Lúc này, một cơn gió nhẹ từ từ thoảng qua, thổi bay cành liễu bên ngoài tường, lay động cỏ trên tường, còn mang theo mùi hương như có như không. Hương Vũ  cúi đầu xuống, trong lòng có chút ngẩn ngơ, đây là mùi hương gì thế này, là mùi hoa lê, hoa đào hay là mùi hoa nghênh xuân?

Hương Vũ mơ mơ hồ hồ, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên vạt áo của hầu gia, suy nghĩ miên man.

“Nàng  biết tâm ý của y chứ?” Hoắc Quân Thanh hơi cúi đầu, chiếc mũi thẳng tắp tựa vào cái mũi nhỏ hếch lên của tiểu cô nương: “Y cũng biết tâm ý của nàng chứ?”

Giọng nói có chút mỉa mai khiến Hương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hơn nữa, mũi của ngài ấy quá chắc cứng, không thoải mái chút nào!

Đương nhiên khó chịu nhất chính là vị thiếu gia kia, Hương Vũ ta từ khi nào mà có tâm ý gì với y chứ, hà cớ gì lại hại nàng như vậy!

"Nô tỳ, nô tỳ..." Hương Vũ phấn chấn lại tinh thần, cuối cùng nói: "Nô tỳ không hề có tâm tư gì với thiếu gia."

“Thật sao?” Âm giọng lãnh trầm của Hoắc Quân Thanh hơi nâng lên: “Trước đây nàng không nói như vậy?”

Hương Vũ giật mình, một hồi lâu mới nhớ ra, trước kia hầu gia hỏi nàng có phải là nhớ nhung thiếu gia không, lúc đó nàng chỉ muốn thoát khỏi hầu gia, vì vậy mới hàm hồ thừa nhận.

"À thì..." Hương Vũ đảo mắt một vòng, sau đó thấp giọng nói: "Trước đây từng có, nhưng bây giờ hết rồi không được sao?"

“Tại sao bây giờ lại hết rồi?” Hoắc Quân Thanh giơ ngón tay nhẹ nhàng đẩy cằm của nàng lên.

Không biết là cố ý hay vô tình, động tác lần này của hắn rất nhẹ, không hề làm nàng đau.

"Bởi vì…" Đôi mắt đó sắc bén đến nỗi có thể nhìn thấu lòng người, Hương Vũ có cảm giác như bị nướng trên lửa. Nàng liều mạng động não, cuối cùng nghĩ ra một lý do: "Bởi vì  nô tỳ cảm thấy hầu gia tốt hơn thiếu gia. "

Lúc Hoắc Quân Thanh nghe được lời này đã nhìn thấy tiểu cô nương khẽ chớp hàng mi dày, vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc nhìn hắn.

Giọng nói mềm dẻo ngọt ngào, phối hợp với chút ửng hồng trên má, thật giống như tiểu cô nương vừa mở lòng đang nói hết tâm sự của mình với tình lang.

Ánh mắt Hoắc Quân Thanh thâm trầm, vẫn nâng cằm của nàng, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi của nàng: "Thật không, chưa từng gạt bản hầu đúng không?"

Quả thực là trong cái khó ló cái khôn, Hương Vũ mới nghĩ ra được một lý do như vậy, sau khi nghĩ ra, cảm thấy ý tưởng này thật sự rất tuyệt diệu nên vội vàng gật đầu. Sau đó vừa ngượng ngùng vừa nói nhỏ: "Nô tỳ không bao giờ gạt người khác, càng không nói một lời giả dối nào với hầu gia."

Không phải chỉ là một lời giả dối, mà là rất nhiều rất nhiều lời...

Hoắc Quân Thanh nhướng mày, thanh âm khàn khàn hỏi: "Sao lại cảm thấy bản hầu tốt hơn thiếu gia?"

Hương Vũ: "... Thì là tốt thôi ạ!"

Đừng bắt nàng nghĩ nữa, nàng thật sự không nghĩ ra được lý do.

Hoắc Quân Thanh lại cố chấp hỏi: "Tốt ở chỗ nào?"

