Hương Vũ không hề cảm nhận được Hoắc Quân Thanh đứng ở cửa.
Nàng vẫn đang vui vẻ rạo rực khoác tấm gấm lên người, nhìn trái nhìn phải, nhìn tấm gấm hắt ra ánh sáng màu hồng trơn bóng lên gương mặt nàng, tôn lên gò má mềm mại phong thái rạng rỡ, thậm chí lờ mờ còn cảm nhận được… Mình giống hệt một thiên kim tiểu thư tao nhã ưu mỹ.
Đây là điều nàng chưa từng trải qua.
Nàng vốn dĩ không cha không mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ, sau này được cha nương nhận nuôi mới miễn cưỡng ít nhất không đói chết, nhưng sống cũng không tốt. Mãi đến khi bị bán vào phủ, không cần lo lắng chuyện ăn mặc, nhưng mỗi ngày nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt người khác, vải gấm thượng đẳng thế này, tay nàng từng sờ qua cũng từng lấy làm y phục, nhưng đó là của tiểu thư, không phải của nàng.
Trước giờ nàng chưa từng quá vọng tưởng bản thân có thể mặc cái này, kết quả bây giờ tấm vải lớn này lại rơi vào tay mình.
Hương Vũ ngắm nghía một hồi lâu, thậm chí lấy một khúc quấn lên eo mình, rồi ôm nhẹ bả vai, rồi nhìn mái tóc đen rũ xuống, vải gấm phủ lên làn da trắng như tuyết, như châu như ngọc, duyên dáng và mềm mại, khiến bản thân nhìn thấy đều cảm thấy yêu thích.
Là một tiểu nha hoàn, không phải nàng chưa từng thấy qua tấm kính lớn chạm đất thế này, nhưng đây là lần đầu tiên ở trước tấm kính lớn xem kĩ cơ thể mình thế này.
Nàng nhịn không được, nhẹ nhàng véo eo nhỏ xoay một vòng, nhìn mái tóc dao động đó, nhìn cơ thể mềm mại của mình, không kìm được, cảm khái nói: “Mình sinh ra thân thế này, có phải nam nhân sẽ thích không?”
Đang lẩm bẩm nói một mình, đột nhiên, nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau đó hơi kinh ngạc, nhìn kỹ vào trong gương.
Chiếc gương chạm đất này rất xa hoa, không chỉ có thể phản chiếu cả một người, còn có thể cũng phản chiếu được cửa sổ và cửa ra vào phía sau.
Kết quả, nàng nhìn thấy gì trong gương, nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đang đứng trước cửa.
Nụ cười trên mặt lập tức đông lại, bóng dáng vui vẻ xoay vòng cũng cứng lại ở đó, nàng cắn môi, mở to mắt, sững người một lúc, rồi mới lờ mờ xoay đầu, quỳ xuống với nam nhân đứng ở cửa đó: “Nô tì tham kiến hầu gia.”
Lúc nói lời này ra, giọng nói ấp úng, hai má nóng hổi, lông mi rũ xuống vì xấu hổ, không dám nhìn hầu gia.
Không nhắc đến trước đó nàng lắc lư bản thân thế nào, chỉ nói vừa nãy, nàng vừa véo eo vừa xoay vòng vừa nâng mặt nhìn gương tự ôm mình, chỉ sợ cảnh tượng này đều đã lọt vào mắt vị hầu gia này.
Mất mặt, thật mất mặt!
Hương Vũ xấu hổ, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc: “Hầu gia, nô tỳ có tội, nô tỳ, nô ty không thấy hầu gia đến.”
Hoắc Quân Thanh nhướn mày, ý cười hiếm khi thấy được trong đôi mắt, hắn nhìn vật nhỏ quỳ trên đất: “Đứng dậy đi.”
Hương Vũ đứng dậy, dáng vẻ đã làm gì sai, cúi gằm đầu, nhìn có vẻ rất chán nản.
Hoắc Quân Thanh liếc nhìn đống vải gấm kế bên: “Thích không?”
Hương Vũ nhìn chén dĩa trống không bên cạnh, càng xấu hổ, chẳng qua vẫn thành thật trả lời: “Cũng ngon.”
Lúc nói thế này, nàng còn liếm nhẹ môi.
Đời này của nàng, làm gì được ăn qua đồ ngon như vậy, hơn nữa là trắng trợn bày ra ăn.
Hoắc Quân Thanh: “Còn muốn ăn không?”
Hương Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Muốn.”
Hoắc Quân Thanh: “Muốn mặc y phục làm từ vải gấm này không?”
Hương Vũ cắn môi, không có thể diện nhưng vẫn thừa nhận: “Muốn.”
Cẩm y ngọc thực ai không thích, nói không thích những thứ này là do chưa từng nếm qua mỹ vị, chưa từng thử qua cảm giác vải gấm phủ lên người.
Hoắc Quân Thanh cong eo, nhấc tay, nhặt lên tấm vải mềm mỏng vừa từ người Hương Vũ trượt xuống, trên đó vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt của nữ tử, hắn thấp giọng ra lệnh: “Qua đây.”
Hương Vũ do dự, vốn dĩ nàng sợ ngài ấy, không hề dám lại gần, hơn nữa trước đó ngài ấy ở trên giường làm cái đó cái đó với mình, cũng thật sự khiến người ta mặt đỏ tim đập, vô cùng sợ hãi, muốn bỏ trốn trong tiềm thức.
Nhưng… Nhìn tấm vải gấm lộng lẫy lóa mắt ráng ánh mây, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại bước lên trước.
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha hoàn này.
Tiểu cô nương non nớt nhỏ tuổi, không hề biết che giấu cảm xúc bản thân, đã thích lại còn sợ hãi, đều viết rõ lên mặt, nơm nớp lo sợ lại gần hắn.
Hoắc Quân Thanh vươn tay.
Lập tức, gương mặt Hương Vũ kính sợ phòng bị.
Hoắc Quân Thanh đưa tấm vải gấm đó cho tiểu cô nương: “Khoác lên.”
Ánh mắt Hương Vũ mờ mịt.
Hoắc Quân Thanh: “Giống vừa nãy.”
Hương Vũ ngượng nghịu: “Hầu gia…”
Giọng nói Hoắc Quân Thanh trầm xuống, cảm giác áp bức đột ngột đến: “Ngươi muốn chống đối lệnh của bản hầu?”
Lập tức Hương Vũ không ngượng nghịu nữa, nhanh chóng khoác tấm vải lên.
Khoác như vậy, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Nhớ lại vừa nãy làm ra những hành động ngốc nghếch như vậy, không biết trong mắt hầu gia thành thể thống gì, vẫn là vô cùng xấu hổ, hận không để đập đầu vào tường.
Mà hầu gia ra lệnh mình choàng lên…
Thế này tâm địa cũng xấu xa quá rồi, là cố ý khiến mình khó coi, ngài ấy chính là muốn trêu ghẹo mình.
Ngài ấy chính là xem mình là đồ chơi của ngài ấy, trêu đùa nghịch ngợm.
Hương Vũ suy nghĩ như vậy, rồi nhớ lại cảnh tượng hai người trên giường trước đó. Lúc đó bản thân nàng trôi bồng bềnh trong mây chỉ muốn chết đi sống lại, ngài ấy thì y phục hoàn hảo, lại vô cùng bình tĩnh mà nhìn mình trong tay ngài ấy muốn sống muốn chết.
Lại thấy ánh mắt hầu gia đang khóa chặt mình, hơi mang theo vài phần ý vị thăm dò, từ đầu đến chân, sau cùng thậm chí ánh mắt đó còn rơi lên trước ngực nàng.
Hương Vũ nhớ lại bản thân mình mấy ngày trước có chỗ càng trở nên đầy đặn, có chút xấu hổ.
Lúc này, lại đột nhiên nghe hầu gia nói: “Rất đẹp, nam nhân thấy rồi, ắt sẽ thích.”
Hương Vũ sững người, sau đó mới nhớ lại, đây là lời nói của mình lúc đứng trước gương.
Quả nhiên, quả nhiên!
Ngài ấy đều nghe cả rồi!
Hương Vũ xấu hổ giận dữ muốn chết, trừng to mắt nhìn hầu gia, nước mắt trong đó đều sắp rơi xuống.
Lời nói thầm kín kiểu này, sao có thể để người khác nghe được, đặc biệt là hầu gia như vậy.
Khóe môi Hoắc Quân Thanh cong lên hành một nụ cười, hắn vươn tay, kéo nàng vào lòng.
Hương Vũ muốn vùng vẫy, nhưng sức lực của ngài ấy lớn như vậy, nàng căn bản đọ không lại, lại nói cũng thật sự sợ ngài ấy, sau cùng chỉ có thể cứng ngắc mặc ngài ấy ôm, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Lồng ngực nam nhân hơn ba mươi tuổi dày rộng, cánh tay có lực, vây chặt nàng, sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên gò má nàng, mới thấp giọng nói: “Đồ vật nhỏ thế này, sao trưởng thành rồi.”
Trước kia đại khái cũng biết trong phòng nữ nhi có mấy tiểu nha hoàn như vậy, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, cũng là trước đó mấy tháng gặp Lỗ ma ma ở đó, mới gặp được nàng. Sau khi thấy, lại có chút để tâm không buông được.
Đúng là tiểu cô nương đã khắc vào tim hắn, khiến người khác sau khi nhìn thấy liền nhớ nhung, nhưng rốt cuộc vẫn là quá non trẻ, cũng không muốn động tâm ý gì, thiết nghĩ cứ tùy nàng đi.
Chỉ là gần đây chạm vào, chạm vào cũng thôi đi, đồ vật nhỏ dường như hiểu biết rồi, vặn eo nâng ngực hấp dẫn nam nhân, rõ ràng là dáng vẻ trẻ con non nớt, lại dựa vào cái gì mà có một cảm giác khiến người ta muốn nhào nặn.
Mỗi đêm, cổ họng khát khô, thân thể căng chặt, hắn đều nhớ đến đồ vật nhỏ này.
Muốn ăn sạch sẽ nàng.
Hắn cúi đầu.
Lúc hắn kề sát Hương Vũ, Hương Vũ chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Toàn bộ những gì xảy ra buổi trưa lại hiện lên trong đầu, nàng dường như nghe thấy bản thân mình lúc đó quát không biết liêm sỉ, nàng sợ hãi đến cả người run lên: “Hầu gia, hầu gia tha cho nô tì đi…”
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nàng, tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt, lúc nói lời này môi cũng run lên, một mặt ủy khuất và sợ hãi, giống hệt một đóa hoa nhỏ nhỏ nhắn yếu ớt dễ thương.
“Muốn bản hầu tha cho nàng, có thể, nhưng nàng phải trả lời thành thật, không được giấu diếm.” Ngón tay của hắn nâng cằm nhỏ của nàng lên, nói như vậy.
“Trước giờ nô tì chưa từng dám giấu diếm hầu gia nửa phần, nô tì nào có gan đó.” Lúc nói lời này, mặt nhỏ của nàng đã đẫm lệ.
“Nam nhân đó, rốt cuộc là ai?” Hoắc Quân Thanh khàn giọng ép hỏi.
“Nam nhân đó…” Đôi mắt ngấn nước của tiểu cô nương, tí tách rơi xuống.
“Không được giấu bản hầu.” Hoắc Quân Thanh bóp chặt cằm nhỏ của nàng.
“Ây” Hương Vũ ủy khuất nhỏ giọng kêu lên, đau quá, đau quá, đau đến nỗi nước mắt lã chã rơi xuống, đôi mắt càng lên án, nhìn Hoắc Quân Thanh.
Hoắc Quân Thanh nhẹ nhàng thở ra, nới lỏng tay.
“Ây ây ây” Hương Vũ che cằm của mình: “Đau quá, ô ô ô, đau chết rồi…”
Có thể đau bao nhiêu, hắn cũng không có mạnh tay như vậy, Hoắc Quân Thanh trầm mặt.
“Ô ô ô…” Hương Vũ ủy khuất nức nở khóc.
Hoắc Quân Thanh nặng nề thở ra một hơi, nhấc tay: “Bỏ ra.”
Hương Vũ sợ hãi nhìn hắn: “Ư…”
Hoắc Quân Thanh cắn răng: “Để bản hầu xem xem.”
Giọng nói của hắn hơi trầm xuống, không giận mà uy, Hương Vũ giật mình, không dám không nghe, vội vàng bỏ tay ra.
Hoắc Quân Thanh nhìn qua, lại thấy làn da trắng nõn ở cằm nhỏ, lúc này lại lúc này lại phớt lên một mảng đỏ đâm vào mắt chọc vào tim, sao lại thế này.
Hắn chỉ nhẹ nhàng véo một cái.
Hương Vũ vốn dĩ chỉ cảm thấy đau, vừa sợ hãi vừa đau đến ủy khuất, mới khóc nức nở. Bây giờ nhìn thấy thần sắc này của Hoắc Quân Thanh, cũng bị dọa giật mình, cho là bản thân lại làm sai gì rồi, che cằm, hàng mi run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ có phải sắp chết không?”
Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Nói lung tung cái gì.”
Hương Vũ: “Ô ô ô”
Hoắc Quân Thanh: “Không được khóc.”
Hương Vũ căng thẳng liều mạng che cằm, trợn to mắt nhìn Hoắc Quân Thanh.
Hầu gia thật hung dữ, nàng không thể khóc nữa, sao có thể không khóc nữa.
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm mảng đỏ dưới cằm một lúc lâu, mới lạnh lùng nói ra một câu: “Sao lại sinh ra mỏng manh thế này?”
Nhất thời không kìm được mà nghĩ, buổi sáng hắn đùa giỡn nàng một phen, thấy nàng khóc hức hức kêu đau, đòi sống đòi chết, lại không phải là giả vờ.
Tiểu cô nương mềm mại non trẻ thế này, thật sự có thể chịu được không?
Hoắc Quân Thanh nhìn cái cổ thon dài thanh tú của nàng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT