“Mẹ kiếp! Năm đánh một? Chúng mày còn có thể bỉ ổi hơn được nữa hay không?” Thất Tử dựa vào thân cây thở dốc, khóe miệng còn mang theo một vệt bầm tím.
“Có ngon thì một chọi một đi.” Hắn hướng về phía năm tên kia nhổ ra một ngụm máu, ánh mắt khinh rẻ nhìn bọn chúng. Kẻ cầm đầu gọi bọn chúng gây sự với hắn là một học sinh có băng ủy viên trên tay phải. Nhìn thấy hoa văn hoa lệ trên dải băng đó Thất Tử liền nhận ra kẻ đó là Quý Thư, sinh viên năm hai của Thánh Hoàng, cũng là người kế thừa của tập đoàn bách hóa Xuân Quý. Ông nội của gã được phong tước vị, và gã kế thừa danh vị tiểu tước gia. Quý Thư một đầu tóc dài, có vẻ giống con gái nhiều hơn.
Trường học này nhân tài giả gái ẻo lả thật đúng là nhiều! Thất Tử quẳng cho tên kia một cái nhìn xem thường, khinh bỉ quệt miệng. Sự thật làm hắn thật buồn bực, hắn bị đánh cho chật vật như vầy cũng do cái thân thể này mà ra, quả thực là yếu đuối đến mức muốn hộc máu. Nếu hắn là Thất Tử của trước kia, đừng nói năm, cho dù là một trăm đứa dạng này hắn cũng chấp tuốt.
Thất Tử nhu nhu cánh tay đau nhức, âm thầm hạ quyết tâm phải đào tạo bằng được cái thân thể vô dụng này.
Quý Thư ngạo mạn khinh bỉ cười hì hì: “Chúng mày có nghe không? Hắn nói muốn một chọi một.”
Bốn người hầu kia giống y như đầu gỗ, đứng ở phía sau Quý Thư, bày ra bản mặt hung thần ác sát.
Quý Thư chậm rãi bước đến gần Thất Tử, nâng lên bàn tay tinh tế vỗ nhẹ bả vai Thất Tử, lại hung hăng giáng cho Thất Tử một quyền khi hắn không kịp phòng bị. Ngay sau đó, một trận choáng váng hoa mắt ập đến với Thất Tử, thất thố phun ra một ngụm nước.
Quý Thư hung hăng giữ chặt cằm Thất Tử, khinh thường hừ lạnh: “Với cái bộ dạng này của mày, còn đòi một chọi một? Lẽ nào mày hết muốn sống thật rồi?”
Thất Tử vội vàng cắn răng, liều mạng hô hấp, tầm mắt mơ hồ nhìn lên. Tên Quý Thư này nhìn qua thì có vẻ yếu đuối nhưng không ngờ gã ra tay thật nặng, ruột gan phèo phổi của hắn thiếu chút nữa thì bị đánh cho ra ngoài.
“Các cậu đang ở trong này làm cái gì?”
Ngay tại lúc này, đằng sau mấy người nhóm Quý Thư vang lên một thanh âm nghiêm túc, theo sau đó là một người đi tới, trang phục lãnh đạo cùng với huy hiệu màu vàng. Trong học viên Thánh Hoàng này, có thể có huy hiệu màu vàng chỉ có một người.
“Hội trưởng?!” Quý Thư nhìn người đột nhiên xuất hiện thì có vẻ rất kinh ngạc.
Thượng Văn Vũ, hội trưởng hội học sinh học viện Thánh Hoàng, là một học sinh đặc biệt ưu tú, là niềm kiêu ngạo của cả học viện. Thất Tử đối với người này cũng không biết nhiều lắm, cũng chỉ dừng lại ở mức độ là tập tài liệu về Thánh Hoàng do Nặc Y Tô Tư chuẩn bị. Hắn đối với người này có chút ấn tượng, chính bởi vì tấm hình chụp của Thượng Văn Vũ. Người này bề ngoài tuy nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại cất giấu ôn nhu mềm mại, nguyên nhân có lẽ bởi vì anh ta không bị cận thị lại cứ cố tình đeo mắt kính.
Thượng Văn Vũ biểu tình nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thất Tử, sau đó quay sang đối Quý Thư nói: “Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ hủy tư cách thành viên ban chấp hành hội học sinh của cậu. Thành viên ban chấp hành tồn tại là để duy trì trật tự của các giáo viên chứ không phải để cho cậu lạm dụng chức quyền làm những việc này.”
” Tôi biết rồi.” Quý Thư không cam lòng nhận lỗi, mang theo người rời đi.
Nhìn thấy đám người của Quý Thư đã biến mất, Thượng Văn Vũ xoay người hỏi: “Cậu có ổn không?”
“Cám ơn!” Thất Tử cúi đầu nhu nhu cái bụng đau nhức của mình, việc này sớm hay muộn hắn cũng phải trả thù cho bằng được.
“Tôi nghe nói cậu bị mất trí nhớ?”
“Ừm!”
“Về sau cố gắng đừng chạm mặt vơi Quý Thư.” Thượng Văn Vũ nói xong câu đó liền xoay người lập tức rời đi.
Thất Tử mờ mịt nhìn bóng dáng Thượng Văn Vũ nhỏ dần, nhụt chí thở ra một hơi rồi đặt mông ngồi xuống đất, dựa vào thân cây trầm mặc nhìn bầu trời xanh qua các kẽ lá, miên man suy nghĩ. Hắn muốn được sống! Hắn phải sống sót!
Âu San Tuyết đem theo một hộp thuốc màu phấn hồng đi tìm Thất Tử, đôi mắt to nhìn hắn một lượt, ngồi xuống, như một con mèo nhỏ cầm lấy bàn tay hắn.
Thất Tử không cảm xúc nhìn vào đôi mắt của Âu San Tuyết, sau đó đứng dậy đút tay vào túi quần, bỏ đi, mặc kệ cô ta. Âu San Tuyết ôm hòm thuốc đuổi theo, nghiêng ngả lảo đảo đi theo hắn hướng miệng vết thương bôi thuốc, có đuổi cũng đuổi không được.
Thất Tử đau đầu nhìn cô ta, hắn có cảm giác gân xanh trên trán hắn đã nổi lên mấy cái rồi. Hắn dừng lại, quay người nhìn Âu San Tuyết nghiêm mặt quát: “Cô có thấy phiền hay không? Đừng có đi theo tôi!.” Xoay người, tốc độ của bước chân càng nhanh hơn. “Một đứa con gái thật đáng ghét.”
Âu San Tuyết sửng sốt một chút, nhanh chóng đuổi theo, ở phía sau Thất Tử nức nở:” Y Chức đại nhân… Cho em, cho em làm…Hầu nữ của ngài đi! Em sẽ làm thật tốt mà…”
Cô gái này có phải là xem manga quá nhiều hay không? Hầu nữ? Cười chết người! Thất Tử khinh thường phiết miệng.
“Sao đến bây giờ mới đi ra? Tao chờ mày đã nửa ngày.” Quý Thư ở ngoài bìa rừng dựa vào thân cây cười nhạt, gã đưa mắt nhìn Âu San Tuyết phía sau Thất Tử, cười khinh bỉ. “Nhìn không ra mày còn có người muốn đi theo.” Gã lại chuyển hướng sang Âu San Tuyết, “Cô cùng người như hắn có quan hệ là không khôn ngoan đâu. Tôi khuyên cô vẫn là nên cách hắn xa xa một chút.”
Âu San Tuyết thật cẩn thận ôm chặt cái hòm thuốc, ánh mắt lặng lẽ ngắm Thất Tử, mọi chú ý đều dồn hết lên người hắn.
Thất Tử ngoài ý muốn lại gặp Quý Thư ở ngoài này, nói:” Hắn ta nói đúng. Cô qua lại với tôi sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu, cô tốt nhất nên tránh khỏi tôi càng xa càng tốt. Kêu tất cả mọi người cô lập tôi luôn cũng được, tôi không ngại đâu, như vậy tôi sẽ chết rất khó coi.”
Quý Thư tà tà dương miệng cười. Y Chức trước mắt này ít nhiều có chút thú vị, có thể khiến cho hắn giải tỏa đôi chút, còn hơn trước kia chỉ biết cuộn lại thành một đống khóc đến mức không phân biệt nổi trời đất. Bây giờ vui hơn nhiều.
“Y chức đại nhân! Ngài yên tâm, em sẽ bảo vệ cho ngài.” Âu San Tuyết vài giây trước còn đang nức nở sụt sịt không ngờ đứng dậy, vô cùng khí thế đứng chắn trước người Thất Tử, quả thật rất giống đang ở trong shoujo manga vậy.
Thất Tử, Quý Thư cùng tất cả thuộc hạ của gã đều như lọt vào màn sương.
“Cô đang muốn làm gì?” Vẻ mặt Quý Thư thoạt nhìn thực ngốc.
