Y Kình lập tức vặn gãy tay lão họa sĩ, mà cùng lúc đó, một đám bảo vệ cũng vọt vào. Y Kình giật cả drap giường quấn chặt cơ thể trần trụi của Thất Tử, đem hắn ôm vào lòng, ánh mắt lạnh băng quét về phía Đạt Lỗ Khắc đã tránh ở trong một căn phòng chống đạn. Đạt Lỗ Khắc rùng mình ớn lạnh, hét ra lệnh bảo vệ nhắm vào Y Kình. Y Kình ném đạn khói, lợi dụng lúc khói mù lập tức đưa Thất Tử nhảy ra ngoài cửa sổ, một tay y bắt lấy dây thừng lao xuống, một tay vẫn ôm chặt Thất Tử, cả hai nhanh chóng đáp xuống mặt đất chạy đến lối ra, nhưng chân Thất Tử đột ngột chững lại.
Hai tay Thất Tử gắt gao giữ chặt lấy ống nước trên tường, chém đinh chặt sắt nói: “Tôi không đi.”
“Con bị thương đến vậy còn chưa đủ sao? Hay là con lại là loại người ti tiện như vậy?” Y Kình nghiến răng.
Thất Tử cắn môi, ánh mắt xinh đẹp trong màn đêm lóe lên ánh sáng quật cường. Bộ dạng ẩn nhẫn kiên quyết cứng đầu của hắn ắn làm cho Y Kình vừa đau lòng vừa giận.
“Đưa tôi đến tầng hầm.” Thất Tử quật cường nói.
Ánh mắt Y Kình hạ xuống, y ôm lấy ngang hông con trai chạy về phía tầng hầm. Y biết rõ rằng sẽ càng nguy hiểm hơn nếu hai người cùng quay lại, thế nhưng Y Kình vẫn chiều theo ý muốn của Thất Tử. Tường Sùng nói y đã thay đổi, từ trước đến nay y sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ người nào về những điều y không muốn. Nhưng bây giờ, y đã thay đổi, vì một người mà thay đổi.
Hai người lẻn vào tầng hầm, hai tay Y Kình cầm hai khẩu súng tự động, đứng che chắn cho Thất Tử, một bên cẩn thận đi vào sâu trong tầng hầm, một bên đề phòng những tên bảo vệ có thể xông ra từ phía sau. Chân Thất Tử bọc khăn trải giường để ngăn chặn dây xích phát ra tiếng kêu, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phía trước không hề quay đầu nhìn lại. Phía trước đột nhiên có một đám bảo vệ cầm súng chạy ra, Y Kình dùng thân thể chắn trước mặt Thất Tử, hướng về đám người nã súng. Đám binh lính kia còn chưa kịp động vào súng, toàn bộ đã ngã xuống mất mạng.
Thất Tử từ trên thi thể đám bảo vệ lôi ra một ít thuốc nổ C4, hai người tiếp tục vào sâu trong tầng hầm, đích đến của bọn họ là căn phòng cuối cùng, căn phòng lắp đặt những khoang ống nghiệm khổng lồ. Thất Tử đứng trước cửa điện tử nhìn Y Kình nhập mật mã, bảng điện tử liên tiếp hiện lên “Error, Error, Error.” Cả ba lượt đều sai. Thất Tử tức giận thở hổn hển đánh mạnh vào cửa: ” Mẹ nó, chết tiệt.”
Y Kình quay đầu, liếc hắn một cái, ánh mắt lại đảo qua khóa điện tử trên cửa, nói: “Nó cần vân tay, hủy diệt nó.” Cùng với lời y vừa nói ra là âm thanh của súng vang lên kịch liệt. Y Kình xoay người tựa vào trên tường thở ra một hơi. (chỗ này hình như bị thiếu L()
Thất Tử dùng dao khai mở khóa điện tử, nhìn thấy vi mạch phức tạp trước mắt, mồ hôi trên đầu hắn tốc tốc lăn xuống. Hắn nâng tay lên lung tung gạt hết mồ hôi trên đầu, nghiến răng nghiến lợi đưa tất cả đường điện trong ổ khóa điện tử cắt thành từng đoạn. Thử một tiếng, hắn cao hứng kêu lên: “Mở.”
Y Kình một bên lui về phía sau, một bên cẩn thận đề phòng phía sau, hai người bọn họ lui về căn phòng sau cánh cửa. Y Kình đóng cửa lại, nhìn thấy cánh cửa đã khép chặt, y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, khi y xoay người, hình ảnh trước mắt khiến y không khỏi cảm thấy kinh tâm động phách.
