*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chị Mộng, cho chị.”

Tô Mộng ngạc nhiên, nhìn tờ phiếu ở trên bàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng: “Từ đâu mà có?”

Phản ứng đầu tiên, là ai đã sắp xếp việc làm cho Giản Đồng? Giản Đồng cũng không nghĩ nhiều, liền đem hết chuyện của hôm qua nói ngắn gọn cho Tô Mộng nghe, sau khi nghe xong, giữa hai đầu lông mày của Tô Mộng nhô lên như ngọn núi: “Là anh ta sao?”

Cô ấy nhìn Giản Đồng: “Giản Đồng, chẳng phải tôi đã nói với cô đừng lại gần người đó nữa rồi sao?”

“Nhưng mà, anh ta cho em tiền ”

Nhưng mà, anh ta cho em tiên...

Nếu như không hiểu con người của Giản Đồng, nếu như không biết được trong chuyện này còn có rất nhiều thứ mà người khác không biết, chắc chắn, bất kì người nào nghe được câu nói phát ra từ miệng của Giản Đồng này, đều sẽ tưởng rằng, Giản Đồng là một phụ nữ hám của.

Trong một khoảnh khắc, Tô Mộng câm lặng không nói gì.

Cô đã quá rõ, người phụ nữ đang ở trước mặt mình, đứng ở cái góc đó, giống như không có cảm giác tồn tại, nhưng cũng càng biết rõ, người phụ nữ không có cảm giác tôn tại này, tính cách rất bướng bỉnh.

“Giản Đồng, đến đây”

, Tô Mộng nhìn Giản Đồng, cảm thấy cũng phải nói gì đó, khuyên bảo cô ấy một chút, cô chìa tay ra ôm chặt vai của Giản Đồng, kéo Giản Đồng lại gân phía mình: “Cô hãy nghe lời chị Mộng, sau này đừng có dính líu gì đến người này nữa.

Chị Mộng tuy chưa từng gặp được bao nhiêu chuyện, nhưng ở trong Đông Hoàng này, thì đã từng gặp rất nhiều đàn ông muôn hình muôn vẻ.

Giản Đồng, cậu chủ Kane mà cô nói này, cô hứa với chị Mộng đi, đừng gặp anh ta nữa, cho dù anh ta có lấy tiên ra”

Giản Đồng trầm lặng, một hồi lâu sau ngẩng đầu lên, chân thành nói với Tô Mộng: “Chị Mộng, em không làm được.”

Tô Mộng nắm chặt lấy vai của Giản Đồng: “Cô nghe chị Mộng một lần”

Giản Đồng kiên định lắc đầu: “Em xin lỗi, chị Mộng, em không làm được, em thực sự thiếu tiền.

Chủ tịch Trâm nói rồi, nếu trong một tháng kiếm được 17 tỉ, thì có thể mặc cho em lựa chọn ở lại hoặc rời đi, anh ấy sẽ không làm khó em nữa.

Chị Mộng, anh ấy nói được thì sẽ làm được.

Cuộc đời này của em, nửa quãng đời trước đều dây dưa với anh ấy rồi, nửa quãng đời còn lại, có thể không cần anh ấy nữa được không?”

Giản Đồng không nói rõ những ân oán giữa cô ấy và Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng cũng không hỏi, cô ấy cũng không muốn nói.

Nhưng, cuộc đời này, ở nửa quấng đời trước đi đến đâu cũng là hình bóng của Trầm Tu Cẩn, nửa quãng đời còn lại này, cô sợ rồi, mệt rôi, chán rôi, phiên rồi, muốn buông tay rồi.

Thực ra, những ngày tháng không có Trâm Tu Cẩn, cũng không hề khó khăn như cô tưởng tượng.

Cuộc sống ở trong tù ba năm ấy, không có Trâm Tu Cẩn, ba năm vẫn trôi qua.

“Chị Mộng, em biết, chị muốn tốt cho em, em

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play