Âu San Tuyết ấp úng nhưng lại ngang ngạnh nói: “Ban bạn bạn học, tôi không có vi phạm quy đinh học viện, cậu ấy là của tôi, trên mặt còn có tên của tôi!”
Cô gái này không khỏi rất đáng yêu đi! Thất Tử sau một trận mê mang bất chợt cười to.
Khóe miệng Quý Thư run rẩy: “Có gì đáng cười chứ? Mày muốn dùng cô ta đối phó với bọn tao sao?”
Âu San Tuyết kiên định gật đầu: “Đúng vậy! Thân là người hầu của chủ nhân tất nhiên phải bảo vệ chủ nhân.”
“Người… người …… Người hầu? Cô… cô nói… cô là người hầu của hắn? Ha ha ha……” Quý Thư ôm bụng cười to.
Các cơ trên mặt Thất Tử đồng loạt co giật. Hắn cảm thấy very, very mất mặt. Hắn xoay người tiêu sái rời đi.
Quý Thư tất nhiên không có ý định thả Thất Tử dễ dàng như vậy, gã thấy Thất Tử có vẻ không kiên nhẫn muốn chạy liền quay đầu ra sau nhìn bốn kẻ thuộc hạ dùng ánh mắt ra hiệu, bọn họ lập tức xông lên chặn Thất Tử lại.
” Nếu vừa rồi không phải Thượng Văn Vũ đột nhiên xuất hiện phá hoại, mày nghĩ tao sẽ thả mày đi nhanh chóng như vậy sao? Cái tên thích xen vào chuyện của người khác đó, sớm muộn gì tao cũng sẽ kéo hắn ta xuống khỏi vị trí hội trưởng kia.”
” Tôi sẽ không để cho nhóm của cậu thương tổn Y Chức đại nhân.” Âu San Tuyết vừa rồi hoàn toàn bị xem nhẹ, lại tiếp tục nói.
Thất Tử không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Âu San Tuyết, gạt cô ta ra một bên: “Đừng có ở đây làm loạn.”
Âu San Tuyết đưa hai tay lên trước ngực, nước mắt dâng lên: “Y… Y……”
“Y cái gì y? Cô cút xa một chút, nắm đấm của tôi không có mắt.”
Ánh mắt Âu San Tuyết sáng rực, kích động nhìn chằm chằm Thất Tử hỏi: “Y, Y Chức đại nhân, anh đang bảo vệ em phải không?”
Thất Tử co rút khóe miệng: “Ừm!” Vô lực gật đầu một cái, đột nhiên thổi qua một trận gió lạnh, hắn di chuyển tầm mắt một chút, ngạc nhiên ngẩn người. Là Âu San Tuyết! Cô ta lại đứng chắn ở phía trước của hắn. Tốc độ này là… Cô gái này rốt cuộc…
Không được tùy tiện coi thường phụ nữ. Bỏ qua sự tồn tại của bọn họ, ngươi sẽ chết rất thảm. Hắn không nhớ rõ những lời này hắn nghe ở đâu, chỉ nhớ là sau khi nghe được câu này hắn đã âm thầm khinh bỉ. Cho tới bây giờ, Thất Tử chưa gặp ai có thể có khả năng dùng chân xuất thần nhập hóa như vậy, Âu San Tuyết là người đầu tiên, và cũng có thể là người duy nhất.
“Xem đây!” Âu San Tuyết đưa chân quét ngang, một hồi chiến đấu đã xong.
Âu San Tuyết mồ hôi đầy mặt, thở hồng hộc đạp hạ nam sinh một cái, quay đầu hướng Thất Tử làm một cái thủ thế, nụ cười so với ánh mặt trời hôm nay còn rực rỡ hơn.
Sắc mặt Quý Thư rất khó xem, gã ngàn vạn lần không nghĩ đến một đứa con gái nhỏ xinh như Âu San Tuyết lại còn có khả năng như vậy, lạnh băng uy hiếp: “Các ngươi cẩn thận đó.” Sau đó mang theo bốn kẻ thuộc hạ chật vật rời đi.
“Y Chức đại nhân… cái kia…… Em hiện tại có thể làm hầu nữ của anh rồi phải không? ” Âu San Tuyết ngượng ngùng vân vê ngón tay ngập ngừng hỏi.
Thất Tử ngẩn người, bỗng nhiên nở rộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn: “Ừ!” Đây là một khởi đầu tốt không phải sao? Hắn không muốn một người một mình chiến đấu nữa.
Hết chương 5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT