Cổng tre sớm đã cũ kỉ, cỏ dại gần ngang thắt lưng, lúc này gió lạnh thổi qua, cỏ đuôi chó phát ra tiếng sột soạt
Xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe được âm thanh nào ngoại trừ tiếng sột soạt.
Cũng không có người nào cả.
Hương Vũ cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hầu gia không hề đến.
Khoảnh khắc vừa nãy nàng vô cùng sợ hãi, sợ hầu gia đột ngột xuất hiện, dù gì nếu hầu gia xuất hiện vào lúc này và muốn thân thể của nàng, nàng không thể nào không cho được.
Nàng không có cách nào phản kháng lại hầu gia!
Hương Vũ nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm, hỏi Báo đen: "Báo đen ca ca, hầu gia không đến chung phải không? Ngươi tự mình tới sao?"
Con báo đen nghiêng cái đầu tròn của mình, phát ra âm thanh “Ngao” và đung đưa cái đuôi lớn màu đen của mình.
Cái đuôi lông đen xù xì xen lẫn vào giữa đám cỏ đuôi chó rồi cùng nhau đung đưa, rồi cùng với cái sân vắng vẻ và cũ kỹ này, trông thật sự là vừa thê lương và buồn cười.
Hương Vũ cảm thấy buồn cười nên tiến lại gần: "Sao ngươi lại tới chỗ này của ta? Chỗ này có rất ít người tới lui, là do phạm lỗi nên bị nhốt ở đây sao!"
Báo đen "Ngao" một tiếng rồi dùng chân trước đạp đạp xuống đất.
Hương Vũ nhìn sang, lại phát hiện có một cái bình sứ nhỏ, một cái bình sứ nhỏ màu đen có nút gỗ trên đó.
Nàng thắc mắc: "Đây là cái gì, ngươi lấy ở đâu ra vậy?"
Con báo đen cúi đầu, dùng miệng hất hất cái bình sứ, sau đó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xám sáng ngời nhìn Hương Vũ, như thể muốn đưa cho nàng cái bình sứ nhỏ này.
Hương Vũ khó hiểu cầm lên tay, sau đó mở nút gỗ ra ngửi thử, một hơi khí thơm mát phả vào mặt nàng.
Hương Vũ ở cùng với tiểu thư nên cũng có chút kiến thức, nàng ngửi thấy bên trong hình như có mùi bạc hà và xạ hương, dược liệu được sử dụng đều quý giá.
Nàng nhìn báo đen, báo đen kháu khỉnh bụ bẫm cũng nhìn nàng, bộ dạng lại có chút đáng yêu.
Cũng giống như con chó đen lớn của lão đầu trông cửa trước kia.
Hương Vũ mím môi cười, không nhịn được đưa tay lên sờ đầu nó, mềm mại như bông, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu.
Nàng cười nói: "Báo đen, đây là thuốc à? Cho ta dùng sao?"
Vừa nói nàng cũng vừa chỉ vào mặt mình.
Sau khi bị ăn mấy tát, mặt nàng đã sưng tấy đỏ lên rồi, lúc nói chuyện ảnh hưởng đến vết thương đến giờ vẫn còn âm ỷ.
Dựa vào trực giác và kiến thức trước kia, nàng cảm thấy rằng loại thuốc này chắc là dùng để điều trị vết bầm tím và vết thương.
Báo đen dụi râu vào tay áo của Hương Vũ và phát ra âm thanh "Ngao", nghe như thể đang tán đồng.
Hương Vũ cảm nhận được ý của báo đen, đây quả nhiên là thuốc mà nó mang đến cho nàng.
Nàng ngập ngừng rồi nói: "Cảm ơn ngươi, báo đen ca ca, vậy để ta thử thoa một chút xem sao."
Nàng bị xử phạt đưa đến một nơi cô quạnh như vậy, cũng không biết sau này còn sẽ bị xử lý thế nào nữa, nhưng vì nàng chưa chết, vì nàng vẫn còn muốn sống tiếp, nàng phải nghĩ về tương lai của mình.
Tương lai của nàng đơn giản chỉ là tìm kiếm một nam nhân và gả cho nam nhân.
Muốn lấy một nam nhân tốt thì dù thế nào cũng phải bảo vệ gương mặt cho tốt, không thể để hủy dung được, nàng biết, nam nhân dù có tốt đến đâu cũng không thích một nữ tử bị hủy dung.
Lúc này Hương Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng ngồi ở trên bậc thềm bên cạnh, cẩn thận lấy ra thuốc mỡ bôi lên mặt, mới bắt đầu bôi còn có chút lo lắng, rốt cuộc dù con báo này trông khá có linh tính, nhưng nó không phải là đại phu, cũng không biết đã lấy được thuốc mỡ này từ đâu, nhỡ đâu mình đoán sai thì chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?
May mà sau khi thoa được một lúc, nàng đã thấy yên tâm, da mặt mát mát lạnh lạnh rất dễ chịu, cơn đau nóng cũng thuyên giảm đi rất nhiều.
Nàng kinh hỉ đến mức không nhịn được sờ sờ cái đầu đầy lông của con báo đen: "Đúng là có tác dụng, hình như ta không còn đau như trước nữa."
Báo đen vẫy đuôi kêu một tiếng "Ngao", đôi mắt màu xám cũng sáng lên, trông rất khoan khoái.
Trước đây Hương Vũ đặc biệt sợ con báo đen này, tưởng nó sẽ ăn thịt người, cảm thấy nó nhiễm sự uy nghiêm quyền thế cùng sát khí của hầu gia, nhưng bây giờ nghe con báo đen kêu lên một tiếng ngao như vậy, lại nhìn thấy bộ dạng kháu khỉnh bụ bẫm của nó, thật ra lại rất ngây ngô, thích đến mức muốn ôm nó vào lòng.
"Ngươi đúng là một con báo đen tốt bụng!"
"Ngao..."
"Nếu không có ngươi, khuôn mặt ta có lẽ sẽ bị hủy mất."
"Ngao..."
"Nhưng ta lại không có gì để cảm ơn ngươi..."
"Ngao..."
“Haiz, lúc trước ta còn định cho ngươi ăn quả mâm xôi, không ngờ sau đó ngươi lại không ăn được.” Nghĩ lại nàng vẫn còn thấy áy náy đây nè.
"Ngao!"
Con báo đột nhiên kêu lên, chớp chớp đôi mắt xám rồi xoay người nhảy qua tường, khi chạy thì cái đuôi lông xù cụp xuống, xém chút nữa là bị kẹp vào giữa mông.
Hương Vũ khó hiểu nhìn con báo đen, thật là kì lạ, đang nói chuyện vui vẻ, sao nó lại bỏ chạy rồi?
Nó không thích nàng nhắc đến quả mâm xôi sao? Buồn vì đã không ăn được quả mâm xôi sao?
Sau khi báo đen bỏ đi, trong viện tử chỉ còn lại một mình nàng, Hương Vũ đứng dậy đi dọn dẹp phòng ốc trước. Căn phòng này có chút cũ kĩ, bên trong rách nát không chịu nổi, các góc phòng phủ đầy mạng nhện, còn có mùi ẩm mốc, không hề có giường, chỉ có một cái kháng được xây bằng gạch nung.
Hương Vũ bắt đầu dọn dẹp, bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng sắp xếp cho ra dáng một căn phòng. Đến buổi tối, bên ngoài có người mang đồ dùng hàng ngày đưa cho nàng qua khe cửa, có cả một hộp thức ăn.
Sau khi Hương Vũ mở ra, nàng rất ngạc nhiên khi thấy đồ ăn thực sự không tệ, như thể còn tốt hơn trước kia ở trong viện tử của tiểu thư.
Còn về phần đồ dùng hàng ngày, mặc dù tất cả đều là vải thô nhưng cũng khá đầy đủ, cái gì cần có cũng đều có.
Hiện tại trong lòng nàng rất vui, xem ra lần bế quan suy ngẫm này cũng khá thoải mái, hơn nữa tạm thời không cần hầu hạ tiểu thư, một mình sống ở đây quả thật là nhàn nhã tự tại.
Sẽ tuyệt hơn nếu có thêm một nam nhân, khi nàng đang ăn một miếng cá giòn trong hộp thức ăn, nàng nhịn không được mà có suy nghĩ này.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Hương Vũ đều ăn ngon ngủ kĩ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái, tự nàng siêng năng bôi thuốc, chẳng mấy chốc vết thương trên mặt đã lành rất nhiều, không còn đau chút nào nữa. Nàng lại soi vào nước rửa mặt rồi sờ sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn như trứng bóc, nhìn thôi đã thấy thích.
