Có lẽ hắn đã quên lãng cô, thì cô coi như ở đây như lãnh cung là được.
Không biết Tô Minh định xử lý tin tức của cô với bên ngoài thế nào, dù sao bộ phim kia còn chưa quay xong.
Quên đi, cô cũng lười quản những chuyện này.
Hôm nay hệ thống cuối cùng xuất hiện, vẫn là thanh âm lạnh băng:"Tuyên bốm nhiệm vụ thoát khỏi biệt thự, hoàn thành nhận được 10 điểm, hiện tại có 25 điểm."
Trốn thoát? Mặc Sanh quan sát vài ngày, xung quanh đều có song sắt vân vân, cô không ra được, mà đồ ăn hay gì đó, sẽ có người định kỳ đưa tới, nhưng người nọ mỗi lần đưa tới xung quanh đều có vệ sĩ, cô căn bản không thể trốn được.
Nhưng nếu hệ thống nói vậy, cô vẫn muốn thử một lần, dù sao sống ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Biệt thự rất lớn, cẩn thận nhìn xung quanh, lần này không thể tin nổi cô lại phát hiện cửa sổ bị thiếu một song sắt, cô xin thề trước đó cái cô thấy không phải như thế.
Chẳng lẽ là hệ thống hiển linh?
Điểm đưa tới cửa sao có thể không muốn được chứ, Mặc Sanh lập tức quyết định từ chỗ này đi ra ngoài, người đưa thức ăn hôm trước mới tới, lần đưa đồ tiếp theo còn cần năm sáu ngày, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.
Mặc Sanh nhanh chóng chạy trốn, sau khi thoát ra ngoài cô lập tức trở về nhà, lấy các loại thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, sau đó đổi số điện thoại, kế tiếp cô cũng không có ý định ngồi xe, cô lo lắng sẽ bị phát hiện.
May mắn thành phố Thiên Long khá lớn, cô thuê một căn nhà cách rất xa chỗ cũ.
Tuy tạm thời không thể đi làm, nhưng xem số dư trong thẻ ngân hàng, danh tiếng Diệp Tử khá lớn nên kiếm được khá nhiều tiền, hiện tại cô hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Cứ như vậy, may mắn dù đã qua nửa tháng, Tô Minh cũng không tới tìm cô.
Như vậy cũng không tệ, tuy rằng cô biết đây chỉ là tạm thời, đừng nói Tô Minh, chính là hệ thống cũng sẽ không để cho cô tiếp tục sống như vậy, nhưng ít nhất hiện tại khá ổn với cô.
Sống an tĩnh qua một đoạn thời gian, Mặc Sanh cảm thấy nếu cứ sống như vậy thì tốt rồi, nhưng hôm nay cô lại nghênh đón rắc rối lớn nhất từ trước đến nay, hơn nữa rắc rối này cũng không phải do hệ thống mang tới.
Cô mang thai.
Chuyện này nghĩ tới cũng bình thường, nhưng lại làm cho cô khó tiếp nhận, thực ra từ một khắc biết chuyện cô cũng đã làm tốt lựa chọn, quyết định sinh hạ đứa bé này.
Ngày qua ngày, qua nửa tháng, hôm nay cửa nhà lại đột nhiên mở ra, vài người áo đen đi vào.
"Các người muốn làm gì?" Mặc Sanh không rõ, khi nào đắc tội với những người này.
Người đứng đầu nói:" Cô Diệp Tử, chúng tôi là người Tô gia phái tới, đón cô trở về Tô gia."
Làm sao đột nhiên như vậy, Mặc Sanh nghĩ tới một khả năng, khiếp sợ hỏi:"Tô Minh biết tôi mang thai?"
Người áo đen kia gật đầu, động tác của hắn khiến Mặc Sanh tuyệt vọng.
Mặc Sanh bị mang về Tô gia, gặp được Chu Nguyệt - mẹ của Tô Minh, Chu Nguyệt tìm người nhìn cô, muốn cô an tĩnh sinh con.
Mặc Sanh cảm thấy tức giận lại tuyệt vọng, cô vốn cho rằng sau khi sinh con xong sẽ không còn liên quan tới Tô Minh nữa, chỉ là cô quá ngây thơ rồi, thế lực Tô gia không phải thứ mà cô có thể trêu chọc được.
Ngây người nằm trên giường một ngày lại một ngày, thanh âm lạnh băng của hệ thống lại xuất hiện:"Sinh con xong rời khỏi Tô gia, thời hạn nhiệm vụ là hai năm, hoàn thành nhận được 15 điểm, điểm hiện tại là 35."
Nhiệm vụ này của hệ thống làm cô cảm thấy hết sức buồn cười, bi ai vô lực.
Nửa năm trôi qua, cô chưa từng gặp lại Tô Minh, có mấy lần cô biết Tô Minh từng về nhà, nhưng cô cũng không định gặp hắn.
