Thất Tử nhân cơ hội hai người kia nói chuyện, lái xe Y Kình rời khỏi đó, theo đường mòn chạy xuống núi. Kiếp trước hắn thường xuyên cùng mấy đàn em mỗi người mang cho mình một chiếc xe phân khối lớn, ở giữa đường quốc lộ đua xe, cái loại tốc độ siêu việt này mang lại kích thích cực hạn. Lúc đó, Thất Tử được xen là một tay đua siêu nhất trong bang, tốc độ hắn chạy xe phân khối rất nhanh, nhưng dù sao cũng chỉ là hàng nhảm nhí, tuyệt đối không thể nào so với tốc độ của chiếc xe việt dã nhập khẩu này của Y Kình.
Chạy loạn một hồi trên đường quốc lộ, người trên đường gần như chỉ thấy một cơn gió nhanh chóng lướt qua mặt mình, Thất Tử còn chưa thỏa mãn, dẫm mạnh chân ga, đồng hồ tốc độ trên xe đã lên đến con số giới hạn cực điểm. Thất Tử cảm thấy mông mình đã muốn bay ra khỏi ghế, thích đến gào lên “Thực con mẹ nó thích!” Một chân đạp chân ga phóng thẳng trên đường tốc độ cao.
Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn cấp tốc lao đến chỗ hắn, Thất Tử theo bản năng bẻ ngoặt bánh lái, xe việt dã của hắn khi sắp chạm đến đầu xe tải thì mất lái trượt ra khỏi đường nhưng không tránh khỏi va chạm với xe tải. Ngay sau đó một tiếng va chạm mạnh vang lên, xe việt dã trượt khỏi đường văng lên được lan can bảo vệ vững chắc giữ lại, túi khí trên tay lái được bơm căng lúc này đang đỡ chàng trai ngồi trên xe, khói trắng từ trong xe theo cửa kính vỡ nát thoát ra ngoài.
Thất Tử nâng đầu mình lên khỏi túi khí an toàn, “Mẹ nó.” Nhìn thấy dòng khói trắng tỏa ra từ trong động cơ, hắn thấp giọng mắng một câu, đoán đại khái vị trí cửa xe đã bị biến dạng, hắn đá một cái, lảo đảo bước xuống xe. Chưa kịp định lại tâm hồn đang ở trên mấy, hắn nhìn xuống dưới lan can bảo vệ, sau đó phun ra một ngụm nước miếng. Dưới lan can bảo vệ đó là một vách núi hiểm trở, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ vừa rồi đã đi luôn rồi.
Thất Tử xoay người, muốn gọi lại cái kẻ lái chiếc xe tải đó, nhưng hắn đã trốn vô tung vô ảnh. “Đáng chết! Đừng để cho lão tử quơ được ngươi.” Thất Tử hung hăng đá vào cửa xe, “đương” một tiếng, phần bảo hiểm phía đầu xe lạch cạch rơi xuống.
Thất Tử đứng ở dưới gốc cây đại thụ ven đường giơ ngón cái đón xe, đón cả nửa ngày cũng không có một chiếc xe nào dừng lại. Lại thêm một chiếc xe chở hàng chạy qua chỗ hắn, Thất Tử không thể kiên nhẫn nổi nữa, cởi quần, đúng vậy, là bọn họ buộc hắn phải cởi quần. Thất Tử cởi quần ra, quần lót tứ giác màu đen bao quanh hai chân thon dài thẳng tắp, màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn như tuyết, làm cho người ta nhịn không được muốn niết lên đôi chân đó một phen.
Một chiếc xe Porsche màu lam gào thét chạy qua, bỗng nhiên xe dừng lại, lấy tốc độ ánh sáng trở lại.
Trên xe là một thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, ăn mặc rất hợp thời trang của giới trẻ hiện giờ. Nam nhân mặc một chiếc sơ mi đen trắng có hình một bộ xương khô, quần bò, tai trái có hai cái lỗ, x xuyên qua đó là đôi bông tai có hình chiếc đinh màu xanh sẫm …
(cái đoạn miêu tả này khó nhai lắm… Khó hiểu L(().
Nam nhân tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, cao thấp đánh giá Thất Tử một lúc, cười cười mở cửa xe, đeo lại kính râm lên mắt, hắn ta sảng khoái nói: “Lên xe.”
Thất Tử lên xe, ngồi ở vị trí phó lái, thuận miệng nói cám ơn.
Thanh niên từ đầu đến chân cũng tầm 1m80, cánh tay lộ ra từ áo sơ mi rất rắn chắc, có lẽ là do thường xuyên rèn luyện thân thể.
Nam nhân khởi động xe, cười nói: “Không nghĩ tới rằng ở trên đường cao tốc nơi khỉ hô cò gáy này cũng sẽ gặp được một đại mỹ nhân như cậu.”
Một chân Thất Tử vừa xuyên vào ống quần một, mắt vô tình liếc qua một góc sáng sủa bên cạnh người lại xe có một cái hộp, bên cạnh nó đồ vật rơi vãi lung lung, hoa văn trên chiếc hộp đó nhìn rất quen mắt. Hắn vươn tay đem đồ vật bị vứt trong góc đó lôi ra, nhìn thứ trên tay mình, lông mày Thất Tử co rút liên tục.
“Tôi tên là Kiệt Ni, cậu tên gì?” Thanh niên quay đầu nhìn Thất Tử, thấy bộ đồ chơi trên tay hắn thì cười nói, “Hóa ra là nó bị bỏ ở đó, khó trách không tìm được, còn hại tôi phải dùng roi da để thay thế.”
“Loại đồ vật này tốt nhất vẫn là không nên tùy tiện vứt lung tung như vậy.” Thất Tử đem món đồ chơi đó ném lên ghế người lái, tiếp tục mặc quần.
“Bộ đồ chơi này là sản phẩm mới nhất đó, không chỉ có dương cụ giả tạo nên xúc cảm như thật, còn có viên mát xa khiến người ta thích đến bạo phát, có thể làm đến cái động nhỏ của cậu thoải mái hét chói tai, có muốn thử một chút không?” Nam nhân nói xong đem liền bàn tay tiến vào chiếc quần mà Thất Tử mới mặc được một nửa, “Cậu nên mặc một chiếc quần lót chữ T gợi cảm, đôi chân xinh đẹp thật đáng tiếc…”
Thất Tử một phen bắt lấy bàn tay đang tiến vào trong quần mình, sau đó thuận tay tặng một cú đấm lên mặt kẻ đó. Nam nhân đau đớn kêu một tiếng, đồng thời bánh xe phát tiếng ma sát mãnh liệt với mặt đường, dừng lại ở ven đường.
“Mày con mẹ nó không muốn sống nữa sao?” Đôi mắt dưới cặp kính râm hung ác nhìn Thất Tử, một tay xoa má bị đánh bỏng rát, chùi mạnh khóe miệng dữ tợn trừng Thất Tử, “Mẹ nó, mày biết ta là ai không? Đã nghe nói qua Hùng tử Đông bang chưa? Hắn là anh ruột tao, cho mày giữ mặt mũi mà mày không biết giữ, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại, lập tức có thể kêu đến cả trăm người đó.”
Hắn ta là anh hem của Hùng tử? Thất Tử cao thấp đánh giá kẻ kia, gương mặt đó quả thật cũng có vài phần giống Hùng tử, khó trách hắn lại cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt.
Truyện Kiếm HiệpHùng tử cùng Thất Tử đều là đầu xà của Hồng khu, Hồng khu là một khu phỗ đã rất cũ, chính phủ bây giờ còn giữ lại một số khu phố mang nét kiến trúc cổ, một trong số đó là khu phố này, là nơi có nhiều người lang thang nhất, cũng là nơi có nhiều tội phạm nhất.
Hồng khu nổi danh nhất có bốn bang xã hội đen, lấy tên phương hướng để đặt tên bang. Cả bốn bang này vì thường xuyên tranh giành địa bàn nên hay xảy ra đánh đấm, Đông bang và Bắc bang là hai bang có thù hận sâu nhất.
Trong giấc mộng nhất thống bốn bang bấy lâu của Thất Tử, Hùng tử là đối thủ lớn nhất của hắn, nếu không phải ngay tại bước đầu tiên khi hắn bắt đầu hoàn thành giấc mộng của mình thì lại bị một con mèo hại chết, không cừng bây giờ hắn đã sắp hoàn thành mục tiêu rồi. Thất Tử nghĩ đến cái chết nghẹn khuất của mình, cơn tức giận ngùn ngụt bốc lên.
Nam nhân thấy Thất Tử thay đổi sắc mặt thì lại nghĩ rằng Thất Tử đã biết sợ, càng thêm đắc ý. “Mày muốn cho tao làm, hay là muốn cho một trăm người thay phiên làm mông mày? Chọn đi.”
Thất Tử nhướn mi, khóe miệng mang theo lấy lòng nhìn kẻ kia: “Tôi đương nhiên là chọn anh.” Đưa tay chậm rãi tháo thắt lưng của hắn ta. Một chút nữa thôi, đợi lão tử hầu hạ mày thoải mái.
Thất Tử cười đầy mị hoặc, nam nhân lúc này liền nhịn không nổi nữa, nuốt một ngụm nước miếng, khẩn cấp cởi áo sơ mi ra, hai ba cái liền lập tức đem quần dài cởi sạch, như sói đói vồ mồi chụp lên người Thất Tử, mới bổ nhào vào được một nửa, nam nhân bỗng nhiên ngừng lại, nghi hoặc đích nhìn xuống quần lót của mình.
Một tay Thất Tử cầm lấy phần dưới của nam nhân, ngón tay cách lớp vải mềm mại của quần lót mát xa, hô hấp của nam nhân trở nên nặng nề, cái thứ phía dưới ngày một bành trướng, giống như muốn phá nát quần lót chui ra. Nam nhân khiêu khích cười đáng khinh, tiếp tục nhảy bổ vào người Thất Tử.
Thất Tử một tay đẩy hắn ta ra, liếm môi nói: “Đừng gấp, để tôi làm cho anh được thoải mái trước đã.”
Thất Tử cưỡi ở trên chân nam nhân, đầu ngón tay xoa nắn hai điểm trước ngực hắn ta, hai điểm hồng hồng dưới ngón tay Thất Tử mát xa, rất nhanh đã cứng lên.
“Thoải mái không?”
” Thoải mái, cục cưng đúng là bàn tay vàng, ngô…… Thích chết……”
Thất Tử thật muốn ói ngay lập tức. Bình tĩnh nuốt ngụm nước miếng sắp phun ra mặt tên kia, hắn không tập trung đem thứ xấu xí trong tay lên lên xuống xuống, khóe mắt tìm kiếm trong xe, ở hàng ghế phía sau xe có một túi vợt cầu lông. Khóe miệng Thất Tử câu lên một độ cong tà ác.
……
“Cục cưng, nhất định phải đứng lên sao?”
Nam nhân vẻ mặt đáng thương hề hề đích ghé vào bánh lái, hai tay hắn ta bị Thất Tử dùng băng dính trói lại phía sau lưng.
“Như vậy mới kích thích, đúng không? Chúng ta không phải đã nói rồi sao, một lát nữa anh đến chơi với tôi.” Nhanh như vậy đã dễ dàng mắc mưu, đồ đầu heo. Thất Tử kéo thêm một đoạn băng tê đoạn băng dính, ở bên tai hắn ta mị hoặc nói, “Đợi một chút nữa, anh muốn chơi thế nào tôi cũng chiều.”
Thứ đã gần nhuyễn xuống của hắn ta bắt đầu ngẩng đầu. Nam nhân vội vã nói: “Vậy nhanh lên, anh chờ không nổi nữa rồi, muốn xem bộ dạng của cưng lúc đó.”
Nhìn thấy cái mông lông nhung của hắn ta, Thất Tử thiếu chút nữa thì nhổ ra. Vì phòng ngừa lát nữa hắn ta có thể sẽ giãy dụa, hắn dùng băng dính đemh hai chân nam nhân trói lại thành một cục. Làm xong tất cả mọi việc, Thất Tử lôi ra một cái vợt cầu lông, không nhanh không chậm vuốt ve chiếc vợt trong tay, ở chỗ mà kẻ kia không nhìn thấy được, hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm.
……
“Tên tiện hóa, tao phải giết mày!!! A nha…… Ta ta ta…… A nha…… Ô ô ô…… Đừng đâm nữa, tha cho tôi đi……” Nam nhân đỏ mặt gân cổ, mồ hôi từ trên đầu thuận theo gương mặt nhăn nhó vì đau đớn chảy xuống, giống như một con đàn bà vừa khóc vừa lắc mông cầu xin tha thứ.
Đầu ngón tay Thất Tử chọt chọt cái mông đang cắm cán của chiếc vợt cầu lông của kẻ kia, nam nhân sợ hãi run rẩy một cái, thân thể không dám loạn động nữa.
“Mày không phải muốn giết tao sao? Anh trai ruột của mày không phải là Hùng tử sao? Để tao xem mày làm thế nào? Đồ đầu heo.” Thất Tử phất tay cho ót hắn ta một bàn tay.
Nam nhân khóc lóc, nước mắt đầy mặt cầu xin tha thứ:” Tôi không dám nữa…… A nha……”
Nam nhân đột nhiên phát ra một tiếng kêu lên như heo bị chọc tiết, Thất Tử cầm vợt cầu lông lại tiếp tục vừa đâm vừa khuấy đảo lung tung, tơ máu theo cán vợt từ trong thân thể kẻ kia chảy ra ngoài. Nghe hắn ta kêu đến thảm thiết, Thất Tử chơi càng vui vẻ, dư quang từ khóe mắt liếc ra hàng ghế sau nhìn hộp đồ chơi tình dục đặt ở đó, vươn tay mở nó ra, bên trong có dương cụ giả, mấy hộp viêm mát xa, còn có một ít đồ vật loạn thất bát tao gì gì đó.
Hắn tà nghễ nhìn cái tên xui xẻ kia, ác liệt giơ lên khóe miệng, một phen rút ra chiếc vợt cầu lông, cái cán vợt mang theo tơ máu đi ra khỏi hậu huyệt, nam nhân kêu thảm thiết bắn lên nửa người trên, sau đó kiệt sức thả người nằm trên bánh lái thở dốc.
Thất Tử lấy từ trong hộp ra một dây hạt châu mát xa, nhìn nam nhân bẩn loạn dính thứ chất dịch dính dớp, tà ác phiết phiết miệng, sờ soạng tìm một vòng, cầm lên cái áo sơ mi của nam nhân bao lấy bàn tay của mình, cầm rồi mở ra bông hoa cúc của hắn ta.
Nam nhân giật mình một cái, trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ xen lẫn sợ hãi: “Mày mày mày làm cái gì?”
Động tác nam nhân giãy dụa làm cho hạt châu không thể nhét vào một cách thuận lợi, thân hình cũng như khí lực hắn ta quả thật không nhỏ, Thất Tử một hồi không nhét được, mất kiên nhẫn cầm lấy tóc hắn ta, đánh một quyền.
“Mày con mẹ nó thành thật một chút cho tao. Coi chừng lão tử phế đi cái mệnh căn của mày.”
Nam nhân bị trúng quyền đó, thành thật, khóc lóc cao giọng la hét cầu xin tha thứ.
Thất Tử không quản nhiều như vậy, vẻ mặt âm hiểm lắc lắc hai dãy hạt châu, sau đó đem cán vợt cầu lông đẩy hạt châu vào. Bất tri bất giác, tiểu Thất Tử ở phía dưới cũng trở nên hưng phấn. Thất Tử nhìn nhìn cái lều đang ngạo nghễ dựng lên, lại nhìn người đàn ông đang cao giọng rên rỉ giống đàn bà trước mắt, lông mày hơi nhướn lên, tháo dây lưng rồi kéo quần xuống, lấy ra tiểu Thất Tử hung dũng, kéo đầu của kẻ kia lên.
Hắn cũng không nghĩ là sẽ làm, nhưng đàn ông là loại động vật chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Nếu không giải quyết thì đặc biệt khó chịu.
……
Thất Tử đem nam nhân bị trói chặt tha xuống khỏi xe, vứt ở ven đường, còn mình thì ngồi trên vị trí người lái khởi động xe nghênh ngang rời đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, Thất Tử cười hả hê nhìn thân hình đang nằm song soài bên đường, đem quần áo của nam nhân vứt ra ngoài cửa kính.
Chiếc xe màu lam xa xỉ rất nhanh sau đó đã biến mất ở phương xa, trên đường quốc lộ lại khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại một người với hàng chữ dán trên người, mặt trên ghi: Ta là đãng phu.
(Ác thật =.,=)Hết chương 20