Nếu có gì đó không thoải mái thì chính là giấc mơ hàng ngày của nàng.
Trong hai ngày qua nàng đều nằm mơ, thường mơ thấy hầu gia.
Trong mơ nàng rất thê thảm, chính là bị quào rách mặt hoặc là bị một con chó đen truy đuổi ở phía sau, mỗi khi nàng nhếch nhác nhất thì hầu gia luôn xuất hiện.
Ngài ấy nhẹ nhàng đỡ nàng lên, sau đó ôm chặt, và sau đó bắt đầu giúp nàng…
Bình thường đang mơ tới khúc này thì nàng đột nhiên bừng tỉnh, tỉnh lại thì vừa thẹn vừa mắc cỡ vừa vô cùng xấu hổ.
Nàng thật không biết liêm sỉ làm sao, thế mà ngày nào cũng mơ giấc mơ này!
Nàng không thích hầu gia chút nào, nếu không phải hầu gia đột ngột xuất hiện, bây giờ nàng đã được đuổi ra ngoài rồi.
Ngài ấy xuất hiện, mặc dù đã trừng phạt Lý ma ma rất nặng và trút giận dùm nàng, nhưng nam nhân của nàng đã bay đi mất rồi, còn nàng thì lại bị nhốt ở đây.
Hương Vũ cảm thấy vị hầu gia này hỉ nộ khó lường, thâm hiểm khó dò, đối với loại người này dù nàng có chết cũng không nên đi theo, nói không chừng một ngày nào đó lại bị nuốt sống mất!
Cũng không biết có phải là do giấc mơ đó không mà mấy ngày nay bầu ngực của nàng càng lớn hơn trước, y phục trước đây có hơi nhỏ, hơi ôm lấy cơ thể, lót ở eo chỉ có một cái thắt lưng nhẹ, lót ở mặt trước lại có hơi động lòng người.
Hương Vũ đã xem rất kỹ, cứ xem cứ xem mà đến bản thân cũng thấy xấu hổ, nhất thời nàng nghĩ rằng chắc là nam nhân sẽ thích cơ thể của mình nhỉ?
Ở cái tuổi trẻ này của nàng, thân thể lại mê người như vậy, dựa vào đâu mà không tìm được một nam nhân chứ?
Bây giờ bị cấm túc ở đây, đừng nói là nam nhân, ngay cả một con muỗi đực cũng không nhìn thấy, thế này thì không được, nhất định phải tìm cách!
Vì vậy, buổi chạng vạng ngày hôm đó, trời vừa đổ một chút mưa, thời tiết mát mẻ, bên ngoài rất yên tĩnh, dường như không có người, nàng liền rón rén chui ra ngoài qua khe cửa, may mà bên ngoài không có ai chặn lại. Lúc này nàng cực kì vui mừng, nhưng cũng không dám đi xa, chỉ dám đứng gần đó, nghĩ rằng biết đâu đụng phải một người thì sao?
Đang nghĩ đến đây nàng đã thấy phía trước có một người xách một thùng nước đang đi tới.
Hương Vũ vui mừng khôn xiết, vừa định tới chào hỏi, ai ngờ vừa tập trung nhìn lại, thì ra là người làm vườn A Phúc.
Hương Vũ vô cùng thất vọng, tự hỏi tất cả nam nhân trong hầu phủ đều chết hết rồi sao, sao mà đón đầu thế này cũng không ăn thua vậy!
A Phúc đó cũng đã nhìn thấy Hương Vũ, hắn vừa thò đầu như muốn đi tới thì Hương Vũ đã xoay người rời đi.
A Phúc nhìn thấy vậy, thất vọng thở dài rồi bỏ đi.
Hương Vũ càng thêm thở dài khi thấy A Phúc rời đi, nàng nghĩ, có lẽ tìm một con cóc hai chân còn dễ hơn tìm một nam nhân!
Nghĩ vậy, nàng hướng về tiểu viện mà đi, ai ngờ ngay trước cổng tiểu viện đã có một người đứng sẵn đón đầu, bộ dạng rất hiu quạnh.
Hương Vũ nhìn thấy người đó thì ngay lập tức muốn trốn tránh.
Nhưng người đó đã nhìn thấy Hương Vũ và vui vẻ đánh tiếng chào hỏi.
Hương Vũ không còn cách nào khác chỉ đành miễn cưỡng bước tới: "Thiếu gia."
Đã lâu nàng không gặp thiếu gia, không ngờ hôm nay lại đụng mặt.
Khi Hoắc Nghênh Phong nhìn thấy Hương Vũ, tự nhiên rất vui vẻ: "Mấy ngày nay ta hay thường đến thăm nàng, nhưng lần nào ở đây đều đóng chặt cửa, không có chìa khóa, ta cũng không thể tùy tiện ra vào, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng."
Hoắc Nghênh Phong không nói đến việc từ khi nghe nói Hương Vũ xảy ra chuyện thì đau khổ muốn chết, liền chạy tới chỗ tỷ tỷ hỏi thăm, sau đó vội vàng đến nơi giam giữ Hương Vũ, ai ngờ nơi này không cho phép mọi người tùy tiện ra vào. Hoắc Nghênh Phong tự nhiên thấy đau lòng, lòng nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, hắn đặc biệt chạy đến cầu xin phụ thân đừng trừng phạt Hương Vũ như thế này.
Ai ngờ rằng hắn van xin cả nửa ngày nhưng phụ thân chỉ bắn ra một ánh mắt lãnh đạm, khiến hắn không thể nói ra lời nào được nữa.
Sau đó, hắn chạy tới đây liên tục mấy ngày, mòn mắt muốn xem động tĩnh bên trong, kết quả là đến bóng dáng của Hương Vũ cũng không thể thấy.
Chưa từng nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp được Hương Vũ!
Hoắc Nghênh Phong vừa kích động vừa thương tiếc nhìn nàng: "Ta nghe nói hôm đó nàng bị đánh, nàng không sao chứ? Hương Vũ, nàng thật sự chịu khổ rồi, đều tại ta không thể bảo vệ cho nàng!"
Ánh mắt của hắn rơi vào gò má trắng hồng, kiều mị của nàng, đẹp như đóa hoa đào mới nở ở góc sân tiền viện, như hồng ngọc, không mảy may nhìn ra chút dấu vết của việc từng bị đánh.
Đương nhiên Hương Vũ cảm nhận được sự nhiệt tình trong ánh mắt của Hoắc Nghênh Phong, nàng có hơi ngẩn ra.
Sao vừa ra khỏi cửa lại gặp phải hai nam nhân, người này tới người kia đều chẳng ra gì thế này?
Thiếu gia thì tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng mà hắn là thiếu gia.
Nàng sợ hầu gia, nhưng không thể không công nhận rằng những gì hầu gia nói hôm đó là đúng. Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn, nếu ở bên thiếu gia chỉ có thể là một người thông phòng, hơn nữa vốn là nha hoàn trong viện của tiểu thư lại đi làm thông phòng cho thiếu gia thì không được đàng hoàng ngay thẳng cho lắm, e rằng về sau sẽ bị người châm biếm.
Ai mà muốn làm một thông phòng bị chế giễu cơ chứ, dù có vinh hoa phú quý thì đã sao, căn bản là nàng không cần!
Ánh mắt Hương Vũ nhìn thiếu gia có chút lạnh nhạt: "Làm phiền thiếu gia lo lắng, đã khỏi rồi."
Hoắc Nghênh Phong nhìn thấy nàng như vậy, đương nhiên ý thức được gì đó, hắn cau mày nói: "Hương Vũ, nàng đang giận ta sao? Ta vẫn luôn mong nhớ nàng, vẫn luôn muốn nhìn thấy nàng, thậm chí ta còn đi cầu xin phụ thân…"
Tuy nhiên, Hương Vũ không muốn nghe.
Nàng biết thiếu gia nói những thứ này đều vô dụng, giữa nàng và thiếu gia là khoảng cách một trời một vực.
Càng huống hồ, bên trên còn có hầu gia, có hầu gia đó, nàng muốn làm thiếp chân chính cũng khó.
Vì vậy, sắc mặt của Hương Vũ càng ngày càng lãnh đạm, trực tiếp cắt ngang lời của thiếu gia: "Thiếu gia, nô tỳ đã phạm sai lầm, không dám làm phiền thiếu gia lo lắng."
Nghe vậy, Hoắc Nghênh Phong ít nhiều cũng cảm nhận được, hắn nhìn Hương Vũ bằng ánh mắt mất mát mãnh liệt: "Hương Vũ, hình như nàng hơi khác so với trước đây."
Trước đây Hương Vũ không phải như vậy, nàng thích nói thích cười, ngây thơ dễ thương, giống như một tiểu muội muội.
Hương Vũ nghe xong không khỏi tò mò, bèn hỏi: "Trong lòng thiếu gia, nô tỳ trước kia như thế nào?"
Hoắc Nghênh Phong thở dài: "Trước đây nàng hoạt bát đáng yêu, thân thiết với ta, giống như muội muội của ta vậy."
Hương Vũ bật cười: "Thiếu gia nói bậy bạ cái gì vậy, nô tỳ chỉ là một nha hoàn, sao có thể giống muội muội của thiếu gia được chứ. Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người cùng nhau cười đùa, bây giờ lớn rồi, đơn nhiên cũng biết thân biết phận của mình. Càng huống hồ, hiện tại nô tỳ đang mang tội trên người, cách biệt một trời một vực với thiếu gia, làm sao dám mơ mộng nhiều."
Nói xong, nàng không nhiều lời với Hoắc Nghênh Phong nữa, đi thẳng vào cổng viện.
Hoắc Nghênh Phong cũng muốn đi vào, nhưng nghĩ đến lệnh cấm của phụ thân, lập tức không dám vượt qua, chỉ đành giương mắt đứng nhìn cánh cửa sơn đen cũ kỹ đóng lại trước mặt mình.
Hắn tràn đầy thất vọng, đứng ngây ngốc ở đó một hồi rồi nghiến răng nghiến lợi: "Là ta vô năng, không giúp gì được cho nàng, ta đây sẽ đi cầu xin phụ thân!"
Nói xong hắn chạy đi.
Sau khi cố giả vờ trấn tĩnh bước vào viện tử, Hương Vũ vội vàng cật lực đóng cửa lại.
Cánh cổng này tuy đã cũ nát nhưng gỗ lại nặng đến mức nàng suýt chút nữa bị trật tay, phải tốn rất nhiều công sức mới đẩy được.
Sau khi đẩy xong, nàng nấp vội sau cánh cửa cẩn thận lắng nghe, nghe một hồi cuối cùng cũng yên tâm khi nghe thiếu gia than thở rời đi.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Nàng không muốn dính líu quan hệ với vị thiếu gia này, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy thì thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được sạch tội.
May mà hắn đã đi rồi.
Mai sau khi gặp phải vị thiếu gia này, nàng sẽ nâng mặt lên và tránh xa nhất có thể, tuyệt đối không thể cho hắn bất kỳ hy vọng nào, nếu không…
Hương Vũ nghĩ về việc ngày hôm đó hầu gia đã kìm kẹp nàng thế nào trong thư phòng và dùng lực đạo thế nào để áp chế nàng.
Nàng hiểu rõ một điều rằng là một nha hoàn, chủ tử muốn thế nào thì là thế đó và nàng không cách nào phản kháng lại được.
Nếu ngộ nhỡ cho vị thiếu gia này hy vọng, mà hắn lên cơn bốc đồng muốn thân thể nàng, thì nàng phải làm thế nào? Sau này ra ngoài làm sao ăn nói với nam nhân của nàng rằng bản thân không còn là một thân trinh trắng chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lại càng thầm quyết tâm: "Sau này nhất định phải tránh xa hắn ra."
Ai ngờ vừa nói xong câu này thì liền nghe thấy một giọng nói: "Tránh xa hắn?"
Ba chữ nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng lọt vào tai Hương Vũ lại như tiếng sấm rền.
Nàng ngây người hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mà cứng ngắc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân đứng giữa đám cỏ dại.
Bức tường ngói xanh đổ nát gần như bị rêu xanh bao phủ, đám cỏ dại cao đến nửa người thấp thoáng y bào của hắn, làn gió ẩm sau cơn mưa hòa quyện với hơi thở không thể xem nhẹ của nam nhân
Nàng không biết hắn đến từ khi nào, càng không biết hắn đã thấy được những gì và nghe được bao nhiêu.
Nàng đỏ mặt tía tai, tâm hoảng ý loạn, không biết phải nói gì.
Ý thức đầu tiên là muốn chạy trốn, nhưng đôi chân căn bản không nghe sai khiến.
Lúc này, trong đầu nàng lóe lên rất nhiều rất nhiều ý tưởng, lúc thì là tình cảnh nàng bị hầu gia giam cầm trên kệ bách bảo, lúc thì lại là cảnh trong mộng ngài ấy nhắc tới việc muốn giúp nàng xoa.
Nàng yên lặng nhìn hắn, hai mắt mở to, không nói được lời nào.
Hắn lại rảo bước tới.
Khi hắn giẫm lên cỏ mà bước tới, góc áo bào lướt qua cỏ phát ra tiếng sột soạt.
Hắn đi rất chậm, từng bước từng từng đến gần.
Hắn cách Hương Vũ gần thêm một phân, hơi thở của Hương Vũ lại nhanh thêm một phần.
Khi hắn đến đủ gần, gần đủ khiến nàng cần phải ngước mặt lên mới nhìn thấy khuôn mặt hắn, cuối cùng hắn mở miệng: "Mấy ngày trước còn nhớ nhung hắn, sao hôm nay lại muốn tránh xa rồi? Tâm ý thay đổi nhanh như vậy sao?"
Hương Vũ khẽ mở đôi môi, ngây ngốc nhìn hầu gia.
Nàng không biết phải nói cái gì.
Nàng phát hiện ra sau một lời nói dối thì cần phải có thêm nhiều lời nói dối để bổ sung, nhưng bây giờ đối mặt với vị hầu gia này, thực sự là nàng không thể bịa ra được lơi nào.
Trong khi hô hấp, hầu gia đã đến trước mắt rồi, hắn cúi đầu nhìn nàng chăm chú, hơi thở nóng bỏng quấn quít trước mặt nàng, mặt Hương Vũ nóng bừng, ngây ngốc nhìn hắn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hoắc Quân Thanh chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.
Chỉ là một tiểu nha hoàn cỏn con mà thôi, hắn sẽ không quan tâm, cũng tuyệt đối không phải là loại người cậy thế chiếm đoạt thân thể của nô tỳ bên dưới.
Nếu nàng ta nhìn trúng nhi tử của mình, hắn sẽ không bao giờ nhìn nàng một cái nào nữa.
Chỉ là hắn không muốn vì mình mà để một tiểu nha đầu như vậy vô duyên vô cớ chịu oan khuất, nên hôm đó hắn mới ghé qua một chuyến.
Kết quả là bây giờ, hắn chỉ nổi hứng muốn đi qua xem sao, lại nghe thấy nàng nói như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt như ngậm nước của nàng, chất vấn hỏi: "Nói, trong lòng ngươi, rốt cuộc là có ai?"
Hắn nhướng mày, giọng nói khàn khàn: "Hay là nói, tiểu nha đầu ngươi đang lạt mềm buộc chặt? Miệng thì nói là không nhưng trong lòng thì nguyện ý?"
Khi hắn đang nói chuyện, hơi thở nóng hổi kèm theo sự mát mẻ của làn gió sau cơn mưa nhẹ nhàng ngưng lại trước mặt Hương Vũ, khiến cho thân thể của Hương Vũ không khỏi run lên.
Nàng chỉ muốn rời khỏi hầu phủ và tìm một nam nhân để kết hôn, dù là nghèo hèn hay ngu ngốc gì cũng được, thậm chí là què cũng được, miễn là đừng bắt nàng làm thiếp là được.
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang run rẩy, khuôn mặt của tiểu cô nương đỏ ửng vì xấu hổ, ngấn trong đôi mắt là nước mắt trong suốt, trông nàng thật trong sạch đơn thuần giống như quả táo xanh mọc ở đầu cành, mang theo hương thơm tươi mát khiến người ta chỉ muốn cắn lấy một miếng.
Nhưng chỉ là một tiểu cô nương như vậy mà tâm ý lại khiến người ta khó nắm bắt đến thế.
Một tia âm u khó lường lóe lên trong đôi mắt của Hoắc Quân Thanh: "Tại sao không dám nhận là bản hầu thưởng cho ngươi? Sợ người đó biết sẽ hiểu lầm ngươi sao? Sợ từ nay sẽ không thể giải thích rõ ràng được sao?"
Đây là lời giải thích có khả năng nhất mà Hoắc Quân Thanh có thể nghĩ ra.
Hương Vũ cắn môi, mở to hai mắt, vô tội nhìn Hoắc Quân Thanh, thật lâu sau mới nói: "Không phải."
Mặt mày Hoắc Quân Thanh lạnh lùng trầm xuống: "Vậy thì tại sao?"
Hương Vũ mếu máo, nước mắt đã rơi xuống, nàng nói một cách đáng thương: "Nô tỳ sợ làm hỏng thanh danh của hầu gia..."
Tất nhiên đây là lời nói dối, gạt người.
Nhưng vậy mà Hoắc Quân Thanh lại cảm thấy có chút dễ chịu.
“Làm hỏng thanh danh của bản hầu ư?” Hắn nhướng mày, nhìn nàng và chờ đợi nàng tiếp tục bịa chuyện.
“Đúng!” Hương Vũ mạnh mẽ gật đầu, chính là mới đây nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi, gả cho nam nhân là kế hoạch lâu dài, nhưng được sống tiếp mới là đại sự cấp bách, nàng đảo mắt, vội vàng nói: “Nô tỳ là thân phận hèn mọn, hầu gia thân phận cao quý, tất nhiên là không thể so sánh nổi. Nếu như truyền ra ngoài, bị bịa đặt phao tin, e rằng sẽ tổn hại đến thần uy của hầu gia. "
“Có khi nào mà bản hầu sợ người khác đặt điều bịa chuyện về mình ư?” Nói tới đây hắn liền cúi đầu xuống: “Tiểu nha đầu, nói sự thật cho bản hầu.”
Khi nói câu này, hầu gia đã cách rất gần Hương Vũ, gần đến mức chiếc mũi cao vút thẳng tắp của hắn dường như đã chạm vào da thịt của nàng.
Hai chân nàng phát nhũn, cả người mềm ra, toàn thân vô lực, lòng bàn tay gần như đổ mồ hôi lạnh.
Nàng chỉ ngẩng mặt lên và ngây ngốc nhìn hầu gia.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy bộ dạng tiểu nha đầu như vậy, vẻ mặt hơi thu lại: "Ngươi nói có người trong lòng rồi? Rốt cuộc là người nào?"
Đầu óc Hương Vũ quay cuồng, nghĩ tới nghĩ lui mà trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng, nàng làm gì đã có ý trung nhân đâu!
Hoắc Quân Thanh giơ tay lên, ngón tay thon dài tao nhã nhẹ nhàng đặt lên cằm nàng, hơi nâng khuôn cằm nhỏ nhắn thanh tú lên, thấp giọng nói: "Là căn bản không có, chỉ là lừa gạt bản hầu, hay là ngươi thích trúng người nào không thể nói được hả?"
Mặt Hương Vũ đỏ như được thoa một lớp phấn hồng, nàng oan ức nói: "Căn bản không có... Nô tỳ một lòng chỉ muốn làm một nha đầu, tận tâm tận ý hầu hạ bên cạnh tiểu thư, làm gì có chuyện nghĩ đến những điều này..."
Đương nhiên là Hoắc Quân Thanh không tin nàng, mấy ngày trước nàng ở trong phủ quyến rũ mê hoặc lòng người, hắn đã nhìn thấy tận mắt, có điều tiểu nha hoàn này có nhiều tâm tư đến đâu chăng nữa thì cũng không thể nhảy qua được lòng bàn tay hắn.
Mà lúc này hắn không muốn tranh luận chuyện này với nàng.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú đôi gò má non mềm ửng hồng và đôi môi mỏng run rẩy, càng ngày càng hơi cúi xuống.
Phảng phất giống như có mùi hơi chua chua ngọt ngọt những quả trám trên cây đọng lại giữa hai cánh mũi.
Hắn hơi dán sát lại, ngước mũi lên hít lấy để tận hưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT