Hương Vũ đắm chìm trong bức tranh kia, nàng đã quên mình đang ở chỗ nào, đã quên đi chiều nay là năm nào, càng quên đi vì sao nàng lại nhìn bức tranh này.

Nhưng mà ngay lúc này, có người quấy rầy nàng, đương nhiên nàng không kiên nhẫn.

Nàng né tránh, nàng vỗ qua, nàng nói thầm, nàng nắm lấy hất ra, cuối cùng nàng nắm lấy!

Nàng nắm lấy, nàng còn hơi nổi nóng, đây là ai thế, vì sao làm phiền nàng.

Kết quả, ngay trong khoảnh khắc nàng muốn nổi nóng, mớ lông xù trên tay kia lại có vẻ rắn chắc núc ních khiến nàng về với hiện thực, để nàng ý thức được lúc này cảm xúc thế này là không đúng!

Lông xù, thịt núc ních, lại khỏe mạnh...?

Trong giây phút này, trong đầu nàng nhớ tới một ngàn một vạn loại khả năng, nàng càng phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Tiếng thét chói tai vang vọng trong thư phòng, nàng bị dọa đến mức nhảy dựng lên, chạy trối chết.

Nhưng mà nàng chưa chạy được mấy bước, con báo đen kia đã nhanh nhẹn mạnh mẽ lao xuống, trực tiếp ngăn cản nàng.

Hương Vũ nhìn con chó hoang lớn cả người đen nhánh, nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của nó. Nàng lại nhớ tới cảnh vừa này nàng nắm chặt đuôi nó, cả người nàng xụi lơ hai chân run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững.

"Chó, chó đen lớn, ta không cố ý, ta không biết đó là đuôi của ngươi, ta sai rồi..." Hương Vũ thấp thỏm lắp bắp nói, hai tay nhỏ chắp trước ngực khẽ cầu nguyện: "Cầu ngươi, chó đen lớn, tha cho ta đi, ta sai rồi ta sai rồi!  A di đà phật, ông trời ơi phù hộ con, con không muốn chết, con không muốn bị con chó đen lớn này ăn. Con sai rồi, con sai rồi ô ô ô ô..."

Báo đen mờ mịt ngoắt ngoắt cái đuôi, trong miệng phát ra tiếng "Ngao u ngao u", vô cùng vô tội.

"Chó hoang lớn, đừng, đừng ăn ta!" Hương Vũ liên tục lùi về sau.

"Ngao u..." Người ta là báo đen, không phải chó hoang lớn!

"Ô ô ô van ngươi, đừng ăn ta. Không thể ăn ta được, thịt ta chua, ta không có mấy lạng thịt cả!" Nước mắt của Hương Vũ chảy xuống.

"Ngao u..." Người ta không thèm ăn thịt người!

"Ô ô ô ô, ta còn chưa gả cho nam nhân, đừng ăn ta. Ta, ta lại chết đi như thế...."

"Vội vã lấy chồng như thế?" Ngay lúc Hương Vũ đang ngao ô ô ô kêu to, đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt uy nghiêm vang lên.

Giọng nói này vừa vang lên, Hương Vũ không chỉ kinh sợ.

Đầu óc nàng hơi quá tải, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nàng cứng đờ đứng ở nơi đó, mờ mịt nhìn con chó hoang lớn đang ngoắc đuôi giống như con mèo vậy. Qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi xoay người qua chỗ khác, vì thế lại thấy nam nhân mặc áo bào tím đội kim quan đứng đó.

Lúc này một tia nắng từ song cửa sổ khẽ chiếu xuống, làm cho gương mặt tuấn mỹ đến mức gần như hoàn mỹ ánh lên một lớp vàng nhạt. Nam tử phong thần tuấn lãng, tôn quý mà uy nghiêm,  đứng dưới ánh mắt trời trông như thần tiên.

Trong cơn hoảng hốt, Hương Vũ nhìn nam nhân trước mặt, nàng cảm thấy hắn là thần, là thần từ trên trời giáng xuống, đến giải cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Đầu gối nàng quỵ xuống, thân thể mềm mại ngã về phía trước: "Ô ô, cứu ta..."

...

Nhận ra người trước mặt nàng đang quỳ lạy không phải thần tiên mà là hầu gia thì đã là chuyện nửa ngày sau.

Hầu gia trực tiếp bế nàng lên, sau đó đặt nàng trên giường thấp.

Hương Vũ cảm thấy mình giống như một mớ bùn, cứ bị ném ở nơi đó.

Nhưng mà nàng vẫn không thôi sợ hãi, nàng dè dặt nhìn con chó hoang lớn kia, nhìn về phía hầu gia xin giúp đỡ với vẻ đáng thương: "Hầu gia, hầu gia, con chó hoang lớn kia..."

Hoắc Quân Thanh nhìn lướt qua gương mặt nhỏ đang hoảng sợ luống cuống, hắn nói: "Đây không phải chó hoang lớn."

Rốt cuộc  hắn cũng hiểu rõ vì sao có tin đồn hắn nuôi chó hoang ăn thịt người.

Hương Vũ hoảng hốt nhìn xem con chó hoang kia, trong lòng khẽ thở ra, đây không phải là chó hoang lớn à.

Nàng thì thào nói: "Đây, đây là cái gì thế?"

Hoắc Quân Thanh: "Đây là báo đen."

Sau khi nghe bốn chữ này, Hương Vũ suýt nữa ngã từ trên giường thấp xuồng.

Gương mặt nhỏ mếu máo, trừng to mắt: "Đây là, đây là báo?"

Hoắc Quân Thanh gật đầu: "Báo đen không ăn thịt người."

Cho nên không cần sợ như thế.

Đôi mắt Hương Vũ trừng to hơn, nàng không dám tin nhìn qua Hoắc Quân Thanh.

Đây là xem thường nàng không đọc qua sách sao? Không, nàng đọc qua rồi. Nàng là thư đồng bên cạnh tiểu thư, biết không ít chữ, cũng xem qua không ít sách. Trong sách <<Thuyết Văn Giải Tử>> có nói "Báo có đốm tròn giống hổ", <> có nhắc qua, nói "Thú ở Nam Sơn có nhiều mãnh báo".

Mãnh báo đó, sao lại không ăn thịt người.

Hương Vũ run lẩy bẩy.

Hoắc Quân Thanh thấy vậy thì đưa tay, ra hiệu cho báo đen đi đến.

Báo đen nghe lệnh, "Ngao u" với Hương Vũ vài tiếng.

Hương Vũ lại giật nảy mình, liên tục co lại về phía sau. Sau khi nàng nhìn thấy con báo kia chỉ "Ngao u", nhìn kỹ lại thì dường như giống chào hỏi với nàng, cũng không có ý muốn ăn nàng.

Nàng sửng sốt một chút, cẩn thận đề phòng nhìn con báo.

Báo kiêu ngạo nhìn nàng, khi thì "Ngao u" vài tiếng.

Hương Vũ nghe thấy âm thanh này, chậm rãi nhíu mày: "Sao ngươi kêu vừa giống mèo lại giống chó thế!"

Tiếng kêu kia giống như mèo con mới chào đời, ngay cả "Meo meo  meo" cũng không biết kêu, chứ kêu "Ngao u ngao u".

Nghe rất êm tai.

Hương Vũ cẩn thận đánh giá báo đen, báo đen ngẩng đầu tròn vo nhìn nàng.

Hương Vũ cứ nhìn thế một lúc, đột nhiên cảm thấy hai lỗ tai tròn của nó thật đáng yêu, vậy mà lại muốn sờ sờ.

Nhưng mà nhớ đến hầu gia bên cạnh, nàng cảm thấy hơi sợ, rốt cuộc thu tay về.

"Ngươi ở trong thư phòng của ta làm gì?" Ngay lúc này, đột nhiên Hoắc Quân Thanh mở miệng hỏi.

"À?" Hương Vũ hơi mờ mịt, nàng bị dọa một trận như thế ký ức trở nên vụn vỡ.

Nàng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi.

Nàng muốn giúp tiểu thư thêu thùa, nhưng mà nàng không thể nói nàng giúp tiểu thư thêu thùa, nàng phải nói là giúp tiểu thư vẽ.

Thế là nàng ngập ngừng một phen, lúc khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ lên, cuối cùng nàng lại thốt lên lời nói dối đầy lỗ hổng: "Tiểu thư muốn làm tròn hiếu đạo, cho nên muốn thêu, thêu bình phong cho hầu gia. Nô tỳ tới giúp tiểu thư vẽ..."

Hoắc Quân Thanh hơi nhíu mày: "Thật sao?"

Chỉ là hai chữ nhưng lạnh lẽo cứng rắn uy nghiêm.

Trong lòng Hương Vũ hoảng hốt, sau khi bớt sợ báo đen ăn người thì nàng cũng nhớ lại, vị ở trước mắt nàng không phải ai khác mà là hầu gia.

Hầu gia rất đáng sợ.

Sau khi Hương Vũ ngẩn người một lát mới tự động tự giác bò xuống giường thấp, sau đó quỳ trên mặt đất. "Xin hầu gia thứ tội! Nô tỳ đến chỉ giúp tiểu thư vẽ!" 

Hoắc Quân Thanh: "Chỉ vẽ thôi?"

Hương Vũ gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, nô tỳ chỉ vẽ thôi, không làm gì khác!"

Hoắc Quân Thanh: "Có đúng không, ngay cả thêu thùa cũng không biết?"

Hương Vũ kiên trì: "Thật sự không biết..."

Mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng, rốt cuộc nàng phải nói biết hay không biết đây, lúc này cũng không thể nào hỏi tiểu thư được!

Ngay lúc này, đột nhiên nàng thấy trong tay hầu gia xuất hiện một tấm khăn.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ thế lại cầm một tấm khăn: "Đây là của ai?"

Hương Vũ không nhìn thì cũng thôi đi, sau khi nhìn qua thì gần như hồn phi phách tán: "... Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết..."

Mặc kệ hắn, nàng đã tắt thở rồi, nàng sẽ chết ngay.

Đó là khăn nàng vừa mới cho vị thị vệ ca ca kia, không nghĩ tới vậy mà lại rơi vào tay hầu gia.

Hương Vũ xấu hổ, Hương Vũ bất đắc dĩ, Hương Vũ cảm thấy chết còn tốt hơn sống.

Hoắc Quân Thanh: "Vậy thì không phải của ngươi rồi?"

Hương Vũ ỉu xìu: "Đúng là không phải đâu..."

Nàng có thể nói cái gì, nàng còn có thể nói gì nữa?

Hoắc Quân Thanh nghe vậy thì nhẹ nhàng ném tấm khăn kia lên kệ bách bảo, sau đó lạnh nhạt nói: "Nếu như thế, ngươi hãy ở yên ở đây mà vẽ, không được gây thêm rắc rối, càng không thể..."

Nói xong, hắn lại tiếp lời: "Không thể giống chủ nhân của chiếc khăn kia, vậy mà lại có ý đồ dụ dỗ thị vệ của bản hầu."

Hương Vũ liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, đương nhiên là nô tỳ không phải loại người này! Sao nô tỳ có thể làm ra chuyện đó được, nô tỳ còn không biết thêu thùa, chiếc khăn này càng không thể của nô tỳ!"

Hoắc Quân Thanh gật đầu, lúc này mới dẫn báo đen đi thẳng lên lầu.

Hương Vũ thấy hầu gia cứ đi từng bước lên lầu, nhìn thấy vạt áo của hắn biến mất ở ngã rẽ, nhìn không thấy đuôi của con báo đen hồng hộc kia nữa, cuối cùng mới khẽ thở ra.

Nàng đứng lên, dùng tay áo lau mồ hôi, nhịn không được bắt đầu hoài nghi: Hầu gia, rốt cuộc có phải ngài ấy đã đoán được chiếc khăn kia là của nàng?

...

Đợi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, cuối cùng Hương Vũ cũng mệt mỏi rời khỏi thư phòng.

Bộ tranh này có bốn bức, bây giờ cuối cùng nàng cũng vẽ xong một bức trong đó, còn ba bức nữa. Nghĩ đến ba bức tiếp theo, nàng cảm thấy mình thật sự có thể đụng vào tảng đá chết đi cho rồi.

Nàng bất đắc dĩ đi ra khỏi viện, bước chân nặng nề.

Lúc đi ra khỏi viện, đã thấy hai tên thị vệ, trong đó có một tên si ngốc nhìn nàng.

Nàng nhận ra, đây chính là vị thị vệ của hầu gia nhận khăn của nàng khi nãy.

Người này rất đáng hận.

Hương Vũ cắn trừng mắt liếc hắn một cái, giống như nhìn kẻ thù tám đời.

Tên thị vệ sửng sốt, rõ ràng lúc đi vào còn tình ý miên man gọi ca ca, sao đi ra lại thành như thế?

Nàng, không phải nàng còn đưa hắn khăn sao?

Hương Vũ ngóc đầu lên, khinh thường hừ một tiếng, dậm chân nhanh chóng rời đi.

Ta nhổ vào, ta nhổ vào, chỉ một tên thị vệ mà thôi, ta không thèm!

Thị vệ càng thêm kinh ngạc, hắn không nhịn được mà sờ vào khăn gấm trong lồng ngực mình, rõ ràng cái này khi nãy nàng cho mình. Lúc ấy nàng nhìn hắn như thế, vì sao mới nửa ngày mà đã thay đổi?

Nếu như ngay từ đầu nàng không ẩn ý đưa tình mà nhìn dụ dỗ hắn, thì hắn sẽ không tùy tiện rung động. Nhưng mà lúc trước nàng ẩn ý đưa tình, còn gọi hắn la ca ca, cuối cùng còn đưa khăn, đương nhiên hắn cũng hơi để ý.

Kết quả bây giờ nàng lại như thế?

Thị vệ này cũng hơi không phục, vội vàng nói với đồng bạn của mình một câu, sau đó đuổi theo: "Hương Vũ cô nương, rốt cuộc cô nương có ý gì?"

Hương Vũ bước nhanh đi tới, đột nhiên nghe được người kia sau lưng nàng còn lại Hương Vũ cô nương, thật sự nàng hận không thể tát hắn một cái.

Người này sao vậy chứ! Thật sự không có liêm sĩ! Mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng sao hắn lại trêu đùa nàng như thế?

Hương Vũ đang muốn bảo thị vệ này dừng lại, ai biết đối diện lại thấy Nhị Cẩu Tử đi tới.

Vành mắt của Nhị Cẩu Tử đỏ bừng, đáy mắt còn mang theo tia máu, cứ như thế thê lương tuyệt vọng nhìn nàng, khàn giọng kêu lên: "Hương Vũ muội muội."

Trái tim Hương Vũ nhảy lên một cái:...?

Ở sau lưng, thị vệ gọi "Hương Vũ cô nương" cũng theo sát phía sau, thở hồng hộc mà nhìn Hương Vũ.

Hương Vũ nhìn Nhị Cẩu Tử, lại nhìn thị vệ, có hơi mờ mịt.

Hai người bọn họ đang làm gì thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play