Lúc Vương Nhị Cẩu nói như thế, nụ cười trên mặt thê tử của Vương Nhị Cẩu cứng đờ ở đó.
Đương nhiên nàng biết Hương Vũ.
Buổi tối có đôi khi Vương Nhị Cẩu nằm mơ đều nói thì thào, nói hắn có lỗi với Hương Vũ.
Thể tử của Vương Nhị Cẩu không thích Hương Vũ.
Mà nương của Vương Nhị Cẩu nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Có phải nhi tử của bà choáng váng rồi không? Hắn đã cưới nàng dâu mà hầu gia thưởng cho, người kia không biết tốt hơn Hương Vũ bao nhiêu lần, mà Hương Vũ đã nghe nói không thấy bóng dáng từ lâu. Nghe nói nàng ta trốn khỏi chỗ tiểu thư, kết quả nhi tử ngốc của bà lại còn nhớ Hương Vũ?
Nương của Vương Nhị Cẩu vội vàng nói: "Con có bị ngốc không đấy? Đừng nói lung tung, còn không mau quỳ xuống chịu tội với cô nương."
Vương Nhị Cẩu nghe nói như thế thì cũng có hơi hoài nghi, hắn nghe lầm sao? Ngẫm lại cũng đứng, sao Hương Vũ có thể ở đây được, Hương Vũ đã trốn rồi, rời đi không thể tìm được nữa.
Hắn vội vàng quỳ xuống: "Cô nương, là nô tài không hiểu chuyện nên vừa rồi mới nghĩ linh tinh, nói hươu nói vượn."
Lúc này, nương của Vương Nhị Cẩu thấy nhi tử quỳ xuống cũng cười xòa biện hộ cho: "Cô nương, đây là nhi tử nhà nô tỳ không hiểu chuyện, nó tên là Nhị Cẩu. Nó cũng rất tài giỏi, chỉ là thành thật quá, không nghĩ tới vậy mà va chạm với cô nương, xin cô nương đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân."
Hương Vũ đứng sau tấm bình phong, cắn môi, qua một hồi lâu nàng hít sâu, đi ra khỏi tấm bình phong.
Sau khi nàng đi ra, gương mặt của nương Vương Nhị Cẩu không thể nhịn được nữa rồi.
Người này, người này không phải là Hương Vũ kia sao?
Mặc dù thê tử của Vương Nhị Cẩu không quen Hương Vũ, nhưng trước đó cũng len lén nhìn qua, cũng nhận ra một chút, lúc này cũng ngốc ở nơi đó.
Cuối cùng là Vương Nhị Cẩu, hắn nghe được giọng nói của Hương Vũ suýt chút nữa đã choáng váng, sau đó nghe nương mình nói thế hắn cũng nghĩ là mình nhầm, không thể là Hương Vũ được. Nhưng vào lúc này, Hương Vũ lại đứng trước mặt hắn.
Nàng mặc cẩm y, chải tóc búi cao, đúng là xinh đẹp như tuyết.
Trước mặt hắn hơi hoảng hốt, hắn cứ như thế nhìn Hương Vũ, đây là Hương Vũ hắn quen lúc xưa, nhưng lại không phải.
Hương Vũ luôn luôn mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt nhu thuận giống như muội muội nhà mình. Nhưng mà Hương Vũ ở trước mắt này giống như là quý nhân của hầu gia, khiến cho người ta nhìn thấy cao không thể chạm được.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Hương Vũ như vậy, một câu cũng không nói nên lời.
Đương nhiên Hương Vũ hiểu rõ, sau khi nàng xuất hiện thì cả nhà ba người này sẽ ngẩn người ở đó, một câu cũng không nói nên lời.
Nhưng mà hầu gia để thê tử Vương quản gia sắp xếp phòng ở cho nàng, cũng không nói muốn nàng trốn tránh giấu diếm, như thế nàng xuất hiện cũng không có gì sai.
Cho nên nàng thản nhiên đứng ở đó, bình tĩnh như không có gì mà nói: "Đã không làm hỏng thứ gì thì xem như không có gì."
Cách nàng nói chuyện học hầu gia, bình bình đạm đạm giống như những thứ này không hề đáng kể, cũng không đạt trong mắt.
Mà khi cả nhà Vương Nhị Cẩu thấy như thế thì lại càng khiếp sợ không thôi.
Hương Vũ này vốn cũng chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng mà qua một màn như thế, khí phái này thật sự khác lúc trước.
Quan trọng là nàng nhìn cả nhà hắn giống như không quen biết.
Vì điều đó, đừng nói là nương của Vương Nhị Cẩu, ngay cả Vương Nhị Cẩu đều có hơi mơ màng. Rõ ràng hai người giống nhau như đúc, sao cách nói chuyện lại khác biệt hoàn toàn? Hay là chỉ có dáng vẻ giống nhau mà thôi?
Đương nhiên Hương Vũ nhìn ra trong lòng cả nhà này có sự nghi hoặc, thật ra chính nàng cũng hơi sợ, sợ bị vạch trần tại chỗ, lại sợ bọn họ lại khăng khăng nói nàng là tiểu nha hoàn lúc trước.
Nàng dứt khoát làm ra vẻ bình tĩnh như không có việc gì: "Sao thế, còn có chuyện gì?"
Chỉ một câu mà thôi lại hù nương của Vương Nhị Cẩu và vợ chồng Vương Nhị Cẩu đều cúi đầu, nói một hơi: "Không, không, là nô tài mạo phạm!"
Lúc này trong lòng Hương Vũ mới khẽ thở ra, nhưng lại sợ như con thiêu thân, nên lấy hầu gia ra: "Mau mau dọn dẹp đi, bằng không lát nữa không chừng hầu gia tới nhìn thấy loạn như thế sẽ hỏi tới đấy."
Quả nhiên nghe nàng nói như thế, cả nhà của Vương Nhị Cẩu không dám chậm chạp nước, nương của Vương Nhị Cẩu bận bịu hoang mang rối loạn đi bố trí trong phòng.
Thật ra lúc đầu khi Hương Vũ xuất hiện, nàng còn hơi sợ, sợ mình bị chọc thủng.
Nhưng mà bây giờ nàng phát hiện thì ra nàng cũng có thể hù dọa người khác. Sau đó nàng thả lỏng, sau khi thả lỏng cũng không tránh đi nữa, ung dung nhìn trong viện, nhìn bình hoa và các đồ bài trí mới chuyển vào, lại thuận miệng hỏi vài câu, hù đến nương của Vương Nhị Cẩu trả lời một tràng.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, Hương Vũ cứ như thế đứng dưới cây hoa quế, im lặng mà nhìn bóng cây trên tường gạch xanh chậm rãi cắt qua. Phía trước là âm, đằng sau là dương, trong phút chốc gió nổi lên, cây hoa quế phát âm thanh rì rào nhỏ bé, tản ra gió mát rượi.
Hương Vũ gạch xanh ngói lục, nhìn rường cột chạm trổ kia, nhìn người qua lại, nhìn nương của Vương Nhị Cẩu chỉ huy hai tiểu nha hoàn treo hai ba chiếc lồng chim dưới mái nhà cong.
Không biết trong lồng chim là họa mi hay chim sáo, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Trước mắt Hương Vũ cảm thấy hơi hoảng hốt, nàng lại nhớ tới giấc mộng kia, giấc mộng báo trước một đời.
Nàng không muốn làm thiếp của người ta, sợ mình giẫm lên vết xe đổ của vận mệnh trong mộng, nhưng nàng vẫn làm tiểu thiếp của người ta, bị hầu gia nuôi dưỡng ở chỗ này.
Hương Vũ siết chặt tay giấu trong tay áo, thật ra nàng có hơi bất an, nhưng lại cố gắng nói với mình đây không giống với trong giấc mộng.
Hầu gia sẽ cười với nàng, hầu gia sẽ thưởng đồ vật cho nàng, hầu gia khác cô gia.
Lúc nghĩ như thế, nương của Vương Nhị Cẩu đã đi tới trước gót chân nàng, cười nói: "Cô nương, cô nương xem mấy con chim này xem, có thích không? Nếu cảm thấy không thích thì nô tỳ sẽ đổi."
Hương Vũ nghe cũng không nói gì, chỉ đi tới trước lồng chim kia đưa tay đùa nghịch.
Lúc nàng đùa như thế thì trong đầu thoáng qua rất nhiều chuyện. Nàng nhớ hình như trước cửa phòng của tiểu thư cũng treo mấy con chim, sau đó mấy con chim kia chết thế nào?
Nàng quay đầu, nhìn thấy cả nhà Vương Nhị Cẩu cung kính đứng ở bên cạnh chờ nàng lên tiếng.
Nương của Vương Nhị Cẩu nghe như thế thì càng cười tươi, dẫn theo chúng nha hoàn nô bộc lui ra.
Chờ sau khi lui khỏi viện này, cuối cùng Vương Nhị Cẩu không chịu nổi nữa, hắn nghẹn đỏ mắt, khẽ nói: "Đó, đó chính là Hương Vũ, nàng là Hương Vũ!"
Nhưng mà hắn vừa nói xong lời này, nương của hắn lại tát hắn một bạt tay.
"Dù cho nàng ấy là Hương Vũ thì nàng ấy cũng không phải Hương Vũ kia nữa rồi, con nhìn xem đi, bây giờ có thể giống nhau sao? Hương Vũ trước kia chỉ là một tiểu nha hoàn, là cái thá gì chứ? Còn cô nương này, con nhìn xem khí phái của người ta, xem ra cũng không phải là người bình thường, đây không phải là một người! Con hiểu không?"
Nương của Vương Nhị Cẩu buồn bực rống lên.
Bà vừa rống lên, thê tử Vương Nhị Cẩu ở bên cạnh ngẩn người một chút, Vương Nhị Cẩu nghe được cũng không nói nên lời.
Trong lòng Vương Nhị Cẩu không vui vẻ gì.
Hắn thích Hương Vũ, thực sự thích, nếu không phải nương của hắn nhất định bảo hắn cưới thê tử bây giờ thì hắn nhất định phải cưới Hương Vũ.
Sau đó không thấy Hương Vũ đâu, trong lòng của hắn âm thầm nhớ thương nghe ngóng khắp nơi, cũng giận dỗi thê tử này mới trận không đâu.
Hôm nay hắn theo nương của hắn tới đây bố trí viện tử cho quý nhân, ban đầu rất vui vẻ, cảm thấy quý nhân kia cũng không tệ, cố nịnh bợ một chút không chừng sau này có thể được chỗ tốt. Nhưng mà ai ngờ quý nhân kia lại chính là Hương Vũ!
Nàng không hề giống với trước kia, mặc váy lụa mềm mại đứng chống nạnh dưới cây hoa quế, để lộ màu tóc đen kia, nhìn thế nào cũng giống như tiểu thư.
Nhưng mà sao Vương Nhị Cẩu có thể nhận sai được, nàng chính là Hương Vũ!
Vương Nhị Cẩu nhớ tới chuyện này, khó chịu không thở nổi.
Hắn thích tiểu nha hoàn này, lúc ấy một lòng muốn lấy nàng, sau đó hắn không cưới được, luôn cảm thấy khổ sở muốn chết, cảm thấy áy náy có lỗi với nàng.
Không nghĩ đến quay đầu nàng đã lọt vào mắt hầu gia, thành quý nhân mặc váy lụa mềm!
Vương Nhị Cẩu nhìn chằm chằm nương của hắn, nửa ngày sau mới nói một câu: "Nếu không phải khi đó nương không cho con cưới nàng ấy thì làm sao đến mức như thế!"
Nói xong lời này hắn xoay người chạy đi.
Sau khi Hương Vũ đợi cho bọn họ rời đi, đầu tiên nàng đùa với chim chóc, người qua là chim chóc thượng đẳng được chọn mua bên ngoài, lông vũ sáng rõ, tiếng kêu cũng dễ nghe. Nàng đùa chim mấy lần lại nhìn vào phòng.
Trong phòng đã rực rỡ hẳn lên, thậm chí có thể nói là tráng lệ.
Gần song cửa sổ đặt chiếc đôn ngồi bằng gỗ tử đàn, bên cạnh tủ nhỏ bát tiên dựa vào tường thì thêm ghế dựa bốn chân kê sí mộc nam. Trên bàn lại bày sứ Thanh Hoa vẽ hoa cỏ, bên trong cắm hoa mới hái. Ở cạnh kệ bách bảo thì đặt chân đèn hồng san hô, còn có một số vật nhỏ trang trí mà Hương Vũ không biết tên gọi.
Hương Vũ loay hoay đi qua một phen, biết có rất nhiều thứ đáng tiền.
Chỉ tiếc những thứ bày biện này không phải thưởng cho nàng, nếu có một ngày nàng bị ép đến đường cùng phải rời đi chỉ sợ không dễ mang đi.
Bữa tối theo lẽ thường có canh tổ yến, Hương Vũ ung dung hưởng dụng. Lúc đang ăn nhìn thấy Thu Nương hầu hạ bên cạnh, vừa lúc cũng không có người khác, đột nhiên nàng hỏi: "Thu Nương, bà cảm thấy ta xứng dùng những thứ này không?"
Thu Nương nghe thì thấy kinh hãi, nghi hoặc nói: "Sao lại nói không cứng?"
Hương Vũ cảm thấy Thu Nương làm việc ổn thỏa, nói chuyện cũng nhanh nhẹn nên nói: "Thật ra trước kia ta là một nha hoàn nho nhỏ trong phủ, bà thấy Vương Nhị Cẩu hôm nay đến kia chứ, lúc đó ta còn muốn gả cho hắn ta nữa! Kết quả bây giờ ta theo hầu gia hưởng thụ cẩm y ngọc thực, rõ ràng phải vui mới đúng nhưng mà ta luôn cảm thấy mình không xứng với cái này. Đặc biệt khi hôm nay nhìn thấy cả nhà Vương Nhị Cẩu, ta càng cảm thấy mình không nên ở đây hưởng phúc, ta phải đứng đó giúp đỡ làm việc mới đúng!"
Thu Nương càng buồn bực: "Cô nương nghĩ thế là sai rồi, cô nương xinh đẹp như hoa, hầu gia sủng ái cô nương có thừa. Ở trong mắt hầu gia cô nương là quý nhân, vì sao nghĩ như thế?"
Hương Vũ nghe lời này, nhìn qua bát canh tổ yến kia, thở dài: "Đó cũng là hầu gia nhất thời sủng ái thôi, nếu hầu gia không sủng ái thì ta là cái thá gì chứ!"
Đừng nói là ở chỗ tiểu thư, cho dù ở ngay trước mặt bọn người Vương Nhị Cẩu, có lẽ còn thấp hơn bọn họ một bậc.
Vì thế lại nói: "Vừa rồi cả nhà Vương Nhị Cẩu bọn họ tới, sau khi bà thấy chẳng lẽ không cảm thấy ta vốn nên giống như bọn họ sao?"
Thu Nương nhíu mày, cẩn thận quan sát Hương Vũ một phen, cuối cùng lắc đầu: "Không giống, mặc dù bình thường cô nương rất thân thiết với mọi người nhưng khi nhà kia tới, với ánh nhìn của nô tỳ, trong lời nói của cô nương khác cả nhà bọn họ rất lớn. Bất kể là khí độ hay là tư thái cũng là quý nhân mới có."
Bà không nói ra, nếu như không phải Hương Vũ nhắc đến xuất thân của nàng bà cũng không nghĩ tới. Bà còn tưởng rằng Hương Vũ xuất thân từ gia đình quan lại chỉ là tính cách quá đơn giản, được nuôi đến mức hơi nhát gan, lại vì gia đạo sa sút mới bị hầu gia nuôi trong kim ốc tàng kiều.
Quý nhân mới có?
Hương Vũ sờ lên mặt mình: "Thu Nương, bà nhìn lầm rồi, ta chỉ là cô nhi đầu đường không cha không mẹ mà thôi, cũng là dáng vẻ xinh đẹp hơn bình thường."
Thu Nương càng thấy khó hiểu, bà không nhịn được mà nhìn Hương Vũ thêm một chút.
Phu quân đã mất của bà là tú tài, nhưng phụ thân của bà là thầy xem tướng, đương nhiên ít nhiều gì bà cũng biết nhìn một chút. Bà xem kỹ, mặc dù ngày thường Hương Vũ ăn mặc đơn bạc mảnh mai, nhưng thật ra giữa lông mày lại có quý tướng, cũng không phải xuất thân nghèo hèn.
Nhưng mà Thu Nương cũng không nghĩ nhiều, chỉ an ủi Hương Vũ mà nói: "Bây giờ có thể được hầu gia sủng ái chính là phúc phận của cô nương. Cô nương nên hầu hạ hầu gia thật tốt, nói không chừng tương lai có một nam một nữ, từ đó về sau mẫu bằng tử quý cũng có thể được."
Hương Vũ nghe thế càng không thèm để ý.
Cái gì mà mẫu bằng tử quý, nàng không dám suy nghĩ nhiều. Người trong nhà cao cửa rộng hầu môn này không biết có bao nhiêu thủ đoạn.
Nàng tự biết mình, biết chút thủ đoạn của nàng không thể đấu lại.
Đương nhiên bây giờ hầu gia đối với nàng vô cùng tốt, trong phủ cũng không có chuyện gì quá phiền lòng, nhưng đó là bởi vì hầu gia không có phu nhân. Nếu hầu gia có phu nhân thì nàng sẽ trở thành người bị mọi người hận.
Lại nói hầu gia sủng ái nàng cũng vì nàng tuổi trẻ xinh đẹp mà thôi, nàng không có nhan sắc thì chẳng là cái gì cả.
Nàng chỉ ngóng trông mình có thể tích lũy được chút bạc, nếu như ngày nào bị đuổi đi thì cũng còn bạc bên người mới tốt.
Nàng đang suy nghĩ miên man thì nghe bên ngoài lại truyền tới âm thanh, nhìn qua thì thấy hai vú gìà. Hương Vũ mơ hồ cảm thấy nhìn rất quen mắt, biết đây là vú già trong viện của hầu gia.
Hai vú già kia lại đến tặng đồ, đưa mọt chiếc hộp báu bằng gỗ hồng đàn, nói là hầu gia thưởng cho Hương Vũ cô nương.
Sau khi cám ơn người ta rồi đưa tiễn đi, Hương Vũ mở ra lại giật mình.
Trong hộp đều là đồ trang sức, mặc dù phẩm sắc chưa thể vượt qua trâm hoa mà trước đó hầu gia tặng, nhưng ở Định Viễn phủ đeo lên đi ra ngoài cũng vô cùng nổi bật.
Nàng có hơi không dám tin, những thứ này đều là thưởng cho nàng?
Phải biết đồ trang sức này khác với vật bài trí, vật bài trí thì hôm nay người ta vui vẻ sẽ thưởng, ngày mai người ta không vui thì lấy đi.
Nhưng mà đồ trang sức mà chủ tử thưởng thì bọn nha hoàn xem như đồ của mình. Dù cho sau này bị bán ra ngoài thì chủ tử bình thường khoan dung cũng sẽ cho nha hoàn mang theo vốn riêng mình góp nhặt được.
Hương Vũ nhìn đồ trang sức đẹp đẽ này, trong phút chốc không nhịn được mím môi cười, đôi mắt cũng sáng lên.
Về phần trước đó nhìn thấy cả nhà Vương Nhị Cẩu vô cớ phiền muộn cũng tan thành mây khói.
Dù cho hầu gia cưới chính thế, nàng bị chê thì sao, cùng lắm thì xem tình thế không ổn, nàng sẽ ôm đồ trang sức của mình vội vàng chạy.
Dù sao bây giờ có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có bạc bên người luôn không xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT