Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Loan Hoan áp lưng thẳng tắp vào cánh cửa, chỉ nhìn thấy Dung Doãn Trinh bỏ lại mấy chữ “Thế nào? Có thể? Kỳ thực là em muốn gây thêm rắc rối?” nói xong mấy lời mờ ám như vậy, anh chậm rãi đi đến phòng tắm.

Sau cửa nhất thời truyền đến tiếng nước rào rào, bầu không khí căng thẳng khi nãy bỗng xẹp xuống, hai chân cô như nhũn ra, mà không chỉ có chân như nhũn ra, đến tay cũng…

Dung Doãn Trinh đáng chết, Loan Hoan không có dũng khí nhìn lại tay mình.

Giờ khắc này, cô cảm giác được bàn tay nóng khủng khiếp, giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của thứ vừa mới chạm vào, nhiệt độ bàn tay khiến tim cô đập cũng mất tự nhiên.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn. Lúc này Loan Hoan mới lấy lại tinh thần, thời gian cô ở đây ngẩn người cũng đã đủ lâu rồi. Nắm chặt tay, Loan Hoan đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa ra, hít thật sâu luồng không khí bên ngoài.

Giờ phút này, sự bố trí trang nhã trong phòng với bức tường hoàn toàn bằng thủy tinh bên trái hiện lên rõ ràng hình ảnh một nam một nữ. Cô gái đứng quay mặt về phía trước cửa sổ, chàng trai lặng lẽ đi đến phía sau lưng, chậm rãi mở hai tay ra, cùng đợi.

Khó khăn lắm nhịp tim Loan Hoan mới khôi phục lại bình thường. Cô đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu lại liền va vào một bức tường thịt. Tình huống bất ngờ xảy ra khiến cô tìm lấy điểm chống đỡ theo phản xạ. Một tay vừa bám vào thắt lưng ai đó, người nọ thuận thế ôm cô vào trong lòng.

Vài giây sau, Loan Hoan buông tay ra, khuôn mặt không chút biểu cảm, rời khỏi người Dung Doãn Trinh. Cô đi đến trước tủ quần áo, chọn ra một bộ sau đó đi thẳng về hướng phòng tắm.

Vừa chạm lưng vào trên tường, Loan Hoan liền thở gấp, đáng chết, trên bàn tay lại nổi lên cảm giác kỳ quái.

Nhìn vào trong gương, Loan Hoan lập tức cảnh cáo bản thân, như thế nào lại quên mất, cô rơi vào thế hạ phong đều bởi vì hai người cùng ở chung một chỗ.

Người con gái rơi vào tình thế quẫn bách, trong nháy mắt, cảm giác lúng túng này khiến Loan Hoan hận không thể tùy tiện tìm một người đàn ông rồi trao bản thân cho anh ta.

Màng trinh, không phải cũng giống như là máy bay xuyên qua tầng khí quyển sao?

Ừm, nếu xảy ra chuyện như vậy, cô có thể bình bĩnh hòa nhã mà đối mặt với Dung Doãn Trinh.


Cánh tay vươn ra định lấy kem đánh răng thì một cánh tay khác trắng nõn thon dài lấy đi nhanh hơn. Không chỉ có kem đánh răng mà bàn chải của cô cũng cầm lấy luôn, trong gương hiện lên khuôn mặt của cô với Dung Doãn Trinh. Không biết anh đã đến bên cạnh Loan Hoan từ khi nào.

“Dung Doãn Trinh…” Loan Hoan gằn lên, nghĩ đến lời nói cần có tính cảnh cáo một chút.

Trái lại, Dung Doãn Trinh nặn kem đánh răng vào bàn chải, sau đó cầm bàn chải của cô đánh răng rất tự nhiên, anh vừa đánh răng vừa dùng ánh mắt dò hỏi.

Đáng lẽ phải nói “Dung Doãn Trinh, sao anh lại dùng bàn chải của tôi?” thì kết quả lại là, Loan Hoan bật thốt ra một câu cảnh cáo như vậy: “Quản gia có chuẩn bị bàn chải đánh răng cho anh rồi.”

Nói xong, Loan Hoan thề cô nhất định phải vạch ra kế hoạch xử lí tấm màng mỏng kia.

Đêm nay, trên chiếc giường đơn của Loan Hoan nhiều hơn một người.

“Dung Doãn Trinh, anh ngủ sofa!”

“Anh cũng định vậy nhưng mà trong phòng em không có sofa.”

Đúng vậy, trong phòng cô không có sofa. Có lẽ cô có thể cho anh ngủ ở bất kì đâu trừ trên giường, nhưng Loan Hoan không muốn làm như vậy. Vừa rồi biểu hiện của cô đã đủ thất bại, không chỉ thất bại mà còn có vẻ ngây thơ đáng thương.

May mắn là tuy rằng giường đơn nhưng cũng không nhỏ, bọn họ nằm ở hai góc, cố hết sức không để cho cơ thể chạm vào nhau. Cô với anh ở chung ba năm, trên người họ đều để lại ấn tượng, cho dù đã đi đến tình trạng lột lớp mặt nạ xuống rồi, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Vì vậy Loan Hoan không hề cảnh giác, một lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

Trời tờ mờ sáng, khi Loan Hoan tỉnh lại một lần, đã nhận thấy hai người đang ôm chặt nhau. Dung Doãn Trinh lại ỷ vào lợi thế thân thể ép cô tựa như một cây kem.

Thời điểm này Loan Hoan cũng không giãy dụa, cô mơ hồ suy nghĩ, ngày mai nhất định phải khiến Dung Doãn Trinh ký tên trên giấy thỏa thuận ly hôn.

Loan Hoan tỉnh lại lần nữa thì Dung Doãn Trinh đã không còn bên cạnh.

Quản gia nói cho Loan Hoan biết Dung Doãn Trinh đã rời đi từ rất sớm.

Trên bàn ăn có bốn người ngồi, Lý Nhược Vân với hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt Lý Nhược Tư tái nhợt, Phương Mạn không yên lòng, nhìn Loan Hoan muốn nói rồi lại thôi.

Bữa sáng kết thúc, Lý Nhược Vân trang điểm đậm ôm Phương Mạn từ biệt, nói: Bà nội lần sau con lại đến thăm người. Ôm bà xong Lý Nhược Vân đối mặt với Loan Hoan, mở miệng, mang theo âm điệu làm nũng vẫn như từ trước tới giờ: “Hoan.”

Sau đó, lại là một cái ôm vô cùng thân thiết.

“Tớ đoán, tối hôm qua cậu với anh ấy lại không xảy ra chuyện gì nhỉ?” Lý Nhược Vân vừa ôm Loan Hoan vừa nói. “Loan Hoan, chúng ta đều hiểu anh ấy, vậy nên tớ chờ được, tớ sẽ đợi anh ấy giống như trước kia.”

“Lý tiểu thư, nếu có một ngày cậu thật sự có thể đợi được anh ấy như đã nói, tớ sẽ thật tâm chúc phúc cho hai người.” Loan Hoan mỉm cười.

Từ Carmel về tới Los Angeles, Loan Hoan bắt đầu bận rộn.

Trước kia cô từng tài trợ cho các họa sĩ trẻ, kế hoạch bắt đầu tiến hành giai đoạn hai. Loan Hoan đem các tác phẩm của một vài nhóm họa sĩ trẻ rất có tố chất cho nhà giám định nghệ thuật xem xét.

Trong bảy tháng, Loan Hoan đã tiến hành trang hoàng lại hành lang phòng tranh. Cô định để riêng một khu dành trung bày các tác phẩm của người mới. Loan Hoan vừa bận rộn vừa chờ đợi luật sư của mình nghỉ phép trở về.

Trong thời gian đó, mỗi tối Loan Hoan đều sẽ gọi vào số di động cá nhân của Dung Doãn Trinh. Dù biết rõ là anh sẽ không nghe máy nhưng cô vẫn không thể bỏ thói quen này.

Điều cô cần chính là dùng phương thức như vậy đến nhắc nhở bản thân, cô với Dung Doãn Trinh đang còn phải đàm phán ly hôn.

Có lúc Loan Hoan còn đi qua công ty của Dung Doãn Trinh bốn lần, bốn lần đều bị ăn bế môn canh*.

*không cho khách vào nhà

Bận rộn nguyên một ngày thứ sáu, Loan Hoan vừa về nhà đã gục xuống giường ngủ.

Mơ hồ có tiếng di động vang lên, cô liền cầm máy, chưa kịp xem xem là ai gọi đến Loan Hoan đã nói luôn: Trình Thụy, để tôi ngủ một lúc.

Giai đoạn này, chàng trai Trình Thụy ở Vân Nam vẫn hay liên lạc với Loan Hoan, khi điện thoại vang lên cô còn mơ hồ tưởng là Trình Thụy gọi tới .

Hơn một giờ sáng, Dung Doãn Trinh xông vào phòng của Loan Hoan.


Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cũng không quá mười phút, đợi đến khi Dung Doãn Trinh đã rời khỏi phòng thì lúc này Loan Hoan mới lấy lại tinh thần đuổi theo.

Cuối cùng, cô chỉ có thể gào lên với bóng dáng chiếc xe nghênh ngang chở Dung Doãn Trinh rời đi.

Dung Doãn Trinh, anh không nói lí lẽ, Dung Doãn Trinh, anh là tên khốn, Dung Doãn Trinh, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Đêm nay, Dung Doãn Trinh lái xe đâm nát bươm cổng nhà trọ ở nội thành của Loan Hoan. Theo miêu tả của người đầu bếp da đen làm thuê thì ngài Dung lái xe giống như con trâu đực vừa căm tức vừa nổi điên, “Rầm” một tiếng, cổng nhà trọ tóe ra lửa bay thẳng lên trời.

Loan Hoan thản nhiên trở lại phòng mình, bị Dung Doãn Trinh làm huyên náo một trận như vậy làm sao còn có thể buồn ngủ được nữa.

Tắm rửa xong Loan Hoan ngồi ở trên giường chung quy vẫn có cảm giác giống như mình có chuyện gì còn chưa làm. Sau một hồi cô mới nhớ ra. Hình như mình không còn đợi Dung Doãn Trinh gọi điện thoại tới giống như thời gian trước đây.

Loan Hoan nhìn vào di động của mình, phát hiện, số vừa mới gọi tới cách đó không lâu kỳ thực là của Dung Doãn Trinh, không phải là của Trình Thụy.

Ngẩn ngơ một phút đồng hồ sau, Loan Hoan nằm thẳng tắp trên giường, một phút đồng hồ sau Loan Hoan vò tóc.

Ngày hôm sau, Trình Thụy tới nhà của Loan Hoan từ rất sớm.

Khéo léo bày tỏ vì cậu ta còn bận rộn bài vở nên không thể tiếp tục giúp đỡ Loan Hoan.

Hôm nay, từ sớm, Loan Hoan được chứng kiến ngài Dung gặp rắc rối, hơn mười lần vượt đèn đỏ, không chỉ có vậy còn chạy quá tốc độ, thậm chí cảnh sát Los Angeles còn đuổi theo anh, còi báo động vang lên đầy đe dọa, nếu không dừng lại thì tội càng thêm nặng.

Mà lần này Dung Doãn Trinh cũng không đến đồn cảnh sát lấy lời khai giống lần trước. Thậm chí một câu xin lỗi công chúng cũng không có, chỉ để lại vỏn vẹn một câu “Tất cả đều giao cho luật sư của tôi xử lý”, sau đó liền lên chuyến bay tới Nam Phi.

Buồn cười là những người đó lại giải thích cho rắc rối của Dung Doãn Trinh.

Dùng những lý do hoang đường để thanh minh cho Dung Doãn Trinh.

“Trên vai cậu ấy mang áp lực quá lớn.”

“Dù sao cũng là một người bình thường cậu ấy cũng cần có lúc phóng thích áp lực của bản thân.”

“Nhìn anh ấy mặc áo ngủ lái xe liền có thể thấy mỗi đêm anh ấy đều bị trạng thái mất ngủ tra tấn.”

Còn hoang đường hơn là rất nhiều người vì danh tiếng của Dung Doãn Trinh mà xin tha lỗi, lời nói còn mang theo nửa uy hiếp nửa cảnh cáo, bọn họ không muốn nhìn thấy bằng lái của Dung Doãn Trinh bị thu hồi.

Dung Doãn Trinh vượt tốc độ, dù vượt đèn đỏ cũng không có lấy một tiếng chửi rủa, lạ lùng hơn là bộ đồ ngủ Dung Doãn Trinh mặc trên người có màu hồng.

Loan Hoan không muốn nghiên cứu xem Dung Doãn Trinh mặc áo ngủ vượt hơn mười cái đèn đỏ, đâm hỏng cổng dãy nhà trọ của cô là xuất phát từ loại tâm tình nào.

Cô chỉ biết là đối với cô, “tên đã rời cung khó có thể thu lại”.

Trung tuần tháng bảy, Loan Hoan nhận được chuyển phát nhanh đến từ Phương Mạn. Sau khi nhận được, Phương Mạn gọi điện thoại cho cô, âm thanh trong điện thoại có chút hèn mọn cùng cầu xin.

Loan Hoan mất đến vài giờ để xem thứ mà Phương Mạn đã gửi cho cô, đó là báo cáo tài vụ theo quý của tập đoàn Lý thị. Bên trong thống kê chi tiết số liệu các khoả kéo dài khiến Loan Hoan rơi vào trầm tư.

Hóa ra, tập đoàn Lý Thị không chỉ rớt khỏi Top 100 công ty chế tạo ô tô.

Bởi vì kinh tế phương tây suy giảm, thậm chí Lý Tuấn Khải còn kiên trì không giảm biên chế, hơn nữa khi Lý thị cải cách, chuyển đổi không hề dự tính được hiệu quả. Hiện tại, sản nghiệp trăm năm của gia tộc đã rơi vào bờ vực phá sản.

Chẳng trách, Lý Nhược Tư liên tục hủy bỏ chuyến đi đến Los Angeles vào cuối tuần. Chẳng trách, ở bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Lý Tuấn Khải phá lệ uống nhiều rượu như vậy. Chẳng trách, ông già đi nhanh như vậy.

Khi đó Loan Hoan còn tưởng rằng Lý Tuấn Khải vì tập đoàn Lý Thị bị rớt khỏi Top 100 mà canh cánh trong lòng.

Thì ra là không phải.

Thời điểm chạng vạng, Phương Mạn gọi điện thoại tới: “Tiểu Hoan, bà nội xin lỗi con chuyện trước kia. Tiểu Hoan, nếu lần này con có thể giúp đỡ, bà thực sự vô cùng cảm kích, hơn nữa, bà nội cam đoan đây là lần cuối cùng.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Loan Hoan thấy Phương Mạn nói như vậy.


“Lần này, bà nội có thể mở túi hồ lô, tìm cho Tiểu Vân một cuộc hôn nhân thật tốt để trợ giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn.” Loan Hoan đờ đẫn nói qua điện thoại.

Cô đoán được Phương Mạn hy vọng cô làm gì.

Quả nhiên.

“Dựa vào Dung Doãn Trinh, trí tuệ của nó có thể trợ giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này.” Phương Mạn nói.

Sản nghiệp nhà họ Lý đã không còn gì để thế chấp. Trong kế hoạch của Phương Mạn, bà ta hy vọng Loan Hoan thuyết phục Dung Doãn Trinh để anh làm người bảo đảm cho tập đoàn Lý Thị vay vốn ngân hàng. Hơn nữa anh còn đem một ít sản nghiệp cá nhân cho Lý thị lấy thế chấp để ngân hàng cho mượn tiền. Cứ như vậy thì chắc chắn Lý thị có thể vay vốn thành công.

Thậm chí Phương Mạn còn hy vọng Loan Hoan thuyết phục Dung Doãn Trinh viện trợ giúp Lý thị.

“Câm miệng, quý bà à, nếu bà còn nói thêm bất cứ câu nào nữa thì tôi sẽ khiến kế hoạch của bà đổ xuống sông xuống biển.” Loan Hoan dùng câu nói này để ngắt lời Phương Mạn còn đang thao thao bất tuyệt.

Trên thương trường, việc một thương nhân đứng ra bảo đảm cho một thương nhân khác luôn luôn là điều kiêng kị. Chuyện như vậy cũng giống như làm ăn lỗ vốn, bởi vì khi đã làm chủ một tập thể lớn, Dung Doãn Trinh càng phải hiểu được cần duy trì ích lợi chung so với bất cứ ai.

Anh có thể đáp ứng sao? Hơn nữa,cô đã dùng một tờ giấy thỏa thuận ly hôn tuyên bố cuộc hôn nhân của bọn họ đã tan vỡ.

Ba ngày sau, khoảng bốn giờ chiều, Loan Hoan xuất hiện tại phòng thư ký Dung Doãn Trinh. Cô đã hẹn Dung Doãn Trinh từ trước.

Hai ngày trước Loan Hoan có gọi điện thoại cho Tiểu Tông, Loan Hoan với Tiểu Tông có quan hệ rất tốt, cô nói với Tiểu Tông là không phải mình không muốn gặp Dung Doãn Trinh. Bất ngờ là lần này Loan Hoan lại được Dung Doãn Trinh đáp ứng.

Hôm nay là thứ sáu, trước khi tới gặp Dung Doãn Trinh, Loan Hoan có trang điểm một chút.

Loan Hoan đã gặp qua thư ký của anh một lần, đó là một phụ nữ Bỉ đã hơn bốn mươi tuổi. Cô ấy gọi Loan Hoan là “Dung phu nhân”, khi đó Loan Hoan vẫn có chút mất tự nhiên.

Khoảng bốn giờ, Loan Hoan được đưa tới văn phòng của Dung Doãn Trinh. Đây là lần đầu tiên cô đi đến đây, văn phòng có vị trí nằm ở tầng thứ năm mươi, vừa rộng rãi vừa cách điệu cao nhã. Bàn làm việc của anh được thiết kế ngay trước cửa sổ sát sàn, sau lưng là các tòa nhà cao tầng ở Los Angeles. Dung Doãn Trinh đang gọi điện thoại, nhìn thấy cô vào thì chỉ tay ý bảo cô ở một bên chờ anh.

Thư ký của Dung Doãn Trinh đặt cà phê ở một bên rồi rời đi. Loan Hoan ngồi chờ Dung Doãn Trinh.

Phóng viên tài chính và kinh tế đã từng phỏng vấn Dung Doãn Trinh thường dùng những từ để miêu tả anh như:

“Giỏi khống chế, tự nhiên.”

“Dung Doãn Trinh luôn nắm chắc phần thắng từng giây từng phút.”

Chỉ trong mười phút ngắn ngủn, Loan Hoan đã cảm nhận được những lời các phóng viên khen ngợi Dung Doãn Trinh, anh như vậy làm Loan Hoan đang không ngừng thấp thỏm trong lòng.

Dung Doãn Trinh có đáp ứng không? Anh có đáp ứng không?

Năm giờ, Loan Hoan cúi đầu chỉnh lại tây trang cho Dung Doãn Trinh, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của anh.

“Đêm nay em theo anh.”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play