……
“Con còn ở đó cọ xát cái gì?” Y Kình đứng ở cửa ống thông gió hỏi.
“Đoàng–” Ngoài cửa vang lên tiếng nổ mạnh.
Thất Tử quay đầu lại xem nhìn cái lỗ lớn được tạo ra trên cánh cửa siêu hợp kim, lực đẩy của trận nổ đẩy khối C4 còn sót lại phóng thẳng lên trên, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía Y Kình. Y Kình nhanh nhẹn tiến vào đường ống thông gió, Thất Tử theo sau cũng tiến vào, hai người nhanh chóng đi về phía trước. Thất Tử bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Đôi mắt xanh lam của Ái Lệ Ti ôn nhu đích hắn, hai tay cô chạm lên mặt kính thủy tinh, bộ ngực mượt mà nếu là lúc bình thường nhất định sẽ hấp dẫn đàn ông thèm muốn; mái tóc vàng óng dài mượt giống như tơ vàng, ở trong thứ chất lỏng trong suốt chậm rãi phiêu động; cô ấy đẹp như vậy, trên gương mặt cô mang theo tươi cười… Là nụ cười cảm kích.
( đại khái là em 7 muốn cha đưa mình vào phòng thí nghiệm để phá hủy cái máy abcxyz gì đó, mình quyên tên rồi:v)
Thất Tử đưa tay chạm vào ngực trái, rất khó chịu. Hắn quay đầu nhìn về phía trước, tiếp tục đi thẳng, cho đến không thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Ái Lệ Ti nữa, hắn mới mang một loại tâm tình phức tạp nói không nên lời ấn vào chốt dẫn. Nổ mạnh khiến cho sóng nhiệt cực lớn trong nháy mắt vọt thẳng vào ống thông gió, lại nhanh chóng lui ra. Thất Tử ôm đầu, sóng nhiệt ở phía sau gần như đã đem mông hắn nướng chín.
Bọn họ đi dọc theo ống thông gió, đi được khá lâu, Thất Tử dường như có nghe thấy âm thanh kì quái nào đó từ một đầu ống thông gió truyền đến. Hắn cẩn thận nghe xong, đích xác có thanh âm đứt quãng truyền lại đây, hắn còn tưởng là mình nghe lầm rồi. Thanh âm đứt quãng này hình như là hơi thở khó nhọc thống khổ, lại giống như là tiếng gầm nhẹ của dã thú. Thế là tâm tính tò mò của Thất Tử thành công được khơi dậy, không biết là là âm thanh gì, cầm lòng không nổi đi về hướng phát ra âm thanh.
Rất nhanh sau đó đã đến cửa ống thông gió, ngọn đèn tái nhợt theo cửa ống thông gió chiếu vào bên trong ống, âm thanh kì quái vừa rồi cũng đã rõ ràng hơn. Thất Tử cẩn thận tới gần cửa thông gió, rồi đột nhiên đôi mắt hắn mở lớn. Căn phòng rộng hơn 50m vuông không bày biện bất cứ nội thất gì, có hơn mười cặp nam nữ khỏa thân rải rác trong phòng cùng làm chuyện đó. Hắn không nhớ mình rời khỏi chỗ đó như thế nào, cho đến khi ra khỏi ông thông gió, đứng trước mặt hắn vẫn luôn là Y Kình.
“Tôi muốn phá hủy nơi này.” Vẻ mặt Thất Tử ngốc trệ nói.
Y Kình ôm lấy hắn, cánh tay Thất Tử cũng vòng qua, ôm lấy cổ y. Phía sau hai người, ánh lửa nghi ngút tận trời, một mảnh hỗn loạn. Đột nhiên, một tiếng két chói tai vang lên sau đó là một chiếc xe moto phân khối dừng trước mặt bọn họ. Lam Diệp phất tay kêu lên: “Lên xe.” Hắn ta đội kính chắn gió, trên đầu đội mũ phi cơ.
Xe mô tô chạy một đường ngang lao thẳng ra cổng, trong chớp mắt liền biến mất giữa màn đêm.
Đầu tiên Lam Diệp đưa Y Kình và Thất Tử về chỗ ở của mình, còn mình thì sau khi xử lý xong chiếc xe mới quay lại. Lam Diệp ngồi xuống, tháo khăn trùm đầu ra, giấu ở sau khăn trùm đầu là một mái tóc dài. Hắn quay đầu lại nhìn Thất Tử đang ôm chân ngồi khoanh tròn trên ghế dựa, hỏi: “Tại sao lại thành râ bộ dạng thê thảm thế này?”
Thất Tử thoạt nhìn thật tiêu trầm, gò má bên phải quấn đầy băng gạc cùng ga giường quấn quanh người nhiễm máu phía sau lưng.
“Cậu nhanh giúp tôi xử lý vết thương cho nó.” Y Kình có vẻ khá khẩn trương, y từ trên ghế đứng dậy, đi được hai bước lại quay trở về ghế, nhìn Thất Tử ảo não đứng lên, nghĩ nghĩ, lại ngồi trở về.
Lần đầu tiên Lam Diệp nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Y Kình, theo những gì hắn biết về y, cho dù là lúc đang làm việc, hay là lúc cận kề cái chết, Y Kình vẫn luôn là mộ người đàn ông trầm ổn. Lam Diệp liếc dụng cụ y tế nằm trên bàn, nhiều ít gì cũng đoán ra được một chút nguyên nhân. Hắn cố ý nói: “Cậu cũng đã học quá khóa cấp cứu, cần gì phải nhất định chờ tôi vào?”
“Nó căn bản không cho tôi chạm vào.” Y Kình liền phát điên.
Lam Diệp đưa tay che miệng dấu đi nụ cười, ra vẻ ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói với Thất Tử: “Đến đây tôi xem xem.” Nhưng cho dù hắn có giả vờ thế nào đi nữa, trong giọng nói vẫn không thế giấu ý cười.
Y Kình bình thường nhạy bén bây giờ dường như không phát hiện, ngồi một chỗ tự mình buồn bực.
Thất Tử đột nhiên cao giọng quát lên: “Nói ông ta ra ngoài.”
Đầu Y Kình lập tức ngẩng dậy, trừng Thất Tử, cố gắng đem tức giận nuốt vào bụng, sau đó đứng phắt dậy tức tối bước ra khỏi cửa.
Thất Tử cắn môi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm mặt đất, là đang cố gắng giữ lại thứ gì đó, liều mạng chớp mắt, ở dưới ngọn đèn, đáy mắt hắn phiếm ra ánh nước trong suốt.
Lam Diệp không hỏi bất kì điều gì, nhưng cũng sẽ quan tâm đến nguyên nhân những vết thương trên người Thất Tử, chuyện của Y Kình và Thất Tử, hắn sẽ không xen vào, ít nhất hiện tại sẽ không.
“Mặt của cậu xem ra sẽ để lại vết sẹo rất nghiêm trọng.” Lam Diệp nói. Thất Tử chỉ ừ một tiếng. Lam Diệp nhìn hắn, xoay người cầm lấy một con dao phẫu thuật nhỏ, nói tiếp, “Tôi phải rạch chúng ra để khâu lại.”
Thất Tử lại ừ một tiếng. Lam Diệp giơ con dao phẩu thuật lên, nhìn hắn cả nửa ngày, nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho hắn. Sau khi khâu lại miệng vết thương trên mặt Thất Tử, Lam Diệp lại bắt đầu băng bó cho hắn rồi mới kêu Thất Tử cởi ga giường trên người xuống để mình kiểm tra vết thương trên lưng hắn. Thất Tử đưa lưng về Lam Diệp cởi ga giường, tấm ga giường rơi xuống sàn nhà, Lam Diệp bị dọa đến thẫn thờ, lăng lăng nhì vết thương. Trên làn da trắng nõn là vài bức họa con người đang thực hiện hành vi giao hợp nguyên thủy nhất, trông rất sống động, giống như chúng là những con người bình thường đang sống trên lưng người thiếu niên này.
……
Y Kình đứng ở trong vườn ngẩn người lâm vào suy nghĩ lâm nghe được âm thanh liền xoay người, Lam Diệp từ trong phòng đi ra. Y hỏi: “Tình trạng của nó thế nào?”
Lam Diệp nói: “Cơ thể của hắn không có cái gì quá nghiêm trọng, nhưng điều tôi lo lắng là việc lần này sẽ để lại chướng ngại lớn trong tâm lý của hắn.”
“Hình xăm trên người nó có thể xóa được chứ?” Sau khi bình tĩnh lại thì y đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều, chính là Thất Tử tại sao không cho mình rửa vết thương cho nó.
“Thuốc xăm được dùng là một loại thuốc rất đặc thù, tạm thời tôi chưa có biện pháp xóa nó ngay được.” Lam Diệp có chút uể oải nói, tiếp theo hắn lại thì thào, “Có lẽ Lãnh Kiệt sẽ có biện pháp.”
“Cậu còn muốn trốn hắn tới khi nào nữa?” Y Kình đột nhiên hỏi.
Lam Diệp xoay người đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Có lẽ tôi có biện pháp xóa bỏ được hình xăm trên người Y Chức.”
Hết chương 39
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT