.

Ngày thứ sáu, ngày Thất Tử cùng quốc vương quyết thắng bại cuối cùng cũng đã đến. Các sinh viên từ các khối của Thánh Hoàng gần như đều tập trung tại sân thể dục của trường, bọn họ ở trên khán đài, hi hi ha ha cười nói thảo luận trận đấu này.

Thất Tử nhìn trên bãi đất trống có đặt một bằn cờ rất lớn, cao tầm một thước. Bày ra một bàn cờ lớn như vậy, thật không biết trong hồ lô của quốc vương bán thuốc gì…

Miên man suy nghĩ cho đến khi Thất Tử phát hiện quốc vương đã gần đi đến chỗ hắn, những tiếng cười đùa ồn ào trên khán đài cũng ngưng bặt. Nhìn chân dung vị quốc vương của học viện mới xuất hiện, hắn thật không ngờ ải cuối này lại là Quý Thư.

Quý thư hất tóc ra phía sau, nói: “Bộ quần áo tôi mặc hôm nay không tệ đúng không? Vì trận đấu lần này, tôi đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư chuẩn bị, còn đặc biệt đặt mua vương miện cùng quyền trượng kim cương.”

Quý Thư lấy quyền trượng chỉ chỉ đống đá lục bảo trên vương miện.

Thất Tử không nóng không lạnh nói: “Chuẩn bị của anh thật đúng là chu toàn.”

Quý Thư vuốt tấm thẻ màu đỏ trên tay: “Đó là đương nhiên, tôi là quốc vương mà.”

Thất Tử phiết phiết miệng, cũng không biết là tên Quý Thư kia thật sự không nghe ra rằng hắn đang mỉa mai gã, nhưng xem ra là, gã cố tình không hiểu đây.

Quý Thư nghiêm trang giơ quyền trượng lên chỉ vào Thất Tử nói: “Tự giác ngộ thật tốt đi, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”

Khóe mắt Thất Tử co rút.

Quý Thư đi đến bên bàn, ngồi xuống, ngạo mạn hạ mi mắt chơi với móng tay của mình, một bên nói với thư kí đang ăn mặc hóa thân thành người thời Trung cổ, khoát khoát tay.

Người đó mở ra một quyển sổ, hắng giọng, cao giọng chậm rãi đọc quy tắc trò chơi thách đấu.

Quy tắc trò chơi Đại nhân vật cũng giống như trò Đại phú ông bình thường, chủ yếu thông qua thu mua tài sản, đất đai,… cho đến khi làm cho đối thủ của mình phá sản; trận đấu giữa hai người trên bàn cờ này, cả hai không thể trực tiếp tham gia, hai bên phải đưa ra một người khác để làm quân cờ sau đó mới có thể tiến hành trận đấu; về phần bố trí sắp xếp xuất phát điểm cùng đồ vật của cả hai thì máy tính đã khống chế, còn điểm số sẽ do hội đồng xem xét……

Âu San Tuyết vì đại nghĩa lẫm liệt bước ra trước mặt Thất Tử, nói: “Y Chức đại nhân, để em làm quân cờ của ngài đi.”

Thất Tử trịnh trọng vỗ vỗ vai cô: “Vậy liền nhờ cậu.” Ngoại trừ Âu San Tuyết ra, hắn quả thật đúng là không biết tìm ai để làm quân cờ cho mình. Thượng Văn Vũ là không có khả năng. Hắn hướng về phía khan đài, Thượng Văn Vũ nhìn hắn nở một nụ cười cổ vũ. Trong lòng Thất Tử có ấm áp, lại có cả ngọt ngào. Có Thượng Văn Vũ bên cạnh, hắn nhất định sẽ thắng.

Thất Tử tự tin tràn đầy đi đến đối diện Quý Thư ngồi xuống, màn hình lớn treo phía trên trong sân thể dục ngay lúc Thất Tử vừa ổn định, bắt đầu chiếu tình huống của cả hai người.

” Bắt đầu đi!”

” Bây giờ chưa thể bắt đầu.”

” Anh lại còn muốn bày ra trò gì nữa?”

” Vì để gia tăng mức độ khó của trò chơi cùng tính giải trí của nó, tôi đã đặc biệt quy định hình phạt đói với người chơi.”

Âm lượng lời nói của Quý Thư không hề hạ xuống, xoạch một tiếng, hai chân cùng thân thể Thất Tử đột nhiên bị cố định trên ghế.

Thất Tử tức giận trừng Quý Thư: “Sao lại trói tôi?”

Quý Thư cười cười: “Đây là quy tắc của trò chơi, quy tắc này lại do quốc vương đặt ra. Cậu nên cẩn thận, đừng để bị thua hết điểm, sẽ bị phạt đó. Chiếc ghế này sẽ là hình phạt cho kẻ thua cuộc, còn về trừng phạt theo kiểu nào thì phải xem vận khí của cậu rồi.”

Trận đấu chính thức bắt đầu. Tại vòng đầu tiên, Thất Tử thuận lợi vượt qua, Âu San Tuyết đã chứng tỏ rằng mình là một tấm bùa hộ mệnh may mắn, đợt đi thứ hai cùng lượt thứ tư, rất thuận lợi, đến lượt thứ sáu, Âu San Tuyết đã đến đích thứ nhất.

” Cậu cũng khá đấy, nhưng đừng đắc ý sớm, trận đấu bây mới chính thức bắt đầu.”

Quý Thư cười cười bắt đầu lượt đi mới của mình, quân cờ của gã liên tiếp bước từng bước.

Thất Tử chăm chú nhìn Quý Thư, cẩn thận từng bước đi lượt của mình, trò đổ xúc xắc này may mắn chiếm gần như toàn bộ, phần nhỏ còn lại là dựa vào kỹ thuật người gieo, muốn cho ra điểm số mong muốn, cần phải tính toán thật cẩn thận phương hướng ống lắc, đầu ra của xúc xắc cùng lực xóc và góc độ. Thất Tử giật mình nhìn mấy con xúc xắc được đổ ra trên bàn. Rõ ràng hắn tính toán góc độ và lực độ đều không có sai, nhưng sao điểm số lại thế này?

Quý Thư cười mị mị nói: “Bây giờ, cậu là người bị phạt.”

Thất Tử nhíu mày nhìn về phía Âu San Tuyết đang đứng trong bản đồ lớn, sắc mặt cô u ám. Bên phía sân của Âu San Tuyết, cô trầm trọng nhìn qua số điểm của mình, lại ngẩng mặt lên cười hì hì phất phất tay với Thất Tử. Một đám người đột nhiên chạy lên, vây quanh Âu San Tuyết, đánh cô.

“Khốn kiếp! Các người đánh vậy sẽ chết người đó!” Thất Tử tức giận rống to.

Quý Thư cười: “Nếu muốn cứu cô ta thì nên nghĩ biện pháp đã nghĩ biện pháp tăng điểm của mình lên.”

“A!” Thân thể đột nhiên bị điện giật đến tê dại, Thất Tử khó khăn thở dốc trừng Quý Thư, “Ti bỉ.”

Quý Thư hừ một tiếng: “Hừ, tôi chính là ti bỉ, có ngon cậu thắng tôi được rồi nói.”

Những trận kế tiếp, Thất Tử liên tục bất lực. Nhìn thấy thân ảnh Âu San Tuyết phía dưới, trong lòng hắn khó chịu nói không nên lời. Hắn bị hỏa thiêu, bị điện giật, tất cả đều không sao cả, nhưng khó chịu nhất chính là hắn hại Âu San Tuyết.

“Sao lại không đi tiếp? Các ngươi có thấy không? Hắn đang ngồi đó run rẩy đấy.” Quý Thư khoanh tay trước ngực, ngạo mạn khiêu khích Thất Tử, “Không muốn cô ta tiếp tục bị thương thì lập tức nhận thua đi.”

Âu San Tuyết ngước lên nhìn Thất Tử bằng gương mặt dính bẩn cùng phù thũng vì bị đánh, nở ra một nụ cười, hướng hắn bày ra một cái thủ thế. Thất Tử nâng đầu lên nhìn về phía Thượng Văn Vũ trên khán đài. Thượng Văn Vũ gật gật đầu, lộ ra một nụ cười cổ vũ. Nắm chặt con xúc xắc trong tay, hắn không thể nhận thua.

Thất Tử chuyển hướng về phía Quý Thư, kiên định nói: “Tôi yêu cầu đổi xúc xắc.” Hắn sẽ không ra sai, ra sai chính là con xúc xắc đó. “Tôi muốn lượt tới sử dụng xúc xắc của tôi mang đến.”

Quý Thư phất tay với thủ hạ, tỏ vẻ tùy ý hắn.

Thất Tử gắt gao nhíu mày nhìn chằm chằm vào điểm số trên xúc xắc, sao lại có thể như vậy? Xúc xắc là do chính mình mang đến, không có khả năng có vấn đề, rốt cuộc là làm sao lại ra sai?

Quý Thư giả mù sa mưa nói: “Thực đáng thương, cậu lại bị phạt.”

“Rào” một tiếng, một chậu nước bẩn dội lên người Thất Tử.

” Ha ha ha……” Quý Thư chỉ vào một chiếc tất đang dính lên miệng Thất Tử, cười đến khoái trá, còn khoa trương đến mức nước mắt chảy ra.

” Phi!” Thất Tử phun từ trong miệng ra chiếc tất bẩn, cường ngạnh nói, “Tiếp tục.”

Trận đấu tiếp tục……

Đầu Thất Tử bị đốt cháy giống như cái mào gà, nhưng con ngươi đen láy trên gương mặt lóe ra ánh sáng không bao giờ chịu thua, ngón tay cầm viên xúc xắc, ánh mắt trấn định nhìn Quý Thư. Đột nhiên, Thất Tử nhếch môi, lộ ra một chiếc răng nanh.. Hắn đột nhiên nhếch miệng cười, điều này khiến Quý Thư không hiểu làm sao.

Quý Thư hồ nghi hỏi:” Cậu…… Cậu cười cái gì?”

Thất Tử lắc nhẹ cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng buông ra, xúc xắc ở đầu ngón tay hắn rơi xuống, nhẹ nhàng nảy lên một chút, lăn hai vòng rồi ngừng lại ở.

Quý Thư giật mình trừng to mắt: “Sao lại……?”

“Anh thua.” Hắn đã chú ý tới thời điểm Quý Thư đổ xúc xắc, ngay từ đầu gã dùng tay trái, xúc xắc rơi xuống luôn ở cùng một vị trí.

Tiếp sau đó, Thất Tử một đường thuận lợi xoay chuyển bại cục.

Quý Thư nhìn viên xúc xắc trên tay cười cười, buông nó xuống, nói: “Cậu thắng.”

Thất Tử nói: “Trò chơi còn chưa có chấm dứt.”

Quý Thư hừ một tiếng: “Kết quả gần như đã bày ra đó, còn chơi tiếp cũng không có ý nghĩa.” Gã đứng lên, đi hai bước lại dừng lại, quay người, “Đừng đắc ý.”

Quý Thư đi rồi, Thất Tử thở hắt ra một hơi:” Rốt cục đã xong.”

Sau khi trận đấu chấm dứt, Thất Tử lập tức đem Âu San Tuyết đi phòng y tế. Cái mặt phù thũng của Âu San Tuyết thật sự là rất giống bánh mỳ nhưng vẫn luôn cười ha ha, đau đến mức đầu đầy đổ mồ hôi vẫn nói cái không ngừng, giáo viên y tế cho cô một mũi tiêm cô mới chịu đi ngủ.

Thất Tử đi ra khỏi phòng y tế đã thấy Thượng Văn Vũ dựa vào cửa sổ ngẩn người. nhìn thấy hắn đi ra, Thượng Văn Vũ đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

“Anh đã nói với đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo rồi, em có thể dùng phòng tắm của bọn họ.”

Thất Tử tiếp nhận khăn tay: “Cám ơn.”

Thượng Văn Vũ cười sủng nịch nhu nhu đầu của hắn: “Vậy chuyện em đáp ứng anh cũng nên thực hiện đi?”. truyện xuyên nhanh

Thất Tử liếc mắt một cái, xoay người rời đi.

Thượng Văn Vũ lớn tiếng hỏi: “Vậy cuối tuần thì thế nào?” (Cám ơn bạn Hạ đã chỉ mình ^^)

Thất Tử: “Sao cũng được.”

Thượng Văn Vũ vòng hay tay ra sau đầu, khóe miệng câu lên một độ cong.

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play