Hương Vũ nghe vậy thì thật muốn khóc, chỉ đành nỗ lực bịa thêm, suy ngẫm một hồi, cuối cùng nàng mới bịa ra được: “Hầu gia có tiền có thế, tuổi trung niên phong nhã hào hoa, hầu gia cho nô tỳ ăn tổ yến, cho nô tỳ lụa là may xiêm y, hầu gia còn…"

Còn gì nữa nhỉ?

Hương Vũ bí ý tưởng, trộm nhìn Hoắc Quân Thanh, vậy mà lại thấy hắn đang nghe rất thích thú.

Nàng phải rất vất vả mới có thể tiếp tục bịa chuyện: "Cơ thể của hầu gia còn cường tráng hơn thiếu gia!"

Biết rằng là nàng nói dối, nhưng hiển nhiên lời nói của nàng vẫn khiến Hoắc Quân Thanh hài lòng.

Hoắc Quân Thanh trực tiếp ôm lấy nàng.

Hương Vũ có chút hoảng chụp lấy cánh tay của hắn.

Hoắc Quân Thanh lập tức không vui: "Sao vậy?"

Hương Vũ ủy khuất bĩu môi: "Hầu gia, nữ nô tỳ đau quá, lực đạo của ngài quá mạnh, trước giờ đùa nghịch đều làm đau nô tỳ."

Hoắc Quân Thanh nghĩ đến nàng mỏng manh, lần đầu tiên vô tình đụng phải nàng, nàng đã nói là đau mấy ngày liền, hắn nhíu mày: "Đau đến vậy sao?"

Hương Vũ kịch liệt gật đầu: "Thật sự rất đau! Đau đến mức buổi tối nô tỳ cũng ngủ không ngon!"

Hoắc Quân Thanh cúi đầu, nhìn thấy nàng không có vẻ gì là đang nói dối: "Đi, vào trong, bản hầu kiểm tra giúp nàng."

...

Hầu gia đã giúp nàng kiểm tra xong, lúc kiểm tra, lại đem nàng ra đùa nghịch một phen.

Hương Vũ cảm thấy mình như một con cá sống trong lòng bàn tay của hầu gia, sống không được chết cũng không xong.

Thật ra nàng rất tò mò, tại sao hầu gia lại không muốn thân thể của nàng.

Rõ ràng là vẫn còn một số việc phải làm trong bước cuối cùng giữa nam và nữ, nhưng hầu gia không làm điều đó.

Hương Vũ nghĩ ngợi miên man, chẳng lẽ hầu gia căn bản không làm được sao? Vì vậy ngài ấy chỉ có thể giải quyết đỡ thèm bằng cách này.

“Vừa rồi đã nghĩ cái gì vậy?” Hầu gia đột nhiên hỏi.

"A…" Hương Vũ hơi giật mình.

“Nàng đang nghĩ tới ai đó?” Vừa rồi ánh mắt của tiểu cô nương nhẹ nhàng lay động, nói không chừng là đang nghĩ đến tên tình lang nào đó của nàng.

“Nô tỳ đang nghĩ đến hầu gia thôi ạ!” Hương Vũ đã học được cách lém lỉnh, nàng biết hầu gia muốn mình, vì vậy lúc này chỉ có thể nói theo ý của hầu gia.

Hầu gia lại lạnh lùng nhìn kỹ nàng một lúc, sau đó mới tha cho nàng.

Hương Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Trước đây nàng từng là nha hoàn của tiểu thư hầu phủ, thế mà qua đây hầu hạ ta chẳng ra làm sao cả. Cứ ở đây tạm vài ngày trước, sau đó bản hầu sẽ sắp xếp."

“Vâng.” Hương Vũ cúi đầu.

Hương Vũ biết rằng bao nhiêu hy vọng trước đây của nàng e là đều tan thành mây khói cả rồi, một khi trở thành nữ nhân của hầu gia, từ nay về sau sẽ không thể gả cho nam nhân khác. Và với thân phận của mình, e là cũng khó làm thị thiếp, chỉ có thể là thông phòng, thậm chí cái vị trí thông phòng này cũng phải phí chút trắc trở thì mới có thể làm được.

Hoắc Quân Thanh tự nhiên nhìn ra vẻ mất mát trong mắt tiểu cô nương: "Đây là ý gì?"

Hương Vũ thì thào: "Tất nhiên là nô tỳ rất mong ngóng, mong được hầu hạ bên cạnh hầu gia sớm một chút."

Hoắc Quân Thanh nhìn nàng thật kỹ, một lúc sau mới nói: "Khi đón nàng trở lại lần nữa, nàng muốn sống ở đâu?"

Đối với Hương Vũ, vấn đề này nàng chưa bao giờ nghĩ đến.

Nàng chỉ là một nha hoàn, chưa từng có ai hỏi nàng câu hỏi này, nàng thì thầm: "Hầu gia an bài ở đâu, nô tỳ sẽ ở đấy."

Hoắc Quân Thanh: "Sắp xếp cho ngươi ở Vạn Tú các trước."

Hoắc Quân Thanh sắp xếp như vậy đơn nhiên là có suy xét, đột nhiên thu nhận một tiểu cô nương như vậy ở bên cạnh, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác.

Hắn không quan tâm người ở phủ Định Viễn nghĩ gì về mình, làm việc tùy hứng quen rồi. Nhưng nhận nuôi một đôi con trai con gái đang đến tuổi nghị hôn mà hắn lại muốn nha hoàn của nữ nhi thì truyền ra ngoài sẽ gây đàm tiếu. Tốt nhất vẫn nên bố trí nàng ở Vạn Tú các trước, đợi một khoảng thời gian thì lại đón từ Vạn Tú các ra và để bên cạnh hưởng dụng.

Hương Vũ vừa nghe đến Vạn Tú các thì nhất thời giật mình.

Vào buổi tối Vương ma đã kể cho nàng nghe một cách sống động về sự đổ máu ở Vạn Tú các, người ở trong Vạn Tú các đã làm những gì và ở trong Vạn Tú các đáng sợ như thế nào!

Vương ma còn nói mấy cô nương trong Vạn Tú còn có thể là nữ yêu tinh và có thể ăn thịt người!

Sắc mặt Hương Vũ tái nhợt: "Nô tỳ không đi có được không?"

Hoắc Quân Thanh: "Tại sao?"

Hương Vũ ủy khuất thút thít nói: "Nô tỳ sợ, từ lâu nô tỳ đã nghe người ta nói trong đó có nữ yêu tinh có thể ăn thịt người!"

Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng nhỏ nhắn mếu máo của nàng, trong mắt mang theo ý cười: "Nói bậy, yêu tinh ở đâu ra, nếu nói là nữ yêu tinh, chẳng phải ở trước mắt đang có một người sao."

Ban đầu Hương Vũ không hiểu, sau đó thì biết hầu gia đang giễu cợt mình, nàng vừa xấu hổ vừa bất lực: "Hầu gia, nô tỳ thực sự rất sợ."

Hoắc Quân Thanh thu lại nụ cười: "Nhát gan như vậy, sau này làm sao có thể ở bên bản hầu."

Hương Vũ thầm nói trong lòng, ai thèm ở bên cạnh ngài chứ? Chẳng phải là ta bị ép hay sao...

Nhưng đương nhiên là nàng không dám trực tiếp nói ra, nàng do dự một chút, sau đó ấp úng nói: "Nô tỳ có thể tạm thời không ở bên cạnh hầu gia được không?"

Lập tức ý cười trong mắt Hoắc Quân Thanh không còn nữa, thay vào đó trở nên lạnh lùng: "Vậy ngươi muốn ở bên cạnh ai?"

Trời vẫn chưa có biến động nhưng Hương Vũ lại cảm thấy ớn lạnh, nàng biết rằng hầu gia đang tức giận. Một khi hầu gia tức giận có thể sẽ muốn cái mạng nhỏ của nàng.

Nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt tay, thì thào nói: "Nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh tiểu thư một khoảng thời gian được không?"

Điều này nằm ngoài dự liệu của Hoắc Quân Thanh: "Tại sao?"

Trong lòng Hương Vũ vốn không có chủ ý ​​gì, nhưng lúc này nàng đột nhiên nhớ đến giấc mơ kia, tiểu thư gả cho Sở gia. Có một nha hoàn vì để kiên quyết cự tuyệt lão gia chủ mà đã phát thề rằng muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư thế nào thế nào đó. Sau đó miễn cưỡng thoát được một kiếp… Nhưng cuối cùng vẫn bị lão gia cưỡng đoạt.

Hương Vũ đã có chủ ý trong lòng, nàng lập tức có gì học đó, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng và vẻ mặt thành khẩn: "Hầu gia, từ nhỏ gia cảnh của nô tỳ đã bần hàn, không đủ cơm ăn áo mặc, sau khi vào Hầu phủ hầu hạ bên cạnh tiểu thư mới được ăn no mặc ấm, nô tỳ vô cùng cảm kích. Từ nhỏ đã phát thề trước mặt Bồ tát rằng sẽ luôn đi theo tiểu thư làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư! "

Lời này nói cứ y như là đúng rồi.

Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói: "Có thể ngươi không biết, tiền mua nô bộc trong phủ đều là của bản hầu, tất cả mọi thứ trong phủ cũng đều do bản hầu cấp dưỡng, vì vậy ngươi có thể hầu hạ bản hầu hiếu kính với bản hầu."

Hương Vũ: "..."

Muốn khóc quá đi, tại sao nó lại khác với ví dụ mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ vậy chứ.

Nàng vẫn kiên trì, dứt khoát phát thề: "Nhưng mà hầu gia, nô tỳ đã thề độc là sẽ hầu hạ tiểu thư, ít nhất phải hầu hạ tiểu thư đến tuổi cập kê! Vì vậy, bất luận thế nào cũng xin hầu gia thành toàn, xin hầu gia tạm thời để nô tỳ ở lại bên cạnh tiểu thư trước đã! Đợi đến khi tiểu thư cập kê nô tỳ mới có thể yên tâm hầu hạ bên cạnh hầu gia, làm trâu làm ngựa cho hầu gia."

Hoắc Quân Thanh cau mày nhìn tiểu nha đầu đang giơ bàn tay trắng như ngọc lên thề thốt, không biết là đang nghĩ đến chủ ý gì, cái gì mà thề độc, nàng thật sự có thể gỡ bỏ sao.

Có điều nàng đã nói tới mức này rồi, hắn cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói: "Cứ vậy đi, đứng dậy đi."

Hương Vũ: "Vâng."

Trong lòng vẫn đang nghi ngờ, liệu hầu gia có thật sự đồng ý hay không?

Mình có thể tiếp tục ở lại với bên cạnh tiểu thư thêm một thời gian không?

Hoắc Quân Thanh đột nhiên nói: "Cái này, thưởng cho nàng."

Hương Vũ nhìn sang, lại thấy hắn tùy tay ném qua một hộp gỗ đàn hương nhỏ.

Hương Vũ vội vàng đón lấy, nhưng căn bản là không bắt được, nó cứ thể mà rơi xuống đất.

Hoắc Quân Thanh: "Ngốc."

Hương Vũ mới không thèm chê nó ở dưới đất cơ, nàng nhanh chóng nhặt lên, mở ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong thì vô cùng sốc.

"Cái này?"

"Thưởng cho nàng."

“Hầu gia, cho nô tỳ cái này ư?” Hương Vũ nhìn cái hộp rồi nhìn hầu gia, vẫn không thể tin được: “Cái này rất đắt nhỉ?”

Đây là một chiếc vòng tay bằng vàng phát sáng ánh vàng nhạt, bề mặt chạm khắc những nhánh cây quấn quanh, hoa văn tinh xảo và linh động, thoạt nhìn đã thấy là đồ tốt!

Cái này không rẻ tiền đâu, cứ thế mà thưởng cho nàng sao?

Hoắc Quân Thanh nhìn Hương Vũ, ánh mắt tiểu cô nương nở rộ ánh sáng, trông có vẻ là rất thích.

Đúng là một tiểu tham tài không biết che giấu.

Hoắc Quân Thanh: "Ở bên cạnh bản hầu, vòng tay cỏn con thế này thì có là gì đâu."

Hương Vũ chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra.

Đây cũng giống như tổ yến và gấm vóc, chỉ có thông phòng của hầu gia mới có thể hưởng thụ mà thôi!

Nàng cầm chiếc vòng trên tay và ước chừng, là hàng thật, chắc nịch, xem ra rất đáng tiền!  Làm thông phòng quả là tốt!

Hoắc Quân Thanh: "Nàng có còn ý định ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư đến tuổi cập kê không?"

Hương Vũ do dự rồi.

Sự lựa chọn này thực sự khó khăn...

Có thể muốn cả hai được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play