” Y Y Y……”
“Stop–”
Âu San Tuyết ôm con mèo đen trong ngực, đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn Thất Tử.
” Không được tiến gần thêm một bước nào nữa.” Thất Tử nghiêm túc nói.
” Vì… vì cái gì?” Âu San Tuyết ấp úng hỏi, hốc mắt lập tức dâng lên chút nước,” Em… Em đã làm gì sai để Y Chức đại nhân giận sao?” Cô thương tâm nâng tay áo lên lau lau nước mắt, ‘oa’ một tiếng đột ngột ngửa đầu khóc lớn.” A a a, Y Chức đại nhân không cần em nữa, hu hu hu……”
Thất Tử hắc tuyến đầy trán, một giọt mồ hôi lạnh vô thanh vô tức lăn trên mặt, nhếch khóe miệng, cơ mặt bất giác run rẩy. Cô ta dựa vào đâu cho rằng hắn đang túc giận với cô ta chứ? Hắn luống cuống tay chân dỗ Âu San Tuyết. Đừng có khóc nữa chứ, ở đây là ngoài đường đó, cô định làm cho người ta nghĩ rằng tôi đang bắt nạt một cô gái nhỏ khờ dại sao? Những ánh mắt xung quanh nhìn vào khiến hắn xấu hổ không để đâu cho hết.
” Đừng khóc… Tôi chưa nói là không cần cậu mà, nhưng mà… chính là……”
Nghe được chính miệng Thất Tử nói vẫn đang cần mình, Âu San Tuyết lập tức ngừng khóc, sụt sịt nghẹn ngào nói:”Anh thật sự sẽ không bỏ rơi em chứ?”
Thất Tử thấy Âu San Tuyết lại thút thít như đang muốn khóc tiếp lần nữa, lập tức thấy đầu ong ong, kêu lên:” Stop!”
Âu San Tuyết hít cái mũi, nước mắt đong đầy nhìn chằm chằm Thất Tử, bày ra một bộ dáng đáng thương như đang muốn nói ” Em đang chờ anh giải thích.”
Thất tử ngắm ngắm bộ quần áo của Âu San Tuyết, trái lương tâm ngập ngừng một chút nói: “Cô…… Hôm nay cô mang đồ…… Rất được.”
” Thật vậy sao?” Âu San Tuyết cười thật vui vẻ, hai tay nâng mèo đen lên,” Em cũng đã chuẩn bị một miếng bịt mắt cho mèo con để giả dạng cướp biển nữa đấy, đẹp phải không?”
Thất Tử xấu hổ gật đầu, hầu nữ cùng mèo cướp biển… Có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn khi cô ta không chuẩn bị cho hắn bộ quần áo quái đản nào đó và bắt hắn phải tròng nó vào người. Nhưng mà… Người bất bình thường ở đây không phải là hắn, vậy tại sao dọc đường đi mấy người kia lại chỉ trỏ vào hắn kia chứ? Chẳng lẽ nhìn hắn giống một tên biến thái ép buộc cô gái này chơi trò cosplay hầu nữ sao??
“Y Chức đại nhân……”
“Dừng lại đó!” Thất Tử lùi về sau hai bước, vẻ mặt nghiêm túc nói:” Không được lại gần tôi trong vòng ba mét, tôi… Tôi muốn ở một mình để có không gian suy nghĩ một việc ”
” Y Chức đại nhân là bởi vì muốn im lặng mà suy nghĩ, nên mới không cho em đến gần anh sao?” Âu San Tuyết ngốc nghếch nói,” Y Chức đại nhân, anh cứ làm việc của anh đi, những chuyện khác đã có em, anh không cần phải lo đâu!”
Trốn thoát được khỏi phạm vi ảnh hưởng ma lực của Âu San Tuyết, bầu không khí thật mới mẻ. Chậm rãi đi đến con đường mà trước đây hắn đã đi qua biết bao nhiêu lần, trí nhớ của Thất Tử giống như thủy triều, từng trận từng trận ùa về. Năm hắn ba tuổi, mẹ hắn bởi vì không thể chịu đựng một cuộc hôn nhân không có tình cảm nữa, cùng tình nhân bỏ trốn. Ngày đó, hắn với cha của mình không hề có tình cảm gì nhiều, nên hắn không có chút gì gọi là đồng cảm, hắn chỉ nghĩ, có lẽ mẹ hắn chỉ luôn nhớ tới quãng thời gian khổ cực bên cạnh cha hắn nên mới lựa chọn bỏ trốn cùng tình nhân.
” Mày con mẹ nó không nhìn xem bây giờ ai là đại ca ở đây hả?”
Tiểu Lang!? Thất Tử kinh ngạc nhìn một đám người hỗn loạn đang đánh nhau, tiểu Lang trên mặt toàn là máu bị đám côn đồ vây lại ở giữa. Đuôi lông mày của hắn nhếch cao một chút, bàn tay đang nắm chặt lặng lẽ buông lỏng, uể oải xoay người rời đi. Hắn đã không còn là đại ca Thất Tử uy phong lẫm liệt ngày xưa nữa rồi, nắm tay của hắn hiện tại không có đủ khả năng để bảo vệ đàn em của mình.
” Anh Thất Tử của chúng mày trước khi chết đã cho nhóm chúng mày cái gì chứ?”
” Chỉ có loại người ngu ngốc như mày mới có thể đem một kẻ đã chết như hắn đội lên như thần thôi. Nếu mày đã muốn gặp thằng ngốc Thất Tử đó như vậy, vậy ngay bây giờ đi tìm hắn đi nha!”
” Nghe nói hắn bị bồn cầu đập trúng mà chết. Là bồn cầu đó, chết so với người khác đều nghẹn hơn, ha ha ha……”
Thất Tử đứng hình, khóe miệng run rẩy đến lợi hại. Xung quanh hắn hiện tại đang phiêu đãng một loại hơi thở quỷ dị….
” Không kẻ nào được phép vũ nhục Thất Tử ca.”
” Mày muốn chết rồi sao? Đánh nó.”
” Tiểu Lang! Tao giết bọn mày.”
” Tiểu Mao tử, mày chạy đi.”
” Không! Muốn đánh chúng ta cùng nhau đánh, nếu phải chết, chúng ta ôm nhau cùng chết. Chúng ta cùng đi tìm Thất Tử ca, cho dù xuống dưới kia chúng ta vẫn là huynh đệ.”
” Mẹ kiếp! Đánh!!”
ĐM! Ông đây đã làm được gì cho mấy đứa chứ? Chẳng phải mấy đứa bây đi theo anh cũng chỉ vì kiếm miếng ăn mà thôi sao, cần phải nghĩa khí như vậy làm quái gì? Tất cả mọi ý nghĩ muốn bỏ mặc chúng đều bị vứt sang một bên, Thất Tử nhặt lấy một khúc gỗ lớn ven đường, với khí thế hung dữ như trước kia, như một trận gió lao đến đám người đang đánh nhau đến hỗn loạn kia, ra tay giơ gậy hạ xuống mù mịt.
Ít phút sau, trận đánh kết thúc.
Âu San Tuyết ôm con mèo nhỏ xông ra.” Y Chức đại nhân, có cần phải báo cảnh sát không?”
Thất Tử ngơ ngác dừng lại động tác trong nháy mắt, cây gậy lớn trên tay dừng giữa không trung. Tiểu Lang cùng tiểu Mao tử mạc danh kì diệu nhìn nhau lại đồng loạt nhìn về phía Thất Tử và Âu San Tuyết.
Lộc cộc một tiếng, Thất Tử buông cái gậy xuống, xem xét vết thương trên người mình. Thấy tiểu Lang cùng tiểu Mao nhìn mình không nói nên lời, hắn cười tự giễu. Chuyện phát sinh trên người hắn quả thật không thể tưởng tượng được.
” Chúng ta đi thôi.” Hắn xoay người nhìn Âu San Tuyết.
” Chờ một chút!” Tiểu Lang đột nhiên kêu lên.
Thất Tử dừng lại, bằng một cách thản nhiên, nói:” Không cần cảm ơn!” Sau đó lại tiếp tục bước đi.
Tiểu Lang vội vàng giữ hắn lại:” Tôi không phải…… Không phải muốn cảm ơn cậu….”
Thất Tử nghi hoặc xoay người.
Tiểu Lang nhìn về phía tiểu Mao tử, tiểu Mao tử kiên định gật gật đầu.
Ánh mắt kiên định của Tiểu Lang chăm chú nhìn vào Thất Tử, chậm rãi nói:” Điềm Bính đã nói cho bọn em cả rồi. Anh là Thất Tử!”
Thất Tử đạm mạc nhìn hai người nhóm tiểu Lang, ngoài ý muốn? Không. Vui vẻ? Cũng không. Bình tĩnh giống như một dòng nước suối hiền hòa, nhưng chính hắn cũng bất ngờ, hắn vẫn còn có thể bình tĩnh đạm mạc như hiện tại.
” Tôi không biết người tên Điềm Bính mà cậu vừa nói, cũng không biết Thất Tử ca là ai cả. Tuyết nhi. Tuyết Nhi, chúng ta đi.”
Âu San Tuyết liếc hai người kia, ôm mèo đuổi theo hắn.
Tiểu Lang ở phía sau lớn tiếng gọi với theo:” Lão Đại! Mặc kệ anh có biến thành bộ dáng gì nữa, anh luôn là lão Đại của bọn em! Bây giờ anh không thừa nhận cũng không sao hết, bọn em tin sẽ có một ngày anh sẽ trở về!”
Điềm Bính đang muốn làm cái gì đây chứ? Chị ta đâu phải dạng đàn bà miệng rộng, vậy mà lại đem chuyện hắn là Thất Tử nói cho bọn tiểu Lang biết. Để làm gì? Thất Tử càng nghĩ càng rầu.
Thất Tử đi đến bãi cỏ gần học viện, vô lực ngồi xuống, dùng cái khăn vắt trên cổ lau mồ hôi. Một chai nước suối đột nhiên lơ lửng trước mặt hắn.. Hắn ngẩn người, nâng đầu lên, là… Thượng Văn Vũ. Thượng Văn Vũ cười cười, lắc nhẹ chai nước trong tay ý bảo hắn cầm lấy chai nước đi. Thất Tử do dự một lúc, vươn tay ngập ngừng tếp nhận nó. Gần đây, Thượng Văn Vũ thường sẽ xuất hiện tại thời điểm mà hắn luyện tập, hơn nữa mỗi lần đến đều vô cùng thích hợp, ví dụ như bây giờ, anh ta đưa một chai nước suối rất đúng lúc.
Thượng Văn Vũ thấy hắn tiếp nhận chai nước, giống như khuyên nhủ, bình thản nói:” Đừng quá cố ép buộc bản thân.” Xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng cô độc của Thượng Văn Vũ, Thất Tử lẩm bẩm:” Tôi cũng đâu muốn ép buộc mình làm gì… ” Hắn nhìn chai nước suối trên tay đến ngẩn người, lòng bàn tay như vẫn còn có thể cảm nhận được độ ấm của Thượng Văn Vũ. Vì sao Thượng Văn Vũ lại quan tâm hắn như vậy?
Thượng Văn Vũ vừa mới đi, Quý Thư lại xuất hiện.
“Cậu tốt nhất là không nên quá thân cận với tên đó, hắn ta không đơn giản như vẻ bề ngoài vô hại của hắn đâu.”
” Hắn ta không đơn giản cũng chẳng sao, cậu cũng đơn giản lắm chắc?.” Khẩu khí của Thất Tử ngập mùi thuốc súng.
“Tôi đang có lòng tốt nhắc nhở cậu.”.
Truyện Tiên Hiệp” Tiểu Tước gia cũng có lòng tốt sao?”
“Cậu…… Hừ!” Quý Thư tức tối hừ lạnh, bỏ đi.
” Sao các người lại có thể làm như vậy? Đừng, đừng mà…… Y Chức đại nhân…… hu hu……”
Âu San Tuyết vừa nhìn thấy Thất Tử liền khóc lóc chạy đến cạnh hắn, đưa ra một chiếc áo bị bẩn lên án với hắn.
” Bọn họ đều là kẻ xấu, hu hu……”
Thất Tử quét mắt, giống như nhìn rác rửi mà nhìn bốn kẻ thuộc hạ của Quý Thư, ôn nhu vuốt tóc Âu San Tuyết an ủi:” Được rồi được rồi, cũng không phải lần đầu tiên bị bẩn, đem nó đi giặt sạch sẽ là ổn mà.”
Hắn không phải không tức giận vì việc này, ngược lại hắn vô cùng tức giận, nhưng nếu dùng nắm đấm để giải quyết thì lại bất lợi cho mình, hắn còn phát hiện ra hắn càng tức giận, người khác cười càng vui vẻ. Vì vậy trước khi trở nên mạnh hơn, hắn phải nhẫn nhịn.
“Cậu thật đúng là có sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc đấy.” Quý Thư bày ra vẻ mặt coi rẻ dựa vào cửa phòng học lớp Thất Tử:” Nếu cậu cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ tha cho cậu.”
Thất Tử đấm một quyền vào bàn học, đạm nhạt nhưng kiên định nói:” Tôi sẽ không bao giờ nhận thua.”
Quý Thư cắn cắn răng, vẻ mặt tức giận xoay người rời đi.
Hết chương 8.
Chúc một Giáng Sinh an lành