Sau mấy tháng, cô bình an sinh ra đứa bé, nhìn cậu con trai được đặt tên là Tô Tưởng, được Tô gia coi như trân bảo, cô nghĩ Tô Tưởng sống ở Tô gia có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, kế tiếp cô liền suy nghĩ nên rời khỏi như thế nào.
Ý nghĩ này xuất hiện không bao lâu, Chu Nguyệt liền tìm cô, nói:"Hiện tại Tô gia không cần cô, cô tùy ý!"
Lời này của Chu Nguyệt ý tứ là muốn cô rời khỏi, Mặc Sanh cầu còn không được, lập tức nói:"Các người sẽ chăm sóc tốt cho Tô Tưởng, tôi sống ở đây thực sự không cần thiết, tôi sẽ rời đi."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Chu Nguyệt. Mặc liền nhanh chóng đi thu dọn hành lý, cô dọn rất nhanh chỉ lấy theo vật phẩm cần thiết liền rời đi không chút lưu luyến.
Lần này rời khỏi Tô gia, Mặc Sanh ở bên ngoài thuê một phòng ở, một người sống an tĩnh qua ngày, vẫn thói quen trạch nữ như trước, hiện tại cô đã được 50 điểm, cũng không quan tâm có trở về hay không, chỉ muốn sống yên tĩnh như vậy.
Rời khỏi Tô gia hơn một năm, sinh hoạt của Mặc Sanh vẫn luôn yên bình.
Hôm nay, bên ngoài trời trong nắng ấm, Mặc Sanh đột nhiên muốn đi dạo phố, ngang qua một tiệm cà phê liền đi vào nghỉ ngơi một chút.
Chọn một góc yên tĩnh, Mặc Sanh cầm cái muỗng nhẹ nhàng khuấy bọt bên trên, ở trên vẽ vời, đang tập trung nhìn hình vẽ biến hóa lại nghe thấy thanh âm ồn ào cười cợt của những cô gái không biết từ lúc nào ngồi chỗ gần cửa sổ.
Lời của các cô không lớn lại có thể truyền rõ ràng tới tai cô, Mặc Sanh thở dài, vốn định an tĩnh ngồi chỗ này một chút, thôi, uống xong ly cà phê liền rời đi.
Uống cà phê, thanh âm của các cô vẫn truyền tới tai cô.
"Cậu xem cậu xem, là Tô Minh, anh ấy trong phim mới thật đẹp trai, tớ yêu thích anh ấy rất lâu, anh ấy là nam thần của tớ."
"Đúng vậy, phim Tô Minh đóng tớ đều nhìn, thực sự rất đẹp trai."
"Giọng nói cũng dễ nghe."
"Tiếc là Tô Minh vẫn không kết hôn, nhưng nghe nói anh ấy đã có con tên Tô Tưởng."
"Đứa bé kia thật hạnh phúc, có người cha như Tô Minh, bên ngoài luôn truyền Tô Minh luôn nhớ tới mẹ Tô Tưởng nên không muốn kết hôn."
"Xem ra người Tô Minh yêu nhất chính là mẹ Tô Tưởng."
Nghe lời nói của các cô, Mặc Sanh uống không nổi cà phê nữa, đứng dậy tính tiền rời khỏi quán.
Các cô vậy mà nói cô là người Tô Minh yêu nhất, ha hả, thực sự là buồn cười, người như Tô Minh như vậy cũng biết yêu?
Mấy ngày nay tâm tình của Mặc Sanh không tốt, tệ hơn lúc rời đi Tô gia, bởi vì nghe được tin tức của Tô Minh liên quan tới cô, điều này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, trực giác nói cho cô biết, cô không thể tránh khỏi tất cả.
Hôm nay Mặc Sanh một mình đi tới rạp chiếu phim sau đó lại tới KTV hát karaoke, uống rượu, trên đường về nhà đầu có hơi đau, trong lòng cũng trống rỗng.
Đầu đau muốn hôn mê, nên cô dừng chân nghỉ ngơi trên ghế dài bên đường, lúc này trên đầu lại truyền tới thanh âm:"Diệp Tử?"
Là ai đang kêu tên cô, đã lâu rồi không ai gọi tên cô.
Thanh âm kia vẫn không buông tha, vang lên lần nữa:"Diệp Tử."
Giọng nói ôn nhu kêu tên cô thật dễ nghe.
Mặc Sanh rốt cuộc ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt quen thuộc nhưng đã lâu không gặp, vẫn anh tuấn như vậy, cô đứng lên, lắp bắp đáp lại:"Lạc Sinh."
Nhìn bộ dạng của cô, trong mắt Lạc Sinh lóe lên tia không đồng ý, đem áo khoác khoác lên người cô:"Trời lạnh như vậy sao lại ở đây?"
Mặc Sanh đỡ trán nói:"Em uống rượu, đầu có chút đau."
Lạc Sinh nói:"Trở về thôi, không nên ở bên ngoài."
Lạc Sinh đỡ cô lên xe hỏi:"Hiện tại em đang ở đâu?"
Đã lâu không thấy Lạc Sinh, mạch suy nghĩ trong đầu Mặc Sanh có chút loạn nhưng vẫn báo ra được địa chỉ hiện tại.
Lạc Sinh nhìn cô ngồi sau xe nói:"Em nghỉ ngơi chút đi."
Biết cô cũng không thực sự ngủ, trầm mặc hồi lâu, Lạc Sinh thở dài:"Em biết không, anh đã tìm em rất lâu."
Mặc Sanh nghe anh nói, giật mình, thì ra Lạc Sinh vẫn luôn tìm cô sao?
Trong xe lại an tĩnh chạy đi, Mặc Sanh thuê phòng ở lầu ba, hai phòng ngủ một phòng khách.
Lúc xuống xe, Mặc Sanh nói:"Vào nhà em ngồi một chút không."
Cô nghĩ, cô và anh có mấy lời cần nói.
Về đến nhà, Mặc Sanh cảm thấy tốt hơn nhiều, chủ yếu vẫn là đã ở trên xe nghỉ ngơi một hồi, cô đi rót hai ly trà, đưa Lạc Sinh một ly, cô nhớ trước kia Lạc Sinh rất thích uống loại trà này, cô cũng thích. Vì vậy sau này vẫn uống loại trà này.
Uống một ngụm trà, là mùi vị quen thuộc, Lạc Sinh ngẩn ra, yên lặng một hồi Lạc Sinh nói:"Anh nghe được chuyện Tô Minh và em."
Trong lòng Mạc Sanh hoảng sợ, sau một lúc lâu nói:"Anh đều biết?"
Lạc Sinh gật đầu:"Anh nghe được em sinh con sau đó rời khỏi Tô gia."
Anh đều biết, Mặc Sanh an tĩnh một hồi, dù sao cũng chẳng có gì phải dấu.
Thở dài, Mặc Sanh nói:"Vậy tại sao anh vẫn luôn tìm em?"
Lạc Sinh nhìn vào mắt cô trả lời:"Bởi vì anh không thể quên em, trước kia em rời đi, anh vẫn không muốn buông tay, anh vẫn luôn muốn cùng em ở chung một chỗ, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng anh những năm gần đây."
Không nghĩ tới Lạc Sinh si tình như vậy, Mặc Sanh không biết là cô có nên tin tưởng lời anh nói hay không, nhưng qua hồi lâu, vẫn thở dài:" Lạc Sinh, em không đáng giá cho anh làm như vậy, em mong anh có thể quên em, đi tìm hạnh phúc thuộc về anh."
Lạc Sinh kiên định lắc đầu:"Diệp Tử, anh sẽ không từ bỏ."
Thật là ngốc, Mặc Sanh nói:"Em muốn nghỉ ngơi."
Lạc Sinh đứng lên nói:"Anh về đây, hôm khác lại tới tìm em."
Nhìn Lạc Sinh rời đi, câu cần nói vẫn không nói ra.
Mấy ngày sau, Mặc Sanh không gặp lại Lạc Sinh, cũng đúng, cô không cho Lạc Sinh số điện thoại hiện tại của cô, Lạc Sinh sao có thể tìm được cô, hơn nữa cô hiện tại sẽ không ra cửa, cô là Mặc Sanh, là trạch nữ.
Hôm nay trời đổ mưa, Mặc Sanh ăn xong thức ăn dự trữ trong nhà, nhìn trời mưa âm trầm bên ngoài, khẽ thở dài, vẫn phải ra cửa.
Chỉ có điều trời mưa như vậy cũng tốt, lực chú ý của mọi người xung quanh sẽ tập trung vào cơn mưa, giống như khi trời tối, mọi người chỉ lo nhìn đường sao có thể rảnh rổi nhìn người khác, cô có thể giảm cảm giác tồn tại xuống rất thấp.
Đi xuống lầu, bung dù, vừa đi được vài bước, lại nghe được tiếng cửa xe mở ra, Mặc Sanh cũng không để ý tiếp tục đi về phía trước, lại nghe được thanh âm từ phía sau truyền tới:"Diệp Tử."
Mặc Sanh nhìn lại, là Lạc Sinh, lúc này anh đứng trước xe nhìn cô.
Cơn giận lập tức trào ra, mấy bước đã đi tới, nghiêng dù che cho anh, tức giận hỏi:"Nếu như em không lại đây, muốn đứng ngốc dưới mưa?"
Không đợi anh trả lời, Mặc Sanh cũng đã biết đáp án, chỉ tức giận chút, ngược lại nói:"Anh tới đúng lúc lắm, em muốn đi siêu thị, vừa vặn cũng không muốn cầm nhiều túi."
Không sai, cô chính là muốn để Lạc Sinh làm cu li.
Nhìn cô tức giận, khí thế chớ chọc vào, Lạc Sinh cũng không nói gì, đi theo cô tới siêu thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT