thậm chí trong lúc ngẩn ngơ dường như còn có ý nghĩ có thể cứ như vậy mãi mãi cũng được.

Hắn bừng tỉnh, cảm thấy bản thân nực cười, lập tức thu hồi tầm mắt về lại trên bàn làm việc. Trên bàn là một vài bức mật hàm, một số đến từ biên cương và một số đến từ thành Yến Kinh, mà trong đó còn có một bức mật hàm của hoàng thượng, một bức thư mà vứt bỏ cả uy nghiêm của bậc đế vương, gần như van xin hắn trong tiếng khóc than.

Hoắc Quân Thanh nhìn bức thư mà bắt đầu đau đầu.

Công chúa Kỳ Nhã có tính khí kiêu ngạo mà lại tràn đầy dã tâm, chỉ với một thân nữ nhân mà nàng ta có thể đánh bại mấy vị huynh trưởng, ở một nơi loạn lạc như Bắc Địch mà đoạt được vương vị, là một nhân vật trước nay không chịu bị khinh thường. Mà trong một lần giao tranh cách đây vài năm trước, khiến Hoắc Quân Thanh vẫn ấn tượng mãi khó quên.

Đây hoàn toàn không phải là một nữ nhân dễ chọc vào, Hoắc Quân Thanh cho rằng không thể nhìn nhận loại người này như một nữ nhân.

Nhưng cứ có một số người luôn muốn phạm phải điều kiêng kỵ, đi khiêu khích cái thứ phiền toái không nên khiêu khích này.

Hoắc Quân Thanh cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỷ khi nghĩ đến điều này.

Đương kim thánh thượng cùng hắn lớn lên, có thể nói là tình như thủ túc.

Năm xưa vị hoàng thượng này vẫn là hoàng tử, dựa vào sự trẻ trung tuấn tú của mình mà đi trêu chọc một nữ nhân không thể gọi là nữ nhân như trên, thậm chí còn khiến nàng ta thai nghén một đôi nam nữ.

Vốn dĩ năm đó nếu cứ tiếp tục giấu giếm, trời không hay quỷ không biết, hắn giúp hoàng thượng nuôi nấng hai đứa trẻ kia, còn ngài ấy thì cứ đi làm cái chức hoàng thượng của ngài ấy, về phía công chúa Kỳ Nhã cũng chưa từng biết chân tướng, chỉ nghĩ rằng đôi trai gái ấy đã chết, vậy cho xong chuyện đi.

Nhưng cứ phải một mực rằng, cuối cùng công chúa Kỳ Nhã cũng biết tên phò mã ở rễ đã phụ tình nàng ta và bí mật đưa đôi con trai con gái của nàng ta chạy trốn chính là hoàng đế của nước Đại Chiêu, nàng ta bắt đầu thảo phạt muốn giành lại đôi trai gái của nàng ta.

Kỳ thực cho dù bây giờ Công chúa Kỳ Nhã đang nắm trong tay binh mã của Bắc Địch, Hoắc Quân Thanh cũng cũng không tới nỗi phải sợ nàng ta, hai quân giao chiến, ai thắng ai thua vẫn chưa nói trước được.

Nhưng vấn đề rắc rối ở chỗ là nếu vị Công chúa Kỳ Nhã này nổi giận lên, đem công khai việc nàng ta đã sinh hạ một đôi trai gái cho hoàng đế Nước Đại Chiêu, và kể ra năm đó hoàng đế của Nước Đại Chiêu đã dùng vẻ ngoài thư sinh điển trai để trở thành phò mã của nước Bắc Địch như thế nào, vậy thì sẽ thật chấn động, đến lúc đó mặt mũi của hoàng đế Đại Chiêu coi như mất hết.

Hoắc Quân Thanh lại nhìn lá thư lần nữa.

Hắn không ngờ rằng người huynh đệ tốt năm xưa, nay đường đường là vua của một nước lại cầu xin hắn đứng ra giải quyết rắc rối của y, thừa nhận rằng hắn chính là phụ thân của đôi con trai và con gái của Công chúa Kỳ Nhã.

"Quân Thanh, khanh đã nuôi nấng chúng nhiều năm nay, bọn chúng nghiễm nhiên kính khanh như phụ thân của mình. Giờ đây khanh thuận theo tình nghĩa thừa nhận có gì mà không được chứ? Đến nay khanh vẫn chưa có vợ con, đôi trai gái này tặng cho khanh, về sau còn có người chăm sóc tuổi già."

…Đây là lời nguyên văn của một vị quốc quân sao?

Hoắc Quân Thanh cong môi chế nhạo.

Nếu vị quốc quân này mà ở trước mặt hắn, e rằng hắn cũng không thể nhịn được mà phạm thượng đánh y một trận.

Cho dù công chúa Kỳ Nhã kia chưa tận mắt nhìn thấy hắn nhưng lẽ nào không biết ngõ tìm ảnh chân dung của hắn sao? Nàng ta có thể không biết diện mạo của nam nhân từng ngủ với mình sao? Có thể không biết bộ dáng của phụ thân của các con mình sao?

Mình đã giúp y nuôi con suốt mười lăm năm, còn phải tiếp tục dọn dẹp bãi chiến trường cho y sao?

Chỉ vì mình chưa cưới thê tử nên thanh danh có thể bị bại hoại như vậy sao?

Còn Hương Vũ ở bên cạnh đang mải mê chăm chú vào bản sao chép.

Sau nét bút cuối cùng khiến bản thân khá hài lòng, nàng mới dừng bút và ngẩng đầu lên.

Ngay khi nhìn lên tình cờ thấy hầu gia đang cười.

Hàm răng trắng đều tăm tắp, ánh mắt u lãnh, ý cười thật giống như muốn ăn người ta.

A…

Tinh thần tập trung thanh thản vừa rồi không còn sót lại chút gì, Hương Vũ giật mình sợ hãi suýt chút nữa ngã xuống ghế.

Hầu gia thật dữ tợn, thật đáng sợ mà!

Hoắc Quân Thanh nhướng mày: "Làm sao nào?"

Đôi môi của Hương Vũ run lên, không dám hó hé gì.

Hoắc Quân Thanh nhíu mày không vui.

Hương Vũ lùi lại, lùi lại nữa, lùi lại tiếp.

Hoắc Quân Thanh giơ tay, ra hiệu cho Hương Vũ qua đây.

Hương Vũ càng sợ hãi hơn.

Nàng có thể nhìn ra, mặt mày của hầu gia tràn đầy sát khí, ánh mắt hầu gia vô cùng u lãnh, thậm chí nụ cười của hầu gia cũng mang theo khí tức muốn ăn thịt người.

Hương Vũ sợ hãi lùi thêm một bước lớn.

Hầu gia bị làm sao vậy, thật đáng sợ quá đi! Rõ ràng mới lúc nãy không phải thế này!

Quả thực Hoắc Quân Thanh có chút bực dọc, thế mà tiểu nha hoàn lại dám tránh né hắn như vậy.

Hắn nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Lại đây."

Chỉ là hai chữ, nhưng lại mang sức mạnh không thể cự tuyệt.

Hương Vũ biết rằng lúc này hầu gia rất đáng sợ, lúc này hầu gia muốn ăn thịt người.

Quả nhiên nàng không đoán sai.

Nàng bị lột áo đè trên án thư.

Nàng không muốn như thế này, nàng nhẹ nhàng vùng vẫy một chút, nhưng căn bản là không thể thoát được, vì vậy chỉ đành từ bỏ, mặc cho hầu gia hành động.

Có vẻ như tâm trạng của hầu gia không tốt cho nên hành động hơi thô lỗ, may mà sau khi nàng khóc thút thít kêu đau vài tiếng, động tác của ngài ấy liền nhẹ đi một chút.

Cũng chỉ là nhẹ hơn một chút mà thôi.

Bất kể là ai, bị trần truồng đặt ở trên án thư để thảo phạt, e rằng đều có chút hoảng sợ thấp thỏm.

Hầu gia ôm nàng từ phía sau, xõa mái tóc dài của nàng ra, cúi đầu nói vào tai nàng, hỏi nàng có thích không.

Nàng thút thít hai tiếng, thì thào rằng nàng không thích.

Hắn không dừng lại, nói sẽ làm cho nàng thích.

Sau đó, nàng chỉ biết thút thít, không nói nên lời.

Nàng ngửa mặt lên trời, đôi chân ngọc của nàng đặt trên vai hầu gia, trên đoio chân ngọc còn sót lại đôi tất, đôi tất chuyển động lên xuống, tựa như muốn rơi nhưng lại không rơi.

Nàng có thể cảm nhận được mái tóc dài của mình vương vãi khắp bàn, cái bàn bằng gỗ đàn hương đỏ quý giá, là loại đắt tiền nhất nhất, mái tóc dài của nàng thuận theo động tác mà giàn ra khắp bàn.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được những bức tín hàm trên bàn đều bị quét rơi xuống đất.

Ánh nắng như vụn vàng rơi trên mắt nàng, nàng liều mạng mở to hai mắt nhìn nam nhân phía trên.

Trong cơn mơ hồ được bao phủ bởi một lớp sương vàng, nàng nhìn thấy trên trán của nam nhân đang ra sức hì hục là những giọt mồ hôi đang chảy xuống và rơi trên người nàng.

Nàng nghĩ, thực ra nàng cũng có thích việc này một chút.

Nếu không phải là hành sự trên thư án, có lẽ là nàng sẽ thích hơn.

Nàng ngập ngừng duỗi tay ra để bám chặt vào vai hắn.

Đã đủ hay chưa, nàng cũng không biết.

Nàng chỉ biết sau đó nàng có chút mất kiểm soát, bắt đầu khóc thét lên, trong miệng nói cái gì mà chính nàng cũng không hiểu, nhỏ giọng thì thào, lớn giọng thì khóc thét, cũng không biết là đang muốn cầu xin tha hay là nói mình đang thích.

Kí ức của nàng về những điều này có hơi mơ hồ.

Thậm chí nàng còn tự hỏi có phải mình đã ngất đi hay không?

Đợi khi thần trí hồi phục trở lại, nàng đang được hầu gia ôm trong lòng ngực.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nàng đáng thương e ấp trong vòng tay của hầu gia, khẽ run rẩy, ứa nước mắt, muốn nói vài lời khéo léo để lấy lòng hầu gia, nhưng cảm thấy mình không còn chút khí lực nào nữa rồi.

Thay vào đó, hầu gia ôm nàng, vỗ về nàng thuận theo hắn, khàn giọng thì thào bên tai nàng:

"Khóc thành như vậy là thích hay là đau?"

"Từ nhỏ bản hầu đã to dài, trái lại khiến nàng chịu khổ rồi."

"Người ta nói nữ tử mới mấy lần đầu nếm trải chuyện nam nữ sẽ không tránh khỏi cảm thấy đau, sau đó mới cảm thấy vui sướng, nàng ráng nhẫn nại thêm vài lần nữa là sẽ tốt lên thôi."

Nghe đến đây, Hương Vũ không còn sức lực để nói chuyện, cũng không muốn nói gì hết, cứ bơ phờ nép đầu vào lòng ngực của hầu gia.

Nàng nghĩ, vào lúc này, hầu gia đối tốt với nàng nhất, thậm chí có thể gọi là dịu dàng ân cần.

Tuy nhiên, đáng tiếc là tâm tình của hầu gia bất định, chỉ có thể là lúc này mới có thể dịu dàng và ân cần như thế thôi.

Hầu gia lại bắt đầu nói vào tai nàng.

"Nàng có thích ngọc ngà trang sức không?” 

"Nếu nàng thích, bản hầu tặng cho nàng thêm một ít nữa, thế nào hả?"

"Nàng muốn gì nào?"

Lỗ tai của Hương Vũ lập tức giãn ra, đột nhiên cảm thấy có chút sinh khí.

Đôi mắt nàng sáng lên, tự hỏi, mình thích cái gì cũng đều được sao?

"Cái này, nếu báo đen đã ngậm đến cho nàng, vậy thì tặng cho nàng đó, nàng có thích không?"

Hương Vũ nghe vậy thì nhìn lên, lại thấy trong tay hầu gia đang cầm thỏi chặn giấy mà trước đó báo đen đã ngậm đến cho nàng.

Vừa nhìn đã biết là đồ đáng tiền!

Hương Vũ đột nhiên ngồi dậy.

“Hầu gia, cái này thực sự thưởng cho nô tỳ sao?” Giọng nói tràn đầy kinh hỉ không thể tin được.

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn trước mặt.

Vừa rồi nàng ấy vẫn còn bơ phờ và khiến hắn cảm tưởng như mình đã đâm hỏng nàng ấy, còn bây giờ thì sao?

Bây giờ tinh thần nàng phấn chấn như có thể lập tức ra chiến trường ứng chiến vậy đó.

Sắc mặt của Hoắc Quân Thanh xanh xám, có điều vẫn là bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là thưởng cho nàng rồi."

Giọng nói trong trẻo của Hương Vũ vui vẻ: "Cảm ơn hầu gia!"

Hoắc Quân Thanh mím chặt môi, không muốn nói một lời nào nữa.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, lẽ nào được hắn sủng ái cũng không bằng được nhận một khối chặn giấy hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play